..Trên thế gian nơi nào có tồn tại nhật quang chiếu rọi là nơi đó có sự sống.
Chúng ta cảm giác như ánh sáng tồn tại là mang theo sự tươi đẹp, diệu kỳ làm cho mọi vật sáng tỏ rõ ràng. Nhưng ít người chú ý rằng nơi nào có ánh sáng thì cũng sẽ có bóng tối hiện hữu, ví dụ như ta đang đứng giữa buổi trưa nắng chói chang, tưởng như không thể có bóng tối tồn tại. Thì đằng sau ta vẫn có màu đen do chính cái bóng của bản thân ta in trên nền đất.
Trong ánh sáng vẫn xuất hiện bóng tối, nhưng trong bóng tối bao trùm thì ánh sáng chẳng thể hiện hữu. Trong cõi âm u vô tận có một kẻ là hiện thân của bóng tối, là ác mộng trong bóng đêm mịt mù.
Người này có thể là người mà cũng chưa chắc phải người, chính xác hắn là nỗi khiếp sợ hiện hữu nhưng lại không rõ ràng, hắn tồn tại như một cơn ác mộng. Khi mà ta thức giấc mà thấy mình còn sống thì chúng ta đã thoát khỏi ác mộng đó, nhưng có người bị ác mộng nhấn chìm mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hắn là một cơn ác mộng thật sự, hắn như một ác quỷ tồn tại trong cái tối tăm chết chóc và được nỗi sợ hãi của kẻ khác hình thành, kẻ này tồn tại như một ma thần giữa chốn võ lâm.
Hắc bạch lưỡng đạo khi nghe đến ác danh của hắn đều hoang mang lo sợ, hắn chính là kẻ được võ lâm chính tà đặt ngoại hiệu duy nhất không ai không khiếp sợ Ma Vực Chiến Tướng Huyết Tử Thần.
Giang hồ nhân sĩ võ lâm, cũng vì tò mò và tham lam kì binh hiện thế, mà rất nhiều người bị trọng thương sau đại hội đoạt đao ở Thiên Thiết Thành, lúc này đã xế chiều toàn bộ những kẻ tham gia đại hội mới lê lết xuống núi.
Đoàn người đông đảo nhưng di chuyển rất chậm rãi, bởi vì mỏi mệt sau một ngày đầy biến động. Ngoài ra còn bị Yến Vân Thiên dùng âm công kích sát, khiến họ nội thương không nhẹ.
Đao Thần đã có chủ nhân nên họ chẳng còn lý do gì để ở lại đó nữa làm gì. Đám người võ lâm xuống núi lúc đã tàn chiều trong tình trạng tim đập, chân run. Họ định cố gắng vượt qua khe núi Hoàng Phong, tới một thị Trấn gần nhất để nghỉ ngơi, sau đó sẽ về môn phái bang hội của mình.
Trong các đoàn nhân mã của các môn phái chỉ có Đại Hải Thần Bang Quách Thành Võ có giao tình với Thiết Dũng thành chủ nên được mời ở lại Thiên Thiết Thành, còn lại toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều phải rời khỏi Thiên Thiết Sơn.
Cả đoàn người và ngựa vừa tiến vào cửa khe núi Hoàng Phong thì có cảm giác ớn lạnh dậy lên trong lòng, nơi này là một lối thông đạo nhỏ, hai bên đường quái thạch lô nhô. Bây giờ trời cũng đã về đêm, sương rơi lạnh ngắt, nên họ quyết định sẽ hạ trại qua đêm tại đây, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường trở về.
Đoàn người ngựa tiến vào sâu bên trong sơn cốc, hạ trại đốt lửa nghỉ chân cho đỡ mệt, một số người đốt lửa sưởi ấm và tranh thủ lót dạ.
”Vu Vu”
Trong sơn cốc âm u tĩnh lặng bỗng một cơn gió đen nổi lên dữ dội, dường như cơn gió này có điều gì đó vô cùng khác thường, trong tâm những người đang ở đây, cảm thấy rợn người, tóc tai dựng thẳng đứng hết cả lên, một cảm giác bất an vô tiền lệ hiện hữu, hình thành trong tâm trí họ rất rõ ràng.
”Qua qua”
Bên trong khe núi nổi lên mấy tiếng quạ kêu kinh khiếp đầy ai oán, vang vọng kinh tâm, tiếng quạ đập vào khe núi vang vọng lúc gần lúc xa. Không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề, vân vũ trên trời, cũng không ngừng dịch chuyển. Mây đen kéo đến phút chốc che kín bầu trời, làm khe núi Hoàng Phong phút chốc tối sầm. Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Gió thổi vào vách đá tạo ra tiếng “u u u u u u” như tiếng quỷ khóc ma than. Những đống lửa và đèn đuốc được châm lên phút chốc vụt tắt.
Đám giang hồ kinh hãi trước dị biến của thời tiết trong Khe Hoàng Phong, vũng như những thứ bất thường đang diễn ra xung quanh.
Khí hậu âm hàn cùng tiếng gió như tiếng oan hồn than khóc, như khúc ca ai oán chiêu hồn của Thần chết. Đoàn người ngựa nhân sĩ giang hồ, bị cơn gió lạ táp vào khiến cả đám đông nhốn nháo hết cả lên.
Trước những hiện tượng lạ kỳ đang diễn ra thì một tiếng thét hãi hùng hoảng loạn cực độ trong đám đông võ lâm bát đại phái. Tiếng thét vang lên trong sự bàng hoàng cực độ:
- Tiếng Chiêu Hồn... tử vong... chi khí.... là... là... thần chết sắp tới!.
Tiếng nói kinh khiếp sợ hãi, chính là của một lão nô trong đoàn người của U Minh Quỷ Thánh. Quả nhiên Quỷ Thánh cũng đang trừng mắt nhìn về phía trước, tay cầm dây cương mà đang run lên bần bật.
Quỷ Thánh trong giới võ lâm nổi tiếng thâm tàng bất lộ, là kẻ khó nắm bắt và cũng ít bị những thay đổi xung quanh làm dao động.
Nhưng hôm nay cũng có thái độ kinh sợ hiện ra trong ánh mắt, và sự lo lắng trên khuôn mặt vốn lãnh ngạo của ông ta. Khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên hoảng sợ:
- Tử Kính! Ngươi nói đúng... thần chết sắp đến.
Tử Kính vốn là một ông lão đốt lò luyện thuốc trong Diêm La Điện của U Minh Quỷ Thánh, tuổi đã bát tuần. Có thể nói chuyện giang hồ đều đã từng nghe, từng biết, từng trải qua.
Hơn tám mươi năm lăn lộn giang hồ, sống chết bao lần đối mặt, từ lâu ông ta đã quen với cuộc sống mà nguy hiểm cận kề.
Thế nhưng ngày hôm nay ông đã một lần nữa đối diện với nỗi sợ hãi cực độ, thứ mà trước đây chính ông đã từng một lần đối diện. Hôm này cơn ác mộng khi xưa rất có thể một lần nữa tái hiện lại.
Ông ta phát ra nỗi hoảng sợ tột cùng hiện lên trong tròng mắt, có lẽ sâu trong quá khứ ông ta đã có duyên chạm mặt với Thần Chết, nên chỉ cần cảm nhận thôi cũng đã thấy rõ sự chết chóc rùng rợn ấy.
Có lẽ trong cuộc đời ông, nét hoảng sợ hữu hình này lại phải xảy ra một lần nữa. Khí lực hung vong, ma vân bay tứ phía, vây kín phía trước, khiến những con ngựa sợ hãi không dám bước tiếp.
Chúng hí vang muốn hất ngã người trên lưng, giật đứt dây cương tìm đường tháo chạy, làm đội hình vốn rất quân luật thép của Cự Hổ Bang cũng bị xáo trộn.
- Lũ ngựa làm sao thế chúng không đi tiếp.
Bạch diện công tử là đường chủ tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng cũng nhận ra điềm báo không lành này. Y cũng cảm thấy áp lực rất lớn làm tâm tư bồn chồn bất an, y nhìn sang Diêm La Độc giáo hỏi lớn.
- Lão Quỷ Thánh có chuyện gì đang xảy ra thế?
Lão Quỷ Thánh ánh mắt đang thất thần nhìn về phía trước, miệng mấy máy như khó thốt ra lời:
- Chuẩn bị đi! Thần chết sắp đến.
Bạch diện công tử kia dường như chưa hiểu lời nói của lão quỷ. Y hoài nghi nhìn đằng trước, chỉ thấy một luồng khí đen đông đặc vây kín lối ra, kinh ngạc y lẩm nhẩm điều gì đó trong miệng lắp bắp không nói nổi thành tiếng:
- Thần chết... ư...?
Một đám người ngựa khác xông lên, chính là đám nhân mã thuộc hạ của tứ vương gia, dẫn đầu là đại hộ pháp Võ Tượng. Xe ngựa cũng dừng lại vì đám người đi trước dừng lại mà không rõ chuyện gì.
Võ Tượng đưa tay ra hiệu binh mã vương phủ dừng lại. Y đưa mắt quan sát đệ tử môn hạ của bát đại môn phái đang đứng yên bất động, bên cạnh là nhân mã của Cự Hổ Bang và giáo đồ của quỷ điện Diêm La.
Không biết chuyện gì nhưng ai nấy đều nhìn căng mắt về một cơn gió đen, phía trước mà hoang mang cực độ. Võ Tượng lo cho tứ vương gia, cũng không muốn làm kinh động, nên im lặng dò xét xem chuyện gì đang diễn ra.
Kẻ nào đang giả thần, giả quỷ, hù dọa anh hùng thiên hạ. Trong đám khí tử vong lãnh khốc dần hiện ra một bóng đen ma mị tà quái, đôi mắt sáng quắc giữa màn khí đen mờ ảo, bao quanh hắn là những luồng vong khí, hình dạng như các bóng ma tà ác bay lởn vởn trông thật đáng sợ.
Sau nửa ngày đi đường mệt mỏi tứ vương gia và lũ trẻ đã ngủ thiếp đi. Nên Võ Tượng không muốn kinh động đến họ đành im lặng, từ xa quan chiến.
- Khờ...! Thần chết ta...! Hôm nay tới đây lấy mạng một tên đáng chết...Võ lâm các người muốn sống thì đứng im, đừng xen vào chuyện của ta.
Lời nói như tiếng oan hồn than khóc, âm u và mang sát khí rất nặng nề, ma vân trùm ra ngưng tụ thành một gương mặt quỷ dị, bất khốc, khiến ai nấy đều phải kinh sợ.
Bóng đen tiếp đó di chuyển về phía quần hùng, bước đi không chậm không nhanh, áp lực vô hình phát ra khiến tâm ai cũng cảm thấy nặng nề. Cả những con ngựa phía trước, cũng cảm thấy chân chúng như muốn khụy xuống, hoảng sợ, hí lên ầm ĩ.
Quái nhân toàn thân bao bọc bởi luồng vong khí và ma vân dị hình, trông rất đáng sợ, nên không ai nhìn thấy được rõ bước chân của hắn.
Sau lưng kẻ đó phát ra một màu ánh sáng lay lắt màu bạc, luồng sáng bạc đó ẩn trong làn vong khí với trùng trùng ma vân, khiến kẻ đó không giống người, mà giống một bóng ma thì đúng hơn.
Kẻ đó bước đến đâu mây đen che khuất ánh mặt trời đến đó.
Cây cỏ hai bên đường sau mỗi bước chân y đi qua, đều tàn lụi mất hết sinh sôi. Rốt cuộc kẻ này là ai sao có thể phát ra thứ khí tức đáng sợ như vậy.
Những người chứng kiến ai nấy đều vã mồ hôi, rợn tóc gáy, hai chân chết lặng tại chỗ, cảm giác như nỗi hoảng sợ bao trùm hết lý trí, như một người đang bó tay chờ đợi thần chết đến đoạt mạng vậy.
Kẻ đó bước thêm một bước, mà áp lực đè nén dữ dội quá, cảm thấy mắt hoa, như mang theo sự kinh hoàng và nỗi chết chóc bao trùm.
khí tức vô hình từ người này tỏa ra nồng liệt, khiến những người đang có mặt ở đây hai chân như bị khóa chặt, toàn thân vô lực nhưng ý thức vẫn còn.
Cảm giác giống như khi ta đi ngủ mà bị bóng đè vậy, muốn thoát ra nhưng không thể, cảm thấy lực bất tòng tâm, máu sôi lên não, muốn cử động cũng khó chứ đừng nói là bỏ chạy.
Kẻ đó bước đến trước tầm năm bước, thì trong quần hùng võ lâm có một tiếng thét hãi hùng và hoảng loạn vang lên.
- Ảnh Tử đại nhân! Xin hãy tha cho tôi... Là lỗi của tôi... Là lỗi của tôi.
Sau tiếng van xin thảm thiết, một người ngã lăn ra đất, luôn miệng nhận lỗi là do mình gây ra. Nguồn áp lực chết chóc đó với người thường đã kinh khủng như vậy, thì kẻ nào là nạn nhân của Thần Chết, áp lực đè nén còn gấp mười lần người bình thường.
Người này hai tay bị thương rất nặng, đã được băng bó trị thương nhưng trên vết thương băng bó vẫn có máu tươi thấm ra. Gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn, nhưng cũng không dấu nổi nét hoảng sợ tột cùng.
Với thái độ hoảng loạn hiện tại, thì cho dù có hai tay không bị phế, thì Hải Đại Lượng cũng không còn chút ít chiến ý nào khi thấy thần chết. Vì không ai có đủ dũng cảm để đối mặt với thần chết, mà không run sợ cả.
Y không phải ai xa lạ, chính là Hải Đại Lượng trưởng môn của Quải Đao Môn, lúc trước đánh bại ba đại đao phái khác để đoạt Thiên Mệnh.
Nhưng do không may mắn nên bị đao thần phế mất hai tay thành một phế nhân. Thật không ngờ số phận đen đủi vẫn bám riết theo y, đã thành kẻ tàn tật đến lúc về còn bị người ta tìm đến tính sổ.
- Ngươi... đã lập lời thề với Giới Chủ... Nhưng ngươi đã không tuân theo... Theo giới luật sẽ phải chịu án tử hình.
Ảnh Tử kia là nhân vật khủng khiếp nào, mà khiến một kẻ vốn kiêu ngạo một vùng như Hải Đại Lượng, phải sợ hãi khúm núm như một khuyển tử như vậy.
Trước võ lâm thiên hạ bát đại phái đông đủ, mà y dám một mình đi tới đòi giết người rõ ràng không coi anh hùng thiên hạ ra gì.
Kẻ mới tới khí độ dị phàm, lại có thái độ kiêu ngạo nhưng trông thấy khí độ của hắn, võ lâm cũng không ai dám lên tiếng nói giúp cho Hải Đại Lượng. Còn bản thân Hải Đại Lượng khi trông thấy kẻ này, y đã không còn hy vọng gì để được sống trên cõi đời này nữa.
- Đại nhân! Tiểu nhân đã cố gắng hết sức nhưng Bản Đồ Ngư Long...ự ự...á á...!
Phá Thiên Cân vừa nhắc đến bản đồ Ngư Long gì đó, thì quái nhân kia toàn thân biến mất, chớp mắt len lỏi qua đám đông nhân sĩ giang hồ, xuất hiện trước mặt Phá Thiên Cân.
Thân pháp nhanh lẹ, quỷ dị vô thường, khiến mọi người không kịp nhìn ra hắn đã di chuyển, qua đám đông để đến vị trí đó như thế nào. Sao trên đời lại có người nhanh đến thế, hắn không phải con người hắn là ma quỷ.
- Ngươi đã nói ra Sát Tinh Lệnh... Cũng chính là đã phản bội lại địa giới ngươi sẽ phải chịu hình phạt cao Nhất... Chết...!