Đối với Đường Tam, Đường Hạo dường như có chút nghiêm khắc. Diệp Phi Linh cảm nhận rõ ràng trong tiềm thức của người này dường như không chỉ là huấn luyện, mà còn là kỳ vọng sư huynh trở thành hơn người.
Nhìn Đường Tam bị phong ấn hồn lực, chính mình đứng ở một thác nước rèn luyện Loạn Phi Phong Chuy Pháp, Diệp Phi Linh trong lòng lo lắng không thôi. Nếu bị phong ấn ồn lực, ngược lại nàng thật sự có phần vô dụng. Nơi này là một cái rừng rậm, không có hồn lực duy trì, chỉ cần sơ sẩy liền có thể bị hồn thú cấp ăn.
- A Ngân... dường như muốn gặp ngươi!
Đường Hạo đối với Diệp Phi Linh có chút không rõ lắm. Vốn nghĩ nàng là hồn thú cho nên lúc đó hắn cũng không có ra tay. Hơn nữa tại thời điểm đó hắn quá chìm đắm trong nỗi hận, cho nên cũng không có tinh lực tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề này.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu kinh ngạc. Không phải bị huấn luyện đặc biệt à?
Tạ ơn trời đất!
Diệp Phi Linh hai tay nắm chặt, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Đối mặt với Thập Vạn Niên Hồn Thú, có lẽ sẽ có cảm giác khác so với Hồn Thú bình thường chăng?
Đi qua thác nước ướt lạnh, Diệp Phi Linh rất nhanh liền nhìn thấy một mảng Lam Ngân Thảo xanh rì. Chính giữa mảng cỏ xanh mướt đó, một cái bệ đất khá lớn đang bồi lên một cái cây kỳ lạ. Lá cây giống như liễu rủ, nhưng màu sắc lại là màu lam ngọc. Từng giọt nước long lanh bám vào phiến lá mềm mại rơi xuống, giống như châu sa lưu lại giọt lệ.
Diệp Phi Linh cảm giác như chính nàng gặp phải ảo giác, lá cây hình như đang rung?!
- A Ngân... ta đưa người đến rồi đây!
Đường Hạo ánh mắt trở nên hiền hoà chạm tay vào cành lá. Ngay lập tức, lá cây giống như dài ra, lưu luyến mà quấn quanh cánh tay hắn.
Diệp Phi Linh ngây ngốc nhìn. Lá cây này, so với công dụng cùng hình dáng, thật sự giống so với Lam Ngân Thảo của Đường Tam.
- Nếu ta đoán không nhầm, đây hẳn là mụ mụ Đường Tam?
Ở phía sau thác nước, âm thanh Diệp Phi Linh dù rất nhỏ, nhưng lại phá lệ rõ ràng. Đường Hạo tâm tình thư thái bỗng có chút dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nàng, ý tứ là muốn nàng tiến lên.
- Nhờ chậu đất của ngươi, mấy năm qua nàng đã phát triển thành như thế này! Đó cũng là điều kiện tiên quyết để ta không giết ngươi! Ta có điều muốn hỏi, rốt cục, ngươi có bí mật gì?!
Đường Hạo âm thanh có chút nghiêm trọng. Chỉ một chậu đất, để cho A Ngân giống như năm tháng trưởng thành, làm cho hắn thấy một tia hi vọng.
- Ta có thể đổi lấy một yêu cầu không?
Diệp Phi Linh trong lòng đánh thịch một cái, thăm dò hỏi quá một câu. Bí mật này Đường Hạo biết cũng vô dụng, không gian là của nàng, ngoại trừ nàng nguyện ý, người khác vô pháp đem không gian này sử dụng.
- Nếu như ngươi có thể giúp được A Ngân sinh trưởng thêm, ta nhất định sẽ đáp ứng một điều kiện nằm trong khả năng của ta!
Đường Hạo cùng với Lam Ngân Hoàng lá cuốn lấy tay, trong ánh mắt có chút nhượng bộ.
Diệp Phi Linh trong lòng có chút rung động. Vì người yêu của mình mà vĩnh viễn không buông tha cơ hội hồi sinh nàng, tấm chân tình thiên hoang địa lão này, nàng thật sự cảm động.
- Có thể để ta cùng với bà.. a di này nói chuyện riêng một chút không?
Diệp Phi Linh ái ngại nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo cũng không phản đối, Lam Ngân Hoàng quyến luyến rời phiến lá khỏi tay hắn, để Đường Hạo tiến tới cạnh thác nước mà ngồi xuống, ngược lại là phiến lá duỗi về phía Diệp Phi Linh.
- Có lẽ vì ngài là thực vật hệ hồn thú, cho nên muốn khôi phục lại nguyên bản, chỉ cần là một nơi đầy đủ dinh dưỡng đúng không?
Phiến lá trước mặt Diệp Phi Linh nhẹ nhàng rung động, cũng giống như xác nhận.
- Ngài... đã từng sử dụng thiên tài địa bảo gì đó cường hoá cơ thể hay chưa?!
Phiến lá lắc lư, đại ý chính là không có.
Diệp Phi Linh trầm ngâm. Bà ấy khác với Tiểu Vũ, là vương giả của Lam Ngân Thảo, cho nên năng lực cũng khác biệt. Thân thể lúc này chỉ mới là một cái cây, nhưng giống như có linh hồn đồng dạng tồn tại.
Nếu ở thời điểm kiếp trước, chắc là gặp phải ma cây rồi!!
Diệp Phi Linh hài hước nhìn tới. Giờ này không phải không có cách gì.
- Đường thúc, ngươi đã từng nghe nói tới một nơi gọi là Hải Thần Đảo chưa?!
- Ồ, ngay cả nơi này ngươi cũng biết sao?
Đường Hạo lười biếng duỗi dài ánh mắt nhìn tới.
- Hải Thần là có thật, hơn nữa không chỉ có thật, ông ta là vị thần duy nhất chiếu rọi ánh sáng thần thánh của mình xuống Hải Thần Đảo, đem thần lực của mình tích trữ trong những trụ đá gọi là Thánh Trụ Thạch, dùng thần lực đó để làm phần thưởng cho những con dân sinh sống dưới ánh sáng của mình, hoặc là dành cho những vị thánh tử được chọn của ngài. Hải Thần Đảo, Hải Thần Chi Quang là cách nhanh nhất để giúp a di tái sinh trở về năng lực vốn có, nhưng cách này cũng thập phần hung hiểm, bởi vì Hải Thần Đảo không dễ đi!
Đường Hạo ánh mắt khép hờ. Hắn không có can đảm để bước đi vào giây phút này, bởi vì tổ phụ cũng đã từng đi, và ngài ấy cũng vĩnh viễn không trở về.
- Vậy đám đất này ngươi từ đâu mà có?!
Đường Hạo trong lòng cân nhắc. Nếu thực sự Hải Thần Đảo có thể hồi sinh A Ngân, hắn sẽ đưa nàng ấy đi cùng. Nhưng trước khi tới đó, vẫn là để nàng ấy có thể tìm kiếm một thứ gì đó hồi phục.
- Chậu đất đó... là của người sinh ra ta để lại!
Diệp Phi Linh mỉm cười, âm thanh có chút kỳ quái đáp lại. Nàng cũng không có nói dối, thứ này là do người sinh ra nàng truyền lại, chỉ là nằm ở trong không gian mà thôi.
Hết thảy, không gian đối với nàng vẫn còn là một bí ẩn, chứ chưa nói đến người khác muốn biết bí mật này.
Đường Hạo nghe tới đây, cũng không muốn hỏi tiếp nữa, im lặng.
Diệp Phi Linh cũng không tiếp tục để cho Đường Hạo động sát tâm, chăm chú nhìn Lam Ngân Hoàng đang quấn lấy cánh tay mình.
Ting một tiếng, Cầm võ hồn hiện.
Lam Ngân Thảo có chút kỳ quái, năm bảy phiến lá liên tục sinh trưởng, chạm tới Cầm võ hồn. Trong phút chốc, giống như là quen thuộc, giống như là đã từng cảm thấy ở đâu đó, Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn Lam Ngân Hoàng phiến lá bắt đầu quấn thành một cái bàn tay, vài ngón gảy nhẹ trên dây đàn.
Một màn kỳ dị bắt đầu phát sinh.
Diệp Phi Linh hoảng hốt nhìn Lam Ngân Hoàng len lỏi quấn lên bàn tay phải, rồi khi quấn tới tay trái, ánh sáng trắng kéo nàng một cái, thoáng chốc đã xuất hiện trong không gian.
Sịt... Sụt sụt sụt...
Âm thanh giống như bị thứ gì đó nhấn xuống. Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn Lam Ngân Thảo đang quấn quanh cánh tay nàng vẫn còn đang lưu tại một nơi cố định.
Giống như.. giống như Lam Ngân Hoàng tự tìm tới được nơi này vậy. Hơn nữa khi bước vào không gian, Lam Ngân Thảo rất khát vọng với nền đất trước mặt, nhưng khi chậm rãi châm xuống đất, phiến lá lập tức rụt quay trở về bàn tay nàng.
Biển hồn hoàn màu đen trên trời giống như vũ bão cấp tốc lao đến, trong phút chốc vây lấy xung quanh Diệp Phi Linh.
- Chuyện này... là sao đây?!
Diệp Phi Linh ngơ ngác không hiểu. Khi Lam Ngân Thảo quấn quanh cánh tay nàng, Diệp Phi Linh cảm nhận được sự thèm khát của chúng đối với nền đất này một cách điên cuồng.
Hoặc là... đào thêm một chậu nữa xem sao?!
Diệp Phi Linh trong lòng dâng lên một cỗ bất an.
Nếu như nền đất này có gì đó kỳ lạ, thì hẳn phải là một chuyện gì đó. Liệu rằng có phải có bí mật gì tồn tại với nơi này không?
Diệp Phi Linh không rõ.
Thế nhưng bằng một cách nào đó, Lam Ngân Hoàng đã khát vọng với thứ này đến vậy, thì tức là có cơ hội để hồi sinh bà ấy? Điều này, hẳn là sư huynh sẽ cảm thấy hạnh phúc một cách toàn vẹn.
Đối với những người đã cho mình một điều quý giá, thì mình sẽ trả lại họ thứ xứng đáng hơn thế.
Diệp Phi Linh trong lòng thầm nhủ, cuối cùng thoát khỏi không gian.
- Ngươi không phải cũng có cái gì giống tên họ Cổ ấy chứ? Hoặc là hồn kỹ mới ư?
Đường Hạo đã dịch chuyển vị trí, ngồi tựa vào gốc cây. Một bên cành lá Lam Ngân Thảo quấn chặt vào tay hắn.
Diệp Phi Linh gật đầu, tạm thời có thể coi là vậy.
- Đáng tiếc ta không thể mang dì ấy đi, cho nên nếu như sau này muốn tìm một nơi hồi phục cho a di, thúc thúc vẫn nên là mang theo cả khoảng đất này đi!
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn phiến lá mềm rủ xuống.
- Có thể, vậy bây giờ hãy nói về yêu cầu của ngươi!
Diệp Phi Linh trong lòng cân lên hạ xuống cân nhắc, cuối cùng hạ một cái quyết tâm.
Đám hồn hoàn ở trong không gian của nàng là do chém giết mà có, nhưng chỉ như thế vẫn chưa đủ. Về sau muốn xây dựng một đại quân, nhất định phải có người thử nghiệm, và có thể... tự do chém giết nữa thì càng tốt.
Trong đầu không tự chủ mà nghĩ tới một nơi.
- Trước kia ta tìm được ở trong sách có ghi tên về một nơi kỳ lạ. Nơi đó rất tà ác, nhưng phần thưởng thì xứng đáng. Nơi này có tên là “” Sát Lục Chi Đô ““. Ta muốn tới nơi đó! Thúc thúc có thể chỉ đường tới đó giúp ta được không?
- Ngươi? Bằng vào cái thực lực bây giờ của ngươi, tới đó thì chỉ có thể nằm vào quan tài! Nếu như không đạt tới năm mươi cấp, thì đừng nghĩ tới chuyện đi tới đó!
Đường Hạo không nhanh không chậm đáp. Mục tiêu của đứa bé này là gì, hắn không rõ. Nhưng Sát Lục Chi Đô thật sự là một nơi hung hiểm. Ngay cả chính hắn năm đó còn khó khăn để đi qua, thì sẽ không có chuyện dễ dàng đối với một đứa bé.
- Nếu đây là mục tiêu ngài đề ta, thì ta cũng sẽ nỗ lực! Nhưng yêu cầu này ngài nhất định sẽ chấp nhận mà, phải không?
Diệp Phi Linh hóm hỉnh cười. Có đường đến đó là đủ rồi. Thứ mà nàng muốn ở đó..
Một cuộc tàn sát đẫm máu một cách không hề do dự. Và cái nàng nhận được sẽ là một đống hồn hoàn thích đáng.
Với uy lực của Đường Môn, mọi thứ đều có thể. Ta sẽ đi trước, trải đường cho hắn và chính ta!