Đêm
Màn trời đen như nhung, vầng trăng trên cao sâu vời vợi tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Sắt Sắt cải trang thành thị vệ của Dạ Vô Trần, đứng lặng nơi đầu đường đợi, hễ Dạ Vô Trần xuất hiện, nàng sẽ lập tức theo hắn vào Tuyền vương phủ. Theo Tố Chỉ đã điều tra được, Y Lãnh Tuyết và đứa nhỏ kia ở tại Vân Túy viện mà lúc trước Y Doanh Hương từng ở, như vậy thuốc giải chắc hẳn là ở Vân Túy viện. Như thế, khi vào trong phủ, lợi dụng lúc mọi người chưa kịp phòng bị, nàng sẽ vào đó lấy cắp thuốc. Với kinh công của nàng và sự quen thuộc địa hình trong Tuyền vương phủ, chuyện này cũng không khó lắm.
Trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ngang cuốn theo gió làm vạt áo nàng khẽ lay động, nàng cúi đầu kiểm tra lại một lần nữa, bộ trang phục thị vệ này rất vừa vặn, sờ sờ mặt, tối nay Sắt Sắt không có đội mặt nạ, bởi vì đội mặt nạ thần sắc cứng ngắc sẽ dễ dàng bị người khác nghi ngờ. May mà Lan Phường có cao thủ về dịch dung, đã tỉ mỉ dịch dung cho nàng. Da thịt có đầy đặn hơn một chút, cằm tròn hơn, hình dáng gương mặt rõ ràng là một nam tử có diện mạo tầm thường. Cũng không biết cô nương kia dùng cái gì dán ở khóe mắt nàng, khiến đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của nàng bị nhỏ lại một chút. Bộ dáng mới này, cả Dạ Vô Yên chắc cũng sẽ không nhận ra.
Còn tưởng rằng cả đời này nàng sẽ không gặp lại hắn, không ngờ hôm nay lại phải đi gặp hắn, mà còn phải dùng đến phương pháp này. Nhưng vì Triệt nhi, bất kể chuyện gì nàng cũng sẽ làm.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh nàng, loại xe ngựa này rất bình thường mà bất kỳ ai cũng có thể thuê được trên đường cái. Trong lòng Sắt Sắt buồn bực, không lẽ Dạ Vô Trần ngồi xe ngựa như thế này mà đi? Hơn nữa, phía sau xe cũng không có thị vệ theo hầu. Còn đang nghi hoặc, rèm xe đã bị một bàn tay nhỏ bé xốc lên, Giang Triệt chui ra từ trong xe, cười tủm tỉm nói: “Tiêm Tiêm công tử, ngươi ở đây chờ ai sao?”, khóe môi hơi hơi cong lên mang theo nụ cười ngây thơ vô tội, nét mặt lười biếng tựa như mọi sự xảy ra chỉ là chuyện nhỏ.
Sắt Sắt thấy mà đau đầu, nàng rõ ràng là để Giang Triệt lại Lan Phường, lại nhắc nhở Tố Chỉ phái người trông coi bé cho cẩn thận, nhưng tại sao bé lại ở đây? Một chiếc xe ngựa chạy theo phía sau mà nàng cũng không nhận ra một chút nào sao. Nàng không thể tin được, sự cảnh giác của nàng từ khi nào lại thấp đến như vậy?
“Con theo dõi ta tới đây?” Sắt Sắt lạnh lùng sẵng giọng.
“Con cũng không phải là theo dõi người đến đây, thân pháp của người quỷ dị như thế kia, ai mà theo nổi. Con nghe lén Tố Chỉ và Vũ Mặc nói chuyện, biết người đến Tuyền vương phủ, nên lo lắng cho người, liền trực tiếp đến Tuyền vương phủ. Con cũng phải tham gia yến hội!” Gương mặt trắng nõn của Giang Triệt hết tươi cười rồi lại làm ra bộ dáng nghiêm nghị nói.
Mỗi khi trên mặt Triệt nhi có biểu tình như vậy, thường là chủ ý đã định, có cho chín con trâu đến kéo thì bé cũng không quay về.
Sắt Sắt lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Triệt nhi, vỗ vỗ lên đầu của bé, cười tủm tỉm dụ dỗ nói: “Vô Tà công tử, trở về đi được không? Nương thật sự có chuyện chính sự quan trọng phải làm, lần sau nương sẽ mang theo con đến dự đại yến hội, có được không?”
“Con xin người đừng cười kiểu như vậy nữa có được không, người nhìn xem gương mặt này của người, quỷ cũng bị người hù chết mất. Người không cần dỗ con, con biết người làm chuyện chính sự đó là chuyện gì, là xin thuốc cho con thôi, cho nên…..con càng phải đi, con không thể để người một mình đi mạo hiểm! Con nghĩ, không ai để ý đến một đứa bé như con đâu, nên nhất định con hành động càng tự do thuận lợi hơn!” Triệt nhi thong thả nói, ngữ khí ra vẻ ta đây là một nam tử hán bảo vệ cho nữ nhân yếu đuối.
Triệt nhi quả thật thành thục và thông minh hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều, nếu bé cùng đi, có lẽ thật sự có thể giúp đỡ việc của nàng! Nhưng đối phương lại là Dạ Vô Yên, trong lòng Sắt Sắt không muốn Dạ Vô Yên nhận ra Triệt nhi.
“Ta biết con có khả năng, nhưng chuyện này ta đã nắm chắc là sẽ thành công, con thật sự không cần phải đi theo. Hãy ngoan ngoãn trở về đi!” Sắt Sắt bình tĩnh nói, không để ý đến bộ dáng nhõng nhẽo của Giang Triệt.
“Con nghe nói Tuyền vương kia là anh hùng ở Nam Việt, hẳn sẽ không lạm sát kẻ vô tội đâu, cho con đi đi.” Giang Triệt bắt đầu mềm giọng ra cầu xin, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà lần này chiêu giả vờ đáng thương của bé không dùng được, Sắt Sắt nghe Triệt nhi nhắc tới Tuyền vương, trên mặt nhất thời lạnh lùng hẳn, nhéo bé một cái, lạnh giọng nói: “Ngoan ngoãn trở về đi!”, thanh âm rất thấp, lại lạnh như băng, rõ ràng là rất nghiêm khắc.
Giang Triệt chưa bao giờ thấy mẫu thân sẵng giọng như thế, lông mi bé chớp chớp, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
Vừa lúc ấy có một chiếc xe ngựa hoa lệ phóng nhanh đến, trước sau của xe đều có vài thị vệ cao to cưỡi ngựa chạy theo. Xe ngựa két một tiếng dừng lại kế bên Sắt Sắt, màn xe vén lên lộ ra Dạ Vô Trần trong bộ cẩm y hoa phục.
Hắn quan sát bộ trang phục thị vệ trên người Sắt Sắt, lại nhìn nhìn khuôn mặt của Sắt Sắt, cười cười nói: “Thì ra ngươi là thế này a?” Ánh mắt vừa chuyển liền dừng lại trên người Triệt nhi, hàng mi giật giật, hơi kinh ngạc hỏi: “Đứa bé này là ai?”
Triệt nhi hận nhất là bị người khác khi dễ hắn là trẻ con, thấy nụ cười giảo hoạt như hồ ly của Dạ Vô Trần, nhất là khí chất kiêu căng, ương ngạnh của Dạ Vô Trần, bé cực không thích, lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Vô Trần, thản nhiên đáp: “Ta không phải là đưá bé gì cả, ta là Vô Tà công tử!”
Dạ Vô Trần bị ánh mắt tỏa hàn ý của Triệt nhi làm kinh hãi, đôi mắt hắn thoáng xẹt qua một tia ngạc nhiên, lập tức cười nói: “Tà công tử, ngươi muốn đi Tuyền vương phủ sao? Được, bản điện hạ mang ngươi theo!”
“Gọi ta là Vô Tà.” Triệt nhi trừng mắt nói.
Dạ Vô Trần thâm trầm nói: “Nhóc à, ngươi tốt nhất là xóa chữ Vô kia đi.”
Trong lòng Sắt Sắt hiểu rõ, thái tử tên là Vô Trần, chữ Vô này trùng với tên của hắn, phạm vào húy kị.
“Triệt nhi, tối nay ngươi gọi là Tà công tử đi.” Sắt Sắt cúi đầu nói với Triệt nhi.
Triệt nhi tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, hắn lui ra vài bước, kéo nhẹ góc áo của Sắt Sắt, nhẹ giọng hỏi: “Hắn là ai vậy?”
“Điện hạ chính là thái tử đương triều.” Sắt Sắt thấp giọng nói, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Triệt nhi, ý bảo hắn phải biết điều một chút.
Nàng dừng mắt quan sát kỹ Dạ Vô Trần trong xe. Thái tử này bị nàng gài bẫy như vậy mà bộ dáng hắn như không hề để ý chút nào. Trong nháy mắt, nàng có cảm giác thái tử này tâm cơ rất thâm trầm. Có khi nào hắn đã biết thân phận của nàng?
Năm đó nàng rơi từ vách núi xuống, người đã cứu nàng vẫn chưa từng xuất hiện một lần nào trong vòng bốn năm nay. Sắt Sắt dĩ nhiên hiểu được, người ấy không xuất hiện, đơn giản bởi vì tuy hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng cũng đồng thời là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi việc.
Sau này, Sắt Sắt biết được, Dạ Vô Yên đã phái rất nhiều tinh binh lương tướng đi tìm nàng, nhưng đều không tìm được. Có thể thấy được, kẻ đã cứu nàng đi, có thể tránh khỏi sự truy tìm của Dạ Vô Yên, không phải chỉ là một người, mà là cả một thế lực đứng đằng sau.
Cũng có khả năng đó chính là Dạ Vô Trần. Nhưng trước mắt nàng không có cách gì khác, chỉ có thể sử dụng cách này để vào được phủ đệ của Dạ Vô Yên. Sự tình lần này hễ xong thì nên lập tức trở về đảo, không nên ở lại Phi thành nữa.
“Đi thôi, lên xe ngựa đi!” Dạ Vô Trần nhướng mi lên tiếng thúc giục.
Sắt Sắt nắm tay Triệt nhi nhảy lên xe ngựa của Dạ Vô Trần. Trong lòng nàng phập phồng lo lắng, phải nói, dung mạo của Triệt nhi phần lớn là giống nàng, nhưng đôi mắt phượng kia lại cực kỳ giống Dạ Vô Yên. Lần này vào phủ, nếu bị Dạ Vô Yên nhận ra thì không biết phải làm sao đây.
“Điện hạ, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!” Sắt Sắt suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói.
“Chuyện gì? Nói đi!” Dạ Vô Trần tựa lên giường, híp mắt cười nói.
“Thỉnh cầu điện hạ nói đứa nhỏ này là do ngài dẫn tới, có thể nói nó là thân nhân của điện hạ.” Sắt Sắt nhẹ giọng nói. Chỉ có cách nói là thân nhân của Dạ Vô Trần thì Dạ Vô Yên mới không hoài nghi thân thế của Triệt nhi.
“Được!” Ánh mắt Dạ Vô Trần lưu chuyển nhìn sang Triệt nhi một chút rồi đáp ứng một cách sảng khoái.
Chỉ chốc lát sau xe ngựa đã dừng trước cửa Tuyền vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, Triệt nhi nhảy xuống trước tiên. Bọn thị vệ xung quanh cũng lập tức xuống ngựa. Sắt Sắt trà trộn vào đám thị vệ lẳng lặng theo sau Dạ Vô Trần.
Vẫn là tòa phủ đệ trang nghiêm tôn quý kia, trước cửa có hai con sư tử bằng đá đang giương nanh múa vuốt. Chiếc đèn cung đình thanh mảnh trước cửa chiếu sáng như ban ngày. Trước cổng có rất nhiều hương xa bảo mã cực kỳ náo nhiệt. Xem ra, yến hội này không chỉ để chiêu đãi thái tử và Dật vương Dạ Vô Nhai, mà còn thu hút phần lớn văn võ bá quan trong triều.
Hơn mười thị vệ xếp thành hai hàng trước cổng, Kim tổng quản đứng kế bên, thấy xe ngựa của Dạ Vô Trần ngừng lại, hắn liền mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Dạ Vô Trần xuống xe, nắm lấy tay của Triệt nhi, khóe môi cười khẽ, chậm rãi bước lên bậc thang.
“Cung nghênh thái tử điện hạ!” Kim tổng quản thi lễ nói.
“Miễn lễ! Hôm nay thật là náo nhiệt nha!” Dạ Vô Trần mỉm cười nói.
Kim tổng quản ngẩn ra, cười nói: ”Thật ra Tuyền vương chỉ muốn đơn giản thanh tĩnh tổ chức yến này để hội họp với điện hạ và Dật vương, nhưng không biết vì sao mọi người lại biết được tin tức này rồi đều tới chúc mừng.”
Dạ Vô Trần gật gật đầu, ánh mắt lóe lên tinh quang.
“Điện hạ, xin mời!” Kim tổng quản đang làm động tác mời chào, đột nhiên thấy Triệt nhi bên cạnh người Dạ Vô Trần.
“Điện hạ, đây là….” Kim tổng quản nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc của Triệt nhi, kinh ngạc hỏi.
Dạ Vô Trần nhíu mày, cười nhẹ nói: “Kim tổng quản, ngươi xem đứa bé này có giống bản điện hạ hay không?”
Kim tổng quản sửng sốt, Dạ Vô Trần và đứa bé này đều có đôi mắt phượng, lại có ba phần giống nhau, không lẽ…..đây là con của Dạ Vô Trần? Nhưng con của Dạ Vô Trần rõ ràng là một tiểu nữ nhi đã sáu, bảy tuổi, sao lại là một tiểu nam oa ba bốn tuổi này. Chẳng lẽ là…..
Dạ Vô Trần cúi người sát bên tai Kim tổng quản, đùa cợt nói: “Kim tổng quản, chuyện này trăm ngàn lần không được tiết lộ tới tai Thánh thượng, hễ thời cơ thích hợp, bản điện hạ sẽ tự mình báo lên Thánh thượng.”
Lời nói của Dạ Vô Trần rõ ràng có ý tứ ám chỉ đứa bé này là con của hắn, nhưng có lẽ là hắn ở bên ngoài cùng với nữ tử nào đó sinh ra, chuyện này vẫn chưa báo lên thánh thượng.
Kim tổng quản ra vẻ hiểu biết, gật đầu cười nhẹ: “Điện hạ, xin mời!”
Sắt Sắt trà trộn trong đám thị vệ, lời nói của Dạ Vô Trần dĩ nhiên là loáng thoáng lọt vào tai nàng, nhịn không được trong lòng rủa thầm Dạ Vô Trần. Chỉ là, không thể phủ nhận, trước mắt lời giải thích này là hợp lý nhất.
Yến hội được cử hành trong Thanh Tâm điện. Khi vào bên trong phủ, Sắt Sắt mới biết được, yến hội này là được tổ chức nhân ngày sinh nhật của Dạ Vô Yên, là hoàng đế chuẩn cho hắn được tổ chức yến hội riêng. Dường như ban đầu không có ý mời nhiều người như vậy, Kim tổng quản cũng không ngờ là có nhiều tân khách đến như vậy nên công tác chuẩn bị không được chu toàn mấy, nhìn qua có chút bề bộn rối loạn.
Với địa vị trong triều hiện nay của Dạ Vô Yên, đông đảo văn võ bá quan đến chúc mừng cũng không lấy gì làm lạ. Càng đông người càng tốt, càng rối loạn càng tốt, hành động của nàng cũng dễ dàng hơn.
Dạ Vô Trần vừa đến, các đại thần đã đến trước đều đứng dậy thi lễ với thái tử. Dạ Vô Trần lớn tiếng nói: “Đứng dậy cả đi, hôm nay là sinh nhật của hoàng đệ, bản cung chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi, mọi người không cần quá giữ lễ, nếu câu nệ lễ nghĩa quá sẽ mất vui.” Nói xong cao giọng cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Triệt nhi bước nhanh về phía trước, an vị xuống ghế chính giữa.
Sắt Sắt và ba gã thị vệ khác cùng theo phía sau, Sắt Sắt cố nhìn thẳng, tránh chạm ánh mắt với bất kỳ ai quen biết.
Dạ Vô Nhai cũng đã đến, trang phục cẩm bào màu tím, mái tóc dài được búi lên và cài ngân trâm, toàn thân ôn nhuận như ngọc. Hắn ngồi ở ghế kế bên, cũng không nói gì nhiều, thần sắc cực kỳ tĩnh lặng.
“Nhân vật chính sao còn chưa tới?” Dạ Vô Trần thản nhiên liếc Kim tổng quản một cái, bình tĩnh hỏi.
Kim tổng quản khom người nói “Bẩm điện hạ, Lương công tử đột nhiên bị hàn độc tái phát, vương gia đang chữa trị cho Lương công tử.”
“Thế à!” Dạ Vô Trần nhíu mày, một câu “Thế à!” của hắn ý vị thâm trường, “Vậy chúng ta đành đợi chút nữa”
Thì ra hắn đang lo trục hàn độc cho con của Y Lãnh Tuyết!
Sắt Sắt nghe vậy, đáy lòng nổi lên tư vị gì cả bản thân nàng cũng không hiểu rõ.
Triệt nhi cực kỳ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dạ Vô Trần. Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt phượng hơi hơi híp lại đánh giá mọi người xung quanh.
Mọi người đều rất tò mò về đứa nhỏ được thái tử dắt theo này, ban đầu không ai dám lên tiếng hỏi, sau có người ngồi gần hắn, nhịn không nổi mỉm cười hỏi: “Điện hạ, đứa bé này xưng hô như thế nào? Hắn là…….”
Dạ Vô Trần khóe môi cong lên, cười nói: “Trần thượng thư, ngươi thấy thế nào?”
Trần thượng thư nghe vậy, thần sắc như đại ngộ, bừng tỉnh ra, cười nói: “Thì ra là vậy, hèn gì, đứa nhỏ này phấn trang ngọc mài, thông minh lanh lợi, phong cách quý phái. Điện hạ thật sự là hảo phúc khí a….hahahaha”
Triệt nhi bên cạnh thật ra đã sớm nghe ra ý tứ của Dạ Vô Trần, chỉ là lúc trên xe ngựa, mẫu thân từng nói muốn Dạ Vô Trần nói với người khác, bé là thân nhân của Dạ Vô Trần, bé biết mẫu thân là vì che giấu thân thế của bé và nàng. Nên tuy hiện tại bé tức giận nhưng cũng không phát tác, chỉ dùng đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Trần thượng thư.
Trần thượng thư sửng sốt, tiếng cười như bị nghẹn lại, tắt hẳn.
Đứa nhỏ phấn trang ngọc mài này khuôn mặt đáng yêu vô cùng, khiến người khác nhịn không được chỉ muốn nựng một cái, nhưng hàn ý sắc bén tỏa ra từ người bé thật sự làm cho Trần thượng thư phải hoảng sợ. Tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế như vậy, không lẽ bé thật sự là con của thái tử sao?
Vừa lúc đó, chợt nghe thị vệ xướng lên: “Tuyền vương đến!”
Ngoại trừ thái tử và Dật vương, các thần tử còn lại đều đứng dậy thi lễ.
“Mọi người không cần đa lễ! Hãy bình thân!” Một thanh âm thong thả truyền đến, trầm thấp nhưng vô cùng êm tai, chỉ là vẫn luôn luôn lạnh lùng như trước.
Đây là thanh âm của Dạ Vô Yên, cho đến nay Sắt Sắt vẫn còn chưa hiểu được, vì sao thanh âm của Dạ Vô Yên lại khác với thanh âm của Minh Xuân Thủy, rốt cuộc đâu mới là giọng nói thật của hắn. Chỉ sợ cả đời này nàng cũng sẽ không biết được, hơi có chút tiếc nuối, nếu nàng sớm biết rõ, khi nàng cải trang thành nam tử, cũng có thể thay đổi thanh âm như vậy.
Sắt Sắt mặt không hề đổi sắc, vẫn đứng sau lưng Dạ Vô Trần, không quay đầu lại nhìn về phía người đang đến. Nàng thực lấy làm kinh ngạc, sao giờ phút này tâm tình nàng lại có thể bình tĩnh đến thế, còn có thể suy nghĩ miên man như vậy.
Dạ Vô Yên chậm rãi đến bên cạnh Dạ Vô Trần, thi lễ nói: “Thần đệ xin bái kiến thái tử điện hạ!”
Dạ Vô Trần híp mắt cười nói: “Hãy bình thân! Nghe nói ngươi vừa rồi phải giải độc cho Lương công tử, không biết mọi việc có ổn chưa.”
Dạ Vô Yên thản nhiên cười nói: “Khiến điện hạ phải lao tâm, hiện nay đã không có gì đáng lo ngại nữa”
“Ngươi chính là Tuyền vương?” Một thanh âm non nớt trong suốt bỗng nhiên vang lên.
Dạ Vô Yên ngước mắt lên thấy bên cạnh Dạ Vô Trần, một đứa bé trai chừng ba, bốn tuổi, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc, nhưng có chút tái nhợt và gầy yếu. Bé trai kia cực kỳ tuấn mỹ, nhất là hàng mi cong vút và cặp mắt phượng trong suốt lấp lánh, còn có nụ cười tà tứ câu hồn đoạt phách.
Trên thực tế, trong nháy mắt này, Dạ Vô Yên cơ hồ bị bắt mất hồn phách, trong lòng như bị sét đánh, đầu óc dường như bị ngũ lôi oanh tạc, bao suy nghĩ chợt tan biến hết. Hắn không biết vì sao lại bị chấn động như thế. Khi hắn tĩnh tâm lại, phát hiện hài tử trước mắt kia, đôi mắt phượng và hàng mi cong vút, cực giống hắn, mà vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên đang quan sát hắn, lại tương tự như vẻ mặt người trong mộng của hắn.
Hắn nhịn không được run giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đôi mắt đen sâu thẳm như biển lạnh lùng thâm thúy ngày thường, lúc này tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.
Triệt nhi nhìn Dạ Vô Yên, tối nay sở dĩ hắn muốn tới Tuyền vương phủ, không chỉ muốn giúp mẫu thân, mà chủ yếu còn muốn gặp nam nhân này.
Tuy mẫu thân vẫn nói với bé là phụ thân của bé đã không còn trên dương thế, bé cũng từng tin tưởng như thế trong một thời gian. Nhưng, có một lần, bé nghe lén được Thanh Mai nhắc tới tên một người trước mặt mẫu thân hắn, mẫu thân liền giận dữ vô cùng, nói là đừng bao giờ nhắc tới tên người này trước mặt nàng nữa.
Bé nghe được tên của người kia, Tuyền vương Dạ Vô Yên.
Mẫu thân chưa bao giờ giận đến thế, vì một nam tử mà kích động như vậy.
Triệt nhi không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc, bé khổ tâm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra hai kết luận, nếu nam nhân kia không phải kẻ thù của nương thì nhất định là người từng thân cận nhất của nương, sau lại bỏ rơi nương.
Hôm nay, Triệt nhi nhìn nam nhân đứng trước mặt hắn, giọng ôn nhu hỏi bé tên là gì, rốt cuộc Triệt nhi đã biết được, nam nhân này là ai. Bé rốt cuộc cũng biết, vì sao mẫu thân bé đến dự yến hội lại phải cải trang thành nam nhân, còn phải dịch dung thành bộ dáng xấu như vậy.
Nam nhân này cao lớn tuấn mỹ, hàng mi cong vút, đôi mắt phượng thâm thúy lạnh lùng sắc bén, mũi cao thẳng, đôi môi hoàn mỹ. Hắn mặc bộ quần áo hoa phục giáng sắc, vạt áo bào và cổ tay áo đều có thêu hoa văn bằng kim tuyến trông rất đẹp đẽ quý phái. Ngoại trừ thần sắc lạnh lùng, giọng nói băng giá, hắn vẫn rất xứng với mẫu thân.
Triệt nhi nhìn chằm chằm đôi mắt phượng của người này, tuy Dạ Vô Trần kia luôn ám chỉ với người khác là bé giống Triệt nhi, nhưng Triệt nhi lại nhận ra rất rõ ràng, ánh mắt của Dạ Vô Trần thua xa so với Triệt nhi. Nhưng người trước mặt này, đôi mắt phượng của hắn càng nhìn càng giống Triệt nhi, cũng càng nhìn càng đẹp và có thần hơn.
Bề ngoài cũng được, khí thế cũng được, chỉ là, người này không xứng làm cha của bé.
Bé và mẫu thân ở bên ngoài chịu khổ, nhưng nam nhân này trong nhà có thê có nhi, mới vừa rồi lại còn vì giải độc cho đứa nhỏ kia mà đến trễ.
Trong lòng bé thật là khó chịu.
Triệt nhi bình tĩnh nhìn Dạ Vô Yên, cong môi cười nói: “Ta là Tà công tử”
“Tà công tử, đây không phải là tên thật của ngươi.”, Dạ Vô Yên khẽ cười nói, đối với đứa bé này, đáy lòng hắn sinh ra một thứ tình cảm thương yêu chưa bao giờ từng có. Nói chuyện với đứa bé này, thanh âm Dạ Vô Yên cũng không biết tại sao tự nhiên nhu hòa vô cùng.
“Thực có lỗi, nương ta nói, tên thật của ta không thể nói cho người ngoài nghe được, ngươi cứ kêu ta là Tà công tử đi.”
“Nương của ngươi là ai?” Dạ Vô Yên run giọng hỏi.
Triệt nhi cười cười nói: “Tên của nương ta, người làm con như thế nào có thể tùy tiện nói ra, ngươi hỏi cha ta đi.” Triệt nhi cười ngọt ngào liếc Dạ Vô Trần một cái, tạm thời cho Dạ Vô Trần kia được chiếm tiện nghi.
Dạ Vô Yên nghe vậy trong lòng chấn động, nâng mắt nhìn về phía Dạ Vô Trần, mỉm cười nói: “Hoàng huynh, đứa bé này, là ngươi…..”
Dạ Vô Trần thật không ngờ Giang Triệt lại gọi trực tiếp hắn như vậy, sắc mặt ngẩn ngơ, trước mặt khách khứa không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng trong ba vị hoàng tử, nếu hắn có con trai trước, tương lai đoạt vị cũng chắc thắng hơn.
Dạ Vô Trần cười gượng hai tiếng nói: “Đừng nghe lời trẻ nhỏ. Hoàng đệ mau ngồi xuống đi, đêm nay dù gì cũng là yến tiệc sinh nhật của ngươi.”
Dạ Vô Yên sau khi nghe Triệt nhi hướng Dạ Vô Trần gọi một tiếng “Cha”, trong lòng trầm xuống, tiếp tục trầm xuống như muốn chạm đáy hồ hàn băng lạnh thấu xương.
Hắn ngồi trên ghế, không kềm chế được, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Triệt nhi.
Triệt nhi cảm nhận được ánh nhìn của hắn, nâng mắt nhìn về phía hắn ngọt ngào cười lạnh, khóe môi giễu cợt.
Sắt Sắt vẫn lẳng lặng đứng phía sau Dạ Vô Trần, khi thấy Dạ Vô Yên nhìn Triệt nhi, bộ dáng nàng cực kỳ khiếp sợ kinh hãi, đáy lòng như cuộn sóng ba đào mãnh liệt. Nàng không ngờ Triệt nhi lại gọi Dạ Vô Trần là cha, trong chớp mắt nàng hiểu được, Triệt nhi đã biết được điều gì.
Hẳn bé đã sớm đoán được, nếu không bé sẽ không vô duyên vô cớ nằng nặc đòi theo nàng đến vương phủ.
“Tuyền vương gia, ta có thể đi thăm Lương công tử của ngài hay không? Ta nghe nói hắn trúng hàn độc, nhất định rất đau đớn, ta có thể đi thăm hắn không?” Triệt nhi bắt đầu ra tay thực hiện kế hoạch, tủm tỉm cười hỏi.
Dạ Vô Yên mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi, người đâu, đưa Tà công tử đến Vân Túy viện đi”
Một tên thị vệ tuân lệnh đứng dậy dẫn Triệt nhi đi.
Dạ Vô Trần liếc mắt nhìn Sắt Sắt, trầm giọng nói: “Ngươi theo trông nom tiểu công tử.”
Sắt Sắt gật gật đầu, theo thị vệ kia và Triệt nhi cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt Dạ Vô Yên vẫn dán chặt trên người Giang Triệt, không để ý phát hiện, bóng dáng phía sau của thị vệ kia, quen thuộc đến như vậy.