Dấu Chấm Câu

Chương 43: Chương 43: Chương 44




Lạc Tân im lặng. Không biết Kỷ Viêm mua gì mà lâu thế rồi chưa trở lại. Bầu không khí dần nặng nề hơn, Đường Duy nhìn đôi mắt trợn to của Lạc Tân mà không hề có một chút cảm giác “hạ gục tình địch“.

Lạc Tân mím môi: “Vậy anh có biết trước khi Kỷ Viêm quen tôi thì luôn thích con gái không?”

Đường Duy thoáng ngỡ ngàng, hoá ra cái tên mà người nọ muốn nói trong bữa tiệc hôm đó là Lạc Tân. Nhưng bây giờ ngẫm lại, Lạc Tân cũng là hợp lý nhất. Giả sử là một cái tên khác, anh thật lòng không biết nên cười hay nên khóc.

Nhìn Đường Duy như lạc vào cõi mây, Lạc Tân nhăn mặt: “Anh biết cái này không?”

“Tôi biết.” Đường Duy cười đáp.

“Vậy anh...”

Đường Duy ngắt lời: “Cậu nói với tôi điều này có ý nghĩa gì chứ? Người cậu thích là Kỷ Viêm, không phải tôi. Cậu nên nói cho em ấy biết.”

Đây là điều hiếm thấy ở Đường Duy. Anh chưa bao giờ ngắt lời người khác một cách bất lịch sự như hôm nay. Lạc Tân nhìn anh bằng ánh mắt dữ tợn, nhưng đối với Đường Duy lại không hề có tính sát thương.

“Nói cho em ấy biết cũng vô dụng, phải không? Nên cậu gửi hy vọng bên tôi. Nghĩ rằng tôi nghe thấy mấy lời này thì chủ động rời khỏi Kỷ Viêm?”

Đường Duy đã nói tới đây, Lạc Tân không còn gì để nói nữa. Khi mưu kế của một người bị phá vỡ mà vẫn tiếp tục cãi chày cãi cối, nó chỉ khiến cho người khác thấy mình ngu ngốc thôi.

Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có. Đường Duy đứng dậy, đi tìm WC.

Anh biết trong phòng có đấy, nhưng anh thật tình không muốn đối mặt với Lạc Tân nữa. Thực ra, chẳng phải anh buồn đi vệ sinh mà là lòng anh thoảng một nét gì chua chát. Anh đã nói dối Lạc Tân. Anh không biết rằng Kỷ Viêm và Lạc Tân từng ở bên nhau. Anh cũng không biết sau khi Kỷ Viêm ở bên Lạc Tân mới thích đàn ông.

Tính ra không hẳn là lừa dối, chỉ là chút lắt léo mà thôi. Dẫu sao cũng đã biết đáp án, Đường Duy khẽ mỉm cười.

Chẳng qua... nỗi buồn vương trên màu mắt anh.

Đường Duy không ghét Lạc Tân. Theo anh thấy, Lạc Tân là một đứa trẻ không có ý xấu. Cậu ta chỉ muốn cố gắng lừa anh cốt có được món đồ chơi yêu quý. Chứ sao có thể bị một người không có kinh nghiệm yêu đương như anh vặn cho á khẩu và chỉ biết trợn mắt.

Đường Duy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đến khi trở lại, anh nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng bệnh ngay khi còn cách xa vài bước. Cụ thể không rõ lắm, song anh vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng nói tức giận của Kỷ Viêm. Hắn nói với Lạc Tân rằng: “Dù cho anh không thích Đường Duy thì chúng ta cũng không có khả năng!”

Lạc Tân không trả lời mà thay vào đó đưa mắt nhìn ra cửa. Kỷ Viêm ngoảnh phắt lại, trông thấy Đường Duy đang đứng ở đó. Ấy là lần đầu tiên Đường Duy nhìn thấy cảm xúc quá đỗi phức tạp trong mắt Kỷ Viêm. Hốt hoảng, bất an, rối rắm, chẳng khác gì một người ngoại tình bị bắt gian tại giường.

Đường Duy mỉm cười, phá vỡ bầu không khí trầm lắng: “Xin lỗi, hay để tôi ra ngoài trước?”

“Không cần!” Kỷ Viêm nâng giường Lạc Tân lên, di chuyển bàn nhỏ về phía trước và mở hết nắp cơm canh cho cậu ta. Đoạn hắn kéo tay Đường Duy ra ngoài.

Một người đi trước, một người theo sau. Một người lôi kéo một người, bầu không khí lặng phắc đến kỳ lạ. Đến khi lên thẳng sân thượng, Kỷ Viêm mới buông tay anh ra.

Kỷ Viêm vừa lấy ra hộp thuốc lá, Đường Duy đã nhắc nhở: “Bệnh viện cấm hút thuốc.”

Kỷ Viêm cười nhẹ, cất hộp thuốc vào túi. Hắn nheo mắt nhìn Đường Duy: “Hồi nãy Bác sĩ Đường nghe thấy gì rồi?”

Đường Duy cười, hỏi lại: “Có cái gì không thể cho anh nghe sao?”

“Không có.” Kỷ Viêm ngước mắt nhìn Đường Duy, cười mỉm. “Em sợ Bác sĩ Đường hiểu lầm nên muốn giải thích rõ ràng thôi.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Viêm chủ động giải thích sau khi cả hai ở bên nhau. Đường Duy nghĩ, sao hôm nay Kỷ Viêm khác quá.

“Em từng quen Lạc Tân à?” Đường Duy bình tĩnh hỏi.

Đôi mắt luôn tinh ranh của Kỷ Viêm nhuốm màu nguy hiểm, giọng hắn ráo hoảnh: “Anh nói cái gì?”

Đường Duy nhún vai: “Không có là được rồi. Lạc Tân có khác gì với những người trước đây của em không?”

“Không, vì tất cả đều thích em. Khác, vì người này là Lạc Tân.”

“Trước đây em không giải thích. Bây giờ giải thích là do em có quan hệ đặc biệt với Lạc Tân sao?”

Đường Duy bình tĩnh mà nói, nhưng lời lẽ ẩn chứa ý nghĩa khác. Trước khi Kỷ Viêm nổi đoá, anh đã cười bảo: “Em không dối anh là được rồi. Anh đâu phải người hay tức giận chỉ vì bạn trai vừa tốt vừa giỏi, và có người thích chứ.”

Nói đoạn, Đường Duy vỗ vai Kỷ Viêm rồi đi ngang qua hắn.

Mùa thu, mùa của cơn gió heo may se lạnh và sương mờ bảng lảng. Kỷ Viêm nhìn theo bóng dáng của Đường Duy, trong mắt hắn thoảng qua một chút gì đó phức tạp. Hắn không biết Đường Duy có giận không. Hắn không dám kéo Đường Duy lại, huống chi kéo anh lại rồi thì hắn nên nói gì. Kỷ Viêm từng có nhiều người yêu, nhưng chưa bao giờ thoả hiệp và giải thích. Nhất là khi thấy mình có cảm giác “không dám” thế này, Kỷ Viêm chợt buồn cười. Hắn sống mấy chục năm trên đời, những chuyện khiến hắn “không dám” chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kỷ Viêm lấy lại bình tĩnh, trở về phòng bệnh. Có lẽ vì chột dạ nên hôm nay Kỷ Viêm đối xử với Đường Duy ân cần hơn mọi ngày.

Đến khi về nhà, hắn vẫn chưa thôi ân cần với anh.

“Bác sĩ Đường, anh mệt hả?” Kỷ Viêm vừa mở cửa vừa nói. “Hay anh đừng nấu cơm. Em gọi đồ ăn ship tới nha?”

Đường Duy đi thẳng vào nhà mà không buồn thay giày. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Kỷ Viêm, nói cách bình tĩnh: “Kỷ Viêm à, mình dừng lại ở đây thôi em.”

Không ngắt quãng, không trầm bổng, như thể đã luyện tập câu nói ấy thật lâu rồi.

Kỷ Viêm vừa cúi xuống thay giày, mọi động tác của hắn đột ngột khựng lại sau câu nói ấy. Hắn nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, thậm chí còn quên đứng thẳng người. Giọng hắn lạnh tanh: “Bác sĩ Đường, dừng cái gì ở đây?”

Đường Duy biết Kỷ Viêm hiểu thấu lời này có ý gì nên không nhắc lại. Thay vào đó, anh nói giọng nhẹ nhàng: “Anh biết dạo này em bận. Mấy ngày này anh chuyển sang ở gần bệnh viện. Chừng nào em thu dọn xong thì nói một tiếng với anh là được rồi.”

Đường Duy đi giày vào phòng đọc sách. Kỷ Viêm đứng thẳng dậy, đột ngột kéo tay anh lại khiến bước chân Đường Duy lảo đảo.

Đôi mắt Kỷ Viêm hoen đỏ. Hắn siết tay anh, hỏi gằn từng tiếng: “Nói rõ ràng, dừng cái gì ở đây?”

Đường Duy cúi nhìn bàn tay to đang nắm chặt mình. Vì dùng sức quá lớn nên mu bàn tay nọ hằn gân xanh, cổ tay anh cũng đau lắm.

Kỷ Viêm dịu giọng: “Vì Lạc Tân sao? Anh cũng nghe thấy mà đúng không, Bác sĩ Đường? Em từ chối rồi. Em...”

Đường Duy kéo tay Kỷ Viêm xuống. Anh xoa nhẹ cổ tay đỏ bừng của mình: “Kỷ Viêm có nhớ anh nói gì ở bệnh viện không?”

“Nếu cậu ấy giống với những người thích em trước đây, Kỷ Viêm sẽ giải thích cho anh sao?”

“Kỷ Viêm à. Em phải hiểu lòng mình hơn anh chứ. Một giây em hoảng hốt kia đã chứng minh quan hệ giữa hai người không đơn giản.”

Kỷ Viêm cau mày, nheo mắt lại: “Tại vì hai đứa em là bạn nối khố. Em sợ anh nghe thấy rồi hiểu lầm.”

Đường Duy nắm cổ tay của mình, cười hỏi: “Bây giờ anh biết bạn nối khố của em thích em. Để tránh cho anh nghĩ nhiều, em có thể lựa chọn không liên lạc sao?”

“Đường Duy!” Kỷ Viêm nghiến răng. Hắn biết Đường Duy cố ý nói thế.

“Nhìn xem. Đến bây giờ Kỷ Viêm vẫn không dám nói cho anh biết mọi chuyện.” Đường Duy lắc đầu cười. “Em giải thích không chỉ vì Lạc Tân là bạn nối khố, mà còn vì cậu ấy là bạn trai cũ của em. Bây giờ bạn trai cũ của em thích em, em cũng không thể hoàn toàn bỏ rơi người ta. Thế nên ngọn gió vừa nổi, em đã chột dạ muốn giải thích với bạn trai hiện tại.”

Mỗi một câu của Đường Duy như xuyên qua cõi lòng Kỷ Viêm. Trán hắn nổi gân xanh, đôi mắt hắn hoe đỏ. Hắn phản bác với giọng giận dữ: “Đường Duy, anh nói bậy!”

Đường Duy không biết Kỷ Viêm và Lạc Tân vẽ nên câu chuyện tình cảm động thế nào mà đến nỗi cái tên người nọ là điều cấm kỵ trong các buổi tụ tập bạn bè. Anh không biết cả hai khăng khít ra sao mà đến nỗi khi Lạc Tân xảy ra tai nạn thì mọi người đều tìm Kỷ Viêm đầu tiên. Anh cũng chẳng biết Kỷ Viêm có yêu Lạc Tân hay không, nhưng ít nhất trong trí nhớ của anh, Lạc Tân là người duy nhất có thể khuấy động cảm xúc của Kỷ Viêm một cách mãnh liệt. Yêu hay không yêu có quan trọng thế sao? Anh chỉ biết, rằng Lạc Tân là người mà Kỷ Viêm khắc trong tim.

Hoá ra cậu út nhà họ Kỷ kiêu hãnh là thế, sống trong nhung lụa là thế, mà cũng có một ngày sẽ biết chăm sóc cho người mình quý trọng.

Anh khác với Lạc Tân. Có lẽ như Kỷ Viêm đã nói, anh là một kẻ không biết nói lời đường mật trong tình yêu, chỉ thích hợp cho cuộc sống thường nhật thôi.

Ý định ban đầu của Đường Duy không phải là cãi nhau. Anh không muốn đưa mọi chuyện trở nên khó xử. Anh nói khẽ: “Kỷ Viêm à. Anh không quan tâm trước đây em có bao nhiêu người yêu cũ, hay bây giờ có bao nhiêu người thích em.”

“Nhưng bây giờ em không xác định rõ tình cảm của mình với Lạc Tân. Và Đường Duy anh đây, sẽ không bao giờ là sự lựa chọn thứ hai của bất kỳ ai.”

Từ bé, Đường Duy cũng được gia đình cưng chiều hết mực. Anh biết thế nào là yêu một người hết lòng. Và anh, không muốn trở thành sự lựa chọn thứ hai của bất kỳ ai.

Anh có thể yêu đơn phương một người đến hèn mọn. Nhưng anh không thể chấp nhận một mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người.

“Mẹ kiếp, em...” Kỷ Viêm toan nói.

“Kỷ Viêm có từng thật sự hạnh phúc khi ở bên anh không?” Đường Duy ngắt lời.

Tuy không biết vì sao Đường lại hỏi điều này, nhưng Kỷ Viêm vẫn trả lời thành thật trước: “Đương nhiên có.”

“Ừ. Anh cũng có.” Đường Duy cười. “Kỷ Viêm, hai mình đều từng rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Như vậy là đủ rồi.”

“Đừng làm anh phải nói những điều khó nghe, cũng đừng níu kéo làm gì cả. Hai mình đến với nhau trong vui vẻ, chia tay cũng trong vui vẻ. Đừng để cãi vã biến kỷ niệm thành vết nhơ.”

Kỷ Viêm hít sâu một hơi. Đôi mắt hằn lửa giận, hắn nói gằn từng tiếng: “Đường Duy, anh đừng hối hận!”

Đường Duy nở một nụ cười tiêu chuẩn khi lần đầu tiên Kỷ Viêm trông thấy mình: “Anh lấy máy tính đi khách sạn. Kỷ Viêm rảnh thì thu dọn đồ đạc nhé.”

“Nhà là của Bác sĩ Đường. Người đi phải là em, sao có thể phiền anh ra ngoài thuê khách sạn.” Kỷ Viêm cười khẩy. “Ngày mai anh đi làm, em kêu trợ lý tới thu dọn.”

Kỷ Viêm bỏ đi, ngay sau đó là tiếng cửa đóng sầm lớn đến nhói lòng.

Kỷ Viêm, hắn là người thế nào? Sống trong lụa là và trưởng thành trong nuông chiều, hắn chưa bao giờ thiếu người yêu mình. Tình yêu của hắn dành cho Đường Duy thoạt trông thật mãnh liệt, luôn khoe khoang với cả thế giới tựa như anh là kho báu. Nhưng khi cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ có mỗi Đường Duy ôm trái tim trinh nguyên lao về phía hắn. Hễ không vừa ý thì cậu út lấy về đôi tay ôm kho báu bất cứ lúc nào. Và... Kho báu rơi xuống đất, rạn vỡ thành mảnh nhỏ. Cuối cùng, chẳng còn ai đoái hoài đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.