Dấu Chấm Câu

Chương 21: Chương 21: Chương 22




Trợ lý giở tài liệu ra, mặt gã biến sắc rõ.

Trong túi hồ sơ là ảnh gã ngoại tình với các nghệ sĩ nổi tiếng, số lượng đầy đủ đến nỗi có vài người đã quên mất. Công việc hiện tại của gã là nhờ vợ mới có, nếu vợ gã nhìn thấy những tấm ảnh này thì coi như xong đời. Ngoài ra, gã còn thay mặt công ty trao đổi với các chính trị gia. Giả sử tin tức truyền đến tai họ, những người đó ắt hẳn xé xác gã.

Càng xem mấy tấm phía sau, Trợ lý Trương càng hoảng sợ. Đến khi trông thấy tấm ảnh cuối cùng, khuôn mặt gã cắt không còn giọt máu. Đó là ảnh của gã và vợ Lý Kiến Bân. Hai người họ dan díu trong bí mật, sao Kỷ Viêm biết?

Kỷ Viêm như đã thấu nghi vấn của gã. Hắn nghịch chiếc bật lửa màu bạc trong tay, nhắc: “Trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, Trợ lý Trương à.”

Trợ lý Trương xám xịt mặt mày. Gã chết gí trên sô pha, bàn tay gầy gò vẫn nắm chặt mấy tấm ảnh, như thể sợ rằng có thêm người nào nhìn thấy.

Phòng riêng im lặng đến kỳ dị, không một ai dám lên tiếng. Chỉ riêng Kỷ Viêm ngồi trên bàn, vui đùa với chiếc bật lửa phát ra tiếng “lách tách” nho nhỏ.

Điều hoà trong phòng đã bật hết cỡ, mà trán Trợ lý Trương lại ướt đẫm mồ hôi lạnh. Kỷ Viêm chắc chắn không phải như Đặng Hải Xương nói —— “Nó chỉ là thằng nhà giàu ngu lâu dốt bền khó đào tạo thôi.”

Gã nhắm mắt ngồi dậy, nhưng sống lưng không còn thẳng như trước. Giọng gã khàn khàn: “Tôi ký.”

Hoàng Lịch đưa hợp đồng, Trợ lý vừa nhìn đã tá hoả: “Giám đốc Hoàng, đây đâu phải là vừa rồi chúng ta bàn bạc?” Gã gọi Hoàng Lịch, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Kỷ Viêm.

Kỷ Viêm bật lửa, ánh lửa đỏ cam thoắt ẩn thoắt hiện trên khuôn mặt. Hắn cười nhạo: “Trợ lý Trương, tôi bỏ tiền cho người ta điều tra cũng nhiều lắm.”

“Cậu...” Khuôn mặt tái nhợt của gã đỏ bừng vì giận dữ.

“Trợ lý Trương, tôi khuyên anh ký nhanh lên.” Kỷ Viêm đóng bật lửa, tiếng trầm đục đánh thẳng vào màng nhĩ của gã. Hắn xoay nhẹ ngón tay, chiếc bật lửa nằm gọn vào lòng bàn tay rộng. “Chứ nếu tin tức càng nhiều, tôi càng phải tiêu tiền. Mà Kỷ Viêm tôi đây, không thích xài tiền vô ích.”

Ngu lâu dốt bền khó đào tạo? Nực cười thật, hắn là con hồ ly! Trợ lý Trương không còn thì giờ nghĩ về điều khoản thoả thuận, gã cúi đầu ký tên vào bản hợp đồng.

Kỷ Viêm cười, Hoàng Lịch lấy hợp đồng về.

Kỷ Viêm đứng dậy, cúi nhìn người bên dưới. Hắn cong môi, vươn tay: “Trợ lý Trương, hợp tác vui vẻ.”

Trợ lý trợn mắt nhìn hắn. Kỷ Viêm không để bụng, mỉm cười rút tay về. Bốn người còn lại thấy Kỷ Viêm đã đứng dậy, cũng đứng dậy theo.

Bước tới cửa, Kỷ Viêm nghe thấy gã nói: “Kỷ Viêm. Cậu dám chơi thủ đoạn này, không sợ bị quả báo ư?”

Kỷ Viêm thấy buồn cười, hắn không trộm không cướp. Thế mà những người làm hết mấy chuyện bẩn thỉu đang lo lắng liệu hắn có bị quả báo không? Kỷ Viêm đi thẳng về phía trước: “Vậy thì xin cảm ơn Trợ lý Trương đã quan tâm, nhé.”

Ra khỏi Club Thiên Địa, Kỷ Viêm hỏi Hạ An: “Có cần tôi đưa hai người về không?”

“Không cần đâu, tụi tôi lái xe tới.” Hạ An xua tay.

Kỷ Viêm gật đầu: “Thế tôi không tiễn nữa. Lái xe cẩn thận.”

Hạ An nhìn Kỷ Viêm từ từ lái xe ra ngoài, bộ dáng đứng đắn mất sạch trong một nốt nhạc. Y lật đật lấy điện thoại bấm gọi.

Đường Duy nhận cuộc gọi là khi vừa rửa tay xong, ban nãy anh mới đi kiểm tra phòng.

Đường Duy chưa kịp “A lô” mà Hạ An đã rối rít: “Đường Duy, đoán xem tôi gặp ai!”

“Ân Loan?” Ân Loan là ngôi sao hot bỏng tay của làng giải trí trong nước. Hạ An thích lâu lắm rồi, hễ có tin gì thì gọi cho anh ngay.

“Không phải.” Giọng nói Hạ An ngày một cao lên. “Cậu đoán lại đi.”

“Lâm Chính?” Đây là thằng bạn trai cũ khốn nạn của Hạ An. Hễ nhắc tới thì y điên tiết vô cùng, cũng hay gọi cho anh xả giận lắm.

“Sao tự dưng cậu nhắc đến thằng cha đó.” Hạ An vỗ trán. “Bác sĩ Đường, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.”

“Kỷ Viêm.” Nếu không phải hai người trên, Đường Duy thật tình không nghĩ đến ai khác ngoài Kỷ Viêm.

“Giỏi! Đoán chính xác!”

Đường Duy đưa điện thoại ra xa một chút.

“Tôi nói cho cậu biết. Hồi nãy Kỷ Viêm ngầu bá cháy luôn...” Hạ An múa miệng không ngừng, kể lại sống động cảnh tượng vừa rồi. Đường Duy không ngắt lời y, anh yên lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện.

Hạ An nói Kỷ Viêm giúp Đằng Nam là vì nể mặt Đường Duy, còn nói muốn mời anh bữa cơm thịnh soạn. Chỉ là Đường Duy không nghĩ vậy. Ngay cả khi hôm nay Hạ An không ở đó, Đường Duy tin rằng miễn Đằng Nam không muốn thì Kỷ Viêm sẽ không chấp nhận cuộc giao dịch.

Kỷ Viêm đã quen nhìn người ta chơi, chẳng gì lọt nổi vào mắt em ấy. Nhưng anh không tin rằng một người biết nói lời cảm ơn với nhân viên phục vụ; thuyết phục thiếu niên không mấy thân thiết đừng thôi học; chạy thật xa cốt đích thân trả tiền cho ông chủ, sẽ trơ mắt bỏ mặc một cô gái tay không tấc sắt bị người ta cưỡng bức.

Ừ thì... đây không phải là một phẩm chất ghê gớm. Nhưng trong lòng Đường Duy, ấy là biểu hiện của sự chân thành và lương thiện. Dẫu Hạ An không đánh tiếng trước, dẫu Đằng Nam không phải nghệ sĩ của Tân Ngu mà là một cô gái xa lạ vô tình gặp mặt, Kỷ Viêm cũng làm thế thôi.

Hạ An vẫn đang nói, đã kể tới nhân vật chính của hôm nay. Nhắc đến Trợ lý Trương, giọng nói của y cao vút lên tận trời mây. Đường Duy sợ y mà còn nói nữa thì đứt dây thanh quản mất.

Anh cười khẽ: “Uống miếng nước, từ từ nói.”

Tiếng nói kích động bên kia bỗng tạm dừng, anh nghe thấy tiếng mở chai nước khoáng. Hạ An đang vặn nắp chai: “Sao không thấy cậu kích động gì hết vậy? Ủa mắc cười, Kỷ Viêm là chồng cậu hay chồng tôi?”

Đường Duy trả lời không kịp với mạch não nhảy đùng đùng của Hạ An. Y cười hí hí, thấp giọng: “Kỷ Viêm mặc quần áo đã đẹp gần chết, cởi ra thì sao? Trên giường sung không?”

Trong đầu Đường Duy thình lình hiện lên cảnh 18+. Vành tai ưng ửng đỏ, anh hắng giọng: “Sau đó thì sao?”

Hạ An “Xì” một tiếng, không làm khó Bác sĩ Đường nữa. Y kể tiếp những gì xảy ra vừa rồi, đoạn bình luận: “Tôi đã nói Kỷ Viêm là hồ ly mà. Thủ đoạn vừa hiểm vừa độc, nhưng quan trọng phê tới nóc! Cậu nói coi, sao Kỷ Viêm có mấy tấm ảnh của thằng chả?”

Đường Duy: “Tôi không biết.”

Hạ An: “Mà nè, cậu đừng nghe tôi kể xong thì nghĩ Kỷ Viêm chơi ác với Trợ lý Trương. Thằng chả là đồ chó má thứ thiệt đó.” Trong mắt Hạ An, Đường Duy ít tiếp xúc với mấy chuyện không hay trong giới giải trí nên sợ rằng sẽ vì chuyện này mà hiểu lầm Kỷ Viêm.

“Không đâu.”

“Tôi nói cho cậu nghe, cha Trương đó dê mấy người rồi...”

“Tôi không tiếp xúc với giới của cậu, nhưng Kỷ Viêm làm việc có nguyên tắc riêng của em ấy.”

Ngụ ý là anh tin tưởng Kỷ Viêm. Hạ An chun mũi: “Đường Duy, tôi nhắc nhở cậu.” Giọng điệu Hạ An nghiêm túc hẳn. “Cho dù Kỷ Viêm là vậy thật, cậu cũng đừng lún sâu quá.”

Hạ An... Đường Duy mỉm cười. Ban nãy thì sợ anh hiểu lầm Kỷ Viêm, bây giờ thì lại băn khoăn chuyện này.

“Tôi chỉ yêu đương bình thường thôi, Hạ An à.” Đường Duy biết, ngay từ đầu Hạ An đã lo lắng cho anh và Kỷ Viêm.

“Nếu không được thì rút liền. Đời còn dài, trai còn nhiều.”

Đường Duy bật cười: “Ừ, biết rồi.”

Hai người cúp máy, Đường Duy thấy tin nhắn của Kỷ Viêm.

【Ăn cơm chưa?】

【Nãy giờ bạn trai không trả lời tin nhắn. Bạn trai em bị yêu tinh nào bắt cóc rồi?】

Đường Duy trả lời từng tin một.

【Anh chưa ăn. Anh mới nghe điện thoại.】

Kỷ Viêm chắc đang nghịch điện thoại, vài giây sau đã trả lời:【Ai gọi mà anh nói chuyện lâu vậy?】

【Hạ An.】

【Vậy Bác sĩ Đường nghe hết thành tích tuyệt vời của bạn trai chắc phải đói rã ruột.】

【Chờ chút, em gọi đồ ăn cho anh.】

【Được.】

Đường Duy đặt điện thoại xuống, bắt đầu xem bệnh án.

Chừng một giờ sau, Đường Duy cử động cái cổ cứng ngắc. Anh tiếp tục vùi đầu vào công việc, chợt có tiếng gõ cửa. Anh nói: “Mời vào.”

“Bác sĩ Đường, cơm của anh đến rồi ạ.”

Đường Duy nghe thấy giọng điệu chây lười quen thuộc bèn ngẩng đầu lên. Kỷ Viêm cười tít mắt đứng ở cửa, giơ túi thức ăn trong tay.

“Sao em tới đây?” Đường Duy bất ngờ.

“Tới đây giao cơm cho Bác sĩ Đường.” Kỷ Viêm lắc túi nhựa.

Hắn khoác bộ vest thẳng thớm, đứng một cục bất động ở cửa.

Đường Duy cười: “Sao em không vào?”

“Shipper tới rồi, Bác sĩ Đường chịu khó tới đây lấy cơm được không ạ?” Diễn như thật vậy.

Đường Duy đứng dậy, đi tới chỗ Kỷ Viêm. Anh vừa định lấy túi thức ăn thì Kỷ Viêm đã đưa tay ra sau lưng. Tay còn lại của hắn ôm lấy eo Đường Duy, kéo anh về phía mình.

Kỷ Viêm vùi mặt vào cổ Đường Duy, hít hai hơi thật sâu: “Bác sĩ Đường, anh thơm quá.” Kỷ Viêm nói, giọng buồn thỉu.

Đường Duy bật cười: “Toàn mùi thuốc khử trùng.”

Kỷ Viêm cắn vào cổ anh: “Em nói là mùi cơ thể của anh kìa.”

Đường Duy mỉm cười, dù có mùi cơ thể thật thì cũng bị thuốc khử trùng trong bệnh viện át hết. Anh vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Viêm, ý bảo hắn đứng thẳng người. Tuy là ban đêm, nhưng đây vẫn là bệnh viện đó.

Kỷ Viêm ăn vạ, trút hết sức lực lên người Đường Duy. Anh phải lấy hai tay ôm eo Kỷ Viêm, giữ cho hai người không ngã.

“Sao vậy em?” Đường Duy dịu dàng hỏi. Anh nghĩ về chi tiết cuộc điện thoại với Hạ An vừa rồi, rõ là Kỷ Viêm không bị người ta lấn lướt mà?

“Hít hai hơi để sạc điện.” Kỷ Viêm đứng thẳng người. “Mùi của Bác sĩ Đường luôn làm em an tâm.”

Kỷ Viêm xách túi thức ăn vào trong, Đường Duy đi theo sau. Anh nhìn Kỷ Viêm dùng kéo cắt nút thắt của túi, người này đúng là chẳng kiên nhẫn nổi một lần. Đường Duy thì khác, dù nút thắt buộc chặt cỡ nào thì anh cũng cởi từng chút một.

“Em ăn chưa?”

Kỷ Viêm lắc đầu, bày thức ăn ra: “Em tới đây ăn ké bạn trai.”

Hắn mang đến bữa tối thịnh soạn quá chừng. Đường Duy chậc lưỡi, hai người ăn mà mua tới sáu mặn một canh.

“Mai mốt em đừng mua nhiều như vậy, lãng phí lắm.”

Kỷ Viêm nheo mắt. Hắn chống tay lên bàn, xáp lại gần Đường Duy: “Bác sĩ Đường đang ám chỉ bạn trai nên thường xuyên tới đây đưa cơm à?”

“...”

Kỷ Viêm đứng thẳng người, chỉ vào mấy món ăn trên bàn: “Anh chọn bừa hai món để dành cho ăn khuya đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.