Diệp Phi Linh tính toán một chút, nhờ có thanh địch cốt này, nàng hôm nay liền nghe được tiếng động từ cửa hàng bán đồ cổ.
Bà chủ nhà trọ thấy cô cầm đồ trở về, khuôn mặt tươi cười hỉ hả chào đón, lại liếc thấy không có ai bên ngoài, cẩn thận kéo tay cô.
- Nói cô nghe nhé, hôm nay mua được đồ là tốt rồi, đêm nay ngày âm tháng âm, cứ ở trong phòng đừng có ra ngoài!
Ở cái chợ đen buôn đồ cổ này, nghe tới ma quỷ liền tin là thật, Diệp Phi Linh lĩnh giáo mấy ngày, khắp nơi không chỉ khói hương nghi ngút, thậm chí còn có người thật sự lên đồng.
Dĩ nhiên, lời của bà chủ nhà trọ không thể tin là thật. Truyện Linh Dị
Diệp Phi Linh sống ngần ấy năm, chính mình ở một mình trong nhà còn chưa từng thấy ma quỷ bao giờ, sao có thể tin được.
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa nằm đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Đừng nói là nhận ra, Diệp Phi Linh tận mắt nhìn kỹ thấy trong hẻm vắng là bóng hai cô gái trẻ đi cùng nhau.
Mà hai cô gái này, chính là hai người vừa rồi báo chí đăng tin mất tích.
Trang điểm đậm là có thể che đi được khuôn mặt?
Không, ở đây họ không thèm che dấu, cánh nhà báo cũng không dám bén mảng, ấy là vì có phi đội gà đen chiếm chỗ bảo kê, kẻ nào lạ mặt liền lập tức bị đuổi thẳng.
— QUẢNG CÁO —
Xe cảnh sát hai lần tới nơi này, nhưng không những không tìm ra tung tích người, còn đi qua giống như không hay biết.
******
Hẻm vắng không người.
Bóng đen nữ tử tóc dài bay múa, trong đêm tối chớp lên một cái rồi biến mất.
Ông già bán đồ ở chợ đứng dưới cột đèn sáng, gật gù buồn ngủ.
— QUẢNG CÁO —
- Lão Hề, hôm nay không bán được hàng sao mà lại ngồi đây ngủ gật vậy?
Lão Hề nhếch đôi mắt tèm nhèm nhìn tới, thì ra là đám bảo kê.
- Ậy... ngại quá, hôm nay thực không bán được hàng, chờ từ chiều giờ nghe nói mọi người sợ ngày âm, cho nên ở đây ngủ một giấc!