Chuyển ngữ: Andrew Pastel
1600 năm quá dài, thời đại thay đổi, triều đại cũng thay đổi bao lần, không phải trong nháy mắt, đây là lịch sử.
Núi non trùng điệp còn khác xưa, thì trận pháp dù kiên cố cách mấy theo thời gian nó cũng sẽ suy yếu.
Bằng không thì sao quỷ khí ngàn năm đè nén trong đại mộ này hôm nay lại có thể xông lên đến tận trời.
Quãng thời gian dằng dặc này, không ai rõ ràng sự biến hóa của Đại mộ hơn Túc Cảnh Mặc. Từ lúc y tỉnh lại là đã phát hiện trận pháp Đại Mộ yếu đi rất nhiều, Túc Cảnh Mặc xưa nay không ngốc, dĩ nhiên hiểu điều này đại biểu cho chuyện gì.
Y thoát ly thế giới này đã hơn một ngàn năm, nhưng không vào sinh tử luân hồi, linh hồn này của y và đại một như đã hòa vào làm một, giống như cây đại thụ mọc rễ, khu mộ này hạn chế linh hồn u thì một ngàn năm qua sao hồn thể y sao không thấm dần vào Đại mộ được?
Đàm Trình từng muốn giúp Túc Cảnh Mặc ra khỏi đại mộ này, muốn y luân hồi chuyển thế, không bị trận pháp đáng sợ này trói buộc nữa. Nhưng mà tận đáy lòng Túc Cảnh Mặc lại hiểu rõ.
Y và Đại Mộ mộ này như cùng sinh, nếu một ngày kia rời khỏi, Đại Mộ nhất định sẽ sụp đổ, mà ra khỏi một thất này, chỉ sợ không phải là đi hồi chuyển thế…….
Đây chỉ từng là suy đoán của y, hôm nay lại có thể khẳng định……
Đồng thời Túc Cảnh Mặc cũng phát hiện ra một loại cảm xúc chưa từng có dâng lên trong lòng y, khi Đàm Trình không nhìn thấy y, khi Đàm Trình xuyên qua hồn thể y, đại não ong một tiếng nổ vang, trái tim đột ngột đau đớn làm y như không còn đứng vững.
Tuy biết sẽ rồi có ngày như thế, nhưng khi y chấp nhận mảnh tình cảm này, khi y đang đắm mình vào nó, thì ngày này lại đột nhiên đến. Túc Cảnh Mặc phát hiện mình không thể thừa nhận.
Túc Cảnh Mặc sợ hãi. Ở một khắc đó y rõ ràng thấy chính mình đang sợ hãi.
Nếu từ nay về sau Đàm Trình không thể nhìn thấy y nữa, Túc Cảnh Mặc không thể tưởng tượng y sẽ như thế nào. Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ là một người dịu dàng, cũng chưa bao giờ sẽ để thứ thuộc về mình vuột mất khỏi tay, nếu y chỉ vừa gặp được Đàm Trình, y cũng có thể cố gắng chấp nhận, nhưng giờ thì không, thật sự không được. Tình cảm sâu đậm Đàm Trình dành cho y, y không muốn nhường cho bất kỳ kẻ nào. Nếu đã thuộc về Túc Cảnh Mặc, thì một đời đều phải thuộc về y, dù cho có hủy hoại Đàm Trình!
Nhưng mà, được Đàm Trình ôm siết trong vòng tay, nghe Đàm Trình nói từng câu từng chữ, Túc Cảnh Mặc lại biết y không thể làm được……
Đàm Trình không biết chuyện xảy ra lúc nãy, chỉ biết hiếm hoi lắm người mình thích mới chủ động sà vào lồng ngực mình, Đàm Trình mừng rỡ, vội vàng ôm chặt lấy, sống chết không chịu buông tay.
“Cảnh Mặc, anh còn chưa nói em biết lúc nãy anh đi đâu đó, nháy mắt đã biến mất chẳng thấy đâu.”
“Không đi đâu cả……” Túc Cảnh Mặc dựa vào đầu vai Đàm Trình, cười khẽ một tiếng, “Đàm Trình, nếu một ngày nào đó ta đột nhiên biến mất, ngươi sẽ làm thế nào.”
“Đừng nói bậy!” Đàm Trình nhíu chặt mày. Câu hỏi của Túc Cảnh Mặc cũng là thứ cậu sợ hãi nhất. Cậu chẳng biết gì nhiều về quỷ thần, rất nhiều chuyện luôn phải bị động, tựa như lần trước tình trạng Túc Cảnh Mặc đột nhiên xấu đi, cậu muốn giúp Túc Cảnh Mặc lại không biết phải làm thế nào.
Người đã chết rồi, chẳng ai biết hồn phách này khi nào đột nhiên biến mất. Cậu có thể nhìn thấy Túc Cảnh Mặc là hoàn toàn nhờ vào mảnh ngọc bội kia, nếu ngày nào đó cậu vô tình đánh mất nó, thì cậu phải làm gì bây giờ, khi không thể nhìn thấy người này, khi không thể chạm vào y…….
Không phải Đàm Trình không nghĩ tới, cậu suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không có cách nào giải quyết. Cậu không giống Đường Gia Minh hay Khúc Chí Văn, cậu chỉ là một người bình thường……
“Nếu…… Nếu em là đạo sĩ pháp sư có thể nhìn thấy quỷ thần thì tốt rồi……”
Ý Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc hiểu, y cười nói: “Ngươi là chính ngươi, Đàm Trình, ngươi chắc chắn sẽ có thành tựu ở sử học, hà tất phải bỏ tiền đồ làm đạo sĩ.”
“……. Em biết, chỉ là em không cam lòng, em chẳng làm được gì cả…… Em cũng đã nghĩ tới, nếu ngày nào đó em không tìm thấy anh nữa……. Khúc Chí Văn đang muốn tìm Cột cốt, em có lấy được một viên trong cổ mộ ở Bình Dao, cho cậu ta là được, nhờ cậu ta giúp em tìm anh, sau đó khi đã biết rõ ngọn ngành nguyên nhân Đại Tự biến mất trong lịch sử, em sẽ đi tìm anh. Nếu anh ở đại mộ này, em sẽ đến đây, bên cạnh anh đến thiên hoang địa lão. Nếu anh ở địa phủ, em sẽ đến đó. Chỉ hy vọng đến lúc đó, anh chờ em…… Nếu……”
Nói tới đây Đàm Trình dừng một chút, “Nếu, nếu anh không còn trong thiên địa, em cũng sẽ theo anh…… Có phải anh nói không biết kiếp sau em sẽ thích ai khác sao? Nếu không có kiếp sau, thì sẽ không thích người khác.”
Người trong lồng ngực không nói gì, Đàm Trình cũng không biết phải nói thêm thế nào, chỉ biết ôm lấy y chặt hơn.
Luyến tiếc buông lỏng ra, Đàm Trình nhẹ ngửi mùi hương của Túc Cảnh Mặc, nhẹ hôn vụn lên thái dương y, cho đến khi Túc Cảnh Mặc đẩy ra, Đàm Trình mới buông tay.
“Vừa nãy ngươi nói, ngươi cầm một viên ngột cốt từ Bình Dao về phải không?”
“Ừm. Nó đây.” Nói, Đàm Trình lấy trong túi áo ra một cái cái hộp nhỏ, đưa cho Túc Cảnh Mặc, “Là cái này, Ninh Khanh cho cho ba bọn em ỗi người một viên, để bảo vệ ảnh hưởng từ trận pháp, mới có thể sống sót trở ra.”
Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, nhận lấy cái hộp nhỏ trong tay Đàm Trình, mở ra bên trong đúng là có một viên Ngột Cốt bé bằng hạt đậu.
Thật ra dù Ninh Khanh không đưa cho Đàm Trình Ngột Cốt, Đàm Trình cũng sẽ không có chuyện gì, vì trước khi cậu đi Bình Dao, Túc Cảnh Mặc đã dung nhập một viên ngột cốt vào trong khối ngọc bội. Đàm Trình mang theo sẽ không có việc gì xảy ra.
Nhưng mà cái này Túc Cảnh Mặc cũng không nói với Đàm Trình, ngọc bội kia có thể giấu được hơi thở của Ngột Cốt, cũng không sợ ngột cốt trên người Đàm Trình bị người khác dòm ngó, nhưng viên này thì lại không như thế.
“Mang theo nó, sẽ có những kẻ nảy sinh ý đồ xấu với ngươi, ngươi đưa mảnh ngọc bội cho ta.”
“Ngọc bội?” Đàm Trình giật mình, “Nhưng trả nó cho anh thì em không thể nhìn thấy anh được.”
“Ngươi cầm trong lòng bàn tay là được.” Mặt Túc Cảnh Mặc tràn ngập ý cười, “Ta dung nhập Ngột Cốt này vào ngọc bội, sẽ không ai phát hiện ra nữa,lúc nãy đuổi ngươi ra khỏi mộ thất, ta quên mất.”
“Anh có thể cho nó tan chảy vào mảnh ngọc à?” Đàm Trình lắp bắp kinh hãi, “Làm thế nào được vậy?”
“Ngột Cốt là thần vật, nhìn như hữu hình, nhưng trên thực tế nó có thể hóa thành vô hình, chỉ cần thúc giục nó, nó có thể dung nhập vào trong bất cứ thứ gì.”
Chuyện này Đàm Trình có nghe Khúc Chí Văn nói qua, nếu muốn sử dụng Ngột Cốt thì cần phải có thần Khí thúc giục, nhưng là Túc Cảnh Mặc lại có thể tự mình làm được!
“Anh có thể thúc giục Ngột Cốt?!”
Túc Cảnh Mặc lắc lắc đầu, “Ta không làm được, chỉ có những thứ cùng năng lượng mới hòa tan được Ngột cốt, quỷ khí trên người ta bài xích hơi thở của nó. Ta chỉ có thể dùng quỷ khí đánh nát Ngột cốt rồi khảm trên ngọc bội. Ngọc bội này có thể che dấu hơi thở của Ngột cốt, sẽ giảm bớt phiền toái cho ngươi.”
Lần trước y nhân lúc Đàm Trình thu dọn đồ đạc trong mộ thất, lấy ngọc bội trên người cậu ra khảm Ngột Cốt và rồi thả lại chỗ cũ, Đàm Trình bận rộn không phát hiện ngọc bội bị lấy đi.
Túc Cảnh Mặc lấy viên ngột cốt ra, không biết vì sao hạt cốt bay lơ lửng trong lòng bàn tay y.
Lấy ra ngọc bội, Đàm Trình thấy đầu ngón tay Túc Cảnh Mặc khẽ nhúc nhích, viên Ngột Cốt liền biến thành bột phấn, sau đó bay vào ngọc bội, một luồng sáng màu trắng ngà ánh lên rồi biến mất trong tích tắc, mà ngọc bội cũng như lúc ban đầu, không có gì thay đổi.
Đàm Trình trợn mắt há hốc mồm.
Cho nên khi Túc Cảnh Mặc ngước lên, thấy bộ dạng há mồm ngu ngốc của cậu, y phải phì cười thành tiếng.
“Sao thế, ngạc nhiên lắm à?”
“Ừm……”
“Nếu ngươi biết năm đó một đội quân phải bại dưới tay ta, ngươi cũng không ngạc nhiên như thế.”
“Ý anh là triều Minh đúng không? 500 năm trước?”
Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Cũng không chắc, ta không biết chính xác thời gian, nhưng hẳn là giống như ngươi nói, gần ngàn người chết trong khu mộ này.”
Có lẽ đội quân kia nhắm vào Ngột Cốt, mà chuyện năm đó vẫn có người biết đến, tỷ như người đã viết câu thơ kia……Giờ nghĩ lại, bài viết nặc danh phân tích vụ án mạng ở thôn Ninh Hóa trên mạng lần đó có lẽ đã nói đúng rồi!
Nghĩ đến đây, Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại,
“Cảnh Mặc, anh có nhớ…”
“Thôi, hôm nay không nói nữa. Có vấn đề gì mai lại nói tiếp cũng không muộn, sắc mặt của ngươi thật sự rất kém.” Không đợi Đàm Trình nói xong, Túc Cảnh Mặc đã ngắt lời, trêu đùa “Nếu còn chưa chịu về thì ngày mai nhưng đừng hòng bước vào mộ thất.”
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài “Vậy được rồi, em xuống chân núi đây, mấy ngày này đội khảo cổ vẫn chưa khởi công, ngày mai em lại sang đây sớm.”
“Được.”
Không có cách nào, Đàm Trình cũng biết cơ thể mình nếu còn chưa nghỉ ngơi nữa thì sẽ hỏng bét thật sự.
“Em về đó nha.” Còn chưa nói xong, đã chẳng thấy Túc Cảnh Mặc đâu nữa, nghỉ chắc y về lại địa cung rồi, Đàm Trình chỉ thở dài, đi xuống chân núi.
Chờ Đàm Trình đi xa, Túc Cảnh Mặc mới bước ra khỏi vách đá. Nghe tiếng động bên ngoài đường hầm, y cười nhạo một tiếng, “Đã tới đây rồi thì sao lại nấp như bọn chuột đào mộ thế, định trốn đến bao giờ?”
./.