Dâu Dầm, Thằng Lớp Trưởng Và Đứa Con Nít

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

” Bân, mày chịu dậy chưa? 8h 30 rồi ”

” Từ từ rồi cháo cũng nhừ, có đi học đâu? Làm gì mà như nghe tin điện thoại di động giá 7000 vậy? ”

” Anh đói bụng quá, dậy đi mua đồ ăn sáng đi ”

Tự dưng em tỉnh ngủ hẳn ra….” Anh nghĩ anh là ai vậy? Hân, chứ không phải ông nội đâu nha”

” Ủa chứ hôm qua anh có nói rồi mà, hông mua chút nữa mày đi bộ về nhà”

” Anh dám không? Anh nghĩ mẹ con nhà tui hiền như Phạm Công Cúc Hoa àh. Xin lỗi, tui mà không san bằng nhà anh thì tui là con thú mỏ vịt liền”

” Àh quên, nhà mày mà hiền thì làm gì có truyện cổ tích. Mà mày ngon không đi mua đồ ăn sáng đi, anh mà không chở mày vô ổ gà, ổ trâu, chạy hết ga anh làm con mày”

” Thôi khỏi, tui đẻ được anh chắc tui lên chuyện lạ Việt Nam rồi”

” Chứ mày tính sao? Anh đói quá”

” Sao tui biết, anh đói thì anh tự mua mà ăn. Tui ngủ tiếp, chừng nào tui dzui thì anh đưa tui về nghen”

” Thôi, giờ vậy, anh đố mày câu, trả lời được thì anh mua cho mày ăn và ngược lại ”

” Rồi, chơi luôn, mà không chơi đố toán, lý hoá, anh văn, sinh, sử, địa nghen”

” Vậy mày vô tủ chơi với mấy cục long não đi. Mày nghĩ sao mà không đố về mấy cái thứ đó, không lẽ đố mày về giáo dục công dân”

“Tui không biết, anh đố đi, không đó là tui ngủ tiếp”

” Rồi, đố mày làm thế nào để bỏ con voi vào tủ lạnh ”

” Chài ơi, tưởng gì ghê gớm lắm, tính dâng tràn cảm hứng Hirameki với tui àh? ”

“Mày trả lời đại đi, dài dòng quá, trả lời được không? ”

” Thì mở tủ ra, bỏ con voi vô, đóng tủ lại”

” Vậy chứ anh đố mày làm sao để bỏ con hươu cao cổ vào tủ lạnh”

“Đố mẹo chứ gì, tính hù tui chắc. Thì mở tủ, bỏ con voi ra ngoài, nhét con hươu vô, đóng tủ lại”

” Haha, mày đi mua dồ, sai rồi. Mày mở tủ, lấy con vô bỏ ngăn đá, bỏ con hươu ngăn đựng trái cây. Tủ lạnh có tới 2 ngăn. Hehe”

” Anh được ai khen là dzô dzuyên chưa? Anh nghĩ sao mà bỏ vừa con voi vô ngăn đá”

” Ủa chứ, mày bỏ vừa con hươu vô tủ lạnh. Mà tủ lạnh có 2 ngăn tất nhiên còn dư một ngăn, không bỏ con voi vô hông lẽ bỏ mày vô. Đi mua đồ ăn sáng, mau”

” Từ từ, anh đố tui rồi giờ tới tui đố anh lại chứ(hai đứa bây rãnh quá)Chừng nào anh trả lời được thì tui đi mua ”

” Rồi, mày đố đi ”

” Đố anh chứ, một thằng mập thiệt là mập leo lên núi nó thấy gì”

” Thấy cái núi chứ thấy gì”

” Kò kò, một câu nghen chưa? Thằng mập leo núi thấy……………… Mệt ”

” Dã man, còn câu nữa, đố luôn đi”

” Vậy chứ đố anh, thằng ốm leo lên núi thì nó thấy gì”

“Cũng thấy mệt luôn chứ gì. Thằng nào leo lên mà không mệt”

” Anh nghĩ tui nói đúng hay sai? ”

” Chắc… là đúng?” Thằng ốm leo lên núi…… thì nó sẽ thấy thằng mập. Hòhò. Đi mua đồ ăn sáng “

” Mua thì mua, biết vậy tự mua ăn cho rồi, bày đặt đố chi cho mệt xác. Đưa tiền đây. Lúc nãy anh nói mua giùm chứ không có nói bao, mà quên, lúc nãy chưa nói câu cuối. Đứa nào thắng trả luôn tiền cho đứa thua đi mua giùm”

” Khỏi luôn, tiền phần của tui, hộp cơm 7k phải không? Tui đưa 5k nè, dư nhiêu anh giữ, khỏi thối”

” Mày…… Để coi, từ từ rồi mày sẽ thấy cháo còn nhừ hay không? ”

Từ hôm từ nhà Hân trở về, nói chung hai đứa em cũng không có gì mới trong chuyển biến tình cảm. Hai đứa cứ thủng tha thủng thỉnh, với lại cũng chẳng có sự kiện nào gọi là đáng nhớ để khắc cốt lưu tâm cho bằng chị bằng em. Rồi cái ngày không mong đợi ấy cũng đến…. ngày sinh nhật Trần Gia Hân

Tháng 3, nắng muốn điên cái đầu. thế mà, mới có 2h chiều, em bị thằng ngồi chiếc Nouvo màu đen nắm đầu, lôi lên một cách không thương tiếc. Mặc dù biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng em vẫn không khỏi hết hồn. Tất nhiên, em vẫn mặc bộ đồ như thường ngày ở nhà, đem theo cái balô đựng quần áo, keo vuốt tóc, vài ba thứ lỉnh kỉnh. Quà thì tặng rồi, điện thoại chúc mừng thì cũng đã gọi luôn rồi, mà gọi điện lúc 12h khuya mới ghê chứ (chắc nó chờ giờ linh mới dám gọi), bây giờ em chỉ việc vô nhà, ngồi chơi Au, lựa đồ cho ảnh và làm giùm cái đầu. Còn tắm với thay đồ thì khỏi nói, anh tự giải quyết vấn đề. Mặc dù lương tâm em rất muốn giúp nhưng lý trí bảo dễ ở tù, nên em thôi.Mang tiếng là vô chơi Au nhưng cũng có sung sướng gì cho cam đâu. Vừa hí hửng đăng nhập thì

” Tối nay mày mặc đồ gì? Có đem đồ theo thay không? ”

” Để trong balô đó ba, chứ anh nghĩ tui mặc lại bộ đồ này àh? ”

Rồi em đang tính chọn phòng để nhảy:

” Tối nay anh mặc đồ gì mậy? ”

” Ai biết, anh thích đồ nào thì mặc cái đó đi ”

Nhận lời mời, chuẩn bị sẳn sàng cái….” Không biết mới dắt mày qua nè”

” Tui cũng có biết đâu ”

Trả lời xong là em cũng vừa bị kick luôn, cái tội sẵn sàng mà còn lâu lắc

” Mày bỏ nhảy đi, qua đây lựa đồ giùm cái coi ”

Dứt tiếng là cái màn hình cũng làm cái phụt, em văng ra ngoài. Khổ thiệt. Tự dưng nổi điên lên hứa qua sớm chi nè trời ơi đất hỡi?Cũng khá nhanh để em chọn giùm ảnh bộ nào cho vừa con mắt ảnh, chỉ chừng có 1h mấy chứ nhiêu. Lúc đầu tính chọn cái áo sơ mi đen sọc trắng, cái quần lửng kaki màu đen nhưng sợ….. sinh nhật mà mặc toàn đồ đen không khéo phải hát bài:Ngày này năm ấy lắm àh. Em chỉ biết lấy đồ, ướm thử, bỏ xuống, rồi lại lục tiếp, lại ướm thử rồi cũng bỏ xuống. Cách giải quyết tốt nhất lúc này là mặc thử từng bộ ra em dòm. Cuối cùng, hai đứa sau một hồi cải lộn um sùm cũng thống nhất ổn thoả là anh sẽ mặc quần kaki màu nâu, áo thun xanh viền trắng ở cổ và lai áo. Đồ này tóm lại dòm gần gần thì đẹp, còn xa xa thì em không dám chắc lắm. Chưa đủ can đảm để đối diện sự thật. ^^

Em chuẩn bị, hít thở sâu, lấy tinh thần đăng nhập lần nữa thì….” Bân, tối nay chải tóc sao? ”

” Thì anh cứ chải như mấy bữa trước đi, đẹp mà”

” Hôm nay khác chứ, hôm nay là ngày đặc biệt mà”

” Ủa, sinh nhật chứ có phải đầy tháng đâu mà đặc biệt, anh rộn chuyện quá ”

” Hôm nay không giống mọi ngày được, anh mày hôm nay là nhân vật trung tâm mà ”

” Vậy tui đánh tóc rối cho anh nha. Nhìn mặt anh đẹp như mọi luôn”

” Mày để dành cái tóc đó cho mày đi. Nghĩ đại đi, gần tới giờ rồi ”

” Mới có 3h mà ba ơi, anh mời 5h lận mà”

” Còn phải tắm nữa chi? Mày tắm lâu như quỉ đó”

” Hông biết thằng nào tắm lâu àh ta? Hôm bữa ai ngủ quên ở trỏng vậy? “

Em liếc qua, thấy ảnh đỏ mặt. Kò kò, cuối cùng cũng biết điểm yếu. Mà nhớ lại, tự dưng thấy mắc cười, một buổi coi phim miễn phí

” Thôi, không nhờ mày nữa, chút anh tự làm ”

Ảnh bỏ đi xuống nhà, mắc cỡ là cái chắc. Ai đời, già đầu mà còn đỏ mặt——–

4h, Hân mới can đảm mò lên tắm. Lẽ ra, tính chờ em tắm trước nhưng mà tự dưng mấy con trong nhóm Hotgirl quỡn đời đi vô sớm nên thôi, ảnh chạy lên tắm đặng còn tiếp khách. Lý ra là tắm chung luôn rồi đặng khỏi chờ, khỏi đợi (thì hôm bữa thấy hết còn gì?) nhưng em lại sợ tự chủ bản thân không được, rồi em nổi sản lên…… là mang tội với gia đình, dòng họ nhà ảnh lắm àh nghen!15” sau, Hân quấn khăn (hòhò) đi ra vì để quên đồ trên giường. Lúc nãy vội quá nên vô trỏng tắm cho đã rồi mới biết không đem theo đồ thay, giờ quấn khăn đi ra cho em chả nhảy được gì hết. Em nhìn ảnh, nhìn cái khăn (dòm chi kỹ vậy chài), nhìn qua giường là tự hiểu vấn đề, ngồi im, muốn làm gì thì làm. Nhưng dzui cái là đang chạy lại gom đồ thì con hotgirl tự dưng ở đâu ra lên tiếng

” Hân có ở trong trỏng không? Mình vô nha”

Ảnh bắt đầu tái mặt, bước vô là coi như cầm cửa chết chắc. Lóng ngóng sao đó mà rớt cái khăn xuống. Rồi tự dưng đứng dòm em, em lấy tay che mắt nhưng hí hí (thì làm bộ thôi mà), ảnh lắp bắp

” Hân đang….. tắm, chờ chút Hân xuống nghen”

” Vậy thôi, mình xuống chờ”

Không biết con này đi xuống dưới sẽ phao tin gì đây nè trời. Lúc nãy em nghe mẹ Hân nói: “Có Bân ở trển đó con”. Giờ lại nghe Hân đang tắm, không biết nhan sắc của nó sẽ thúc đẩy trí tuệ nghĩ cái giống gì đây nèTrở lại vấn đề chính, Hân lượm cái khăn, quấn sơ (chết là chết chỗ này nè), lật đật ôm đồ chạy vô trong. Nhưng sự đời đâu dễ vậy, muốn được bước qua bồn tắm thì phải bước qua chỗ em ngồi. Tại em đang ngồi chơi máy tính, kế bên là đống đồ. Bây giờ muốn vô buồng tắm mà không qua chỗ em thì phải leo lên giường, mà leo lên giường thì thế nào cái khăn cũng phải rớt (quấn sơ thôi mừ). Vậy thì hồi nãy người ta mặc đại đồ dơ đi, rồi đi ra kiếm đồ sạch mà mặc, ai kêu sợ dơ mình mẩy chi mà bây giờ khổ ráng chịu.Ảnh gồng mình bước qua chỗ em ngồi. Xui sao (mà cũng hên làm sao?) hai tay ôm quần áo, dây nịt, khăn thì tuột lên tuột xuống, ráng bước cho nhanh qua, vướng cái ghế xoay, tuột cái khăn, chưa kịp chụp thì cái ghế bị đẩy nên xoay lại. Hân té vô người em khi cái khăn vừa kịp chạm đất.Mắt hai đứa bắt đầu mở to, miệng phát huy hết size cho phép mà há. Tính lấy quần áo che chỗ cần che nhưng không kịp. May mắn là con kia xuống dưới rồi, phòng thì có khoá cửa, chứ nếu không…. chắc hai đứa đu đây cáp điện thoại mà trốn quá.Hai đứa ôm nhau cũng không lâu lắm nhưng cũng đủ để em cảm nhận được có cái gì đó khan khác chạm vào bụng mình. Ảnh cao hơn em mà, nên tất nhiên, té cũng nằm lên phía trên trên chứ. ^^Gom hết can đảm, em ngước xuống dòm, đầu lẩm nhẩm, không chừng…….Tưởng gì, ai dè cái cọng dây dùng để gài nút phía trên bị gấp lại, đụng vào. Mừng hụt, cứ nghĩ là…… (ai mà chả nghĩ kưng ơi)

Em đẩy ảnh ra, vuốt lại tóc, chờ cho anh bớt tía tai

” Mặc đồ lẹ đi ba, dòm ba riết chắc tui lọt tròng sớm quá”

” Coi không trả tiền mà còn chửi rủa hả mậy? ”

Coi như ảnh chóng chế đi

” Tui chưa kiện anh tội xếch nhiễu là mừng lắm rồi. Đứa nào chả giống đứa nào mà coi”

Nói xong câu đó là ảnh cũng chạy kịp vô buồng tắm, đóng cửa lại.Ở đây, thằng bé dòm….. tiếc ngẩn ngơ. ^^

“ Hả? Làm gì vậy trời? “

Em bước xuống cầu thang, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng. Con đeo mắt kiếng nâu cầm nguyên một trái ổi bự tổ chảng, nhét vô miệng con hotgirl, làm con này chỉ biết ú ớ, mắt chỉ trợn tròng trợn trắng. Muốn la cũng đố biết đường nào mà lần…. để được la. Anh lớp trưởng gặm luôn cái remote tivi vô họng thay vì gặm miếng dưa hấu. Đứa còn lại của băng con Hotgirl nằm thẳng cẳng. Chắc ngạc nhiên về em.Số là vầy, tình cờ lần nào đó em đọc bài phòng vấn trên mạng của siêu mẫu gì đó (thèng nì nó chỉ biết tên nó với tên thèng Hân thui). Cô này tâm sự rằng, biết tin mình rớt thay vì mình được giải cao nhất trong giờ phút cuối cùng của một cuộc thi sắc đẹp khá danh tiếng, cô đã bật khóc như một đứa con nít. Rồi sau đó được sự tư vấn của một siêu mẫu đàn chị, cô suy nghĩ và quyết định mình phải trang điểm đẹp hơn, lộng lẫy hơn cả con hoa hậu ở đêm phát thưởng để cho bỏ ghét. Tự dưng đọc xong là em tự độc thoại nội tâm, tự đánh giá về bản thân, về anh lớp trưởng, con hotgirl và cả vị khách đặc biệt em chưa em mặt qua lời ảnh kể. cuối cùng em quyết định đi theo con đường trải nhựa của chỉ ngày trước (cũng còn biết khôn, đi đường lát sỏi, lỡ té là dập mặt). Có thể bạn không cao nhưng người khác cũng phải bắt ghế mà dòm.Em chọn tông màu trắng cho dễ nhìn. Áo sơ mi tay lửng trắng, ở ngoài mặc cái áo khoác mỏng, cổ trùm, cụt tay. Tính cà vạt đen luôn nhưng sợ mắc công xóm làng dị nghị lắm, nên thôi. Quần kaki lửng trắng, đeo cọng dây chuyền bạch kim, tay thì vòng nhỏ cũng màu trắng. Đồ sinh nhật em mua cho Hân còn rẻ double so với bộ đồ em đang mặc mà. Nghĩ cả tháng trời mới chọn được chứ đâu phải một sớm một chiều. Bù lại, cả tháng sau em phải nhịn ăn sáng lẫn đọc truyện. Kệ, chơi là chơi cho đáng.“ Mày nghĩ sao mà chơi nguyên bộ màu trắng trong khi da mày không hề trắng sáng vượt trội hả? ”

“ Kệ nó, không trắng bạch tạng thì nó cũng là trắng ngâm ngâm. Đỡ hơn mấy người, da thì in nguyên cái bách ít mà mặc áo xanh lá, đầm vàng, vớ bảy sắc cầu vòng, băng đô màu đỏ. Bà mà đi ra đường, công an biết ơn bà dữ lắm. ”

” Tao làm gì mà họ biết ơn”

“ Thì khỏi bật đèn giao thông, dòm bà cứ như cây chớp tắt”

Hai đứa em tính làm thành cái chợ chỉ với mấy bộ đồ thì bị anh dân quân dẹp loạn

” Làm ơn nín giùm con đi hai cha hai mẹ. Hôm nay là sinh nhật tui mà, làm gì thì cũng nể mặt nhau chứ”

Con đeo kiếng nó sợ nó mà không mở miệng là người ta sẽ quánh giá là bị sinh khi má nó qua tuổi 35 (bị bịnh down o”) hay sao mà lên tiếng:

“ Àh, ý ảnh nói là, tụi bây có chửi nhau thì cũng phải nể mặt ảnh, coi như ảnh là chủ, tụi bây là…. “

Nó chưa kịp nói hết vế sau (vế mừ mọi người cũng đã bít) thì bị nguyên trái ổi con hotgirl lúc nãy chưa kịp nuốt và một miếng dưa hấu đồng loạt nhét vô trong họng. Coi như em với con đó hợp tác được một lần trong đời đi.” Xong chuyện, mệt mấy người quá, lo thổi bong bóng đi. Thiệt tình tui cũng muốn hiền lành tạo đức lắm mà mấy người có chịu đâu”

” Anh mới nói nhiều đó, anh mà hiền thì nước mình làm gì có dì ghẻ. Lo làm đi”

———-

6h15 con Tuyết có mặt, và theo như lời giới thiệu là vị khách đặc biệt thì con này đã đập tan hết mọi hy vọng của em. Nghĩa là em chỉ biết mở miệng, nhếch môi và cười trừ suốt bữa tiệc để nhìn người ta vui. Em không tức khi nhìn người ta hạnh phúc mà tức khi nhìn bộ đồ. Thiệt, nói gì thì nói chứ công sức em nhịn đói cả tháng trời, mua cho đã rồi chẳng ma nào dòm. Biết vậy đem tiền mua vé số, biết đâu…. còn hơn.Phòng karaoke ồn ào như mấy bà hàng xóm bắt ghế ra coi nhà kế bên đánh ghen. Em ngồi thui thủi một góc, tính giành hát bài “tôi mơ” nhưng bị mấy con XX giành giựt với lý hết sức dzô thị dzuyên:”Con trai ai mà hát bài này”

Em bắt đầu gặm nhắm hậu quả của cái buồn lúc ăn tiệc: đói thê thảm. Ai biểu lúc nãy ngựa bà, lo thở ngắn than dài chi, chóng đũa quơ tới quơ lui, bây giờ đói cũng ráng mà chịu. Bởi vậy hỏi sao mà Hân vừa mới thổi bánh kem xong, nó kêu mỗi đứa lấy muỗng chọn cho mình bông hồng thích nhất thì em đã lấy cái muỗng inox bự nhất chơi luôn một bụi để có gì ăn cho đã. Rồi em bắt đầu khóc tiếng Miên khi ảnh nói tiếp sau khi đếm 1, 2, 3 thì phải bỏ vô họng ăn cho hết. Em chưa kịp bỏ bớt thì ảnh đã đếm xong và con Tuyết cũng kịp lấy tay đẩy cái ọt, em ná thở. Thở xong mới biết là mình dại, mấy đứa kia nghe nói xong mới chọn bông nào bông nấy nhỏ xíu, em chơi nguyên bụi chi. Thiệt là cái khổ còn lỗ tới bữa ăn mà.Con Hotgirl rãnh rỗi nghĩ ra trò giải trí trí tuệ là lấy bong bóng chích cho rớt câu hỏi rồi trả lời. Giống như thi hoa hậu đó. Và em là thí sinh đầu tiên, đơn giản vì là thí sinh bị ghét nhất bởi hội đồng nghệ thuật.Cầm câu hỏi lên là em té cái rật (hơi quá) vô ghế salông ở phía sau. Nó kêu em hát điệp khúc bài Liều thuốc cho trái tim chỉ trong vòng một làn hơi. Hát mà không hết thì nó lấy ba miếng khô bò quẹt với nữa chai tương ớt cho em ăn. Một miếng là em muốn đi đầu thai lắm rối, đằng này ba miếng, ăn xong chắc em lên truyền hình trực tiếp quá.Không biết con này biết suy nghĩ không nữa, em là Lê Khắc Bân chứ có phải Cẩm Tiên hay Phương Hồng Thuỷ đâu mà muốn là hát nguyên câu vọng cổ. Em nhắm mắt, hả họng, lấy hơi hát nữa chừng rồi đứt hơi, thở rụng răng. Rồi giơ tay chịu chết, muốn mần gì mần.Hậu quả của cuộc chiến là ba miếng khô bò trét tương đang chờ trước mặtMiếng đầu tiênDo hay ăn ké cơm mấy đứa bạn người Huế nên em nuốt trôi mặc dù mắt rơm rớm.Miếng thứ hai

Ăn xong mà nước mắt chải dài

Miếng thứ ba, nhắm mắt, chưa kịp ăn thì

” Để anh ăn giùm mày”

Đâu dễ như vậy đâu trời” không, anh là ván sau, trò này là dành cho thằng Bân, có chơi có chịu”

” Nó ăn sao nỗi, thử hỏi bà hát có nỗi không khi cả buổi bà không uống nước. Bà hát thử đi, hát không được là tui úp nguyên cái bánh kem vô mặt bà”

” Muốn thì ăn giùm nó đi, con trai gì mà dữ thấy ớn”

Lần đầu tiên, em thấy ảnh….. dữ với con gái

Ảnh ăn xong có đứa rót nước, đứa lấy khăn giấy, con Tuyết chạy tới chạy lui lấy cái này cái kia. Em ăn hai miếng lận mà. Đứng đó, nhìn cũng lâu lắm, rồi em về chỗ cũ. Ngồi lâu

Rồi từng đứa lại bốc thăm, từng đứa bị phạt.Người cười, Kẻ khóc, đứa la, đứa vỗ tay khí thếEm ngồi đó….. kiếm ruồi để đuổi.Âm thanh hỗn tạp ấy cứ vây xung quanh em. Cảm giác đầu óc bừng bừng, khó chịu. Tự nghĩ, mình là cái gì trong ấy. Thật ra, em có cũng được, không cũng chẳng chết ai. Ví như cả một đàn kiếm đi kiếm mồi, một con bị thằng oắt con nào đấy, bắt đi, bỏ lên than nướng thì mấy con kia cũng đi tha mồi tiếp. Cả đàn….. được mấy lời tiếc thương.Hân bốc trúng câu đặc biệt. Tặng hoa cho người bạn thương nhất.Có tiếng la làng, tiếng hú, tiếng cười (mấy con nào hổng nết thấy ớn). Tiếng dép lẹp xẹp, tiếng lọ hoa, tiếng người ta…. đến với nhau

Em bỏ về. Quên một tiếng kêu.Lời chào để quên sau mắt.Tháng 3, mưa về. Không ồn ào mà dịu ngọt, vội vã dầm dề mà lòng người ta đau. Mưa không thấm sâu mà lan nhẹ, cái đau ấy mới đủ làm người ta chết. Chết không vật vờ mà bình thản đón nhận lấy nó. Em lửng thửng đi về, nghe mưa hát bài ca về cuộc chơi và số phận.10h, không quá sớm để đường vắng. Cuối tuần, người ta không rãnh để đi nhong nhong, khơi khơi ra đường như em. Người ta đi có cặp có đôi, tìm chốn nào đó mà hứa hẹn, thề thốt. Để sau này, lỡ thù nhau cũng còn có chỗ để chỉ bạn bè….. Chỗ người ta đã từng yêu.Đèn đường rọi bóng em, nhỏ và cô độc. Đi một mình, về một mình. Liệu trong đám dự sinh nhật đó, có lời nào, dù vô tình thôi, nhắc tới em.Tự biết thấu hiểu cuộc sống. Nó dạy cho em hạnh phúc phải bắt nguồn từ cái đẹp, đời chẳng bao giờ mang lại cơ may. Tự bật cười, khẽ hát vu vơ…. cả đời chưa được yêu.Đi loanh quanh cũng ghé quán Dâu dầm, kêu một ly để gọi là….. Biết đâu đấy, mai này, quán mất người khách quen

Này…. giấc mơ trưa bao giờ em về

Một giấc mơ tàn!Em thở dài, lấy muỗng khuấy ly cho có với người ta. Quán này cuối tuần, không đông khách lắm nhưng cũng đủ làm em chướng mắt. Gớm chết, mấy đứa cặp bồ cặp bịch, lôi vô đây. Tụi nó nghĩ quán nước là cái tổ chim hay sao mà làm kiểu chim mẹ mớm mồi cho chim con.. Làm như tay chân để cho có với bạn chứ sài hổng được vậy? Đâu phải ai vô quán cũng có bồ hết đâu.Em cười buồn buồn, chống tay lên cằm đăm chiêu. Tự dưng thấy mình khùng dễ sợ. Chỉ là một thằng con trai thôi mà. Nó có gì đặc biệt đâu? Được cái là cao hơn em, đẹp hơn em, học giỏi hơn em, nhà giàu hơn em, khùng hơn em…. (vậy là đặc biệt rồi kưng ơi) Đời này còn biết bao nhiêu thằng không sứt mẻ gãy gọng, từ từ cũng kiếm được thôi. Sợ gì chữ ế. Mà biết đâu, duyên nợ đang chờ em ở cái quán này thì sao?” Bân, ngồi đây hả? ”

Em ngước lên, vẫy vẫy tay cho bớt xui. ^^Tự dưng buồn thêm một lần nữa” Sao anh biết tui ở đây? Mà sao đi có một mình vậy? ”

“Thì anh không thấy mày ở đó, hỏi tiếp viên thì họ nói mày ra về rồi. Anh nghĩ chắc mày chưa về nhà đâu nên ra thử. Ai dè gặp. ”

” Tui đói bụng, lúc chiều không ăn gì hết nên bây giờ vô quán kiếm cái gì gặm đỡ. ”

” Mày nghĩ, anh tin mày nói không? Anh cao hơn mày cái đầu mà cưng? ”

Em chỉ biết cười trừ. Chứ biết làm gì đây?” Thiệt mà, tui đi ăn chứ có buồn bực gì ai đâu. Lúc nào tui đi chung với đám này chả vậy ”

” Thấy chưa? Anh có hỏi gì đâu mà mày tự trả lời. Mày sợ biết anh tặng bông cho ai. Đúng không? ”

Em chưa dám nhìn thẳng vô mặt ảnh mà trả lời

” Anh làm ơn, bước lên, quẹo trái, đi thẳng vô Toliet rọi thử cái mặt coi. Anh có tặng bông hồng hay lựu đạn cho con nào khác thì cũng mặc xác anh. Tội gì tui phải rầu. ”

” Ủa vậy sao mày không dám ở lại dòm coi mà bỏ về. Mày mới phải bước lên, quẹo trái, đi thẳng vô coi tại sao mà mắt mày đỏ. ”

Em nín thinh, chắc nói trúng…..” Mà con Tuyết là người yêu anh àh. Dòm hai người cũng xứng lắm. Con thì bù xù, thằng thì như bù loang coong tán. Được àh”

” Không, nó chỉ là người đặc biệt”

” Anh có hiểu từ ngữ Tiếng Việt không? Người đặc biệt với người yêu, nó khác nhau ở chỗ nào? ”

” Thì người yêu là người mình yêu. Còn người đặc biệt là người quan trọng đối với mình. Hiểu không? ”

” Tui mà hiểu là tui mọc đuôi liền”

” Thôi khỏi thề, mày có đuôi sẳn rồi”^^

Em lấy giò tính đạp rồi nhưng không biết sao, thôi bỏ.” Mày biết anh yêu ai không? ”

” Không, tui đâu có rãnh mà điều tra coi anh thích con ôn thần nào. Mà không chừng đứa đó kiếp trước giựt nợ ngân hàng, kiếp này còng lưng mà trả”

” Mày còn nhớ cái vụ xe buýt lật năm mình học lớp 10 đó không? ”

” Không… Àh, nhớ rồi. Bồ anh là con nhỏ 15 tuổi trên xe phải không? ”

” Không, bồ anh là thằng tiếp viên ”

Hả? Em ngậm luôn cái ống hút.” Dòm cái gì, anh cũng giống mày thôi”

Em tính mở miệng, thấy sao mắc cười

” Người ta mất được 2 năm rồi. Hồi đó buồn ghê lắm, tính không yêu ai nữa nhưng mà không biết tại sao lại thấy mày”

” Thấy tui ở đâu ”

” Mày nhớ hôm anh đi trực sao đỏ, mày đi trễ bị quét rác không? Thưở đời nay, đã đi trễ còn đem theo bánh mì ngồi xé ăn. Ăn hết mới chịu quét rác, mà còn canh hướng lớp người ta học mà quét mới ghê chứ. Người ta chửi còn hả họng nói tại gió. Lúc đó dòm mày tức cười lắm”

” Rồi sao nữa ”

” Thì thấy mày đi với con Tuyết, nên anh hỏi nó. Mà mày biết con Tuyết là ai không? ”

” Biết chứ, nó là Trần Thị Tuyết”

” Mệt mày ghê, nó là em ruột của người đó. Sau khi người ta mất, anh nhận nó là em nuôi. Nuôi theo kiểu anh em chứ không phải cái dạng nuôi lớn để ăn thịt đâu nghen chưa. Nó kêu anh cua mày đó khi anh hỏi thăm nó về mày”

” Đừng nói với tui là anh thích tui nha, quên đi diễm. ”

Thì lâu lâu em cũng phải bắt chước xăng dầu mà lên giá chứ.” Uhm. Mày cũng thích anh mà, đúng không? Nếu không thì mày dòm thẳng vô mặt anh mà nói không thích nè. Nói hông được là anh quánh mày liền ”

Trời ơi, sao lúc nào cũng bạo lực học đường thấy ớn. Tỏ tình mà được như phim Hàn cũng đỡ khổ.” Vậy người mà hồi đầu năm anh muốn quen là tui đó hả? ”

“Uhm, con Tuyết nghĩ ra cách là hỏi mày y như vậy đó”

” Công nhận, anh hết đứa để hỏi rồi? Hỏi sao mà kế hoạch bị bể cũng phải”

” Chứ ai mà biết mày dễ quê dữ vậy? Tự dưng vô cho đã rồi bỏ về”

” Tại tui nghĩ anh tính quen con Tuyết nên bỏ về, chứ ở đó làm gì cho ứa gan trào mật. ”

” Nhớ cọng dây chuyền này không? Anh tặng lại cho mày”

” Anh còn giữ tới bây giờ lận hả? Công nhận keo thiệt, trong phim là người ta quăng mất đất rồi ”

” Đeo thử đi. Mà mày cũng ghen quá hả? ^^ Gì đâu mà…. ”

” Chứ sao? Có nghe ông bà nói không?Ớt nào mà ớt chẳng cay

Uke ghen để Seme dỗ dành.! ”

“Ủa, nhưng mà sao hôm nay anh lại can đảm nói cho tui biết vậy? “

” Thì tại thấy mày buồn quá, với lại cũng để lâu quá rồi, không nói chịu không được. ”

” Rủi tui không chịu thì sao? Lúc đó nhục như con cá nục để lâu bị rục. ”

” Thì cũng phải dò coi mày sao anh mới nói chứ. Anh mày già đạn lắm. Mà thôi, đi về cưng”

” Ai cưng của anh hả? “

Ảnh nắm đây em dắt về chứ không còn lôi như lôi con đi chích nữa. Cũng có thể do em lỡ thích nên cho là nhẹ nhàng thì sao? Ai mà biết. Mấy người trong quán cũng không biết nên dòm, kệ nó. Đứa nào rãnh thì dòm rồi tức chơi. Em hết được ở không rồi còn gì?” Con nít tối nay qua nhà anh ngủ lại nha”

Anh nắm tay em chặt lắm. Chạy xe mà chạy một tay, kiểu này dễ đi du học lắm àh nghen!” Àh,……. ờ,…….. á! Không, Tối nay không được ”

Hôm nay em đói bụng mà, đã ốm yếu mà còn đói bụng thì…. Tối nay về nhà ảnh dễ gì ảnh cho ngủ.” Sao không, mọi hôm cũng ở lại ngủ mà, có sao đâu? ”

” Thì mọi hôm chưa biết anh dzậy dzậy đó. Hôm nay biết rồi sao mà dám. Với lại tui chưa chuẩn bị tâm lý ”

” Thì qua ngủ đi, không có gì, thiệt mà ”

” Hôm khác đi mà, hôm nay tui sợ sợ sao đó”

” Có anh mà mày sợ gì”

Anh xoa xoa bàn tay gầy của em

” Thì có anh mới sợ đó. Sợ nữa đêm anh không ngủ, bắt tui hát bài “Bang Bang””

End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.