Dấu Chân Của Người Đến Sau

Chương 7: Chương 7




“Cô gặp anh vào một ngày nắng hạ,

Nước trong xanh,nắng ấm chiếu muôn nơi

Tôi gặp anh vào một ngày mưa lớn

Nước đóng băng, lạnh lẽo khắp đất trời”

Bạn có tin vào định mệnh không? Tôi thì tin là có đấy, chỉ là không xuất hiện một cách rõ rệt. Tôi nhớ trong phật giáo, người ta đã từng nói rằng, con người ta gặp nhau là cái duyên và đến với nhau chính là cái phận. Mà đã là có phận nhất định sẽ trường tồn.

Tôi nghe cái này là khi ở nhà với bố mẹ, lúc đấy tôi còn nỏ không hiểu câu gì. Sau này nhìn lại trường hợp của mình tôi mới hiểu. Tôi nghĩ tôi và anh chính là có phận, có phận mới có thể làm được anh em. Chứ nhiều người muốn làm em gái của anh lắm, bởi anh hiền lành, anh ôn nhu lại hiểu rõ tâm lý con gái. Có thể biết tôi cần gì và muốn làm gì để giúp đỡ. Nhưng rốt cuộc người anh quan tâm nhất vẫn chính là tôi.

Trong thời gian anh xa nhà để học đại học, tôi không hỏi anh đã trải qua những gì vì tôi muốn bản thân mình tự tìm hiểu. Anh đã biết được trước là tôi sẽ chuyển lên đây nên anh chuẩn bị cho tôi phòng riêng. Nhà tôi cũng thuộc nhà khá giả, với thời gian anh đi học đã dành dụm được một số tiền đủ để mua một căn hộ nho nhỏ. Tôi vào nhà anh ở với vai trò là một người em, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy hâm mộ.

Nghĩ lại, người ta hâm mộ cũng thấy đúng, tôi có ngoại hình cũng tạm ổn, học giỏi, lại có gia đình kha giả, chưa kể đến còn có một người anh đẹp trai lại biết quan tâm em gái đến thế. Cuộc sống này luôn làm người ta mong ước mà.

Nhưng chung quy lại, họ vẫn nhìn vào vẻ bề ngoài đề phán xét con người. Chứ họ nào đâu hiểu được tôi đã trải qua những gì. Cái khó khăn nhất không phải là khó khăn về mặt tài chính mà chính là khó khăn về mặt tinh thần. Chỉ cần có một suy nghĩ tiêu cực thôi, con người sẽ rơi vào bế tắc.

Tôi sống ở nhà anh rất vui vẻ, ngày ngày anh đi học về cũng chịu khó vào bếp nấu cho tôi ăn. Bệnh tình anh cũng chuyển biến tốt, vì vậy việc trong nhà anh cũng dành hết. Người ta bảo, đàn ông con trai kiêng kị nhất là việc bếp núc, nhưng tôi thấy anh thân thiện với cái bếp hơn tôi nhiều.

Khi tôi nhận được giấy báo đậu, không hiểu sao trong lòng lại man mác buồn. Nhưng vẫn cố mỉm cười thật rạng rỡ chạy đi tìm anh để thông báo cho anh biết. Anh mỉm cười, đưa tay vuốt đầu tôi và bảo:“ Em giỏi nhỉ! Đậu được trường kinh thế luôn đấy”

Tôi bĩu môi, bất mãn nói:“ Anh thi được bộ em thi thì không được hả?”

Anh khẽ cười:“ Đâu có, anh khen thật lòng đấy”

“Nhưng em thấy anh chẳng có tí biểu hiện nào là thật lòng cả”

“Thật ra khi nghe tin em đậu vào trường kinh tế. Anh cũng không vui mừng lắm, cũng không hiểu tại sao nữa. Đang lí ra là phải vui mừng thay cho em mới phải nhỉ”

Anh ngồi bên cửa sổ, xuyên qua ánh nắng chiều tà. Đôi mắt anh nhẹ nhàng như mây, dịu dàng như nước. Dù anh vui, hay buồn anh vẫn cứ mãi dịu dàng như vậy. Có lẽ, anh cũng có cảm nhận giống tôi, cũng không vui vẻ chút nào khi thấy tờ báo thi đậu. Nhiều người có thể vui mừng nhảy cẫng lên, nhiều người cũng vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, còn tôi thì ngược lại. Không vui cũng chẳng buồn.

“À, trước khi vào trường, người ta yêu cầu em làm bộ hồ sơ khảo sát xem năng lực em thế nào đấy?”

“Hả? Phải như thế nữa ư, vậy thì mệt lắm”

Tôi lười nhác tựa đầu vào người anh. Nhìn đi nhìn lại tờ giấy, vô thức nói.

“Chứ sao nữa! Đã bảo là học trường này không dễ đâu”

Anh cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Tôi cũng hiểu anh ám chỉ điều gì. Chắc trong lòng anh vẫn vướng mắc chuyện tôi chọn vào trường kinh tế thay vì trường an ninh. Nắm lấy cánh tay đang vuốt tóc của tôi, khẽ bảo:“ Anh à, em thích học ngành kinh tế. Dù khó thế nào em vẫn muốn học”

“Ừ, có gì không hiểu cứ hỏi anh là được”

“Bộ hồ sơ khảo sát ban nãy anh nói là làm những gì ấy nhỉ?”

“Chỉ là đi từng nhà phỏng vấn thôi, em chịu khó một chút là được”

Tôi lại lần nữa nhăn mặt:“ Phỏng vấn á, sao giống như phóng viên thế?”

“Đâu có. Làm trong giới marketing điều phải có tài giao tiếp để đi tiếp thị khách hàng. Đó là điều mấu chốt đấy”

“À, ra là vậy. Em đói quá, đi ăn gì đi anh”

Tôi ngồi bật dậy nhìn anh. Hầu như được gần anh là người tôi linh động hẳn. Anh cũng đứng dậy, bật cười rồi nhéo mũi tôi một cái:“ Quỷ tham ăn”

Âm thầm lè lưỡi, không chịu thua đáp trả:“ Là quỷ mà được ăn no là tốt rồi”

Hai chúng tôi đến một khu phố nhỏ. Phố này là phố dành cho sinh viên. Đồ ăn nơi đây vừa ngon vừa rẻ nên tôi gọi rất nhiều đồ. Nhiều nhất là đùi gà ran. Ngồi hí hửng nhìn xung quanh rồi lại nhìn sắc mặt từng người.

Con người bây giờ có nhu cầu đi theo cái đẹp. Anh đẹp trai như vậy, muốn không bị người khác chú ý là chuyện không thể. Nhưng đang ăn mà có người nhìn cũng không hay, ăn rất mất tự nhiên. Có khi nào người ta chụp hình anh đăng lên báo rồi có cả ảnh tôi không đấy, với cái thế ăn của tôi nhất định sẽ gây bão cộng đồng mạng cho mà xem.

Nghĩ đến đây, tôi lại bực mình nhìn chăm chăm vào anh. Anh lấy làm lạ, bèn hỏi:“ Trên mặt anh dính cái gì à?”

“Dính được cái gì thì may rồi. Anh không thấy người ta nhìn anh nhiều lắm hả?”

Anh để ý đến lời tôi nói. Nhìn xung quanh một hồi cũng hiểu ra:“ Người ta nhìn thì kệ người ta. Dù sao sắc đẹp cũng đâu phải là do anh quyết định đâu”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không biết là người ta quan trọng vấn đề sắc đẹp đến cỡ nào. Có người còn tốn ra hàng trăm triệu chỉ để đi phẫu thuật thẩm mỹ mũi. Còn anh, sắc đẹp như mua bán rau ngoài chợ. Có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Thật là, vài bữa nữa anh xấu đi rồi mới biết”

Anh lại đưa tay nhéo nhẹ đầu mũi tôi, cười cười bảo:“ Đợi anh xấu lúc đấy em cũng già rồi”

“Ý anh bảo là em xấu hơn anh hả? Nằm mơ đi”

“Rồi rồi, em gái anh đẹp nhất”

Đang hí hửng cãi nhau với anh. Liền nghe thấy từ “em gái anh” lòng tôi bỗng nặng nề. Khuôn mặt xị xuống không nói chuyện với anh nữa. Buồn bực ngồi đợi món ăn. Cảm giác này thật không thể tả. Đến chính bản thân tôi, tôi cũng chẳng biết đây là cảm giác gì.

Khi đùi gà được bưng lên, tôi ngồi bốc từng cái để ăn. Tay anh bị đau nên không ăn được. Chỉ gọi món súp lên rồi lấy thìa múc. Anh ăn rất chậm rãi, giống mấy người trong phim Hàn Quốc thường hay ăn, tôi nhìn anh bĩu môi bất mãn, đến việc ăn thôi cũng cầu kì phức tạp như vậy.

“A, chị Dany kìa”

Thấy chị Dany quen thuộc đi lướt qua. Tôi để ý đến, vừa ăn vừa chỉ để anh nhìn thấy. Anh cúi đầu không nhìn, giọng nói trầm thấp vang lên:“ Em ăn đi, kệ chị ấy”

Tôi chớp chớp mắt không hiểu:“ Không phải anh nói gai người là bạn thân mà”

“Không phải”

Anh nói rất nặng nề làm tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ biết là anh với chị ấy đang có chuyện cãi nhau nên hai người mới lơ nhau như thế. Tôi còn nhớ rất rõ nụ cười hạnh phúc của anh khi được chị ấy đút cho ăn. Lúc đấy anh còn vui vẻ hơn khi thấy tôi rất nhiều.

Bỗng dưng trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác ghen tị. Trong lòng tôi cứ đinh ninh tôi là người quan trọn nhất, nhưng khi đến đây tôi mới biết mọi chuyện đâu phải đơn giản như thế. Chuyện xưa tôi vẫn nhớ nhưng có lẽ anh đã quên mất rồi.

Nếu như được ước, tôi chỉ ước thời gian quay lại. Tôi chỉ ước ngày đó anh không rời nhà đi để học đại học, tôi ước chúng tôi mãi là hai đứa trẻ. Nhưng tôi viết bản thân mình không thể quay ngược thời gian, có nhiều chuyện xảy ra tôi lại học được cách chấp nhận hiện thực. Mong chờ vào tương lai chứ không muốn nhìn về quá khứ, bởi nó có tốt đẹp như thế nào, đau thương ra làm sao thì nó mãi mãi chỉ là kí ức.

Nhìn anh chăm chú ăn phần cơm của mình, tôi lại cảm thấy anh cô đơn đến lạ kì. Nhưng tôi tin tưởng rằng, bản thân mình có thể thay đổi được, có thể dẫn dắt tình cảm của chúng tôi quay lại ngư lúc ban đầu. Bởi vì tin tưởng điều ây, nên tôi mới vui mừng, gắp thức ăn đưa cho anh. Anh nhìn thấy tôi vô tư cười, anh cũng không đành lòng mà cười theo.

Dù bữa ăn không được trọn vẹn nhưng lại rất hạnh phúc. Trên đường về tôi vừa đi vừa hỏi:“ Anh, kể cho em chuyện của anh và chị Dany có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.