Dấu Chấm Câu

Chương 17: Chương 17: Chương 18




Đường Duy chỉ vô tình đổi ca một lần mà đã gián tiếp khiến hai người ít gặp trong mấy ngày gần đây. Kỷ Viêm vừa đến công ty, mỗi ngày bận rộn đến độ chân không chạm đất.

Kể từ ngày đầu tiên hắn làm việc, nội bộ công ty đã đồn rằng gia đình họ Kỷ bất hoà. Xét cho cùng, Kỷ Lê Chu vừa vào đời đã tiến thẳng trụ sở chính, trong khi đó em út Kỷ Viêm lại đến Tân Ngu. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy Chủ tịch Kỷ có ý định đưa con trai lớn làm người nối nghiệp, còn con trai nhỏ thì cho ra rìa. Nhân viên trong trụ sở tập đoàn hay tin vẫn còn nghi ngờ, dù sao họ đã tiếp xúc nhiều với gia đình họ Kỷ. Song là một công ty con, Tân Ngu không lạc quan như vậy. Ngày ngày nhìn Kỷ Viêm đáng thương đến công ty, mọi người khó tránh khỏi tâm tư muốn làm khó hắn. Dường như chỉ cần đè đầu Kỷ Viêm cũng đã cho họ cảm giác ta đây ghê gớm. Nhân tiện, còn để họ cất giấu một ít suy nghĩ vượt qua giới hạn.

Giới hào môn không thiếu cảnh tranh quyền đoạt lợi. Kỷ Lê Chu đặt em trai ở Tân Ngu —— Đây là một kiểu chèn ép trong mắt nhân viên ở đây. Dầu gì ngành công nghiệp giải trí chỉ là đôi ba chuyện vụn vặt, chẳng bõ dính răng với tập đoàn khổng lồ nhà họ Kỷ. Có khi lúc này họ chơi càng ác thì ông chủ bên trên lại càng vui.

Tân Ngu ôm tâm lý này, khó trách ngày đầu tiên đi làm Kỷ Viêm đã gặp phải cái đinh. Hoàng Lịch và Kỷ Viêm đến công ty, không một ai ra đón. Ngay cả quản lý thuê ngoài cũng không bao giờ rơi vào tình huống như thế, huống chi là Kỷ Viêm. Hoàng Lịch đã lường trước Tân Ngu không giữ thể diện cho hắn, nhưng ông không ngờ đã tới mức tồi tệ nhường này. Ông và Kỷ Viêm bước vào văn phòng, cô lễ tân hỏi: “Xin chào, anh có hẹn trước không ạ?”

“Không, tôi tìm Đặng Hải Xương.”

“Xin lỗi, thưa anh.” Thấy người nọ gọi thẳng tên họ giám đốc, cô lễ tân nói lời xin lỗi trước. “Nếu không có lịch hẹn thì không thể gặp Giám đốc Đặng ạ.”

Nét mặt ông sa sầm, giọng điệu mang cảm giác áp bức: “Gọi điện thoại cho Đặng Hải Xương, nói Hoàng Lịch tìm.”

“Vâng, phiền anh chờ một lát.”

Cô lễ tân vội vàng gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng giám đốc. Chốc sau, cô cung kính nói: “Xin lỗi anh Hoàng. Giám đốc Đặng nói sẽ xuống ngay. Để tôi lấy cho anh một ly nước ạ.”

Hoàng Lịch xua tay, không muốn làm khó cô gái: “Không cần.”

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc vest chạy đến. Gã có đôi mắt híp, dáng người phổ thông, nổi bật nhất là cái bụng to tướng không hợp với độ tuổi. Vừa đến nơi, gã cười như được mùa: “Giám đốc Hoàng. Thật ngại quá, để anh chờ lâu.”

“Giám đốc Đặng, tôi không dám nhận một tiếng “Giám đốc Hoàng” của anh đâu.” Hoàng Lịch mỉm cười giới thiệu. “Đây là Giám đốc Tiểu Kỷ.”

Đặng Hải Xương ra vẻ kinh ngạc, vươn tay: “Giám đốc Tiểu Kỷ, đã nghe tên cậu từ lâu.” Gã mắng trợ lý ở phía sau. “Sao vậy hả? Sao không xếp người đón Giám đốc Tiểu Kỷ? Người đâu hết rồi?”

“Vâng, Giám đốc Đặng. Chắc là sai sót bên dưới, em kiểm tra ngay.”

Như câu nói: Diêm Vương dễ gặp, quỷ nhỏ khó chơi. Hoàng Lịch là nhân vật đi theo hai thế hệ của nhà họ Kỷ, Đặng Hải Xương dù thế nào cũng phải bày ra bản mặt tươi cười.

[1] Diêm Vương dễ gặp, quỷ nhỏ khó chơi (阎王好见,小鬼难当/ Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan đương): Đây là thành ngữ của Trung Quốc, ý bảo phải đề phòng những người trung thành với Kỷ gia.

Kỷ Viêm xem hai người anh xướng tôi hoạ, thiếu điều dựng thêm sân khấu bán vé tại chỗ. Quả nhiên là người trong giới giải trí, song kỹ thuật diễn xuất chẳng tốt lắm. Kỷ Viêm tảng lờ bàn tay mập *** của Đặng Hải Xương, hắn cười: “Hát xong thì đóng sạp đi.” Không chừa chút thể diện nào cho gã.

Đặng Hải Xương không giận, còn chịu khó vươn tay về phía trước: “Giám đốc Hoàng, Giám đốc Tiểu Kỷ. Trợ lý và văn phòng đã được sắp xếp.” Gã vừa đi vừa nói. “Chờ mỗi Giám đốc Tiểu Kỷ đến thôi.”

Bốn người bước vào thang máy, xem như đã gặp mặt thành công.

Kỷ Viêm biết, đây chỉ là bắt đầu. Ngày tháng sau này, thủ đoạn vô thưởng vô phạt nhưng gây khó chịu của gã sẽ liên miên bất tận.

*

Hai ngày nay, Đường Duy cũng bận túi bụi với lịch giải phẫu. Anh và Kỷ Viêm chỉ có thể trò chuyện vài câu khi nằm trên giường vào mỗi tối. Đôi khi anh đi làm về, Kỷ Viêm đã ngủ mất. Hoặc khi Kỷ Viêm trở về, anh đã thiếp đi.

Nhưng Đường Duy hài lòng với cuộc sống như thế, anh thấy thật tốt. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ oanh liệt, để rồi mọi thứ cuối cùng quay về với bình đạm.

Đường Duy vừa ngắt cuộc gọi của Kỷ Viêm, buổi trưa là một trong số ít giờ hai người có thể trò chuyện với nhau. Anh thay quần áo xuống lầu, vừa nãy Hạ An đã gửi tin nhắn cho anh.

Trông thấy bản mặt hóng hớt của Hạ An, anh cười: “Sao vậy, vụ gì mới?”

Tuy anh không chú ý đến làng giải trí, nhưng vì có Hạ An nên anh luôn biết tin đồn sớm hơn những người khác. Mỗi khi Hạ An trưng ra vẻ mặt này là chứng tỏ có tin sốt dẻo, chẳng qua hôm nay hình như còn giật gân hơn nữa.

Hạ An thần bí bảo: “Tôi có tin hot!”

Đường Duy nhướng mày, nghiêng tai kính cẩn lắng nghe.

“Cậu út nhà họ Kỷ tới Tân Ngu. Cậu là bạn trai chính quy chắc biết rồi?” Hạ An cười khì khì.

Đường Duy chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến tin tức giới giải trí. Hạ An nói thì anh nghe, không nói cũng không sao. Nhưng nhân vật chính của ngày hôm nay... thì anh thật lòng muốn nghe.

Đường Duy gật đầu, dạo này Kỷ Viêm bận lắm.

“Đường Duy, lẹ lên lẹ lên.” Hạ An mặt mày sáng rỡ. “Cậu út bị bỏ thật hả? Tôi nghe bên Tân Ngu nói, Kỷ Viêm bị người ta ăn hiếp.”

Đường Duy dở cười dở mếu, bỏ cái gì mà bỏ. Hạ An nói như thể Kỷ Viêm sắp bị đưa vào cô nhi viện không bằng. Người ngoài không biết, nhưng Đường Duy biết. Kỷ Viêm là con út nên được cả nhà yêu chiều lắm. Anh chẳng hiểu mấy về cách vận hành trong giới giải trí, nhưng qua khối lượng công việc hàng ngày của Kỷ Viêm cũng hình dung ra đại khái.

“Ăn hiếp gì vậy?” Đường Duy hỏi.

“Á đù! Kỷ Viêm không kể cậu nghe hả?”

Đường Duy lắc đầu. Khi hai người ở bên nhau, với tính cách của Kỷ Viêm, trước khi giải quyết hắn sẽ không nói; sau khi giải quyết thì không cần thiết phải nói. Huống chi khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, hiếm khi ở bên nhau.

“Chậc.” Hạ An nói. “Nghe đồn ngày đầu đi làm đã bị người ta đánh phủ đầu, không có ai ở cửa hết trơn. Dù là quản lý thuê ngoài cũng có người tới đón mà.”

Trước khi Kỷ Viêm vào công ty, Đường Duy đã đoán trước cuộc sống chốn văn phòng của hắn không mấy suôn sẻ, nhưng anh không ngờ đối phương quá đáng tới vậy. Anh chỉ là một bác sĩ khoa tim cỏn con, song ngày đầu nhận việc còn được trưởng khoa tổ chức tiệc chào mừng.

“Vậy... Kỷ Lê Chu định chèn ép em trai thật hả?” Hạ An vào chủ đề chính, vẻ mặt phấn khởi muốn nghe tin nóng sốt.

Đường Duy lắc đầu: “Tôi không biết thái độ của Tân Ngu thế nào, nhưng Kỷ Lê Chu thương em trai lắm. Gia đình của Kỷ Viêm cũng hoà thuận nữa.”

Đây là bạn trai của cậu út lên tiếng bác bỏ tin đồn, Hạ An hiển nhiên tin tưởng tuyệt đối. Y sa mạc lời: “Thế tự dưng đưa Kỷ Viêm đến Tân Ngu chi? Nếu tôi là Kỷ Viêm thì quạu liền đó.”

Đây là chuyện gia đình của nhà họ Kỷ, bàn tán sau lưng người khác thì không hay. Đường Duy chỉ nói: “Kỷ Viêm muốn.”

Hạ An hừ mũi, khuấy cháo trong chén: “Cậu út định tự lực cánh sinh à? Đừng thấy showbiz ngon nghẻ mà ham. Tập đoàn nhà họ có nhiều chi nhánh, Kỷ Viêm hẳn sẽ chọn một nơi. Nếu Kỷ Viêm chọn một nơi khác thì người ngoài chả chắc ăn như vậy.”

Đường Duy thật tình không hiểu. Trong mắt anh, nghề nghiệp không phân sang hèn. Hơn nữa ngành giải trí kiếm tiền nhanh, chẳng phải người giàu nên chú trọng đến nó sao?

Nếu là trước đây, Đường Duy nhất định không mặn mà với những mặt tối của làng giải trí. Nhưng hôm nay, anh học hỏi nghiêm túc cực: “Tức là sao?”

“Ồ ~ Bác sĩ Đường hiếm khi hỏi mấy chuyện này nha.” Hạ An chọc.

Nhưng cậu đành chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đường Duy quan tâm đến tin tức trong ngành. Cậu nói tràng giang đại hải, sau cùng còn uống sạch cả ca trà đá của quán. Nhờ Hạ An phổ cập, Đường Duy đã hiểu hòm hòm khung cảnh làng giải trí ngày nay.

“Cậu nói coi, Kỷ Viêm bị chập mạch hả?” Thú thật, Hạ An chẳng hiểu nổi hành vi của Kỷ Viêm. Cứ cho là hắn muốn trải nghiệm nhưng sản nghiệp của nhà họ Kỷ bao la vùng trời, cớ sao phải xông vào giới giải trí? Trình độ văn hoá và nhân phẩm của giới này chỉ tầm hạng trung bình. Ngoại trừ nhóm fans theo đuổi thần tượng thì ngành giải trí luôn bị cả nước lên án.

Đường Duy lắc đầu, cười nói: “Kỷ Viêm thông minh lắm.”

Hai chữ “cạn lời” ịn thẳng lên mặt Hạ An. Trước đây cậu chẳng hiểu nổi hành vi của Đường Duy, giờ thì lòi thêm một Kỷ Viêm nữa.

“Được, hai vợ chồng bây y chang nhau.” Hạ An giơ ngón cái.

Hai người nói chuyện đến khi Đường Duy vào giờ làm việc. Gần như anh đã nghe hết tất tần tật mọi chuyện bên lề giới giải trí và nội bộ của Tân Ngu. Tin đồn có lẽ bị phóng đại, nhưng từ miệng Hạ An nói ra thì lại khác —— Tin đồn của Hạ An luôn có căn cứ rõ ràng.

Đường Duy thật lòng ủng hộ sự lựa chọn của Kỷ Viêm, nhưng anh cũng thật lòng lo lắng cho bạn trai.

Tan sở, Đường Duy gọi điện thoại cho Kỷ Viêm hỏi rằng mấy giờ hắn về.

Tiếng nói trầm thấp của Kỷ Viêm lọt vào tai Đường Duy qua điện thoại, nghe như tâm tình khá khẩm lắm: “Hơi trễ, nhưng chắc có thể ăn cơm với nhau.”

“Được, vậy anh ở nhà chờ em.” Đường Duy cười nói.

“Đừng mua đồ. Hôm nay em dắt bạn trai đi ăn.”

Kỷ Viêm vừa dứt lời, Đường Duy đã nghe thấy có người gọi “Giám đốc Kỷ” ở bên kia. Anh nói: “Vậy em làm việc đi. Tối gặp nhé.”

Kỷ Viêm bận thật, nói đôi câu với anh rồi vội vàng cúp máy.

Hôm nay tâm trạng Đường Duy cũng tốt lắm. Lần cuối cùng anh và Kỷ Viêm dùng bữa cùng nhau là ngày anh mua quần áo với hắn.

Về đến nhà, Đường Duy cắt một đĩa trái cây. Sau đó, anh đến phòng đọc sách vừa làm việc vừa chờ Kỷ Viêm. Thấy bầu trời ngày càng tối, Đường Duy bèn tháo kính ra xoa đôi mắt trong chốc lát. Anh nhìn thoáng qua điện thoại, thế mà không có thông báo nào.

Anh đứng bên cửa sổ ngắm hoàng hôn hôm nay, màu đỏ pha chút tím, và rồi sắc tím chuyển dần thành hồng nhạt. Trăng tròn đã lên, cớ sao tia nắng kia vẫn muốn ở lại.

Mãi khi trời nhá nhem tối, Đường Duy mới về chỗ ngồi viết tiếp luận văn.

“Bác sĩ Đường.”

Đường Duy đang tập trung thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, anh giật sững người.

“Đã trễ thế này, em ăn gì chưa?” Đường Duy nhấn tổ hợp phím lưu bản thảo.

“Bác sĩ Đường ăn rồi à?” Kỷ Viêm nhướng mày bước vào.

Đường Duy lắc đầu.

“Em biết Bác sĩ Đường chờ em mà.” Kỷ Viêm ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu thơm cái chóc lên trán Đường Duy. “Đi thôi. Em dẫn anh ăn đồ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.