✩ CHƯƠNG 45 ✩
Kỷ Viêm ngồi vào xe, đập mạnh vào vô lăng. Đến khi lấy lại bình tĩnh, hắn rút ra một điếu thuốc. Ánh đèn trong bãi đỗ xe hiu hắt, ngọn lửa cam cam đỏ đỏ từ chiếc bật lửa chiếu sáng một góc nhỏ. Khói thuốc từ trong xe khuếch tán làm mắt người hoen đỏ.
Hút hết điếu thuốc, Kỷ Viêm lái xe trở về căn nhà mà hắn đã lâu không ghé. Nơi đây có người đến quét dọn thường xuyên. Kỷ Viêm mở đèn, khoảnh khắc ánh đèn vụt sáng khiến hắn ngỡ như tất cả chỉ là cơn mộng mị. Không có Đường Duy. Không có Lạc Tân. Không có Tân Ngu. Ngỡ như hắn vừa ra ngoài, và bây giờ thì về nhà.
Kỷ Viêm bước đến tủ giày lấy dép ra. Nhìn đôi dép màu xám vừa quen vừa lạ... Nhà Đường Duy có hai đôi dép giống hệt nhau. Một đôi xanh nhạt và một đôi nâu đen, xỏ chân vào thoải mái lắm. Không biết Bác sĩ Đường mua chúng ở đâu... Phát hiện dòng suy nghĩ chạy tọt về người đó, Kỷ Viêm đá đôi giày sang một bên rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Kỷ Viêm nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện thiếu một người thì không sống nổi.
Diện tích phòng ngủ của Đường Duy vừa đủ cho hai người, song phòng ngủ của Kỷ Viêm rất lớn. Ngoài ra còn có màn hình mới nhất trên thị trường phục vụ thú vui chơi game của hắn. Kỷ Viêm vào bếp lấy vài lon bia lạnh, bật màn hình lên và tải trò chơi đã lâu không cày.
Phải nói rằng trò chơi có ma lực giải toả cảm xúc khá thần kỳ. Kỷ Viêm bất giác phá đảo diệt boss mấy trận liền, mà dưới đất cũng bất giác ngổn ngang đầy lon rỗng. Kỷ Viêm qua quýt thu dọn chúng, đoạn đi tắm.
Vì căn nhà vắng chủ đã lâu nên trong phòng tắm không treo khăn lông. Kỷ Viêm tắm xong, hắn gọi tên người đó như một thói quen: “Bác sĩ Đường ơi!”
Trả lời hắn là không gian tạnh vắng đến phũ phàng. Kỷ Viêm nhắm mắt lại, thói quen quả thật là một điều kinh khủng khiếp. Chỉ trong hơn nửa năm ngắn ngủi, Kỷ Viêm đã chẳng thể nhớ nổi mình từng sống như thế nào khi không có Đường Duy.
*
Cậu út nhanh nhẹn thật. Đường Duy tan làm về nhà thì phần lớn đồ đạc của Kỷ Viêm đã thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại vài thứ linh tinh. Có lẽ là... đồ bỏ.
Vài ngày sau khi chia tay, cuộc sống của Đường Duy không khác gì trước đây. Đi làm, nấu cơm, đọc sách và nghiên cứu hồ sơ bệnh án. Chẳng qua mỗi khi nấu ăn, anh thường phát hiện mình đã mua nguyên liệu cho hai người; chẳng qua trước khi ngủ vùi, anh thường mở điện thoại muốn hỏi rằng mấy giờ em về nhà; chẳng qua trong ca trực đêm, anh thường cảm thấy có người đang gọi đồ ăn khuya cho mình, và đến khi dạ dày quặn thắt thì mới bừng tỉnh.
“Tiểu Đường.” Đường Duy đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì Trưởng khoa đẩy cửa vào.
“Sao vậy ạ? Trưởng khoa Từ?” Đường Duy hỏi.
“Là vầy nè.” Trưởng khoa Từ có tướng tá đầy đặn, những vết chân chim nơi khoé mắt tôn lên nét phúc hậu cho nụ cười ông. “Bệnh viện mình đang tổ chức giao lưu liên kết với một bệnh viện ở Đức.”
“Bên mình sẽ cử một vài chuyên gia đến đó trao đổi kinh nghiệm. Ban giám đốc bệnh viện thấy cậu vừa có năng lực mà còn độc thân, muốn cử cậu qua đó. Cậu nghĩ sao?”
Đường Duy nghĩ chuyện này hẳn là vừa quyết định, chứ sao trong khoa không có lấy một tiếng gió.
“Hình như tôi còn non quá.” Đường Duy nói thật lòng, thông thường các hoạt động giao lưu liên kết đều cử bác sĩ có thâm niên trong bệnh viện. Đôi khi nhiều trường hợp lâm sàng không chỉ dựa vào kiến thức lý thuyết mà còn cần kinh nghiệm thực tiễn.
“Sao nói vậy được.” Trưởng khoa vỗ vai Đường Duy. “Bên mình cần mấy người trẻ ra nước ngoài giao lưu. Cậu chín chắn, có năng lực. Thích hợp nhất rồi.”
“Nhưng...”
Trưởng khoa ngắt lời, khuyên anh: “Đừng từ chối vội. Suy nghĩ kỹ trước đi, còn mấy tuần nữa lận.”
Nói đoạn, Trưởng khoa chống hai tay bên eo chậm rãi rời đi.
Thực ra Đường Duy không muốn ra nước ngoài. Anh không thích hoà nhập vào môi trường mới cho lắm. Một lối sống mới dễ gây ra nhiều mâu thuẫn nhỏ với những thói quen cũ. Nó không phải là rắc rối lớn, nhưng nó khiến người ta cảm thấy bị gò bó.
Bên ngoài trời âm u, có lẽ sắp mưa lớn. Mưa thu thường đi kèm với gió lạnh, e rằng Bắc Thành muốn chuyển mình rồi.
Đường Duy đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Xe vừa lái ra khỏi cổng bệnh viện, cơn mưa mùa thu đã đổ xuống sầm sập.
*
Kỷ Viêm nhéo sống mũi một cách mệt mỏi sau khi hoàn thành công việc trong tay. Cơn mưa nặng hạt ngoài kia đã kéo dài một giờ đồng hồ, hắn không muốn về nhà lắm. Mấy ngày qua, hoặc là hắn tăng ca ở công ty, hoặc là chỉ về nhà chơi game.
Kỷ Viêm mở điện thoại, gọi cho Thi Hạo.
“Đang đâu?” Kỷ Viêm ngậm điếu thuốc trên môi.
“Mẹ bà nó, mưa gì to vãi lồng.” Thi Hạo làu bàu. “Mới về nhà, sao vậy?”
“Thiên Địa, đi không?” Kỷ Viêm cắn điếu thuốc.
Ở bên Đường Duy nửa năm, hắn gần như đã quên mất niềm vui khi độc thân. Chẳng phải cuộc sống là chuyển từ thói quen này sang thói quen khác à? Chưa kịp thích nghi mà thôi.
“Ồ.” Thi Hạo cà khịa. “Tao tưởng từ khi cậu út biết yêu là chính thức rửa tay gác kiếm chớ.”
Kỷ Viêm ngẩng đầu, nhả ra làn khói trắng: “Nói cái mẹ gì nhiều vậy? Có đi hay không?”
“Nói sớm chút là được rồi. Mày nói sớm là...”
“Giờ tao tới.” Kỷ Viêm cúp điện thoại.
Điếu thuốc tàn. Kỷ Viêm lấy chìa khoá xe, ra khỏi văn phòng.
Mưa bên ngoài mãi không ngớt. Đường đã tắc, lúc này dòng xe cộ chẳng khác nào rùa bò. Kỷ Viêm càng bực hơn, hắn gõ ngón tay liên tục vào vô lăng. Vốn là mười phút đi đường, giờ đây mất bốn mươi phút mới tới nơi.
Dẫu bên ngoài trải qua bao nhiêu sóng gió, chỉ cần đến với Club Thiên Địa thì nơi đây luôn chào đón khách hàng với vẻ xa hoa hơn bao giờ hết, mà còn bất kể ngày đêm.
Kỷ Viêm bước vào phòng riêng, bên trong đã náo nhiệt từ lâu.
“Anh Viêm, mười phút của mày á hả?” Thi Hạo lôi Kỷ Viêm ra chọc.
Kỷ Viêm liếc cậu: “Mày thử lái xe từ Tân Ngu đến đây đi.”
“Bao nhiêu lâu ta không gặp nhau. Bao nhiêu lâu ta không thấy nhau. Anh Viêm, làm ly nào.” Kỷ Viêm không nhớ người này tên gì.
“OK.” Kỷ Viêm cầm ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Người mời rượu sửng sốt trong giây lát, chợt nhận ra hôm nay cậu út tới đây cốt mua say. Phòng riêng này ở Club Thiên Địa chỉ có bấy nhiêu người ra ra vào vào. Thẻ ở phòng này do Cảnh Địch mở. Từ xưa đến nay trong thẻ chẳng bao giờ có tiền, ai đến thì nạp. Đám cậu ấm cô chiêu ở phòng này chia thành dăm ba loại, nhưng đã ra ngoài thì chẳng ai thiếu mấy đồng bạc mua rượu. Điều này cũng xác định rằng bản chất của mấy buổi tụ tập luôn nằm trong giới hạn, ngoại trừ mua say thì chả ai uống như Kỷ Viêm cả.
Hôm nay Kỷ Viêm tới đây là dự định uống thả cửa. Ai đến cũng không từ chối, ly này nối liền ly kia. Chẳng biết đã qua bao lâu và mình đã nốc bao nhiêu rượu, Thi Hạo kéo hắn sang một bên nói nhỏ: “Mày điên hả? Mày uống cho cố vào, có nghĩ tới Bác sĩ Đường ở nhà không hả?”
Thi Hạo từng đưa Kỷ Viêm về nhà nhiều lần, dẫu khuya thế nào thì Bác sĩ Đường vẫn không nặng lời với hắn. Nếu Đường Duy không phải là đàn ông, cậu đã ủng hộ hai người tiến tới hôn nhân con mẹ nó rồi.
Kỷ Viêm nhếch mép cười khi nghe thấy ba chữ nọ: “Anh ấy dựa vào cái gì mà quản tao?”
“Má... Mày say thật rồi hả?” Thi Hạo không tin nổi đây là những gì xuất phát từ miệng Kỷ Viêm.
Cậu và Kỷ Viêm chơi thân với nhau từ nhỏ. Kỷ Viêm là ai chứ? Kiêu ngạo, mạnh mẽ, con mắt cao hơn đỉnh đầu, bướng từ trong xương cốt. Bề ngoài thì chào hỏi lễ phép với mọi người, ấy là do gia đình giáo dục khắt khe. Nhưng thật ra chẳng có mấy ai lọt vào mắt hắn. Từ khi ở bên Đường Duy, người nào có mắt cũng phát hiện Kỷ Viêm đã thay đổi. Nhất là có vài thứ đã ăn vào máu, không phải một sớm một chiều là thay đổi được.
“Không có.” Kỷ Viêm muốn say, nhưng hắn không biết vì sao càng uống càng tỉnh.
“Cãi nhau hả?” Thi Hạo tò mò. Cậu vắt hết óc cũng không thể hình dung ra Bác sĩ Đường đằm tính và dịu dàng khi cãi nhau thì có dáng vẻ thế nào.
Kỷ Viêm khẽ xoay chiếc ly trong tay, đoạn nói: “Chia tay rồi.”
Thi Hạo vốn muốn khuyên đôi ba câu, song lại nghĩ rằng thế này cũng tốt —— Tình càng sâu, càng khó dứt. Chứ được cái gì đâu?
“Đàn ông đàn ang mà chụm đầu nói nhỏ cái gì đó.” Có người hỏi, giọng điệu thiếu đứng đắn.
“Xéo đê.” Thi Hạo cười mắng.
“Sao bữa nay Cảnh Địch không tới ta? Anh Viêm của tao ở đây, vậy mà chả có ai mang món ngon ra đãi.” Người này vừa dứt lời, trong phòng đã vang tiếng cười thâm thuý.
Chẳng mấy chốc, quản lý đưa một nhóm người vào. Có nam lẫn nữ, ngoại hình phải gọi là đẹp xuất sắc. Giả như bị người ngoài trông thấy, nhất định có ai đó nhận ra mấy ngôi sao mới nổi ở đây. Họ không phải là người của Club Thiên Địa, nhưng họ bằng lòng chi một ít tiền cốt đổi lấy cơ hội giao du với giới thượng lưu của Bắc Thành. Anh tình em nguyện, anh vui em mừng, những người thuê phòng cũng chẳng quan tâm quản lý muốn kiếm thêm chút đỉnh.
“Nào nào nào, cho anh Viêm của tao chọn trước.” Người nọ nhìn sang Kỷ Viêm.
Đèn trong phòng mờ câm, thực ra chẳng thể nhìn rõ mặt mũi từng người. Nhưng đã bước chân vào đây thì tuyệt nhiên không có chuyện xấu xí. Kỷ Viêm nheo mắt, chỉ bừa một người.
Ai đó cất tiếng: “Gu anh Viêm vẫn giống như ngày nào nghen.”
Người kia ngồi xuống bên cạnh hắn. Kỷ Viêm nhìn thoáng qua, rồi chả buồn chú ý tới. Thiếu niên hiểu chuyện, chỉ dám rót rượu và lấy thức ăn, không hó hé một tiếng và cũng không dám sờ bậy bạ.
Ai đó nhiều chuyện, nghiêng người bảo: “Trời, có người nào tiếp rượu mà như cưng chứ. Y chang khúc gỗ vậy.”
Một câu nói đã kéo hết sự chú ý của những người đang chìm trong tình dục. Cả đám dồn hết ánh mắt lên Kỷ Viêm. Ai đó đưa ly rượu cho thiếu niên, cười mỉm: “Sao cưng để anh Viêm tự uống rượu hử? Nhanh lên, đút cho anh Viêm nè.”
Thiếu niên ngoan ngoãn nâng ly lên nhưng bị người nọ cản lại. Nó không hiểu, đưa mắt nhìn người nọ.
“Dạo này Bắc Thành càng ngày càng lạnh. Rượu phải nóng thì mới uống được.”
Những người ở đây toàn là khách quen, dĩ nhiên thiếu niên hiểu ý của họ. Đây là những gì MB phải làm. Thiếu niên nhấp một ngụm rượu, nghiêng người về phía Kỷ Viêm.
Kỷ Viêm chưa nói gì cả. Hắn khẽ cong môi, nhướng mi quan sát động tác của nó.
Thực ra cảnh tượng này khá phổ biến trong giới của họ, song ở Kỷ Viêm thì không. Mọi người vừa la ó, vừa nhìn chăm chú hình ảnh ngàn năm có một. Thiếu niên rất biết cách kiểm soát nhịp điệu. Vốn là một quá trình chỉ chớp mắt là xong, thế mà nó từ từ tiếp cận Kỷ Viêm như muốn mời chào hắn.
Đôi môi của thiếu niên càng ngày càng gần, sự thèm khát trong lòng mọi người cũng càng lúc càng cao.
Ngay khi ai đó muốn mở miệng chọc ghẹo thì Kỷ Viêm thình lình đẩy mạnh nó ra. May là đẩy sang một bên, chứ nếu đẩy thẳng ra sau thì cái gáy nó đã đập vào cạnh bàn. Thiếu niên ngã xuống sô pha, mọi người sững sờ trong thoáng chốc.
Kỷ Viêm lấy áo khoác, bước ra khỏi phòng.
Mãi đến khi tiếng sầm cửa vang lên, mọi người mới hoàn hồn.
“Ê, anh Viêm bị gì vậy?” Ai đó hỏi.
“Lần này Kỷ Viêm chết thật rồi.” Thi Hạo lẩm bẩm, đoạn trông về hướng Kỷ Viêm bỏ đi.
Hết chương 45