Đường Duy cười: “Ăn trước đi. Tối anh hâm nóng ăn phần còn lại.” Sáu món khác nhau, không cần thiết phải để riêng hai món.
Kỷ Viêm nhướng mày, giọng nhừa nhựa: “Đâu được. Bạn trai em tăng ca vất vả, sao em có thể để anh ăn đồ thừa?”
Đường Duy giật mình, đoạn nói: “Ừm, được.”
Anh ngồi xuống ghế, nhìn Kỷ Viêm xắn tay áo bận bịu bày thức ăn. Cảm giác ấm áp đã lâu không gặp bỗng tràn về trong lòng. Từ khi bố mẹ qua đời, anh chưa bao giờ trải qua kiểu cưng chiều thế nữa. Anh tự dưng cảm kích vì khi ấy mình không dùng lý trí đưa ra quyết định.
Cuộc đời quá ngắn mà nỗi đau quá dài, thử hỏi có ai không khát khao vị trí đặc biệt trong lòng một người nào đó. Đường Duy cũng không ngoại lệ.
Anh để lại cà chua xào trứng và rau muống luộc. Kỷ Viêm khẽ cười: “Bác sĩ Đường, anh ăn chay hả?”
Đường Duy đặt hai món này sang một bên: “Buổi tối ăn nhiều dầu mỡ dễ bị đầy bụng.”
Kỷ Viêm gói canh riêng vào một hộp nhựa đã chuẩn bị sẵn: “Vậy buổi tối anh nhớ húp canh.”
“Sao em không đổ vào khay luôn?” Đường Duy thắc mắc.
Kỷ Viêm liếm hàm trên, cười: “Em đã nói bạn trai tăng ca không thể ăn đồ thừa mà. Hơn nữa cho vào đây thì anh hâm nóng dễ hơn.”
Đôi khi Đường Duy thấy Kỷ Viêm là một người cực kỳ mâu thuẫn. Lúc mở túi thì hắn dùng kéo cắt phăng nút thắt. Bây giờ hắn lại kiên nhẫn gói riêng một phần canh, cốt cho anh dễ dàng hâm nóng.
Đường Duy nghĩ, hôm nay Kỷ Viêm có lẽ vừa ăn mấy viên kẹo ngọt. Chứ sao ghẹo đến nỗi lòng anh dậy sóng?
Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng Kỷ Viêm: “Em không cần xem anh là con gái, cái gì cũng cẩn thận.”
“Không phải.” Kỷ Viêm mỉm cười và đặt hộp canh xuống bàn. Hắn dựa vào lưng ghế, liếm môi dưới. “Bác sĩ Đường, em đau lòng cho người yêu em. Liên quan gì đến nam nữ.”
Đường Duy cứng họng, không biết nên đáp lời thế nào. Chỉ là trái tim ấy... chẳng hề an ổn trong căn phòng khám bệnh tĩnh lặng. Anh dùng khớp ngón tay đẩy nhẹ mắt kính nhằm giấu đi cõi lòng rung động, dẫu cả khi Kỷ Viêm chẳng thể trông thấy con tim đang đập nhanh của anh dưới lớp da thịt.
“Ăn cơm trước đi.”
Vào đêm, Đường Duy không bật điều hoà. Làn gió ngoài cửa sổ mon men lùa vào, nhẹ nhàng xốc lên tấm rèm trắng. Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng khám rọi xuống hai người. Anh và hắn vừa ăn vừa trò chuyện, chốc chốc còn xen lẫn tiếng cười giòn tan. Bệnh viện vốn là nơi tràn ngập lời cầu nguyện, thế mà trong căn phòng nào đó đang gói lấy ấm áp và hạnh phúc giản dị của đôi tình nhân.
*
Mỗi lần Đường Duy trực ca đêm, ngày hôm sau đều hiếm khi về sớm. Ít nhất trước khi Kỷ Viêm đi làm thì không thấy Bác sĩ Đường về nhà.
Kỷ Viêm tất bật suốt buổi sáng với mấy chuyện vụn vặt chán phèo của công ty, vừa trở lại văn phòng đã nhận email thông báo mở cuộc họp nội bộ. Hắn ngồi trên ghế châm thuốc, cụp mắt nghịch điện thoại. Đến khi điếu thuốc cháy hết, hắn mới chầm chậm đứng đậy đi vào phòng họp.
Khoảnh khắc mở cửa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kỷ Viêm.
Đặng Hải Xương ngồi đối diện cau mày, giọng điệu bất mãn: “Kỷ Viêm, mọi người đang đợi cậu.”
“Xin lỗi các vị.” Hắn nói một lời xin lỗi, song giọng điệu chẳng mấy nghiêm túc.
Kỷ Viêm đi tới vị trí của mình, đặt tập tài liệu lên bàn. Hắn ngả người xuống ghế một cách lười nhác, bởi thoáng dùng sức nên chiếc ghế dịch về sau một đoạn.
Kỷ Viêm gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, thản nhiên hỏi: “Sao thế? Vẫn chưa bắt đầu à?”
Đặng Hải Xương hừ giọng. Đầu tiên gã nói một đống lời vô dụng vô nghĩa, sau đó là tràng vỗ tay nịnh hót của bè cánh. Đặng Hải Xương nhìn Kỷ Viêm: “Hôm qua, Giám đốc Kỷ đã giành lấy nhiều điều khoản có lợi cho chúng ta. Mọi người vỗ tay nào!”
Gã nói tiếp: “Lẽ ra tôi nên trao thưởng cho những đóng góp to lớn của Giám đốc Kỷ, cũng nhân tiện cho mọi người biết —— Làm việc ở Tân Ngu, tương lai ắt xán lạn. Nhưng hôm nay Giám đốc Kỷ có thái độ rõ như ban ngày, để mọi người chờ lâu. Đúng là không tuân thủ quy định.” Gã dừng một chút, lia mắt nhìn Kỷ Viêm từ trên xuống dưới. “Không đủ khả năng lãnh đạo, thái độ lại vô kỷ luật.”
“Tân Ngu luôn thưởng phạt rõ ràng. Có điều Giám đốc Kỷ là con út của Chủ tịch Kỷ.” Đặng Hải Xương ra vẻ khó xử. “Dù Chủ tịch Kỷ đã nói với tôi, không cho phép lấy quyền làm tư. Nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn Giám đốc Kỷ chịu phạt. Thôi vậy đi. KPI vẫn ghi nhận cho Giám đốc Kỷ như bình thường, nhưng phần thưởng thì hủy bỏ. Và, Giám đốc Kỷ phải tỏ thái độ trước mọi người sẽ có cư xử đúng mực trong cuộc họp công ty ở lần sau.”
Từ trước đến nay, Đặng Hải Xương luôn đánh rắn phải đánh dập đầu. Đây là sự nhạy cảm sau mấy chục năm lăn lộn chốn thương trường. Gã biết tiền chẳng là gì đối với Kỷ Viêm. Dù nhà họ Kỷ nuôi thả con út thì tập đoàn đồ sộ cũng không để Kỷ Viêm thiếu tiền mà ném hết thể diện. Nhưng yêu cầu Kỷ Viêm xin lỗi thì khác. Con út nhà họ Kỷ chính miệng xin lỗi, Đặng Hải Xương có thể lấy nó ra oai cả đời.
[1] Đánh rắn phải đánh dập đầu (打蛇打七寸): trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
“Kỷ Viêm, cậu đồng ý cách xử lý này không?”
Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Kỷ Viêm. Họ muốn nhìn thấy bộ dáng phủ phục của cậu út số một Bắc Thành trước con chó trông nhà như thế nào.
Kỷ Viêm nhướng mắt nhìn Đặng Hải Xương, như thể hắn không hiểu: “Thái độ gì?”
Tuy Kỷ Viêm ngẩng đầu nhìn gã, nhưng tư thế ngả ngớn và giọng điệu hờ hững đã thể hiện sự thiếu tôn trọng. Đồng thời, sâu trong đôi mắt Đặng Hải Xương thoáng qua nét hoảng loạn mà chính gã không hay. Tân Ngu không thường xuyên liên lạc với trụ sở chính, thêm với Đặng Hải Xương đã ngủ quên trên chức vị cao đã lâu thành thử hiếm khi bị người khác dằn mặt. Trong phút chốc, gã chỉ biết thô lố mắt nhìn Kỷ Viêm.
“Hình như...” Kỷ Viêm đứng dậy, đôi mắt đào hoa cong cong. “Giám đốc Đặng còn chưa nói rõ. Tôi phải tỏ thái độ như thế nào?”
Kỷ Viêm dựa mông vào bàn, giọng điệu tiêng tiếc: “Tôi làm cậu ấm hơi lâu nên xưa giờ chưa ai dám bảo tôi nhận lỗi. Giám đốc Đặng này, tự dưng tôi không nghĩ ra phải nhận sai thế nào.”
“Hay anh dạy tôi được không?” Kỷ Viêm ngân giọng, như một học sinh ngoan ngoãn kiên nhẫn hỏi bài thầy giáo.
Vóc người của Kỷ Viêm xem như cao ráo trong cánh đàn ông. Dẫu không đứng thẳng người, hắn cũng cao hơn Đặng Hải Xương mấy cái đầu. Kỷ Viêm cúi nhìn xuống, tạo cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt.
Như sợ mọi người ở đây không tin mình, Kỷ Viêm gõ ngón tay xuống bàn: “Chú Hoàng, hay chú nói cho họ biết bao lâu rồi không có ai dạy con.”
“Ngày bé, ngoài Chủ tịch Kỷ và vợ ông thì có mỗi Giám đốc Kỷ dám dạy cậu út vài câu.” Hoàng Lịch dừng chốc lát, dường như đang hồi tưởng lại. “Nhưng thật lòng tôi đã quên mất Chủ tịch Kỷ và vợ ông đã bao lâu không dạy dỗ cậu út. Bà Kỷ nói cậu út đã trưởng thành, không thích hợp nữa.”
Hoàng Lịch không gọi Kỷ Viêm là Giám đốc Kỷ mà lấy xưng hô của những người trung thành với nhà họ Kỷ nhiều năm. Hàm ý, người trong gia đình còn chưa lên tiếng thì Đặng Hải Xương là cái thá gì.
“Giám đốc Kỷ.” Đặng Hải Xương biết hai người đang cố tình chống lại mình, nhưng gã không coi một cậu ấm ngu lâu dốt bền khó đào tạo vào mắt. “Ở đây không phải nhà của cậu. Trong Tân Ngu không có bố mẹ cậu. Gia có gia quy, tôi không biết Giám đốc Kỷ ở nhà như thế nào.”
[2] Gia có gia quy: Nằm trong câu “Quốc có quốc pháp. Gia có gia quy”, tức là “Nước có pháp luật (của nước). Nhà có quy ước (của nhà).”
Đặng Hải Xương nói gằn từng tiếng: “Nhưng đây là công ty. Công ty có quy định của công ty —— Giám đốc Kỷ, đừng làm khó tôi.”
Mọi người im thin thít. Không ai dám xen vào màn đấu đá giữa ban giám đốc, trừ phi họ chẳng muốn làm việc ở đây nữa. Đám người mới rồi còn háo hức xem trò vui chỉ mong kết thúc cuộc họp càng sớm càng tốt, không phải trò vui nào người bình thường cũng có thể tham gia.
Khi bầu không khí đang trên đà trầm trọng hơn, Kỷ Viêm bỗng mỉm cười. Hắn nhướng mày nhìn Đặng Hải Xương: “Giám đốc Đặng, nếu tôi cứ thích làm khó anh thì sao?”
Kỷ Viêm phóng khoáng tặng cho Đặng Hải Xương một lý do: không tuân theo quy định công ty. Với tư cách là người lãnh đạo thứ hai của Tân Ngu, gã không có quyền trực tiếp đuổi việc. Nếu muốn, gã buộc phải xin chỉ thị. Nhưng chỉ thị là xin từ Kỷ Lê Chu. Ban đầu, Đặng Hải Xương còn cho rằng nhà họ Kỷ hoàn toàn bỏ mặc Kỷ Viêm. Song bây giờ, gã không còn nắm chắc.
Mọi người trộm nhìn Đặng Hải Xương, muốn xem thử phần thắng trong cuộc đấu đá nội bộ nghiêng về ai.
Đặng Hải Xương hiển nhiên không muốn mất mặt trước cấp dưới. Nếu lần này gã thua, ngọn gió trong Tân Ngu e rằng phải đổi chiều.
Gã cắn răng: “Nếu Giám đốc Tiểu Kỷ không tuân theo quy định công ty, tôi đành phải gọi cho Giám đốc Kỷ xin chỉ thị.”
“Một người ngoài mà muốn hỏi anh mình nên chỉnh mình như thế nào?” Kỷ Viêm cười. Hắn lẩm bẩm như thể vừa nghe thấy mẩu chuyện thú vị.
Hắn nhún vai: “Gọi. Gọi liền đi.”
Đặng Hải Xương giật mình, cố ý lảng tránh: “Bây giờ tổng công ty còn đang họp, chờ lát nữa rồi gọi.” Gã vẫn mạnh miệng. “Tôi chỉ muốn giữ thể diện cho Giám đốc Tiểu Kỷ thôi.”
Gã đang đánh cuộc. Gã cuộc Kỷ Viêm “thùng rỗng kêu to”, cuộc Kỷ Viêm bị cả nhà ruồng bỏ. Đồng thời gã còn cuộc Kỷ Viêm cảm thấy chuyện này ngày càng vượt xa tầm với, sau rốt thì quyết định nhường nhau một bước.
Không biết do đứng lâu nên mệt hay sao mà Kỷ Viêm lại ngồi xuống ghế. Hắn gọi điện thoại, bật chế độ loa ngoài rồi thảy lên bàn. Tất cả đều nhìn thấy, trên màn hình là ba chữ Kỷ Lê Chu. Kỷ Viêm nghịch bật lửa, tiếng nhạc chờ xen lẫn tiếng “lách tách” của bật lửa khiến trái tim ai đó như treo lơ lửng giữa không trung.
Người bên kia nối máy không chậm mà cảm giác dài tựa thế kỷ.
“Nói.” Giọng nói lãnh đạm của Kỷ Lê Chu phát ra từ ống nghe.
“Anh hai.” Kỷ Viêm vẫn nghịch bật lửa. Hắn phớt lờ giọng điệu lạnh lùng của đối phương. “Giám đốc Đặng có chuyện tìm anh.”
Đặng Hải Xương toan lấy điện thoại, Kỷ Viêm đã đè lại: “Tôi không thích người khác đụng vào đồ mình.”
Gã đành cúi đầu xuống, chào hỏi một tiếng: “Giám đốc Kỷ.”
“Nói.” Vẫn là giọng điệu lãnh đạm ấy.
“À là vậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh. Giám đốc Tiểu Kỷ...”
Kỷ Lê Chu ngắt lời: “Nói trọng điểm, tôi đang họp.”
Đặng Hải Xương không đề cập đến phần thưởng cho Kỷ Viêm, cũng không nói Kỷ Viêm đã đàm phán hợp đồng thành công với Hậu Hải. Gã chỉ bảo hôm nay Kỷ Viêm đến trễ trong cuộc họp, và có thái độ thiếu tôn trọng với mình.
Tiếng cười khẩy thình lình phát ra từ ống nghe.
“Đặng Hải Xương, anh đang thông báo với tôi mình vô dụng rồi à? Anh gọi cho tôi chỉ muốn báo cáo chút chuyện này như học sinh tiểu học?”
“Nếu Giám đốc Đặng mệt mỏi, muốn cởi giáp về quê thì cứ nói thẳng một tiếng. Công ty không bạc đãi anh đâu.”
Dứt lời, Kỷ Lê Chu cúp máy.