Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 187: Chương 187: Lời Hứa Lưu Lại!




Lại nói về những người còn lại trong Thất Quái Sử Lai Khắc.

Thời điểm Đường Hạo mang theo ba người rời đi, Độc Cô Bác nháy mắt phát giác ra bản thân cảm giác vạn phần nhẹ nhõm.

Thằng nhóc đó, có tên điên đó bảo vệ, hẳn là không cần phải lo nữa rồi.

Nhưng con nhóc kia..

Độc Cô Bác trong lòng hồ nghi, hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức “” Diệp Phi Linh “” đã rời đi, mà không phải là Diệp Phi Linh đang quấn băng ở phía dưới.

Đến tột cùng, chuyện ngày hôm nay là như thế nào? Độc Cô Bác thập phần hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện nói ở đây lúc này.

Trở về học viện lại tính.

*************

Sử Lai Khắc đại nạn không chết, hơn nữa nhờ có mấy thế lực lớn ra mặt, Võ Hồn Điện cũng không thể làm gì quá mức.

Bỉ Bỉ Đông mặt mày xám ngoét hạ lệnh tiễn khách, nhờ vậy mà bọn họ mới có thể rời đi an toàn.

Tại một nhà hàng gần học viện, bây giờ chính là thời khắc vui mừng của toàn bộ những người tham gia thi đấu. Ngay cả các vị sư phụ cũng tới góp vui.

Duy chỉ có Liễu Nhị Long là vắng mặt. Tiểu Vũ không có ở đó, có đi thì trong lòng lại cũng không vui.

Phất Lan Đức vừa khóc vừa cười tuyên bố cho đám trẻ tốt nghiệp. Triệu Vô Cực trông mạnh mẽ là thế nhưng cũng không thể ngăn được đôi mắt đã sớm đỏ hoe.

- Về sau các ngươi có kế hoạch gì chưa?

Đại Sư cầm cốc bia trong tay, cảm giác có chút tự hào cùng quan tâm mà hỏi tới.

- Em cùng Trúc Thanh sẽ trở về Tinh La Đế Quốc! Lần này biết được truyền thừa của Tà Mâu Thánh Vương, hai người bọn em cùng ca ca tỷ tỷ trở về là để thay đổi các quy tắc trong Hoàng Thất!

Đái Mộc Bạch là người đầu tiên đáp lời. Chuyện này đã sớm không phải bàn cãi, đương nhiên để lại một cái địa chỉ rõ ràng cho mọi người gửi thư là tốt nhất.

Tiếp đến là lão nhị Áo Tư Tạp. Hắn trộm liếc ánh mắt nhìn tới Trữ Vinh Vinh, mỉm cười hạnh phúc mà nói:

- Em thì nhận được lời mời của Trữ thúc thúc, chuẩn bị trở về Thất Bảo Lưu Ly tông cùng Vinh Vinh!

Phất Lan Đức ừ hử gật đầu. Thằng nhóc này, lựa chọn rất là không tệ đó.

Lại quay sang nhìn tên đệ tử đích truyền, hắn lại hận không thể một cước đá bay thằng nhóc này một cái.

- Mọi người đều có đôi có cặp rồi, còn cùng nhau bay lượn, ta phải làm sao đây??

Mã Hồng Tuấn ỉu xìu rối rắm thở dài. Vốn dĩ tưởng rằng có Cửu muội cùng trở về học viện với mình, nhưng đó không phải.

Là thị nữ của nàng hóa trang thành như vậy. Diệp Phi Linh chân chính đã theo Hạo Thiên Đấu La biến mất rồi.

Mọi người ai cũng muốn hỏi tại sao Diệp Phi Linh lại phải làm như vậy, nhưng lý do thì chỉ có sư mẫu cùng Đại Sư mới biết được. Mặc dù hắn đã mấy lần gặng hỏi Phất Lan Đức, nhưng sư phụ cũng kín như bưng.

- Không phải vẫn còn chúng ta sao?

Bốn người dự bị nâng cốc bia lên trước mặt Mã Hồng Tuấn.

Phải rồi, sao hắn không nghĩ ra nhỉ?! Vẫn còn bọn họ ở lại Thiên Đấu Thành, chí ít cũng không quá cô độc.

- Mọi người...

Mã Hồng Tuấn hít sâu vào một hơi cảm động, nội tâm có chút lưu luyến phát khóc.

Hôm đó mọi người cùng nhau nhậu say đến tận khuya. Có vài người vẫn giữ được tác phong vốn có, nhưng vài người lại đánh mất bản thân, tỷ như... Phất Lan Đức.

- Phục vụ, thêm đồ ăn! Mau mang hết những món ngon nhất đem lên đây!

Một câu nói khiến cả bọn trợn trừng mắt nhìn. Thế nhưng không kịp để mọi người tin tưởng, Phất Lan Đức bốn mắt sáng quắc nhìn tới Triệu Vô Cực, hê hê cười:

- Trong túi ta chỉ còn 10 ngân hồn tệ, phần còn lại lão Triệu trả!!! Hôm nay ta đã uống say đấy, đừng trách ta ra tay nặng nhé!

Mấy đạo ánh mắt phóng tới nhìn nhau.

Viện trưởng vẫn là viện trưởng, thật khiến người khác không thể tin tưởng được.

Triệu Vô Cực bị chỉ mặt điểm tên, ngơ ngác cùng rối rắm thương lượng lại. Thế quái nào lại là hắn trả cơ chứ, hắn cũng không có mang theo nhiều tiền đến thế a!

Phải biết nhà hàng này cũng là có tiếng ở trong địa phận trung tâm thành Thiên Đấu, chất lượng thì khỏi phải bàn, nhưng giá cả thì cũng không khiến người ta vui mừng chút nào. Đã vậy lão hà tiện này hôm nay còn gọi toàn món đắt nhất, một bàn này cũng phải cỡ mấy ngàn kim hồn tệ a!

- Ha ha!

Đại Sư phì cười nhìn phản ứng của Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực, cầm lên cốc bia hướng tới trước mặt Triệu Vô Cực.

- Cứ để hắn tùy ý đi! Bọn trẻ mỗi đứa một nơi, ông ta nhất định là rất cô đơn!

Triệu Vô Cực chạm cốc, hai mắt rưng rưng dẩu môi nhìn về phía Đại Sư.

- Ta cũng vậy cơ mà.. oa!! Sao lần nào ta cũng là người trả tiền vậy chứ hả?!

Trông điệu bộ các vị sư phụ rấm rức khóc, Đái Mộc Bạch ha ha cười, chỉ tay về phía mọi người.

- Các thầy hình như say rồi! Này, đây là số mấy?!

Áo Tư Tạp đỡ lấy Mã Hồng Tuấn, chống mắt lên nhìn ngón tay Đái Mộc Bạch xoè ra.

- Một!

- Sao ta lại nhìn ra hai chứ?!

Mã Hồng Tuấn ở bên cạnh phản bác. Đái Mộc Bạch chếnh choáng lắc lư, tức giận đập bàn.

- Lũ ngốc, đến số năm mà cũng không nhìn ra được?!

Nghe âm thanh Đái Mộc Bạch có chút lớn tiếng, Chu Trúc Thanh tức thì phản ứng lại.

- Năm thì làm sao chứ?

- Năm năm! Đợi sau khi bọn Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Cửu muội trở lại học viện, mập, việc này giao cho ngươi. Hãy nói với bọn họ năm năm sau chúng ta không gặp không về!!!

- Được!

Mã Hồng Tuấn lia lịa gật đầu đáp ứng, mấy người lại nâng cốc chúc mừng, cạn ly cho một lời hẹn ước.

Áo Tư Tạp uống hết cốc bia, hào hứng bám vai Đái Mộc Bạch, lại phát hiện Đái Mộc Bạch say quá đã ngủ rồi. Mã Hồng Tuấn bên cạnh cũng vậy.

- Hứ, gục hết xuống rồi à! Mình còn muốn tỏ tình với Trữ Vinh Vinh trước sự chứng kiến của mọi người nữa mà!

Trong đầu hắn không ngừng tự chủ mà nghĩ tới một màn cầu hôn lãng mạn dành cho Trữ Vinh Vinh. Thế nhưng thời khắc hắn muốn tới cạnh Trữ Vinh Vinh để thổ lộ, Trữ Vinh Vinh nói ra một bí mật khiến hắn tỉnh cả cơn say.

- Trúc Thanh, ta nói ngươi thật hạnh phúc! Còn ta và tiểu Áo là... chuyện không thể nào đâu! Quy củ của tông môn đã nói: người của Thất Bảo Lưu Ly tông không chấp nhận ở bên phụ trợ hệ đâu!

Lời nói giống như xuyên thủng trái tim Áo Tư Tạp. Tại sao Vinh Vinh lại nói như vậy?! Có phải là nàng uống say rồi không?

Đôi mắt Trữ Vinh Vinh có chút mịt mờ. Vốn đã muốn nói ra chuyện này từ lâu với mọi người, nhưng bởi vì quá tham luyến sự ân cần của Áo Tư Tạp, nàng thật sự không thể nói ra những lời làm tổn thương hắn.

- Nếu không.. ta sẽ bị cấm túc vĩnh viễn. Hoặc là cả hai chúng ta phải liên thủ đánh bại một người có Phong Hào Đấu La! Tồn tại bậc đó, nếu là Cửu muội thì còn có thể chống đỡ được, chứ như ta cùng hắn, điều này sao có thể chứ?!

Trữ Vinh Vinh thở dài một hơi. Cơn say khiến nàng không kiểm soát được chính tâm tư của bản thân, một lời nói hết.

Chỉ là... Áo Tư Tạp trong lòng lặng ngắt. Hắn biết, Trữ Vinh Vinh không phải ghét bỏ thân phận của hắn, chỉ là...

- Xin lỗi nhé, Vinh Vinh! Lần này không thể cùng ngươi trở về được rồi!

Hắn phải rời đi, hắn sẽ từ trong góc khuất nhìn nàng toả ra quang mang lưu ly xinh đẹp.

Vinh Vinh, nàng không nỡ nói lời tổn thương ta, nhưng ta cũng không thể khiến ngươi bị cấm túc cả đời được.

- Đánh bại Phong Hào Đấu La?? Haha, phụ trợ hệ sao có thể làm được chứ?! Nhưng mà... ta mặc kệ! Cho dù Áo Tư Ca là phụ trợ hệ thì đã sao? Ta vẫn cứ thích hắn.. thì sao nào?

Trữ Vinh Vinh trong cơn say mèm buồn bực lẩm bẩm.

Đáng tiếc, những lời này của nàng, Áo Tư Tạp chẳng thể nghe được. Hắn một mình bước vào thế giới trắng xoá, một thế giới của riêng hắn.

Vinh Vinh, nếu như một ngày ta có thể trở nên thật cường đại để phá vỡ quy củ kia, ta sẽ tìm cách để đưa nàng trở lại bên cạnh ta... nếu... thời khắc đó... nàng còn nguyện ý.

Sử Lai Khắc Thất Quái phân ly, mỗi người đều không ngừng cố gắng, chỉ hi vọng tới một ngày.

Một ngày... của năm năm sau!

**********

Thác nước, nơi một nhà Đường Hạo ẩn cư.

Diệp Phi Linh hôm nay đã tiến ra khu vực thảo nguyên ở bên cạnh. Đường Tam vẫn đang chăm chỉ luyện tập độc môn chùy pháp của gia tộc.

Với cường độ luyện tập như vậy, chẳng mấy chốc Đường Tam sẽ hoàn thành yêu cầu của Đường Hạo. Diệp Phi Linh cũng rất nỗ lực, một mình nàng đã dọn dẹp cả một khu vực thảo nguyên thành một vùng đất... trọc cỏ.

Khoảng thời gian này có thể tự do luyện tập < Nghệ > đối với nàng là tốt nhất. Tâm cầm công pháp tiến triển rất nhanh, vọt một cái lên thẳng bốn mươi cấp. Uy lực đề thăng một cách mạnh mẽ là điều không thể bàn cãi.

Nhưng tại sao các vị sư phụ đều là ngắt hoa luyện công, còn nàng thì phải đem cỏ để luyện công chứ?!

Diệp Phi Linh rầu rĩ úp mặt. Xác cỏ khô phải chất thành đống rồi, hay là bữa tối làm món cá nướng cỏ khô đây?!

Chỉ trong bảy tháng nàng liền tăng lên hai cấp bậc. Đường Hạo cũng có chút kinh ngạc. Hiện tại hắn đang phong ấn Đường Tam, nhưng về tốc độ tăng trưởng của nàng thế này đã là quá nhanh. Kém Đường Tam chỉ hai năm tuổi, nhưng nếu không phải vậy, cấp bậc của nàng sẽ không chỉ là dừng lại ở bốn mươi cấp.

Đường Tam đã sớm biết uy lực của Cầm Các, cho nên hắn cũng không quá ngạc nhiên khi Diệp Phi Linh tiến bộ thần tốc đến như vậy. Điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là nàng lại không vội vã tìm kiếm hồn hoàn tiến cấp, mà lại đi áp súc hồn lực lại một cách triệt để.

- Sư huynh, ngươi biết đấy, chúng ta khác bọn họ. Hồn hoàn không phải là một cái có thể ngăn chúng ta tích lũy lại hồn lực. Vô luận là có bao nhiêu hồn hoàn, thì căn cơ hồn lực vẫn là đại biểu cho Đường Môn của chúng ta. Hơn nữa.. muội đã tìm ra được cách khác để khiến chúng ta triệt để cường đại hơn rồi!

Đường Tam cắn một miếng cá nướng, ngẩng đầu nghe Diệp Phi Linh nói. Sư muội nhiều chủ ý, nếu nàng đã nói thì tức là có thể thử.

- Thứ nhất, trọng điểm trụ cột của chúng ta chính là Huyền Thiên Công. Chúng ta tu luyện bằng các huyệt vị và kinh mạch trong cơ thể, cho nên có thể nói đó là một khung xương vững chắc. Giống như hồn lực là nước, cơ thể chúng ta là một cái bình chứa. Nếu chúng ta nặn được cái khung xương cho bình chứa này thì khi đổ nước vào, một là sẽ giảm bớt áp lực cho cái túi, hai là nước sẽ được phân bố đều cho cái bình mà không phải chỉ nằm ở dưới đáy!

Đường Tam suy ngẫm một chút liền gật đầu. Về cơ bản đây là những điều đơn giản nhất ở trong thế giới trước.

Nhưng như vậy thì có gì khác chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.