Dấu Chấm Câu

Chương 36: Chương 36: Chương 37




“Má! Nói đến gái. Tao chưa hỏi mày.” Ôn Vũ bắt chuyện với Cảnh Địch. “Hôm bữa mày nói để dành cho tao đâu?”

Cảnh Địch ngậm điếu thuốc: “Tao đéo phải tú bà. Người ta chịch với ai là tự do của người ta.”

Nghe thấy gái là tươm tướp, mấy người trong phòng sôi nổi hẳn lên.

Nhưng câu nói vừa rồi... Đường Duy không hiểu, ngu ngục chuyện gì?

Anh đặt ly rượu xuống bàn, xoa nhẹ ngón tay lên thành ly: “Vừa rồi cậu ấy muốn nói gì vậy em?”

Kỷ Viêm nheo mắt rít thuốc, làn khói trắng lượn lờ khiến người khác không nhìn rõ đôi mắt hắn.

“Trước đây em luôn thích con gái. Lên cấp hai mới thích con trai.”

Đường Duy gật đầu, lời giải thích tương đối hợp lý. Bạn bè của Kỷ Viêm có khả năng nghĩ mình là đồng tính luyến ái, song những người đồng tính nói chung không thích song tính luyến ái. Họ ngại người lưỡng tính không có chủ kiến. Xét cho cùng, đa phần những người lưỡng tính đến tuổi đều trở về cưới vợ sinh con. Nhưng trực giác của Đường Duy mách bảo, đấy không phải là điều người nọ muốn nói.

Thấy hai người lại rù rì to nhỏ, mấy người họ bèn xúm vào kiếm chuyện. Làm khó Kỷ Viêm thì không được, nhưng chẳng lẽ không thể làm khó Đường Duy? Người này hỏi một câu, người kia hỏi một câu, đến phút cuối Đường Duy đỡ chẳng nổi.

“Gì đó? Thẩm vấn tù nhân hả?” Kỷ Viêm liếm hàm trên, cười hỏi.

“Tụi tao đang hỏi Bác sĩ Đường, mày xen vô chi?” Cảnh Địch chun mũi.

Kỷ Viêm khoác cánh tay lên vai Đường Duy, kéo rịt anh về phía mình: “Hôm nay mấy đứa bây làm khó người của tao hơi nhiều rồi đó.”

Chủ yếu là muốn thấy hai người thân mật, vậy thì Kỷ Viêm “thân mật” cho họ xem.

Đám cậu ấm Bắc Thành từng cân hết những màn hoành tráng nhất ở Club Thiên Địa, giờ đây hai người chỉ mới sát lại chút xíu mà cả bọn huýt sáo nổ vang trời.

“Người của mày gì hả? Mày có chứng minh được không?”

“Ngu học.” Kỷ Viêm nói.

“Nói cái gì cũng phải có bằng chứng. Hay là mày trèo lên giường của Bác sĩ Đường đóng dấu rồi?” Nhóm người tiếp tục ầm ĩ.

Kỷ Viêm nheo mắt. Hắn vẫn khoác cánh tay trên vai Đường Duy, tay kia kẹp lấy điếu thuốc trong miệng: “Ừ.”

Cả đám cười ầm ầm. Đường Duy ngượng thật rồi, anh sợ mọi người càng hỏi càng quá trớn.

Thi Hạo ôm bụng cười, nói: “Ê, vậy sai rồi. Mày trèo lên giường Bác sĩ Đường thì mày phải là người của Bác sĩ Đường chứ.”

Kỷ Viêm cắn nhẹ điếu thuốc, cười híp mắt: “Ừ. Tao là người của Bác sĩ Đường.”

Bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, mọi người dần chuyển sang đề tài khác. Nhóm người này là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn, hiển nhiên hiểu rõ giới hạn nằm ở đâu. Họ trêu Đường Duy, Kỷ Viêm không lên tiếng chứng tỏ ngầm đồng ý cho các anh em thoả sức phát huy. Nhưng một khi Kỷ Viêm đã nói thì đồng nghĩa tới đây là đủ, không nên đào sâu thêm nữa.

Đường Duy thoáng thở phào, nếu cứ tiếp tục e rằng anh không chống nổi. Đàn ông con trai đỏ mặt ở nơi công cộng thì xấu hổ lắm.

Ngày mai Đường Duy còn phải đi làm, nên hai người ở thêm một chốc rồi về trước.

Trên đường về, Kỷ Viêm nhắm mắt tựa đầu vào vai Đường Duy: “Bác sĩ Đường, anh đừng để bụng mấy đứa đó.”

Đường Duy cười: “Không có đâu.” Đúng là ồn ào thật đấy, nhưng anh biết không ai có ác ý với mình cả.

Tài xế duy trì tốc độ ổn định. Đường Duy ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đùi cho Kỷ Viêm thoải mái dựa vào. Hôm nay, hắn đã ngăn rượu cho anh nhiều lắm. Đường Duy vừa nghĩ tới đây, bỗng cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay. Anh cúi đầu, trông thấy tay của Kỷ Viêm đang nhẹ nhàng nắm lấy tay mình. Anh lật mu bàn tay lên, lòng bàn tay úp xuống. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh thoáng nhìn thấy khoé miệng cong cong của Kỷ Viêm.

Về đến nhà, Đường Duy tắm rửa trước, lúc bước ra thì chẳng thấy Kỷ Viêm đâu. Anh vừa lau tóc vừa vào phòng ngủ, chợt trông thấy bóng lưng của hắn ở ngoài ban công. Đường Duy đến gần hắn, chắc hẳn Kỷ Viêm đang suy nghĩ về chuyện công ty nên không phát hiện ra anh. Hắn đứng bên cửa sổ hút thuốc, làn khói trắng thoáng chốc mà đã bị gió thổi tan.

Đường Duy nhẹ giọng: “Tắm đi em.”

Kỷ Viêm quay đầu, cười nói: “OK.”

Tắm xong, Kỷ Viêm tắt đèn. Hắn lên giường, đặt chiếc hôn dịu dàng lên trán Đường Duy.

Anh không mở mắt. Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn của Kỷ Viêm trong đêm đen thật rõ ràng mà lại quyến rũ.

“Bác sĩ Đường, chắc anh hiểu tại sao hôm nay em tổ chức buổi tụ tập.”

“Hồi đó em hư lắm. Em không từ chối mấy lần người tình ta nguyện.”

“Nhưng đó là của quá khứ. Bây giờ người nằm ở bên cạnh em là anh. Tương lai cũng chỉ là anh.”

Kỷ Viêm nằm xuống. Hắn không biết rằng, Đường Duy đã cười dịu dàng thế nào trong đêm đen.

*

Đường Duy thức dậy sớm mà không làm phiền tới Kỷ Viêm. Anh nhẹ nhàng xuống giường, sửa soạn rồi đến bệnh viện. Hôm nay anh phải tăng ca, vẫn là một ngày một đêm.

Sáng nay, Đường Duy trực ở phòng khám. Anh vừa tiễn bệnh nhân đi, bấm số gọi tên người tiếp theo nhưng chẳng thấy ai cả.

“Chú Đường!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Duy ngẩng đầu lên. Kỷ Miểu Miểu chạy nhanh vài bước, nhào lên người Đường Duy.

“Miểu Miểu à.” Đường Duy vươn tay đón lấy cô bé. Anh ngước mắt. “Hôm nay không đến công ty hả em?”

“Hôm nay thứ bảy, anh hai có công chuyện. Gửi đứa nhỏ cho em cả buổi sáng.”

Hôm nay Kỷ Viêm mặc tây trang màu xám nhạt với phiên bản ít trang trọng hơn. Cổ tay áo màu bạch kim, tóc vuốt ngược ra sau đầu. Trông hắn khả ái hơn so với bình thường, còn trẻ trung thêm một chút. Đặc biệt nhất là cặp kính màu bạc trên sống mũi. Đôi mắt đào hoa quyến rũ khuất sau mắt kính, thoạt trông như chàng thư sinh nho nhã.

“Em bị cận thị à?” Đường Duy chưa từng thấy Kỷ Viêm đeo kính.

Kỷ Viêm cười: “Một phết năm độ.”

Đường Duy nhướng mày: “Vậy sao em không đeo kính?”

Đôi mắt Kỷ Viêm hấp háy cười, hắn nói: “Cho đẹp.”

Đường Duy “chậc” một tiếng. Ngẫm lại cũng đúng, đây “rất Kỷ Viêm“.

“Chú Đường!” Hai người cứ nói chuyện với nhau hoài, Kỷ Miểu Miểu đành lắc cánh tay của Đường Duy với vẻ mặt nhăn tít.

Đường Duy cúi nhìn ánh mắt giận dỗi của cô bé, đoạn mỉm cười.

“Hôm nay Miểu Miểu tìm chú Đường làm gì nè?”

“Chủ yếu là con nhớ chú Đường thôi. Chú Viêm định đưa con về nhà, đi ngang qua đây nên ghé vào.”

Đường Duy nhéo hờ cánh mũi của Miểu Miểu. Anh thích cô bé lắm, tinh quái mà vẫn dễ thương.

“Hôm nay Bác sĩ Đường tăng ca hả?” Kỷ Viêm đi đến chỗ Đường Duy, ôm Miểu Miểu xuống. “Con gái con đứa gì mà thấy trai đẹp là tươm tướp.”

Kỷ Miểu Miểu thè lưỡi lêu lêu hắn.

“Hôm nay anh trực ca đêm.” Đường Duy đáp.

“Tối nay chắc có hẹn. Em định đón anh tan làm rồi qua đó luôn.”

“Anh không đi được.” Đường Duy lắc đầu. “Hôm qua mới uống rồi mà em?”

Ngày hôm qua trước khi về, hai người đã uống kha khá rượu. Anh không nhớ mình đã uống tận mấy giờ, thế nhưng hôm nay mọi người vẫn muốn tụ tập.

Kỷ Viêm nheo mắt, đoạn cười: “Có đứa bạn ở nước ngoài về nước, đãi tiệc cho nó.”

Đường Duy gật đầu: “Vậy em về nhà uống liền hai viên bổ gan đi. Anh để trong tủ thuốc ở phòng khách.”

Kỷ Miểu Miểu đột nhiên bụm miệng, tròn mắt nhìn hai người: “Chú và Bác sĩ Đường ở chung với nhau!”

Đường Duy mải nói chuyện mà quên mất ở đây còn có một bạn nhỏ. Nhỡ Miểu Miểu nói với Giang Nhạn Tuyết, không khéo Kỷ Viêm phải bị động come out mất.

Đường Duy đang nghĩ cách giải thích. Chẳng qua Kỷ Viêm đã nhướng mi nhìn Miểu Miểu, hỏi: “Không được à?”

“Ủa? Vậy hai chú đang yêu nhau thiệt hả?” Kỷ Miểu Miểu tò mò.

Kỷ Viêm bật cười. Hắn nhẹ nhàng búng trán Miểu Miểu: “Lanh quá.”

Đường Duy mỉm cười trong bất lực, bây giờ là lúc nói chuyện này với Miểu Miểu sao? Anh mấp máy môi, khẽ hỏi: “Miểu Miểu?”

“Hửm?” Kỷ Viêm nghiêng đầu nhìn Đường Duy.

“... Chuyện hai mình.”

“Con bé biết rồi thì thôi. Miểu Miểu còn nhỏ, không hiểu cái gì đâu.” Kỷ Viêm cố tình hiểu sai ý của Đường Duy.

Kỷ Miểu Miểu nhìn trừng trừng vào Kỷ Viêm, như thể con đây đã biết hết tất cả.

“Em không sợ Miểu Miểu nói với Giang Nhạn Tuyết sao?” Thấy Kỷ Viêm giả ngu, Đường Duy đành nói trắng ra.

“Thích nói thì nói đi.” Kỷ Viêm cười, nhìn Đường Duy bằng ánh mắt nheo nheo. “Sao đó? Bác sĩ Đường muốn chơi trò yêu đương thầm kín với em hả?”

“...” Đường Duy không có ý đó. Thôi... Quên đi vậy. Kỷ Viêm đã không để bụng, anh còn quan tâm làm chi chứ.

Kỷ Viêm không ghẹo anh nữa, hắn cười: “Sớm muộn gì cũng biết, biết sớm biết trễ thì em vẫn vậy thôi.”

Đường Duy nhìn máy tính, sáng nay không còn bệnh nhân nào tới khám. Đến một giờ nhất định thì quầy đăng ký sẽ đóng hồ sơ, tránh làm trễ bữa trưa của bác sĩ.

Ba người ngồi trong phòng làm việc trò chuyện thoáng chốc, sau đó xuống lầu cùng nhau. Bác sĩ Đường thì đi ăn trưa, Kỷ Viêm thì đưa Miểu Miểu về nhà.

*

Đường Duy trở lại phòng khám. Thấy trên băng ghế có người ngồi, anh nhướng mi hỏi: “Bác sĩ Chu?”

Bác sĩ Chu cũng thuộc khoa Tim như anh, chỉ khác là hôm nay người nọ không có ca trực.

“Bác sĩ Đường, hôm nay đồ ăn căn tin được không?” Bác sĩ Chu đứng dậy.

“Cũng được.” Đường Duy nói. Trưa nay có củ sen muối, đây là món ăn kèm yêu thích nhất của Đường Duy. Nó vừa ngon miệng mà còn tốt cho sức khoẻ. Thế nên hôm nay, Đường Duy ăn nhiều hơn nửa chén cơm.

“Tôi biết ngay mà, ngon thì giờ này Bác sĩ Đường mới về.” Bác sĩ Chu cười nói. Mọi người đều biết đồng hồ sinh học của Bác sĩ Đường, thời gian ngủ nghỉ của anh hầu như ngày nào cũng giống nhau.

Đường Duy mỉm cười: “Hôm nay hình như Bác sĩ Chu không có ca trực?”

“Tôi tới đây vì vụ đó.” Bác sĩ Chu thở dài. “Tuần sau nhà tôi có chút chuyện. Nếu Bác sĩ Đường sắp xếp được, hôm nay tôi thay ca cho anh, được không?”

Đường Duy cầm cuốn lịch lên, thầm nghĩ tuần sau ắt hẳn mình không bận gì. Anh bèn gật đầu: “Vậy anh nộp đơn đổi ca cho bệnh viện đi.”

Bác sĩ thay ca thường khó hơn so với các công việc khác, đặc biệt là khoa Tim lại càng khó.

“Cảm ơn Bác sĩ Đường.” Bác sĩ Chu nói. “Để tôi nộp đơn liền.”

Đường Duy nghĩ đến bữa tối mà Kỷ Viêm đã nói vào buổi trưa. Anh ngồi trên băng ghế suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không nói với Kỷ Viêm tối nay mình được nghỉ.

Thú thật thì hôm qua mọi người ồn ào quá. Hơn nữa nhân lúc Kỷ Viêm đi vắng, tối nay anh có thể hoàn thành nốt phần còn lại của bài luận.

Hết chương 37

Chú thích:

Củ sen muối

Q: Cái gì tới nó cũng sắp tới rồi đó mọi người =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.