Học viện Sử Lai Khắc, phòng viện trưởng.
Phất Lan Đức đang ngồi chống cằm nhìn Tần Minh đi đi lại lại.
Phất Lan Đức: “Tần Minh, ngồi xuống được không? Nana đã bảo nếu có chuyện nhất định sẽ để tiểu Tuyết về báo, nó không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tần Minh lòng nóng như lửa đốt: “Thầy, thầy không lo, ta lo. Đã đi một ngày một đêm còn chưa về, lỡ như con cáo đó không đáng tin thì sao hả?”
“Ai dám nói tiểu Tuyết không đáng tin?” Nana vừa đến nghe Tần Minh tức giận đạp cửa cái rầm. Tiểu Tuyết chính là át chủ bài trong mỗi vụ án, còn dám nói nó không đáng tin.
Hai người giật thót, Tần Minh cứng họng, Phất Lan Đức bất động nhìn tám quái vật khí thế lẫy lừng đứng ngang trước cửa, một ngày không gặp, vì sao hắn cảm thấy họ là như đã trải qua cải tử hồi sinh, phong thái tràn đầy tự tin sắc bén.
Tám người bước vào hùng hổ ném lên trên bàn làm việc của Phất Lan Đức tám cái túi, khoanh tay ngạo nghễ.
Nana nói: “Gia gia, nhìn xem đây là gì? Tám vạn kim hồn tệ, đủ mua hết số quảng cáo của gia gia không hả?”
Tám vạn! Phất Lan Đức giật mình kinh ngạc ánh mắt lấp lánh với tay định kiểm tra, mà khoan đã, sao bọn nhỏ lại biết kế hoạch quảng cáo của hắn, hắn vì sợ họ từ chối mới giữ kín đến ngày thi đấu sẽ mang ra. Phất Lan Đức tò mò quá lớn tiếng trách vấn: “Đám tiểu quái các ngươi vì sao lại biết hả? À, mấy hôm ta cảm thấy khó chịu, là do các ngươi bày trò. Các ngươi dám theo dõi viện trưởng cơ đấy!”
Nana nghiêng đầu ngoáy ngoáy cái tai: “Gia gia, bọn cháu không phải điếc, nói nhỏ một chút sao?”
“Đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng. Nếu gia gia còn dám đánh chủ ý lên y phục của bọn cháu nữa thì, đừng trách!” Lập tức trở mặt Nana chống tay lên bàn ánh mắt đe dọa đối Phất Lan Đức nghiến răng.
Phất Lan Đức đờ đẫn một chút sau đó đứng phắt dậy tức run người chỉ tay vào Nana: “Được lắm, càng ngày càng to gan, cả gia gia ngươi cũng dám đe dọa. Tần Minh ngươi nhìn đi, con bé này ngươi cũng yêu được! Nó trừng mắt với cả gia gia nó cơ đấy!”
Nana khuôn mặt không che dấu đắc ý, Tần Minh bật cười im lặng không trả lời, Thất Quái cũng là như thế. Áo Tư Ca chụm lại nói nhỏ với Đới Mộc Bạch: “Lão đại, ngươi nhớ lúc đầu Nana tới ngươi nói câu gì không?”
Đới Mộc Bạch: “Câu gì?”
Áo Tư Ca cười tít mắt: “Chính là câu, ngươi cảm thấy sau này viện trưởng là gặp phiền phức!”
Hahaha! Thất Quái đã nhịn hết nổi ôm bụng cười vang. Phất Lan Đức nộ khí phóng qua chiếc bàn rượt tám người chạy ù ra khỏi lầu dạy học, Nana vừa chạy vừa hét vọng ra phía sau:
“Gia gia, phát hỏa coi chừng lông vũ bị cháy trụi. Tần Minh mau ngăn cản gia gia, hahaha!”
Phất Lan Đức đỏ bừng mặt vì giận vận hồn lực rống lên: “Đám tiểu quái các ngươi, đứng lại cho ta!”
Tiếng thét kinh khủng của viện trưởng chấn kinh toàn bộ học sinh khu dạy học, cúi đầu qua ô cửa kính, học sinh đều là khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn viện trưởng khó tính đang đuổi theo tám người chạy trối chết phía trước, cơ mà làm họ khó hiểu là, tám người đó, lại cười.
Nhờ tám vạn kim hồn tệ đội chấp pháp ban thưởng, đồng phục thi đấu đã thoát khỏi âm mưu quảng cáo, mọi người vui vẻ ăn ăn chơi chơi đợi ngày lên võ đài tỉ thí. Phất Lan Đức cùng Tần Minh đã nhiều lần dò hỏi họ làm cách nào trong mấy ngày liền kiếm được nhiều như vậy kim hồn tệ, tất nhiên họ sẽ không mở miệng, đội chấp pháp ra lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức vụ án nên nguồn gốc số tiền vẫn là một câu đố cho hai người.
Ngày diễn ra tuyển chọn cho giải đấu Hồn Sư Cao Cấp toàn đại lục đã diễn ra.
Trong phòng chờ thi đấu, đại sư cầm danh sách đối thủ đặt xuống bàn nói: “Vận khí không phải là tốt, trận đầu chúng ta gặp liền là đội ngũ dự bị của học viện Thiên Đấu Hoàng Gia. Tuy là dự bị nhưng thực lực cũng không thể coi thường.”
Nana thở ra một hơi: “Đại sư, lần này ngài là quá coi trọng họ rồi, em chắc chắn đó là một đám công tử tiểu thư. Chưa đánh đã khóc.”
Tiểu Vũ đứng phắt dậy dõng dạc: “Đúng thế, ta sớm không vừa mắt bọn học viện kia, lần này ta sẽ đánh cho bọn chúng phải khóc gọi mẹ!”
Nana phụ họa: “Haha, Tiểu Vũ ngươi nhớ nương tay, chúng ta là quán quân thì sợ gì chứ?”
Đại sư nhìn chán chả buồn nói quay người đi ra cửa, Phất Lan Đức vẫn đang ghim thù quảng cáo, cười gian bồi thêm một câu khiến mọi người lập tức ngây ngốc: “Nếu đã tự tin như vậy, ta sẽ giới hạn cho các ngươi thời gian là, một phút. Một phút đánh bại đối thủ, không xong thì, hừ!”
Cửa đóng sầm, Áo Tư Ca hoàn hồn ôm mặt rên rỉ: “Xong rồi, xong rồi. Một phút làm sao đánh đây. Nana, ngươi hại bọn ta.”
Nana còn lâu mới lo lắng: “Nhị ca, ngươi có phải ra sân đâu mà lo hả, ta nghĩ Tam ca đã có an bài rồi. Sợ rằng, chúng ta còn phải nhờ Giáng Châu trị thương cho chúng đây, haha!”
Đường Tam kinh ngạc nhìn Nana, kế sách ứng chiến này hắn vừa mới nghĩ ra, tại sao Nana lại nói đúng như ý hắn. Nana rốt cuộc là ai? Nghi ngờ thân phận của Nana trong lòng Đường Tam càng ngày càng nhiều.
Nhắm mắt một chút lấy lại tinh thần, Đường Tam phổ biến kế sách cho sáu người sẽ cùng hắn lên thi đấu là Tiểu Vũ, Đới Mộc Bạch, Giáng Châu, Thái Long, Kinh Linh, Hoàng Viễn. Thái Long vũ hồn Đại Lực Tinh Tinh hệ cường công, Giáng Châu vũ hồn Trị Liệu Quyền Trượng, Hoàng Viễn vũ hồn Độc Lang hệ cường công, Kinh Linh chính là nam sinh bịt mặt mà Nana đã gặp trước đây khi hắn bị Thiên Minh bắt nạt, vũ hồn của hắn là Cô Lâu hệ mẫn công, tính tình hắn trầm ổn, thủy chung luôn đeo mặt nạ. Đường Tam khống chế trận nào cũng phải tham gia, vì Nana không chiến đội bảy người, Vinh Vinh và Áo Tư Ca hệ phụ trợ đặc biệt là át chủ bài không thể lộ diện từ đầu nên chủ lực của cuộc đấu còn có Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ. Chia theo cặp cùng với bốn thành viên dự bị ra sân, lần này là Tiểu Vũ và Đới Mộc Bạch.
Thi đấu được tổ chức trong một trường đấu vô cùng rộng rãi, trên khán đài một phía cao trang trọng, hoàng đế đã ngồi đích thân quan chiến, hắn là một người rất coi trọng nhân tài, khí chất đế vương toát ra từ trong từng cái nhấc tay, ánh mắt phá lệ trong suốt uy nghiêm nhưng biểu cảm lại vô cùng ôn hòa. Đứng bên cạnh hắn là thái tử Thiên Đấu đế quốc, Tuyết Thanh Hà.
Thất Bảo Lưu Ly tông tông chủ Ninh Phong Trí baba của Vinh Vinh ngồi bên phải hoàng đế hàng thứ hai, bên trái đối diện là một nhân vật đến từ Vũ Hồn Điện - thế lực rộng lớn tồn tại như một đế quốc thứ ba. Thực lực thâm hậu cùng sức ảnh hưởng của Vũ Hồn Điện luôn khiến hai đại đế quốc là Thiên Đấu và Tinh La phải dè chừng, vì thế đại diện cho Vũ Hồn Điện đến quan chiến vị Bạch Y Giáo Chủ này rất ngạo mạn, ngay cả hoàng đế cũng không chào.
Hàng ghế phía sau cùng là ba vị Giáo Úy của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, Tuyết Tinh thân vương, nhị hoàng tử Tuyết Băng là người trước đó đã gây khó dễ với Sử Lai Khắc.
Trận đấu với đội dự bị Thiên Đấu Hoàng Gia học viện chuẩn bị bắt đầu, hai đội tuyển ra sân. Tiếng reo hò cổ vũ của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện lấn át toàn trường, Sử Lai Khắc trong mắt mọi người đúng là một đám vô danh tiểu tốt.
Nana cùng những người khác ngồi ở khán đài phía dưới đối diện hoàng đế. Nhìn thái tử, Nana nhíu mày không biết nghĩ gì, Tần Minh tò mò hỏi:
“Nana, ngươi biết nam nhân đó sao?”
Nana giật mình: “Không, không biết, mau nhìn, Tiểu Vũ sắp đánh cho bọn quý tộc đó bầm dập rồi haha.”
Phản ứng của Nana làm Tần Minh khó hiểu nhưng không dám nói nhiều, tập trung chú ý vào phía sân đấu. Người dẫn lời cho giải đấu là một nữ tử vũ hồn loại điểu, dung mạo mỹ lệ, mở ra đôi cánh trắng sau lưng, cô ấy bay lên dùng một giọng nói đầy cảm hứng thông qua hồn lực giới thiệu cho tất cả mọi người ở trường đấu nghe:
“Sau đây ta sẽ thông báo quy tắc giải đấu: Đầu hàng là thua, toàn bộ đội viên hôn mê hoặc rơi đài là thua, cố ý ra đòn chí mạng là thua, không được phép sử dụng vũ khí.
Hai đội tuyển thủ, phía bên tay phải ta chính là đội ngũ sáng giá nhất của giải đấu ngày hôm nay, họ là tuyển chọn của những hồn sư thân phận cao quý, vũ hồn đỉnh cấp, anh thư trác tuyệt, các thiếu gia và tiểu thư xinh đẹp động lòng, đội ngũ thứ hai của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện. Xin hãy dành cho họ một tràng pháo tay.
Là đối thủ của họ, đội ngũ của học viện Sử Lai Khắc!”
Lời giới thiệu vừa dứt, tiếng reo hò của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện lại ầm ĩ vang lên, Nana nghe cũng không khỏi lắc đầu, đến người dẫn chương trình cũng là như thế thiên vị, vậy hãy chờ xem vô danh tiểu tốt sẽ đánh đấm như thế nào đi.