Không. Ta không thể chấp nhận.Mạnh Y Nhiên nghiến răng đến chảy máu. Mắt thấy hồn lực của Đường Tam từng bước tới gần, dù nàng nói cái gì cũng
không buông tha cho. Một khi thua, Phong vĩ kê quan xà ngàn năm sẽ trở
thành đồ trong túi của đối phương.
Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Y Nhiên sống
tại Long Công phủ, lớn lên trong tình thương yêu của Xà Bà, từ trước tới giờ muốn cái gì cũng có thể chiếm được, cho nên đối với Phong vĩ kê
quan xà, dù rơi vào tình thế sắp thua,nàng như thế nào lại chịu buông
tay, không ngừng tự ép tiềm lực bản thân kích phát.
Mạnh Y Nhiên kiên trì làm Đường Tam cũng thầm giật mình. Tốc độ khôi phục của Huyền thiên công rõ ràng so với hồn lực ở thế giới này phải nhanh hơn, qua thời
gian dài như vậy, hắn đã chiếm được thượng phong, nhưng Mạnh vẫn khăng
khăng kiên trì như cũ .
Đấu hồn lực cũng giống như đấu nội lực, Đường Tam biết rất rõ ràng hậu quả. Nếu có một bên hao tổn hết hồn lực thì sẽ bị thương tổn rất lớn mà không thể vãn hồi được, nhẹ nhất cũng sẽ bị
thụ thương nặng, hơn nửa phần toàn thân gân mạch đứt đoạn, có thể gây ra cái chết. Hắn với Mạnh Y Nhiên cũng không có thâm cừu đại hận gì, từ
góc độ khác mà nói, thậm chí còn có chút đồng tình, nên cũng không muốn
đả thương đối thủ, nhưng đã rơi vào tình huống này, hắn không phải cứ
muốn buông tha đối phương là buông tha được.
Xà Bà hướng lên trời thở dài một tiếng, hướng Triệu Vô Cực nói:" Thôi quên đi, xem ra trận này chúng ta thua rồi, các ngươi cùng buông tay được không?"
Triệu Vô Cực mắt nhìn đăm đăm, rồi hướng lên trời, tự nhiên không dám coi thường vọng động.
Lúc này, để bảo vệ cháu gái, thì cũng chỉ còn cách này. Dù sao, hồn hoàn
tuy quan trọng, nhưng tính mạng của đứa cháu gái này còn quan trọng hơn
nhiều.
Triệu Vô Cực đương nhiên rất mừng rỡ, lập tức gật đầu đáp ứng. Ngay lập tức, hai người phân biệt đem thực lực hồn thánh cùng hồn đế
nhẹ nhàng đẩy ra, phân biệt đi tới sau lưng Đường Tam và Mạnh, đồng thời thúc dục hồn lực bản thân.
"Buông tay." Triệu Vô Cực trầm giọng quát một tiếng, một lượng hồn lực hùng hậu đổ vào trong cơ thể Đường Tam.
Lúc Triệu Vô Cực hướng lên trời,đã cùng Đường Tam đối thoại, nên khi Triệu
Vô Cực đưa hồn lực bảo vệ,Đường Tam lập tức buông hai tay ra,lập tức
Triệu Vô Cực mang hắn lui về phía sau mấy bước.
Bên kia, Triệu Thiên
Hương đã dùng chính hồn lực bản thân bảo vệ Mạnh Y Nhiên , hơn nữa còn
ép buộc thân thể nàng không cho tiếp tục tiến lên công kích.
Mạnh Y
Nhiên sắc mặt vẫn một mảng tái nhợt như cũ, oa lên một tiếng, phun ra
một ngụm máu tươi, uỷ khuất ngã, ngồi bệt trên mặt đất.
Lúc trước
nàng bị rơi vào thế hạ phong, bị hồn lực của Đường Tam bức bách, phải
vẫn khốn khổ chống đỡ, lúc này không bị công kích, tiềm lực bị kích
phát,cơn tức giận giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, nhanh chóng tiêu
tán, nhất thời kiên trì không được, ngã ngồi trên mặt đất,nhờ sự trợ
giúp của Xà Bà Triêu Thiên Hương liền lập tức tiến vào trạng thái tu
luyện để chữa thương.
Áo Tư Tạp bay nhanh đến bên người Đường Tam,
đem một thứ đã sớm chuẩn bị sẵn cầm trong tay để phục hồi thể trạng cho
Đường Tam,hắn nháy mắt nói: "Huynh đệ, mau ăn đi, trong tương lai, ca ca nếu có tiền đồ, tuyệt đối sẽ không quên ơn ngươi."
Đường Tam cười cười nói: "Người mình cả, nói nhảm làm gì." rồi lập tức tiếp lấy hương tràng cho vào miệng, không quan tâm đến
Triệu Vô Cực vẫn hướng lên trời trợ giúp chính mình,tự thân đi tới một
bên ngồi xuống tự hành công tu luyện.Có hương tràng của Áo Tư Tạp đưa
cho, tốc độ khôi phục của hắn cũng rất nhanh. Triệu Vô Cực là người mạnh nhất Sử Lai Khắc học viện ở đây, hiện tại hắn vẫn còn bảo trì thực lực. Ai biết lão rồng kia có thể đột nhiên xuất hiện hay không.
Triệu Vô
Cực đối với việc Đường Tam cự tuyệt hắn giúp đỡ khôi phục hồn lực có vẻ
rất hài lòng, đi tới một bên, hắn trên mặt không khỏi mỉm cười.
Tiểu
Vũ trước tiên đứng ở bên người Đường Tam đang tu luyện khôi phục hồn
lực, Đái Mộc Bạch, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn mấy người trước sau đứng xung quanh, đem Đường Tam ở trung tâm, làm hộ pháp giúp
hắn. Đường Tam vì Áo Tư Tạp mà đả bại Mạnh Y Nhiên, làm cả bọn trong
lòng có ít nhiều cảm xúc, lúc này khoảng cách với nhau đã tựa hồ giảm đi vài phần.
Triệu Vô Cực khuôn mặt mỉm cười nhìn về phía Xà bà:" Hướng đại tỷ, ngươi nên nói như thế nào đây?"
Xà Bà lạnh nhạt trả lời: "Tự nguyện đánh cuộc, thua là thua. Phong vĩ kê quan xà ngàn năm là của các người. Việc ngày hôm nay lão thân sẽ nhớ kỹ."
Triệu Vô Cực tựa như nghe mà không hiểu phong vị uy hiếp trong đó, quay đầu nhìn Áo Tư Tạp đánh mắt. "Xú tiểu tử, còn không nhanh chút đi."
Áo Tư Tạp hết sức mừng rỡ, hắn chờ đợi giờ khắc này tưởng như đã lâu lắm
rồi, vội vội vàng vàng tiến về phía Triệu Vô Cực, tiếp nhận đoản nhận
trong tay Triệu Vô Cực, không chút khách khí cắm vào chỗ yếu hại trên
mình Phong vĩ kê quan xà.
Có Triệu Vô Cực tập trung hồn lực, Phong vĩ kê quan xà sau khi bị đâm trúng chỗ yếu hại mặc dù kịch liệt giãy dụa,
nhưng làm sao có thể thoát được.Sinh lực nhanh chóng biến mất, sau một
hồi không còn động đậy gì nữa.
Triệu Vô Cực cảm nhận được Phong vĩ kê quan xà quả thật không còn hơi thở, lúc này mới ném xuống đất.
Áo Tư Tạp trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phong vĩ kê quan xà, từ trong tay
xuất ra một cái hương tràng thật lớn phủ hồng sắc quang mang , dẫn dắt
hồn hoàn Phong vĩ kê quan xà dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, bắt đầu
thu nạp hồn hoàn thứ ba trong đời.
Triệu Vô Cực cũng không có vì Áo
Tư Tạp bắt đầu hấp thu Phong vĩ kê quan xà hồn hoàn mà buông lỏng cảnh
giác. Ánh mắt hắn vẫn tập trung trên người Triệu Thiên Hương, mặc dù lúc trước là đánh cuộc, nhưng ai có thể khẳng định lão Xà Bà này sẽ không
đột nhiên thay đổi ý đinh, phát động công kích chứ?
Danh tiếng của
Long Xà mặc dù không nhỏ, bất quá, cũng không phải là loại chánh nghĩa
gì. Cho dù so với Triệu Vô Cực có khá hơn một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Triệu Thiên Hương cũng không có dị động gì, chỉ là
yên lặng phụ trợ cháu gái chữa thương. Triệu Vô Cực nhìn kỹ nàng, nàng
cũng đồng dạng cảnh giác nhìn Triệu Vô Cực. Hai người không một tiếng
động nhưng tinh thần cực độ khẩn trương.
Thời gian không dài, Triêu Thiên Hương thu hồi hai tay từ trên người Mạnh Y Nhiên, đỡ cháu gái mình từ mặt đất đứng dậy.
Mạnh Y Nhiên sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt như cũ, nhưng tinh thần tựa hồ đã
tốt hơn nhiều, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tam đang tu luyện phía xa
cùng Áo Tư Tạp đang hấp thu Phong vĩ quan kê xà ngàn năm, rồi ngẩng đầu
lên nhìn nãi nãi. "Nãi nãi, người đã thay ta tác chủ a!".
Triêu Thiên Hướng nhíu mày, "Đi thôi. Chúng ta đã thua. Đợi khi tìm được gia gia của ngươi, hãy nói.." ánh mắt chuyển hướng Triệu Vô Cực, " Bất Động Minh Vương, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại." Nàng nhấn mạnh hai chữ cuối. Trong mắt hàn quang phun ra, hiển nhiên
không có chút thiện ý nào. Sợ Triệu Vô Cực ám toán, nàng thậm chí không
dám giúp cháu gái khôi phục trạng thái hoàn hảo, chỉ là đem thương thế
đè ép xuống, trước tiên rời khỏi chỗ này, sau đó mới tiến hành chữa lại
thương thế cũng không muộn. Xà Bà kinh nghiệm phong phú, tuyệt không cho Triệu Vô Cực cơ hội động thủ.
Nói xong những lời này, Triêu Thiên Hướng lúc này mới mang theo cháu gái mình phóng người về phía rừng cây, biến mất ở phía xa.
Nhìn bà cháu Xà Bà hai người rời đi, Triệu Vô Cực cũng âm thầm thở phào nhẹ
nhõm. Dù sao từ đầu cho tới cuối cùng lão chồng của Xà Bà cũng không có
xuất hiện.
Bây giờ, Phong vĩ kê quan xà cuối cùng cũng đạt được, cho
dù vợ chồng hai người hắn có muốn trả thù, trước tiên cũng phải tính
toán có đáng giá hay không đã.
Đợi Áo Tư Tạp hấp thụ hoàn hồn xong,để tránh đêm dài lắm mộng,sẽ rời khỏi địa phương này sớm chừng nào tốt
chừng đó.Đụng phải cả nhà Cái Thế Long Xà, thật không dễ dàng xử lý chút nào.
Lúc này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, không khí trong
rừng có chút ướt át, mùi thực vật thơm nồng làm con người toàn thân sảng khoái, nếu không phải là chỗ có hồn thú, có lẽ nơi này đủ để trở thành
nhân gian tiên cảnh.
Đái Mộc Bạch năm người vây quanh bên người Đường Tam, Triêu Vô Cực đứng bên cạnh Áo Tư Tạp làm hộ pháp cho cả hai người,
Ước chừng qua nửa canh giờ, Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn xong tỉnh lại trước. Đường Tam mặc dù được Áo Tư Tạp cho ăn hương tràng khôi phục, nhưng hắn không giống Mạnh Y Nhiên có Xà Bà trợ giúp, nên thời gian hồi phục cũng dài hơn nhiều.
Thở dài một hơi, Áo Tư Tạp chậm rãi mở hai mắt. Trong phút chốc,hồng sắc quang mang trên người hắn xảy ra biến hoá, trở nên
rực rỡ hơn, cả người hắn đắm chìm trong màn quang mang.
Ba cái hồn
hoà từ dưới chân dâng lên, ngoại trừ hai cái hồn hoàn màu vàng ở ngoài,
cái hồn hoàn còn lại màu tím nhanh chóng quay vòng khắp toàn thân, Áo Tư Tạp rốt cục đột phát cấp đại hồn sư, tiến tới Hồn tôn cảnh giới.
Thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp, Hồn tôn ba mươi mốt cấp.
"Chúc mừng ngươi, Tiểu Áo." Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn hắn.
Trong khi hấp thu hồn hoàn thứ ba, Áo Tư Tạp cả người xảy ra một ít biến hoá
vi diệu. Vóc người hắn tựa hồ cao thêm một chút, cả người nhìn qua càng
thêm tinh thuần. Biến hoá lớn nhất chính là đôi mắt, trong mắt loé ra
quang mang thất sắc, giống như khi Phong vĩ kê quan xà phóng thích năng
lượng đe doạ mọi người.
Tiếng cười của Đái Mộc Bạch sang sảng:"
Tiểu Áo, ngươi là người thứ hai trong chúng ta đột phá ba mươi cấp. Chúc mừng chúc mừng, mau cho chúng ta nhìn xem hồn hoàn thứ ba này kỹ năng
là gì."
Áo Tư Tạp thu được hồn hoàn thứ ba, hiển nhiên cũng rất
là hưng phấn, bất quá, nghe Đái Mộc Bạch nhắc tới kỹ năng, hắn có chút
cười không nổi, xấu hổ nói:" Quên đi, để lúc nào trở về đã."
Mã Hồng Tuấn tức giận nói:" Tiểu Áo, ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ chúng ta chê cười ngươi sao?
Không được, cái hồn hoàn thứ ba này sao có thể đáng buồn cười bằng hai
cái trước của ngươi. Các huynh đệ đã xuất lực giúp ngươi không ít,nhanh, nhanh cho chúng ta nhìn thành quả"
Áo Tư Tạp bất đắc dĩ gật đâu, " bất quá, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta, xem xong hồn hoàn này các ngươi không cười mới được."
Mọi người đồng thanh gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần tiếu ý.
Áo Tư Tạp giơ tay phải lên, đọc ra hồn chú:
" Lão tử có cây Ma cô tràng."
Phốc!
Nghe xong hắn nói những lời này, cơ hồ mọi người đồng thời cười thành tiếng, trừ Đường Tam còn đang tu luyện, cho dù là Triệu Vô Cực cũng cười ha
hả.
Áo Tư Tạp trợn to mắt nhìn mọi người. "Không phải đã nói là không được cười hay sao chứ."
Lời này vừa nói ra, càng tạo ra hiệu quả ngược lại, mọi người càng cười to hơn.
Áo Tư Tạp trong lòng bàn tay phải móc ra một cái cây hương tràng quái dị.
Cái này cùng với hồn hoàn kỹ năng hương tràng-Khôi Phục có chút giống
nhau. Ít nhất chủ thể đều là giống nhau, nhưng là cái hương tràng này có hình dạng như cái mũ của cây nấm,lại có chút giống cái đầu Phong vĩ kê
quan xà gắn thêm con voi ở phía trên. Sợ rằng cái Ma cô tràng này có khi cứ như vậy mà hình thành.
Triệu Vô Cực dù sao cũng là sư phụ, là người đầu tiên dừng lại không cười nữa, nhìn Áo Tư Tạp bộ dáng đang bi phẫn. " Tiểu Áo, nghe ta nói một chút, cái Ma cô tràng này chắc chắn có tác
dụng đặc biệt,thiên niên hồn hoàn sinh ra hồn kỹ, hiệu quả không thể kém đâu."
Áo Tư Tạp tức giận "hừ" một tiếng, nói: "Các ngươi cứ cười đi, không sao, sau này trừ Đường Tam, ta không cho ai ăn Ma cô tràng này hết. Hừ."
Vừa nói xong, hắn cầm trong tay Ma cô tràng giơ lên, trên mặt thần sắc tỏ
ra có chút quái dị. Sau đó dụng một loại ngữ khí kiêu ngạo lớn tiếng
nói:"Ma cô tràng, đệ tam hồn hoàn kỹ năng. Hiệu quả-phi hành."
Tiếng cười lập tức tắt ngúm, tất cả nhìn Áo Tư Tạp bằng ánh mắt ngốc trệ, tất cả chỉ vì hai chữ đơn giản: Phi hành.
Cho dù là có hồn hoàn phụ trợ tự xưng là cực mạnh ở đại lục như Trữ Vinh
Vinh, lúc này cũng nhìn Áo Tư Tạp bằng hai con mắt mở to hết cỡ.
Trữ
vinh Vinh lúc mới tới học viện, xem thường nhất là cái Áo Tư Tạp hèn mọn cùng với hương tràng vũ hồn của hắn. Mặc dù Áo Tư Tạp là người có tướng mạo được nhất, nhưng nàng vẫn cho rằng, không có lực công kích,vũ hồn
lại chỉ là hương tràng, Áo Tư Tạp thực sự không có tiền đồ. Tự nhiên đối với hắn có cảm giác khinh miệt, mà Áo Tư Tạp chủ động ngỏ lời yêu nàng
chỉ làm cho nàng cảm thấy như trò hề mà thôi.
Nhưng khi nàng cự tuyệt Áo Tư Tạp, theo viện trưởng Phất Lan Đức, là làm cho Áo Tư Tạp nổi
tiếng. Cùng với việc chính miệng ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, ấn tượng
của Trữ Vinh Vinh đối với hắn bắt đầu từ từ thay đổi.
Thực vật hồn
sư, tiên thiên mãn hồn lực, 14 tuổi đạt tới Hồn tôn cảnh giới, đạt được
hồn hoàn thứ ba. Điều này làm cho Trữ Vinh Vinh vốn luôn tự cho mình rất tài giỏi cũng không nhịn được tự ti mặc cảm. Đối với Áo Tư Tạp, nàng đã hoàn toàn biến thành một loại nhận thức khác, đột phá ba mươi cấp thực
vật hệ hồ sư trên đại lục vốn đã cực kỳ hiếm thấy, càng huống chi hắn
còn quá trẻ. Nếu hắn có thể gia nhập Thất bảo lưu ly tông, đối với tông
môn tương lai là một sự trợ giúp rất lớn không thể nghi ngờ. Nếu chính
mình cùng hắn…. Mỗi khi Trữ Vinh Vinh nghĩ tới đây thì nàng lập tức chối bỏ ý nghĩ này. Dù sao, sâu trong nội tâm nàng vẫn không cách nào tiếp
nhận Áo Tư Tạp từ một hồn sư hèn mọn đã trở thành cực điểm hồn chú.
Chính là, chính giờ phút này, đột nhiên nàng nghe được Áo Tư Tạp nói, đệ tam hoàn hồn kỹ năng là "Phi hành" thì Trữ Vinh Vinh cảm giác đại não phảng phất nổ tung ra.
Trong hệ phụ trợ hồn sư, không phải người nào cũng có năng lực phụ trợ phi hành.
Nhưng ngoài việc hắn thuộc hệ phụ trợ hồn sư đã là điều cực kỳ hiếm thấy,
trọng yếu nhất chính là, kỹ năng phụ trợ Phi hành, Trữ Vinh Vinh biết
phải đạt ít nhất trên đệ lục hồn kỹ.
Mà Áo Tư Tạp lúc này mới chỉ là
đệ tam hồn kỹ mà thôi a! Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu tiềm lực
phát triển của hắn trong tương lai không thể hình dung nổi.
Phi hành, như thế nào mới có thể phi hành?
Trữ Vinh Vinh nhìn Áo Tư Tạp bằng ánh mắt tràn ngập tâm tình phức tạp, lúc
này, giờ phút này, nàng rốt cuộc lần đầu tiên nhận thức được rằng, trong các đệ tử của Sử Lai Khắc, mình có lẽ là kẻ kém cói nhất.
"Khái khái". Áo Tư Tạp nhìn bộ dáng mọi người trợn mắt há hốc mồm trong lòng cảm thấy thầm sảng khoái. Ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Ân, ta còn chưa có nói hết mà. Đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ta là phi hành,.... trong một phút."
"Dựa vào…" Trừ Triệu Vô Cực nhẫn nhịn chưa nói gì, tất cả những người khác đều rộn lên.
Đái Mộc Bạch tức giận nói: " Tiểu Áo, Ngươi không phải định làm cho mấy lão ca chúng ta thêm mệt mỏi đấy chứ? Nói chuyện như vậy làm sao bọn ta thở nổi."
Áo Tư Tạp cười hắc hắc, rồi nói: "Đái lão đại, ngươi định uy hiếp ta đấy ư? Bay lượn trong vòng một phút thì sao chứ? Có nhiều người có thể làm như vậy sao?"
Đái Mộc Bạch bĩu môi, nói:" Một kỹ năng hiếm có ư? Thì sao chứ? Phi hành trong một phút thì có lợi
ích gì? Gặp phải địa phương có rộng lớn một chút như sông hay vách núi
thì làm sao đây?"
Áo Tư Tạp hai mắt thất thải quang mang trở nên rõ ràng hơn. "Có thật là không có tác dụng chứ? Nếu phi hành trong một phút, bằng vào tốc độ của Phong vĩ kê quan xà thì sao??
"Cái gì?"
Đái Mộc Bạch thất kinh. "Ngươi nói là ăn cái ma cô tràng này của ngươi là có thể bay một phút với tốc độ của Phong vĩ quan kê xà? Có thể sao?"
Áo Tư Tạp ngạo nghễ nói: "Sao lại không được chứ? Đệ tam hồn hoàn của ta có được là do Phong vĩ quan
kê xà, hồn kỹ tự nhiên cũng có liên quan đến nó, ta cảm thụ có lẽ không
sai đâu. Sau này muốn ăn ma cô tràng của ta, các ngươi phải hảo hảo van
cầu ta."
Trữ Vinh Vinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bị Áo Tư Tạp
nói làm cho khiếp sợ. Mặc dù chỉ có thể duy trì trong một phút, nhưng
chính là lấy tốc độ của Phong vĩ kê quan xà mà tính, sợ rằng ít nhất
cũng phải bay được khoảng cách trên hai ngàn thước sao.
Hay là tương
đương với tình huống khi gặp nguy hiểm, có thể trong một thời gian ngắn
ngủn trong vòng một phút chạy ra ngoài hai ngàn thước, không cần quan
tâm đến tình trạng địa hình xung quanh ra sao.
Cái kỹ năng này quả là cường hãn, tuyệt không thể thuần tuý so sánh với kỹ năng phụ trợ Phi
hành khác, phải biết rằng, bình thường kỹ năng phụ trợ Phi hành mặc dù
có hiệu quả nhưng tốc độ phi hành rất chậm.
Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu nói: "Cuối cùng cũng không có lãng phí tinh lực chút nào. Tiểu Áo, nghe ngươi nói
thì đệ tam hồn hoàn này thì là phi thường tốt. Nếu lấy hồn lực của ngươi bây giờ, có thể chế tạo bao nhiêu cái ma cô tràng?"
Áo Tư Tạp suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cái ma cô trang này tiêu hao hồn lực so với hai loại hương tràng trước thì
lớn hơn nhiều. Lấy tình huống của ta bây giờ, một lần tính nhiều nhất
cũng chỉ có thể chế tạo mười cái,lúc đó thì hồn lực sẽ tiêu hao cũng gần như không còn. Phải khôi phục toàn bộ lại mới có thể chế tạo tiếp."
Nhìn chúng đệ tử, Triệu Vô Cực hài lòng nói: "Mười cái như vậy là đủ rồi, sau này hồn lực của ngươi sẽ tăng lên, số lượng
cũng sẽ không ngừng tăng lên. Trong hệ thực vật phụ trợ vũ hồn, hương
tràng của ngươi từ bây giờ bắt đầu có thể tính là nằm trong nhóm cực
phẩm. Tốt lắm, đại gia ta chuẩn bị một chút, đợi Tiểu Tam tu luyện tỉnh
lại chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, quay về học viện."
Vừa nói
xong, Triệu Vô Cực nhấc chân hướng về phía Đường Tam đi đến. Lúc này Áo
Tư Tạp đã hấp thu xong hồn hoàn, hắn quyết định để bọn nhỏ có thể nghĩ
ngơi, còn chính bản thân hắn thay thế hộ pháp cho Đường Tam. Sau đó lấy
tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, tránh đêm dài lắm mộng.
"Triệu sư phụ, sợ là chúng ta còn chưa thể đi." Đúng lúc này, Đường Tam đang ngồi tu luyện đột nhiên mở mắt, vừa nói vừa nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút, "Không thể đi? Tại sao? Tiểu Tam, nơi đây là Tinh Đấu đại sâm lâm, không phải
là địa phương để chơi đùa. Ta là sư phụ, ta nói rồi, mục tiêu đã hoàn
thành, chúng ta phải nhanh nhanh quay về học viện, nếu không, các ngươi
nhỡ xảy ra chuyện gì, ta làm sao trả ăn nói với Phất Lan Đức đây."
"Chính là…" Đường Tam có chút vội vàng mở miệnh thì lại bị Triệu Vô Cực cắt lời, "Không có cái gì chính là ở đây. Ngươi nếu thức dậy, chúng ta cũng không nên
tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Chúng ta nên ra khỏi Tinh đấu đại sâm lâm, hơn
nữa bây giờ thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, chúng ta lập tức xuất
phát."
"Triệu sư phụ, ngài có thể đợi ta nói nốt hay không?" Đường Tam từ trên mặt đất đứng dậy, có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trong mắt hàn quang chợt loé lên, nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì,
hàn quang lại biến mất. Nếu là trước kia, ai dám ngỗ nghich chống đối
hắn, chỉ sợ hắn đã dùng bàn tay gấu của mình cho kẻ đó ăn một cái bạt
tai rồi.
Mà đối với Đường Tam, hắn cuối cùng cũng không dám, ám khí
của Đường Tam cố nhiên làm cho hắn có chút cố kỵ. Nhưng quan trọng hơn,
chính là…
Đường Tam không đợi Triệu Vô Cực mở miệng, nói nhanh: "Ta cũng cần một cái hồn hoàn, không bằng lần này trực tiếp đi tìm một con hồn thú luôn, sau này đỡ phải đi một chuyến nữa."
"Không được, ngươi không hiểu ta nói gì sao?" Triệu Vô Cực không suy nghĩ nói luôn. Đột nhiên, thân thể hắn có chút
cứng ngắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tam, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Đường Tam chăm chú trả lời: "Ta nói, ta cần một cái hồn hoàn. Vừa rồi cùng Mạnh Y Nhiên chiến đấu, có
lẽ bởi vì nàng gây cho ta áp lực quá lớn, nên hồn lực của ta rốt cục đột phá hai mươi chín cấp, đã đạt tới ba mươi cấp. Cho nên ta cần phải có
một cái hồn hoàn để tiến giai. Triệu sư phụ, ngài xem có thể hay không ?"
Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn Đường Tam.
Đang dương dương đắc ý cầm ma cô tràng trong tay, Áo Tư Tạp nhất thời đánh rơi ma cô tràng xuống đất.
Đái Mộc Bạch hai con ngươi quái dị dung hợp thành một.
Gã mập mạp Mã Hồng Tuấn há to miệng.
Chu Trúc Thanh mặt lạnh như băng biến thành sự ngạc nhiên.
Trữ Vinh Vinh nhu hoà cười cười, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền.
Tiểu Vũ kích động,lắc cổ tay Đường Tam.
Mỗi một người bộ dáng khác nhau đều thể hiện sự chấn động. Nguyên nhân chỉ có một, Đường Tam mới có mười hai tuổi.
Mười hai tuổi đạt đến cấp Hồn sư, đối với người bình thường mà nói, có lẽ
cũng đã là tồn tại không thể tư nghị. Nhưng nếu chỉ điều đó thì mọi
người ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ đều như vậy.
Nhưng là...... mười hai tuổi đạt cấp Hồn tôn. Bọn họ ngay cả nghe cũng không có nghe nói qua.
Cho dù là thực lực bây giờ cực mạnh, có người đạt tới ba mươi bảy cấp hồn
lực là Đái Mộc Bạch cũng không cách nào tưởng tượng, kỷ lục của chính
mình tại Sử Lai Khắc học viện mới lập không lâu đã bị phá, mười bốn tuổi hắn trở thành Hồn tôn, mà trước mắt Đường Tam mười hai tuổi đã sắp tiến vào cảnh giới này.
Đột phá ba mươi cấp, đối với Hồn sư là một việc
vô cùng trọng đại, có ý nghĩa là tiền đồ không thể hạn lượng. Sở hữu đệ
tam hồn hoàn,bản chất thực lực đã tăng vọt lên, đó cũng là nguyên nhân
tại sao Trữ Vinh Vinh thay đổi suy nghĩ đối với Áo Tư Tạp khi thấy hắn
đột phá cấp ba mươi.
Đường Tam, năm nay mười hai tuổi, đã có thể tiến vào đẳng cấp này, hỏi sao mọi người ở đây không giật mình cơ chứ?
Duy nhất có một người là không vì thế mà kinh ngạc, chính là bản thân Đường Tam. Kỳ thật hắn sau khi rời khỏi Nặc Đinh học viện cũng đã đạt tới cấp hai mươi chín, bảo trì cái cấp bậc này, giằng co một thời gian đã rất
lâu, so với trước kia hắn tu luyện thực sự đã lâu hơn rất nhiều. Hôm nay cùng Mạnh Y Nhiên đánh một trận, cố nhiên lại gặp được kỳ ngộ. Nhưng
trên thực tế, cho dù không có đánh trận này, Đường Tam cũng sẽ như
trước, trong thời gian ngắn đột phá trói buộc của cấp hai mươi chín,
tiến vào bình diện cấp ba mươi.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn Đường Tam, "nói cho ta biết, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, chính xác cả ngày tháng".
Đường Tam không chút do dự nói: "Mười hai tuổi lẻ bảy tháng".
Triệu Vô Cực gật đầu, ánh mắt nhìn về những người khác. " Các ngươi đều thấy đấy, đặc biệt là những người chưa đạt tới cấp ba
mươi, các ngưới có thấy không, Đường Tam cùng các ngươi lớn như nhau,
nhưng bây giờ hắn đã tiến vào đẳng cấp kia. Đây là kết quả của sự cố
gắng. Mười hai tuổi lẻ bảy tháng. Ta nghĩ, cái này vĩnh viễn là kỷ lục
của Sử Lai Khắc học viện, vĩnh viễn."
Đường Tam chắc chắn không
phải là học sinh nhỏ nhất của Sử Lai Khắc học viện, ngoài hắn ra còn mấy người so tuổi còn nhỏ hơn Đường Tam, nhưng Triệu Vô Cực tuyệt không tin còn có ai có thể so với Đường Tam đạt cảnh giới ba mươi cấp ở tuổi này.
Áo Tư Tạp nói:" Triệu sư phụ, ta không đồng ý với lời nói của ngài. Đường Tam có thể
đột phá ba mươi cấp như vậy không thể nói kết quả đơn thuần là của sự nỗ lực."
Triệu Vô Cực trừng hắn một cái: "Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao?"
Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói:" Bởi vì chúng ta là Sử Lai Khắc đệ tử, nếu nói chung ta là quái vật thì hắn là rồng trong quái vật."
Nghe Áo Tạp Tư nói xong, Triệu Vô Cực cười. Ngoài hắn, những người khác đều
cười, cho dù là Chu Trúc Thanh, trên mặt cũng mang một nụ cười nhàn
nhạt.
"Ca. ..Chúc mừng ngươi." Tiểu Vũ thấp giọng nói bên tai Đường Tam. Lúc này nàng vẫn hưng phấn ôm lấy cánh tay phải của Đường Tam, "bất quá, ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp ngươi thôi."
Đối với Tiểu Vũ mà nói, Đường Tam tuyệt không nghi ngờ. Đã nhiều năm trôi
qua, mặc dù là Đường Tam luôn luôn đột phá trước, nhưng dù thế nào thì
trong một thời gian ngắn sau, Tiểu Vũ cũng đuổi kịp tới cấp bậc của hắn. Đường Tam vẫn cho rằng nếu Tiểu Vũ tu luyện khắc khổ hơn một chút, thực lực nhất định sẽ vượt qua chính mình.
"Triệu sư phụ, ngài xem, chúng ta có thể lưu lại giúp ta tìm kiếm một hồn thú thích hợp được không?" Đường Tam dò hỏi.,
Triệu Vô Cực mỉm cười:" Đương nhiên có thể, đây là vận mệnh của ngươi, chúng ta không những
giúp ngươi tìm đệ tam hồn hoàn, mà còn muốn giúp ngươi tìm kiếm một hồn
thú thích hợp nhất cho người. Xem ra chúng ta lần này duyên nợ đối với
Tính đấu đại sâm lâm còn kéo dài thêm một chút."
Áo Tư Tạp thu
được đệ tam hồn hoàn, Đường Tam đột phá hai mươi chín cấp tiến vào cảnh
giới ba mươi cấp, có thể nói làm cho mọi người hết sức hài lòng. Đối với những người khác, ngày đầu tiên tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm đã thu
được kết quả như vậy, dù thực lực bản thân không tăng lên chút nào nhưng kinh nghiệm lại tăng lên rất nhiều, quan hệ giữa mọi người trong hoàn
cảnh nguy hiểm này càng ngày càng xích lại gần nhau.
Triệu Vô Cực
không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ bởi vì hắn sợ lão Long Công sau
khi gặp Xà Bà sẽ đồng thời xuất hiện trở lại, mặc dù chỉ tính là khả
năng rất nhỏ, nhưng cũng không thể không đề phòng. Đêm đó, hắn mang theo bảy tên đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đi phải rẽ trái, thay đổi phương hướng khoảng mười dặm, sau khi đem tất cả dấu vết xoá hết đi, mới cho
mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Một đêm vô sự, trái với những gì Triệu
Vô Cực lo lắng. Trải qua một đêm tĩnh tu, tinh lực mọi người đều khôi
phục tới trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người bắt
đầu quá trình tìm kiếm hồn thú, chỉ có điều lần này người sẽ hấp thu hồn thú là Đường Tam, chứ không phải Áo Tư Tạp.
Đối với lựa chọn đệ tam
hồn hoàn của mình sẽ là hồn thú dạng gì, đại sư đã sớm lên kế hoạch giúp Đường Tam, cho nên Đường Tam cho rằng việc hắn kiếm hồn thù hẳn là dễ
dàng hơn nhiều so với Áo Tư Tạp. Dù sao, trong kế hoạch của Đại sư có
vài loại hồn thú phù hợp với hắn, lại tương đối dễ kiếm, chỉ cần tu
luyện đủ lâu là có thể trở thành đệ tam hồn hoàn cho hắn.
Nhưng sự
tình không như ý nguyện, qua hai ngày thời gian, mặc dù chính Triệu Vô
Cực dẫn mọi người cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại thuỷ chung không có tìm
được hồn thú nào thích hợp với Đường Tam.
Do lần trước gặp phải Xà Bà Triêu Thiên Hương tổ tôn hai người, nên Triệu Vô Cực trong lòng có chút kiêng kỵ, hơn nữa Tinh Đấu đại sâm lâm vô cùng nguy hiểm, nên sách lược tìm kiếm hồn thú của Triệu Vô Cực khá bảo thủ, cũng không có xâm nhập
sâu bên trong, chỉ mang mọi người theo tìm kiếm ở phạm vi bên ngoài.
Mặc dù theo đường đi, bọn họ vài lần gặp phải hồn thú ngàn năm, nhưng những loại đó lại không thích hợp với Đường Tam, còn những hồn thù khác đều
là vài trăm năm.
Cũng không thể trách Triệu Vô Cực dùng thái độ bảo
thủ tiến hành tìm kiếm hồn thú, dù sao, chuyến đi này cũng chỉ có một
mình hắn là sư phụ. Gặp phải hồn thú cấp thấp, mọi người tự nhiên có thể ứng phó, nhưng khi nào gặp phải hồn thú cường đại, Triệu Vô Cực cũng
không nắm chắc có thể bảo vệ từng người thật tốt, mà cái đám đệ tử này
đều là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện, trong đó có mấy người
xuất thân bất phàm. Triệu Vô Cực cũng không dám mạo hiểm, một khi có
người gặp vấn đề, thì đó là kết cục trí mạng.
Hai ngày thời gian trôi qua, mặc dù thực vật bổ cho mọi người không là vẫn đề, nhưng sống trong hoàn cảnh mỗi ngày đều rình rập nguy hiểm tứ phía bên trong sâm lâm,
khiến cho mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, khẩn trương, mau có cảm
giác uể oải.
Bất quá, trong quá trình tiến vào phía bên trong sâm
lâm, cũng bởi hoàn cảnh luôn rình rập nguy cơ này, khiến cho lũ đệ tử
phối hợp với nhau dần trở nên ăn ý hơn, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Tiểu
Vũ, Mã Hồng Tuấn bốn người phụ trách chiến đấu khi gặp phải hồn thú, Chu Trúc Thanh phụ trách tiến hành dò xét trong một khoảng cách nhất định,
Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đóng vai trò phụ trợ, cho dù không có Triệu Vô Cực giúp sức, chỉ cần không phải hồn thú hơn ngàn năm, đối với bọn
họ không thể sinh ra uy hiếp gì cả.
Ăn ý là phải không ngừng phối hợp chiến đấu mới có thể thành công, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, hiển
nhiên là cách tốt nhất để rèn luyện. Có thể tiến vào học ở Sử Lai Khắc
học viện, cũng đã chứng minh lũ đệ tử này có bản sự, vừa là quái vật,
vừa là thiên tài, bọn họ thành công chuyển hoá áp lực thành động lực.
Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực, tốc độ tiến bộ của hồn lực
cũng không có biến hoá gì, nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng thực lực
không ngừng được tăng cường.
Màn đêm phủ xuống, lại đến thời gian
nghỉ ngơi, không thể đốt lửa ở bên trong Tinh đấu đại sâm lâm, mặc dù
đại bộ phận hồn thú đều e ngại ánh lửa, nhưng cũng có một bộ phận không
ít hồn thú cực kỳ thích lửa, mà trong cái phần nhỏ này đều là những hồn
thú tồn tại chí mạng.
Không cần Triệu Vô Cực chỉ huy, nam đệ tử phụ
trách dựng trướng bồng tạm thời, nữ đệ tử lo chuẩn bị chút vật thưc,
đương nhiên, Áo Tư Tạp thuộc ngoại lệ, trực tiếp được Đái Mộc Bạch,
Đường Tam bọn họ cho vào đi giúp nữ đệ tử làm việc.
Trướng bồng không lớn, không đủ chỗ cho mọi người nằm ngủ, nhưng mọi người ngồi tu luyện
không thành vấn đề. Đối với bọn họ mà nói, luôn luôn bảo trì trạng thái
chiến đấu so với ngủ còn quan trọng hơn nhiều.
Triệu Vô Cực thân là sư phụ, việc gác đêm tự nhiên là do hắn đảm nhận.
Vội vã ăn xong cơm tối, Triệu Vô Cực giục mọi người tiến vào trướng bồng nghỉ ngơi, chỉ lưu lại Đường Tam ở ngoài với mình. "Tiểu Tam, ngươi không phải sốt ruột đấy chứ?" Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn thiếu niên ngồi trước mặt.
Đường Tam lắc đầu, nói: "Tìm kiếm hồn thú vốn là vận khí, có nóng này cũng vô dụng. Triệu sư phụ, ngài cứ yên tâm, ta vốn rất nhẫn nại."
Triệu Vô Cực than nhẹ một tiếng, nói: "Bây giờ Tinh đấu đại sâm lâm đã bắt đầu trở nên tiêu điều. Nhiều năm trước
kia, ta còn nhỡ kỹ cảnh tượng náo nhiệt ở nơi này. Khi đó, mặc dù ở phía bên ngoài sâm lâm, tuỳ ý có thể thấy được thiên niên hồn thú, nhưng bây giờ hồn thú ít đi nhiều, không biết chúng đã chuyển vào sống sâu trong
sâm lâm, hay còn lý do nào khác."
Đường Tam nói:"Bất luận là
nguyên nhân gì, cũng đều là do con người tạo thành. Hồn thú mặc dù hung
mãnh, nhưng con người còn hung mãnh hơn nhiều, không phải sao?"
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút:"Ngươi có kiến giải gì sao?"
Đường Tam nói: "Sư phụ từng nói qua, hồn sư số lượng tuy ít, nhưng một gã hồn sư từ khi
bắt đầu tu luyện đến khi trở thành cao thủ,thời gian bất quá cũng chỉ
vài chục năm mà thôi. Mà trong thời gian vài chục năm này, một gã hồn sư cường đại ít nhất cũng phải thu được sáu cái hồn hoàn, nói cách khác,
là phải giết sáu con hồn thú. Mà trong số đó hầu hết là hồn thú trăm
năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm. Hồn thú tu luyện so với loài người
chúng ta còn khó khăn hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không phân cấp dựa
theo số năm tu luyện. Mặc dù bọn chúng số lượng đông đảo, nhưng cứ tiếp
tục giết chóc như vậy, số lượng hồn thú tất phải không ngừng giảm bớt,
nhất là những hồn thú cường đại, giết một con giảm một con. Sau nhiều
năm nữa, sợ là khó có thể gặp được thiên niên hồn thú tồn tại."
Triệu Vô Cực ưu tư nói: "Ngươi nói rất đúng, chỉ là, có hồn sư nào nghĩ đến vần đề này đâu cơ chứ? Ai
không hy vọng bản thân mình trở nên cường đại hơn nữa? Cho dù là Vũ hồn
điện có tiến hành ước thúc, chỉ sợ là cũng không có tác dụng."