Tin tức này bị Tử Hàm vụng trộm truyền ra ngoài, nhưng Trịnh thị cũng không phải vừa, nhanh chóng đem tiền bít lại thông tin.
Tại Trịnh gia, lúc này cả tòa nhà đều ngập mùi nhang khói.
Trịnh Vi nằm trong quan tài gỗ đỏ, cả người liên tục co giật sùi bọt mép. Trịnh ba đứng ở một bên, đôi mắt đỏ vằn lên những tia máu.
Ông ta không rõ vì sao lại thành ra như thế này, con gái bảo bối của mình tự nhiên bị thứ tà vật gì đó ám vào, đã giết mất một mạng người.
Mà người này, chính là... Ôn Hạo.
Vốn dĩ Ôn Hạo hẹn gặp Trịnh Vi để bàn chuyện, lại '' không cẩn thận '' cùng cô ta ngủ qua đêm, tới cuối cùng bày kế hãm hại Diệp Phi Linh lại thành ra chính mình mất mạng.
Trịnh Vi trở về nhà, cả căn nhà ngập lên mùi máu. Trịnh ba làm ăn trên thương trường, sao không hiểu mấy chuyện dị đoan, mặc dù không rõ vài thủ đoạn của giới làm ăn, nhưng cũng lập tức liền đi tìm người.
Nghe nói có người quen mách nước, cuối cùng tốn bốn viên ngọc trắng, Trịnh ba mời được một thầy trừ tà.
Người tới là một cái nam tử áo xanh, bộ dáng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, một đầu tóc trắng cùng đôi mắt màu lam kỳ dị, tai phải đeo một cái khuyên tai bạc đơn thuần.
Mặc dù trông có vẻ như một cái thiếu gia nhà giàu ăn chơi mặc đồ cổ trang, nhưng Trịnh ba nào dám đắc tội. Giới làm ăn đều biết có một cái Trương Gia không thể chọc, thêm một cái thầy trừ tà như thế này cũng chẳng sai.
- Người này... trước đây có sống ở vùng đất nào không?
Vừa tới, thầy trừ tà liền hỏi. Trịnh ba không dám giấu diếm, bảo thư ký đem thông tin của Trịnh Vi nói ra tường tận.
Thầy trừ tà cầm hồ sơ, lại hỏi ngày sinh tháng đẻ của Trịnh Vi, sau đó liền phát giác ra không đúng.
Trịnh Vi mệnh cung cực tốt, số hưởng mệnh giàu, cả đời không cần lo nghĩ.
Thế nào bây giờ lại nhiễm tà vật? Hơn nữa tà vật này còn là loại nặng, chuyên môn đi hút máu sinh vật sống để bồi lên quỷ khí.
Hỏi thêm vài vấn đề, thầy trừ tà lại cầm theo la bàn chỉ hướng, bỗng thấy Trịnh Vi ngẩng đầu ngồi dậy, đôi mắt đỏ rực tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
- Có quỷ!
Mấy người trong nhà hét lên. Thầy trừ tà yên lặng liếc mắt, đem kiếm trong tay gõ một cái lên nắp quan tài.
- Tên?
- Gàu... Gừ... Gừ rít...
Âm thanh rít từ kẽ răng không rõ là tiếng gì, chỉ thấy kèn kẹt kèn kẹt như đang cố thoát ra khỏi cổ họng.
- Vật này chưa có thần trí, hẳn là mới nhập vào gần đây! Ông cùng con gái ông có đắc tội ai không?
Âm thanh thầy trừ tà có chút phiền muộn. Trừ tà không dễ, lỡ đụng phải bùa chú thầy trừ tà khác, trong giới trừ ma chính là đối địch.
Cái khác có lẽ không nói, nhưng trong đám nhà giàu lắm thị phi này, ai biết đâu đối thủ một mất một còn lại thuê thầy bùa hãm hại??
Trịnh ba lắc đầu.
Ông ta trừ bỏ thuê người hãm hại một đứa con gái, còn lại các mối quan hệ làm ăn khác đều rất tốt, chưa từng có xích mích với bất kỳ ai.
Không lẽ nào...
Trịnh ba thần sắc dại ra, sai rồi, ông ta sai rồi, đứa con gái đó có thể nào là người của Trương Gia hay không?
Chính mình không tìm hiểu rõ, có thể nào đã đắc tội Trương Gia hay không??
Thầy trừ tà xem biểu hiện Trịnh ba, liền nghĩ tới vài chuyện tranh đấu sau lưng đám nhà giàu.
*******
Lâm Siêu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Diệp Phi Linh.
Cô dường như... trở nên khác trước, không còn dáng vẻ ngượng ngùng như khi mới gặp hắn.
- Tử Hàm, có thể nhường nàng nói chuyện cùng ta một lát không?
Lâm Siêu đối với Tử Hàm đề nghị.
Diệp Phi Linh nhàn nhạt nhìn.
- Lâm thiếu, chúng ta chỉ là ở trong trò chơi quay quảng cáo, chắc không cần phải bàn chuyện tiếp theo chứ?
Nàng trong lòng rất giận.
Trên đời ghét nhất tra nam, cuối cùng.... ghét của nào trời trao của đó.
- Em nghe tôi giải thích, ít nhất có thể lắng nghe tôi được không?
Lâm Siêu chớp mắt, đem chính mình chắn đường Diệp Phi Linh.
- Tôi biết em hiện giờ nhất định rất ghét tôi, nhưng hãy cho tôi một cơ hội!! Phi Linh, những gì trên mạng không phải hoàn toàn là sự thật!
Vành mắt Diệp Phi Linh đỏ lên, sống mũi có chút cay cay.
Muốn tin tưởng, nhưng lại không dám tin tưởng.
Nàng phải làm thế nào với người đàn ông này đây??
Những gì hắn làm khiến trái tim nàng rung động, để rồi bây giờ cào xé trái tim nàng đau nhức đến vậy?
- Lâm thiếu, tôi... chúng ta... lẽ ra ngay từ đầu không nên quen biết!
Diệp Phi Linh nước mắt rơi xuống, cuối cùng hạ quyết tâm đem Lâm Siêu coi thành không khí, cùng với Tử Hàm cất bước thật nhanh.
Chính mình ngu xuẩn thì thôi, người ta bên ngoài có hôn thê, thế nào lại chen vào cuộc sống của bọn họ?
******
Nhiệm vụ kế tiếp của Diệp Phi Linh là tiếp tục tham gia trò chơi.
Trương Thần đây là lựa chọn để xem nàng tiếp thu công pháp đến đâu, có một người thì sẽ có người thứ hai.
Chợ đen hắn đã tìm người xử lý, ma vật xuất hiện, cho dù hắn có phá tung nơi đó lên, chỉ cần nguồn gốc còn thì hắn không thể nào giải quyết hết được.
Đây cũng không nằm trong phạm vi năng lực của hắn.
Trương gia đại tộc cả đời viết tiểu thuyết, không phải làm thầy trừ tà.
Nhưng vì mảnh vỡ tinh không, chuyện kỳ dị ngày càng nhiều.
Cũng là đối với thế giới này càng thêm nhiều thứ ly kỳ hơn nữa!
******
Diệp Phi Linh bình tĩnh mở mắt.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng dịu nhẹ, khung trời yên bình đến vậy, nhưng không phải thế giới thực.
[Hệ Thống Thông Báo: hiện tại thế giới đã chuyển sang Đấu La Thế Giới, người chơi có muốn cập nhật dữ liệu? Có/Không? ]
Diệp Phi Linh nhìn tới bảng lựa chọn quen thuộc, trong lòng có chút đau nhức.
Trước chuyển sang Đấu La thế giới. Nàng đã mất một khoảng thời gian không tham gia trò chơi, hiện tại cũng theo không kịp, không bằng trước đọc hướng dẫn tham khảo.
Hướng dẫn nàng lần này không phải ong tím như lần trước, lần này hướng dẫn lại là một chút tin tức phổ cập về cốt truyện.
[Người chơi phải tự mình trải nghiệm Đấu La thế giới như cuộc sống thật, quy tắc sinh tồn mạnh được yếu thua, địa điểm truyền tống vô định, không có NPC hướng dẫn, chỉ có quy tắc sinh tồn duy nhất: Tránh xa hồn thú khi chưa đủ thực lực, không lộ bảo vật khi không có người chống lưng, lựa chọn võ hồn một cách thông minh nhất!]
Diệp Phi Linh trong đầu ngập tràn dấu hỏi.
Bất quá nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, bảng thông báo lập tức hiện chình ình trước mặt.
[Hệ Thống Thông Báo: bắt đầu đếm ngược truyền tống, 10... 9... 8..]
Âm thanh máy móc trên đỉnh đầu truyền đến, Diệp Phi Linh chỉ cảm thấy ong ong ong vài tiếng như gió lốc, tức khắc liền thấy bản thân bị đưa sang nơi khác.
Hệ thống cũng ít có ác, quăng nàng ở giữa không trung. Diệp Phi Linh nhất thời không kịp chú ý, rơi thẳng lên một vật trơn trơn mềm mềm.
- Phụt!
Âm thanh có tiếng người nhổ thứ gì đó vang lên.
Diệp Phi Linh cảm thấy đau điếng người, rơi xuống từ trên cao như vậy, may mà không đến nỗi mặt chạm đất, nhưng mà va đập bốn phía thì vẫn có.
- Kẻ nào, cút ra đây!
Âm thanh người quát mắng vang lên. Diệp Phi Linh kinh hãi nhìn tới một đầu rắn xanh tím khổng lồ ba mắt trừng tới.
Má.. má ơi... hồn thú!!
Trái tim bang bang kịch liệt nhảy lên. Không phải nàng xui xẻo như vậy chứ? Vừa mới truyền tống đã gặp ngay hồn thú cấp bậc này, không chết cũng trọng thương nguyên khí.
May mắn là tiến đến Đấu La thế giới trò chơi nhân vật vẫn được giữ nguyên túi đồ.
Cái đầu rắn nghi hoặc nhìn nàng, nhưng trong chốc lát nó lại ngẩng lên, sau đó gia tốc dí sát về phía nàng.
Diệp Phi Linh sợ đến nỗi đứng hình. Cái miệng đỏ to hơn cả cánh cửa, chỉ cần nó há miệng, chắc chắn đem nàng một ngụm nuốt luôn.
- Con người?
Một cái thiếu niên nghi hoặc nhảy lên nhìn tới bộ dáng Diệp Phi Linh.
Mái tóc nâu dài, trên trán điểm một vệt đỏ, đôi mắt vàng. Bộ dáng hắn hơi gầy, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc trang phục màu đen tuyền.
Đây hẳn cũng là người chơi à?
- Này? Này?
Thiếu niên nhìn tới Diệp Phi Linh đứng ngây ra như một bức tượng, liên tục xua tay trước mặt nàng.
- Sợ chết đứng rồi à?
Thiếu niên nhìn nàng cười nhạt, đem một ngón tay chọc chọc vào má.
Diệp Phi Linh ngã lăn ra mặt đất, hệ thống lập tức hiện bảng thông báo trước mặt.
[Nhân vật muốn tương tác cùng bạn, chấp nhận?]
Diệp Phi Linh câm nín nhìn bảng thông báo chỉ hiện nguyên một nút chấp nhận mà không phải có không giống như mọi lần.
Cắn răng chịu đựng cảm giác đau điếng người bấm chấp nhận, cuối cùng cũng có thể trở lại bình thường, lại đem một bình máu từ trong túi đồ lấy ra, uống lên một ngụm, Diệp Phi Linh lúc này mới cảm thấy khá hơn.
Đầu hồn thú kia đã biến mất không thấy tung tích.
- Ngươi là ai?
Thiếu niên đối với nàng tò mò.
Phải biết rằng nơi này người ngoài không thể tới được, trừ phi biết bay. Cô gái này trên người hắn không cảm nhận được chút khí tức nào của hồn sư, lại cũng không thấy chút dấu hiệu nào của võ hồn.
Trước hồn thú, hồn sư thường sẽ phản xạ có điều kiện tung võ hồn của chính mình ra. Trên người cô ta có cái gì đó ba động, nhưng lại không phải hồn lực.
Nhân loại kiểu quái gì đây??
Thiếu niên thần bí đối với Diệp Phi Linh tò mò, một mặt Diệp Phi Linh cũng đối với thiếu niên tò mò.
Đây là nơi nào? Còn nữa vừa rồi đầu hồn thú kia đã đi đâu?
- Ngươi...
Hai bên cùng nhau đồng thanh hô lên.
- Ngươi nói trước!
Lại một lần nữa trùng lặp. Thiếu niên nhíu mày một chút, cuối cùng để Diệp Phi Linh nói trước.
- Cho hỏi, đây là nơi nào vậy?
Nhìn bộ dáng nàng ngu ngơ, thiếu niên thần bí nghĩ tới một cái đầu xanh xanh, cuối cùng trừng mắt nhìn nàng hăm dọa.
- Không phải hỏi, ngươi không cần biết!
Diệp Phi Linh có chút muốn khóc.
Mẹ nó, không nói thì thôi, làm cái quái gì hăm dọa nàng? Trông người thì bé xíu mà nóng tính như vậy?