Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 102: Q.4 - Chương 102: Điệp luyến hoa 2




Vong Ưu đảo.

Trên đảo tràn ngập ánh sáng, con sông trong vắt uốn lượn chảy qua, đây đó giữa lòng sông có những bãi đá cuội được thiên nhiên xếp thành từng bờ lũy rộng lớn. Bên bờ sông, hàng cây xanh um tùm mọc xung quanh một tòa lầu các thanh lịch được làm bằng gỗ theo phong cách cổ xưa. Tòa lầu các có hai tầng, chính giữa là một hành lang dài uốn lượn chạy xuyên suốt qua tòa lầu.

Trước lầu có nuôi một ít thú vật nhỏ đáng yêu, những con gà con đang thi nhau mổ thóc, còn có một đám vịt con lông tơ màu vàng đang bơi đùa ở dòng sông nhỏ phía trước.

Trầm Ngư nay đã là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, nàng cầm một cái rổ nhỏ chạy vội lên tầng hai của tòa lầu, hứng chí bừng bừng miệng hô to: "Tiểu công tử...”

Trong phòng trống rỗng, vắng lặng, không có một bóng người.

Trong lòng Trầm Ngư nhất thời chùn xuống, chủ tử mang theo Thanh Mai và Nam Tinh Bắc Đẩu ra ngoài, chỉ để nàng và Tử Mê ở lại đảo chăm sóc cho tiểu công tử. Tử Mê mới vừa đi sắc thuốc, dặn nàng trông coi tiểu công tử, nàng vừa mới đi nhà xí, không biết tiểu công tử lại chuồn đi đâu mất.

Trầm Ngư buông rổ, vội vã chạy ra khỏi lầu, tìm trước lầu, sau lầu một vòng lớn, nhưng vẫn không tìm ra ông trời con kia.

"Đi đâu vậy không biết?" Ánh mắt Trầm Ngư lưu chuyển, lơ đãng ngẩng đầu lên.

Nhìn kỹ.

Trong đám lá cây xanh biếc lòi ra một góc áo trắng, nhẹ nhàng phất phơ trong gió.

"Tiểu công tử, ta xin người, xuống đây đi! Người lại trèo cây nữa, trên đó nguy hiểm lắm" Trầm Ngư tuy là một tiểu cô nương lanh lợi, lém lỉnh nhưng hễ đụng phải tiểu công tử là nàng đành bó tay. Một tiểu tử mới được bốn tuổi đầu nhưng khiến nàng hàng ngày đều phải đau đầu. Trong lá cây hé ra một khuôn mặt bé trai hết sức thanh tú, làn da trắng nõn nổi bật trên nền xanh biếc của lá cây vô cùng tuấn nhã. Đôi mắt phượng hẹp dài thanh lệ sáng ngời, khi cười rộ lên, ngầm lộ ra ba phần tà khí.

Bé ngồi trên nhánh cây, hai chân đong đưa cười tủm tỉm nói: "Ngư nhi, ngươi lại không ngoan rồi. Không được gọi ta là tiểu công tử mà phải gọi ta là Vô Tà công tử. Nhớ kỹ chưa? Mới không gặp có một lát mà đã tìm đến đây, có phải tưởng nhớ bản công tử hay không?" Rõ ràng là thanh âm cao vút non nớt của một đứa bé con mà lời nói lại cố tình ra vẻ như người lớn.

Hai bên thái dương của Trầm Ngư giật giật nhức nhối, nàng chưa bao giờ gặp qua một đứa nhỏ bốn tuổi nào tinh quái như vậy, có khi thâm trầm đến đòi mạng, có khi tà khí đến đòi mạng. Rõ ràng là một đứa trẻ nhưng không chịu làm trẻ con. Đã không gọi nàng là dì, ngay cả một câu tỷ tỷ cũng không kêu, lại xưng huynh gọi đệ với Nam Tinh Bắc Đẩu. Rõ ràng tên của mình là Giang Triệt, nghe nói nương của mình là Tiêm Tiêm công tử liền tự xưng mình là Vô Tà công tử.

Vô Tà!

Thật không hiểu hắn là ngây thơ vô tà hay là tinh quái mà cố tỏ ra vô tà a!

Trầm Ngư giấu đi nụ cười khổ, đổi thành vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, năn nỉ nói: "Vô Tà công tử, ngài xuống đây đi được không? Nếu đang ở trên cây mà phát bệnh, ngã xuống dưới đất rất là nguy hiểm."

Trầm Ngư thấy không còn cách khác, liền lấy bệnh ra hù dọa bé.

Giang Triệt nghe Trầm Ngư nói, đôi mắt phượng thoáng qua một tia ảm đạm, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy đã quen bị hàn độc phát tác vài ngày một lần, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Đáng tiếc nhất là, vì hàn độc xâm nhập thân thể, nên nội lực mẫu thân dạy cho bé tiến triển rất chậm.

Ba tuổi bé đã bắt đầu theo mẫu thân học tập võ nghệ, học đến nay cũng được một năm rồi mà chỉ học được chiêu thức, không có nội lực nên không học được khinh công, đến nay bất quá chỉ có một trượng xa mà bé cũng nhảy lên không nổi.

Nhưng tâm trạng ảm đạm nhanh chóng biến mất trong tích tắc, bé liền tà tà nở nụ cười nói: "Ngư nhi, nếu bản công tử té từ trên cây xuống, không phải ngươi sẽ đau lòng đến chết sao. Hahaha...."

Tiếng cười bỗng nhiên đứt đoạn, Giang Triệt đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức ập đến khiến hắn trượt tay rơi xuống từ trên cây.

"Aaaaa!" Trầm Ngư phát ra một tiếng thét chói tai, vội chạy đến đỡ lấy.

Một thân thanh ảnh như khói nhẹ nhàng lướt đến, duỗi cánh tay đỡ được bóng trắng đang rơi xuống. Sắt Sắt mới trở về, vừa đến nơi này trùng hợp đỡ được bé.

Giang Triệt nâng hàng mi cong cong lên nhìn Sắt Sắt, bên môi gợn lên một nụ cười ngọt ngào vô cùng, nói: "Con biết là nương sẽ tiếp được ta mà.”

Nói chưa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, môi nhếch lên, hai bàn tay nắm chặt, thái dương rịn ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, thân hình nho nhỏ run lên cầm cập, nghiến răng cắn muốn nát môi.

Có thể nhận ra là đau đến cực điểm, lạnh đến cực hạn, nhưng đứa trẻ kia từ đầu đến cuối đều không hề khóc lóc kêu la.

Sự đau đớn như thế này, ngay cả người lớn sợ rằng cũng khó có thể chịu đựng nổi.

"Triệt nhi, nếu đau đớn quá như vậy thì hãy khóc đi! Nương sẽ không chê cười con đâu!" Sắt Sắt ôm Giang Triệt, thi triển khinh công nhanh chóng chạy lên lầu hai, bước nhanh vào bên trong.

"Con là nam tử hán đại trượng phu, con không sợ đau!" Giang Triệt cố nhếch khóe môi cười. Bé biết, kỳ thật khi bé đau đớn, mẫu thân lại càng đau đớn hơn, cho nên bé sẽ không khóc, bé không muốn làm nương hắn thương tâm.

Làm sao Sắt Sắt không hiểu tâm tư của Triệt nhi, nhìn bé chịu đựng hàn độc tra tấn, lòng của nàng khó chịu như bị mèo cào. Nàng để Triệt nhi nằm trong lòng của nàng, bàn tay áp lên lưng bé, truyền nội lực sang cho bé, hy vọng Triệt nhi có thể dễ chịu hơn.

Sắt Sắt ôm Triệt nhi trên giường, một người chịu đựng bệnh tật tra tấn, một người chịu tra tấn trong lòng. Qua chừng nửa canh giờ, đau đớn dần dần hết đi, Triệt nhi nằm trong lòng Sắt Sắt mệt mỏi thiếp đi.

Tử Mê đưa nàng một cái khăn lông ướt ấm áp, Sắt Sắt dịu dàng lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Triệt nhi.

Nàng dừng mắt nhìn gương mặt khả ái ngây thơ trong lòng, vừa bị hàn độc phát tác, toàn thân bé vẫn lạnh như băng, sắt mặt tái nhợt, trên môi không có một chút máu. Lông mi thật dài buông rũ, đen và cong vút như hắc linh vũ. Chỉ là, trên lông mi lấp lánh một giọt nước mắt. Khi bé tỉnh thì không hề khóc, chỉ khi ngủ bé nhịn không được mới rơi nước mắt.

Có lẽ vì biết thân mình như vậy, Triệt nhi trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường, bé quý từng ngày bé có được, bé cũng không oán hận, không khóc, mỗi một ngày trôi qua bé đều mang lại cho các nàng tiếng cười đùa vui vẻ. Ông trời thật bất công…

Sắt Sắt duỗi ngón tay mơn trớn mặt mày của Triệt nhi, lau lệ trên khóe mi của bé.

Năm đó khi nàng rơi xuống từ trên vách núi, nàng vốn đã mất hết can đảm, nếu không phải biết trong bụng còn có bé, mẫu tử nàng có lẽ đã sớm tan xương nát thịt, vì bé nàng mới có thể sống tiếp trên thế gian này, cũng bởi vì bé mà cõi lòng nàng tràn ngập tình thương của một người mẹ cùng sự áy náy vì sức khỏe của bé. Nàng không ngờ, đứa con kế thừa huyết mạch của nàng, nhưng cũng kế thừa độc chướng và hàn chứng trên người nàng, đồng kết hợp lại phát thành hàn độc.

Độc chướng và hàn chứng trên thân thể nàng vốn không đáng lo ngại, nhưng lưu lại trên người đứa nhỏ từ lúc còn là bào thai, kết thành hàn độc nên rất khó trừ tận gốc. Bốn năm nay nàng cũng tìm được không ít dược thảo, nhưng chỉ có thể trì hoãn độc phát chậm lại khi phát tác, nhưng không thể trừ tận gốc. Lúc trước mỗi tháng độc phát một lần, nhưng hiện nay Triệt nhi bị độc phát càng ngày càng thường xuyên hơn. Nếu không trị tận gốc, nàng thật sự sợ sẽ mất đi Triệt nhi.

Mã Dược nói, thám tử của hắn điều tra nên biết được Âu Dương Cái mang về rất nhiều dược thảo từ nước ngoài, trong đó có một thứ có thể trừ tận gốc hàn độc. Lúc hải chiến, nàng không cho Mã Dược toàn lực tấn công, vì không những sẽ liên lụy rất nhiều huynh đệ vô tội bị chết, mà còn không chắc sẽ cướp được dược vào tay.

Nhưng không có nghĩa là nàng khoanh tay bỏ qua số dược thảo đó.

Nàng đứng lên phủ thêm chăn gấm cho Triệt nhi rồi vội vàng đi ra ngoài.

"Tử Mê, Thanh Mai, chuẩn bị hành trang, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi đến Phi thành." Sắt Sắt thản nhiên nói.

"Tiểu thư, mang theo tiểu công tử đi cùng sao?" Tử Mê hỏi.

Sắt Sắt xoa cằm, lần này không biết sẽ ở lại Phi thành bao lâu, để Triệt nhi lại trên đảo nàng tuyệt đối không an tâm. Lúc hàn độc phát tác, nếu nàng không ở bên cạnh, Triệt nhi mà có chuyện gì xảy ra, nàng làm sao chịu nổi.

***

Đế đô Phi thành.

Lan phường.

Lan Phường là thanh lâu mới nổi tiếng vài năm nay tại Phi thành, nữ tử bên trong đều lấy nghệ danh theo các loại hoa lan danh chủng hiếm quý, như Vũ Điệp, Mặc Lan, Tố Chỉ...

Lan Phường và Yên Chi lâu đều không giống với những kỹ viện khác, các nàng bán nghệ chứ không bán thân. Năm đó một khúc Thanh Thương có một không hai của Tố Chỉ danh dương thiên hạ, một khúc Vũ Mị Chúng Sinh của Vũ Điệp khiến Lan Phường trở thành nơi lui tới thường xuyên của bao văn nhân thi sĩ, giang hồ hiệp khách.

Lan, Sắc, Thanh, Vận, đến Lan Phường làm người ta trở nên khí thanh, thần thanh. Vương tôn công tử, văn nhân thi sĩ đến Yên Chi Lâu như được sống trong khung cảnh huyễn mộng, vô cùng quyến luyến Lan Phường.

Nhưng không ai biết Lan Phường này thật ra là cơ sở tình báo của hải tặc Đông Hải.

Hoàng hôn buông xuống, trời đất nhất thời ảm đạm, ánh trăng như bạch ngọc trôi lơ lửng giữa không trung khiến bóng đêm như một màn sương mù trong trẻo lạnh lùng.

Thanh Lan Các, chỗ cao nhất Lan Phường, cửa sổ màu son hé mở, Giang Sắt Sắt dựa vào lan can nhìn xuống bên dưới, thu hết mọi cảnh vật vào trong tầm mắt.

"Đêm nay thật rất náo nhiệt!" Giang Sắt Sắt vận nam trang, tựa bên cửa sổ, ngắm nhìn dòng người dưới lầu, như cười như không phe phẩy chiếc quạt, cố ý làm giọng nói khàn đi, thanh âm mê hoặc lòng người. Kể từ khi rơi xuống núi bốn năm về trước, mỗi khi nàng đến Phi thành đều cải nam trang, trên mặt đeo mặt nạ.

Tố Chỉ cười cười nhợt nhạt, nàng bẩm sinh mỹ lệ, môi hồng tự nhiên, da trắng hơn tuyết, như giống u lan thuần khiết, xinh đẹp ngay cả mẫu đơn cũng không sánh bằng.

"Chủ tử, chuyện người phái ta điều tra, Tố Chỉ đã có tin tức." Tố Chỉ thanh nhã nói.

"Nói đi!" Sắt Sắt nheo mắt lại, một lọn tóc dài rũ xuống bên tai, trông nàng mảnh mai vô cùng.

Tố Chỉ liếc nhìn Sắt Sắt rồi cúi đầu bẩm báo: "Dược thảo của Âu Dương Cái vừa đến Phi thành, toàn bộ liền được bán ra với giá rất cao. Tố Chỉ phái người tìm hiểu tất cả các gia dược phường trong thành đã mua của hắn, không có dược thảo trị hàn độc như lời chủ tử đã dặn."

Lòng Sắt Sắt chùn xuống, Mã Dược rõ ràng nói là đã điều tra được trong dược thảo của Âu Dương Cái có loại thuốc trị hàn độc, sao lại không tìm thấy? Hay là tin tức của Mã Dược đã sai?

"Chủ tử, ta nghe nói trong Tuyền vương phủ có một đứa trẻ cũng mắc phải hàn chứng, nghe nói cũng là lưu độc từ khi mang thai. Nhưng Tố Chỉ không điều tra được Tuyền vương có mua dược thảo từ nơi Âu Dương Cái hay không." Tố Chỉ nói.

Nghe được hai chữ Tuyền vương này, trong lòng Sắt Sắt run lên, hai bàn tay ngọc gắt gao nắm chặt lại thành quyền, đầu ngón tay trắng bệch. Bốn năm nay, nàng cố ý lảng tránh tin tức của người này, lần này là lần đầu tiên trong vòng bốn năm nay nàng nghe được tên của hắn từ miệng người khác.

"Chủ tử, người đã từng nghe qua đại danh của Tuyền vương chưa?" Tố Chỉ thấy Sắt Sắt thật lâu mà không nói lời nào, nên nhẹ giọng hỏi.

Sắt Sắt cười lạnh, có từng nghe qua hay chưa, sao lại chưa từng nghe qua?

Khiến nàng sinh hạ Triệt nhi, ông trời con của nàng, đứa bé da thịt tái xanh mang theo chất độc trên người, những lúc nàng khóc thầm trong đau khổ, nàng cắn răng thầm gọi tên người này. Nàng nén đau lòng ôm Triệt nhi chịu đựng sự giày vò tra tấn khi độc phát, nàng cắn răng thầm gọi tên vẫn là người này.

Cái tên này như ám ảnh lấy nàng.

Cái tên này đã từng khiến nàng yêu, nàng hận, mà nay chỉ làm nàng đau buồn.

"Trong Tuyền vương phủ, đứa trẻ bị trúng hàn độc, là con của ai?"

"Nghe nói là của phi tử hắn, cưới ở biên quan. Bốn năm trước Tuyền vương giải tán hết cơ thiếp trong phủ, chỉ lưu lại một người, lý ra phải là người hắn sủng ái nhất, nhưng không hiểu vì sao, hai năm trước hắn đã hưu nàng. Tuy đã hưu nhưng hắn không có đuổi nàng đi, vẫn cho nàng ở lại trong phủ.” Tố Chỉ nghĩ rằng, có lẽ là vì nể mặt đứa con của nàng nên mới giữ nàng lại.

Sắt Sắt thản nhiên cười, hắn hưu Y Lãnh Tuyết? Thật là chuyện hy hữu! Nếu đứa con kia của Y Lãnh Tuyết cũng bị hàn chứng, Dạ Vô Yên nhất định không bàng quan khoanh tay đứng nhìn. Tố Chỉ không điều tra được Tuyền vương phủ có mua thuốc hay không, cơ bản là vì không cần phải mua. Âu Dương Cái có lẽ đã ngầm cung cấp thuốc cho hắn.

Nay chỉ có phủ của hắn mới có dược thảo, phải làm sao đây?

"Hiện nay Tuyền vương có mặt ở Phi thành hay không?" Sắt Sắt hạ giọng hỏi.

Tố Chỉ gật gật đầu nói: "Mồng tám tháng năm là đại thọ của Thánh thượng, năm ngày trước Tuyền vương đã gấp trở về từ biên quan. Nghe nói, ngày kia trong phủ của hắn có mở yến tiệc chiêu đãi Thái tử và Dật vương.”

"Dật vương?" Sắt Sắt nhíu mày, Dạ Vô Nhai được phong vương? Mấy năm nay nàng ẩn mình ở Vong Ưu đảo, quả là ngăn cách với thế sự bên ngoài.

Nếu nàng đi nhờ Dạ Vô Nhai giúp, có lẽ sẽ được tháp tùng theo hắn vào nơi ở của Dạ Vô Yên để lấy cắp giải dược. Nhưng lần trước nàng đã làm phiền hắn giúp nàng vào lao thăm phụ thân, nàng không muốn lại liên lụy đến hắn nữa. Nàng muốn đêm nay vào do thám Tuyền vương phủ.

Đêm sâu thăm thẳm.

Sắt Sắt vận trang phục dạ hành màu đen, đeo mạng che mặt đen, theo tường ở hậu viện Tuyền vương phủ lẻn vào. Nàng đã nhiều lần do thám ra vào Tuyền vương phủ nên rất quen thuộc đường lối. Như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống đất, trước mắt nàng vẫn là khu rừng trúc như ngày xưa.

Lại phá trận trong rừng trúc, vì từng có kinh nghiệm ở lần trước, theo nguyên lý lần này cũng chỉ là ngựa quen đường cũ thôi, nhưng không ngờ, rừng trúc lần này không đơn giản như khi trước lúc nàng xông qua nữa.

Đi chưa được mấy bước, không biết đã động đến cơ quan nào đó, một trận ám khí lập lòe ánh vàng tấn công lại. Nàng tránh thoát được tất cả ám khí, lại phát hiện được, rừng trúc này không chỉ có cơ quan mà còn có trận pháp. Trận pháp này là Cửu Cung trận lợi hại nhất trên giang hồ, sáng chế dựa theo nguyên lý trận pháp thời cổ Ngũ Hành âm Dương trận mà ra. Nếu bốn năm nay nàng không diễn tập trận pháp trên Vong Ưu đảo, tối nay nếu nàng không bỏ mạng tại rừng trúc này thì cũng đã bị Dạ Vô Yên bắt sống.

Sắt Sắt tránh thoát được luồng ám khí, chăm chú quan sát, phát hiện lược trận Cửu Cung này không theo nguyên bản, có lẽ đã được chỉnh sửa lại. Thủ hạ Dạ Vô Yên quả thật là người tài ba. Tinh thông Ngũ Hành độn giáp, có lẽ là Tuyền Ki công tử Phượng Miên kia.

Trên đầu vai bị trúng một mũi tên, Sắt Sắt nhướng mày tinh tế quan sát trận pháp, trong vòng một nén nhang, rốt cuộc cũng thoát ra được trận. Nhưng cơ quan báo động thanh âm đã sớm kinh động thị vệ trong phủ, ngoài rừng trúc một trận quyết đấu đang chờ Sắt Sắt.

Kim Đường Kim tổng quản cùng thị vệ dàn trận đứng phía trước, thấy bóng người tuấn dật đang ra khỏi rừng trúc, hắn cười tủm tỉm nói:

"Các hạ ăn gan hùm mật báo hay sao mà Tuyền vương phủ cũng dám vào!"

Sắt Sắt chỉ lẳng lặng cười lạnh.

Nàng không muốn dùng Tân Nguyệt Loan đao vì sợ bị bại lộ thân phận, nên tối nay nàng mang theo một thanh bảo kiếm. Sắt Sắt biết, Kim Đường có thể làm tới tổng quản của Dạ Vô Yên, võ nghệ tự nhiên không kém nên không dám khinh thường, tay nàng rút kiếm ra giao đấu với Kim tổng quản.

Kim tổng quản không ngờ người mặc áo đen này lại khó đối phó như vậy, đấu được hơn mười chiêu, hắn đã lâm vào thế hạ phong, phải nói, hắn là thân kinh bách chiến cầm hổ thủ a!

Sắt Sắt không dám ham chiến, cố tình lộ ra một sơ hở dụ Kim tổng quản đột kích, sau đó vung trường kiếm lên, ép bọn thị vệ đang vây quanh lui ra, chiếc eo thon nhỏ khẽ xoay, tung người nhảy lên trên tường cao.

"Kim Đường, người tới là ai vậy?" Trong đêm tối, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến.

Thanh âm từng gây rung động tâm hồn của nàng vẫn quen thuộc như ngày nào. Chỉ là, so với trước kia tựa hồ càng lạnh lùng hơn.

Sắt Sắt cúi đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn bóng người cao lớn tuấn dật đang bước nhanh đến, không ngờ người đó cũng đang nhìn về phía nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, thấy đôi mắt thâm thúy tỏa hàn ý của hắn, lòng Sắt Sắt rúng động, nàng liền thả người nhảy ra bên ngoài tường.

Dạ Vô Yên nghe tin cơ quan khởi động, biết có người xông vào Tuyền vương phủ đêm nay, không hiểu vì sao trong lòng tâm phiền ý loạn, đứng ngồi không yên.

Rừng trúc trong Tuyền vương phủ, từ khi lập trận đến nay, đã vây khốn biết bao người có lòng bất chính. Đã từng vây khốn nàng một lần. Nhớ tới tình cảnh ngày đó, lòng Dạ Vô Yên như bị thắt lại, hắn mặc thêm áo rồi bước nhanh về hướng rừng trúc.

Dạ Vô Yên không ngờ người đến đây võ công lại cao cường như thế, ngay cả Kim Đường cũng không phải là đối thủ của hắn, lại để cho hắn chạy thoát.

Hắn nhớ tới ánh mắt thoáng nhìn của người mặc áo đen trước khi rời khỏi, tim của hắn bỗng nhiên thắt lại, cảm giác khó thở như muốn chết.

Người mặc áo đen kia là ai?

Hắn không thấy rõ đôi mắt của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng trong suốt như thế, lạnh lùng như thế, phiêu miểu như thế!

Vì sao chỉ thoáng nhìn qua, hắn đã tựa như mất hồn?

Ánh mắt kia hiển nhiên là ánh mắt đã khắc vào tim hắn, ánh mắt đã hằn sâu trong óc hắn, ánh mắt hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Là nàng sao?

Dạ Vô Yên phóng người nhảy lên tường cao, đuổi theo bóng dáng như sương như khói phía xa xa.

Vầng trăng lạnh lẽo trên cao không biết khi nào đã trở nên u ám, trời đất bỗng ảm đạm hơn, bóng người phía trước dần dần lẩn khuất vào bóng đêm mất dạng.

Dạ Vô Yên thi triển khinh công chạy như điên như cuồng, nhưng phía trước mờ mịt, bóng đen kia đã mất dấu hẳn. Nhưng hắn không bỏ cuộc, vì ánh mắt kia sao giống ánh mắt của nàng đến thế.

Hắn chạy như điên, dẫn theo Kim tổng quản và bọn thị vệ tìm kiếm lục soát trong bóng đêm, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Kim tổng quản nhìn nam tử đứng lặng trong đêm, chuyện này rất quen thuộc, cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Mỗi lần vương gia thấy bóng dáng nào tương tự vương phi, hoặc chỉ cần là trang phục màu xanh, hắn đều chạy theo như điên, nhưng hy vọng vẫn luôn luôn đổi lại thất vọng. Nữ tử như lan như sen kia vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín.

Bốn năm qua, bọn họ đều biết hy vọng đã trở nên quá xa vời, từ vách núi cao như vậy ngã xuống, cho dù được người khác cứu đi, chỉ sợ cũng sẽ không sống nổi. Nhưng vương gia lại tin chắc là nàng còn sống.

Hắn phong nàng làm vương phi, còn nữ tử trong phủ làm thị thiếp.

Tuy trong phủ còn giữ lại Y Lãnh Tuyết kia, nhưng vào hai năm trước, từ khi Bắc Lỗ quốc Khả Hãn thoái vị, sau khi Hách Liên Ngạo Thiên đăng cơ được một năm, hắn đã hủy bỏ danh phận của Y Lãnh Tuyết.

“Kim Đường, người mặc áo đen vừa rồi sử dụng binh khí gì?” Dạ Vô Yên bỗng sực nhớ ra điều gì, lạnh giọng hỏi.

“Là bảo kiếm!” Kim tổng quản trả lời chi tiết.

Trong nháy mắt đôi mắt Dạ Vô Yên chợt ảm đạm, hắn cười chua xót, chậm rãi đi vào trong phủ.

Hy vọng lại thất vọng, người áo đen kia có lẽ chỉ là giống nàng một chút thôi.

Hắn tìm nàng đã bốn năm nay, chỉ cần chiến sự tạm hoãn là hắn liền phái người đi tìm, nhưng biển người mờ mịt, không có tin tức nào về nàng. Đông Hải, hắn đã đi qua không chỉ một lần, không những không tìm được nàng, mà còn không hỏi thăm được tin tức gì về nàng. Ngay cả hai thị nữ của nàng, Thanh Mai và Tử Mê, cũng đã mai danh ẩn tích. Nghe nói sau một cuộc hải chiến, hai thị nữ kia đều bị thương mà chết. Hắn thật ra muốn bắt hai thị nữ kia để hỏi rõ, nhưng manh mối này cũng bị chặt đứt mất.

Hắn cũng từng nghĩ tới, có thể nàng và hai thị nữ kia cùng ẩn lánh ở một nơi nào đó, nên hắn cài hai thám tử vào đám hải tặc trên đảo, đáng tiếc là bốn năm nay một chút tin tức cũng không tra ra được. Nếu như nàng còn sống, không thể nào không tra ra một chút tin tức gì. Trừ phi nàng cũng giấu giếm tin tức luôn đối với đám hải tặc trên đảo, hoặc là, nàng thật sự không còn trên thế gian này nữa.

Chẳng lẽ nàng thật sự không còn trên thế gian này nữa sao?

Ngực của hắn lại nổi lên một trận co rút đau đớn, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng trầm uất, mang theo mùi máu tươi. Chẳng lẽ tim này thật sự đau đến nỗi tê liệt xuất huyết như thế này sao.

Hắn đứng lặng ven hồ Tân Nguyệt phía sau viện.

Trời không biết chuyển thành âm u từ lúc nào, mưa rơi tí tách xuống đất, đây là trận mưa đầu mùa xuân của năm nay. Mưa bụi mênh mang càng lúc càng nặng hạt. Những hạt mưa tung tóe rơi trên mặt hồ tạo nên những gợn sóng tròn tròn nho nhỏ, ngay cả những đóa thủy tiên vừa nở rộ cũng bị giọt mưa vùi dập làm rơi rụng những cánh hoa đỏ bừng phiêu đãng trôi trên nước, dập dềnh trong nước, như tâm trạng trống rỗng mất mát của hắn.

Trong mưa, hắn không kiêng dè gì nữa mà khóc, gọi tên nàng một lần rồi lại một lần.

Từng khoảnh khắc hắn cùng nàng bên nhau nay tất cả hiện lên trong đầu hắn, nỗi nhớ nhung nàng, tựa như bảo kiếm Câu Tiễn, đâm thật sâu vào lòng của hắn, khiến lòng hắn chua xót như chảy mật.

Hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng, lúc này hắn rốt cuộc biết được cái gì là vật đổi sao dời, cái gì là cảnh còn người mất. Cuộc đời này không có nàng, hắn chỉ là một cái xác không hồn.

“Hãy chờ ta nhé Sắt Sắt.” Hắn cúi đầu nói: “Đến khi dỡ xuống trọng trách trên vai, ta sẽ đi theo nàng, rất nhanh thôi, nàng phải đợi ta đấy!”

Kim tổng quản mang theo thị vệ đứng dưới mưa nhìn Dạ Vô Yên xa xa, nhưng không một ai dám bước lại. Nhìn hắn đứng lặng trong mưa suốt đêm, đến khi sắc trời không rõ, mưa tí tách tí tách nhỏ dần, vương gia mới xoay người, toàn thân ướt đẫm quay lại.

Kim Đường đưa khăn cho Dạ Vô Yên, hắn tiếp lấy, lau đi gương mặt đã ướt đẫm, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục lại sự trong trẻo lạnh lùng hàng ngày, chỉ có đôi mắt đen còn đọng lại đau đớn và nhớ nhung, chỉ sợ cả đời này vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa trong đôi mắt hắn.

*

Sông Liễm Diễm.

Sóng nước mênh mông, ánh trăng mờ ảo.

Vừa vào đêm, bên bờ sông Liễm Diễm có một du thuyền đang trôi nhẹ trong dòng nước. Phi thành mặc dù có vô số tần lâu sở quán, kỹ nữ cũng đều phong tình vạn chủng, nhưng người đẹp trên thuyền ở sông Liễm Diễm lại có một loại phong tình khác.

Nghe nói, các nàng bẩm sinh tiêu trí thủy linh, không chỉ có dịu dàng săn sóc, cầm kỳ thư họa không có môn nào không giỏi. Cho nên, vương tôn công tử tìm đến sông Liễm Diễm không ít, quan trọng nhất là, phong cảnh nên thơ, giai nhân tuyệt sắc. Một chiếc thuyền lá nhỏ bập bềnh trôi trên thượng nguồn, từ văn nhân mặc khách đến hạng quê mùa bình dân, đều xúm xít hâm mộ theo sau như bầy vịt.

Tối nay, Lan phường cũng có một con thuyền nhỏ ở sông Liễm Diễm. Sắt Sắt dắt theo Tử Mê ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.

Nàng cố ý phái Tố Chỉ cho người cải biến chiếc thuyền nhỏ thành màu trắng, trong cảnh xuân tươi đẹp, chiếc thuyền màu nguyệt bạch cực kỳ bắt mắt.

Sắt Sắt vẫn vận trang phục màu xanh như trước, nàng ngồi trên đầu chiếc hoa thuyền đang chậm rãi trôi, nâng mắt nhìn lên bờ, chỉ thấy một cỗ xe tứ mã hoa lệ đang đậu bên bờ sông.

Bảo mã điêu xe, chu luân ngân sức, cẩm liêm la mạc, bánh xe màu đỏ son trong lớp sương mù ban đêm diễm lệ phi thường.

Xung quanh mã xa có hơn mười nô bộc tiền hô hậu ủng đang đứng dọc bên sông. Hai nô bộc cuống quít xoay người tiến nhanh đến xốc lên màn xe bằng gấm tím. Một công tử trong bộ cẩm phục chậm rãi thong thả bước ra từ trong xe.

Ánh mắt Giang Sắt Sắt ngưng lại, bên môi cười nhẹ.

Người nàng chờ rốt cuộc đã đến đây.

Công tử trong bộ cẩm phục kia đúng là thái tử Dạ Vô Trần, hắn trang phục chỉnh tề, ngọc bội dắt bên hông, thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm lãng tử, chỉ là ánh mắt có chút ẩn chứa kiêu ngạo, tàn nhẫn. Bên cạnh hắn có một lão nô, thoáng trông không thể phân biệt là nam hay nữ, cho đến khi cẩn thận quan sát lại, Sắt Sắt không thể không cười thầm, kia không phải là lão thái giám trong cung hay sao.

Sắt Sắt xoay người chui vào trong khoang thuyền, đôi tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên đàn bắt đầu tấu nhạc.

Một khúc nhạc chợt vang lên trên mặt sông, nhẹ nhàng như thế, triền miên như thế, êm ái như thế, giống như tiên nhạc giữa chốn nhân gian.

Ánh mắt mọi người xung quanh đều ngưng thần tập trung vào chiếc thuyền nhỏ màu trắng đang truyền ra tiếng đàn kia, chiếc thuyền nhỏ này chưa từng xuất hiện tại nơi đây bao giờ, không biết nữ tử đang đánh đàn kia tuyệt sắc đến mức nào.

Thái tử Dạ Vô Trần mỉm cười, hướng chiếc thuyền nhỏ màu trắng bập bềnh trôi trên sông bước đến.

Lão nô bên cạnh hắn, Quản Trữ, là lão thái giám hộ vệ cận thân của hắn từ nhỏ tới lớn, lên tiếng nói: “Điện hạ, vị cô nương trên chiếc thuyền nhỏ kia không biết là ai, nghe nói là chỉ mới xuất hiện hôm nay thôi, chi bằng thỉnh điện hạ cho mời thuyền khác.”

Thái tử nhướng mày, khoanh tay lại, lạnh lùng nói: “Quản Trữ, ngươi quản quá nhiều rồi. Nếu lo lắng thì theo ta lên đi.”

Sớm có thị vệ đã hướng thuyền nhỏ của Sắt Sắt vẫy vẫy tay ra hiệu, Sắt Sắt khoa mái chèo một chút, thuyền nhỏ của nàng đã tiến sát vào gần bờ.

Thái tử mang theo Quản Trữ chậm rãi bước lên thuyền.

Trong khoang thuyền bố trí cực kỳ thanh lịch, bên trong vách thuyền được phủ bố trắng, trên bố có phác họa một bức cung nữ đồ vẽ theo lối điệp thảo rất tỉ mỉ, ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên bàn bày sẵn bốn món mỹ vị và một bầu rượu.

Một hồng y nữ tử ngồi bên bàn, lẳng lặng so dây huyền cầm, ngoài đầu thuyền một công tử áo xanh đang chèo thuyền.

“Công tử, mời ngồi” Tử Mê đứng lên, cười trong trẻo, tiếp đón Dạ Vô Trần. Tử Mê có thể nói là cũng xinh đẹp khả ái, tư sắc phi thường.

“Khúc nhạc vừa rồi là do ngươi đàn sao?” Dạ Vô Trần ngạo nghễ hỏi.

Tử Mê cười cười, khúc vừa rồi kia tự nhiên không phải do nàng đàn, mà là Sắt Sắt đàn. Nhưng nàng vẫn xoa cằm cười nói: “Là ta đã đàn.”

Bàn tay trắng nõn của Tử Mê nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt mình, lại mỉm cười rót đầy chén rượu ở phía đối diện.

Chén rượu làm bằng ngọc lưu ly trong suốt, rượu quỳnh tương sắc đỏ thẫm sóng sánh như nhuộm đỏ cả chiếc chén.

“Tử Nhi tạ công tử có lòng đoái hoài, xin kính công tử một chén.”, Tử Mê nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu dàng như nước.

Dạ Vô Trần mỉm cười nâng chén rượu lên, vừa muốn uống xuống thì bên tai vang lên tiếng lão nô Quản Trữ của hắn kêu: “Công tử!”

Thanh âm của lão nô kia mặc dù nhẹ nhàng nhu hòa nhưng mang theo áp lực không thể bỏ qua.

Dưới ánh nhìn chăm chú của lão nô, Dạ Vô Trần thần sắc có vẻ hơi bất đắc dĩ cầm chén rượu trong tay đổ vào một cái chén không khác, ngưng mi gọi: “Người đâu!”

Con thuyền nhỏ vẫn chưa rời bờ, thị vệ đang đứng trên bờ lập tức nhảy đến trên thuyền, cẩn thận đến tiếp lấy chiếc chén rượu hắn đã san ra đặt trên bàn uống cạn.

Tử Mê giận dỗi nũng nịu nói: “Công tử, ngài làm gì vậy, chẳng lẽ sợ ta hạ độc sao?” Nói xong nâng chén ngọc lưu ly trước mặt lên uống cạn.

Dạ Vô Trần nhíu mày cười nhẹ nói: “Quy củ của nhà ta, ta cũng không thể làm trái được.”

Tử Mê gắt giọng nói: “Những món điểm tâm này, chẳng lẽ cũng phải để bọn họ thử qua, công tử mới chịu đụng đũa?”

Dạ Vô Trần vuốt cằm cười khẽ.

Tử Mê che miệng cười ha hả nói: “Nói thế, mỗi bữa ăn, công tử ngài đều là ăn đồ ăn thừa của kẻ dưới sao?”

Dạ Vô Trần bất đắc dĩ buông thõng tay, bộ dạng cực kỳ không vui.

Tử Mê nói: “Công tử, ngài xem, ta và thị vệ của ngài đều đã thử qua, rượu này khẳng định là không có độc chứ?”, lại nâng tay rót cho hắn một chén khác. Dạ Vô Trần bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch. Lần này, lão nô của hắn cũng không ngăn cản nữa.

“Cô nương tấu một khúc nữa đi, bản công tử thích nghe.” Dạ Vô Trần cười nói.

Tử Mê thấy hắn đã uống cạn chén rượu trước mặt rồi, khẽ cười nhạt, gương mặt ngọc đột nhiên nghiêm lại: “Công tử, kỳ thật khúc nhạc vừa rồi không phải do ta đàn, mà là công tử của ta đã đàn.”

“Vậy sao?” Dạ Vô Trần nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, lười biếng dựa vào trên ghế, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ngươi còn có công tử à? Hắn đâu?”

Quản Trữ, lão nô cận vệ của Dạ Vô Trần, sớm cảnh giác nên lập tức đến đứng bên cạnh Dạ Vô Trần.

“Ở ngay đầu thuyền này!”

“Chèo thuyền? Vậy mời công tử của ngươi lại đây.” Dạ Vô Trần mỉm cười có vẻ hứng thú, nói.

Một bàn tay ngọc trắng nõn xốc lên mành cửa của khoang thuyền, một công tử áo xanh chậm rãi bước vào, dáng vẻ tao nhã, khí chất thoát tục, chỉ là biểu hiện trên vẻ mặt vô cùng thản nhiên bình tĩnh. Đó chính là Giang Sắt Sắt nữ cải nam trang đeo mặt nạ da người.

Nàng vừa tiến lên, Dạ Vô Trần liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng như giật mình.

“Các hạ là…..”

Sắt Sắt mỉm cười, nàng khẽ phất tà áo dài, tư thế tao nhã ngồi ở chiếc ghế đối diện với hắn, thản nhiên cười nhẹ nói: “Ta chỉ là một tiểu bối vô danh nên không dám xưng tên trước mặt điện hạ.”

Sắt Sắt chưa dứt lời đã thấy một luồng hàn quang lóe lên trước mặt, một lưỡi kiếm mang theo kình phong sắc bén đâm tới trước mặt, là lão nô kia đã ra tay tấn công nàng.

Sắt Sắt lắc mình tránh qua, cười lạnh nói: “Các hạ ra tay đã muộn rồi, không biết các hạ đã từng nghe đến chiếc bình hai ngăn của Tuyền Ki lão nhân chưa?”

Dạ Vô Trần ngẩn ngơ, không phải vì chiếc bình hai ngăn mà Sắt Sắt đang nói đến, mà là bởi vì nụ cười lạnh lùng bên khóe môi của nàng.

Lão nô hộ vệ cho thái tử nghe đến chiếc bình hai ngăn, sắc mặt đại biến.

Sắt Sắt nhìn thấy, nhận ra được lão nô này biết về chiếc bình hai ngăn.

“Tương truyền trăm năm trước, Tuyền Ki lão nhân của Tuyền Ki phủ, tinh thông thuật chế cơ quan, đã chế tạo ra rất nhiều đồ chơi tinh xảo. Trong đó có một thứ gọi là chiếc bình hai ngăn. Nghe nói trong bình chia làm hai ngăn, có thể chứa hai loại rượu khác nhau nhưng hoàn toàn cách ly nhau, không trộn lẫn vào nhau. Tuy rằng đều từ một miệng bình mà chảy ra, nhưng nếu người cầm bình ngầm động cơ quan, miệng bình sẽ đổ ra thứ rượu khác nhau như ý muốn. Chén rượu thứ nhất có thể là rượn ngon, chén thứ hai có thể là rượu độc.”

Lời nói nhẹ như khói của Sắt Sắt vừa dứt, ánh mắt của lão nô kia và Dạ Vô Trần không hẹn mà đồng thời chăm chú nhìn vào chiếc bình trên bàn mà Tử Mê vừa dùng để rót rượu.

Mặt của hai người đồng thời trắng bệch nhợt nhạt, giống y như hoa văn trên bình.

Thực đơn giản, thực bình thường.

Trên chiếc bình kia, không phải cũng có hai cái cơ quan nhỏ xíu đó sao? Chỉ lớn hơn một chút so với lỗ kim khâu, không nhìn cẩn thận rất khó mà phát hiện.

“Chiếc bình này làm sao ngươi có được? Ngươi dám hạ độc thái tử?” Lão nô ngẩng mặt nhìn Sắt Sắt, gương mặt trắng càng thêm trắng bệch, trong mắt lão sát khí bốc lên tận trời.

Chiếc bình rượu bình thường như thế này lại là chiếc bình hai ngăn, vừa rồi thị vệ thử rượu không có độc, nhưng không có nghĩa là chén thứ hai cũng không có độc. Hắn bảo vệ thái tử hai mươi năm qua chưa từng phạm sai lầm, cũng không ngờ nay lại thua cho chiếc bình hai ngăn này.

“Điện hạ, người thấy sao rồi?” Lão nô cúi trước người thái tử hỏi.

“Lúc đầu trong bụng có chút đau đớn, nay…dường như đã lan ra khắp toàn thân” Thái tử Dạ Vô Trần sắc mặt trắng bệch nói, đôi mắt đen hung hăng trợn trừng nhìn Sắt Sắt, ánh mắt cuồng nộ lạnh lùng như hai ngọn lửa đang thiêu đốt.

Dám ra tay trên đầu thái tuế, xem ra người này chán sống rồi.

“Mau đưa thuốc giải ra đây! Nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong”. Quản Trữ xông tới trước mặt Sắt Sắt, lạnh giọng nói.

“Công công, sao lại tức giận như vậy. Ta cũng không có ý muốn hại mạng thái tử điện hạ, sở dĩ làm như vậy, chỉ là có một việc muốn cầu thái tử điện hạ mà thôi.” Sắt Sắt dứt lời, lấy một viên thuốc màu hồng trong tay áo ra, nói: “Đây là thuốc giải, nhưng chỉ có thể kềm chế độc tính phát tác lần này thôi.”

Quản Trữ nhận viên thuốc vào tay, sau khi cho người thử, xác nhận là thuốc giải, liền đưa cho thái tử uống vào. Sau khi Dạ Vô Trần uống giải dược, cơn đau đớn toàn thân mới dần dần giảm bớt.

Hắn khẽ phất mớ tóc rối trên trán, mớ tóc kia vừa rồi đã bị ẩm ướt do hắn đổ mồ hôi lạnh. Từ hồi làm thái tử, hắn chưa từng chịu qua tra tấn như vậy, vừa rồi khi độc dược phát tác, quả thật đau đớn như bị hàng vạn côn trùng rỉ khoét trái tim, lăng trì da thịt.

Hắn hận không thể giết đi Sắt Sắt ngay lập tức, chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng thiêu đốt không thể khống chế nổi, phóng chân đá Sắt Sắt một cước, miệng mắng: “Nói, là ai đã sai ngươi hạ độc bản thái tử?”

“Công tử!” Tử Mê đau lòng la lên.

Sắt Sắt sớm biết Dạ Vô Trần võ nghệ tầm thường, nhưng bị hắn đá một cước vẫn đau đớn khó chịu.

Nàng không phải tránh không được, mà là không muốn tránh.

Dù sao độc dược kia hắn cũng đã uống, nàng đang có chuyện cầu hắn, không thể không nhịn hắn.

“Điện hạ, nếu ta muốn hạ sát ngươi, vừa rồi sao lại đưa thuốc giải cho ngươi? Ta chỉ là có một chuyện muốn cầu điện hạ hỗ trợ thôi.” Sắt Sắt nhăn mày nói.

Dạ Vô Trần tức giận đến nỗi sắc mặt chuyển thành màu đen, tư vị đau đớn như bị tra tấn vừa rồi vẫn chưa qua hết, hắn cười lạnh nói: “Chuyện gì?”

“Đêm mai trong Tuyền vương phủ có yến hội, ta hy vọng thái tử điện hạ có thể cho ta tháp tùng theo vào!” Sắt Sắt thản nhiên nói. Bất kể ra sao, nàng cũng phải vào được trong Tuyền vương phủ.

Dạ Vô Trần nhíu mày, khi nghe Sắt Sắt nhắc tới Tuyền vương, ánh mắt tỏa ra lãnh ý, nham hiểm cười cười nói: “Được, bản điện hạ đáp ứng mang ngươi theo, nhưng không phải ngươi đến đó để hành thích Tuyền vương chứ?”

Sắt Sắt lắc đầu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi đâu, ta chỉ muốn mở rộng tầm mắt, xem qua yến hội rầm rộ một lần mà thôi.”

Đôi mắt đen của Dạ Vô Trần nhíu lại nói: “Vậy chừng nào ngươi giao ra thuốc giải kia?”

“Sau khi ra khỏi phủ, ta sẽ lập tức giao cho ngươi” Sắt Sắt cười nhẹ nói.

Thật ra nàng vốn có ý muốn nhờ Dạ Vô Nhai mang nàng đi, nhưng nàng không muốn liên lụy Dạ Vô Nhai thêm nữa, nên mới nghĩ đến cách là tháp tùng theo thái tử. May là lần trước nàng ở Tuyền Ki phủ trộm được không ít đồ vật, trong đó có chiếc bình hai ngăn này, không ngờ hôm nay có chỗ phải dùng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.