Trên đời người ta sợ nhất điều gì.
Thứ đáng sợ nhất chính là cái chết.
Cái chết bất ngờ ập đến trong khi bản thân còn chưa nhận ra được mình sắp chết đó thật sự là một cảm giác kinh khiếp vô cùng.
Trong khe Hoàng Phong lần đầu tiên trong đời nhân sĩ võ lâm cảm nhận được sự hiện diện thật sự của cái chết, kinh hãi hơn nữa là Thần Chết thật sự có tồn tại trên cõi đời này.
Thần chết là một vị thần thao túng sinh tử của sự sống, đại diện cho sự chết chóc sợ hãi. Nhân vật này chỉ xuất hiện trong tín ngưỡng dân gian, mục đích chỉ là khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng không ngờ rằng ngày hôm nay Thần Chết lại hiện hữu giữa nhân gian khiến cho con người ta kinh sợ bàng hoàng, không chỉ vậy mà cái cách Thần Chết đoạt đi linh hồn của kẻ xấu số cũng vô cùng tàn khốc.
Quái nhân khẽ nhếch môi, sau nụ cười tà dị đầy ám ảnh ấy thì đám khí hung vong bao quanh người hắn hóa thành bảy luồng ma vân kinh dị, ùa đến vây chặt toàn thân Hải Đại Lượng khiến hắn bị nhấn chìm trong làn vong khí ấy. Chỉ có tiếng kêu kinh khiếp phát ra đầy tuyệt vọng, bé dần, bé dần và im bặt.
- Á! Chết ta rồi.
Sát chiêu quỷ dị đó có tên Vong Mệnh Vô Luân trong Hung Vong Thất Sát, võ công độc nhất của riêng Thần Chết.
Giết người mà không cần phải có luân lý đạo thường gì hết đó là cách mà người được xưng là thần chết này vẫn thường làm. Bởi vì sinh mệnh kẻ khác do y thao túng, có cho kẻ đó sống hoặc tước đi nó tất cả đều do Thần Chết định đoạt.
Làn vong khí từ Thần Chết quấn lấy rồi nhấn chìm thân ảnh của Hải Đại Lượng khiến hắn không thể nào vùng vẫy thoát ra nổi, rồi một lúc sau luồng vong khí đó tản ra bay về quy tụ, bao quanh, phủ kín toàn thân của quái nhân kia.
Hải Đại Lượng to lớn, lực lưỡng ngày hôm qua còn đại náo đại hội Dương Đao của Thiên Thiết Thành, mình y có thể đánh bại chưởng môn của ba đại đao phái, giờ đây chỉ còn lại là một cái xác khô héo, da bọc xương, nằm co quắp trên nền đất trông thật kinh dị và thảm thương.
Quần hùng trông thấy cảnh tượng thê thảm ấy, ai cũng không khỏi lạnh người về thứ võ công bất minh và tàn độc xưa này chưa từng gặp này.
”Qua qua”
Bỗng trên cao một tiếng quạ kêu lớn làm toàn bộ những người có mặt thất kinh, rồi từ trên không trung một bóng đen lao xuống nhanh như một mũi tên.
Nhìn kỹ đó là một con quạ đen to lớn, đôi cánh dài như sải tay một người trưởng thành, ánh mắt con Quạ thật hung dữ và tà ác. Nó bay đến quắp lấy thân xác tàn lụi của Hải Đại Lượng trước sự sửng sốt của mọi người.
Con quạ sà xuống rất nhanh và bay lên cũng rất nhanh, thoắt cái đã biến mất dạng trong làn sương đêm lạnh lẽo. Hại Đại Lượng một đời ngông cuồng cuối cùng chết bất đắc kỳ tử, thân xác còn đem làm mồi cho chim ác đúng là ở đời biết ngày hôm nay mà không biết ngày sau sẽ chết như thế nào.
Đám quần hùng đứng trơ trơ chết chân tại chỗ, dường như mọi chuyện xảy đến quá nhanh khiến cho tâm trí họ chưa kịp thích nghi với những gì đang xảy ra trước mắt họ.
Cự Hổ Bang người đông thế mạnh cũng không dám tùy ý xung động, đường chủ của họ Bạch Diện Thư Sinh cũng không dám khinh cử vong động. Có lẽ lần đầu tiên trong đời y chạm trán một cao thủ thực sự bá đạo như thế này. Trước giờ hắn luôn thần tượng võ công của một người duy nhất chính là bang chủ Cự Hổ Bang Tọa Vương Hổ.
Nhưng hôm nay thấy bản lĩnh kinh thế hãi tục của Sát Thần Bá Vương này mới thấy thiên hạ võ học bao la, không đi không biết núi cao, đi rồi mới biết núi cao thật sự thường ở xa tầm mắt của mình. Phải bước tới trước mới thấy được trời đất lớn như thế nào.
Bên này người của Tứ Vương Gia cũng án binh bất động, trước sự xuất hiện bất ngờ của Thần Chết cũng không khiến đội hình của họ bị rối loạn. Đơn giản vì người áp quân chính là cao thủ hoàng triều tướng quân Võ Tượng thân kinh bách chiến.
Võ Tượng biết phe mình là người của thiên triều nên tránh những tranh chấp trong chốn võ lâm sẽ tốt hơn, còn nữa Tứ Vương Gia đang ở đây an nguy của ngài phải được đặt lên trên hết, chẳng may xảy ra điều gì bất trắc thì thật khó mà gánh vác nổi.
Sau khi cân nhắc sự việc hơn thiệt Võ Tượng quyết định phe mình vẫn giữ vững đội hình nếu kẻ kia không động chạm tới mình thì họ vẫn sẽ ấn binh bất động.
Bên cạnh là người ngựa của Diêm La Độc Giáo, có lẽ trong các bang phái ở đây thì người hiểu biết về Thần Chết kia chỉ có mỗi U Minh Quỷ Thánh. Trong đời ông ta cũng đã có lần trông thấy quái nhân này nên có vẻ hoảng sợ khi thấy sự hiện diện của hắn.
Kẻ thao túng sinh mạng sự sống đang ở phía trước chẳng dại gì mà đâm đầu vào chỗ chết, nên U Minh Minh Quỷ Thánh đã ngầm lệnh tất cả thuộc hạ của Diêm La Độc Giáo cũng giữ nguyên vị trí.
Các bang hội khác cũng không dám lên tiếng hay tỏ một hành động nhỏ nào, đủ thấy áp lực vô hình của Sát Thần Bá Vương thần chết kinh khiếp đến mức độ nào.
Còn quái nhân kia vẫn đứng đó, y ngước mắt lên nhìn bầu trời ảm đạm, đến lúc phải rời khỏi nơi này. Người này khẽ phất chiếc áo choàng đen phía sau, bỗng gió rít nổi lên khiến bụi, cát bay mù mịt táp vào đám quần hùng, rồi quái nhân quay lưng bước đi, khi dị nhân quay lưng thì thứ ánh sáng bạc đó mới triển lộ ra thứ sau lưng hắn là thứ gì.
Một vật trắng như bạc sáng loáng, hình thù kỳ dị với cái lưỡi dài ngoằng, thuôn thuôn về phía mũi và cong tựa như trăng lưỡi liềm, đó là một vật rất ghê gớm. Một ma binh bất thế của ma giới. Đó là vật bất ly thân của Thần Chết, kỳ vật có tên là Lưỡi Hái Tử Vong Sá Thần nằm trong Tứ Tuyệt Hung Binh của ma giới.
Thần Chết sau khi hạ sát Hải Đại Lượng, đã đạt được mục tiêu gã quay lưng bước đi, bước chân đi tới đâu thì mây đen tan đến đó, màn đêm cũng vì thế mà biến mất theo gót chân của dị nhân. Bóng đen đó nhoằng một cái đã mất tích trong Khe Hoàng Phong, đến đi như bóng ma, hành tung quỷ dị, vô thường.
Với những người có mặt trong khe núi Hoàng Phong đêm này, thì đây đúng là một cơn ác mộng mà sẽ luôn ám ảnh họ đến suốt cuộc đời.
Kẻ đó rời đi thì đằng đông mặt trời đã chuẩn bị ló lên, một màu đỏ như lòng đỏ trứng phía chân trời, xua tan đi cái lạnh giá, chết chóc và ám ảnh tối qua. Thay vào đó là một bình minh ấm áp, sắp sửa đến bắt đầu một ngày mới.
Quần hùng mệt mỏi, chân tay rã rời, thần chí hoảng loạn sau một đêm gặp mặt và đối diện với Thần Chết, ai nấy đều lê lết chân thật nhanh để ra khỏi cái khe vực khủng khiếp này. Có lẽ có cho tiền họ cũng không dám quay lại nơi này thêm một lần nào nữa.
Đám người còn lại cuối cùng đã rời khỏi Khe Hoàng Phong thì là lúc bình minh đã đến với những tia nắng vàng ấm áp chiếu rọi.
Thiên Thiết Thành
Một lão nhân tuổi đã cao, dáng vẻ chậm rãi, thần khí nhàn định, đang ngắm nhìn mặt trời buổi sớm.
Nhìn về phía xa xa mà trầm ngâm thở dài. Lão nhân đó là Thiết Dũng, ông ngắm nhìn bầu trời cao, nghĩ đến buổi đại hội đoạt đao hôm qua, mà trong lòng nhiều cảm xúc đan xen, khó diễn tả nên lời.
Thiên Mệnh thanh bá đao hội tụ công sức tâm huyết cả đời mình, giờ đây tự tay dâng cho người khác, thử hỏi làm sao mà ông không tiếc nuối cho được.
Nhưng nếu cứ để Thiên Mệnh cô tịch bên bệ đài, ông thật sự không đành lòng. Thôi thì dâng cho người có duyên cũng đáng, cầu mong rằng người đoạt đao kia là một đại hiệp có tấm lòng vì chính nghĩa, không dùng bảo vật vào mục đích sấu gây nguy hại cho võ lâm là được.
Sau này Thiết Dũng mới điều tra ra, lại lịch của người tới đoạt đao kia, anh ta là một nhân vật khá nổi tiếng trong võ lâm thời bấy giờ có ngoại hiệu là Vô Địch Cuồng Đao Yến Vân Thiên. Nhưng không hiểu sao anh ta lại biến mất khỏi võ lâm trong mười năm.
Cho đến hôm đại hội Dương Đao Lập Uy mở cửa với mục đích thắng giả đắc đao thì nhân vật thần bí này mới lại xuất hiện. Thần binh trong tay anh hùng chỉ như mãnh hổ thêm cánh, chỉ trong một thời gian ngắn Yến Vân Thiên đã tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm.
Nhờ vào tài năng kiệt xuất và võ công xuất chúng, Hàng Long Bát Thức của ông ta biến hóa kỳ ảo, cộng với bá khí của Thiên Mệnh tà đao, nhân đao hợp nhất phát ra sức mạnh tuyệt cường vô địch.
Cộng thêm một bầu nhiệt huyết chính nghĩa cháy bỏng trong tâm khảm, Yến Vân Thiên đã đánh đông dẹp bắc, đẩy lùi các thế lực tà môn ngoại đạo, mang lại yên bình cho thiên ha. Hắc bạch lưỡng đạo khi nghe danh ông ta đều khiếp sợ. Được võ lâm đồng đạo tôn xưng là Đao Tôn đứng đầu võ lâm chính đạo trong giang hồ...
Nhất Đại đao Vương Yến Vân Thiên nhờ vào bản lĩnh kinh thế hãi tục của mình, tại Thiên Thiết Thành đã đánh thắng anh hùng thiên hạ đoạt được bảo đao Thiên Mệnh âu đó cũng là ý trời.
Tuyệt thế cường nhân kết hợp với tuyệt thế cường đao, chẳng mấy chốc danh tiếng của Yến Vân Thiên nổi như cồn trong võ lâm lúc bấy giờ.
Quả không hổ danh là một đại hán tử đầu đội trời chân đạp đất, có thần binh trong tay như giao long gặp nước, như cá chép hóa rồng, ông tung hoành thiên hạ, đánh nam dẹp bắc, hành hiệp trượng nghĩa cứu vớt chúng sinh.
Các thế lực tà ma ngoại đạo, các giáo phái tà môn, khi nghe đến cái tên Đao Tôn đều vô cùng khiếp sợ, vì thế mà không dám lộng hành.
Trên đỉnh cao của một đao khách bất bại, Yến Vân Thiên được xem là một bức tượng đài bất khả xê dịch, được người trong giang hồ vô cùng ngưỡng mộ, tuyên dương như một vị anh hùng, một hảo hán thật sự.