✩ CHƯƠNG 20 ✩
“Ý con là coi rẻ người bình thường đúng không?” Kỷ Viêm nhướng mày, cố ý xuyên tạc.
Vương Tùng đỏ bừng mặt, vội nói: “Không phải! Bố mẹ vất vả nuôi con lớn chừng này, sao con coi rẻ hai người được!”
“Vậy bố mẹ nuôi con lớn chừng này, có vĩ đại không?” Kỷ Viêm cười hỏi.
Vương Tùng không trả lời. Không thể nói là không vĩ đại, nhưng sự vĩ đại này chẳng phải là sự vĩ đại trong lòng cậu. Theo quan điểm của cậu, Kỷ Viêm đã cố tình nhầm lẫn giữa hai khái niệm.
“Được rồi.” Kỷ Viêm nhướng mày hỏi một câu khác. “Con thấy vĩ đại là gì, hoặc ai là người vĩ đại trong lòng con?”
Thật lòng mà nói, hầu hết trẻ con đều chưa thể nghĩ đến mức này. Chỉ là hiện tại Internet đã phát triển vượt bậc. Nó thu hẹp khoảng cách giữa người với người và khiến ta nhìn thấy sự thay đổi của thế giới. Tuy nhiên, nó không thể giải quyết những vấn đề căn bản mà chỉ mang đến lo âu nhiều hơn. Nó phóng đại sự chênh lệch, phớt lờ nỗ lực của ta và khiến ta tập trung vào mặt tối của cuộc sống. Nó nói rằng nỗ lực của mọi người là vô ích, dẫu có nỗ lực thế nào chăng nữa thì vẫn là người bình thường suốt phần đời còn lại.
Đây là một câu hỏi tưởng chừng như đơn giản, nhưng hầu hết mọi người chưa tìm ra đáp án cho nó. Thử hỏi có mấy ai trên đời từng nghĩ như thế nào gọi là vĩ đại, và như thế nào gọi là bình thường? Họ không biết, bởi họ chỉ có thể nhìn thấy sự chênh lệch. Họ nhìn thấy ánh hào quang của người khác, nhìn thấy thế giới này bất công, để rồi họ rơi vào lo âu và tự hoài nghi về bản thân.
Vương Tùng không nói, Kỷ Viêm cũng không ép.
“Bình thường và vĩ đại là một từ mang tính tương đối. Nếu con kéo dài dòng thời gian —— Khi động đất, nhân viên y tế là vĩ đại; cảnh sát chống ma tuý xông vào hang hùm là vĩ đại; lính cứu hoả lao vào đám cháy cứu người là vĩ đại.”
“Con kéo dài dòng thời gian thêm nữa. Nói một cách tương đối —— Chú đội viên đưa thư trên chiến trường là vĩ đại; người cách mạng sẵn sàng hy sinh là vĩ đại; anh lính chiến đấu với kẻ địch trong mưa bom lửa đạn càng vĩ đại.”
“Nếu lại kéo dài dòng thời gian, Viêm Đế Hoàng Đế là vĩ đại; nguồn gốc của loài người là vĩ đại; trái đất nuôi dưỡng vạn vật càng vĩ đại. Vậy, vĩ đại rốt là gì?”
[1] Viêm Đế (炎帝): hay Hỏa Đức Vương là một vị vua cổ đại huyền thoại của Trung Quốc vào thời kỳ tiền triều đại. Học thuật hiện đại đã xác định núi Dương Đầu ngay phía bắc Bảo Kê trong tỉnh Thiểm Tây là quê hương và lãnh thổ của ông.
[2] Hoàng Đế (黃帝): còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của Văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán.
Vương Tùng cứng họng, cậu chưa bao giờ nghĩ về những điều Kỷ Viêm vừa nói.
“Chưa từng có tuyệt đối vĩ đại, chỉ có mỗi tương đối bình thường.”
“Nếu con thu nhỏ góc nhìn —— Bác sĩ không tham gia đội cứu hộ động đất mà hàng ngày chữa bệnh cứu người cũng vĩ đại; cảnh sát không ở trong tiền tuyến mà hàng ngày thực thi pháp luật cũng vĩ đại; lính cứu hoả không đủ điều kiện vào đội chữa cháy mà giải cứu chó mèo đi lạc cũng là vĩ đại.”
“Giả sử bây giờ con học hành chăm chỉ, sau này trở thành luật sư. Có thể hầu hết mọi người không biết con. Nhưng trên con đường theo đuổi sự công bằng, mỗi người con giúp và mỗi lần bào chữa của con đều vì công lý tư pháp. Con đưa từng người đến với bình đẳng, chả nhẽ nó chưa đủ vĩ đại?”
“Nếu con là bác sĩ, mỗi lần cứu người thành công còn chưa đủ vĩ đại? Nếu con là thầy giáo, dạy chữ cho trẻ em cũng chưa đủ vĩ đại sao?”
“Những người này là người bình thường trong mắt con. Họ sống xung quanh con. Họ có thể không nổi bật, nhưng không gì ngăn cản họ trở nên vĩ đại.”
Vương Tùng hình như choáng rồi. Cậu nhìn Kỷ Viêm chăm chú, đầu óc không ngừng tiếp thu những lời Kỷ Viêm vừa nói.
Kỷ Viêm xoa đầu cậu, giọng nghiêm túc: “Bố mẹ con bán xiên nướng, mang đến mỹ vị cho thực khách cũng vĩ đại. Học hành chăm chỉ là để khi trưởng thành, con có quyền lựa chọn con đường vĩ đại của mình. Nếu con vẫn muốn nướng thịt sau khi đã có nhiều lựa chọn, đó cũng là một điều vĩ đại.”
Kỷ Viêm không nói thêm nữa, chờ Vương Tùng tiêu hoá hết lời nói của mình. Trong giây lát, bầu không khí trên bàn rơi vào yên tĩnh.
Từ phút đầu tiên, Đường Duy đã bị Kỷ Viêm thu hút. Kỷ Viêm có rất nhiều khía cạnh. Hôm nay anh lại nhìn thấy một khía cạnh khác của hắn —— Bình thản mà sống một đời sáng suốt. Anh đã chứng kiến quá nhiều người hận đời, oán than ông trời không công bằng để lấy cớ cho sự lười biếng của mình. Thực ra, có rất nhiều người trưởng thành từng đặt câu hỏi như hôm nay. Nhưng, Kỷ Viêm sáng suốt. Nếu con người sống trên đời vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một mặt, thì phải khốn khổ biết chừng nào chứ? Sự phổ biến của Internet đã phóng đại vô hạn những gì mọi người muốn xem, khiến nhiều người rơi vào cảnh khốn khổ này.
Tốt và xấu luôn là tương đối. Nếu tốt không tồn tại thì xấu cũng không tồn tại. Ngược lại, mỗi khi ta thấy cái xấu xuất hiện, đó cũng đang chứng thực cho cái tốt tương đối. Kỷ Viêm trông thấy hai mặt của thế giới. Hắn không chỉ trích và than thở, cũng không thổi phồng một mặt nào đó. Đây là sự bình thản của Kỷ Viêm.
Đường Duy không biết sự bình thản của Kỷ Viêm đến từ gia đình hạnh phúc hay kiến thức tích luỹ, nhưng tựu trung đó là một phẩm chất đáng quý.
Vương Tùng đứng dậy, nói với Kỷ Viêm: “Cảm ơn chú Kỷ.”
Thế là đã hiểu. Kỷ Viêm gật đầu, uống hớp nước. Hắn lấy xiên thịt nướng, trở về dáng vẻ cà rỡn thường ngày. . ngôn tình hài
“Ăn gì không?”
Vương Tùng lắc đầu, giọng nói không còn ngỗ nghịch như trước: “Con đi học.”
Đến khi Vương Tùng vào phòng trong, Kỷ Viêm mới chép miệng: “Bây giờ sắp nhỏ nghĩ nhiều vậy hả? Mệt chết em.”
Đường Duy cười đáp: “Ban nãy em khai sáng được lắm.”
Kỷ Viêm nheo mắt, cười nói: “Vừa rồi bạn trai anh đẹp không?”
Đẹp, Đường Duy không phủ nhận. Một người thiếu đứng đắn thỉnh thoảng nghiêm túc lên, trông như thể phát sáng vậy. Nhưng Đường Duy không thích hợp với kiểu khen ngợi thẳng thắn nên anh thay đổi cách nói: “Rất hấp dẫn.”
Vậy là đẹp, Kỷ Viêm hài lòng. Giờ đây hắn cảm thấy dù ai khen ngợi đến nước bọt tung bay cũng không bằng một câu gọn lỏn từ miệng Bác sĩ Đường, vỏn vẹn đôi ba con chữ mà làm hắn dễ chịu từ trong ra ngoài.
Ăn xong, Kỷ Viêm lấy phiếu tính tiền.
Chú Vương xua tay: “Tùng lớn rồi, có ý kiến riêng. Cô chú nói cỡ nào cũng không nghe. Nay con nói mấy câu thì Tùng chịu học bài. Giờ hai bây đưa chú mày nhiêu tiền cũng không vui bằng cái này đâu. Bữa nay để chú Vương mày đãi.”
Kỷ Viêm không ngại, cất phiếu tính tiền vào túi. Hắn châm điếu thuốc: “Được, vậy để con coi bói. Tìm bữa nào Tùng ghét học thì tới nữa.”
Dáng vẻ gợi đòn, lời lẽ thiếu đánh. Chẳng qua chú Vương không để bụng, chú cười mắng: “Cút, mai mốt đừng tới!”
Hai người trở về theo đường cũ, phố xá đã vãn người qua lại. Đèn đường soi sáng dẫn lối cho ta về nhà, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng chim hót. Hai người tay trong tay, chiếc bóng trải dài như hoà làm một.
Đêm nay, cả hai nghỉ làm một bữa. Ngày mai Bác sĩ Đường lại trực, cần đánh một giấc thật ngon.
*
Đường Duy tắt đồng hồ báo thức. Kỷ Viêm không phải đến công ty sớm, anh muốn để hắn ngủ thêm một chốc. Anh nhẹ nhàng nhấc chăn lên, vừa ngồi dậy đã bị Kỷ Viêm trở mình đè xuống giường.
Đường Duy nhìn khuôn mặt sát rạt bên cạnh. Kỷ Viêm không mở mắt mà ôm anh chặt cứng, khoé miệng còn cong lên. Anh hỏi: “Em dậy chưa?”
“Chưa.” Kỷ Viêm siết chặt eo anh.
“Vậy ngủ tiếp đi em.” Đường Duy hôn lên trán hắn.
Từ hôm Kỷ Viêm ôm anh ngủ một lần, Bác sĩ Đường không dám nằm trong lòng hắn sau khi tỉnh dậy.
Kỷ Viêm không ừ hử, cũng không buông Đường Duy ra.
Đường Duy bất đắc dĩ, đành hôn phớt lên môi Kỷ Viêm. Hắn đặt tay lên cổ Đường Duy, đưa nụ hôn phớt thành nụ hôn sâu.
Nụ hôn chào buổi sáng kết thúc, cậu út trông rất mãn nguyện.
“Em ngủ tiếp đi. Anh đến bệnh viện.” Đường Duy ngồi dậy.
Chốc lát sau, Kỷ Viêm cũng sửa soạn đến công ty.
Từ khi Kỷ Viêm đến nhà Đường Duy, Bác sĩ Đường không còn thời gian làm bữa sáng. Hắn dùng giọng điệu bá đạo nói với anh rằng —— “Ngủ nhiều mới có năng lượng, muốn ăn sáng thì xuống lầu.” Hắn giảng giải nghiêm túc cực, Đường Duy suýt thì quên mất ai mới là bác sĩ.
Kỷ Viêm luôn ở trạng thái bận rộn trong công ty, song bất cứ ai có mắt đều nhận thấy những công việc này chẳng quan trọng chút nào. Hắn không nổi nóng cũng không kể lể với ai, rằng Hoàng Lịch từng ám chỉ hành vi của Đặng Hải Xương đã vượt qua ranh giới. Hắn chỉ cười, nói một câu —— “Chó trông nhà nhìn cửa lâu quá nên coi nó là nhà mình.” Hắn không cần thiết phải phí sức với gã.
Kỷ Viêm nghĩ đến câu nói “bọn họ đều là sói già” của Đường Duy, bèn xem thử tư liệu đã điều tra. Hắn cười, bất quá Đặng Hải Xương là một con chó già trông cửa không hiểu quy tắc thôi.
Hoàng Lịch hiểu, Kỷ Viêm muốn tự dạy chó.
Ngay từ đầu, Đặng Hải Xương còn ngại Hoàng Lịch đóng quân ở đây. Gã sợ mình đánh giá sai nên chỉ làm khó Kỷ Viêm bằng mấy trò cỏn con. Về sau, gã phát hiện Hoàng Lịch chẳng trợ giúp Kỷ Viêm bao nhiêu. Gã đoán, có lẽ Kỷ Lê Chu đưa Hoàng Lịch tới đây cốt giám sát nhất cử nhất động của em trai. Nghĩ vậy, gã làm càn hơn nữa.
Kỷ Viêm nhìn đồng hồ. Lúc này Đặng Hải Xương còn chưa đến, xem ra hôm nay hắn có thể về đúng giờ.
Kỷ Viêm khoác áo: “Chú Hoàng, chú về đi. Không cần đưa đón con.” Kỷ Viêm công tư phân minh, ngoài giờ làm việc hắn mới gọi Hoàng Lịch là chú Hoàng.
Hoàng Lịch chưa kịp trả lời thì cửa văn phòng bị đẩy ra. Hai người trông thấy Đặng Hải Xương nghênh ngang bước vào.
“Ồ, Giám đốc Tiểu Kỷ định về hả?” Đặng Hải Xương cười nói. “Giám đốc Hoàng.”
Hoàng Lịch khẽ cau mày. Đặng Hải Xương ngày càng quá quắt, bây giờ vào phòng giám đốc mà chẳng thèm gõ cửa.
“Sao? Giám đốc Đặng có việc à?” Kỷ Viêm dựa vào bàn làm việc.
Đặng Hải Xương vẫn nhớ như in ngày đầu đến công ty Kỷ Viêm đã cho gã bản mặt khó đoán. Ban đầu, gã hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của người nọ. Bây giờ phát hiện Kỷ Lê Chu không hề quan tâm đến cậu em trai này, gã nhủ bụng: “Nếu nhà họ Kỷ không ai dạy, thế gã đành giúp nhà họ dạy dỗ cậu út xấu tính vậy.”
“Hậu Hải có hợp tác với chúng ta, hôm nay trợ lý của Giám đốc Lý tới đây. Nhưng tôi phải lên cơ quan thành phố, cảm phiền Giám đốc Tiểu Kỷ tiếp đón giúp tôi.”
Lời lẽ khách sáo, nhưng giọng điệu của Đặng Hải Xương rõ là kháy Kỷ Viêm. Hậu Hải là một công ty giải trí sánh ngang với Tân Ngu, song bên kia chỉ cử một trợ lý. Muốn Kỷ Viêm đón khách, chẳng khác nào làm bẽ mặt hắn. Dù Kỷ Viêm chỉ là phó tổng giám đốc thì trợ lý Hậu Hải cũng không đủ tư cách cho Kỷ Viêm ra mặt đón khách, huống chi hắn còn là con út nhà họ Kỷ.
“Đặng Hải Xương...”
Hoàng Lịch vừa lên tiếng, Kỷ Viêm đã xua tay. Dầu gì Bác sĩ Đường phải trực ca đêm, giờ hắn về nhà cũng ôm gối xem tivi, thôi thì lấy bọn họ làm trò tiêu khiển vậy. Nhưng trong mắt Đặng Hải Xương, đó là Kỷ Viêm biết thức thời. Đồng thời, nó còn khẳng định tin đồn Kỷ Viêm bị ghẻ lạnh trong gia đình họ Kỷ.
“Vậy để tôi tới đó. Giám đốc Đặng có việc bận thì cứ đi đi.” Kỷ Viêm cười.
Đặng Hải Xương mát lòng mát dạ, vừa ra cửa đã quay đầu cười: “Cậu út chưa từng hầu ai, đừng làm rối tung mọi chuyện nha.”
Gã nhanh chân bỏ đi, như thể sợ rằng có người đuổi theo.
Kỷ Viêm bật cười, hoá ra con chó cũng biết sợ.
Hết chương 20