Dấu Ấn Của Hoàng Tửu Ác Ma

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Không có lựa chọn nào khác Thiên Vẫn ra quyết định.

Ba mươi sáu kế, chạy ── là thượng sách! Cô đạp một cước thật mạnh,thật vất vả mới thoát khỏi kiềm chế, quơ lấy mũ an toàn trên mặt đất, thuận tay vung đống đồ cồng kềnh gì đó đến kẻ địch, không thể đánh Đỗ Ưng Dương bất tỉnh nhưng ít nhất có thể ngăn cản hắn vài giây. Thừa dịp vài giây quý giá đó cô dang rộng khai hai chân nhanh chóng chạy vào trong phòng, ý đồ muốn trốn vào bên trong giả làm đà điểu, đem tất cả mọi người và vấn đề đều để ở ngoài cửa. Chẳng qua là thân thể mảnh khảnh vừa mới vừa tiến vào trong phòng, còn không kịp đóng cửa lại thì một thân ảnh cao lớn đã chạy tới, động tác cực nhanh thậm chí làm cho cô còn không kịp nháy mắt, mà hắn đã như ma quỷ xuất hiện ở phía sau cô. “Chúng ta nên nói chuyện một chút.” Thanh âm trầm thấp vang lên ở phía sau tai cô,hơi thở nam tính lướt qua cổ cô làm cho cô rùng mình một cái. “A! Anh,anh đi ra ngoài nha!” Cô phát ra gào thét, hai tay nắm khung cửa muốn chạy trốn ra ngoài, lại bị người ta dễ dàng kéo xuống, mười ngón tay đành phải rời khỏi khung cửa. Phịch một tiếng,cửa trong phòng bị đóng lại chặt chẽ. Cửa bị đóng lại bên trong phòng trở nên t một mảnh ối đen, tim đập và hô hấp của Thiên Vẫn cũng ngừng đi theo. “Cô có vẻ quen với bóng tối nha?” Thanh âm của Đỗ Ưng Dương từ trong bóng đêm truyền đến. Cô thở gấp một tiếng, nghe ra trong lời nói của hắn ám chỉ gì đó,vội vàng đem nguồn điện mở lên.Đùng một tiếng, bên trong sang choang để cho tất cả đều không thể che giấu. Người đàn ông ở trước vô cùng cao lớn, đứng ở trong phòng làm việc nhỏ hẹp của cô rất giống như một pho tượng thạch điêu chướng mắt. Cô lén đánh giá, tầm mắt từ cổ rồi đảo quanh các vị trí khác chứ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuy rằng cô và Đỗ Ưng Dương từng có quan hệ thân mật, nhưng mà cô biết đến hắn rất ít nha, huống hồ đã là chuyện của chín năm trước, hắn trước mắt so với hắn chín năm trước càng nghiêm khắc lạnh lẽo làm cho người ta không dám tiếp cận. Hắn đột nhiên vươn tay nắm chặt cằm dưới của cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên. “A!” Thiên Vẫn hoảng sợ, vội vàng muốn lui về phía sau, mới nhảy được nửa bước liền phát hiện bị cánh tay hắn ngăn chặn, dám vây cô lại. Ánh mắt sắc bén đảo quanh trên khuôn mặt trắng mịn của cô,dò xét qua lại nhiều lần. “Khi đó cô rốt cuộc mấy tuổi?” Hắn hỏi, mày kiếm nhíu lại theo. “Vừa mới trưởng thành.” Cô ấp a ấp úng trả lời muốn đẩy tay hắn ra, nhưng mà vô luận dùng sức như thế nào cũng đẩy không ra. Hắn dùng cánh tay vô cùng khéo léo, làm cho cô không thể tránh thoát nhưng cũng không có làm đau cô. “Nhưng xem ra cô hiện tại vẫn chưa trưởng thành.” Đỗ Ưng Dương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào cô.Da thịt non mềm, mắt ngập nước, bất luận thấy thế nào đều là dáng vẻ của thiếu nữ không giống như cô gái hai mươi tuổi thành thục. Đáng chết! Hắn lúc trước có phải nhúng chàm cô gái vị thành niên hay không? “Nói lung tung, tôi đã hơn hai mươi.” Thiên Vẫn kháng nghị,khua lên quai hàm.“Tôi trời sinh có khuôn mặt trẻ con, cho dù qua thời kì trưởng thành cũng như là chưa phát dục hoàn toàn. Nếu không tôi phải nhờ người khác đánh trận đầu nhà? Chính là sợ anh không nuốt nổi quả táo, mới trước hết mời cô ấy đi giúp ngươi ‘Khai vị’ a!” Cô cằn nhằn thì thầm. “Cô cuối cùng đã chịu nhận.” Đỗ Ưng Dương trì hoãn nói, buông cằm dưới của cô ra. Quai hàm phồng rất to giống như miệng đang nhét đầy hạt dưa. “Đến lúc này, không nhận cũng không được?” Cô nhún vai, đến lúc này mới bằng lòng thừa nhận. “Đứa nhỏ tên gọi là gì?” Hắn ép hỏi, lui ra phía sau từng bước cúi đầu nhìn cô, có khí thế dọa người. “Lê Định Duệ, theo ta của tôi.” Cô cảnh giác nhìn hắn, cắn răng nói.“Hắn là con của tôi, không quan hệ gì tới anh nha.” Người này dám giành đứa nhỏ của cô, cô sẽ chọc thủng mắt hắn a. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Đỗ Ưng Dương không biết làm sao nói.“Hắn là con tôi.” “Theo như sinh vật học mà nói anh là cha hắn. Nhưng mà tôi là người sinh hắn, nuôi nấng hắn cho nên anh không có quyền cướp hắn đi.” Thiên Vẫn nắm chặt tay thành quyền, trong mắt nhiệt khí loạn chuyển. Nghĩ đến khả năng sẽ mất đi Định Duệ cô dường như muốn sụp đổ. Ngón tay có lực lại duỗi ra nâng cằm dưới của cô lên,lạnh lùng nhìn cô. Lúc này đây Thiên Vẫn không có giãy dụa, trừng lớn ánh mắt nhìn khuôn mặt lãnh khốc kia, trong mắt bởi vì hơi nước tích lũy cho nên tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Cô cắn răng chịu đựng không đi cầu xin hắn, trong lòng cô hiểu được nếu hắn có ý định muốn đoạt đi Định Duệ, cô một chút phần thắng cũng không có. “Đem mọi việc giải thích rõ ràng.” Đỗ Ưng Dương thong thả nói, theo trong giọng nói nghe không ra cảm xúc. Thiên Vẫn hít hít cái mũi không muốn yếu thế. Nghe qua nhiều chuyện nói hắn lãnh khốc tuyệt tình như thế nào,cho nên cũng không cho rằng nước mắt lúc có thể hữu dụng vào lúc này. Nhưng cho dù không tình nguyện nhưng trong lòng cô hiểu được bản thân thiếu hắn một lời giải thích. “Tôi họ Lê, anh nhất định đã nghe qua chuyện con gái nhà họ Lê. Con gái nhà họ Lê năm xưa nằm trong hoàng tộc nữ quan, chịu đủ loại huấn luyện không thể tưởng tượng,sau chế độ phong kiến tan rã con gái nhà họ Lê rơi rác dân gian, lại còn phải tuân thủ truyền thống gia tộc.” Cô đẩy bản thiết kế trên bàn qua một bên, sau đó ngồi ở trên bàn ngửa đầu nhìn hắn. Ông trời, hắn cũng thật cao lớn a, nhìn hắn như vậy cổ của cô sắp gãy a. “Cô vì chuyện này mà đến tìm tôi?” Đỗ Ưng Dương trầm giọng hỏi. Cô gật gật đầu, đem tầm mắt dời di nơi khác không hề nhìn hắn. Thiên Vẫn có chút khẩn trương, tay chân không tự chủ được run rẩy, rõ ràng cảm giác được dự tồn tại của hắn. Không có gì ngoài đêm hôm đó chín năm trước, cô chưa cùng đàn ông trưởng thành nào khác học hỏi kinh nghiệm, không biết có phải tất cả đàn ông đều có thể mãnh liệt ảnh hưởng đến cô như hắn không. “Con gái dân tộc Lê sau khi thành niên có nghĩa vụ kéo dài huyết mạch. Nhưng mà theo sinh vật học mà nói,một mình không thể tự gây giống cho nên cần giống đực giúp. Tôi không có tình nhân, cũng không muốn có dính dáng đến đàn ông, vì chấp hành nghĩa vụ cũng vì muốn khỏe cả đời,cho nên quyết định tìm một người đàn ông đến…… giúp đỡ.” Cô nói rất hàm súc. “Mượn giống.” Đỗ Ưng Dương nhưng thật ra nói trúng tim đen. “Nói giúp đỡ không phải dễ nghe hơn sao?” Giọng của Thiên Vẫn rất nhỏ, không có can đảm tử cùng hắn tranh cãi cho nên ngữ khí rất là yếu đuối. “Mẫu thân cô chẳng lẽ không có ngăn cản ý tưởng vớ vẩn này của cô sao?” “Ack, băng ghi hình cũng là mẹ cung cấp, danh sách cũng là mẹ nghĩ nốt nha.” Thanh âm của cô càng nhỏ. Hắn híp mắt nhìn cô, không thể lý giải cách nói vớ vẩn này, để cho cô gái vừa trưởng thành tìm một người đàn ông xa lạ mượn giống? Các cô gái trong tộc này đều suy nghĩ cái gì nha? “Vì sao chọn thượng tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.