Sớm nay Đường Duy vừa ra ngoài đã đón lấy cơn gió lạnh khiến anh rùng mình. Bắc Thành dần vào đông, khí trời lạnh lẽo giúp đầu óc anh tỉnh táo phần nào. Đã nhiều năm nay anh chưa từng mất ngủ, cộng thêm ở nhà chẳng có melatonin* nên anh mở mắt thao láo đến hừng đông.
[1] Melatonin: được biết đến nhiều nhất với vai trò trong việc điều chỉnh giấc ngủ – duy trì nhịp sinh học (trên thị trường có bán kẹo dẻo melatonin giúp ngủ ngon đó)
“Chào buổi... Trời, Bác sĩ Đường bị gì vậy?” Y tá trực ca hôm nay trông thấy quầng thâm dưới mắt Đường Duy mà hết hồn hết vía.
Đường Duy cười trừ: “Chào buổi sáng. Tối qua ngủ không ngon.”
Thực ra, thức trắng một đêm không đến mức có quầng thâm rõ rệt. Chẳng qua Đường Duy không ưa vận động ngoài trời nên có làn da trắng nõn, quầng thâm mới bắt mắt thế thôi.
Bên ngoài có gió lạnh giữ cho đầu óc tỉnh táo, còn văn phòng ấm áp làm người ta dễ lạc lối giữa miên man ưu phiền. Đường Duy thay quần áo, rửa mặt bằng nước lạnh.
Hôm nay anh trực ở phòng khám, bất kể ngày nào thì bệnh viện vẫn cơ man là người. Trưa đến, Đường Duy quyết định không ghé căn tin mà đi thẳng xuống phòng làm việc ngủ bù. Đang trải drap giường thì nghe thấy hai tiếng “cốc cốc”, Đường Duy lê bước tới mở cửa.
“Trưởng khoa Từ.”
“Tiểu Đường, không xuống ăn cơm hả?” Trưởng khoa Từ tươi cười bước vào.
Đường Duy đóng cửa lại: “Không ạ. Tối qua tôi ngủ ít.”
“Còn trẻ, đừng thức đêm miết.” Trưởng khoa Từ nhíu mày. “Cậu nghĩ vụ kia chưa?”
“Trưởng khoa Từ, tôi đi.”
Tối hôm qua Đường Duy đã cân nhắc kỹ, hiện tại đi Đức là lựa chọn tốt nhất. Anh không biết Kỷ Viêm sẽ uống say lúc nào, nhưng anh chẳng thể hoài bị động khi hắn cứ đột ngột xuất hiện như thế. Anh biết Kỷ Viêm thích mình, nhưng anh không có khả năng nhận nổi kiểu thích của cậu út. Anh muốn ích kỷ một lần. Anh không muốn về sau hễ khi nhớ lại mối tình đầu thì toàn là vết thương. Đến lúc về nước, có lẽ cậu út đã sớm quên anh.
Trưởng khoa Từ gật đầu mỉm cười khi nghe Đường Duy đồng ý. Ông vỗ vai anh: “Tiểu Đường, tôi biết mình không nhìn lầm cậu mà. Đi đi! Cho quốc tế cũng biết thế hệ trẻ chúng ta máu lửa thế nào!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức không gây phiền phức cho mọi người.”
“Ha ha!” Trưởng khoa Từ cười to. “Tiểu Đường, chả nhẽ tôi không biết năng lực của cậu? Đừng khiêm tốn nữa.”
“Vậy cậu thu dọn đồ đạc đi, ngày mốt lên đường.”
Đường Duy khẽ nhướng mày: “Nhanh vậy ạ?”
“Nửa tháng rồi. Mọi người đã chuẩn bị xong, chờ cậu trả lời thôi đó.”
“Visa và vé máy bay không cần lo, bệnh viện chuẩn bị cho cậu.” Trưởng khoa Từ vẫy tay. “Cậu nghỉ trưa tiếp đi.”
“Vâng ạ. Trưởng khoa Từ đi thong thả.” Đường Duy tiễn ông ra cửa.
Trưởng khoa Từ chắp tay sau lưng, vừa ra khỏi phòng đã quay đầu: “À, Tiểu Đường. Ngày mai cậu khỏi đi làm, ở nhà thu dọn đồ đạc đi.”
“Vâng ạ.”
Đường Duy nằm xuống giường, thân thể rã rời nhưng đầu óc xoay vòng không sao ngủ được. Anh không ngờ chuyến đi đến Đức lại nhanh hơn mình tưởng, vừa chấp nhận sự thật này thì ngày mốt đã xuất phát. Anh không phải là người hướng ngoại, đến một nơi xa lạ hơn nửa năm đối với anh có chút đột ngột.
Đường Duy mở WeChat của Hạ An, gửi một tin nhắn:【Tối nay rảnh không?】
Đoạn anh đặt điện thoại xuống. Cửa sổ đóng kín làm căn phòng tẻ nhạt đi trông thấy, Đường Duy dần chìm vào giấc ngủ trong dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Tiếng chuông báo thức chói tai gọi anh tỉnh dậy. Đường Duy tắt báo thức trên điện thoại, phải vài phút sau anh mới mở mắt ra.
Anh gấp khăn trải giường, rửa mặt bằng nước lạnh rồi mở cửa sổ. Tiếng gió kêu u u tràn vào phòng cuốn đi vẻ buồn tẻ, bấy giờ Đường Duy mới thấy khá hơn.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Anh mở điện thoại, thấy Hạ An trả lời:【Được. Tan làm tôi tới bệnh viện tìm cậu.】
Ngoài ra, còn có vài tin nhắn quảng cáo và tin nhắn nhóm. Đường Duy tắt điện thoại, đi lên phòng khám trên lầu.
Khi Hạ An đến, Đường Duy vẫn đang thăm khám. Y chờ ở ngoài đến khi Đường Duy kết thúc ca bệnh cuối cùng thì đẩy cửa vào.
Đường Duy tưởng rằng bệnh nhân trở lại nên ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt xán lạn của Hạ An thì anh cười ngay: “Tới rồi hả, Hạ An.”
“Bác sĩ Đường, đôi mắt này là do hôm qua chơi quá trớn hử?” Hạ An tặc lưỡi.
Đường Duy lắc đầu cười, cúi đầu thu xếp đồ đạc tiếp.
“Sao đây? Lớn già đầu, thất tình cái là khóc sướt mướt vậy hả?” Hạ An ngồi xuống ghế bắt tréo chân.
“Không phải. Tối qua ngủ không ngon.” Đường Duy đứng dậy. “Đi thôi, xuống phòng thay đồ với tôi.”
“Xí ~” Hạ An đứng dậy, xuống lầu với Đường Duy.
Đường Duy cởi blouse trắng, nhấn hai lần vòi pump xà phòng rồi rửa tay cẩn thận.
Hạ An cứ ngó anh trân trân, thi thoảng còn kêu mấy tiếng “chậc chậc“.
Đường Duy dở cười dở mếu. Anh lau tay, hỏi: “Chậc cái gì?”
“Hiếm có hiếm có, tôi muốn nhìn kỹ xíu.” Hạ An long lanh mắt. “Đường Duy, lâu rồi tôi không thấy cậu mất ngủ đó.”
Trưa nay Đường Duy mơ màng nhắn tin cho Hạ An, quên béng cả quầng thâm mắt của mình. Nếu nhớ thì anh đã chẳng hẹn Hạ An vào tối nay.
“Đừng chậc nữa, đi thôi.” Hai người ra khỏi phòng. Đường Duy vừa khoá cửa vừa hỏi: “Ăn gì đây?”
“Bác sĩ Đường đãi, ăn gì cũng được hết.”
Đường Duy mỉm cười. Hạ An sẽ không khách sáo vì Đường Duy đãi cơm, chẳng qua y lười động não suy nghĩ nên “bát-xê” cho anh.
Đường Duy lái xe, tìm một nhà hàng gần đây mà cả hai đều cho là ổn.
“Hạ An, ngày mốt tôi đi Đức.” Đường Duy gọi món xong thì đi thẳng vào vấn đề.
Hạ An vốn muốn dò hỏi chuyện tối qua, ngờ đâu nghe thấy tin này thì giật sững người. Y tròn mắt: “Nhanh dữ.”
“Ừ.”
“Cậu tính đi bao lâu?”
“Không biết nữa, chắc không tới một năm.” Hoạt động giao lưu quốc tế thường kéo dài từ sáu tháng đến một năm, song rất khó biết cụ thể ngày kết thúc.
“Vậy thì lâu lắm.” Hạ An bĩu môi.
Ý định ban đầu của y là muốn Đường Duy nghỉ đông ở đâu đó, ra ngoài cho khuây khoả đầu óc. Giờ thì ra ngoài thật, nhưng ngốn tận một năm.
Đường Duy cười khẽ: “Lúc về tôi mua quà cho cậu.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Đường Duy sắp đi, Hạ An muốn anh vui vẻ nên không hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Hạ An biết, Đường Duy nhất định phải chịu đả kích rất lớn. Y hiểu Đường Duy quá mà. Mấy năm trước Đường Duy suy nhược thần kinh* vì chuyện gia đình, suốt đêm mất ngủ. Hai năm trở lại đây thì khá hơn, không còn rối loạn giấc ngủ* nữa. Nhưng cũng vì chuyện gia đình nên anh “nhạy cảm hơn trước cơn căng thẳng” so với người khác*. Phải là chuyện đặc biệt ảnh hưởng đến tâm trạng, anh mới mất ngủ. Hạ An ở trong lòng mắng Kỷ Viêm máu chó đầy đầu.
[2] Suy nhược thần kinh: là tình trạng rối loạn chức năng của vỏ não và một số trung khu dưới vỏ do tế bào não phải làm việc quá căng thẳng, dẫn tới tình trạng quá tải và suy nhược, ảnh hưởng nghiêm trọng tới quá trình hồi phục và tái tạo toàn bộ các cơ quan trong cơ thể.
[3] Rối loạn giấc ngủ: là một trong những triệu chứng thường gặp nhất của suy nhược thần kinh. Người bệnh có thể bị mất ngủ hoặc tỉnh giấc nhiều lần trong đêm, ngủ quá ít hoặc quá nhiều so với bình thường.
[4] Nhạy cảm hơn trước cơn căng thẳng: Đây là một giả thiết về nguyên nhân dẫn đến Trầm cảm: Đáp ứng với stress ở người từng bị sang chấn tinh thần (Cuối chương có giải thích kỹ hơn).
Tối về nhà, Đường Duy ngủ một giấc thật ngon; sáng hôm sau, anh tìm kiếm trên mạng những vật dụng cần chuẩn bị khi sang Đức. Cả ngày hối hả mua sắm, còn mệt hơn đứng phẫu thuật trong bệnh viện.
Hạ An tiễn anh. Y là người cảm tính, trước bầu không khí sắp chia tay ở sân bay còn rơi vài giọt nước mắt khiến Đường Duy dở cười dở khóc.
Đến khi máy bay cất cánh, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ thì Đường Duy mới thật sự cảm thấy mình phải tạm chia tay Bắc Thành.
Đường Duy đã gửi một tin nhắn cho Giang Nhạn Tuyết vào đêm trước khi rời đi. Đại khái là anh đi công tác một năm, nếu gia đình tin tưởng thì Đường Duy sẽ sắp xếp một bác sĩ đáng tin cậy chăm sóc sức khoẻ cho Miểu Miểu trong năm tới. Người bên kia trả lời rất nhanh, bởi tình trạng Miểu Miểu luôn ổn định và chỉ cần kiểm tra định kỳ nên Giang Nhạn Tuyết chấp nhận lời đề nghị của Đường Duy.
Nhận được tin nhắn trả lời, lòng Đường Duy cứ mãi lưng chừng. Anh sợ Kỷ Viêm không biết mình đã rời đi; lại sợ Kỷ Viêm biết. Anh sợ Kỷ Viêm hay tin thì đến tìm mình; lại sợ Kỷ Viêm dù đã biết cũng chẳng tới. Tâm trạng thắc thỏm kéo dài đến giờ phút này mới thoáng bình tĩnh, nhưng sau cùng lại hoá thành cảm giác mất mát sâu sắc làm trái tim bỏng rát.
“Bác sĩ Đường ngủ đi, còn lâu lắm mới tới.” Bác sĩ đồng hành nói nhỏ.
Đường Duy khẽ gật đầu: “Được.”
*
Đường Duy đặt chân lên München* thì trời đã vào đêm. Ở đây thật lạnh. Anh lấy chiếc áo khoác trong vali ra và quấn lên người, bấy giờ cảm thấy ấm hơn đôi chút.
[5] München (còn gọi là Munich): thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg và là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất của Cộng hòa Liên bang Đức.
Người Đức có ý thức cao về thời gian, vì vậy thành viên trong ban tổ chức đã chờ sẵn ở đây. Hầu như Đường Duy luôn trong trạng thái mơ màng suốt chặng đường. Đến khi ra khỏi sân bay, từng cơn gió lạnh thốc vào mặt, hằng hà dòng chữ khó hiểu trên phố xá và trông thấy người da trắng có mặt ở khắp mọi nơi, cuối cùng anh mới nhận ra mình đã rời xa quê hương.
Ban tổ chức bố trí căn hộ cho họ ở gần đây, không quá tốt nhưng rất sạch sẽ. Sau khi ổn định chỗ ở thì người bên bệnh viện Đức mời họ ra ngoài chơi, thực ra vài người trong đoàn cũng có ý định tham quan cảnh đêm München từ lâu. Chỉ có Đường Duy và một giáo sư lớn tuổi nói rằng mình cần phải nghỉ ngơi.
Đường Duy nằm hình chữ Đại (大) trên giường, trước tiên báo với Hạ An đã hạ cánh an toàn, sau đó thì thu dọn đồ đạc ra ngoài ăn tối.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, Đường Duy sợ lạnh nên quấn thêm khăn choàng trên cổ. Anh tìm bừa một cửa hàng thức ăn nhanh, song nhân viên lại không hiểu tiếng Anh. Đường Duy đành dùng cử chỉ gọi một phần hamburger, quá trình chẳng mấy suôn sẻ.
Anh ngồi vào bàn nhìn con phố xa lạ ngoài cửa sổ với chiếc bánh mì kẹp thịt khô khan trong tay. Lần đầu tiên khi trưởng thành, Đường Duy có cảm giác nhớ nhà. Nhận thấy bản thân bỗng toát lên ý tưởng ấy, anh bèn nở nụ cười gượng gạo. Anh tự hỏi chính mình, rằng anh có nhà sao?