Áo Tư Tạp có chút không nhịn được, "Các ngươi làm sao có thể chứng
minh được nó là do các ngươi đã liệp sát từ trước?... Lúc chúng ta phát
hiện ra nó, còn không thấy bóng dáng các ngươi đâu cả."
Lão bà cười nói: "Tiểu tử, không cần nóng vội. Các ngươi nhìn xem, trên bụng của Phong vĩ kê
quan xà có hai vết thương, đó là do quải trượng của ta gây nên, cả phía
dưới cánh của nó cũng có. Chỉ là bất cẩn để tiểu tử này chạy mất. Cháu
gái ta đã đạt tới ba mươi cấp, rất cần cái hồn hoàn này. Các ngươi cũng
thấy đấy, nàng kế thừa vũ hồn xà trượng của ta, loại vũ hồn cao cấp địa
xà này là thích hợp nhất đối với nàng."
Triệu Vô Cực cúi đầu nhìn bụng Phong vĩ kê quan xà trong tay mình, quả nhiên như lão bà nói, có
vết thương như vậy. Nhưng nếu chỉ có như vậy mà bảo Triệu Vô Cực buông
tay, quả thật là chuyện ngàn lẻ một đêm. (Arabian Nights)
Chỉ nghe Triệu Vô Cực lạnh lùng cười, "Còn chưa thỉnh giáo cao danh vị tiền bối này?".
Lão phụ trả lời: "Không dám, lão thân là Triêu Thiên Hương, được các bằng hữu trong giới hồn sư coi trọng, đặt cho xưng hiệu là Xà bà. Trượng phu của ta là Khiếu Mạnh
Thục, xưng là Long công. Lần này đến Tinh đấu đại sâm lâm chính là để
tìm giúp cho đứa cháu gái một cái đệ tam hồn hoàn thích hợp. Ta thấy lũ
trẻ đi với ngươi bộ dáng hinh như chưa thể hấp thu hồn hoàn ngàn năm,
mặc dù hồn hoàn của Phong vĩ kê quan xà có chút ôn hoà, nhưng bọn chũng
làm sao có thể hấp thu nổi đây."
Trong mắt Triêu Thiên Hương,
những đứa nhỏ trước mắt, lớn nhất là Đái Mộc Bạch còn nhỏ hơn cháu gái
mình một vài tuổi, mà nàng đối với thực lực của cháu gái mình lại vô
cùng tự tin, căn bản không thể ngờ được rằng đám nhỏ trước mắt có thể có người đạt tới ba mươi cấp sớm hơn cháu gái mình.
Nghe lão bà tự giới thiệu xong, Triệu Vô Cực trong lòng cả kinh, một bên ngăn Áo Tư Tạp đang định mở miệng nói, trầm giọng nói: "Ngài chính là Xà bà tiền bối trong Cái thế Long Xà ư?".
Triêu Thiên Hương lạnh nhạt cười: "Không dám, đúng vậy. Còn chưa thỉnh giáo cao danh của hồn thánh?".
Thần sắc Triệu Vô Cực khẽ biến, Cái thế Long Xà hàng đầu hắn đã sớm nghe qua rồi. Đôi vợ chồng này xuất đạo rất sớm, thực lực phi phàm, nhất là Long công Mạnh Thục. Khi hắn được nghe kể, vị Long công kia đã sớm đạt đến
cảnh giới hồn thánh, nếu bây giờ có đạt tới cảnh giới hồn đấu la thì hắn cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Vũ hồn của Long công là một cây quải
trượng đầu rồng, phối hợp với cây quải trượng đầu rắn của Xà bà, hai vợ
chống này có một loại hồn kỹ dung hợp cực kỳ bá đạo, trừ khi đạt tới
thực lực phong hào đấu la, nếu không rất khó ngăn cản.
Triệu Vô Cực
bất quá chỉ là một gã hồn thánh, mặc dù Xà bà trước mắt nhìn qua có vẻ
yếu hơn hắn một chút, nhưng chỉ cần Long công xuất hiện, Long công không phải là người mà hắn có khả năng đối phó nổi.
Quan hệ vợ chồng của
Cái thế Long Xà này phi thường tốt, vợ chồng không bao giờ rời xa nhau.
Xà bà ở chỗ này, vậy thì Long công hẳn cũng cách đây không xa.
Triệu
Vô Cực không phải không nghĩ tới việc đem hai bà cháu trước mắt giết
người diệt khẩu. Nhưng làm tiểu nhân cũng đâu phải là đơn giản, muốn
giết được Xà bà Triêu Thiên Hương đã là cả một vấn đề. Mặc dù chính mình cao hơn nàng một cấp thực lực, nhưng nếu Triêu Thiên Hương cố ý đào
tẩu, căn bản là không có cơ hội nào giữ chân nàng lại, dù sao, Triệu Vô
Cực cũng là một lực lượng hình hồn sư, về mặt tốc độ cũng không am hiểu
cho lắm. Mà một khi để cho Xà bà thoát đi, vậy thì kết quả chờ đợi là bị Cái thế Long Xà đuổi giết vô tận.
"Tại hạ Triệu Vô Cực" Lập tức, thần sắc trên mặt Triệu Vô Cực trở nên nhu hoà, đem danh tính của mình báo ra.
Triêu Thiên Hương thần sắc cũng có chút đổi,nói: "Khó trách, ta không ngờ lại có thể vô tình gặp được vị hồn thánh trẻ tuổi
như vậy. Nguyên lại là Bất Động Minh Vương nổi danh trong giới hồn sư."
Triệu Vô Cực cười có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, nổi tiếng trong giới
hồn sư gì chứ, e rằng toàn tiếng xấu mới đúng. Triệu Vô Cực cười nói: "Ta làm sao dám nhận, năm đó tiếng xấu của ta e rằng ai cũng biết, bất quá
mấy năm nay đã quy ẩn, dạy một vài đệ tử trong học viện. Lần này mang
theo mấy đứa nhỏ này đến Tinh đấu đại sâm lâm, một mặt là thu lấy một
cái hồn hoàn, mặt khác là đưa bọn nhỏ đi thu chút ít kinh nghiệm, không
nghĩ tới lại có thể gặp được tiền bối."
Triêu Thiên Hương cũng không muốn cùng Triệu Vô Cực dây dưa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ta so vơi ngươi lớn hơn một vài tuổi, theo thứ tự, gọi ngươi một tiếng là
Triệu lão đệ được chứ. Triệu lão đệ, con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm
này đối với cháu gái ta cực kỳ quan trọng, nàng vừa mới đạt tới cấp ba
mươi, phải có một cái hồn hoàn thích hợp. Con Phong vĩ kê quan xà này là do chúng ta … phát hiện ra trước, hơn nữa còn bị chúng ta đánh bị
thương, chỉ là không ngờ còn có thể trốn thoát. Nếu có thể Triệu lão đệ
nhường chúng ta một chút, đem con hồn thú này cho bọn ta, nhân tình này
lão thân tất sẽ ghi nhớ trong lòng, tương lai sẽ có hồi báo."
Triệu Vô Cực trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ bằng mấy câu nói mà nghĩ
mang hồn thú ngàn năm trong tay ta đi sao. Cho dù cái thế Long Xà ngươi
lợi hại, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, càng huống chi dù sao Long
công cũng không có mặt ở đây.
Triêu Thiên Hương muốn nhanh chóng đoạt được Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực, đồng dạng Triệu Vô Cực cũng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề. Hắn cũng không muốn nghĩ tới
khi Long công đến đây, cục diện hắn sẽ không thể khống chế nổi nữa.
"Thưa đại tỷ, việc này sợ rằng rất khó a!" Triệu Vô Cực lộ ra vẻ mặt khó khăn.
Cô gái đứng bên cạnh Triêu Thiên Hương có chút không nhịn được mở miệng nói: "Có cái gì mà khó, con Phong vĩ kê quan xà này là do chúng ta … phát hiện
ra trước. Nếu không có bọn ta đánh nó bị thương, các ngươi làm sao có
thể dễ dàng đắc thủ như vậy chứ? Mau đem nó trả lại cho ta nhanh, nếu
không ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi nữa." Vừa nói nàng vừa giơ quải trượng đầu rắn trong tay lên.
Triêu Thiên Hương đồng dạng nhíu mày, nhìn thẳng Triệu Vô Cực nói: "Triệu lão đệ, ngươi nói như vậy là không muốn đem Phong vĩ kê quan xà trả cho tổ tôn ta ư?"
Triệu Vô Cực mỉm cười nói: "Thưa đại tỷ, lời nói của người không đúng rồi. Trong Tinh đấu đại sâm lâm,
tất cả hồn thú đều là vật vô chủ, có lẽ Phong vĩ kê quan xà này là do
các người … phát hiện ra trước, hơn nữa còn đánh trọng thương nó. Nhưng
cuối cùng bắt được nó lại là bọn ta. Người muốn nhấn mạnh nó là thuộc về người, chỉ e là không công bình chút nào. Nó mặc dù rất thích hợp với
tôn nhi của người, nhưng đồng dạng cũng rất phù hợp với một đệ tử của
ta. Loại hồn thú tương đối ôn hoà này, đối với đệ tử của ta sẽ có sự trợ giúp vũ hồn rất lớn."
Triêu Thiên Hương sửng sốt một chút, "Ý ngươi là, trong đám đệ tử này của ngươi, có người đạt đến ba mươi cấp hồn sư sao?". Triệu Vô Cực gật đầu.
Triêu Thiên Hương trong lòng cả kinh, đám thiếu niên nam nữ trước mắt nhìn
qua cũng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, phần lớn mới có bộ dáng mười hai mười ba tuổi, nếu nói bọn chúng đã đạt đến ba mươi cấp, như vậy không
phải là nói thiên phú còn cao hơn cả cháu gái mình hay sao?
Nghĩ tới
đây, thần sắc Triêu Thiên Hương toát ra vẻ không tin, ánh mắt trực tiếp
rơi lên người tên đệ tử lớn tuổi nhất là Đái Mộc Bạch tướng mạo anh tuấn với đôi song nhãn tà dị.
Triệu Vô Cực cười nói: "Nếu người không
tin, được thôi, ta sẽ bảo bọn nhỏ xuất ra vũ hồn của chúng để tiền bối
nhìn. Sử Lai Khắc chúng đệ tử. Xuất ra vũ hồn, đem tất cả các hồn hoàn
của các ngươi thể hiện ra cho vị tiền bối Xà bà này nhìn."
Nghe
tiếng Triệu Vô Cực ra lệnh, mọi người đều tự phóng thích ra vũ hồn của
mình. Trong đó, khi Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp và Đường Tam phóng thích vũ hồn, trên người chỉ xuất hiện một cái hồn hoàn, vũ hồn của bọn chúng là gì thì không cho đối phương biết được. Thất bảo lưu ly tháp của Trữ
Vinh Vinh tự nhiên có phương pháp ẩn dấu. Đường Tam thì không muốn cho
Lam ngân thảo hiện thân, chỉ huy động nó trực tiếp bò trên mặt đất. Về
phần hương tràng của Áo Tư Tạp thì không thể xuất hiện tuỳ tiện khi
không có hồn chú. Bốn người còn lại đều là thú vũ hồn, một chút thể hiện thực lực của mình, đồng thời hoàn thành vũ hồn phụ thể.
Nhất thời
trước mắt Xà bà Triêu Thiên Hương, bảy tên nam nữ thanh niên toàn bộ đều xuất hiện quang mang lóng lánh của hồn hoàn, mỗi người đều có hai cái
màu vàng tượng trưng cho bách niên hồn hoàn, Đái Mộc Bạch còn nhiều hơn
mọi người một cái màu tím là thiên niên hồn hoàn.
Vừa nhìn thấy đã
khiến cho Xà bà Triêu Thiên Hương trong lòng khiếp sợ. Điều này có thể
sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu. Lũ nhỏ trước mắt tuổi từ mười hai đến mười lăm đã đạt đến cảnh giới đại hồn sư, riêng đứa nhìn
có vẻ lớn tuổi nhất đã sở hữu ba hồn hoàn, hơn nữa phẩm chất hồn hoàn
của mỗi đứa đều rất tốt, một cái hồn hoàn mười năm cũng không thấy. Đây
là khái niệm gì? Nếu nói chỉ có một đứa có thiên phú cao hơn so với cháu gái mình, điều này còn có thể chấp nhận được, nhưng lúc này bọn nhỏ thể hiện thực lực, từ tuổi bọn chúng mà phán đoán, ai cũng có thiên phú cao hơn hẳn so với cháu gái mình. Bảy thiếu niên nam nữ này phải dùng từ
thiên tài mới có thể hình dung được. Chính là, làm sao cùng lúc xuất
hiện nhiều thiên tài như vậy chứ?
Nhìn ánh mắt kinh hãi trên khuôn
mặt Triêu Thiên Hương, Triệu Vô Cực không khỏi thầm sảng khoái trong
lòng, gương mặt xuất hiện vẻ tươi cười, "Tiền bối, ngài thấy đệ tử của ta có hợp nhãn không?"
Triêu Thiên Hương hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng hồi phục nội tâm bị kích động, cười có chút không thoải mái nói: "Đương nhiên, không hổ là đệ tử của Bất Động Minh Vương, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Không biết là đứa nhỏ nào đạt tới ba mươi cấp đây?"
Triệu Vô Cực vỗ vỗ lên người Áo Tư Tạp đứng bên cạnh, "Là tiểu tử này, hắn vừa mới đạt ba mươi cấp, không có cách nào khác, ta
cũng phải xuất lực, chỉ có thể mang bọn chúng tới nơi này."
Triêu Thiên Hương nhìn về phía Áo Tư Tạp, thần sắc càng ngày càng có vẻ khó
nhìn, nàng hiểu rất rõ hồn hoàn đối với một gã hồn sư sắp tiến giai quan trọng như thế nào. Bây giờ Phong vĩ kê quan xà trong tay người ta, muốn lấy được từ trong tay Triệu Vô Cực, e rằng không đơn giản chút nào.
Tiếng xấu của hắn mình đã nghe qua, nếu không phải có danh tiếng Long Xà trấn áp hắn, nói không chừng tiểu tử này trực tiếp hạ sát thủ hai người tổ tôn mình.
Nhưng Triêu Thiên Hương hiển nhiên làm sao có thể dễ
dàng buông tha như vậy, đôi con ngươi chuyển động, đã xuất hiện một kế.
Một tay vuốt nhẹ mái tóc bạc trên đầu, khuôn mặt Triêu Thiên Hương tươi
cười nói: "Triệu lão đệ, tình huống bây giờ chúng ta đều không nỡ đưa Phong vĩ kê quan xà cho kẻ khác. Xem ra không bằng chúng ta cứ dựa theo quy củ của hồn sư giới mà làm, cho hai người bọn chúng tự quyết định
hồn hoàn thuộc về ai. Ngươi xem có được không?"
"Nga? Quy củ của hồn sư giới? Xin mời tiền bối nói rõ." Triệu Vô Cực không phải làm bộ, hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ coi
mình là người thuộc về giới hồn sư, mà hành động hoàn toàn theo cảm giác của bản thân, nếu không cũng không đến nỗi mang tiếng xấu như vậy.
Triêu Thiên Hương lại nói: "Rất đơn giản. Bọn chúng đều cần cái hồn hoàn này, mà trong quá trình bắt
con Phong vĩ kê quan xà này hai bên đều xuất lực, bây giờ nếu mọi người
đều không chịu bỏ qua, hay là dùng thực lực để quyết định xem con Phong
vĩ kê quan xà này sẽ thuộc về ai không phải là hợp lý nhất hay sao chứ?
Nếu tên đệ tử này của ngươi có thể chiến thắng cháu gái ta, lão thân
không nói hai lời, bọn ta lập tức rời đi. Ngược lại, xin mời Triệu lão
đệ đem con Phong vĩ kê quan xà này giao cho bọn ta."
Triệu Vô Cực mở hai bàn tay ra, làm bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ. "Không thể được, thưa đại tỷ, điều này e rằng không thể như mong muốn của người."
Triêu Thiên Hương sắc mặt biến đổi, giận dữ nói: "Triệu Vô Cực, ta đã nhượng bộ rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Thấy lão gia nhà ta không có ở đây khi dễ ta sao? Hừ!".
Triệu Vô Cực vẻ mặt cười khổ nói: "Không, đương nhiên không phải. Là vậy, tên đệ tử này của ta không phải là
chiến hồn sư, hắn chẳng qua chỉ là một gã phụ trợ hệ hồn sư mà thôi. Một gã thực vật hệ hồn sư, làm sao có thể tiến hành tỷ thí với cháu gái
người chứ?"
Nghe Triệu Vô Cực nói xong, Triêu Thiên Hương lại thất kinh. "Ngươi nói cái gì? Hắn là thực vật hệ hồn sư ư?". Ba chữ Thực vật hệ làm cho nàng đối với Áo Tư Tạp có vài phần nể trọng.
Giống như lời của viện trưởng Sử Lai Khắc học viện Phất Lan Đức đã nói, thân
là thực vật hệ hồn sư, Áo Tư Tạp lại còn có tiên thiên mãn hồn lực,
tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, sợ rằng trên toàn đại lục từ
trước tới nay không có ai tu luyện thực vật hệ vũ hồn nhanh hơn hắn.
Triêu Thiên Hương nhu hoà nhìn về phía Áo Tư Tạp, "Tiểu tử, ngươi thực sự là thực vật hệ hồn sư ư? Không biết xuất thân từ tông môn nào?"
Áo Tư Tạp lắc đầu nói: "Ta không phải xuất thân từ tông môn, viện trưởng nói, vũ hồn của ta xảy ra biến dị nên mới trở thành như vậy."
Thiên tài thực vật hệ hồn sư, không có bối cảnh sau lưng, vũ hồn biến dị, vài điểm cùng tập trung một chỗ khiến cho Triêu Thiên Hương không khỏi có
chút khẩn trương. Nếu có thể đem một gã thực vật hệ hồn sư xuất sắc như
vậy về cho gia tộc mình, vậy, tương lai có hắn phụ trợ cháu gái mình,
không phải là quá sức hoàn mỹ hay sao?
Bất quá, không đợi Triêu Thiên Hương kịp nói ra vài lời lung lạc, một âm thanh đột nhiên xen vào.
"Triệu sư phụ, không bằng để cho ta thay thế Tiểu Áo ra tay đi. Ta hai mươi
chín cấp, hẳn là không chiếm tiện nghi chút nào đâu." Người nói chính là Đường Tam.
Đường Tam quan sát hai người tổ tôn xà bà cũng đã nửa ngày, ở chỗ này chậm
trễ thời gian hiển nhiên không phải là một lựa chọn tốt. Hơn nữa hắn từ
trong lời nói của Triệu Vô Cực với Xà bà cũng nghe ra đối phương còn có
một nhân vật lợi hại vẫn chưa xuất hiện. Vạn nhất nếu cái lão Long công
kia tới đây, e rằng quyền được nói cũng không thuộc về mình, càng huống
chi Áo Tư Tạp lại là bạn cùng phòng với hắn. Phương thức tỷ thí để đoạt
được hồn hoàn này là do đối phương đưa ra, Đường Tam đối với thực lực
bản thân rất có tin tưởng. Mặc dù cháu gái của Xà bà hồn lực cao hơn hắn một cấp, nhưng Đường Tam không nghĩ rằng đối phương có thể thắng nổi
hắn.
Vừa nói Đường Tam vừa chạy đến bên cạnh Áo Tư Tạp.
Hai mươi
chín cấp. Trái tim Xà bà chợt co thắt lại một chút, trong lòng thầm
nghĩ. Rốt cuộc là Triệu Vô Cực đến tột cùng là kiếm được nhiều đứa nhỏ
như thế này, làm cách nào mà người này lại xuất sắc hơn người kia? Đứa
nhỏ này nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, nếu ở địa phương khác, bộ dáng chỉ sợ giống như vừa mới tốt nghiệp học viện dành cho sơ cấp hồn sư. Nhưng hắn lại đứng tại đây, nói rằng đạt tới hai mươi chín cấp hồn lực, điều này
thực sự là…
Triệu Vô Cực thấy Đường Tam đứng lên, trong mắt không khỏi toát ra quang mang tán dương, hướng Xà bà nói: "Tiền bối, ngài thấy thế nào? Tên đệ tử này của ta là Chiến hồn sư, có thể
thay mặt Áo Tư Tạp đánh một trận. Nếu hắn thua, Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này thuộc về ngài. Ngược lại, xin tiền bối thứ lỗi."
Xà bà gật đầu, nếu cháu gái của nàng ngay cả thắng một kẻ kém một cấp cũng không làm được, vậy thì còn cái gì để nói nữa chứ.
Áo Tư Tạp nhìn Đường Tam, âm thầm giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: "Hảo huynh đệ".
Đường Tam cười cười nói: "Chúng ta là bạn cùng phòng, cũng là bằng hữu, không phải vậy sao? Yên tâm đi, cái hồn hoàn này nhất định thuộc về ngươi."
Vừa nói, Đường Tam vừa bước dài về phía trước, phía đối diện cô gái cũng đi ra, mọi người hai bên chậm rãi lùi về phía sau, nhường cho bọn hắn một
khoảng không gian đủ để tỷ thí.
"Ta tên là Đường Tam, vũ hồn Lam Ngân thảo, hai mươi chín cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư."
Cô gái lạnh lùng nói: "Mạnh Y Nhiên, vũ hồn Xà trượng, ba mươi cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư"
Ở khoảng cách gần, Đường Tam mới phát hiện, cô gái tên Mạnh Y Nhiên này
rất đẹp. Nàng dù sao cũng mười sáu tuổi, thân thể phát dục rất hoàn mỹ,
so với nàng, ba nữ hài tử trong học viện trông thanh mảnh hơn vài phần.
Mạnh Y Nhiên hai mắt to tròn, lông mi dài, cao gần bằng Đường Tam, cực kỳ
đối xứng, trước ngực là bạo mãn phong doanh hồn viên,vòng eo mảnh khảnh
tựa như núm thắt, mặc dù trên mặt giận dữ hơi tái đi, nhưng vẫn không
giảm đi chút phong tư nào hết.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong Sâm lâm kêu lên xào xạc, ánh nắng nhảy nhót xuyên qua các tán cây chiếu xuống.
Đường Tam giơ tay phải lên nói: "Mời".
Mạnh Y Nhiên lúc này
lửa giận đã bừng bừng thiêu đốt trong lòng, mắt thấy một cái hồn hoàn
hiếm có sắp rơi vào tay lại vuột đi, trong lòng làm sao có thể tốt được, trước mắt chỉ muốn mau chóng giết chết Đường Tam, đoạt lại thiên niên
hồn hoàn Phong vĩ kê quan xà, để hấp thu tiến giai.
Kỳ thật Long công Mạnh Thục cũng ở trong Tinh đấu đại sâm lâm, nhưng lúc trước lần theo
dấu vết của một con hồn thú khác mà chia tay với Xà bà và Mạnh Y Nhiên,
trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm lại được nhau. Nếu không, nếu Long công ở ngay phụ cận, Xà bà Triêu Thiên Hương làm sao dễ nói
chuyện như vậy.
Thân hình chợt loé, Mạnh Y Nhiên rất nhanh đi tới
trước mặt Đường Tam, xà trượng dài hai thước thẳng một đường nện vào mặt của Đường Tam. Nhìn qua bộ dáng Mạnh Y Nhiên chỉ là một cô gái mảnh
khảnh, thế nhưng khi bắt đầu chiến đấu không nàng không còn giữ được
chút vẻ nữ tính nào nữa, chẳng những khí thế cực kỳ sắc bén, mà trong
hồn lực cũng tràn ngập hơi thở bá đạo.
Mắt thấy xà trượng phủ xuống,
chân Đường Tam đạp Quỷ ảnh mê tung trượt về phía sau, đồng thời trên
người hồn hoàn thứ nhất sáng lên.
Lam ngân thảo đệ nhất hồn hoàn kỹ năng: Quấn quanh, phát động.
Lam ngân thảo màu xanh đen không hề báo trước từ dưới mặt đất trồi lên,
trong nháy mắt đã đem Mạnh Y Nhiên đang muốn truy kích Đường Tam trói
lại, gai trên thân Lam ngân thảo đột nhiên mọc ra, độc tố tê dại trong
nháy mắt phát động.
Đường Tam lúc này chỉ đứng cách Mạnh Y Nhiên chỉ
có ba thước, chứng kiến nàng bị Lam ngân thảo của mình quấn quanh một
cách kiên cố, trên mặt không khỏi toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, "Ta nghĩ tràng tỷ thí này xem như có thể kết thúc ở đây được rồi."
Đường Tam đối với Lam ngân thảo của mình rất có tin tưởng, đối thủ cường đại
hơn nhiều so với hắn may ra có thể có cơ hội trốn thoát, nhưng nếu là
đối thủ đồng cấp bậc với hắn mà bị Lam ngân thảo quấn chặt thì cơ hồ là
không có khả năng trốn thoát. Dù sao hồn lực cũng không chênh lệch nhiều lắm, mà Lam ngân thảo thân mình mang độc tố khiến lực lượng đối phương
giảm đi, toàn thân tê dại, càng khó để thoát khốn. Đó cũng chính là ưu
thế của khống chế hệ hồn sư đồng cấp bậc, nhất là dưới tình huống hồn
lực đối phương không cao, có khả năng thi triển hồn kỹ lại không nhiều,
muốn thoát khỏi hồn kỹ của khống chế hệ hồn sư càng thêm khó khăn hơn,
đối với người sở hữu hai cái trăm năm hồn hoàn Mạn đà la xà cùng với Quỷ đằng cũng không phải dễ dàng trốn thoát chút nào. Dù sao, không phải ai cũng đạt tới cấp bậc như Triệu Vô Cực.
Mạnh Y Nhiên cùng cây quải
trượng đầu rắn đều bị Lam ngân thảo quấn quanh, nhưng xem ra nàng không
có chút ý tứ nào nhận thua cả.
Nương theo một tiếng hừ lạnh, hai cái hồn hoàn trên người Mạnh Y Nhiên đồng thời sáng rực lên.
Chứng kiến hồn hoàn trên người nàng loé sáng, Đường Tam nhất thời lấy làm
kinh hãi. Phải biết rằng một khi bị Lam ngân thảo mang trên mình độc tố
tê dại quấn quanh thì không có khả năng tiếp tục điều động hồn lực, đó
cũng là lý do tại sao nói năng lực khống chế Lam ngân thảo của hắn rất
mạnh. Mà Mạnh Y Nhiên ở trước mặt có thể thi triển hai cái hồn hoàn, vậy tức là nàng không bị trúng độc.
Trong lòng giật mình, đồng thời
Đường Tam không chút do dự đạp Mê Tung quỷ ảnh thối lui nhanh về phía
sau, cùng lúc đó chứng kiến được một màn quỷ dị.
Chỉ thấy trong vòng
trói buộc của Lam ngân thảo, thân thể Mạnh Y nhiên giống như không có
khớp xương, vặn vẹo một chút thân thể trở nên mềm mại giống như rắn lặng yên chui ra từ trong vòng Lam ngân thảo, quải trượng đầu rắn trong tay
lại nện thẳng vào đầu Đường Tam.Lưỡi rắn từ đỉnh đầu quải trượng ló ra
lớn dần lên dài chừng hai thước , trong nháy mắt bay đến sát Đường
Tam,trên lưỡi rắn loé lên một màu xanh biếc, hiển nhiên có chất kịch
độc. Mạnh Y Nhiên đồng thời phát động hai cái hồn kỹ. Đệ nhất hồn
kỹ-Thiệt nhận(lưỡi nhọn), Đệ nhị hồn kỹ-Thân rắn, nhờ hồn kỹ này, nàng
nhanh chóng thoát ra khỏi sự trói buộc của Lam ngân thảo, còn đem Thiệt
nhận phát ra công kích mạnh mẽ, tình thế trước mắt nhất thời nghịch
chuyển.
Nhưng lúc này nhìn bộ dáng Mạnh Y Nhiên có chút chật vật. Độc tố trong gai trên thân Lam ngân thảo mặc dù không có gây ra tổn hại gì
cho nàng, thậm chí không cách nào đâm vào thân rắn mềm mại của nàng,
nhưng quần áo của nàng lại không có hiệu quả của hồn kỹ đó. Lúc này
trang phục trên thân bị hổng trăm ngàn lỗ thủng, thông qua đó có thể mơ
hồ chứng kiến bên trong.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao nàng sau khi
thoát ra khỏi trói buộc của Lam ngân thảo lại nhất nhất hướng tới Đường
Tam hạ sát thủ, lúc này nàng không chỉ phẫn nộ, mà còn là xấu hổ quá mà
nảy sinh sát ý.
Đang đứng ngoài theo dõi cuộc chiến, Đái Mộc Bạch thì thào nói nhỏ: "Lam ngân thảo của Tiểu Tam cởi quần áo mới chỉ có một bộ bên ngoài. Nếu vừa rồi khống chế chút nữa, nói không chừng đối thủ đã nhận thua luôn rồi."
Bất luận là Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp hay Mã Hồng Tuấn lúc này hai mắt không
chớp nhìn chằm chằm vào Mạnh Y Nhiên. Nói như thế nào đi chăng nữa thì
Mạnh Y Nhiên cũng là một mỹ nữ xuất sắc, trong lúc động lại càng gây ra
một cảm giác đẹp mông lung, Đái Mộc Bạch cùng với Áo Tư Tạp coi như còn
thu liễm một chút, tên mập mạp Mã Hồng Tuấn lại chảy cả nước miếng, tà
hoả trong lòng có xu thế dâng lên.
Mắt thấy Lam ngân thảo của mình
không phát huy chút tác dụng nào, Đường Tam không khỏi nhíu mày. Thiệt
nhận đã tới trước mắt rồi, cực kỳ đột ngột gia tăng chiều dài hai thước, khiến hắn không thể tránh thoát được.
Thân thể nghiêng một chút,
Đường Tam không hề lui về phía sau, chân phát lực, cơ hồ là xông thẳng
về phía Thiệt nhận trước mặt, đồng thời tay trái xuất thế Khống hạc dẫn
dắt, tay phải sử Cầm long để đập bể, mục tiêu là phía dưới đầu rắn trên
cây quải trượng, nếu thực sự đây là một con rắn, thì mục tiêu lần này
của Đường Tam là bảy tấc dưới đầu rắn.
Lúc này Đường Tam đã hiểu được tại sao Mạnh Y Nhiên lại có thể miễn dịch với độc tố tê dại trên thân
Lam ngân thảo. Đó là vì vũ hồn của nàng cũng có chứa kịch độc, cho nên
đối với độc tính tự nhiên sẽ có tính miễn dịch nhất định, do đó nàng mới có thể thành công thoát khỏi kỹ năng quấn quanh của mình.
Một âm
thanh trầm muộn vang lên, Phanh, quải trượng đầu rắn nâng lên một chút.
Hồn lực của Mạnh Y Nhiên so với tưởng tượng của Đường Tam còn muốn bá
đạo hơn nhiều, mặc dù xà trượng bị đánh văng ra, nhưng Đường Tam lại
không thu được cơ hội tiến đến công kích tiếp, Mạnh Y Nhiên mạnh mẽ gìm
xà trượng lại, hai tay cầm xà trượng hơi rung một chút, xà trượng đã hoá thành tám đạo quanh ảnh hướng thẳng vào người Đường Tam. Tám đạo quang
ảnh này hư hư thực thực, mang theo hồn lực cực kỳ bá đạo mênh mông cơ hồ bao trùm mọi phương hướng không gian mà Đường Tam có thể tránh né.
Đúng lúc này, hai mắt Đường Tam chợt loé lên, xạ ra tử sắc thâm trầm, chính là Tử cực ma đồng.
Chứng kiến hai mắt Đường Tam biến thành màu tím, Mạnh Y Nhiên không khỏi có
chút sửng sốt, hai tay có chút ngưng trệ. Quải trượng đầu rắn huyễn hoá
ra tám đạo quang ảnh, có thể nói mỗi đạo đều là thật, cũng có thể nói
mỗi đạo đều là giả, thật giả trong lúc đó không ngừng biến ảo mới có thể duy trì được sự tồn tại của bọn chúng. Cho dù là cao thủ như Triệu Vô
Cực gặp phải công kích loại này cũng chỉ có một cách là ngạnh kháng. Thế nhưng trước mặt nàng lại là Đường Tam có Tử cực ma đồng, mặc dù cây
quải trượng đầu rắn vô cùng nhanh chóng đánh tới, nhưng tất cả quỹ tích
đều thông qua ánh mắt Tử cực ma đồng chui vào trong đại não của Đường
Tam một cách rõ ràng. Đường Tam hai tay đều động, trước thân phát ra
tràn ngập hồn lực đặc tính dính làm cho quải trượng chợt bị kìm hãm,
ngay sau đó, tay phải Đường Tam như một tia chớp tóm vào một điểm trên
thân quải trượng chính là vị trí bảy tấc mà hắn đã ngắm từ trước.
Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy xà trượng trong tay bị tóm chặt, tất cả quang ảnh
hư ảo toàn bộ mất hết, nhưng công kích của nàng vẫn chưa có chấm dứt. Từ trong quải trượng đầu rắn,cái lưỡi nhọn phun ra đột nhiên đổi hướng một cách quỷ dị, trực tiếp cắt về phía tay phải đang giữ quải trượng của
Đường Tam, giống như một luỡi dao sắc bén loé lên ánh sáng màu xanh kịch độc. Ai nhìn cũng biết nếu bị cái này chém trúng thì …
Mạnh Y Nhiên
tốc độ phản ứng rất nhanh, cơ hồ là đồng thời ngay khi Đường Tam bắt
được quải trượng, Thiệt nhận cũng đã đổi hướng chém tới, dưới tình huống này cho dù Đường Tam muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. Nếu hắn
buông tay đang giữ lấy xà trượng ra, Mạnh Y Nhiên tất sẽ nhân cơ hội huy động xà trượng đổi đánh xuống, mục tiêu công kích của cái lưỡi kia
không ngoài cái gì khác trừ thân thể của Đường Tam.
Một tấc dài là
một tấc mạnh, Quỷ ảnh mê tung của Đường Tam mặc dù ảo diệu, nhưng dưới
tình huống này cơ hồ không có khả năng né tránh công kích của Mạnh Y
Nhiên một lần nữa.
Ở bên này, Tiểu Vũ đang xem cuộc chiến kinh hoàng
hô một tiếng liền cất bước định xông lên, nhưng lại bị Triệu Vô Cực phát hiện kịp thời giữ lại. Vẻ mặt Triệu Vô Cực cũng âm trầm, nhưng ở loại
tỷ thí công bình như thế này nếu tuỳ tiện ra tay sẽ vi phạm quy tắc của
trò chơi, càng huống chi hắn tin tưởng Đường Tam tuyệt đối sẽ không bị
đối phương đánh bại một cách đơn giản như vậy. Nhớ lại lúc trước, tiểu
tử này bằng ám khí gây cho mình không ít ngạc nhiên, mà bây giờ công
kích cực mạnh của hắn vẫn còn chưa có xuất hiện.
Đối mặt với Thiệt
nhận đang chém xuống, Đường Tam lựa chọn phương pháp giải quyết đơn giản nhất, đồng thời nhìn giống như phương pháp tự sát. Tay phải của hắn
không buông xà trượng ra, mà tay trái rất nhanh giơ lên chụp thẳng vào
Thiệt nhận do xà trượng phun ra.
"Tiểu Tam" Tiểu Vũ lại kinh
hoảng hô lên, nàng sợ đến nhắm chặt hai mắt lại, tuyệt đối không muốn
nhìn thấy bàn tay của Đường Tam bị cắt rơi xuống đất.
Nhưng liệu bàn tày của Đường Tam có bị chém rơi xuống hay không? Đáp án tất nhiên là không rồi.
Đinh, một âm thanh nhỏ vang lên, tay trái của Đường Tam vững vàng đem Thiệt
nhận kia khống chế trong lòng bàn tay, lúc này, hai tay của hắn đã biến
thành trong suốt như ngọc, chính là Đường môn tuyệt học Huyền Ngọc thủ.
Huyền Ngọc thủ, tuyệt học được ghi lại trong Huyền thiên bảo lục, đối
với cao thủ ám khí Đường môn mà nói, Huyền ngọc thủ là một trong những
môn học bắt buộc. Ở kiếp trước của Đường Tam, trừ Đường môn ra, đại đa
số các cao thủ sử dụng ám khí khác, nhất là ám khí kịch độc, trên tay
đều phải đeo bao tay da, tránh gây thương tổn cho bàn tay. Nếu Đường môn đệ tử cũng làm như vậy, không phải sẽ bị chê cười hay sao chứ?
Huyền ngọc thủ, lấy Huyền thiên công làm trụ cột, làm cho bàn tay trở nên
giống như hàn ngọc bình thường, cứng cỏi, bách độc bất xâm. Có nó, Đường môn đệ tử khi sử dụng ám khí cũng không có cố kỵ điều gì, càng không sợ gây thương tổn ngược lại cho bản thân. Đương nhiên Hàn ngọc thủ cũng có cực hạn, nếu như công kích vượt qua cực hạn của nó, bàn tay hẳn sẽ bị
thương. Nhưng cực hạn Huyền ngọc thủ của Đường Tam lúc này hiển nhiên
không phải là Mạnh Y Nhiên có thể đạt tới, nếu đổi lại là quải trượng
đầu rắn của xà bà Triêu Thiên Hương thì còn có thể.
Thiệt nhận vào
tay, Đường Tam năm ngón tay giữ chắc, hai bàn tay một nắm xà trượng một
kẹp thiệt nhận, đem quải trượng đầu rắn của Mạnh Y Nhiên gắt gao giữ
trong tay mình, hai người mỗi người một đầu, nhất thời giằng co một chỗ.
Thiệt nhận có thể nói là điểm tinh hoa của xà trượng, rất nhiều kỹ xảo phải
thông qua thiệt nhận mới có thể sử dụng được. Thiệt nhận vào tay của
Đường Tam, tựa như mối hàn, Mạnh Y Nhiên vài lần phát lực, chẳng những
không thể thu lại được xà trượng, mà thậm chí bàn tay đột nhiên trở nên
trắng như ngọc của Đường Tam cũng không bị chút tổn hại nào.
Thực lực của Mạnh Y Nhiên hoàn toàn là dựa vào cây trượng này, nàng tự nhiên
không có khả năng buông bỏ vũ khí của mình. Đường Tam đương nhiên nắm rõ ràng đạo lý này, vô hình chung xà trượng trở thành điểm mấu chốt trong
trận tỷ thí của hai người.
Cơ hồ không chút do dự, hai người đồng thời thúc dục hồn lực của bản thân thông qua xà trượng công tới đối phương.
Hồn lực của Đường Tam là màu lam, trong khi đó hồn lực của Mạnh Y Nhiên là
màu xám, hai loại quang mang bất đồng màu sắc này đồng thời hiện ra trên thân xà trượng, mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Lúc này hồn kỹ đã không
còn tác dụng gì nữa, hồn lực hai người hơn kém nhau không nhiều lắm, đối mặt với đối phương đang dồn hết sức thúc dục hồn lực như phong ba bão
táp đánh sang,đã đành không ra tay được thì chỉ có phương pháp quấy
nhiễu đối thủ.
Đường Tam đương nhiên có thể phát động ám khí sở
trường của hắn, nhưng hắn lại không muốn làm như vậy.Hắn cần đối mặt với một đối thủ ngang tài ngang sức kể cả về vũ hồn lẫn kỹ xảo chiến đấu,
cho dù không thể chiến thắng được.
Hắn nhiều năm tự tu luyện như vậy, mặc dù năng lực khống chế Lam ngân thảo vũ hồn bị đối phương khắc chế,
nhưng Đường Tam muốn chứng minh, mình mạnh hơn đối thủ.
Cứ như vậy Đường Tam cùng Mạnh Y Nhiên trận này tự nhiên biến thành so đấu hồn lực.
Mạnh Y Nhiên hồn lực vừa cương mãnh vừa bá đạo, hơn nữa trong lòng lại chứa
oán khí, vừa mới tiến vào cục diện giằng co hồn lực, đã lập tức triển
khai như sóng lớn vỗ bờ, mãnh liệt đánh sâu vào đối phương.
Huyền
thiên công của Đường Tam là chánh tông thượng thừa đạo môn nội gia tâm
pháp, đặc điểm của nó là sự mềm dẻo, cường hãn,liên miên không dứt.
Đường Tam biết hồn lực của đối phương cao hơn mình, thế nên khi Mạnh Y
Nhiên vừa triển khai công kích, hắn cũng không nóng lòng phản kích, mà
đem hồn lực rút lại chỉ còn một phần ba thanh xà trượng, ương ngạnh
chống cự, cho dù ngươi có thế nào công kích ta cũng bất động như vậy
thôi.
Mắt thấy Đường Tam cùng Mạnh Y Nhiên tiến tới cục diện so đấu
hồn lực, xà bà Triêu Thiên Hương cùng Triệu Vô Cực không khỏi khẩn
trương. Bọn họ rất rõ ràng, hồn lực đấu là một hình thức quyết đấu vô
cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ xuất nhỏ, thì có thể sẽ bị thương
nặng. Ý thức được điều đó, hai người chậm rai đi tới gần, một khi xuất
hiện vấn đề, bọn họ lập tức ra tay cứu viện.
Thời gian cứ trôi đi,
bất luận là Đường Tam hay Mạnh Y Nhiên trên trán đều xuất hiện mồ hôi,
hai người đã dốc toàn lực ra rồi. Đường Tam lợi thế nhờ sự mềm dẻo cùng
đặc tính sanh sanh không dứt của Huyền thiên công, tốc độ khôi phục của
bản thân vô cùng nhanh chóng. Còn Mạnh Y Nhiên thì lại lợi thế nhờ hồn
lực bản thân cao hơn so với Đường Tam. Nếu hai người còn tiếp tục bảo
trì tình thế, thì tràng so đấu này cuối cùng rất có thể sẽ là cục diện
lưỡng bại câu thương.
Nhưng Mạnh Y Nhiên từ đầu đã quá mức nóng vội
đem hồn lực cuồn cuộn dồn sang, nên hồn lực của nàng tiêu hao lớn hơn so với Đường Tam vốn chỉ tập trung phòng ngự. Đứng từ bên ngoài nhìn vào
thì thấy hồn lực màu xám của nàng chiếm hai phần ba cây xà trượng, nhưng trên thực tế, hồn lực của nàng tiêu hao rất nhiều.
Theo thời gian
đẩy đi, tình cảnh dần dần thay đổi, Đường Tam từ từ bắt đầu tiến hành
phản kích. Hồn lực màu lam dần dần chiếm cứ thượng phong trên thanh xà
trượng,thế cục so đấu của hai người lúc này đang từ từ nghiêng dần.