“Tế ti, nhưng hai người kia lại bất kính với thần linh, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?” Khả Hãn nhíu mày nói.
“Khả Hãn, thần phật lấy từ bi làm trọng, tất nhiên sẽ không trách
tội các nàng. Xin Khả Hãn hãy bỏ qua cho hai mẹ con các nàng, thần phật
chắc chắn sẽ cảm động và ghi nhận tấm lòng nhân từ của Khả Hãn.” Y Lãnh
Tuyết nói nhàn nhạt, giọng điệu không nhanh không chậm, mang theo ngữ
điệu lãnh đạm trời sinh.
Ánh mắt sắc bén của Khả Hãn đảo qua Y Lãnh Tuyết, sau đó ngửa đầu
cười to: “Nếu tế ti đã nói như vậy thì Khã Hãn sẽ tha cho mẹ con họ một
mạng. Người đâu mang các nàng xuống đi.”
Hai mẹ con kia không ngừng dập đầu tạ ơn, nước mắt đầy mặt, lại cảm động rơi nước mắt không ngừng tạ ơn Y Lãnh Tuyết.
Sắt Sắt lại không ngờ Y Lãnh Tuyết chỉ nói hai ba câu đã thuyết phục được Khả Hãn, điều này làm cho nàng rất kinh ngạc. Thì ra lời nói của
tế ti đối với vua của Bắc Lỗ quốc lại có ảnh hưởng lớn như vậy. Nhưng
bất quá Khả Hãn thờ phụng thần phật nên tin tưởng lời nói của tế ti như
vậy cũng có thể lí giải được.
Nói như vậy, tế ti của Bắc Lỗ quốc là người hết sức quan trọng, thậm
chí có thể ảnh hưởng đến quyết định và kế sách của Khả Hãn Bắc Lỗ quốc,
vậy quyền lợi cũng sẽ rất lớn. Nàng ta có thể lấy danhh nghĩa của thần
phật để ra lệnh cho Khả Hãn.
Một hồi sóng gió nhưng Y Lãnh Tuyết chỉ nói hai ba câu lại hóa ra
không có gì, đại hội tế trời lại tiếp tục tiến hành. Điều làm Sắt Sắt
giật mình là tiết mục kế tiếp chính là tuyển tế ti.
Không phải đã có Y Lãnh Tuyết làm tế ti rồi sao, chẳng lẽ còn muốn
chọn thêm một người nữa? Sắt Sắt khó hiểu quay đầu nhìn về phía Vân Kinh Cuồng, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ còn phải chọn thêm một tế ti nữa?”
Vân Kinh Cuồng nhận ra được nghi hoặc của nàng, hé mắt cười nói:
“Việc này có lẽ ngươi không biết, tế ti bốn năm sẽ tuyển một lần, Y Lãnh Tuyết đã làm được bốn năm rồi, năm nay phải đổi tế ti mới. Nhìn thấy
những nữ tử trong Thiên Hữu viện không, các nàng ấy chính là muốn khiêu
chiến với Y Lãnh Tuyết. Nếu như có người hơn được Y Lãnh Tuyết thì sẽ
trở thành tế ti mới. Nếu không có người nào hơn được nàng thì tế ti vẫn
là Y Lãnh Tuyết.”
Sắt Sắt nhíu mày, nghe qua cũng rất thú vị: “Không biết các nàng so tài với nhau về cái gì?” Sắt Sắt cảm thấy hứng thú hỏi.
“Cầm kì thi họa, ngâm thơ phổ nhạc, hát hay múa giỏi, đều có thể, mặc kệ là loại tài nghệ gì, chỉ cần có thể dẫn đầu thì sẽ trở thành tế ti
mới.” Vân Kinh Cuồng thấp giọng nói.
Nghe vậy, Sắt Sắt không nhịn được bật cười, đây chẳng khác nào các cô nương thanh lâu tranh cử hoa khôi cả. Cũng không có gì là lạ khi những
nam tử trên thảo nguyên lại say mê Y Lãnh Tuyết như vậy, ở trên đài cao
biểu diễn tài nghệ thì làm sao có thể không làm say lòng người khác.
“Nhưng muốn hơn được Y Lãnh Tuyết cũng không phải chuyện dễ dàng. Thế hệ tế ti trước Y Lãnh Tuyết cũng là một tuyệt thế giai nhân, nàng đã
làm liên tiếp bốn nhiệm kì tế ti nhưng cuối cùng cầm kì thi họa mọi thứ
đều bại trong tay Y Lãnh Tuyết.” Vân Kinh Cuồng bĩu môi nói.
“Lợi hại vậy sao?” Sắt Sắt nhíu mày, thì ra Y Lãnh Tuyết cũng là một
vị tài nữ: “Ngươi đã từng thưởng thức qua tài nghệ của Y Lãnh Tuyết
chưa?”
Vân Khinh Cuồng liên tục lắc đầu, nói: “Bốn năm trước ta vẫn không
biết có người như nàng, tất nhiên cũng chưa gặp qua. Hôm nay thật ra ta
cũng muốn nhìn một cái xem nàng ta có đa tài như lời đồn không.”
Sắt Sắt cười nhẹ vuốt cằm, một tuyệt sắc khuynh thành như thế, hơn
nữa lại tài hoa hơn người, đúng là thế gian khó có được một giai nhân
như vậy.
“Hầu hạ thần phật cũng không phải ai cũng có thể làm, phải là một
người vừa có sắc vừa có tài.” Vân Kinh Cuồng than nhẹ một tiếng, cúi đầu nói, trong giọng nói ẩn chứa một vẻ đùa cợt: “Nữ tử của Bắc Lỗ quốc từ
nhỏ đã bị song thân đưa vào trường dạy ca múa, luyện tập các loại tài
nghệ để một ngày kia có thể ngồi vào vị trí tế ti.”
“Các nàng đều muốn làm tế ti sao?” Sắt Sắt khó hiểu hỏi. Chỉ vì muốn làm tế ti, liền hy sinh cả cuộc sống của mình.
Vân Khinh Cuồng gật đầu, nói: “Giống như hai mẹ con vừa rồi vậy
nhưng cũng chỉ là số ít, đại đa số vẫn xem việc có thể ngồi vào vị trí
tế ti làm vinh dự.
Sắt Sắt nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo khi Y Doanh Hương nhắc tới tỷ tỷ của mình thì có thể đoán ra.
“Nếu Y Lãnh Tuyết không làm tế ti nữa thì có thể lập gia đình được không?” Sắt Sắt hỏi.
Vân Khinh Cuồng liên tục lắc đầu, nói: “Cũng không phải, tuy rằng
không làm tế ti nữa nhưng dù sao cũng là người hầu hạ thần phật nên chỉ có thể ở lại trong Thiên Hữu viện sống hết quãng đời còn lại. Nhưng bởi vì không còn là tế ti, không còn được mọi người chú ý, nếu các nàng muốn gả cho ai thì cũng có thể lặng lẽ trốn ra từ Thiên Hữu viện. Chỉ
cần có thể giấu diếm được triều đình, thiên hạ rộng lớn ai có thể tìm
được các nàng chứ.”
Nói như vậy, Y Lãnh Tuyết cùng Dạ Vô Yên vẫn còn có hy vọng, nếu nàng ta cố ý thua thì có thể không phải làm tế ti nữa, như vậy sẽ có cơ hội
thoát ra khỏi Thiên Hữu viện, cùng Dạ Vô Yên cao chạy xa bay.
Một đợt tiếng chiêng trống vang lên, Sắt Sắt ngước mắt nhìn lại thì
thấy mọi người đều đi dọc theo bờ sông Vân Thủy. Thực hiển nhiên trận
đấu tuyển tế ti đã bắt đầu. Sắt Sắt cùng Vân Kinh Cuồng, dẫn theo Tiểu
Sai cùng Hoa Tai cũng hòa theo dòng người.
Bên bờ sông Vân Thủy, cây xanh khói trắng bay lượn lờ, ngàn hoa soi
bóng, gió theo mặt sông thổi tới, mang đến hơi thở mát lạnh của nước
sông.
Một mảnh đất liền đã sớm được dựng lên thành một cái đài cao, trên
chiếc bàn bóng loáng có một nữ tử đang đứng nói vài câu gì đó. Phía dưới đài cao có rất nhiều nhã tòa, Khả Hãn cùng Yên Thị Bắc Lỗ quốc và các
vương tôn quý tộc đều ngồi trên các nhã tòa, Dạ Vô Yên cũng ngồi ở đó.
Sắt Sắt đang đứng lẫn trong đám người, ngẩng đầu nhìn về phía đài
cao. Nữ tử mới vừa rồi đứng nói hiển nhiên là người chủ trì việc trọng
đại này, chỉ nghe nàng lớn tiếng nói: “Trận đấu xin được bắt đầu, xin
mời các cô nương theo trình tự biểu diễn.” Nói xong, nàng chậm rãi bước
xuống đài.
Chỉ chốc lát, liền có một nữ tử áo trắng trong Thiên Hữu viện bước
lên đài, nhan sắc nàng xinh đẹp, khí chất thanh tao nhã nhặn. Thắt lưng
của nàng đeo hai cái trống, trong tay cầm hai dùi trống màu đỏ.
Sắt Sắt vừa nhìn thấy đã biết nữ tử này muốn biểu diễn yêu cổ *một
bài múa dùng eo để múa*. Quả nhiên, ống tay áo của nàng ta vươn lên,
liền bắt đầu múa trong tiếng trống thùng thình nhưng lại xinh đẹp uyển
chuyển nói không nên lời. Nhất là tay nàng không ngừng đánh dùi trống
màu đỏ, cùng với áo trắng phụ trợ trông cực kì diễm lệ.
Nghe nói những nữ tử của Bắc Lỗ quốc đều rất giỏi ca múa, màn trình
diễn nàng vừa xem quả nhiên là không sai. Kế tiếp, những nữ tử khác lần
lượt lên đài, họ đều trình diễn tài nghệ sở trường của mình như vũ đạo,
đánh đàn, gảy đàn tỳ bà,…tất cả đều muôn màu muôn vẻ.
Nhưng những thứ tài nghệ đó cũng không làm vừa mắt Sắt Sắt, không
phải vì Sắt Sắt có mắt nhìn hơn người, nàng thật sự cảm thấy tài nghệ
của các nàng rất tầm thường. Chỉ có vị nữ tử thứ nhất biểu diễn yêu cổ
cùng khúc nhạc của nữ tử sau đó mới làm cho Sắt Sắt có ấn tượng sâu sắc.
Người cuối cùng lên sân khấu chính là tế ti hiện tại Y Lãnh Tuyết, tài nghệ nàng biểu diễn là đánh đàn.
Đã sớm có người mang đàn lên cho nàng, Y Lãnh Tuyết thanh nhã ngồi xuống, thản nhiên nhìn xuống dưới đài nhẹ nhàng vuốt cằm.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên thì phát hiện cây đàn Y Lãnh Tuyết dùng là một chiếc đàn cổ, những cây đàn hiện nay đều là thất huyền cầm *đàn có
bảy dây*, cây đàn cổ này lại là ngũ huyền cầm *đàn có năm dây*. Cách
điều khiển âm luật của ngũ huyền cầm rất khác biệt so với thất huyền cầm hiện tại, nhưng tiếng nhạc khi tấu lên càng trong trẻo động lòng người
hơn. Nhưng rất nhiều bài nhạc cổ đã thất truyền, Sắt Sắt không ngờ Y
Lãnh Tuyết lại dùng đàn cổ. Không nói đến đàn có giỏi hay không, chỉ
bằng việc nàng tấu bài nhạc đã thất truyền thì đã làm cho người khác cảm thấy hứng thú.
Nàng nhẹ nhàng mơ hồ phẩy ống tay áo, đem bài nhạc cổ đặt trên chiếc
bàn trước mặt, ngón tay ngọc thon thả nhẹ nhàng rơi trên những sợi dây
đàn. Trong nháy mắt âm thanh bắt đầu réo rắc, thong thả theo làn gió.
Sắt Sắt vừa nghe thấy nhíu mày, nàng diễn tấu bài nhạc cổ có tên là
“Quốc phong”.
Nhưng Sắt Sắt nghe qua lại có cảm giác bài tấu của nàng ta so với bản “Quốc Phong” mình đã từng nghe khác nhau quá lớn. Y Lãnh Tuyết đàn một
hồi Sắt Sắt liền cảm giác được có chỗ sai. Chỉ là một lỗi nho nhỏ, người khác nghe thấy có lẽ không phát hiện ra nhưng làm sao qua mặt được Sắt
Sắt. Mỗi một khi mắc lỗi, Y Lãnh Tuyết vẫn thản nhiên như bình thường,
cố hết sức dùng trường phi phát huy để bù lại
Chắc Y Lãnh Tuyết muốn cố ý thua trận nên mời cố ý đàn sai. Xem ra, Y Lãnh Tuyết cũng có tình ý với Dạ Vô Yên. Toàn bộ khúc nhạc đều rất
tuyệt vời êm tai, giống như mây nước hoàn vào nhau nơi chân trời, như
tiếng suối róc rách, vang vọng khắp ngoài núi.
Những con dân Bắc Lỗ ở đây nghe như uống rượu say.
Phía sau có người cúi đầu nói: “Thiên âm như tiếng nhạc của thần tiên, lần này Y tế ti sẽ lại thắng.”
“Đúng vậy, không nói đến những thứ khác, chỉ bằng việc Y tế ti diễn
tấu khúc nhạc cổ mà ngay đến nữ tử Nam Việt quốc đàn không được cũng đã giành phần thắng rồi.”
Trong lòng Sắt Sắt hơi kinh ngạc, Y Lãnh Tuyết cố ý đàn sai mà vẫn thắng sao?
Quả nhiên, sau khi Y Lãnh Tuyết đi xuống đã nghe những con dân thảo
nguyên đang si mê nàng nhất trí khúc nhạc của Y Lãnh Tuyết là tiếng nhạc của thần tiên. Tế ti mới, vẫn như trước là Y Lãnh Tuyết.
Sắt Sắt nhìn những gương mặt si mê chung quanh không chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
Âm nhạc của Bắc Lỗ quốc đều lấy yêu cổ đàn mã thủ làm nền tảng, mà Y
Lãnh Tuyết diễn tấu bằng đàn cổ, cũng là bắt nguồn từ Nam Việt. Đối với
những con dân Bắc Lỗ quốc thích nghe đàn cổ mã thủ, Y Lãnh Tuyết dùng
đàn cổ diễn tấu, không thể nghi ngờ chính là tiếng trên trời.
Thân là con dân của Bắc Lỗ quốc, Y Lãnh Tuyết không có khả năng không biết chuyện này. Nói như vậy nàng diễn tấu bằng đàn cổ không phải cố ý đàn sai mà thật sự là đàn sai. Sắt Sắt nhớ lại những bài nhạc cổ đều
viết bằng tay, vốn đều có đôi chỗ sẽ bị mờ, nhìn không được rõ các nốt
nhạc.
Nàng ta lựa chọn đàn cổ là muốn đánh vào tâm lí của người nghe để
giành phần thắng, theo điểm này mà nói thì Y Lãnh Tuyết đúng là một nữ
tử thông minh.
Sắt Sắt nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Phương Nhã tòa nhưng
lại chỉ nhìn thấy được bóng dáng của Dạ Vô Yên, không nhìn được khuôn
mặt của hắn. Nếu vậy thì lúc này hắn hẳn là đang rất đau lòng đây. Bởi
vì giai nhân mình ái mộ lại coi trọng vị trí tế ti này hơn cả hắn.
Sắt Sắt nhịn không được có chút bi ai thay cho Dạ Vô Yên.
Vào lúc này, Y Lãnh Tuyết chậm rãi bước lên đài cao, hướng xuống con
dân dưới đài cao nhẹ nhàng thi lễ. Khuôn mặt ngọc tuyệt mĩ kia chỉ mang
một biểu tình trong trẻo nhưng thánh khiết lạnh lùng.
“Khoan đã” Một tiếng nói trong trẻo tao nhã vang lên, Dạ Vô Yên từ trên nhã tòa đứng lên, chậm rãi thong thả bước lên đài.
Y Lãnh Tuyết nhìn thấy Dạ Vô Yên đi tới, sắc mặt trắng nõn bỗng nhiên không còn huyết sắc, thật giống như được chạm khắc từ một khối băng
tuyết, trắng nõn , trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thân ngọc thon dài của Dạ Vô Yên đứng trên đài, áo ngoài phiêu dật
theo gió bay phất phới, khóe môi hắn cong lên, thản nhiên cười nói: “Các vị đều cho rằng Y tế ti thắng, nhưng chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy khúc nhạc Y tế ti vừa đàn có nhiều chỗ sai hay sao?”
“Sai?” Con dân Bắc Lỗ quốc lập tức cao giọng reo lên: “Sai chỗ nào chúng ta cũng mặc kệ, chúng ta cảm thấy nghe rất hay.”
“Vậy sao?” Dạ Vô Yên quay đầu, ánh mắt phức tạp khôi phục lại nhìn
thoáng qua Y Lãnh Tuyết, thản nhiên nói: “Đó là bởi vì các ngươi vẫn
chưa nghe thấy tiếng đàn hay chân chính mà thôi.”