Dâu Dầm, Thằng Lớp Trưởng Và Đứa Con Nít

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Như ông bà ta đã từng nói, cái gì nói xong thì phải làm liền nó mới linh còn để lâu quá thì mau chán, đánh bài cũng vậy, đánh bài ăn quỳ còn mau chán hơn. Hai đứa còn đánh khí thế ở 3 ván đầu, ván thứ 5 là xụi lơ. Phải chi đánh bài ăn hun hay ăn lột (ặc) gì đó thì em còn hưng phấn để chơi tới sáng, còn đằng này

Mà nó dám chơi mấy cái thứ bài đó chắc em đi rửa tội sớm quá!” Bân, mày coi phim ma không? Hôm bữa thằng Mạnh cho mượn mà anh chưa có coi”

” Đầu đĩa hư rồi coi gì nữa, bỏ vô nồi cơm điện mà coi hả? ”

” Chắc thường ngày mày ăn nước tương có hàm lượng 3MCPD vượt quá mức cho phép phải không? Máy vi tính chi, để chưng cho đẹp hả? ”

” Quên, tui tưởng nhà anh chưa được phổ cập tin học, ai mà biết đâu”

” Tiếng nữa là anh quánh mày liền, mày tin không thằng quỷ nhỏ”

———

Rồi tấn bi kịch bắt đầu xảy ra, để tăng thêm tính kịch tính cho sự kiện coi phim ma, Hân đóng cửa, tắt đèn, bật máy quạt, hix, rồi nó phát cho em một cái mền để gặm cho đỡ sợ.Đầu phim em còn can đảm cầm kho bồ lên ăn, tới khúc con nhỏ ăn cơm phun cái phèo ra con mắt là em bỏ bịch khô xuống, xích lại ngồi gần ảnh, tới khi bà mẹ mở nắp khạp, lấy xoài ra, tự dưng cái đầu lâu nổi lên là em không còn bình tỉnh, cắn muốn rách cái mền. Gay cấn nhất là khúc bà mẹ bắt thằng kia ra tưới xăng, chích thuốc tê, rồi châm lửa đốt cho cháy chơi rồi bả nhăn răng cười là em ôm vật thể gần nhất mà gục mặt (vật thể nào thì mọi người cũng hiểu). Dã man hơn là lúc rối bời, thay vì gặm cái mền thì em gặm cái vai ảnh, làm một cái đạp phát sinh tặng kèm, thay vì chửi thì em lại ôm mền lên ngồi kế, coi tiếp, khúc nào ghê quá thì em úp mặt vào cắn tiếp

Làm vậy khoảng 5 6 lần thì em ngủ queo ^^, tới khuya thì hai hủ sữa chua bắt đầu phát huy tác dụng (ko`ko`)

Mà dư âm của bộ phim ma lúc tối làm em hông dám đi một mình, lay ảnh dậy thì sợ bị quánh, còn chịu trận tới sáng thì….. lên bệnh viện khâu sớm. Đành vậy, khều ảnh dậy, biết đâu ảnh cũng mắc…. mà hông dám đi thì sao? Nghĩ là làm” Hân, dậy đi ”

” Hân”

“Hân”

Cái thứ tư là em đạp thẳng xuống giường, em không rãnh mà ngồi kêu hoài,” Gì vậy? ”

Vừa hỏi ảnh vừa lồm cồm bò lên ngủ tiếp, chắc còn mớ, hông biết sao mình bị té quá

” Tui muốn đi…. tolet”

” Thì mày đi đi, kêu anh chi? ”

“Nhưng mà tui sợ, anh đi với tui đi”

” Mày rãnh không, ngân hàng kêu mày lên lãnh tiền kìa”

” Tiền gì, nhà tui có ai đi Miên đâu mà có tiền nước ngoài”

” Tiền quỡn đó, mày nghĩ sao mà ban đêm mày giựt anh mày cho bằng được để dắt mày đi tolet, anh mọi mày chắc. Nay nhiêu tuổi rồi mà dzô dzuyên muộn vậy cưng? ”

” Đi đi, mai tui dắt đi ăn, tui trả tiền ”

” Vậy thì được”

———-

Mọi chuyện rồi giải quyết xong mặc dù gặp trục trặc nho nhỏ là do sợ quá nên em đứng hơi lâu, ảnh đứng ở ngoài đập cửa rầm rầm, chửi xối xả, không khí ấy làm em còn chết dữ hơn, đứng hơn 10” mới……. ^^Tới khi ảnh vô thì sự việc còn tồi tệ hơn, em ở ngoài sợ quá nên la làng” Nhanh đi Hân, anh làm gì mà lâu vậy? ”

” Mới vô mà, mày làm như anh là cái máy bơm nước hông bằng, kéo cầu dao là chạy sao? ”

” Thì nhanh đi, nhà anh ghê quá, hix”

” Xong rồi nè, mày làm gì mà y như ai chết vậy? Xóm này là xóm văn hoá nghe chưa? ”

” Xong rồi hả, hồi nãy tui nói mai ăn tui trả mà tui quên nói câu cuối là tui trả tiền phần tui, phần còn lại anh tự trả, hehe”

” Mày…. ”

Vừa nói ảnh vừa quơ tay lên tường đòi quánh em, tất nhiên là em khum đầu xuống né rồi, ngu gì chịu chết, thì tay ảnh vướng cái ổ cắm điện, dĩ nhiên là nó có điện rồi. Chuyện tiếp theo em được thấy là một tia sáng xanh loé lên, ảnh nằm xuống, miệng há lên

Lúc đầu em đứng nhe răng cười (thằng nì điên có căn)sau đó em thấy ảnh hả họng hoài thì em mới biết là ảnh mới đi tolet xong tất nhiên tay sẽ dính nước, mà nước gặp điện thì…. đi ăn cháo khuya là cái chắc, lúc này em mới biết hoảng, la làng, lôi đầu, bứt tóc cho ảnh tỉnh, thấy cũng không không xi nhê gì em mới tán mạnh mấy cái vô mặt(ặc, nó cấp cúư mà y như nó đi đánh ghen trả thù vậy)

Rờ vô ngực nghe nó êm êm, không nghe thình thịch gì hết, em mới biết là ảnh…. tắt thởViệc cuối cùng mà e có thể làm là hô hấp nhân tạo, mà khổ nổi, hun thì em làm được (cái này ai mà làm chả được) em làm loại ưu luôn nhưng tới khi đè ngực ép xuống thì em đuối. Em đổ mồ hôi sôi con mắt mới thực hiện được 3 lần, tới lần thứ 4, khi em đang hun, àh quên, đang hô hấp thì mắt ảnh mở, mắt em cũng mở luôn, nghĩa là ảnh biết em đang làm gì. Mắt ảnh từ từ to lên hết cỡ, miệng ảnh cũng tính há to nhưng bị môi em đè lại, rốt cuộc là hai đứa chết nằm (tính ghi chết đứng nhưng hai đứa này đang nằm mà) khoảng 30” (hun đã chết) rồi mới bình tỉnh mà đứa nào về vị trí đứa đó. Thôi kệ, hun vậy vẫn được gọi là hun mà, mặc dù hơi đau xót chútTrời ơi, ảnh mắc cở, ^^. Em không ngại thôi chứ ảnh có gì đâu mà ngại trời, em hi sinh nụ hôn đầu đời mà, đáng lẽ phải cảm ơn người ta thì ảnh nín thinh, mặt đỏ rần, chạy lên giường ngủ tiếp, em đứng đó cũng không biết làm gì, tự dưng hết sợ ma ^^, thôi leo lên giường luôn, hai đứa bắt đầu lăn qua lăn lại, ngủ không được mà” Mày nằm yên cho anh ngủ được không, lăn y vậy sao mà anh ngủ được”

” Anh không lăn sao biết tui lăn hả? Anh muốn thì ngủ đi, tui ngủ không được nên lăn vậy đó ”

” Cho mày khỏi lăn luôn”

Nói xong ảnh vòng tay ôm em, kiểu như cho khỏi cục cựa đó mà. Thiệt, ôm vậy thì em có nước chết chứ lăn gì nữa, em nhũn người, nằm yên tới sáng, giờ có đem em quăng vô thùng đựng nước mắm có chứa sudan em cũng ừ nữa mà!Đầy tháng con chị Ngọc, chị hai của Hân, em được đi với tư cách bạn học cùng lớp. Có nói thêm là bạn học thân thiết vì cả lớp ảnh chỉ mời đúng mình em, mời nhiều mất công ảnh phải chờ đợi tụi nó cà kê dê ngỗng đầy chuồng rồi mới chịu đi, mệt chết. Nói là đi chứ mọi chuyện cũng đâu dễ dàng cho mấy, mẹ em vẫn còn mặn mà với vụ khêu khích phụ nữ mang thai bằng thực phẩm có vị chua trong giờ kiểm tra Hoá của em lắm, cho nên nói lên núi mà học bài thì mâm em vẫn gật đầu cái rụp chứ đi chơi thì phải suy nghĩ bạc đầu tróc da mới tìm ra phương án cuối cùng: cho hay không?Cũng may mắn là ông trời cũng không quá dì ghẻ cho lắm, nhờ những lần họp chung liveshow cô Mười và những bà mẹ mà mama em và mama Hân chơi thân với nhau hồi nào hổng hay, nhờ sự động viên, khích lệ và dụ dỗ nên mama em cho cuốn gói theo zai một ngày một đêm. Cái một đêm là cái phát sinh vì ba Hân đi công tác ở miền Tây đợt hai (hun biết đi công tác ha đi kiếm cho nó đứa em nữa mà cứ đi riết), mẹ Hân sẽ ở lại Củ Chi phụ dọn dẹp với lại chơi với con gái, nhà ở Sài Gòn thì không có ai canh nên em sẽ về theo Hân ở lại, sáng mai Hân đưa về trình diện.Lẽ ra mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc đi ăn đầy tháng, chở em về, ngủ, sáng dậy em về nhà là hết chuyện, còn đằng này, mấy cái chuyện éo le thỉnh thoảng hay xảy ra lắm đó nha.Ở những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, những đám tiệc người ta hay cho mấy người đàn ông nhậu rượu đế. Củ Chi mặc dù những năm gần đây được đầu tư phát triển cũng hiện đại, cái gì Sài gòn có thì Củ Chi có nhưng những cái ném về truyền thống thì làm gì một sớm một chiều mà bỏ cho được. Chính vì thế, đừng hỏi tại sao mà tiệc đầy tháng kết thúc lúc 2h chiều mà em bò về được tới nhà Hân lúc 8h tối. Cái may mắn là ảnh được dưỡng sức tới 4 tiếng đồng hồ cho nhã rượu (hay cho ngấm thuốc nữa) rồi tiếp sau đó hai đứa em mới bước lên xe buýt đi về.Mà cũng tại ảnh ham hố chi. Nếu mấy ông chú bác cô dì có ép quá thì cứ uống ít thôi, uống phần của ảnh. Đằng này nổi điên lên chi mà uống thêm phần của baba, của em nữa (em mà biết uống là em làm koan liền luôn đó). Rượu mà ảnh làm như trà xanh không độ, uống ừng ực, uống mà không thấy ông trời nằm đâu luôn mới ghê. Em nghĩ tới cảnh ví dụ sau này có may mắn được ở chung nhà, thì nội cái việc pha nước chanh cho ảnh uống nhã rượu chắc cũng muốn chết lắm rồi, rồi cảnh mỗi chiều tựa cửa chờ chồng về chắc em leo vô thùng ngâm bia sướng hơn.Đi lên xe buýt là một chuyện nhỏ, bước xuống cũng là một chuyện nhỏ nhưng mà dìu ảnh vào tới nhà vô phòng lại là…. một chuyện to tổ bố. Tưởng tượng, một con người 42kg bị một con người gấp đôi trọng lượng mình hành hạ, một chiều cao 1m63 phải dìu một chiều cao 1m88 thì sao mà không lết cho được. Phải nói là em vui mừng khôn xiết khi đặt chân lên bậc thềm nhà rồi sau đó là khóc mếu khóc máu vì không biết làm sao mà cõng cho nỗi cái cây cổ thụ đang nằm kế bên nữa?Tiếng tivi nhà ai đó vang lên thánh thót, củng cố lại niềm tin vào bản thân của em rất nhiều: Mình tin là quả bóng rất nhỏ, còn cái rổ bóng…..Em tính nói là to nhưng dòm hiện trường trước mặt thì em dịu giọng lại: “Còn nhỏ hơn nữa! ” Em thêm vô cho trọn bộ.Sau 5 lần té lên té xuống, cuối cùng em cũng đã chiến thắng được bản thân, lôi được xác ảnh vô phòng. Nữa tiếng sau, bắt đầu tỉnh tỉnh, ảnh mới gom đồ đi tắm trước, em nghĩ chắc tỉnh rồi nên thôi ngồi nhảy Au, ảnh làm gì kệ ảnh, tắm xong thì ra kêu em, chỉ vậy thôi nên em vô tư, phải biết tranh thủ thời cơ chơi net chùa chứ trời!Sau một hồi tay mỏi, mắt mớ, người lừ đừ, nhìn đồng hồ em mới té bật ngữa. 10h30 hơn rồi, ảnh đi vô buồng tắm lúc 9h, bây giờ là một tiếng mấy rồi. Ví dụ vô có lỡ dại duỗi, thắt bím hay làm cái gì đó thì cũng xong từ tám đời dương rồi chứ làm gì mà mọc rễ trong đó luôn. Đi tắm ở nhà chứ có phải đi sìpa đâu mà sợ uổng vé, ngồi cho lâu.Em bước lại gần thì không nghe tiếng nước chảy. Gì kỳ vậy trời, tắm thì phải có nước chứ, không ít thì nhiều, không nhiều thì rỉ rỉ cho có nước với bạn bè chứ.Bắt đầu em vận dụng đầu óc hay nghĩ điên của mình ra mà suy luận. Ảnh mới nhậu xong cách đâu 6 7 tiếng gì đó, nghĩa là bây giờ vẫn còn rượu, bây giờ đi ngâm nứoc thì chắc chắn sẽ bị trúng nước. Có khi nào……. Em không muốn có tội với xã hội, với gia đình dòng họ nhà ảnh đâu nha” Hân ơi, anh có ở trong không? ”

1 tiếng kêu

2 tiếng kêu

3 tiếng kêu

4 tiếng hét

” Anh chết ở trỏng luôn đi nghen, ra tui nướng trụi cho coi”

5 tiếng….. bắt đầu sợ

” Hân ơi……. ra đi”

Tính kêu luôn tiếng thứ 6 nhưng suy nghĩ lại, chắc phải đập cửa quá nè

Em lấy hết sức bình sinh từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lùi ra xa, rồi chạy thật nhanh vô thì…… té chỏng gọng vì ảnh hông có khoá cửa.Biết vậy, mở ra là được rồi, làm quá chi mà giờ này té, đau muốn rụng răng luôn nè trời.Ngước lên hiện trường còn dã man hơn nữa, Hân nằm trong bồn tắm không có nước. Người thì không mặc gì hết. Ặc. Mắt nhắm lại, hai tay buông lỏng, hai chân giơ lên ra khỏi bồn (tất nhiên là thấy hết rồi)^^

Giả thuyết bị trúng nước chết bị loại bỏ đầu tiên, vì bồn tắm hông có nước thì lấy cái giống gì mà trúng nước gió gì ở đây.Em lại gần, ngước dòm, tim đập thình thịch (hông biết nó dòm cái gì mà đập thình thịch nè trời). Run run, em phải dồn hết sức can đảm của mình mà lấy tay rờ thử (^^)………… lỗ mũi coi còn thở hông?Hú hồn, thở đều đều, chưa chết. Ảnh ngủ quên, trời ơi, hết chuyện làm rồi hay sao mà cởi đồ, leo vô bồn tắm rồi nằm ngủ hả trời? Làm bây giờ em phải khiêng xác ảnh tập 2.Tính lấy khăn quấn lại chỗ nào cần quấn rồi mới nhắm mắt mà cõng nhưng mà sợ xốc lên xốc xuống nó tuột ra thì còn chết dữ hơn, thôi thì để cho nó natural thì…. tốt hơn. ^^

Sau khi thả được ảnh xuống giường là em cũng bắt đầu nằm sải lai, đuối mà” Hả? Cái gì vậy? Mày làm gì anh”

Em quay qua, ảnh tỉnh, tất nhiên là nhận thức được mình đang nằm ở đâu, và đang mặc gì” Anh nghĩ tui sẽ làm gì anh khi anh có gì thì tui có cái đó”

” Chứ sao anh không…. không có mặc”

” Thì ảnh tự hồi ức một ghêsa lại đi, làm sao tui biết, mở cửa ra là thấy anh y như vậy rồi”

” Anh cũng chẳng nhớ gì, chắc say quá”

“Thôi tui quay mặt lại, anh thay đồ đi”

” Mày thấy hết rồi có gì nữa đâu mà ngại, khỏi quay cho mất công”

Rồi ảnh đứng dậy, ặc, thay đồ tỉnh bơ, đâu biết là….. ở đây, có đứa đang muốn ở tù với ảnh

” Này, mai mày có đi đâu chơi không? ”Hân lên tiếng trước, phá tan bầu không khí khá im từ nãy giờ của hai đứa” Không, mai tui ở nhà tập yoga”Em trả lời nhưng vẫn chưa chịu quay mặt lại cho đúng cái gọi là văn hóa giao tiếp” Mày biết luyện Yoga àh, ghê thiệt, chỉ anh với”“ Yoga là ngủ đó ba đó cũng là một cách để tịnh tâm xa lánh bụi hồng trần (ặc). Chứ tui làm đủ trí tuệ và nhan sắc để tập ba cái thứ xa xỉ đó”” Vậy cũng kêu là Yoga, bày đặt chơi chữ mới ghê chứ. Mai mày ở lại đây luôn đi, chiều anh đưa về, chứ về chi cho sớm”” Thôi, sáng về mà mama còn muốn đem tui đi tắm trắng nước sôi, ở lại chiều về chắc anh được qua nhà tui ăn cháo khuya quá! “(chú thích:ở quê, đám ma ngừ ta hay nấu cháo gà để cho hàng xóm ở lại ăn khuya lém nên gọi tắt là cháo khuya)” Ma ma mày cũng dễ chịu mà. Hôm bữa đó, anh xin cho mày ở lại đó, gật đầu cái rụp chứ gì đâu? ”” Thì tại anh là người ngoài, chứ anh thử làm người trong thử coi. Một ngày đứng ngoài nhà tui rình nghe thử là biết hà”” Anh thấy mày cũng được cưng dữ lắm mà, gì mà mày làm như là mày được lượm từ cánh đồng hoang đem về nuôi lận ”“Anh thì biết gì? Tui có điểm gì để được cưng, người thì nhỏ, mặt thì hơi bị khó dòm chút xíu, học thì lớp 40 mấy tui cố gắn lắm mới được 30 hay 31. Còn thằng em tui thì khác, nhỏ hơn tui 3 tuổi mà đứng bằng tui, học thì nằm trong top đầu, nó đẹp từ cái tên đến cái mặt. Thử hỏi, anh là bà mẹ thì anh sẽ cưng thằng nào, có ăn cá nóc mới nói là cưng tui hơn”” Xin lỗi, anh tưởng. Mà mày cứ ở lại đi, không có sao đâu. Anh chỉ nói với mama mày là anh sẽ đưa mày về chứ có nói sáng hay chiều đâu mà sợ”“Nhưng mama anh lại lầm lỗi là hứa đưa về sớm rồi”” Thì sớm bình minh hay sớm hoàng hôn cũng gọi là sớm thôi. Mày cứ khéo lo, mama anh hứa chứ có phải an hứa đâu. Có gì mai anh xin cho, chứ ở nhà mình buồn chết, không có ai nói chuyện, mau lú lắm. ”” Thôi có gì mai bàn tiếp, giờ ngủ đi”Hai đứa hay kết thúc câu chuyện đại loại như là ngủ đi, bỏ đi, nghe gọn bân. Ở đời mà, đôi khi…. vô tư quá cũng tốt, đỡ lo, đở sợ già hay mọc nếp nhăn=> đỡ tiền đi căng mặt, sướng chết.Hân bắt đầu thể hiện cái khó ngủ của mình trước bằng cách lăn qua, lăn lại được hai vòng. Em hưởng sái nên tiếp tục sự nghiệp còn dở dang ấy. Thế là cứ yêu cầu Hân lăn qua thì em lăn lại, hai đứa lăn chừng 3, 4 lần thì cảm giác mình quỡn quá (hai đứa bây cũng còn tỉnh) nên thôi nằm ngay ngắn lại, bắt đầu bàn chuyện tình yêu nghe chơi” Hỏi thật nghen, mày yêu chưa? ”Em tự dưng thở dài” Chưa “” Ý anh hỏi là mày có thích ai hay là có ai đó thich mày chưa? ”“. Anh hiểu tiếng Việt hông? 17 mùa phượng rụng rồi mà chưa có đứa nào ở không đi lượm bông, ế mà không biết xấu hổ luôn”” Mày cứ xàm, dòm mày dễ thương mà”Em giật mình, quay qua dòm coi có phải chính miệng ảnh thốt ra không hay là của thằng ăn trộm nào đó, đang chui dưới gầm giường. Thằng này tính chờ ngủ rồi chôm ai dè thấy ai đứa này cà kê quá nên thôi nói giùm đặng ngủ đại cho xong chuyện lắm àh.Em nhăn nhăn cái mặt, ra chiều buồn lắm” Tui mà dễ thương chắc trâu bò biết nhảy Au hết rồi ”” Không, thật đó, không phải an ủi mày đâu. Mày có nét gì đó dễ thương, chắc tại mày không khám phá ra cái duyên ngầm của bản thân thôi”” Thôi, lòi ra lộ lộ còn không thấy huống chi ẩn sâu, duyên ngầm nữa mới ghê. Rồi lấy gì coi, lấy đèn pin rọi mà kiếm nó àh? ”” Mệt mày quá! Mày không tin thì thôi. Nói thật, anh thích chơi với mày vì mày ngộ ngộ, dễ thương như một đứa con nít ”

” Thôi ba, sến líu lo. Chứ không phải mê chơi với tui vì tui nhỏ con, dễ ăn hiếp hả? ”

” Cái này thì đúng một phần thôi, tại vì anh mày là út, không có đứa nào nhỏ hơn để quánh. Àh không, để cưng chiều, đôi khi cũng ngứa tay ngứa chân buồn bực. Mày thì nhỏ xíu, giống con nít….. quỉ nên anh khoái chơi chung^^”

Vậy là từ đó đến giờ chỉ xem em như một đứa em út thôi hả? Hèn chi….. Vậy mà em cứ ngỡ rằng mới ghê chứ trời. Chưng hửng như đứa con nít đang ăn dâu dầm bị mẹ nó giựt lại để dành quét bánh mì. Em nằm yên, lâu lắm mới dám quay lại hỏi tiếp

” Anh đã từng yêu ai chưa? ”

” Rồi, đã từng mù quáng ”

Hix, nghe cái em muốn té bật ngữa. Đâu cần phải nói thẳng dữ vậy đâu? Nói xạo đèn có tắt đâu” Vậy bây giờ còn yêu không? ”

” Không, người ta đi rồi”

” Nó đi đâu? ”

” Đi xa lắm rồi, chẳng bao giờ gặp lai”

” Nó đi du học hả? Thì có gì đâu, ráng chờ 2 3 năm gì đó nó cũng lết về hà. Mà ví dụ như nó có ở lại làm việc thì 5 hay 6 năm gì đó, nó cũng sẽ quay lại. Rồi như nó không chịu về thì 10 năm, 20 chục năm gì đó cũng gặp lại thôi. Trường hợp xui dữ lắm, nó định cư ở bển luôn thì ít nhất trong 60 70 năm nữa, cũng sẽ có một lần duy nhất nó về để hốt cốt mà. Tệ nhất là anh có bị gì thì tui cũng sẽ gọi điện giùm anh cho, báo tin cho nó về ăn cháo khuya, rồi đi tiếp”

” Nó không đi du học, mà đi theo ông bà”

” Àh, cái dạng như định cư đó phải không? Vậy anh phải mừng chứ, biết đâu, sau này anh được nó rướt đi theo luôn thì sao? ”

” Nhà mày chắc ăn nước tương bình thường phải không? Về kêu mẹ mua Chinsu ăn nghen chưa! Đi theo ông bà có nghĩa là mất đó ba ”

” Xin lỗi, tui không biết. Mà mất lâu chưa? ”

” Cũng lâu rồi, hồi anh học lớp 10 lận, cũng hơn 2 năm rồi còn gì? ”

Ông này yêu gì mà sớm quá trời! Chẳng bù cho em chút xíu gì. Hèn gì…. Mà hơn 2 năm, tái giá, áh không tục huyền được rồi. Chờ một người đã mất…… được gì khi người khác đợi mình

” Vậy bây giờ anh có yêu ai không? ”

” Có, đứa hôm bữa đó”

trời, ông này cũng ghê thiệt, canh hết hai năm rồi bắt đầu yêu đứa khác, tưởng đâu ổng hiền lắm chứ trời. Ủa, mà anh nói đứa hôm bữa, không lẽ là con Tuyết ta? Con này ghê thiệt, bù xù vác cái lu mà chạy (con nì chuyên môn để tóc xù)Thiệt là…” Vậy nó có thích anh không? ”

” Chắc cũng có, thôi hên xui ”

Vái trời cho cái xui nện xụi cái hên, đặng có gì, em hốt cú chót” Thôi maỳ ngủ đi, trễ rồi. Sáng mai còn đi mua đồ ăn sáng nữa”

” Hả, anh cứ đùa. Nhiêu tuổi rồi mà dzô dzuyên sớm vậy? ”

” Sáng tính, nhắm mắt lại đi ”

Dứt lời là một bàn tay to hơn tay em(tất nhiên)ôm ngang ngực em. Nằm yên, em ngủ, mơ những ngày….. nắng đẹp

Biết đâu… trong giấc mơ, có hai thằng khùng và hũ mứt dâu!———–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.