Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 18: Chương 18: Nghe giảng




Các tân sinh của Sử Lai Khắc mỗi ngày đều bận rộn với nhiệm vụ huấn luyện của mình, duy nhất chỉ có một người.

“Lão sư, sao Tiểu Vũ lại không phải huấn luyện?” Đường Tam thắc mắc khi Tiểu Vũ cứ ăn ăn chơi chơi mà không thấy tu luyện gì cả, hắn sợ cô sẽ theo không kịp đồng bạn, nhưng.

“Ta cũng chịu, thiên phú của nó tốt, chấp nhận đi!”

Đại sư cũng là không biết làm gì với Tiểu Vũ, cho dù là tốc độ thăng cấp hồn lực, tinh thần lực, giác ngộ cũng cực cao, ngược lại người làm ông lo lắng nhất chính là Nana, trời sinh là song sinh vũ hồn, năng lực mạnh mẽ, nhưng trí thông minh thì... Chỉ hay bày trò với mấy thứ đồ kì quái, không biết có tiến bộ chút nào không, hắn cũng không muốn Nana bị bỏ lại phía sau những người khác.

Trong khi đó, Nana vẫn đang ngồi đếm cá, Trúc Thanh tốc độ bơi đã cực kì nhanh, hôm nay Nana đặc biệt mệt mỏi nhưng cố gắng không uổng, đếm xong số cá Trúc Thanh đã bắt được là 78 con, không có con nào trượt, vì cô không cần thiết nắm bắt lung tung nữa mà là nhắm thẳng mục tiêu một chiêu bắt gọn. Lần đầu tiên sau chín ngày hai người được về ăn cơm chung với mọi người.

Ngày thứ mười, ở hồ nước mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, còn nơi khác thì không chắc. Đới Mộc Bạch được giao cho nhiệm vụ nhào bột làm bánh nhưng sức mạnh hắn quá lớn, cứ để tay vào nhào là y như rằng vỡ chậu. Mọi người đều tin hắn sẽ làm vỡ 100 cái, chỉ không ngờ hắn lại làm nhanh đến như vậy. Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Hồng Tuấn hóng hớt lại “chúc mừng”, bị Đới Mộc Bạch rượt chạy té khói.

Lúc chạy qua hồ, thấy Trúc Thanh đang trong bộ áo mèo bơi dưới nước bắt cá nhanh như chớp, Đới Mộc Bạch rất ngạc nhiên, dừng lại hỏi Nana:

“Nana, Trúc Thanh từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Cô ấy không phải rất ghét nước sao?”

“Là Tam ca.”

“Tiểu Tam? Hắn làm gì?” Đới Mộc Bạch lại ngạc nhiên cùng thắc mắc.

Trúc Thanh đi lên bờ, chỉ lạnh lùng nói với hắn:

“Có thời gian làm việc vô ích thì đến xem Tam ca như thế nào làm đi.”

Thế rồi dần dần, không biết có sức hút gì, mọi người đều đến tìm Đường Tam học hỏi, hắn cũng không ngại, không khoe khoang mà là ân cần chia sẻ cho mọi người kinh nghiệm của hắn.

“Ta lúc đầu là không khống chế được Bát Chư Mâu, sau đó ta nghĩ nếu như thử khống chế một cái, rồi dần dần để nó quen với thân thể ta, ta cũng quen cảm giác dùng nó. Đến khi quen rồi ta lại phát hiện mất quá nhiều tinh thần lực và hồn lực để khống chế nó, nên ta lại thử từng chút thả lỏng hồn lực để làm cùng một chuyện cho tới khi ta tìm được cảm giác thích hợp. Tóm lại, mỗi khi có việc khó, mọi người trước nên tìm ra vấn đề ở đâu, sau đó chia ra từng cái nhỏ để giải quyết là được rồi.”

“Tam ca, đại sư bảo ta đếm cá đề cao tinh thần lực nhưng ta một chút cũng không cảm thấy tiến bộ, đại sư cho ta thời gian chỉ còn năm ngày, ta sợ mình không làm được!” Nana lo lắng hỏi, hi vọng từ Đường Tam cô có thể học được chút gì.

“Bát muội, ngươi nghĩ kĩ lại xem, thật là một chút cũng không?”

Nana nghĩ nghĩ một chút rồi lại mờ mịt lắc đầu, Đường Tam cười nói:

“Lúc ngươi mới nhìn Trúc Thanh bắt cá, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Rất buồn cười a, Trúc Thanh lúc đầu xuống nước liền mất thăng bằng, chới với không làm được gì hết!” Nhớ tới Nana lại thấy buồn cười đây.

“Ta nói là cảm giác, cảm giác của ngươi.” Đường Tam đau đầu.

“A! Ta cảm thấy rất mỏi mắt, nhìn sóng nước dập dờn, rất chóng mặt.”

“Bây giờ ngươi còn cảm thấy như vậy nữa sao?”

“Bây giờ? Tam ca, ta biết rồi, không phải không có tiến bộ, ta có thể ung dung nhìn dưới nước mà không chóng mặt, nhìn đến Trúc Thanh như thế nào bắt cá. Còn đếm chính xác số cá cô ấy bắt.” Nhận ra điều này, Nana rất vui mừng, cuối cùng cô đã có hi vọng vượt qua khảo nghiệm của đại sư, đến tìm Đường Tam quả là việc đúng đắn.

Phía sau gốc cây, đại sư đã đến từ lúc nào, nhìn xem đám trẻ nói chuyện với nhau, hắn mỉm cười lặng lẽ rời đi.

“Là ta lo lắng quá rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.