Dấu Chấm Câu

Chương 16: Chương 16: Chương 17




Bên trong vali là một số vật dụng hàng ngày và tư liệu công ty. Kỷ Viêm lấy xấp hồ sơ, cười tít mắt: “Về sau nhờ Bác sĩ Đường chăm sóc nhiều hơn ạ.”

“Em tính thường ghé nhà anh hả?”

“Sống chung.” Kỷ Viêm đến gần Đường Duy, nói nhỏ bên tai anh. “Bác sĩ Đường ơi, em không biết thói quen xếp đồ của anh. Thế nên, phiền Bác sĩ Đường dọn giùm em nha.” Nói xong, hắn ngoắt đít đi vào phòng đọc sách.

Đường Duy nhìn chiếc vali mở toang hoang trên mặt đất, tức đến bật cười.

Thu dọn đâu vào đấy, Đường Duy cắt một đĩa trái cây. Khi quay lại, anh thấy Kỷ Viêm đang ngồi đọc tư liệu bên cửa sổ lồi. Anh đặt trái cây lên bàn nhỏ: “Nghỉ một lát đi em —— Anh thấy bộ vest trong vali, chắc là chuẩn bị cho em vào ngày mai.”

“Chú Hoàng cẩn thận lắm.” Kỷ Viêm vừa xem tài liệu vừa nói.

Đường Duy nhìn thoáng qua, hẳn là báo cáo tài chính công ty: “Anh ủi rồi, để quần áo trong tủ.”

Kỷ Viêm ngẩng đầu, cười nói: “Bác sĩ Đường mua đồ cho em rồi mà.”

“Bộ vest kia hợp hơn.” Đường Duy là người sống thiên về lý trí, hơn nữa tây trang mà trợ lý mang đến rõ ràng phù hợp hơn.

Kỷ Viêm đóng tập tài liệu. Hắn rướn người về phía trước, nắm cằm Đường Duy: “Bác sĩ Đường, anh không được ki bo.”

Đường Duy im lặng, chuyện này liên quan gì đến ki bo?

Kỷ Viêm nheo đôi mắt hồ ly, cười khẽ: “Bác sĩ Đường, anh phải tin em. Bạn trai anh mặc gì cũng đẹp. Lụa đẹp vì em, chứ không phải em đẹp vì lụa.”

Kỷ Viêm là vậy đấy. Đôi khi Đường Duy còn nghi ngờ tính cách hướng nội của Bố Kỷ và Kỷ Lê Chu chỉ làm ra vẻ cho người ta xem, chứ sao có thể ra lò một Kỷ Viêm kiêu hãnh bằng này đây.

Nhưng bất kể thế nào, Đường Duy đều thích. Một người kiêu hãnh từ trong ra ngoài luôn hấp dẫn trái tim của kẻ khác.

Anh mỉm cười, bắt lấy tay Kỷ Viêm: “Ừm, vậy mặc bộ hôm nay mua.”

Hai người ngồi bên cửa sổ, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện. Kỷ Viêm nói: “Bác sĩ Đường, mấy ngày nay em mới vào công ty nên hơi bận.”

“Ừm. Hôm nay anh làm ca đêm.”

“Anh nói hôm nay nghỉ mà?” Kỷ Viêm nhướng mày.

“Có bác sĩ đổi ca.” Đường Duy cười nhẹ.

Kỷ Viêm đứng phắt dậy, gom hết giấy tờ và bàn nhỏ vào góc phòng. Đường Duy đang tự hỏi không biết hắn lại muốn giở chứng gì, thì Kỷ Viêm đã đè anh xuống. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh: “Bác sĩ Đường, hai mình không biết bận đến chừng nào mới xong. Bây giờ đang rảnh, thôi thì làm chút chuyện vui nhé.”

Trong lần đầu tiên, Kỷ Viêm đã phát hiện tai của Bác sĩ Đường rất nhạy cảm. Giọng nói trầm trầm thấp thấp truyền vào lỗ tai của Đường Duy mang theo hơi thở nóng bỏng, đánh thẳng vào lòng anh.

Tiếng liếm mút và tiếng va chạm da thịt khiến phòng đọc sách nghiêm túc chìm trong cơn say tình mãnh liệt.

[...]

Vốn dĩ Kỷ Viêm muốn đi chợ đầu mối với Bác sĩ Đường cốt bù đắp cho lần tiếc nuối hôm ấy, nhưng Bác sĩ Đường phải trực đêm. Dù sao thời gian còn dài, cơ hội cũng còn nhiều.

Hai người tắm rửa rồi lên giường ngủ bù. Đến khi Kỷ Viêm tỉnh dậy thì người chung gối đã đi mất. Hắn mở điện thoại, hơn mười giờ đêm rồi.

Kỷ Viêm chán, không biết làm gì hơn bèn gọi cho Thi Hạo. Vừa kết nối đã nghe thấy tiếng nhạc cao vút chín tầng mây, Kỷ Viêm biết mà còn cố hỏi: “Đang đâu?”

“Thiên Địa, tới không?” Hình như sợ Kỷ Viêm không nghe rõ, Thi Hạo còn gào thêm một tiếng. Kỷ Viêm xoa lỗ tai, đưa điện thoại tít ra xa.

Thi Hạo có lẽ vừa ra ngoài vừa nghe máy nên âm thanh bên kia càng lúc càng nhỏ. Kỷ Viêm nói: “Không đi. Ra ngoài, tao đãi mày ăn khuya.”

“Chậc.” Thi Hạo bĩu môi. “Đừng nói tao trả nữa nha.”

Kỷ Viêm cười, nói đùa: “Bắt mày trả thì mày không tới, đúng không?”

“Tới tới tới. Chỗ cũ, tao đang ở gần đó. Tao tới trước chờ mày.”

Dừng một chốc, Kỷ Viêm nói: “Lần sau đi. Tới gần bệnh viện ăn.”

“Tới đó chi? Xa tao với mày lắm.” Thi Hạo khó hiểu.

“Gần chỗ tao.” Kỷ Viêm lười giải thích. “Tao tìm quán trước, có gì gửi định vị cho mày sau.”

Kỷ Viêm cúp máy. Hắn lái xe lượn một vòng quanh bệnh viện, cuối cùng chọn quán cháo dưới lầu.

Nhìn quán cháo nhỏ xíu, mặt Thi Hạo thộn ra. Cậu phải đối chiếu mấy lần với tin nhắn mới dám bước vào.

Thi Hạo tròn mắt nhìn Kỷ Viêm: “Đệt mẹ, anh Viêm? Cháo dinh dưỡng?”

Kỷ Viêm cười, đẩy thực đơn về phía Thi Hạo: “Ăn gì gọi đi.”

Thi Hạo nhìn thực đơn dài ngoằng, có tám trăm loại cháo nhưng thức ăn thường chỉ le ngoe vài món.

“Từ từ.” Thi Hạo đẩy thực đơn về trước. “Anh Viêm, nếu mày nghèo thì tao bao mày cũng được. Mày không cần tha hoá tới vậy đâu, OK?”

Kỷ Viêm nheo mắt, gõ ngón tay xuống thực đơn: “Một là ăn, hai là nhịn.”

“Dạ ăn, dạ ăn. Đừng làm tao sợ.” Thi Hạo rén nhất là mỗi khi Kỷ Viêm thế này. Cậu lật tới lật lui tấm thực đơn “Cháo dinh dưỡng”, sau cùng gọi bừa vài món.

“Anh Viêm ới là anh Viêm.” Thi Hạo gãi đầu. “Sao mày chọn quán này hả?”

Kỷ Viêm cong môi: “Thế sao mày hỏi nhiều vậy? Tao đãi mày ăn mà mày còn đòi hỏi?”

Được, fine. Cậu út mời, cậu út làm chủ.

Hai người vừa ăn vừa nói. Kỷ Viêm dường như không định uống rượu, Thi Hạo cũng không nhắc lại. Chẳng qua khung cảnh bây giờ tức cười thật —— Cậu ấm số một số hai Bắc Thành tụm lại húp cháo dinh dưỡng, trông lành mạnh quá chừng.

“Ăn xong chưa?” Kỷ Viêm nhìn Thi Hạo, vừa rút khăn giấy vừa hỏi.

Thi Hạo gật đầu, không ngờ món xúp trong veo và nhiều nước này ăn cũng ngon gớm.

“Ăn xong rồi thì mày phắn đi.” Kỷ Viêm hất cằm về phía cửa.

“Ờ... Ủa khoan, tao phắn là sao?” Thi Hạo khựng lại.

“Nghĩa đen.” Kỷ Viêm gọi người phục vụ, nhờ họ gói về vài món.

Thi Hạo nheo mắt nhìn Kỷ Viêm, khoanh tay trước ngực: “Cậu Kỷ, mang cho ai đấy?”

Kỷ Viêm cười, không định giấu giếm: “Bác sĩ Đường.”

Nghĩ đoạn, Thi Hạo hỏi: “Bác sĩ của Miểu Miểu họ Đường thì phải?”

Kỷ Viêm gật đầu, trí nhớ người này còn xài được.

“Mày đưa cho ảnh...” Thi Hạo trố mắt. “Khoan xí... Anh Viêm, đừng nói mày làm bác sĩ của Miểu Miểu nha!”

Kỷ Viêm nghe không lọt tai câu này. Hắn nhướng mày, ngả người ra ghế: “Làm bác sĩ của Miểu Miểu, ý mày là sao?”

“Mày nói mày đang cưa một người. Bác sĩ Đường thật hả?” Thi Hạo giật mình. Cậu hiển nhiên biết tình trạng sức khoẻ của Miểu Miểu, nhưng lần này Kỷ Viêm dính dáng đến bác sĩ riêng của cô bé, sau này thì khó xử lắm.

“Không được à?” Kỷ Viêm chẳng ngờ Thi Hạo lại phản ứng gắt thế này. Chả lẽ hắn không xứng với Bác sĩ Đường hả?

“Ý tao không phải vậy... Nhưng mai mốt chia tay, anh Kỷ mày khó xử lắm.” Trong giới của họ, chơi với đàn ông vui là chính. Nhưng sau rốt, không ai kết hôn với đàn ông. Thế nên trong mắt Thi Hạo, Kỷ Viêm chỉ chơi một thoáng, tuyệt nhiên không đi đến cùng với Đường Duy.

Kỷ Viêm buồn cười, sao chắc chắn đường ai nấy đi? Hắn khó chịu, chỉ tay ra cửa: “Cửa bên kia. Đách tiễn.”

Tóm lại là đuổi khách, rốt cuộc hắn gọi cậu đến đây cốt ăn khuya cho có tụ. Chẳng qua Thi Hạo nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của Kỷ Viêm, thành thử không dám lên tiếng nữa. Dầu gì trên các vấn đề lớn, Kỷ Viêm xử lý gọn ghẽ hơn cậu nhiều.

“Được, tao phắn đây.” Thi Hạo đứng dậy, hỏi một câu gợi đòn. “Có cần tao tính tiền không?”

Kỷ Viêm bật cười, mắng: “Biến cho khuất mắt tao.”

*

Trong khi chờ đợi nhân viên gói thức ăn, Kỷ Viêm gửi một tin nhắn cho Bác sĩ Đường. Xác nhận Bác sĩ Đường không bận, Kỷ Viêm xách theo hộp cháo đến bệnh viện.

Ca đêm của bác sĩ tương đối nhẹ nhàng, nếu bệnh nhân ổn định thì có thể nghỉ ngơi. Kỷ Viêm không nói mình sẽ đến, Đường Duy nghĩ rằng hắn ở một mình đâm ra chán nên muốn nói chuyện với anh. Hồi lâu sau không thấy người nọ trả lời, Đường Duy bèn đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục viết luận văn trước máy tính.

Khoa tim vào ban đêm khác hẳn với ban ngày. Không gian im ắng phối với sắc trắng của áo blouse thỉnh thoảng xuất hiện trên hành lang, nếu người nhát gan ở đây thì không khéo đã run lẩy bẩy. Nhưng đây là môi trường mà Đường Duy thích nhất. Thời điểm này trong bệnh viện, chỉ cần một ngọn đèn của bàn làm việc đủ khiến não anh nhanh nhạy hơn.

Đường Duy đang gõ bàn phím, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh tưởng là y tá trực nên không ngẩng đầu: “Mời vào.”

Người nọ mở cửa, song không lên tiếng. Đường Duy ngước mắt, trông thấy khuôn mặt tươi cười của Kỷ Viêm. Anh ngạc nhiên, vừa rồi người này biến mất không thấy tăm hơi, ấy thế giờ đây đã xuất hiện trước mặt anh.

“Hửm? Bác sĩ Đường thấy em nên vui ngất ngây hả?” Kỷ Viêm bật đèn ở cửa, căn phòng sáng bừng lên.

Bấy giờ Đường Duy mới nhìn thấy rõ ràng hơn —— Kỷ Viêm đang mặc một chiếc áo phông trắng tinh và quần thể thao màu xám, khí chất trẻ trung của thiếu niên như xông thẳng vào mặt anh.

“Khuya rồi, sao em tới đây?”

“Em mang yêu thương cho Bác sĩ Đường.” Kỷ Viêm giơ hộp cháo trong tay.

Thực ra, giờ này “mang yêu thương” cũng hơi... trái khoáy. Đường Duy vốn không có thói quen ăn khuya, song dù có thì bữa tối dùng muộn nên bữa khuya hình như đến quá sớm... Chẳng biết đây là “yêu thương” nào nữa...

Kỷ Viêm đặt đồ ăn lên bàn, còn Đường Duy thì thu dọn giấy tờ. Anh vừa mở hộp cháo vừa hỏi: “Em ăn chưa?”

“Em ăn với bạn ở dưới rồi.” Kỷ Viêm chống cằm nhìn anh. “Sáng mai mấy giờ Bác sĩ Đường về?”

Đường Duy ăn một muỗng cháo, đáp: “Tối anh về.”

“Ca gì ngộ vậy?” Kỷ Viêm thắc mắc, hắn không hiểu giờ giấc làm việc của bác sĩ.

“Ca đêm của bác sĩ không giống nghề khác, thường là một ngày một đêm. Đáng lẽ hôm nay anh trực hai ca liền, nhưng có người đổi ca nên ban ngày được nghỉ.”

“Anh mệt không?” Kỷ Viêm chưa bao giờ biết bác sĩ phải làm việc vất vả như thế.

“Anh không sao. Y tá mệt hơn, nếu bác sĩ không có việc thì còn có thể nghỉ ngơi.” Đường Duy lắc đầu. “Mỗi lần các cô trực đêm thì chưa có khi nào nghỉ ngơi đàng hoàng. Mọi ngày bệnh nhân la lối cũng đều xả hết lên người mấy cô.”

Nhân viên y tế, người ngoài cho rằng đây là một công việc hiếm có khó tìm. Nhưng chỉ những ai đi theo con đường này mới biết, để làm việc trong ngành y tế thì họ đã phải trả giá biết bao nỗ lực khi còn ở đại học.

Kỷ Viêm nhìn Đường Duy ăn hết hộp cháo rồi về trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.