Dâu Dầm, Thằng Lớp Trưởng Và Đứa Con Nít

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Em quăng ba lô lên bàn ai dè quăng hơi quá nên trúng mặt ảnh, em chỉ biết đứng nhìn rồi nín thinh. Bước qua thì thấy có vết gì đó kéo dài gần 1/2 mặt bên phải. Thật sự lúc đó em không biết làm sao cả, bối rối cầm khăn giấy xoa xoa chỗ đau rồi mếu máo” Cho tui xin lỗi, tui không biết là tui quăng mạnh quá ”

Em sợ ảnh một, sợ mấy con giành seme của em tới 10, tụi nó mà thấy vết này thế nào cũng đem em đi thả trôi sông chứ chẳng ít. Hic

Ảnh vẫn ngồi yên, đôi mắt đăm chiêu. Em mà không chết vì đôi mắt ấy cũng lạ” Anh mày không sao đâu? Anh không la thôi chứ mắc gì mày mếu! Con trai gì mà…. ”

Em buông tay, chẳng muốn đôi co vì nó chẳng mang lại ích lợi gì cả. Chuyện của em, để tự em lo” Có chuyện gì nói đại đi, trưa rồi ”

” Ờ, quên chuyện hôm qua đó, bể rồi ”

Hông lẽ em nhe răng ra cười chứ nhưng ai mà dám, bạn bè gặp đau khổ mình phải biết chia sẻ chứ. (mặc dù mừng thấy bà)

” Tội nghiệp chưa, người ta không chịu àh? ”

” Uhm! Chắc còn ngại ngại sao đó nhưng mà anh mày ko dễ gì bỏ cuộc đâu nha! ”

” Giỏi vậy thì tự nghĩ ra cách đi, hỏi tui chi mệt ”

Nhiều khi không lẽ phải nói thẳng cần chi cho mệt vậy? Làm quen em thử đi, em chịu liền chứ có phải khổ sở như bây giờ đâu. Mà chẳng lẽ dòm mắt em mà không hiểu gì sao?” Con nít ơi, kiếm đại cách gì đó đi ”

Nhìn mặt ảnh năn nỉ, em cũng thấy mủi lòng thật. Chẳng lẽ con bé này có sức hút ghê vậy sao?Em đứng bên lề

Nhìn lại

Chẳng thể ngoảnh mặt đi

Sao em không…….?” Tui không quỡn đến độ làm không công, 1 tuần bài tập toán lý hoá. Chịu thì chơi ”

” Ờ. Hic, dã man thiệt ”

” Đi hỏi con bạn nó thích cái gì rồi mua cho nó ”

” Ah, cho hỏi thêm cái nữa, ví dụ mày là con bé đó thì mày sẽ nghĩ mình thích gì nè? ”

Sao làm khó em chi vậy?Em thích rồi, có ai mua cho không?” Tui hả? Cọng dây chuyền với con chó bông ”

” Trời ơi, đơn giản vậy mà anh không nghĩ tới. Tệ thiệt, vậy anh đi nha. Bb, quên nữa, chầu này em tự trả, chừng nào xong việc anh bù. ”

” Hả? Sao em ngu vậy nè? ”

Ảnh mừng vì nghĩ ra món quà hay mừng vì biết em thích gì vậy ta?Chắc không đâu. Em nghĩ bậy chi vậy?Tiu nghỉu em đi về

Nắng quá nè

Tự dưng thèm một bờ vai

Con nít chỉ mãi là con nít

Mùa đã đi qua trong miền xanh thẳm

Mùa đã quên đi những lần em buồn….——-

Lại là những con người ấy, nhiều khi thèm chặng đường đánh ghen cho bỏ tức chỉ có điều: Làm yaoi ai lại làm thế chứ? cho nên nhịn nhục mà đứng nhìn. Nghĩ cũng lạ, em có là gì của ảnh đâu mà đòi ghen chứ? Ngộ àh nha?Em có yêu ảnh không mà làm thếChắc không đâu

Nói chơi vậy thôiEm còn con nít mà

Thế sao mắt em lại buồn?————-

Em ghé vào quán, chọn một góc khuất nhất, ngồi thẫn thờ. Bày tay bé xíu quậy quậy cốc dâu dầm mãi, muốn ăn mà cũng chẳng thể ăn được, cảm giác chán nản sao đó, nói chung là em không hiểu được.Nghe con ca sĩ nào đấy hát ba ca khúc thị trường vớ vẫn, em nằm gục mặt, mắt lim dim, buồn ngủ quá. Ai đó dạy em rằng khi buồn cứ nhắm mắt ngủ một giấc, hay đi tắm cho mát cũng được, làm được là coi như chẳng có gì là buồn cả. Em cũng muốn lắm chứ nhưng mà….Em nằm như mấy thằng thiếu thuốc thì nghe bàn bên có âm thanh gì đó rộn ràng, quen thuộc. Em không dám nhìn lên hay ngó qua gì cả, cũng may là bàn nơi em ngồi là góc khuất của quán, ít ai để ý lắm. Đó là một điều may mắn, ít nhất là trong lúc này

Tai em nghe loáng thoáng tặng ai, cho ai, năn nỉ rồi tiếng guốc lộc lộc, tiếng di động, tiếng khua ly tách, cả tiếng gì đó lớn lắm phát ra từ chiếc bàn có 3 người kia:

” Cỡ ông đừng có mơ ước ”

Em chỉ nghe nhiêu đó là gục mặt luôn, chịu hết xiết rồi. chắc kiểu này về xin mẹ đi spa hồi sức quá. Hix, nằm nghe ai đó cười…..Dâu dầm sao lại đắng chát?———–

Lại một đêm em khó ngủ, thì sao mà ngủ được chứ? Em nằm trằn trọc muốn chết, chỉ biết lăn qua lăn lại, ôm chặt con chó bông mà tưởng tượng (ặc) nên hậu quả tất yếu là đi học trễ.Cũng may mắn là ông trời còn thương em lắm, chắc do má em hay đi chùa quá, nên em vừa đặt chân vào lớp là tiếng chuông oan nghiệt cũng vừa vang lên um sùm trời đất. Em vào chỗ ngồi thở hổn hễn thì mới nhận ra là em vẫn còn sớm chán nếu so với một người.Hết một tiết em ngồi quay bút thì mới thấy ảnh lò dò chạy vô, con mắt y như lật ngựoc xuống sàn, lừ đừ thấy tội phát khiếp” Hôm qua anh bị mất ngủ hả? ”

Ngoài câu đó ra thì em chẳng biết hỏi câu gì nữa, chẳng lẽ em lại hỏi là con kia quăng thẳng món quà vô mặt nên mới về ngủ không được àh. Em còn yêu đời chán!” Uhm, tự dưng khó ngủ ghê ”

Vừa dứt câu là ảnh cũng nằm sải lai luôn lên bàn. Khổ thiệt

” Hân, em có quyền lên phòng máy lạnh ngủ chung với thầy giám thị ”

Tiếng hét át tiếng bom của cô Liên làm em giựt mình đánh rơi cuốn truyện xuống ghế, con Anh ngồi bên tổ 1 nuốt luôn miếng xoài chấm quá trời muối ớt, nó le lưỡi muốn khóc mà không dám gào la vì sợ la lên là nó đi xuống phòng lạnh ăn xoài ướp đá luôn. Em tạm thời quên đi quyển truyện dưới chân, đứng lên, sửa lại cổ áo, lễ phép trò chuyện cùng cô

” Dạ thưa cô, bạn Hân bị đau bụng ạh”

(Coi dzô dzuyên hông? Đau bụng mà nó ngủ gật mới ghê chứ trời, thằng bé này xạo không có căn)

” Vậy thôi Bân đưa Hân về đi, nhớ ghé báo giám thị ”

Cô quay lên giảng tiếp làm em chưa kịp nhắm mắt lại nữa. Chuyện lạ Việt Nam àh nha, từ trước tới giờ đứa nào mà dám ngủ, dám ăn vụng trong giờ học của cô là cầm chắc vé V. I. P trong sổ đầu bài, khổ nổi cái gì càng cấm chúng nó càng khoái nên hậu quả là em nào cũng ít nhất một lần làm V. I. P trong lớp, còn ảnh chắc do làm lớp trưởng nên được ưu tiên chăng?Em để dành câu hỏi ấy qua một bên để tập trung suy nghĩ có nên nghỉ luôn hai tiết cuối hay không? Hai tiết sau là Lý, môn này với môn Hoá là em ghét chúa cha, nên thôi chắc nghỉ luôn quá, cơ may đâu dễ đến hai lần đâu.Nói là làm, em nói nhỏ với con nhỏ bàn trên giữ giùm cái cặp, mai được nghỉ học có gì em qua nhà nó lấy. Em gom sách vở của ảnh rồi dìu ảnh đi. Dĩ nhiên là ảnh cũng biết điều chút xíu, diễn như một diễn viên thứ thiệt, vừa tựa vào vai em, vừa ôm đụng nhăn nhó ra chiều đau khổ lắm nha. Mà cũng khổ thiệt chứ, em cao có 1m63 hà trong khi đó ảnh tới 1 mét 90 mấy, tựa được vào vai em cũng xiểng niễng.Em cảm giác có cái gì đó nhột nhột ở cổ, không biết có làm gì không nữa. Em tự trấn an chắc không có gì đâu, chắc do thở mạnh quá nên cảm giác nhột thôi, nhưng em vẫn cảm giác có cái gì mềm mềm chạm vào cổ em mà. Hổng lẽ? …Sao không nói sớm để em chuẩn bị vậy cà? (nói trước thì làm gì có truyện mà viết bé ơi?)

Ra được khỏi cổng đứa nào cũng thở cái phào nhẹ nhõm, mặc dù em cũng hơi tiếc cảm giác lúc nãy, lần đầu tiên trong đời nghe nhột mà dzui dzui“Đi ăn dâu dầm không con nít? ”

Ảnh mở lời hối lộ em, dĩ nhiên là ảnh hiểu muốn trả ơn em không có gì hiệu quả hơn việc thông qua con đường bao tử“Nhưng mà tui chưa ăn sáng lớp trưởng ơi ”

“Ở đó cũng có đồ ăn nhanh mà, nhanh đi không thôi anh mày đổi ý rồi nói sao? ”

“Ờ, vậy thì được”

Em cười khoái chí, đã nói rồi mà cơ hội chỉ đến một lần thôi, dây dưa rau nhợ ảnh cho tự xử thì khổ chết àh

“Này… thấy đẹp không? ”Ảnh huơ huơ cọng dây chuyền bạch kim trước mặt em, kiểu này người ta gọi là khêu gợi lòng tham nè. Em ngậm ngậm cái muỗng, liếc qua liếc lại rồi mới nói

” Cho tui thì tui thấy đẹp, không thì gớm”

Em nói chơi thôi, vì em biết cọng dây này hôm qua….” Vậy thì ảnh cho mày nè, lấy đi ”

” Quỡn quá vậy, khi không bỏ tiền mua cho tui chi? ”

Em cũng muốn lấy lắm vì em thích cọng dây này mà nhưng mà…. không phải vì ngại mà đơn giản vì hôm qua trong lúc ngủ gật em thấy con Tuyết trả lại” Thì lấy đại đi, thích thì tặng chứ có gì đâu”

” Tui không quen lấy đồ trả lại”

Rồi việc cuối cùng em có thể làm là bỏ về, chứ biết làm sao với cặp mắt ăm ắp nước chứ, nó chỉ đợi chực trào ra, em cố nén mà đi, chẳng có ai đuổi theo. Chỉ một người…. đứng nhìn

Em ghét ảnh! Em tự nói câu này chắc cũng cả trăm lần, nói mà cũng không biết mỏi não. Tại sao chứ, giữa em và con Tuyết, ảnh chọn ai? Tại sao lúc nào em cũng chỉ là kẻ thế chân. Thích em thì nói đại một tiếng đi, coi em như một đứa em trai thì cũng cứ nói, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, để sự việc trôi lửng trôi lơ vậy chi vậy? Sao phải làm cái việc đó. Sợ đối diện với sự thật àh? Thế thì đừng để em gọi là anh

Từng dấu chân xưa trên đường em về

Giờ đã ra hoa những cành hoa vắng

Sao em phải khóc kia chứ?Ờ thì chỉ là đứa con nít thôi!

————-

Một ngày không nói chuyện

Nhiều khi cũng muốn mở miệng nhưng ghét, thế thôi

Vậy thì im lặng

Có lúc nhớ lại nhìn qua

Tự dưng lại thở dàiDzô dzuyên

Đồ con nít…Hai ngày

Em ngồi xích ra ngoài

Rớt cây thước

Em cũng không nói gì

Không cúi xuống được luôn

(chứ nằm ngay chỗ bí hiểm, cuối xuống là trúng chắc keke)

Ai mượn nhặt giùm em

Chẳng có một lời nào cảm ơn

Em cũng ác lắm nha

Thì cho người ta nói gì về việc đó chứ

Chảnh gì ghê vậy trời

Ba ngàyEm ngồi cắn bút

Kiểm tra Hoá hôm rồi em cúp với ảnh

Mà em học chắc cũng vậy thôiẢnh lại viết quá trời

Hông lẽ em hỏi

Phải có sĩ diện chứ

Lấy xoài ra ănCũng đỡ hơn là ngồi không

“Con nít làm không được àh? ”

Im lặngThấy em ngồi ăn trong giờ kiểm tra là tự biết rồi chứ hỏi cái gì nữa. Em nghĩ trong bụng vậy thôi, nói ra sợ quê chết

” Nè chép đại đi”

Cắn môi, lỡ leo lên lưng cá sấu rồi, nhảy xuống nó bắt làm búp phê sao?Không thèm nói tiếng nào, em ăn xoài tiếp

” Chép đi, mày không chép cô mời phụ huynh ráng chịu ”

Ờ thì em chép, liếc qua thì dòm hổng ra, ảnh viết chữ xấu quá, dòm muốn đui con mắt“Làm giùm đi, anh viết tui đọc ko ra ”

“Cô biết rồi sao? ”

“Yên tâm, tui với anh viết chữ xấu đều, bả không biết đâu”

Em biết được bí mật này khi vài lần em nhờ ảnh chép phạt giùm mấy cặp giấy, bây giờ nhờ lại có sao đâu

” Đưa đây nhanh lên”

Cũng khá hên là tụi em ngồi dãy đối diện bàn giáo viên, lại ngồi gần cuối nên cô cũng không để ý mấy. Nhưng mà, số em không được gọi là số hưởng cho lắm, ngồi không buồn quá nên em lấy xoài chấm muối ăn tiếp làm mấy đứa xung quanh lo dòm em chứ hông lo dòm bài kiểm tra, tội nghiệp. Rồi em lại đi theo con đường ngày trước của con Anh bên tổ 1, lúc cô đi xuống kiểm tra, em khoanh tay ngoan ngoãn ngồi yên nên bả đi lên, em mới ăn mừng bằng cách lấy thêm miếng nữa chấm muối bỏ vô miệng ai dè cay quá em bị sặc, la làng lên nên cô quay lại, liếc em rồi lấy bài kiểm tra lên. Vạch ra thì thấy tên Hân, dòm qua thì Hân cầm bài Bân, dzui nha.“Hai em được đặt cách, khỏi nộp bài, có gì hỏi chủ nhiệm”

Em ngước lên, bối rối. Ai đó đứng trước em rồi

” Dạ thưa cô, tại hôm bữa bạn Bân đưa em về nên không biết làm, em làm giùm bạn ấy, có gì mình em chịu ”

” Dạ em tự nguyện đưa bài cho bạn chép giùm vì bạn ấy viết chữ xấu quá, nếu không em em tự chép rồi. Có gì cô cứ ghi tên em”

“Không có đâu cô ơi, em cam chịu làm giùm mà nếu không thì em cũng động viên bạn đưa bài cho em, mình phải trả ơn chứ cô”

“Khỏi nói nhiều, khỏi bênh nhau chi cho mệt, riêng Bân được khuyến mãi thêm tội khêu khích phụ nữ mang thai bằng thực phẩm có vị chua nghen ”

Cả lớp em dù sợ thì có sợ nhưng cười vẫn cứ cười, riêng hai đứa em, cười đâu có vô

Coi như tháng này cầm chắc vé mời coi liveshow cô Mười và những người mẹ rồi. Thôi kệ có gì cho hai bà thông gia biết luôn. (Giờ này mà nó còn nghĩ tới chuyện đó nữa nè trời)

Ra chơi

” Anh nhận chi, mất công bị mất chức ”

” Thì mất công nữa cô cho làm lại, mày làm một mình biết gì mà làm ”

” Nhưng vậy thì tui hèn lắm, tui làm tui nhận ”

” Mà ăn xoài chi, ra chơi rồi ăn, tự dưng ăn ngay lúc đó ”

“Tại tui thèm quá, ngồi không buồn chết”

” Àh, mà chịu nói chuyện với anh mày rồi hả? ”

” Uhm”

“Chuyện hôm bữa đó, anh… ”

” Không nhắc lại”

“Nhưng… ”

“Tui bảo là bỏ qua mà”

Rồi em cuối xuống, cắn chặt môi, em biết nhắc lại cũng chẳng có gì vui vẻ cả. Vậy thôi qua rồi cuộc vui

—————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.