Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 13: Chương 13: Sơn trang vũ ảnh (13)




Mắt thấy hôn kỳ đang đến gần, hai người cũng sẽ sớm trở thành phu thê nơi phàm thế, ấy vậy mà Ô Đề thần kia vẫn tới.

Triệu lão đầu trông coi sính lễ kia là lời cảnh cáo đầu tiên của Ô Đề thần với nàng. Sau lần đó Vũ Nương liền sinh lòng cảnh giác, dùng lông vũ và máu ở cổ tay của mình làm thành hình nhân thế thân bằng lụa.

Lần thứ hai Ô Đề thần tập kích Tiểu Nhàn là muốn để Vũ Nương hiểu rằng nếu nàng không quay về rừng tối thì người mặc áo cưới nhuộm máu kia chính là kết cục của nàng.

Sau khi Vũ Nương đấu tranh hết lần này đến lần khác thì cuối cùng đã chọn đến thăm Lý Tị Chi vào đêm đó, định ra kế sách ngày hôm nay với hắn, nhưng lại không nghĩ sẽ bị Chung Đường xen vào.

"Tới rồi." Chung Đường đang nói chuyện với Vũ Nương thì chợt thấy Lý Tị Chi xoay người ra hiệu. Lúc này, Chung Đường mới ngửi thấy trong khu rừng vốn chỉ có mùi gỗ ẩm thấp thì nay lại thoang thoảng mùi ngọt nị.

Nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì có thể ngửi thấy mùi tanh hôi khó tả.

"Đúng, chính là nơi này." Vẻ u sầu giữa hai mày của Vũ Nương càng thêm sâu. Sở dĩ nàng muốn dụ con hắc điểu kia ra ở sơn trang rồi một kích tất sát vì không muốn quay lại nơi đây.

Chung Đường duỗi tay gạt mấy cành cây cuối cùng sang một bên thì lập tức nhìn thấy một cây đại thụ cong queo mục nát.

Thân cây đại thụ kia phần lớn đã chìm sâu trong bùn đất, nhưng cành khô giãy giụa hướng lên trời như những khối u ác tính, tổ chim chồng chất lộn xộn.

Chung Đường nhìn kỹ thì thấy bên trên chạc cây còn có thể thấy được các loài chim đủ màu sắc khác nhau, lên cao hơn một chút thì chỉ toàn những con chim màu đen.

Nơi tán cây cao nhất có một con chim khổng lồ đang đậu ở đó, thỉnh thoảng lại rít lên vài tiếng.

Đầu nó đã hóa thành hình người nhưng thân thể vẫn phủ lớp lông đen và đôi cánh chim to lớn.

Mà chỗ vuốt bị Lý Tị Chi chặt đứt máu tươi tuôn như suối, trào ra, róc rách chảy xuôi theo thân cây xuống dưới.

Ba người Chung Đường không chút che giấu chợt hiện thân từ trong rừng, Ô Đề kia liền mở con mắt còn sót lại căm tức nhìn bọn họ từ trên cao xuống: "Các ngươi còn dám tới! Ta muốn mạng của các ngươi —"

Chung Đường lại cười, đoạt lấy túi gấm từ trong tay Lý Tị Chi, ống tay áo đỏ son phấp phới tung chiếc vuốt đứt lìa về phía con chim: "Mạng của bọn ta? Sợ là ngươi không kham nổi."

Ô Đề bị chọc giận điên người rít lên một tiếng. Mấy con chim mỏ đen vọt mạnh về phía Chung Đường, hàn quang chợt hiện đã bị Lý Tị Chi chém rơi xuống đất.

Dòng máu đỏ thắm không ngừng tuôn ra từ vuốt chim, Ô Đề nén giận uy hiếp Vũ Nương: "Tiện nhân, ngươi còn biết trở về!"

"Ngươi có thể trốn nhưng bọn chúng trốn không thoát đâu!"

Tiếng rống giận của Ô Đề làm đàn chim đen tụ tập dưới tàng cây kinh hãi bay đi, lộ ra mấy bóng dáng bị treo trên thân cây.

Quần áo trên người bọn họ bị máu nhuộm thành màu nâu, thậm chí còn có người bị mổ đến nỗi chỉ trơ lại khung xương, lông chim trắng rải rác lộn xộn khắp nơi. Có người tuy còn sống nhưng cũng thương tích đầy mình, sau khi nghe được động tĩnh thì vô lực mở to mắt nhưng cũng nhanh chóng rũ xuống.

Nữ hài bạch y duy nhất chưa bị nhổ trụi lông ước chừng ba bốn tuổi, thấy Vũ Nương từ xa thì lập tức khóc lớn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."

Tiếng rống giận của Ô Đề khiến đàn chim đen tụ tập phía dưới kinh hãi bay lên, lộ ra mấy bóng dáng bị treo trên cây.

Chung Đường cùng Lý Tị Chi thấy thế đều không nhịn được nhíu mày. Vũ Nương thậm chí còn há to miệng, nàng tựa như đã đau đớn tới cực điểm, trong cổ họng không phát ra được bất cứ âm thanh gì, thân thể run rẩy quỳ rạp xuống đất. Một lúc lâu sau mới túm chặt lấy vạt áo của Lý Tị Chi nghẹn ngào nói: "Bọn họ, bọn họ là tộc nhân của ta... Cầu ngươi, cứu lấy bọn họ..."

"Cứu bọn họ?" Nỗi đau đớn của Vũ Nương khiến hắc điểu khoái chí. Nó càn rỡ nói: "Trước mắt tự thân còn khó bảo toàn mà lại vọng tưởng cứu người khác!"

"Ta sẽ cho ngươi xem đây là kết cục phản bội ta!"

Ô Đề vừa dứt lời, mộc kiếm của Lý Tị Chi đã ra khỏi vỏ, hàn quang như sao băng chớp mắt đã vọt đến trước đại thụ.

Ô Đề kinh hãi, vội vàng hô hoán đám chim đen vừa bay lên lệnh chúng nó bay thẳng về phía mộc kiếm, căm giận nói:

"Đây vốn là việc riêng của rừng tối bọn ta, không liên quan gì đến ngươi!"

Chung Đường nghe xong thì cười lạnh: "Mới vừa rồi không phải còn muốn tìm chúng ta trả thù sao? Sao bây giờ lại nói chúng ta không được can thiệp?"

"Yên tâm, cho dù ngươi không nhằm vào bọn ta thì chỉ bằng việc ngươi lấy đi tính mạng của người Tưởng gia thì vị đạo trưởng này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lý Tị Chi nhẹ nhàng liếc nhìn Chung Đường một cái, không nói gì, chỉ tiếp tục chỉ huy mộc kiếm đánh về phía hắc điểu khiến cho nó không thể không kéo theo cái vuốt gãy bay tít lên cao. Cùng lúc đó, dưới đại thụ tranh thủ được một khoảng bình an nên Vũ Nương nhân cơ hội chạy tới hợp lực giải cứu tộc nhân.

"Ngươi, các ngươi —— ép người quá đáng!" Ô Đề giống nóng nảy xé rách mặt người lộ ra mỏ chim, giương cánh ngửa mặt lên trời thét dài, đúng lúc sấm sét rạch trời hạ xuống, chim chóc trong rừng tối như bị đánh thức chắp cánh bay lên theo Ô Đề, che trời lấp đất vọt về phía bọn họ.

Chung Đường thu hồi biểu cảm trào phúng trên mặt, quấn Ngọc Châu Kim Linh trên tay đề phòng nhìn đàn chim đen trước mặt.

Đừng thấy y cả ngày thích gảy xâu ngọc này mà lầm tưởng, trên thực tế... y cũng không biết dùng thế nào.

Ngay sau đó, y nghe được tiếng thở dài nhẹ nhàng của Lý Tị Chi, nhận thấy trên eo bị siết chặt.

Lý Tị Chi ôm lấy Chung Đường, tay phải nâng cánh tay cầm Ngọc Châu Kim Linh của y phi thân nhảy lên, đối mặt với muôn vàn hắc tước.

Trong phút chốc, một luồng khí lạnh tràn vào linh mạch của Chung Đường. Thân thể Chung Đường không những không bài xích mà còn chuyển hóa chúng thành linh lực ôn hòa, ngọc châu dài tung ra, mỗi hạt châu đều nổi lên vầng sáng nhàn nhạt, nơi nào chúng đi qua thì nơi đó sẽ có hắc tước rơi xuống.

"Em biết phải dùng nó thế nào mà." Câu nói của Lý Tị Chi như chợt đánh thức gì đó. Chung Đường đột nhiên theo bản năng xoay chuyển cổ tay, kim linh quấn lấy ngọc châu tạo thành từng gợn nước, ngưng tụ thành quang ảnh quét qua đàn hắc tước, đi thẳng về hướng Ô Đề.

Ô Đề cuống quít rơi xuống, buộc phải đáp trên tán cây khô, nhưng chưa chờ nó đặt chân xuống, mộc kiếm của Lý Tị Chi từ bên dưới lao ra trực tiếp chém đứt bên móng còn lại.

Ô Đề đau đớn suýt nữa rơi xuống, nhưng sự uy hiếp của mộc kiếm khiến nó không thể không vỗ cánh bay lên một lần nữa, chật vật tránh né, tiếp tục hô hào hắc tước không ngừng bay tới cản đường cho nó.

Hằng hà sa số hắc tước như thiêu thân lao đầu vào lửa chắn lại kiếm của Lý Tị Chi.

Chung Đường không rõ những con chim ấy đang bị âm thanh của Ô Đề khống chế hay là cam tâm tình nguyện thuận theo thiên tính.

Hàn quang thanh khí trên mộc kiếm không hề suy yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả hắc tước trong rừng bị tàn sát sạch sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng giết chóc vô tận như vậy lại không mang đến sự sung sướng cho Chung Đường mà chỉ khiến y cảm thấy chán ghét cực độ.

Tỷ muội của Vũ Nương còn phản ứng kịch liệt hơn Chung Đường, các nàng ôm chặt lấy nhau, bên tai là tiếng kêu thảm thiết vô tận của đồng loại, đối với họ, thật không ngoa khi nói rằng đây là địa ngục trần gian.

Lý Tị Chi cố ý nương tay, tận lực chỉ đả thương đôi cánh và đôi chân của chúng, nhưng những con chim chưa chết đó không những không ngừng lại mà còn kéo lê tàn thể thả người bay lên một lần nữa, cản đường thay cho Ô Đề.

Càng ngày càng nhiều tước điểu kéo đến bị kiếm khí gây thương tích, lông vũ đen như thể lá khô từng lớp từng lớp rơi xuống đại thụ.

Đúng lúc này, một tiếng chim hót trong trẻo như xuyên qua tầng mây u ám bao phủ khu rừng tối tăm, tất cả chim chóc đều dừng lại như thể bị cái gì đó triệu hoán, trở về trên cây đại thụ.

Chung Đường theo tiếng hót nhìn qua, là một con chim lớn toàn thân màu vàng nhạt phá tan cành khô đan xen, gào thét bay tới.

Sự chú ý của Ô Đề đặt toàn bộ lên người Chung Đường và Lý Tị Chi, bất thình lình bị kim điểu kia ném xuống đất mới mạnh mẽ giãy giụa đứng lên.

Hai con chim khổng lồ, một vàng một đen giao đấu giữa những nhánh cây của khu rừng tăm tối, đôi cánh giang rộng của chúng như muốn hất tung những cây cao xung quanh, cuốn theo lông vũ đen và bùn đất.

Ô Đề vốn đã bị thương, thể lực dần không chống đỡ nổi rồi rơi xuống hạ phong.

Cuối cùng, một tiếng sấm rền trời, sau đó trời quang mây tạnh.

Kim sắc đại điểu (con chim màu vàng) dang rộng đôi cánh, mỗi một sợi lông vũ như thể phản chiếu ánh mặt trời, móng vuốt sắc bén của nó xuyên thấu qua thân thể của Ô Đề, mỏ chim bén nhọn mổ xuyên qua đầu con chim dưới thân.

Ô Đề cuối cùng cũng không còn động tĩnh, cơ thể nó biến trở lại dáng vẻ hắc điểu lần cuối cùng đáp xuống phía trên đại thụ. Cây đại thụ đáng lẽ phải ngã xuống từ trăm năm trước rốt cuộc cũng đi theo Ô Đề ngã vào tầng tầng lớp lớp lông vũ đen.

Chim chóc xung quanh sôi nổi kinh ngạc, chỉ là lúc này đây chúng đã không còn Ô Đề chỉ huy, con nào con nấy mờ mịt không biết nên làm gì.

Một số ít linh điểu đã sinh linh trí thì phát ra âm thanh vui mừng, bọn chúng vui vẻ dang cánh bay xung quanh cây đại thụ đã đổ và thi thể của Ô Đề.

Vũ Nương và muội muội không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống. Kim sắc đại điểu cũng chậm rãi hạ xuống, sau khi ánh sáng tan biến thì hóa thành hình người.

Người này, bọn họ cũng không xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.