Lại bắt đầu một ngày huấn luyện điên rồ, Trúc Thanh vẫn không thể thích nghi được hoạt động dưới nước, Nana chỉ ngồi nhìn và cười, tới giờ lại lấy Thiện Linh đan để ăn. Ngày thứ ba, thứ tư vẫn là như thế, đại sư không ghé qua dù chỉ một lần nhưng không biết làm cách nào mà lại biết đến sự tồn tại của Thiện Linh đan và cấm không cho hai người dùng nữa. Ngày thứ năm, không chịu nổi chỉ ngồi nhìn không làm được gì, Nana nói với Trúc Thanh:
“Trúc Thanh, ngươi muốn đến xem Tam ca huấn luyện không?”
“Đến làm gì, ta phải bắt cá.” Trúc Thanh rất cố chấp với nhiệm vụ của mình không rời đi cho tới khi hết ngày.
Nana ra sức khuyên bảo:
“Đi cùng ta, ngươi nghĩ xem, Tam ca là đệ tử của đại sư chắc hẳn hắn cũng biết ngụ ý trong cách dạy của đại sư, hơn nữa hắn còn rất thông minh. Ta chắc chắn đến đó ngươi sẽ tìm được cách.”
Nghĩ nghĩ một chút, Trúc Thanh cũng đi lên bờ, cởi bộ áo mèo ra rồi nói:
“Đi thôi!”
Nana vui mừng, một theo như trong tiểu thuyết Trúc Thanh là vì quan sát Đường Tam mà tìm được cách học riêng của mình, cô chỉ tác động cho nó đến sớm một chút thôi, thứ hai chính là được đi chơi, đã ngồi ở chỗ này bốn ngày rồi, cỏ dại xung quanh đã mọc lớn, riêng chỗ cô ngồi thì không.
Nhiệm vụ của Đường Tam là xây nhà, lúc Trúc Thanh và Nana tới, hắn đã xây được một phần ba, trong bốn ngày đã quen được với Bát Chư Mâu, còn làm nhiều như vậy. Đường Tam quả nhiên là thiên tài nhưng Trúc Thanh vẫn chưa hiểu ra cái gì, đứng núp sau bức tường hai nữ thì thầm với nhau.
“Nana, đúng là Tam ca rất giỏi nhưng ta đâu thấy giống ta bắt cá, sao mà học được!”
Nana lắc đầu, không phải Trúc Thanh trong tiểu thuyết cũng rất thông minh sao, sao giờ lại!
“Ngươi nhìn kĩ nha, Tam ca bây giờ là dùng mấy cái chân nhện để xây nhà?”
“Không phải bốn cái sao, cần gì phải nhìn kĩ ta cũng thấy rõ mà.”
“Lúc đầu Tam ca dùng được mấy cái?”
“Lúc đầu? Còn không dùng được cái nào đi.”
Nana liền thấy có hi vọng, cố gắng nhường Trúc Thanh suy nghĩ minh bạch.
“Thì đấy, này nhé, lúc đầu không được cái nào, qua bốn năm ngày là điều khiển được bốn cái, tương lai dần dần là phải điều khiển cả tám cái, vậy có nghĩa là gì?”
“Luyện tập từ từ, từ nhỏ đến lớn, từ đơn giản đến phức tạp!” Trúc Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
“Thông minh, vậy giờ ngươi cần làm là gì?”
“Tập bơi, đi chúng ta quay về.” Nói rồi không để Nana kịp phản ứng, Trúc Thanh nắm tay kéo Nana chạy như bay.
Lại ngồi xem Trúc Thanh tập bơi, còn buồn cười hơn khi cô đứng im bắt cá. Nana bỗng giật mình phát hiện đã là ngày thứ năm nhưng cô chưa học được cái gì cả, không lâu nữa Trúc Thanh sẽ tiến bộ, còn cô không theo kịp tốc độ của cô ấy, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành, cô chỉ có mười ngày thời gian nữa thôi.
Vận dụng não hết khả năng, cố suy nghĩ ra phương pháp thật tốt trước khi Trúc Thanh tốc độ tăng lên, nhưng cuối cùng vẫn là không được cái gì. Hai người còn may có bạn tốt lén đưa cơm, nếu không dù có là hồn sư cũng sẽ đói chết.
Ngày tiếp theo Trúc Thanh luôn học bơi, cô ấy đã có thể bơi được một đoạn ngắn, ít nhất là không còn chới với giữa dòng nước nữa. Nhận thấy có hiệu quả, không cần Nana rủ rê, Trúc Thanh đã tự động xách cô đi xem Đường Tam. Hai người cứ thì thầm to nhỏ Đường Tam là biết đến, hắn rất tò mò:
“Tiểu Thanh, Nana. Các muội có gì cứ nói thẳng ra đi, núp ở đấy làm gì!”
Bị phát hiện, Trúc Thanh lại dẫn Nana chạy. Mặc lên bộ áo mèo, Trúc Thanh nhảy xuống nước tiếp tục bơi. Liên tiếp mấy ngày ngồi ở đấy nhìn hồ nước chuyển động, nhìn Trúc Thanh làm hết thảy Nana đã có thể không cần tập trung mà là tự nhiên xem Trúc Thanh khuấy đảo dưới nước y hệt như lúc bình thường trên cạn, chỉ là cô không biết, không để ý nên vẫn tưởng mình không học được gì mà thôi.
Hai ngày sau, Trúc Thanh đã bơi thành thạo, bây giờ cô lại thích bơi, còn dùng hồn lực phóng vèo dưới nước, nước bắn lên làm Nana ướt nhẹp, Trúc Thanh lại đắc ý khi người gặp họa cười ngã xuống hồ tiếp tục trò vui của mình. Tám ngày, cô vẫn chưa bắt được con cá nào, cá nhỏ rất linh hoạt, nước chính là sân nhà của nó. Tuy nhiên, sau ngần ấy ngày khổ công luyện tập Trúc Thanh đã có thể nâng tỉ số bắt cá lên là 0 - 20, bàn thắng nghiêng về đội bắt trượt.
Nana vui mừng vì cô đã có thể đếm được dù cho Trúc Thanh đập cá loạn xạ rất nhanh.