Bắc Lỗ quốc từ khi lập quốc tới nay cũng chi có hai kinh thành là Vân Kinh và Nhạn Kinh.
Phương Bắc có núi cao chập chùng quanh năm mây vờn trên đỉnh tung hoành ở phía Tây thảo nguyên, có thác nước từ trong núi chảy xuống, tụ lại thành
sông Vân Thủy, yên lặng trang nghiêm chảy qua thảo nguyên. Nhánh phía
Bắc là đô thành Vân Kinh của Bắc Lỗ quốc hiện nay, là trung tâm quyền
lực của quốc gia. Nhánh phía nam là Nhạn Kinh, là trung tâm buôn bán
giao dịch cũng là kinh thành vô cùng phồn hoa.Thác Mã trấn ờ phía Bắc
của Nam Việt, từ đó đến Nhạn Kinh cùng lắm cũng chỉ mất ba bốn ngày
đường, đến khi đoàn người của Sắt Sắt đến Nhạn Kinh vừa kịp một ngày
trước ngày hội. Ngày hội tế trời năm nay được cử hành tại Vân Thủy Hà
Nam, trấn nhỏ xa xôi này là do những người dân du mục tập họp lại, lấy
lều trại làm nhà. Vậy nên các nhà trọ trong Nhạn Kinh bên cạnh Vân Thủy
Hà Nam khách trọ sớm đã ở đầy ấp.
Vân Kinh Cuồng tìm kiếm hết Nhạn Kinh cũng không tìm được nhà trọ nào còn trống đành phải mua tạm hai
chiếc lều, dẫn theo Sắt Sắt cùng Tiểu Sai và Hoa Tai ngủ một đêm ngoài
trời. Đoàn người khi đi vào Vân Thủy Hà Nam mới phát hiện trên thảo
nguyên mờ mịt sớm đã xuất hiện rất nhiều những lều trại lớn nhỏ hình
dạng không giống nhau. Xem ra không thể ở trong nhà trọ không chi có mấy người bọn họ, do đó nhìn ra đại hội tế trời thật sự rất long trọng, là
ngày hội lớn nhất của Bắc Lỗ quốc.
Vân Kinh Cuồng thân là Cuồng Y, hành tẩu giang hồ nên đối với việc ăn ngủ ngoài trời sớm đã quen. Tiểu
Sai cùng Hoan Tai là người của Xuân Thủy lâu nên cũng quen cảnh màn trời chiếu đất. Nhưng Sắt Sắt từ nhỏ lại ở trong hầu phủ, đã quen với tường
cao nhà ngói, lúc này ăn ngủ ngoài trời nên trong lòng có chút mới mẻ.
Sắt Sắt đứng bên ngoài lều trại, dõi mắt nhìn về phía xa xa. Trời quang
không gợn mây, rừng xanh được nước mưa gột rửa qua. những tàng cây xanh
cao xa thâm thẳm giống như có thể thu hút vĩnh viễn ánh mắt của mọi
người. Thảo nguyên rộng lớn khôn cùng xanh tươi như vậy, có đủ các loại
hoa dại nhiều màu sắc đẹp mắt, giống như một bức tranh được cuộn lại
đang chậm rãi mở ra. Nếu nói cảnh đẹp của Giang Nam là nét đẹp thanh nhã của một người con gái làm say mê lòng người thì vẻ đẹp của thảo nguyên
phương Bắc lại là vẻ đẹp của một nam tử cao ngất hoang dã, khiến người
rung động. Sông Vân Thủy uốn lượn chảy xuôi, hai bên bờ cỏ xanh mọc um
tùm. một ngọn núi kì lạ sừng sững đứng lặng, cao ngất nhìn giống như một người một tay đang chỉ lên trời.
“Ngọn núi kia dáng vẻ thật kì
quái, nhìn qua rất giống hình dạng một con người!” Sắt Sắt cười nhẹ nói
với Hoa Tai đang ở bên cạnh.
Hoa Tai nheo nheo mắt nhìn rồi nói: “Đó là Thiên Hữu viện, là chỗ ỡ của tế ti Bắc Lỗ quốc.”
“Vậy sao? Tế ti ở nơi đó sao?” Sắt Sắt nhíu mày, thật ra nàng không nghĩ tới ngọn núi này lại có người ở.
Tiểu Sai nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Sắt Sắt thì cười khẽ nói: “Ngọn núi này đã tồn tại từ lâu, cũng không biết từ năm nào có người nhìn ra hình dạng của nó trông giống một con người, một tay chi lên trời liền đem
tòa núi kia nói là hóa thân của Phật Tổ. Mà có người trong lúc vô tình
lại phát hiện bên trong ngọn núi có một hang động tự nhiên nên tòa sơn
phong này liền được mọi người xem là thần phật giáng trần. Cũng không
biết bắt đầu từ khi nào Bắc Lỗ quốc hàng năm đều mang một cô gái vị
thành niên vào ở trong động, lấy thân dâng cho phật, cầu Phật Tổ phù hộ
cho Bắc Lỗ quốc. Tập tục này đã diễn ra hơn trăm năm nay, hiện tại có vị nữ tế ti này, mà thân phận đã là nữ tế ti thì không thể lập gia đình.”
Thần tiên giáng trần? Thật sự là thần tiên giáng trần sao? Chẳng qua chi là
một ngọn núi có hình dáng giống thần phật lại được mọi người cung phụng
như thần phật, đây có lẽ cũng chi là ước nguyện tốt đẹp của mọi người mà thôi. Chi là những cô gái trẻ tuổi đáng thương bị đưa đến Thiên Hữu
viện này, lấy thân dâng cho phật, suốt đời không thể gả đi.
Giờ
khắc này, Sắt Sắt đã hiểu được vì sao Y Doanh Hương từng nói Dạ Vô Yên
cùng với ý trung nhân của hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng ở bên
nhau. Vì sao Dạ Vô Yên thích tỷ tỷ của nàng nhưng lại muốn tác hợp nàng
cùng Dạ Vô Yên.
Thì ra là thế!
Lúc này, Sắt Sắt lại có chút
đồng tình với Dạ Vô Yên, ngày đó nhìn thấy hắn vẽ bức tranh tuyết liên
đó thì nàng đã nhận ra hắn quý trọng vị nữ tế ti Y Lãnh Tuyết kia cỡ
nào. Đáng tiếc, người yêu nhau lại không thể đến được với nhau.
Sắc trời dần dần ngả bóng, hoàng hôn nặng nề buông xuống, chiếc lều ngay
bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc thút thít, nếu không phái
tai Sắt Sắt thính thì chắc sẽ không nghe thấy. Người đang khóc kia chắc
hẳn rất bi thương, nhưng lại kìm chế không dám khóc ra. Nàng mơ hồ nghe
được tiêng nói của một người nam nhân: “Người phụ nữ này khóc cái gì?
Con gái của chúng ta có thể được tộc trưởng tuyển chọn đi hầu hạ thần
phật là tổ tông của chúng ta hiển linh, đây là một vinh quang lớn, vì
sao ngươi lại khóc? Nhanh câm miệng đi.”
Nàng kia tựa hồ đang nén
tiếng khóc lại, thút thít nói: “Không phải là ta đau lòng mà là ta đang
vui mừng, vui mừng mà khóc.” Nàng kia cũng nói vài câu vui mừng nhưng
nghe giọng nói thì không có chút vui mừng nào.
Sắt Sắt nhịn không
được cúi đầu thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi buồn không
nói nên lời. Có người mẹ nào lại nguyện ý để cho con gái của mình cô đơn cả quãng đời còn lại!
Ngày thứ hai, là ngày mười tám tháng sáu.
cũng là ngày hội tế trời của Bắc Lỗ quốc. Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời quang đãng, từng đợt từng đợt mây lơ lửng nhè nhẹ trôi dạt, uyển
chuyển mà bay xa.
Mọi người trên thảo nguyên mới sáng sớm đã giống như nước sông lũ lượt kéo tới ngoại thành Nhạn Kinh bên cạnh sông Vân
Thủy. Khoảng chừng đến khi gà gáy, Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc cùng Yên Thị (tên gọi chung cho hoàng hậu của Hung Nô), đại hoàng tử Hách Liên Phách Liên, nhị hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên
cùng nhau cưỡi ngựa dẫn đầu dân chúng thảo nguyên đi đến Thiên Hữu viện
cầu phúc.
Đoàn người của Sắt Sắt cũng hòa theo dòng người đi đến
Thiên Hữu viện, chính là ngọn núi của Phật Tổ ở phía trước. Vân Kinh
Cuồng che chở cho Sắt Sắt, cùng nhau chen lấn giữa đoàn người trước mặt.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn lại, chi thấy phía trước đã sớm bày xong bàn tế,
trên bàn bày biện ngũ cốc hoa quả thờ phụng, còn có một con trâu lớn vừa mới giết, lư hương rất lớn, bên trong cắm vài nén nhang, còn có cặp nến hương lớn.
Phía trước bàn tế trải một tấm thảm đỏ thẫm, Khả Hãn
cùng Yên Thị đứng yên lặng trên chiếc thảm đỏ, sắc mặt nghiêm trang. Bọn họ mặc trang phục hoàng tộc của Bắc Lỗ quốc, nhìn cực kì đẹp đẽ quý
phái.
Phong Noãn đứng phía sau bọn họ, quần áo màu đen, trường bào mạ vàng, mái tóc đen luôn xõa phía sau nay cột cao lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng. Bộ trang phục càng tôn thêm khí phách cùng vẻ cuồng dã của
hắn. thu hút ánh mắt của vô số cô gái trên thảo nguyên.
Người nam
tử bên cạnh Phong Noãn quần áo cũng đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ cũng không
tệ nhưng đứng bên cạnh Phong Noãn lại chi xứng làm nền cho hắn. Người đó chắc hẳn là đại hoàng tử Bắc Lỗ quốc Hách Liên Phách Liên.
Những
người đứng phía sau là văn võ bá quan của Bắc Lỗ quốc, Sắt Sắt đảo mắt
một chút thì bỗng nhiên phát hiện phía trước bá quan là một bóng dáng
quen thuộc, đúng là Dạ Vô Yên. Hắn mặc thường phục Nam Việt quốc trông
rất thanh lịch, ống tay áo rộng thùng thình, đón gió bay phất phới,
trong đám người Bắc Lỗ quốc quần áo sặc sỡ thì nhìn qua hắn có vẻ nổi
bật nhất. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt hắn. khuôn mặt tuấn mĩ tỏa sáng
như một khối ngọc, cả người hắn lạnh lẽo mà ung dung. Lúc này, đôi mắt
sâu thẳm của hắn cực kì dịu dàng dừng ở ngọn núi trước mặt.
Từ đêm hôm ấy, khi biết người trong lòng của hắn là nữ tế ti của Bắc Lỗ quốc Y Lãnh Tuyết, Sắt Sắt liền đoán ngày hội tế trời lần này hắn nhất định sẽ đến, quả nhiên hắn đã đến đây. Đưa Y Doanh Hương về nhà chẳng qua chỉ
là cái cớ mà thôi, chủ yếu là hắn muốn gặp người trong lòng của mình.
Rốt cuộc là một nữ tử như thế nào mà làm cho Dạ Vô Yên si mê đến thế? Trong nháy mắt Sắt Sắt đối với vị nữ tế ti Y Lãnh Tuyết kia cảm thấy rất hứng thú.
Nàng theo ánh mắt của Dạ Vô Yên cũng gắt gao dừng lại trên
ngọn núi kia. Lúc này nàng mới phát hiện ở giữa sườn núi có một hang đá. cửa động đóng chặt, trên cử hang có khắc ba chữ: “Thiên Hữu viện”.
Nhưng vào lúc này chi nghe tiếng trống ‘thùng thùng thùng’ liên tiếp vang
lên, đinh tai nhức óc, trống đánh khoảng chừng một nén nhanh thì ngừng
lại, đám người đang xôn xao cũng im lặng theo.
Cửa động to như vậy chậm rãi mở ra.
Một đám nữ tử áo trắng từ chậm rãi bước ra khỏi cửa. khoảng cách hơi xa nên cũng không thấy rõ dáng vẻ của các nàng, nhưng mà dáng người thướt tha, bước đi uyển chuyển kia có thể làm cho người khác nhận ra ngay dung mạo các nàng nhất định không hề tầm thường. Quả nhiên, những nữ tử này chậm rãi đi xuống sườn núi, đứng yên ở hai bên bàn tế, Sắt Sắt mới phát hiện nhan sắc của các nàng quá nhiên rất xinh đẹp, tư sắc cũng không hề tầm
thường.
Thần phật cũng thật là có diễm phúc nha!
Những nữ tử áo trắng này sắc mặt cung kính chia làm hai đứng ở hai bên dàn tế, cuối cùng, một nữ tử chậm rãi từ giữa bước ra. Nàng cũng mặc bộ áo quần màu
trắng, nhưng so vói quần áo của các nữ tử khác thì trắng hơn vài phần,
trang sức của nàng làm lộ ra vẻ trong sáng trang nghiêm. Dung mạo của
nàng quả nhiên là cực kì xinh đẹp, hàng mi của nàng như xa đại túc, đôi
mắt trong veo như nước mùa thu. vẻ mặt lộ ra phần trong trẻo nhưng lạnh
lùng, ba phần thuần khiết, bốn phẩn uyển chuyển. Dáng đi của nàng nhẹ
nhàng, bước từng bước một tao nhã vô cùng .
Ánh mắt Sắt Sắt nhìn
về phía Dạ Vô Yên, thấy ánh mắt của hắn đuổi theo sát hình bóng nữ tử
kia, đôi mắt sâu mà dịu dàng. Xem ra, đây chính là nữ tế ti Y Lãnh
Tuyết, nếu không Dạ Vô Yên tuyệt đối sẽ không để mắt đến nàng. Y Lãnh
Tuyết quả nhiên là một tuyệt sắc khuynh thành, cả người nàng như được
băng tuyết kết thành, khí chất lạnh lùng, thẩn sắc lãnh đạm, cực kì phù
hợp với vị nữ thần ánh trăng mà Y Doanh Hương miêu tả.
Lãnh Tuyết
chậm rãi đi đến trước dàn tế, cắm một nén nhang vào lư hương, hai tay
chập thành chữ thập, bắt đầu niệm bằng tiếng Phạn. âm thanh trong trẻo
mà xa xưa dịu dàng vang lên giữa thảo nguyên rộng lớn, như mộng như ảo.
Mọi người đều bất động lắng nghe, hình như cũng không hiểu gì nhưng trên
mặt biểu hiện vé cung kính trang nghiêm. Đương nhiên không phải mỗi
người đều như vậy, nhất là đại ca Noãn Hách Liên Phách Thiên.
Sắt
Sắt vốn không phải nhìn hắn mà nàng đang muốn nhìn Phong Noãn một chút
xem han có giống như những con dân bình thường trên thảo nguyên sùng
kính vị nữ tê ti này hay không. Nàng phát hiện sắc mặt Phong Noãn lạnh
lùng, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Sau
đó nàng liền nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Phách Thiên, hắn trông
giống như thợ săn mới rình được con mồi, con ngươi đen tản ra một chút
si mê cùng một tia nóng rực. Xem ra, Y Doanh Hương nói không sai, tất cả các nam nhân trên thảo nguyên đều lưu luyến hâm mộ vẻ đẹp cùng phong
thái của
Lãnh Tuyết, ngay cả Hách Liên Phách Thiên dường như cũng cực kì si mê.
“Giang cô nương, vị nữ tế ti này có phải rất đẹp không?” Vân Kinh Cuồng đang đứng bên cạnh nàng cúi đầu hỏi.
Sắt Sắt khẽ cười cười, thản nhiên nói: “Ừ, dung mạo khuynh thành, khí chất thanh nhã. rất đẹp.”
Vân Khinh Cuồng nghe được giọng nói đạm mạc của nàng thì nhướng mày lên,
nheo mắt hỏi: “Ngươi không ghen tị với nàng sao? Nếu là phụ nữ đều sẽ
ghen tị với nàng!”
Sắt Sắt nghe vậy, quay đầu nhìn Vân Kinh Cuồng cười nói: “Vì sao lại phải ghen tị với nàng, chẳng lẽ ta kém nàng ta sao?”
Có lẽ trong mắt người khác nàng không có vẻ thanh diễm thánh khiết như Y
Lãnh Tuyết, nhưng mà nàng dám nói Y Lãnh Tuyết cũng tuyệt đối không có
vẻ thanh lịch tao nhã của nàng. Trong cuộc sống có hàng trăm cái đẹp, ai có thể khẳng định cái nào là đẹp nhất.
Còn nữa, cho dù nàng thật sự không đẹp như nàng ta thì sao? Nàng không nghĩ là xấu hơn thì sẽ kém nàng ta một bậc.
Nàng sẽ không ghen tị với nàng ta, bởi vì những gì Giang Sắt Sắt nàng có thì Y Lãnh Tuyết chưa chắc đã có. Nàng tin tưởng vững chắc rằng mỗi nữ tử
đều có vẻ đẹp riêng có một không hai của mình.
Vân Kinh Cuồng nghe xong lời nói của Sắt Sắt, dáng vẻ luôn hi hi ha ha của hắn bỗng nhiên
nghiêm trang, chỉ trong nháy mắt hắn bỗng nhiên biết được vì sao Minh
Xuân Thủy lại động lòng với nàng. Bởi vì nàng thông minh khiêm tốn như
vậy, lại vô cùng tự tin cứng cói, về điểm này sợ Y Lãnh Tuyết thân là tế ti cũng không thể sánh bằng.
Tế ti cầu nguyện xong, Khả Hãn liền
cực kì thành kính đi đến trước dàn tế, dẫn theo con dân thảo nguyên cùng quỳ xuống, hướng về thần phật cầu khẩn cho ngũ cốc được mùa, khẩn cầu
cho quốc gia bình an. Sau đó, Khả Hãn lớn tiếng tuyên bố đem tân tế phẩm của năm nay dâng lên.
Chỉ thấy đám người ờ phía sau có chút xôn
xao, sau đó nhìn thấy một quan viên dẫn theo mười cô gái đi đến trước
dàn tế. Các nàng cũng mặc trang phục trắng thuần, còn sơ song hoàn bất
quá nhìn cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, người nào dung nhan cũng xinh đẹp.
Thì ra tân tế phẩm chính là những cô gái này, lại khiến cho những cô gái này phải cô đơn lẻ bóng.
Chẳng lẽ sự cường thịnh yên ổn của Bắc Lỗ quốc lại phải nhờ vào các cô gái
này hầu hạ thần phật hay sao? Cũng thật lạ Bắc Lỗ quốc lập quốc còn sớm
hơn cả Nam Việt nhưng lại không phát đạt cường thịnh như Nam Việt.
Trong đám người đó hình như truyền đến một tiếng khóc, bới vì thảo nguyên lúc này yên tĩnh vô cùng, vậy nên tiếng khóc đang cố nén kia liền rơi vào
tai Khã Hãn.
“Là ai đang khóc?” Han đột nhiên xoay người, thanh âm uy nghiêm hỏi.
Một thiếu phụ trung niên lập tức bị và kéo đến trước mặt Khả Hãn.
“ Vì sao ngươi lại khóc?” Khả Hãn nhíu thanh cực kì u ám lạnh lùng.
Thiếu phụ trung niên sợ tới mức không dám nói lời nào, chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng .
“Ngươi đã bất kính với thần linh, kéo xuống chém!” Khả Hãn tức giận nói.
“Mẹ!” Trong mười cô gái có một người chạy lên, lớn tiếng gọi mẹ rồi cũng chạy xuống đài cao, quỳ gối trước mặt Khả Hãn, không ngừng dập đầu, đau khổ
cầu xin, thinh cầu đừng giết mẫu thân của nàng, nói rằng mẫu thân chỉ
luyến tiếc vì nàng phải đến Thiên Hữu viện.
Sắt sắt nhíu mày, thiếu phụ này không phái là nữ tử hôm qua nàng đã nghe được tiếng khóc của bà hay sao?
“Mẹ ngươi đã luyến tiếc ngươi như vậy, ngươi cũng không nguyện ý đi, vậy
hai mẹ con các ngươi hãy lên thiên đường hầu hạ thần phật đi.” Khả Hãn
giận dữ nói.
“Khả Hãn bớt giận!” Chỉ nghe một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhu hòa truyền đến, Y Lãnh Tuyết trên đài cao chậm rãi
đi tới trước mặt Khả Hãn: “Khả Hãn, chẳng biết người có thể tha lỗi cho
bản tế ti nói hai câu được không?”
“Tế ti có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Một Khả Hãn vừa rồi còn uy nghiên cuồng nộ, vừa nhìn thấy Lãnh
Tuyết thì sắc mặt đã dịu đi.
“Khả Hãn, hầu hạ thần phật là phải
thành tâm tự nguyện, Khả Hãn cần gì phải ép buộc nàng. Nếu vị cô nương
này không muốn thì không bằng để cho nàng trở về đi. Khả Hãn cảm thấy
thế nào?” Đôi mắt Y Lãnh Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên
nhìn chăm chú vào Khả Hãn, chậm rãi nói.