“Không biết.” Cô sau một lúc lâu sau mới nói, lần này cũng là lời nói thật lòng.“Mẹ tôi cầm một đống băng ghi hình cho tôi chọn,còn bảo tôi chọn một người đàn ông trong đó.” Chọn trúng hắn cũng thật sự là trùng hợp, bất quá cô hiện tại hối hận, thật sự cô rất hối hận a!
Thật ra nguyên nhân vì sao cô chọn lựa Đỗ Ưng Dương,cô vẫn không thể giải thích. Mẹ cô ném cho cô một đống băng ghi hình, chính là các nhân vật nổi tiếng khắp quốc gia, tinh anh hào kiệt đều đủ,nhưng cô hết lần này đến lần khác không cảm thấy hứng thú. Liên tục nhìn băng ghi hình hai tuần lễ, cô choáng váng dường như muốn hư thoát, ấn ngón trỏ đến hiện lên gân xanh, cô dường như hoài nghi chính mình có phải đồng tính luyến ái hay không. Cho đến sau đó, một hình ảnh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô! Trong tấm ảnh đó là trời đang mưa,có một người đàn ông cao lớn mặt đồ đen khoảng hai mươi tuổi, hắn không bung dù ngay cả bóng dáng xem ra cũng là kêu ngạo. Hắn đi đ trên đường rồi sau đó dừng lại bước chân. Ống kính đi xuống chiếu đến một con chó nhỏ bị xe cán qua, con chó nhỏ đã muốn thành mảnh nhỏ, máu tươi bị mưa cọ rửa chảy khắp nơi, không ai để ý tới con chó nhỏ vì biết nó đã hết cách xoay chuyển, thân ảnh cao lớn đứng im lặng một lúc lâu,rồi sau đó lại cởi áo khoác, thật cẩn thận gói lại con chó nhỏ bị tàn phá, sau đó từng bước rời đi. Khi ôm lấy con chó nhỏ, màn ảnh quay chụp đến khuôn mặt hắn,trong con ngươi đen thâm thúy biểu lộ cảm xúc nào đó làm người ta rung động. Hình ảnh chiếu trên truyền hinh làm Thiên Vẫn muốn khóc,cô không biết là con chó nhỏ kia hay là ánh mắt của hắn làm cho cô tương đối đau lòng. Hình ảnh thực ngắn ngủi chỉ có mấy chục giây thời gian, mẹ cô nói hắn chính là vô danh tiểu tốt, đại khái là khi quay chủ nhân hắn không cẩn thận mới quay hắn vào. Hết lần này đến lần khác cô không cách nào quên được hình ảnh kia, cho nên người cô muốn chọn chính là hắn không có người thứ hai, mẹ cô suy nghĩ vài ngày, nói cô không có mắt chọn đàn ông. Người đàn ông đối với con chó nhỏ chết mà còn dịu dàng như thế,nhất định không phải là người xấu nha? Lúc trước cô một mình nghĩ như vậy,cho nên mới chọn hắn là cha của con cô. Nhưng mà hu hu cô hiện tại bắt đầu muốn hoài nghi, con chó nhỏ kia căn bản chính là hắn đâm chết, hành động khi đó của hắn chính là hủy thi diệt tích. Đỗ Ưng Dương này nổi tiếng lãnh khốc, từ nãy đến giờ chưa cho cô thấy qua sắc mặt hoà nhã, làm sao có thể là một người đàn ông dịu dàng nha? Hu hu nếu cô không phải hoa mắt thì chính là chọn sai người. Cám ơn trời đất, mau là Định Duệ chỉ có dáng người giống hắn nhưng là người lương thiện hiểu ý, thông minh sang suốt.Nếu giống tính cách lãnh khốc của hắn trong nhà khẳng định cả ngày gió lạnh thổi vào, người nào cũng câm như hến. “Lê Điềm Điềm có quan hệ gì với cô?” Đỗ Ưng Dương từng bước ép hỏi, tính một lần hỏi hết nghi vấn nhiều năm qua. “Là chị của tôi.” Cô nhỏ giọng trả lời. “Cha mẹ của cô ta đều mất,cô lại không có thân thích.” Hắn lãnh đạm nói điều tra thật sự cẩn thận. Cô lại cảm thấy câu hắn nói hơi lạ.“Đợi chút, lần đó người hẹn anh là Điềm Điềm, anh đáng lẽ nên đi tìm cô ta, tại sao có thể nhận ra tôi.” Cô hoang mang khó hiểu. “Tôi phát hiện sau khi tắt đèn, hai người các người thay nhau, cô gái làm tình với tôi chính là cô.” Trả lời vô cùng khẳng định. “Đêm đó rất tối.” Cô cau mày. Hắn không nói chuyện, xem ra là không muốn giải thích. Thiên Vẫn nhún nhún vai, đổi sang vấn đề khác.“Được rồi, vậy nếu anh phát hiện, vì sao không cự tuyệt?” Cô tò mò hỏi. Ánh mắt sắc bén liếc qua cô một cái, không có trả lời. Thiên Vẫn bị phản ứng của hắn làm cho hồ đồ. Các cô đã phí nhiều công sức nghĩ ra phương pháp lừa gạt,không thể dự đoán được lo liệu cả một đêm nhưng lại Đỗ Ưng Dương đã sớm phát giác, hại các cô bận rộn ở trong bóng tối còn hắn thờ ơ lạnh nhạt, còn rất xấu tâm ngợi im bất động chờ cô tự động đi qua. Nếu phát hiện thay đổi người, hắn tại sao lại không cự tuyệt nha? Hắn rõ ràng không phải là loại đàn ông chỉ cần là đàn bà thì chấp nhận nha. Đỗ Ưng Dương trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, lý trí bình tĩnh suy nghĩ khó có chút rối loạn, những năm gần đây hắn không phải không đi tìm cô, chẳng qua là thủy chung tìm không ra. Lê Điềm Điềm là một tình báo buôn lậu, lúc trước chính là cô ta rũ hắn đến nơi đó. “Cô đêm đó đã hạ mê hương với tôi?” Đỗ Ưng Dương từng bước thẩm vấn. Đêm đó sau khi hoan ái, hắn sáng sớm tỉnh lại phát hiện bị người ta hạ mê hương,cô gái run rẩy hầu hạ hắn đêm qua cũng biến mất không rõ tung tích. “Là Điềm Điềm ở bên ngoài thổi mê hương.” Cô nhỏ giọng nói, bởi vì hồi tưởng một màn kia hai má nóng hồng. Vì để cho Thiên Vẫn thuận lợi thoát thân, Điềm Điềm phun hạ mê hương, sau đó xông vào khiêng cô ra ngoài. Bất quá theo cách Điềm Điềm nói, cho dù không cần mê hương cô đại khái cũng khó có thể tỉnh lại bởi vì Đỗ Ưng Dương hành hạ cô mệt muốn chết rồi! Sắc mặt của Đỗ Ưng Dương càng lúc càng u ám, Thiên Vẫn quay đầu nhìn. “Ack,anh tức giận sao?” Cô cẩn thận hỏi, thanh âm có vẻ không yên. Hắn liếc mắt cô một cái, vẫn là hé ra vẻ mặt lãnh khốc không nói gì. Đêm đó sau hắn theo đường dây tìm được Lê Điềm Điềm, điều tra người bên cạnh cô ta lại thủy chung không phát hiện tung tích Thiên Vẫn. Mà ba năm trước Lê Điềm Điềm chết do một vụ nổ mạnh,tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Ai biết được cô gái hắn tìm kiếm nhiều năm lại cùng làm thuê cho Thượng Quan gia, mà càng làm cho hắn khó có thể chấp nhận chính là đêm đó triền miên là vì muốn lừa hắn lấy “giống” Thiên Vẫn sờ sờ cái mũi không hề đặt câu hỏi, trong lòng nghi hoặc nhưng lại giống như bọt khí liên tiếp bốc lên. Kỳ lạ,người đàn ông này giận cái gì nha? Trước kia cô xem như cũng là hoàn hoa khêu nữ, không công để cho hắn miễn phí hưởng dụng, bất luận so đo như thế nào hắn đều xem như đã được lời a! “Vì sao lại tức giận nha? Được rồi, cho dù là tôi đã lợi dụng anh để mang thai, nhưng mà Điềm Điềm không phải cũng đem một tình báo nói cho anh sao?” Khi đó Điềm Điềm đề cập qua, đây là tình báo cùng hắn trao đổi một đêm “Phục vụ”. “Tình báo là giả.” Mặt hắn không chút thay đổi nói. “Sao.” Thiên Vẫn rụt lui cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ tội cúi đến ngực. Cô cúi đầu không phải sám hối mà là ở thấp giọng mắng. Đáng chết! Người khởi xướng sớm đã chết, cô chạy đi đâu tìm người đến chịu trách nhiệm nha? Nói như vậy “Phí phục vụ” đêm hôm đó đã thiếu hắn từ chín năm trước thiếu đến bây giờ nha? Người có lợi người không lợi,cô hiện tại phải lấy cái gì bồi thường cho hắn nha? “Như vậy, anh là vì trước kia không hưởng được Điềm Điềm, cho nên không cam lòng muốn tìm cô đến phụ trách nha?” Cô tràn ngập hy vọng hỏi. Điềm Điềm nổi tiếng là đại mỹ nữ, nói không chừng là hắn nhớ mãi không quên, nếu thật sự là như vậy cô sẽ bảo hắn đi tảo mộ. “Không, người tôi tìm là cô.” Đỗ Ưng Dương quay đầu lại, ánh mắt khóa trụ cô.“Tôi đã tìm cô chín năm.” Hắn ngữ khí đạm mạc, vẫn là nghe không ra cảm xúc. “Vì sao?” Thiên Vẫn hỏi có chút kinh ngạc. Tìm cô? Hơn nữa tìm cô đến chín năm? Chẳng lẽ từ sau đêm hôm đó, Đỗ Ưng Dương vẫn tìm tung tích của cô? “Một đêm kia tôi không thể khống chế toàn bộ quá trình, cho nên cô mới mang thai.” Hắn trì hoãn nói. Hắn giải thích làm cho mặt cô lại biến thành đỏ như quả táo,cô cúi đầu đùa áo sơmi bên cạnh không dám nhìn hắn.Cô vì mang thai mới tìm đến hắn a! Nếu hắn thật sự “Khống chế” được, vậy cô chẳng phải là sắp thành lại bại sao? Chẳng qua là lời của hắn làm cho cô hoang mang ngẩng đầu lên. “Anh chắc có rất nhiều tình nhân, nhưng chẳng lẽ chưa bao giờ từng đối với phái nữ…… mất đi khống chế?” Quá mức rõ ràng trong lời nói, cô không thể mở miệng tiếp. “Không có.” “Chưa từng có.” Cô chứng thực. “Không có.” Mặt hắn không chút thay đổi nhìn cô. Vì sao nha? Vì sao chỉ đối với cô hắn mới mất không chế nha? Thiên Vẫn rất muốn hỏi nhưng không có gan mở miệng. Trầm mặc hồi lâu, sau một lúc lâu sau Thiên Vẫn mới nhô bả vai, quyết tâm đánh vỡ tĩnh mịch. “Tôi sẽ không đem Định Duệ giao cho anh, tuyệt đối sẽ không.” Cô kiên quyết tuyên bố. Nếu cần cô sẽ vận dụng lực lượng sở hữu của con gái nhà họ Lê,cùng hắn đấu tranh đến cùng. Chẳng qua là cô thực hoài nghi, cho dù là phát động lực lượng toàn tộc, thật có thể ngăn cản được Đỗ Ưng Dương hay không? Hắn là loại người một khi quyết định thì không người nào có thể thay đổi. “Tôi sẽ không để cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài.” Hắn thản nhiên nói. “Vậy anh muốn thế nào? Đánh một trận sao?” Cô cao ngạo giương cằm khiêu khích nhìn hắn, chắc chắc hắn sẽ không đánh phụ nữ, mà cô có các loại vũ khí tiên tiến,cũng đủ giết chết hắn mười tám lần nha. Đỗ Ưng Dương không bị chọc giận, liếc mắt sang cô một cái, sớm nhìn ra cô không biết tự lượng sức mình.“Vì an toàn của cô,tôi phải bảo vệ bên người cô. Cho nên, trước đó phải giải quyết ít việc ở nơi này, sau đó tôi sẽ đến ở đây.” Thiên Vẫn nao núng một chút, sắc mặt trắng bệch. Ông trời! Lúc này so với đánh cô một đấm càng làm cho cô khó có thể chống đỡ. Ở chung với hắn dưới một mái nhà, cả ngày lo lắng đề phòng,còn phải nhìn mặt hắn nửa a? Không,cô không muốn, tuyệt đối tuyệt đối không muốn a! “Không được, tôi không cho anh ở lại,” Lúc cô còn la hét, thân hình cao lớn đã muốn đi ra ngoài, thậm chí không cho cô cơ hội kháng nghị.“A,anh có nghe hay không a? Không cho anh ở lại, có nghe hay không? Tôi không cho! Không cho!không cho!”Cô thét chói tai. Trả lời cô là tiếng đóng cửa lớn, Đỗ Ưng Dương đáng ghét tại không bỏ mặc cô nha. Hu hu, đáng chết, người đàn ông này tại sao lại bá đạo như vậy nha?!