Trong ám khí bách giải có chú thích Long tu châm là như thế này hình
dung: Chuyên phá nội gia cương khí, phải đủ nội lực để phát động, tấn
công địch nhân không phòng bị, gây cho địch nhân thống khổ thật lớn. Chỉ là, thu thập tài liệu khó khăn, đối với nội lực tiêu hao lại lớn, cần
phải có đủ nội lực chống cự mới có khả năng sử dụng liên tục.
Với nội lực của Đường Tam bây giờ, chỉ có thể cam đoan Long tu châm trong vòng
phạm vi ba thước mới có thể đạt được lực công kích đồng dạng , ngoài ba
thước, Long tu châm còn chưa trúng địch nhân sẽ co lại vì không đủ nội
lực. Mà theo khoảng cách công kích gia tăng, đối với nội lực yêu cầu
cũng sẽ càng ngày càng cao. Loại uy lực kinh người này, thả ra ám khí bá đạo mười phần, không có thể dễ dàng sử dụng như vậy.
Rốt cục có được một kiện bài danh trong mười loại đứng đầu trong các loại ám khí, Đường Tam tự tin, trong khoảng cách nhất định, cho dù là Bạch hổ kim cương
biến của Đái Mộc Bạch cũng vô pháp ngăn cản Long tu châm đâm vào.
Móng tay của Đường Tam cũng không dài, nhưng bên trong mỗi móng tay để một
cái Long tu châm cũng không có vấn đề gì, trong cận chiến, đây chính là
sát thủ trong sát thủ.
Đương nhiên, Long tu châm cũng không phải ám
khí mà hắn khát khao nhất, ba loại ám khí đứng đầu trong ám khí bách
giải, đều cần Huyền Thiên Công đạt tới đệ thất trọng trở lên mới có thể
sử dụng, đó còn phải trường kỳ cố gắng tu luyện.
"Tiểu Tam, ngươi biết ta suy nghĩ cái gì không?" Tiểu Vũ nháy nháy mắt, nhìn Đường Tam có điểm hoảng hốt.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Tiểu Vũ cười hì hì, nói: "Ta đang nghĩ có nên tự phế hồn lực hay không, cùng học ám khí với ngươi.
Đồ vật này của ngươi thiên kỳ bách quái, chơi rất vui."
Đường Tam nhất thời không biết nói gì, chơi vui, nhưng chúng đều là lợi khí giết
người. Ám khí của Đường môn mà chỉ dùng hai chữ "chơi vui" để hình dung.
Nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của Đường Tam, Tiểu Vũ không nín được cười, nói: "Ca, cất bộ mặt khổ của ngươi đi, ta là giỡn với ngươi thôi. Ta có thể nào
không muốn hồn lực do chính mình khổ cực tu luyện đây."
"Khổ cực? Ngươi ?" Đường Tam nhìn Tiểu Vũ từ trên xuống dưới như là vừa phát hiện một đại lục mới.
Tiểu Vũ có ngượng ngùng nói: "Nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta tu luyện không cố gắng sao? Chỉ là ngươi không chú ý tới mà thôi."
Nhìn bộ dáng nàng đáng yêu như vậy, Đường Tam không nhịn được cười ha ha, có được bản tinh trân quý, từ đó có được kiện ám khí đầu tiên cấp bậc nội
môn, làm cho tâm tình của hắn lúc này trở nên rất tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người rời khỏi Mân côi tửu điếm. Từ cửa nam rời Tác Thác thành, hướng mục đích chuyến đi này mà đi.
Mân côi tửu điếm cấp cho Đường Tam ấn tượng không tệ lắm, chỉ là giá thực
sự đắt một chút, trong khi hắn cùng Tiểu Vũ rời đi tửu điểm thì đại sảnh bị phá hư cũng được tu sửa xong.
Đối với Sử Lai Khắc học viện, Đường Tam và Tiểu Vũ đều không hiểu rõ, Đại sư chỉ là nói cho Đường Tam, để
hắn tới nơi này tiếp tục học tập, ngoài ra cái gì cũng đều không nói.
Nhưng từ vẻ mặt của Đại sư lúc ấy, Đường Tam mơ hồ có thể cảm thấy học
viện này cùng Đại sư tựa hồ có chút quan hệ không bình thường.
Dựa
vào tuổi mà phân tích, Đường Tam và Tiểu Vũ hẳn là tới trung cấp hồn sư
học viện, với thực lực của bọn họ bây giờ, đừng nói là trung cấp, cho dù là cao cấp hồn sư học viện thì khoảng cách tốt nghiệp cũng không xa.
Nếu Sử Lai Khắc học viện chỉ là một tòa trung cấp hồn sư học viện, vậy
có cần phải tới nơi này sao?
Đường Tam tin tưởng, Đại sư tuyệt sẽ không làm chuyện vô vị, nếu để cho hắn tới nơi này, nhất định là có đạo lý của Đại sư.
"Tiểu Tam, ngươi biết Sử Lai Khắc học viện ở nơi nào không?" Rời khỏi Tác Thác thành, vẫn hướng phía nam, hai bên đường, có rất
nhiều ruộng, Tác Thác thành có mỹ dự là Lương thực chi đô của Ba Lạp
Khắc vương quốc không chỉ có thể để gọi không như vậy.
Nhưng, ngọai
trừ lượng lớn đồng ruộng ở ngoài, phóng mắt nhìn quanh, tại trong tầm
quan sát của mắt, lại không thấy có cái gì như là kiến trúc của học
viện.
Địa chỉ mà Đại sư nói cho Đường Tam, là ra khỏi cửa nam thành Tác Thác không xa sẽ thấy Sử Lai Khắc học viện.
"Cụ thể ta cũng không rõ, chúng ta tiếp tục theo hướng nam đi, cuối cùng sẽ tìm được. Cái tên Đái Mộc Bạch kia nếu là đệ tử của Sử Lai Khắc học
viện, thì điều đó chứng minh học viện này quả thực tồn tại."
"Ca." Âm thanh ngọt ngào của Tiểu Vũ đột nhiên vang lên.
Đường Tam tựa hồ hiểu được ý tứ của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là không đi được."
Tiểu Vũ cười hì hì, nói: "Mặc kệ, ai bảo ngươi là ca của ta đây." Vừa nói, mạnh mẽ lao về phía Đường Tam
Đường Tam đối với động tác của nàng đã sớm quen thuộc, hai tay đưa về sau,
thân trên thoáng cúi xuống phía trước, đem Tiểu Vũ cõng trên lưng mình.
Thân thể của Tiểu Vũ rất nhẹ, đối với Đường Tam mà nói, căn bản không tạo
thành gánh nặng gì. Mà tu vi của Tiểu Vũ không kém Đường Tam, tự nhiên
sẽ không vì đi đường mà cảm thấy khổ cực, nhưng nàng chính là vẫn thích
Đường Tam cõng nàng. Tại trên lưng Đường Tam tự đắc hướng xung quanh chỉ chỉ, tiếng cười như chuông bạc trong không trung quanh quẩn.
Mỗi lúc thế này, trong lòng Đường Tam đều có cảm giác ấm áp, đó là một loại cảm giác ấm áp thuộc loại của gia đình. Thân thể tiếp xúc, có loại cảm giác trái tim cạnh trái tim, hắn hiểu được lòng mình thật thoải mái, ít nhất này đã chứng mình, hắn cũng không phải chỉ có một mình.
Sáu năm đã
trôi qua rồi, từ lần đầu tiên rời Thánh Hồn thôn đến Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện học tập đến bây giờ, Đường Tam vẫn không có gặp qua cha của mình. Đường Hạo vừa đi đã đi liền sáu năm, chẳng những không có quay
lại, hơn nữa lại là biệt vô âm tín.
Trong mỗi đêm dài yên tĩnh, Đường Tam nhớ tới cha của mình, trong lòng cảm thấy ẩn ẩn nhói đau. Mặc dù
hắn hai kiếp làm người, nhưng đối với thân tình vẫn như trước, đều vô
cùng khát vọng.
Mà Tiểu Vũ tại trong lòng Đường Tam, tương đương với
lấp đầy khoảng trống khi Đường Hạo rời đi, đối với Tiểu Vũ, Đường Tam
cực kỳ nuông chiều, tựa như nàng là thân muội muội của hắn. Trước kia,
khi còn ở Nặc Đinh, phương thức nghỉ ngơi duy nhất của Đường Tam chính
là nhìn Tiểu Vũ. Bất luận nàng làm cái gì, hắn thủy chung đều yên lặng
nhìn nàng, hưởng thụ phần cảm giác ấm áp đó trong lòng mình.
Nụ cười
làm người say mê của Tiểu Vũ tràn ngập ánh mặt trời, vui sướng phát ra
từ nội tâm, mỗi thời khắc đều lây nhiễm trong tâm của Đường Tam, sợ là
tu luyện dù khô khan hơn nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền của Tiểu Vũ, thì mọi phiền não trong lòng Đường Tam cũng sẽ biến mất ngay
lập tức.