Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 12: Chương 12: Sơn trang vũ ảnh (12)




Hắc điểu cảm nhận được sự trói buộc ở móng vuốt thì càng tức giận hơn. Con mắt chưa bị thương của hắc điểu hung ác trừng bọn họ sau đó ra sức vỗ cánh bay về phía trước, lôi Chung Đường ra ngoài.

"Chung Đường!" Lý Tị Chi xua tan đàn chim nhỏ sau đó lập tức ngăn cản, nhưng hắc điểu kia một mực muốn báo thù, tiếng kêu to không dứt đưa tới càng nhiều chim nhỏ cản trở Lý Tị Chi.

Đôi mắt lạnh nhạt của Lý Tị Chi xẹt qua sự tàn nhẫn không giống dáng vẻ bình thường. Hắn mặc kệ sự bao vây của chim nhỏ, đứng dậy chấp kiếm, xiềng xích trên cổ tay phát ra từng tiếng vang nặng nề. Trên mộc kiếm như thể viết đầy phù chú màu xanh, trong nháy mắt đã hóa thành trăm ngàn thanh kiếm, từng đạo đánh thẳng vào trước ngực lũ chim nhỏ, phút chốc lông vũ đen bay đầy trời.

Chung Đường bị yêu điểu màu đen to lớn kéo xông thẳng lên trời. Yêu điểu dường như tàn nhẫn muốn tính mạng của y, không ngừng tung cánh bay lên không trung. Chung Đường bị nó quăng quật đến mức cảm thấy trời đất quay cuồng. Nhưng hoàn cảnh ấy lại làm y sinh ra vài phần cố chấp, một lần nữa thúc giục Ngọc Châu Kim Linh khiến nó cắm thật sâu vào vuốt chim.

Hắc điểu đau đến mức mất thăng bằng, ngẩng cổ kêu to một tiếng, thu hút một đàn hắc tước đông đúc dữ tợn phóng về phía Chung Đường.

Ngay khi con hắc tước đầu tiên chuẩn bị mổ lên gương mặt Chung Đường thì chợt có hàn khí xông thẳng tới. Chung Đường cố gắng quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy máu chim đỏ tươi ấm áp phun ra, xối ướt áo ngoài đỏ son của y.

Vuốt chim bị chặt đứt toàn bộ, ngọc châu trong tay Chung Đường cũng buông lỏng, cả người rơi tự do trong không trung được Lý Tị Chi vững vàng đón lấy.

Hắc điểu mang theo thương tích điên cuồng bay đi, đàn chim xung quanh vì yểm hộ nó lại tiện đà đánh úp về phía Chung Đường.

Mộc kiếm lơ lửng giữa hai người, thanh quang nhàn nhạt như thể ngăn cách lũ chim điên cuồng bên ngoài. Lý Tị Chi ôm chặt cơ thể Chung Đường, duỗi tay cởi lớp áo ngoài nhuốm máu của y ra ném thẳng vào đàn chim đen nghìn nghịt.

Chỉ một thoáng, hàn quang đột nhiên sáng ngời, chói đến mức Chung Đường nhắm mắt lại theo bản năng.

Chờ đến khi kiếm quang tối dần, Chung Đường phát hiện mình đang ở một khu rừng khô cằn xơ xác, tay phải còn quấn lấy Ngọc Châu Kim Linh và chiếc móng vuốt to lớn đẫm máu.

Vô số cành khô đan xen vào nhau che trời lấp đất, cố gắng nhìn xuyên qua trùng vây này thì cũng chỉ có thể nhìn thấy mây mù u ám dày đặc, nơi xa thậm chí còn truyền đến từng đợt sấm sét.

Mà Lý Tị Chi vẫn đứng trước người y, đôi tay mạnh mẽ vẫn đang ôm eo Chung Đường.

Tuy rằng Chung Đường đã rơi xuống đất nhưng vẫn còn choáng váng do con chim ban nãy, y dùng sức chớp mắt mới phát hiện sắc mặt Lý Tị Chi lạnh lẽo dị thường, vì thế Chung Đường thử dò hỏi: "Đạo trưởng, mình đang ở đâu thế?"

Lý Tị Chi chỉ nhìn y một cái sau đó buông bàn tay ôm eo y ra, xoay người đi vào sâu trong rừng cây.

Chung Đường thấy thế thì lập tức vòng qua túm chặt ống tay áo của Lý Tị Chi: "Đạo trưởng ơi?"

Lý Tị Chi chuẩn bị đi tiếp. Đôi mắt của Chung Đường khẽ chuyển động, từ khuôn mặt đạm mạc vô tình của hắn nhìn ra được sự tức giận.

Về phần tại sao tức giận... Chung Đường cũng hiểu ra.

"Mới vừa rồi là em lỗ mãng, không nên cứng đầu với yêu điểu kia." Chung Đường nghĩ thông rồi, miệng cũng ngoan ngoãn nhận sai, chỉ là bàn tay thì dứt khoát lần theo ống tay áo của hắn, kéo tay Lý Tị Chi.

Bàn tay kia thật giống với con người Lý Tị Chi, hơi lạnh, mang theo vết chai cầm kiếm thô ráp.

Một khắc Chung Đường nắm lấy bàn tay kia thì chợt lặng thinh, dường như ở thời gian nào đó trong quá khứ, y đã từng nắm lấy đôi tay này không biết bao nhiêu lần rồi vuốt ve những vết chai do cầm kiếm tăng dần theo tuổi tác.

Bước chân Lý Tị Chi ngừng lại, Chung Đường mới vất vả hoàn hồn lại nhanh chóng vòng đến trước mặt hắn, nắm bàn tay phủ kín vết chai kia đặt lên khuôn mặt của mình: "Đạo trưởng, mặt em có hơi đau."

Ánh mắt Lý Tị Chi dừng trên khuôn mặt Chung Đường, nơi đó có một vết máu mờ mờ, hẳn là bị hắc tước mổ ra.

Hắn hơi nhăn mi, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng mắng: "Nghịch ngợm." Rồi sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ chưa đầy hai tấc, lấy thuốc mỡ vừa cay vừa đắng trong đó nhẹ nhàng bôi lên mặt Chung Đường.

Chung Đường bị mùi thuốc hun đến nhíu mày, nhưng ngẫm lại xem như mình đã dỗ được vị đạo trưởng lạnh lùng này rồi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Đạo trưởng, chàng nói xem mặt em liệu có để lại sẹo không?"

Lý Tị Chi không nói gì, nhưng Chung Đường chẳng sợ nữa rồi, nghiêng nghiêng đầu như thể muốn dựa vào cánh tay hắn, tiếp tục nói: "Nếu để lại sẹo thì đạo trưởng nhìn còn thích không?"

Lý Tị Chi không nói lời nào, sau khi đóng hộp gỗ lại thì trực tiếp nhét vào trong ống tay áo Chung Đường: "Một ngày hai lần, đừng đụng vào nước."

Chung Đường lại càng cười tươi hơn, y lại dựa vào người Lý Tị Chi: "Nhưng em không biết tự bôi thuốc đâu, đạo trưởng đến đổi giúp em được không?"

Lý Tị Chi vẫn không nói gì, nâng bước đi về phía trước, còn Chung Đường thì tự giác nắm tay hắn sóng vai đi theo.

Đúng lúc này, chỗ sâu trong rừng chợt truyền đến tiếng chim hót líu lo, Chung Đường lập tức đề phòng nhưng Lý Tị Chi lại dửng dưng nói: "Không có gì, là Vũ Nương."

Nhắc tới Vũ Nương, khuôn mặt Chung Đường chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng. Lý Tị Chi vốn đang băn khoăn không biết y làm thế nào để biến thành Vũ Nương đi vào thư phòng thì hiện giờ nhìn thấy ánh mắt né tránh của Chung Đường cũng đã hiểu rõ trong lòng.

Chim nhỏ màu trắng nhanh chóng bay đến trước mặt hai người, ánh sáng nhạt vừa hiện lên thì chim nhỏ biến thành một cô gái mặc bạch sam mỏng manh.

"Lý đạo trưởng, Chung... Chung chưởng quầy." Sau khi Vũ Nương đáp xuống đất thì cung kính hành lễ với Lý Tị Chi trước, khi đối diện với Chung Đường thì vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Lý Tị Chi gật nhẹ đầu với nàng, đoạn hỏi: "Sao lúc này mới tới?"

Chung Đường hơi lùi lại nửa bước, thanh thanh giọng giành trước nói một cách mơ hồ: "Cô nương người ta tới muộn một tí cũng không sao mà, Lý đạo trưởng hà tất phải trách móc nặng nề."

Vừa dứt lời thì bị Lý Tị Chi nhẹ nhàng liếc mắt qua, Chung Đường lập tức ngậm chặt miệng.

Vũ Nương bên kia cũng bất đắc dĩ, cẩn thận nói: "Đạo trưởng thứ lỗi, không phải do Vũ Nương cố ý kéo dài... Chỉ là chú pháp Chung chưởng quầy sử dụng quá mức kỳ dị, Vũ Nương mới chậm chạp không thể thoát vây nên mới trì hoãn."

"Khụ khụ khụ." Chung Đường lại chột dạ ho khan vài tiếng. Y quả thật không biết Lý Tị Chi và Vũ Nương thương nghị chuyện gì, chỉ là vừa lúc ở trong phòng bếp gặp được tiểu nha đầu Vũ Nương sai đi lấy điểm tâm, sau khi nói chuyện phiếm đôi câu thì trực giác của y cảm nhận được chút vấn đề, vì thế y hỏi nơi Vũ Nương đang đi ở chỗ nha đầu đó, đuổi đến nửa đường ngăn người lại, sau đó tự mình giả trang lên đài.

Đến tận khi vào thư phòng, nhìn Lý Tị Chi giả trang thành Tưởng Ngọc Bân thì y mới hoàn toàn chứng thực suy đoán trong lòng — Vũ Nương và Lý Tị Chi muốn dụ hắc điểu ra.

"Vũ Nương, ngươi có biết hiện giờ chúng ta ở nơi nào không?" Thừa dịp Lý Tị Chi còn chưa làm khó dễ, Chung Đường nhanh chóng hỏi Vũ Nương đang ngượng ngùng.

Vũ Nương nhìn Lý Tị Chi xin chỉ thị, thấy hắn cũng không có ý ngăn cản thì mới giải thích: "Nơi này là ngoài thành Lâm An, rừng tối đằng sau Bách Tử Miếu."

"Bách Tử Miếu? Rừng tối?" Chung Đường suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra ngày ấy đến trú mưa trong Bách Tử Miếu, phía sau nó quả thật có rừng cây thưa thớt lùn lùn, nếu không phải Vũ Nương nhắc đến thì Chung Đường căn bản không liên hệ nó với rừng sâu trước mắt.

"Vâng." Vũ Nương phân trần, "Ô, ô đề thần đã làm thuật pháp phía ngoài rừng, khiến người ta thoáng nhìn cũng không phát hiện ra nơi này."

Ba người vừa nói vừa đi về phía trước, Chung Đường lại không nghe lọt rừng rú gì nữa, trong lòng chỉ toàn là ba chữ chói lọi Ô Đề thần, trong tay vẫn cầm theo Ngọc Châu Kim Linh cuốn lấy vuốt chim, nhịn không được bật cười nói: "Chỉ bằng nó mà dám xưng thần ư?"

Vũ Nương hiển nhiên rất sợ hãi hắc điểu kia, vừa nhìn thấy vuốt chim trong tay Chung Đường thì liên tục lùi về phía sau.

Chung Đường không cố ý hù nàng, thấy Vũ Nương như vậy thì biết là sơ sót của ban thân, vội vàng giấu vuốt chim ra sau lưng Lý Tị Chi.

Lý Tị Chi nhíu mày nhìn vuốt chim chưa ráo máu, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi gấm sẫm màu, căng ra trước mặt Chung Đường: "Bỏ vào đây."

Chung Đường cũng vô cùng ghét bỏ vuốt chim này, hiện giờ thấy có thể rời tay thì vội vàng ném vào trong túi gấm, còn không quên tươi cười với Lý Tị Chi: "Đạo trưởng cẩn thận ghê, cái gì cũng đều chuẩn bị."

Lý Tị Chi không nói gì, chỉ giúp y cất túi cẩn thận. Chung Đường thì tiếp tục trò chuyện cùng Vũ Nương: "Lý do vì sao các ngươi phải cúi đầu xưng thần với nó?"

Vũ Nương thấp giọng thở dài đáp: "Chim chóc trong rừng tối từ thời tổ tiên tới nay đều tôn xưng nó như vậy, phần lớn là bởi... thật lòng cung phụng nó làm thần."

Vũ Nương thấy Chung Đường còn nghi hoặc thì nói hết toàn bộ những gì mình biết.

Ô Đề thần kia dù sao cũng là đại hắc tước đã thành tinh, nó tự chiếm lấy rừng tối xưng thần, tính tình tàn bạo lại gian ác. Những tộc chim còn lại trong rừng vì bị sức mạnh kia áp bách nên chỉ đàn thần phục.

"Bách Tử Miếu kia cũng là do nó dựng lên để mê hoặc nhân tâm à?" Chung Đường nhận túi gấm trong tay Lý Tị Chi, hỏi tiếp.

Vũ Nương lắc đầu phủ định: "Cái đấy thì không phải, ban đầu Bách Tử Miếu là thổ miếu được cung phụng bởi thổ dân xung quanh, sau đó bị Ô Đề thần cường đoạt thành nơi cung phụng của riêng mình."

Đoạt miếu thờ của người thì phải thay người ta làm việc, về điểm này thì Ô Đề thần quả thật không hồ đồ.

Ô Đề thần này không chỉ thích tự mình hoan hợp với con người mà còn thích xem người khác hoan hợp với nhau. Mỗi khi có phu thê tới cầu con thì nó sẽ dẫn bọn họ tới xem xuân cung đồ trên tường kia và hạ thêm xuân chú (bùa chú kích dục). Ban đêm nó sẽ hóa thành hắc điểu lén lút nhìn đôi phu thê trong phòng, thỏa mãn dục vọng bẩn thỉu xấu xa.

Chung Đường cũng không thấy ngoài ý muốn, nhớ ngày đầu tiên y vào Bách Tử Miếu đã nhận ra xuân chú kia rồi, sau đó mới thuận nước đẩy thuyền thử lòng "người bạn cũ" kia của mình.

"Thế nó với ngươi có quan hệ gì? Sao lại liên lụy tới Tưởng gia?"

Vũ Nương cứng họng, ngập ngừng đáp: "Ta với nó... có hôn ước."

"Ồ?" Chung Đường không khỏi ghé mắt nhìn. Vũ Nương vừa thẹn vừa giận nói: "Ô Đề thần... rất háo sắc. Mỗi ba năm lại muốn tuyển một con chim mới trong đàn chim mái. Phàm là tước điểu đã hóa hình sẽ bị nó nhớ thương gài bẫy, ép thành hôn."

"Nhưng sau khi thành hôn, nó sẽ cường đoạt bừa bãi, sử dụng mọi loại âm dục chi thuật để tra tấn không ít chim đến chết."

"Từ năm ngoái khi ta hóa hình tới nay đã bị nó để mắt, nhưng ta... ta không muốn đâu!"

Thiên địa đã để nàng mở linh trí, nàng chẳng phải loại vô tri vô giác kia ngu muội thần phục.

Vốn ban đầu do sự ép bức của tộc đàn, nàng cũng định sẽ nhận mệnh như vậy. Nhưng không nghĩ tới hôm mưa rào ngày ấy, trong Bách Tử Miếu lầy lội lại có một đôi tay như vậy, ôm nàng lên...

"Chim trắng này sao lại rơi xuống đây rồi?" Tưởng Ngọc Bân mặc thường phục một mực cầm chiếc ô cũ kỹ lau đi nước bùn trên người chim trắng, mang nó vào trong miếu nhỏ.

Chỉ là một việc nhỏ nhoi, một cái động tay thôi, ấy thế mà lại khiến Vũ Nương động tâm sinh tình.

Nàng lo lắng bịa đặt thân thế, thôi miên Tống lão quản gia, cuối cùng đã có thể làm bạn với công tử như ngọc đó vào Thanh Bình sơn trang.

***

Tác giả có lời muốn nói: Ở trước mặt tiểu yêu tinh nhiệt tình như vậy, Lý nhãi con của chúng ta có thể kiên trì bao lâu đây ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.