Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chuyện phát sinh ở đại mộ Túc Cảnh Mặc đã cố ý giấu diếm, bảo Đàm Trình rời đi trước, nên chuyện thế nào cậu cũng không hề hay biết.
Ở bên cạnh Túc Cảnh Mặc Đàm Trình không hề biết mệt, nhưng trên đường về lại phòng nghỉ dưới chân núi, thân thể lại bỗng nhiên giống như bị thứ gì đè nặng, khiến trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
“Ah……” Ấn bàn tay lên đầu, Đàm Trình hơi thở dốc, mặt nhăn chặt lại. Chờ khi nhịp thở ổn định lại, Đàm Trình thử đứng lên, nhưng hai chân lại xụi lơ không thể đứng nổi.
Dù cố gắng giãy giụa bò lên nhưng vẫn không thể nào đứng thẳng nổi.
Đàm Trình thở dài một hơi, cũng không cố gắng nữa, nằm thẳng xuống đất. Không cần nghĩ cũng biết cậu không đứng dậy nổi nữa rồi, thân thể của mình ít nhiều cậu cũng biết, có lẽ lại là tác dụng phụ của thứ thuốc kia, cái cảm giác lực bất tòng tâm này cũng không phải lần đầu tiên. Trước đây cũng thường thường cảm thấy mệt mỏi, không nhấc nổi tay chân nhưng chỉ cần ngủ một giấc sẽ khỏe lại ngay,nhưng mà lần này có vẻ nghiêm trọng, chắc là ảnh hưởng của việc mất máu quá nhiều hai ngày trước.
Đàm Trình thật ra cũng không sợ hãi, chỉ là sợ triệu chứng này xảy ra càng lúc càng nặng, nếu ngày nào đó cậu ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa thì cũng không phải là chuyện tốt, vì cậu đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải chết trong đại mộ để ở bên cạnh Túc Cảnh Mặc rồi……
Thôn Ninh Hóa thôn vốn dĩ chẳng còn ai ở nữa, mấy người già ngoài cửa thôn lúc trước cũng đã được cảnh sát vận động rời đi. Giờ không có gió, toàn bộ thôn tĩnh mịch, không có một chút tiếng động nào, ngay cả tiếng dế kêu hay chim ăn khuya Đàm Trình cũng không nghe thấy.
Đàm Trình nhớ Khúc Chí Văn có nói, quỷ khí ở Đại Mộ này dày đặc, người sống còn phải tránh xa, huống chi là động vật, những con chim kia đã chạy trốn khỏi núi hết ngay từ lúc Túc Cảnh Mặc tỉnh lại.
Chạy trốn……
Nhớ đến đôi mắt đào hoa kia của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình lắc lắc đầu, y đẹp như thế, trốn cái gì mà trốn.
Ngày mùa thu mặt đất hơi lạnh, Đàm Trình nằm trên nền đất lạnh một lúc lâu cơ thể mới dần cử động lại được để về phòng. Cơ thể này chắc cũng đã tới cực hạn rồi, mỏi mệt quen thuộc ập về, Đàm Trình vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, nhanh chóng leo lên giường sau đó ngủ ngay.
Chỉ là, ngay cả Đàm Trình cũng không biết, giấc ngủ này của cậu khác với mọi lần, lần này cậu ngủ thật lâu, khi tỉnh dậy đã là bốn ngày sau……
Đàm Trình ngủ bốn ngày, Ngô Hải cùng Trương Tuấn cũng lo lắng đủ bốn ngày.
Phát hiện Đàm Trình xảy ra chuyện đầu tiên là Ngô Hải. Theo lời Đàm Trình, Ngô Hải sang ngày hôm sau thì liên hệ ngay người chủ cho thuê nhà, vừa lúc còn có một phòng chưa có người thuê, Ngô Hải liền gọi điện thoại báo Đàm Trình, nhưng Đàm Trình lại không bắt máy. Nghĩ Đàm Trình đang bận, nên sau giờ trưa Ngô Hải gọi lại cho Đàm Trình thêm hai cuộc nữa, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Vốn dạo gần đây chẳng an bình, sự cố liên tiếp, Ngô Hải sao không lo cho được, Đàm Trình không có việc gì thì tốt, nhưng lỡ có chuyện gì, cái viên kia có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Không tìm thấy Đàm Trình ở trường học, Ngô Hải đoán cậu đã đến thôn Ninh Hóa.
Chỉ là……nhìn mặt trời sắp lặn, Ngô Hải lại hơi do dự. Thôn Ninh Hóa là nơi thế nào sao cậu không biết, chỗ đó rất nguy hiểm. Thấy mặt trời dần lặn, lúc này mà qua đến đó thì trời đã tối. Cậu ta không giống Đàm Trình, tuy Đàm Trình chưa từng nói, nhưng cậu ta cũng đoán được Đàm Trình chắc chắn có thứ gì có thể ngăn cản những ác quỷ đó tấn công, và giúp Đàm Trình thấy quỷ hồn, mà dù không có, Đàm Trình cũng được chủ nhân ngôi mộ che chở, nên khi xảy ra chuyện, những người kia bị tất công đều bỏ mạng, duy chỉ Đàm Trình còn sống……
Mà Ngô Hải chỉ là một người bình thường.
Nhưng mà cậu ta gần đây cũng trở nên thân thiết với Đàm Trình, là anh em vào sinh ra tử, biết Đàm Trình có thể gặp nguy hiểm, cậu ta không thể chỉ đứng nhìn.
Nghĩ nghĩ một lúc, Ngô Hải gọi điện báo Trương Tuấn. Trương Tuấn nghe xong, im lặng một lúc rồi nói nói: “Tôi gọi thử Khúc Chí Văn xem cậu ta có đi chung qua được không, nếu không thì tôi với cậu đi.”
“Cũng đúng, cậu gọi thử Khúc Chí Văn đi.”
Chỉ là, Trương Tuấn không liên lạc được với Khúc Chí Văn, ngay cả Khương Bình cũng không gọi được. Lúc này mặt trời đã lặn gần hết.
Ngô Hải và Trương Tuấn gặp nhau rồi bắt xe đến thôn Ninh Hóa, tranh thủ trời chưa tắt nắng tìm xem có phát hiện ra gì không.
Khi cả hai tìm thấy Đàm Trình đang hôn mê trong phòng nghỉ, nhìn sắc mặt Đàm Trình, cả hai cảm thấy thật may mắn vì tìm ra cậu kịp thời.
Đàm Trình trông không hề giống người đang sống, gương mặt trắng bệch như bị rút hết máu, còn ẩn ẩn lên màu xanh xám, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, như đã tắt thở.
Ngô Hải và Trương Tuấn sợ đến choáng váng, còn nghĩ Đàm Trình đã chết, vội vàng vọt tới trước giường lay mạnh Đàm Trình, lúc chạm vào thấy cơ thể lạnh băng, Ngô Hải hít ngược một hơi khí lạnh.
Cũng may cảm giác được ngực Đàm Trình còn phập phồng, Trương Tuấn và Ngô Hải mới vội vàng nâng Đàm Trình lên xe chạy đến bệnh viện.
Ngô Hải cũng biết tình trạng của Đàm Trình không phải bệnh lý bình thường, trên đường đưa Đàm Trình vào bệnh viện, cậu ta nhờ Trương Tuấn cố gắng liên lạc với Khúc Chí Văn. Tuy không liên lạc được ngay, nhưng sáng hôm sau Khúc Chí Văn cũng chạy đến, đi cùng còn có Khương Bình từ Bình Dao về chưa gặp lại lần nào nữa.
(tự nhiên tui nghi hai người này đi chung với nhau tối hum qua quá!!!)
Trương Tuấn thấy Khúc Chí Văn tới thì bỏ mặc ngay ông bác sĩ còn đang ngồi rung đùi dặn dò mấy thứ cần thiết, túm lấy Khúc Chí Văn nói:
“Cậu lại nhìn xem, Đàm Trình bị sao vậy, tại sao kêu mãi không tỉnh, cả nhìn sắc mặt còn có vẻ giống……” Người chết……
Hai chữ cuối Trương Tuấn không nói, nhưng Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình đã biết cậu ta muốn nói gì, Đàm Trình không phải có vẻ giống người chết, đây mà đúng là sắc mặt của người chết.
Khúc Chí Văn sờ sờ mặt Đàm Trình, da thịt hơi cứng, rất giống người vừa mới chết, nhưng ngón tay có thể cảm nhận được động mạch chủ trên cổ Đàm Trình vẫn đập bình thường, nhịp thở Đàm Trình tuy yếu nhưng vẫn có.
Bên ngoài giống người đã chết, nhưng bên trong các cơ quan vẫn hoạt động duy trì sự sống. Tình huống này Khúc Chí Văn lần đầu gặp phải.
“Thế nào, Đàm Trình làm sao vậy?!”
Thấy Khúc Chí Văn trông nghiêm túc, Trương Tuấn cũng đoán được tình trạng không lạc quan, vội vàng hỏi nói: “Có nguy hiểm lắm không?”
Khúc Chí Văn đứng thẳng lại, lắc lắc đầu, “Tôi không biết.”
Khương Bình đứng bên cạnh thấy Khúc Chí Văn nói đến đây thì ngưng lại, nhìn xung quanh, đã biết những thứ sắp nói tốt nhất vẫn đừng để những người không liên quan nghe thấy. Hắn lấy thẻ cảnh sát ra, mời các bác sĩ hộ lý ra ngoài.
Đến khi những người khác đã ra ngoài, Khúc Chí Văn mới tiếp tục nói: “Không phải bị quỷ khí xâm nhập, cũng không phải bị trận pháp gì ảnh hưởng. Các anh chắc cũng nhìn ra được, bên ngoài Đàm Trình rất giống người đã chết được nửa ngày, thậm chí cơ thể còn có tình trạng cương cứng tử thi. Kêu không tỉnh, cũng không nghe được gì, nhưng vẫn còn hô hấp, cơ quan nội tạng vẫn còn hoạt động, tuy rất chậm.”
“Vậỵ… vậy Đàm Trình còn sống?”
“Gọi là tồn tại thì đúng hơn, nằm thế này cũng chẳng khác gì đã chết, anh ta không thể cảm giác được bất cứ thứ gì.”
Ngô Hải và Trương Tuấn không biết nói gì nữa, cả hai gần như là choáng váng.
Thấy hai người như vậy, Khương Bình nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh Đàm Trình, thở dài nói: “Vậy cậu có cách gì giúp cậu ta tỉnh lại không?”
Khúc Chí Văn lại lắc đầu lần nữa, “Bác sĩ còn phải cần xác định được bệnh mới có thể cho thuốc, huống chi là tình trạng của Đàm Trình tôi còn không biết là tại sao, sao có thể tùy tiện ra tay được. Nhưng mà…….Tôi nghĩ có một người hẳn là có thể biết được đây là chuyện gì.”
Tuy Túc Cảnh Mặc có thể không biết giúp Đàm Trình, nhưng ít nhất y cũng biết nguyên nhân nào làm Đàm Trình như vậy, biết nguyên nhân thì mới giải quyết được.
Khúc Chí Văn thật ra khá hứng thú với trạng thái này của Đàm Trình. Theo lý thuyết, bộ dạng này của cậu ta hẳn là đã chết mới đúng, nhưng linh hồn vẫn còn bên trong, nội tạng vẫn hoạt động, giống như là có thứ gì đó đang cưỡng chế các cơ quan nội tạng Đàm Trình hoạt động để duy trì sự sống vậy….Thứ gì mới công hiệu như vậy nhỉ?
Nhưng mà, Khúc Chí Văn còn chưa kịp đến đại mộ hỏi Túc Cảnh Mặc, chiều hôm nay, tình trạng Đàm Trình đã biến chuyển.
Gương mặt đang xám trắng dần hồng hào, tay chân cứng đờ cũng bắt đầu mềm lại, tràn đầy sức sống, ngay cả hô hấp cũng chậm rãi khôi phục lại như bình thường. Chỉ là Đàm Trình vẫn chưa tỉnh lại thôi.
Tất cả những biến hóa này bốn người đều được thấy tận mắt.
Lần đầu tiên chứng kiến hiện tượng siêu nhiên như thế này, Trương Tuấn cảm thấy như da đầu mình tê dại đi, “Mẹ nó, cứ như người chết hồi sinh vậy……”
Câu nói này Ngô Hải và Khương Bình chỉ ngầm đồng ý trong lòng, nhưng lọt vào Khúc Chí Văn, cậu lại nghĩ khác.
Người chết hồi sinh……
Nghĩ ngay đến một khả năng, sắc mặt Khúc Chí Văn thay đổi liên tục….. Nếu là đúng như cậu đang nghĩ, thì cậu nên ngẫm lại xem lát nữa đi tìm Túc Cảnh Mặc thì nên hỏi là Túc Cảnh Mặc không muốn sống nữa, hay là không muốn Đàm Trình sống nữa?
Tuy Túc Cảnh Mặc đã chết……. Nhưng linh hồn cũng không thể chịu đựng nổi việc như vậy!……
–
Tác giả có điều muốn nói: CV của tui vẫn đang được xem xét. Sau khi xem xét chính trị xong thì tui sẽ đi làm. Dạo gần đây tui đang bận làm gia sư cho các lớp buổi sáng, kiếm tiền thuê nhà, và đi học đến 9:30 tối mới về á, cho nên tui toàn viết với đăng truyện lúc nửa đêm thôi, xin lỗi mọi người..
—
Tui edit luôn đoạn này để tiện tố bà tác giả là bả viết bộ này hơn 2 năm đó mọi người =]]]]