Đường Tam nói:" Ảnh hưởng lớn hơn nữa chính là khắp nơi xảy ra sự tàn sát vô tội vạ. Một gã hồn sư trong cuộc đời thu hoạch hồn thú, nhiều
nhất cũng chỉ bất quá có chín con, nhưng trong đời một gã hồn sư giết
bao nhiêu hồn thú, số lượng tính làm sao đây? Không nói đến người khác,
chính chúng ta chuyến này trên đường gặp phải một ít hồn thú mười năm,
trăm năm hồn thú chủ động công kích, đều là không nhịn được ra tay. Nếu
lấy việc giết hồn thú làm việc để sống, số lượng giết chóc càng sẽ tăng
lên nhiều hơn nữa. Thời gian trôi đi, nghề nghiệp hồn sư sợ rằng có một
ngày không có đất dụng võ."
Triệu Vô Cực nói: "Đúng lắm, ngươi nói không sai chút nào. Lần này không phải chúng ta không kiềm chế
được, nhiều nhất chúng ta cũng chỉ giết một vài con mà thôi. Tiểu Tam,
ta quyết định rồi, nếu ngày mai không tìm được hồn thú thích hợp cho
ngươi, chúng ta sẽ xâm nhập sâu vào trong Tinh Đấu đại sâm lâm, chắc
chắn sẽ có hồn hoàn thích hợp cho ngươi, yên tâm đi."
Đường Tam mỉm cười, nói:" Triệu sư phụ, kỳ thật cho tới bây giờ ta cũng không có quá lo lắng về
vấn đề đó, mà ta còn chưa kịp hướng tới ngài nói tiếng xin lỗi về việc
lần trước cùng ngài tỷ thí. Ngài vẫn còn nương tay lưu tình, mà ta lại
…"
Triệu Vô Cực cười khổ một tiếng, hướng về Đường Tam khoát tay:" Được rồi, cần gì phải nhắc đến việc đã qua chứ, ta đã quên rồi."
Hai người liếc hau, không khỏi toát ra tiếu ý trên mặt.
Đúng lúc này, đột nhiên, Triệu Vô Cực tiếu ý trong mắt chợt nháy mắt biến
mất, một tay dũng mãnh tóm lấy bả vai Đường Tam kéo hắn lại gần mình,
hơi thở lăng lệ từ trên người Triệu Vô Cực toát ra, nương theo một tiếng gầm nhẹ, hắn trực tiếp xuất ra vũ hồn của mình, Đại lực Kim Cương Hùng
trong nháy mắt xuất hiện.
"Mọi người rời khỏi trướng bồng. Mau" Triệu Vô Cực gầm nhẹ một tiếng, âm thanh hùng hậu truyền vào trong trướng.
Trải qua vài ngày phối hợp chiến đấu, chúng đệ tử sớm đã đạt đến mức vô cùng ăn ý,liền nhanh chóng bay từ trong trướng bồng ra ngoài.
"Triệu sư phụ, làm sao vậy?" Đái Mộc Bạch tiến bước đi về phía bên cạnh Triệu Vô Cực, nghi hoặc hỏi.
Triệu Vô Cực không có trả lời vấn đề của hắn, mà nói:" Tất cả mọi người ra phía sau lưng ta, trong tình huống bất trắc xảy ra, các ngươi không cần lo cho ta, lập tức rời khỏi nơi này, … trước tiên
ra khỏi Tinh đấu đại sâm lâm, hơn nữa, Mộc Bạch, trong lúc ta không có ở bên cạnh, trách nhiệm bảo vệ mọi người ta giao cho ngươi."
Bất
luận là Đái Mộc Bạch, Đường Tam hay nhưng người khác cũng đều không rõ
ràng đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho Triệu Vô Cực
vốn luôn luôn tự tin vào thực lực trở nên khẩn trướng như vậy. Ngay lúc
này, bọn họ đột nhiên thấy được một tràng cảnh kỳ dị.
Theo ánh mắt
chăm chú của Triệu Vô Cực, hai thân cây cao lớn đột nhiên chậm rãi hướng hai bên tách ra, một thân ảnh khổng lồ lặng yên không một tiếng động
không biết từ đâu đi ra. Chứng kiến thân hình to lớn này, mọi người
phảng phất như ngừng thở. Bây giờ ai cũng hiểu được Triệu Vô Cực vốn lo
lắng điều gì.
Sinh vật đó tồn tại giống như là một ngọn núi, ánh sáng yếu ớt tại Tinh đấu đại sâm lâm chiếu rọi xuống bộ lông ngăm đen phủ
toàn thân tạo nên một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù bốn chân của nó
chạm đất, nhưng bả vai tuyệt đối cao trên bảy thước, nếu đứng thẳng lên, sợ rằng sẽ cao trên mười lăm thước.
Nhìn bề ngoài, nó giống như viên hầu, hoặc hắc tinh tinh, ngoại trừ đôi mắt giống như hai cái đèn lồng
lớn loé ra kim sắc quang mang,toàn thân còn lại đen nhánh, trong ban đêm nếu không phải do nó di động, thì thậm chí không thể nhìn thấy rõ thân
thể của nó.
Tên gia hoả này thực sự thân thể quá hùng tráng, chẳng
những thân thể to lớn không thể tư nghị, mà mỗi tấc trên cơ thể đều được che kín so với đá hoa cương còn muốn cường hãn hơn, nhìn như một ngọn
núi nhỏ. Mà to lớn như vậy nhưng trong khi hành tẩu lại không phát ra
một chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy
tiếng.
Chứng kiến nó, người đầu tiên nhận ra chính là Đường Tam. Bằng vào kiến thức đại sư truyền thụ cho hắn, hắn cơ hồ ngay lập tức nhận
biết tên gia hoả này là loại gì.
"Đó là vua sâm lâm, Thái thản cự viên." Cho dù là người luôn luôn trầm ổn như Đường Tam, lúc này thanh âm cũng có chút thay đổi.
Thái thản cự viên là hồn thú mang ý nghĩa gì trong sâm lâm. Tuyệt đối là bá
chủ nơi đây. Không có hồn thú nào dám đắc tội với nó, bởi vì kết quả tất yếu là tử vong. Cho dù là Thái thản cự viên là một bách niên hồn thú,
cũng có thể đấu với thiên niên hồn thú khác. Bọn chúng là loài sở hữu
lực lượng cùng tốc độ vô cùng khủng bố, công kích phòng ngự cơ hồ không
có gì là khuyết yếu, đáng sợ nhất chính là bọn chúng có thể thi triển
một vài loại hồn kỹ bình thường. Không một người nào biết Thái thản cự
viên chánh thức có kỹ năng gì, bởi vì những người chứng kiến kỹ năng đó
đều đã chết.
Cùng là thiên niên hồn thú , thực lực lại bất đồng, đó
là vấn đề về thuộc tính bản thân. Mà Thái thản cự viên, trong tất cả các loại hồn thú, hiển nhiên là một trong số ít loài đứng ở trên đỉnh Kim
Tự Tháp, có khả năng mang đếu ác mộng kinh hoàng cho tất cả mọi hồn sư.
Từng không biết có bao nhiêu hồn sư mơ ước sở hữu được Thái thản cự viên
cường đại, hy vọng có thể giết chết nó làm hồn hoàn cho mình. Nhiều
người đã cố gắng thực hiện ý đồ cuồng vọng này,nhưng toàn bộ đều đã biến mất khỏi thế gian.
Trong giới hồn sư, tựa hồ chỉ có một người đã từng giết chết một con Thái thản cự viên, chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Thái thản cự viên không chỉ có thực lực cường đại, mà bản thân nó có trí tuệ không thua gì loài người. Tại sâm lâm, nó tuyệt đối là vương giả.
Bất luận là Đường Tam hay Triệu Vô Cực đều không nghĩ ra, loại hồn thú cấp
bậc này cho dù có tồn tại trong Tinh đấu đại sâm lâm, thì cũng phải sống ở vị trí hạch tâm, vua sâm lâm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này cơ
chứ?.
"Tôn kính vua sâm lâm. Chúng ta không có ý mạo phạm ngài. Nếu đây là lãnh địa của ngài, chúng ta nguyên ý rời đi ngay lập tức." Triệu Vô Cực trầm giọng nói, hắn biết, Thái thản cự viên có thể nghe
hiểu tiếng nói của loài người, nhất là con Thái thản cự viên trước mắt
cường tráng như vậy, rõ ràng tu vi đã vượt qua ngàn năm. Hắn thật sự
không nghĩ ra trong các loại hồn thú, còn loại nào có cường đại hơn kẻ
trước mặt đây.
Thái thản cự viên cũng không có để ý tới lời Triệu Vô
Cực nói. Nó chỉ làm một động tác đơn giản khiến cho tim mọi người đập
thình thịch: tiến đến từng bước.
Mặc dù chỉ là từng bước, nhưng với
thân thể hùng tráng của nó, đã khiến cho khoảng cách giữa nó và đám đệ
tử của Sử Lai Khắc học viện thu hẹp lại chỉ còn chút xíu.
Lúc này, đại não của Triệu Vô Cực cấp tốc vận chuyển, hiện ra nhiều thứ, nhưng chung quy chỉ có ba chữ:
Làm sao đây?
Đúng vậy. Hắn nên làm gì bây giờ? Triệu Vô Cực mặc dù tự tin vào thực lực,
nhưng hắn rất rõ ràng, trước mặt là Thái thản cự viên còn đáng sợ hơn so với vợ chồng Cái Thế Long Xà , hắn thà đối mặt với một hồn sư đẳng cấp
Đấu La, chứ tuyệt đối không muốn đối mặt với vị vua hồn thú này.
Nhớ
lại lời Đường Tam có nói, hồn sư đối với việc lạm sát hồn thú làm cho
hồn thú đối với con người tràn ngập hận ý, vị vua hồn thú này hẳn là
không ngoại lệ.
Đứng trước mặt nó, Triệu Vô Cực biết, ngay cả tự bảo
vệ chính mình cũng là vấn đề, đừng nói là bảo vệ những người khác, nhưng giờ phút này, sao có thể bảo hắn lùi bước chứ.
Cắn răng một cái, Triệu Vô Cực trầm giọng nói: "Ta ngăn trở nó, các ngươi lập tức ăn Ma cô tràng của Áo Tư Tạp rời đi, ta
sợ rằng kiên trì không được lâu, các ngươi phải thật khẩn trương."Bỏ lại những lời này, Triệu Vô Cực hít vào một hơi, trên người bảy cái
quang hoàn loé sáng, hướng về phía Thái thản cự viên vọt tới.
Đệ
nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ ngũ, bốn cái quang hoàn đồng thời loé sáng, đối mặt với địch thủ mạnh mẽ, Bất Động Minh Vương trực tiếp sử dụng toàn bộ bốn trong bảy hồn kỹ của mình.
Bốn cái hồn hoàn đồng thời loé sáng
phát ra quang mang chói mắt, Bất Động Minh Vương hộ thân, lấy Triệu Vô
Cực làm trung tâm khống chế trọng lực toàn diện bao phủ hướng về phía
Thái Thản cự viên. Trọng lực đè ép phối hợp với trọng lực khống chế toàn diện, hắn hy vọng có thể hạn chế thân thể của Thái Thản cự viên, đồng
thời hai bàn tay dựng đứng, Kim Cương chưởng uy mãnh toàn lực thúc dục,
năng lượng ba động mạnh mẽ phóng thích. Triệu Vô Cực ở bên cạnh một gốc
cây đại thụ tán lá che trời, tích lực bay lên không, hai tay xoay
chuyển, không giữ lại một chút hồn lực nào, hướng vào Thái Thản cự viên
trực tiếp đánh tới.
"Đường Tam, ngươi giúp mọi người chạy, ta đi giúp Triệu sư phụ." Đái Mộc Bạch nói hét to một tiếng, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng. Hắn tất nhiên cũng biết Thái Thản cự viên rất cường đại, cho nên hắn
chẳng những trực tiếp gọi ra Bạch Hổ vũ hồn của mình, đồng thời trong
nháy mắt phát động hồn kỹ mạnh nhất của bản thân --Bạch Hổ kim cương
biến.
Đái Mộc Bạch xuất ra Bạch Hổ vũ hồn,thân thể của hắn tự nhiên
trở nên bành trướng ra, quần áo nửa thân trên hoàn toàn bị xé vụn, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Quỷ dị nhất chính là, trên da tay hắn xuất hiện những hoa văn màu đen, nếu có thêm bộ lông vào thì không khác gi một con hổ
thực thụ.
Một đôi hổ chưởng(bàn tay) lớn, mặt trên bắn ra những lưỡi
dao sắc bén chuyển thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, toàn thân hắn bao phủ một lớp kim quang mãnh liệt, phảng phất như được mạ kim loại.
Hai mắt chuyển dần thành màu đỏ máu, toàn thân phát tán ra khí phách vương giả.
Công kích và phòng ngự đồng thời tăng lên, Đái Mộc Bạch gầm lên một tiếng,
lấy toàn lực xông vào Thái thản cự viên. Mục tiêu của Triệu Vô Cực là
đỉnh đầu của Thái thản cự viên, còn Đái Mộc Bạch lại nhằm vào là cổ,nơi
được Thái thản cự viên che chắn .
"Các ngươi mau đi đi, ta phải giúp bọn họ, không thể đi được." Một âm thanh ôn nhu nhưng kiên định vang lên, Thất bảo lưu ly tháp
huyễn lệ từ trong lòng bàn tay Trữ Vinh Vinh xoay tròn hiện ra.
Mấy
ngày này, nàng cùng mọi người phối hợp ăn ý, không tạo nên sai lầm gì,
đồng thời không còn bộc phát tính khí tiểu thư nữa, từ từ được mọi người đón nhận. Ai cũng không thể không thừa nhận, Thất bảo lưu ly tháp quả
thật có chỗ độc đáo, được xưng làm vũ hồn phụ trợ số một cũng không phải là nói láo.
"Thất bảo nổi danh,đệ nhất: Lực"
"Thất bảo nổi danh,đệ nhị: Tốc"
Theo tiếng ngâm trong trẻo của Trữ Vinh Vinh, bốn đạo quang mang đồng thời
bắn ra, trong đó hai đạo rơi vào trên thân Triệu Vô Cực đúng lúc hắn sắp đánh vào đỉnh đầu Thái thản cự viên.
Thất bảo lưu ly tháp vốn là vũ hồn có đặc tính cực mạnh,tính tăng cường của nó không hề phụ thuộc vào thực lực của đối tượng.
Trữ Vinh Vinh bây giờ chỉ có thể tăng cường ba mươi phần trăm, nói cách
khác, bất luận đối tượng có thực lực thế nào đều tăng thêm ba mươi phần
trăm, Đái Mộc Bạch ba mươi bảy cấp tăng ba mươi phần trăm lực lượng cùng tốc đô, Triệu Vô Cực bảy mươi sáu cấp cũng như vậy.
Quả nhiên, dưới
hỗ trợ của Trữ Vinh Vinh với Thất bảo lưu ly tháp, Triệu Vô Cực tốc độ
chợt gia tăng, hồn lực trên hai hùng chưởng(bàn tay gấu) rõ ràng tăng
cường vài phần, trong nháy mắt đã vượt qua lực công kích của tám mươi
cấp hồn lực.
Tổng cộng bảy tên đệ tử, hai người đã quyết định lưu
lại, những người khác có thật sự bỏ chạy hay không ? Mấy ngày tập luyện
phối hợp sớm đã hình thành sự ăn ý vô cùng. Đường Tam thậm chí còn chưa
kịp nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai tên mập … liền cũng xông ra ngoài. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nhiệm vụ của lão Đại, giao cho ngươi hoàn thành cũng
không sao.
Mục tiêu của Đường Tam cũng giống Đái Mộc Bạch, đều là
nhằm vào phía trước cổ Thái thản cự viên. Chỉ có điều, Đái Mộc Bạch là
trực tiếp công kích, còn Đường Tam lại sử dụng Lam ngân thảo điên cuồng
xuất ra, dụng kỹ năng quấn quanh hướng tới cổ Thái thản cự viên, hy vọng có thể hạn chế hành động của nó. Bởi vì Đường Tam rất rõ ràng, Thái
thản cự viên không chỉ có cận thân công kích và phòng ngự là mạnh mẽ,
thân thể nó mặc dù khổng lồ nhưng tốc độ lại cực kỳ đáng sợ.
Trữ Vinh Vinh lúc này phát huy tác dụng của hệ hồn sư phụ trợ, khi Đường Tam vừa phi thân lao đi, hai đạo phụ trợ quang mang bắn ngay vào người hắn.
Được Thất bảo lưu ly tháp phụ trợ tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Lực lượng cùng tốc độ trong nháy mắt tăng cường ba mươi phần trăm, cái loại cảm
giác này mới tuyệt với làm sao, Lam ngân thảo của Đường Tam ngay lập tức trở nên tươi tốt, vững vàng cuốn lấy cổ Thái thản cự viên, đồng thời cố gắng vươn thêm nhiều nhánh, hy vọng có thể bằng vào độc tố, tạo cho
Thái thản cự viên một chút thương tổn.
Chu Trúc Thanh nhìn theo thân
ảnh Đường Tam lao ra cũng đồng thời biến mất. Nàng đương nhiên sẽ không
rời đi, lúc này, nàng đứng gần Triệu Vô Cực, tích tụ lực lượng, chờ thời cơ thích hợp để phát động công kích.
Tên mập mạp Mã Hồng Tuấn trong
mồm không biết lẩm bẩm cái gì, từ trên người hai cái hồn hoàn đồng thời
phóng thích ra quang mang mãnh liệt, toàn thân toả ra ngọn lửa tím. Đệ
nhị hồn hoàn kỹ năng của hắn là Dục Hoả Phượng Hoàng không chỉ dùng để
hộ thể, mà đồng thời có thể phối hợp tăng cường cho đệ nhất hồn hoàn kỹ
năng Phượng Hoàng Hoả Tuyến. Một dải Phượng Hoàng Hoả Tuyến từ trong
miệng phun ra, bất quá, tên này âm hiểm, mục tiêu là nhằm vào hạ bộ của
Thái thản cự viên. Tên Mập này đương nhiên không biết con Thái thản cự
viên này là đực hay cái, hắn chỉ biết là, bất luận là giới tính gì thì
cái bộ phận này tuyệt đối là yếu điểm của nó.
Tiểu Vũ cơ hồ là động
cùng lúc với Chu Trúc Thanh, nhưng nàng lựa chọn lánh vào một cây đại
thụ. Đối phó với giống Thái thản cự viên này, nàng không am hiểu chút
nào, nhưng Tiểu Vũ lại không lùi ra xa mà còn vọt tới gần. Không biết
tại sao, trên mặt nàng ngược lại có chút cảm giác dễ dàng, chỉ có điều
lúc này không có người nào chú ý tới vẻ mặt của nàng thôi.
Áo Tư Tạp thì lại không có vọt tới trước, nhưng trong miệng hắn cũng không có ngừng lẩm nhẩm câu: "Lão tử có cây Ma cô tràng" cố gắng chuẩn bị chút công cụ giúp mọi người có thể chạy trốn.
Oanh.
Hai phát Kim cương chưởng của Triệu Vô Cực được phụ trợ thêm ba mươi phần
trăm sức mạnh, kích thẳng vào đầu của Thái thản cự viên. Trong nháy mắt
được hỗ trợ tăng thêm lực lượng và tốc độ, làm cho Triệu Vô Cực đối với
lần công kích này cực kỳ hài lòng. Hắn có thể khẳng định hắn vừa có thể
phát động tối đa thực lực của đệ thất hồn hoàn.
Nhưng một tràng cảnh
xuất hiện làm mọi người sợ hãi. Triệu Vô Cực sau khi hai chưởng đập
thẳng vào đỉnh đầu của Thái thản cự viên, cả thân thể như đạn bắn ra
ngoài, mà đối với Thái thản cự viên, lực công kích của Triệu Vô Cực
phỏng chừng không đủ,cả giận Thái thản cự viên vung văng hai tay đập về
phía sau, sau đó vị vua sâm lâm này bộc phát một tiếng rống giận dữ kinh thiên.
Đường Tam dựa vào Tử cực ma đồng chứng kiến rõ ràng, từ trên
người Thái thản cự viên bộc phát ra một tầng khí màu đen. Lúc này là ban đêm, cũng chỉ có hắn thấy rõ ràng được tầng khí này, ngay sau đó, bất
luận là công kích từ mặt đất của Đái Mộc Bạch cùng hắn, hay cố gắng công kích từ trên cây của Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ, đều là chạm vào làn
hắc khí. Làn hắc khí trầm xuống, quấn quanh trên người Thái thản cự
viên, nghiền nát Lam ngân thảo, công kích căn bản không có một chút tác
dụng nào.
Đường Tam bởi vì nhìn thấy được làn hắc khí xuất hiện, phản ứng cũng nhanh nhất, bay lui về phía sau, mặc dù bị chấn bay nhưng miễn cưỡng còn có thể khống chế bản thân đứng được, vừa kịp đem Tiểu Vũ bị
đánh bay đón lấy.
Thực lực của Đái Mộc Bạch chỉ đứng sau Triệu Vô Cực là người mạnh nhất trong cả nhóm, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần đối
với Thái thản cự viên, cũng bị đánh bay, đồng thời không kìm được phun
ra một ngụm máu.
Không may mắn nhất là tên mập ra tay thâm hiểm.
Phượng Hoàng Hoả Tuyến do hắn phun ra gặp phải tầng hắc khí trước mắt
toàn bộ bị đánh bật ngược trở lại, mặc dù hắn cố gắng mang đệ nhị hồn
hoàn kỹ năng chống chọi,nhưng Hoả phượng hoàng vẫn bị hoả tuyến hung hãn đánh vào ngược vào người khiến cho lảo đảo lùi lại đến sát bên Đường
Tam, được Đường Tam giúp đỡ mới có thể ổn trụ lại thân hình. Cũng may là ngọn lửa này là của chính hắn phát ra, nên thân thể còn có thể chịu
được, không bị đốt cháy.
Thái thản cự viên tự hồ bị chọc giận, đồng
thời khi màn hắc khí bộc phát, thân thể khổng lồ của nó làm một vài động tác kịch liệt.Lấy mắt thường mà nhìn thì không phân biệt được tốc độ,
thân thể khổng lồ của nó từ trên trời giáng xuống, trực tiếp hướng tới
chỗ mọi người đè ép xuống.
Lúc này, thân hình Triệu Vô Cực còn đang bị đánh bật lên trên không trung, cho dù hắn muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa.
Đường Tam mặc dù đối với tốc độ của Thái thản cự viên đã có chút phòng bị,
nhưng hắn vẫn không nghĩ tới sự kinh khủng của vị vua sâm lâm này, thân
thể khổng lồ lao tới bằng tốc độ hư ảo, khí thế thái sơn áp đỉnh kinh
khủng làm cho mọi người đều có cảm giác khó thở.
Tại thời khắc mấu
chốt, tốc độ phản ứng của mỗi người bất đồng. Phản ứng nhanh nhất là
Đường Tam. Luyện tập ám khí nhiều năm giúp cho thần kinh phản xạ của hắn hơn hẳn người thường. Trước tiên trong tay ôm lấy Tiểu Vũ hướng ra phía xa quăng lên trên không trung, thoát khỏi phạm vi công kích của Thái
thản cự viên. Cùng lúc ném Tiểu Vũ đi, hắn tung một cước mạnh đá vào
mông béo phì của tên mập, đưa hắn bay sát mặt đất ra ngoài, đồng thời,
tại thời khắc cuối cùng mượn lực phản chấn bắn ra ngoài phạm vi công
kích của Thái thản cự viên.
Cho dù Đường Tam phản ứng với tốc độ kinh người, nhưng thời gian thực sự quá ngắn, hắn chỉ kịp cứu Tiểu Vũ cùng
Mã Hồng Tuấn hai người mà thôi. Đái Mộc Bạch phản ứng chỉ chậm hơn so
với Đường Tam một chút, đột nhiên phát hiện Thái thản cự viên từ trên
không trung rơi xuống, hắn không có cách nào đạt tốc độ giống như Đường
Tam, để giúp chính mình cùng với Chu Trúc Thanh cách đó không xa thoát
ra khỏi phạm vi công kích, nhưng hắn lại có biện pháp riêng của chính
mình.
Đái Mộc Bạch vung tay, bàn tay hổ bắn ra những lưỡi dao sắc
bén, vừa đem Chu Trúc Thanh ôm vào trong lòng, bất chấp lưu lại trên
lưng nàng ba vết thương. Cùng lúc đó, hắn vỗ xuống mặt đất một chưởng,
đào thành một hố sâu bằng thân người, vứt Chu Trúc Thanh vào rồi trực
tiếp nhảy vào ôm nàng vào lòng. Trong lúc nguy cấp sinh tử tồn vong này, Đãi Mộc Bạch ý nghĩ rất thanh tỉnh. Hắn biết, bất luận Thái Thản cự
viên thân thể có lớn đến bao nhiêu đi nữa, chỉ cần mình còn ở trên mặt
đất thì sẽ bị nó đè bẹp. Mà cái hố sâu này chính là đào có dụng ý, nói
xui xẻo một câu, cho dù chính mình bất hạnh bị đè nát, nhưng Chu Trúc
Thanh được mình bảo hộ cũng hoàn toàn có khả năng tránh khỏi bị thương.
Chu Trúc Thanh mặc dù là hệ hồn sư tấn công, nhưng khi nàng được Đái Mộc
Bạch ôm vào trong lòng cũng là lúc tâm trí rối loạn. Đồng thời khi phía
sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, trước mắt bỗng tối sầm. Ngay sau
đó toàn thân bị chấn động mãnh liệt, suýt nữa làm nàng bất tỉnh.
Áo
Tư Tạp phản ứng không nghi ngờ là chậm nhất, nhưng ý nghĩ của hắn một
điểm cũng không tệ, thậm chí so với Đái Mộc Bạch còn muốn thông minh
hơn. Hắn không có năng lực đem mặt đất đào thành hố, nhưng cùng lúc Đái
Mộc Bạch chưởng thành cái hố, rồi dụng hổ trảo bắn ra xa rồi ôm Chu Trúc Thanh vào lòng, Áo Tư Tạp không chút khách khí đem Trữ Vinh Vinh ở bên
cạnh ôm lấy trực tiếp té trên mặt đất.
Thái Thản cự viên tứ chi dài
chấm đất. Áo Tư Tạp nghĩ nếu nó lúc rơi, tứ chi chạm đất trước, vậy thì
chính mình cùng Trữ Vinh Vinh nằm trên mặt đất nhất định có khả năng
sống sót, cho dù nếu không may bị đè chết, bản thân lại đang ôm một mỹ
nữ, xinh như hoa mẫu đơn, cho dù có chết, cũng thành quỷ phong lưu. Ôm
một mỹ nữ Lưu Ly Tông cùng nhau xuống địa ngục, nếu tính toán ra có lẽ
không thiệt thòi gì.
Trữ Vinh Vinh tự nhiên không biết Áo Tư Tạp nghĩ như vậy. Nàng thân thể không được cứng cáp như Chu Trúc Thanh, bị Áo Tư Tạp chồm ngã, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Phanh.
Thái Thản cự
viên rơi ầm xuống đất. Điều làm cho Áo Tư Tạp mừng rỡ như điên chính là
đúng như hắn đoán trước, con Thái thản cự viên này tứ chi chạm đất, mà
hắn cùng Trữ Vinh Vinh vừa vặn nằm ở phía bụng nó, ngoại trừ chấn động
mạnh ra cũng không có bị thương tổn gì.
Mà lúc này, Thái thản cự viên ép xuống nháy mắt, trong lòng Đường Tam bỗng quay cuồng, nổi lên một
trận lạnh như băng. Bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng con Thái thản cự viên
chợt ngước cổ lên, vừa lúc đem Tiểu Vũ được mình ném lên trên không
trung chộp vào trong tay.
"Không. Buông Tiểu Vũ ra."
Mắt
thấy Tiểu Vũ sắp rơi vào tay Thái Thản cự viên, con mắt Đường Tam nhất
thời đỏ rực, không đợi thân thể ổn định trên mặt đất, đạp một cước mạnh
hướng xuống đất, cả người trực tiếp đứng lên, mượn một cây đại thụ bên
cạnh nhảy lên, hai tay như chớp từ hông vung ra, hơn mười đạo hàn quang
đồng thời bắn thẳng lên, nhằm vào mắt của Thái thản cự viên phi tới. Con mắt, có lẽ là một yếu điểm trong một số ít yếu điểm của Thái thản cự
viên.
Lúc này, tâm trạng Đường Tam chìm xuống tận đáy. Hắn rất rõ
ràng, với lực lượng của Thái thản cự viên, chỉ cần tay hơi dùng sức,
Tiểu Vũ không thể may mắn thoát khỏi, sợ rằng cho dù thân thể của nàng
rất mềm dẻo cũng không thể sống nổi.
Triệu Vô Cực rốt cục cũng rơi
xuống đất. Tiểu Vũ như thế nào bị Thái thản cự viên tóm lấy, hắn đã thấy từ đầu đến cuối. Đã tới lúc này, Triệu Vô Cực còn cái gì nữa đâu mà
mất. Ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, đệ thất hồn hoàn trên người thâm thuý bộc phát hắc sắc quang mang, hắc sắc quang mang mãnh
liệt lan tràn toàn thân hắn, ngay sau đó, thân thể hắn bắt đầu phát sinh biến hoá thật lớn.
Từ lúc Kim cương hùng phụ thể, thân thể Triệu Vô
Cực vốn đã cực kỳ cường tráng, giống như một quả bóng phình to lên vậy.
Trong nháy mắt, cả cơ thể đã cao trên năm thước, toàn thân đứng lên toát ra một khí thế khoa trương, bộ lông dài màu vàng nâu, cả người biến
thành một cự hùng không lẫn đi đâu được.
Khi toàn thân thể hắn hoàn
toàn biến thành hình gấu, thì bộ lông vàng trong nháy mắt đổi màu thành
kim sắc quang mang lóng lánh. Hoá thân thành gấu, Triệu Vô Cực không
chút do dự xuất ra Đại lực kim cương hùng hướng vào bàn tay của Thái
thản cự viên đang hướng tới tóm Tiểu Vũ.
Tất cả những hồn sư sở hữu
vũ hồn đạt tới bảy mươi cấp sau khi có đệ thất hồn kỹ đều có chung một
khả năng, đó là Vũ Hồn chân thân. Giống như bình cảnh của hồn sư ba mươi cấp, bảy mươi cấp cũng vậy. Một khi hồn sư sở hữu Vũ Hồn chân thân,
thực lực được tăng lên rất nhiều, đồng thời kỹ năng này chính là chiêu
tối hậu sử dụng để liều mạng với kẻ địch.
Triệu Vô Cực lúc này sử
dụng đệ thất hồn hoàn kỹ năng, cũng là kỹ năng bá đạo nhất, Vũ Hồn chân
thân thi triển ra, chính là vũ hồn bản thể của Đại lực kim cương hùng.
Một khi sử dụng Vũ Hồn chân thân, có thể không hạn chế sử dụng tất cả bảy
hồn kỹ, ngoại trừ Vũ hồn chân thân trong vòng ba mươi phút đồng hồ, uy
lực tăng một trăm năm mươi phần trăm. Vũ hồn chân thân Đại lực kim cương hùng hỗ trợ phòng ngự tăng thêm hai trăm phần trăm, Triệu Vô Cực cuối
cùng chính là dựa vào tính năng kinh khủng này.
Đương nhiên sau mỗi
một lần sử dụng Vũ Hồn chân thân, hồn sư sẽ bị mất đi năm mươi phần trăm thuộc tính, phải mất bảy ngày thời gian mới có thể khôi phục lại bình
thường. Cho nên, nếu không trong trường hợp bất đắc dĩ, hồn sư trên bảy
mươi cấp tuyệt đối không sử dụng Vũ Hồn chân thân.
Triệu Vô Cực thi
triển Vũ Hồn chân thân lập tức chiếm được sự chú ý của Thái Thản cự
viên, dù sao, Triệu Vô Cực cũng đã có thể gây cho nó một chút uy hiếp.
Cùng lúc đó, Thái Thản cự viên làm một động tác đơn giản.
Võng.
Hai mắt nó khép vào, làm cho ám khí của Đường Tam toàn lực phát động mất đi hiệu quả.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh….
Liên tiếp chuỗi âm thanh trong trẻo dày đặc vang lên. Tất cả ám khí bay về
phía con mắt của Thái thản cự viên, toàn bộ chạm vào mi mắt đều bị rơi
xuống đất, đồng thời, thân thể Thái thản cự viên đột nhiên đứng thẳng
lên, bàn tay tóm được Tiểu Vũ,đồng thời né đòn tấn công của Triệu Vô
cực, đem cánh tay cường tráng còn lại va chạm với thân thể cứng rắn của
Triệu Vô Cực.
Oanh.
Triệu Vô Cực thi triển kỹ năng Vũ Hồn chân
thân quả nhiên cường hãn. Bản thể Đại lực kim cương hùng,lực phòng ngự
được gia tăng hai trăm phần trăm, lần này hắn không trực tiếp bị đánh
bay, tuy vậy lực lượng của hắn vẫn còn rất kém so với thực lực của Thái
Thản cự viên.
Ầm ầm, trong tiếng nổ, Triệu Vô Cực lảo đảo lui về phía sau bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, trong khi Thái
Thản cự viễn vẫn vô sự như cũ, trong miệng phát ra tiếng một rống giận
dữ.
Vân dụng làn hắc khí toàn lực đem Đường Tam cùng ám khí của hắn chấn ra xa, mạnh bạo đập vào một thân cây cổ thụ.
"Không nên." Tiểu Vũ nhìn thấy Đường Tam bị đánh bay, kinh hô một tiếng.
Thái thản cự viên cúi đầu nhìn xuống Tiểu Vũ đang bị nắm trong bàn tay,
trong miệng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ. Lúc này, hắn không có để ý gì đến Triệu Vô Cực đang tiến tới, chợt phóng người lên cao nhảy ra xa
trăm thước, biến mất vào trong sâm lâm.
"Tiểu Vũ.." Triệu Vô
Cực gào lên một tiếng, muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện tốc độ của
bản thân so với Thái thản cự viên còn kém quá xa. Mà vừa rồi Thái thản
cự viên đã gây cho hắn chấn động mãnh liệt, chút xíu nữa đã phá vỡ Vũ
Hồn chân thân của hắn. Lúc này hồn lực đã gần như cạn kiệt, hắn biết,
cho dù chính mình có đuổi theo cũng không có tác dụng gì.
Đường Tam rơi từ trên cây đại thụ xuống, trên khoé miệng đã lộ ra một vệt máu, hiển nhiên hắn bị thương không nhẹ.
Tên mập Mã Hồng Tuấn đem thanh kiếm chống lên để đứng dậy, đem tay xoa cái mông bị Đường Tam đá.
Trữ Vinh Vinh đã tỉnh lại, được Áo Tư Tạp đỡ đứng dậy, nhưng bởi vì đầu óc
vẫn còn choáng váng, nửa thân trên dựa hẳn vào người Áo Tư Tạp.
Đái
Mộc Bạch ôm Chu Trúc Thanh từ cái hố do hắn đào bước lên, mọi người hai
mắt nhìn nhau, đều hiện lên cảm giác sống lại sau kiếp nạn.
Cho dù là một đội ngũ hồn sư chỉnh tề, trong sâm lâm mà gặp vua rừng rậm- Thái
Thản cự viên, chỉ tổn thất một đồng đội đã là quá may mắn, mà chính là,
bọn họ không phải là đội ngũ hồn sư, mà là đệ tử.
Triệu Vô Cực không
thể cam tâm khi thấy chính đệ tử của mình bị Thái thản cự viên bắt đi,
sinh tử không biết thế nào, Đường Tam khẳng định cũng không thể chịu
nổi.
Cố nén cơn đau nhức trong người, Đường Tam cố gắng đứng dậy,
nhưng chưa đứng vững đã lại oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thái thản cự viên trên người toả ra một loại sóng, làm cho người ta không
thể chống đỡ được, mặc dù thân thể Đường Tam rất tráng kiện, nhưng vụ va chạm mạnh lần này làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn cơ hồ đảo lộn tất
cả. May là Huyền thiên công trong cơ thể hắn có khả năng tự vận động.
Không cần hắn điều khiển đã di chuyển quanh cơ thể giúp hắn hồi phục khí huyết.
Đường Tam yên lặng đi tới trước mặt Áo Tư Tạp. Áo Tư Tạp vội
vàng đưa cho hắn một cây khôi phục hương tràng, định nói cái gì nhưng
rồi lại thôi không phát ra khỏi miệng.
Đường Tam không chút do dự,
đem khôi phục hương tràng nuốt vào. Khôi phuc hương tràng quả là có hiệu nghiệm, nhất thời trong cơ thể thương thế hoà hoãn đi vài phần.
Khôi phục hương tràng là đệ nhất hồn hoàn kỹ năng của Áo Tư Tạp, mặc dù có
công hiệu trị liệu cùng khôi phục thể lực, nhưng cũng không phải đem tất cả thương thế chữa khói trong nhát mắt, mà phải trải qua một quá trình, cùng với cố gắng khôi phục của bản thân.
Triệu Vô Cực lúc này không thể tiếp tục duy trì Vũ Hồn chân thân nữa, hiện ra bản thể. Sắc mặt một mảng xanh đen,hắn nói: "Thái Thản cự viên như thế nào lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh đấu đại
sâm lâm cơ chứ. Xin lỗi mọi người, đều do ta kém, không thể ngăn cản,để
nó bắt đi Tiểu Vũ . Đường Tam, ngươi, ngươi bình tĩnh đi…"
Không ai nghĩ rằng Tiểu Vũ bị Thái thản cự viên bắt đi có khả năng còn sống sót. Triệu Vô Cực cũng vậy.
"Không, ta không trách ngài, là ta không bảo vệ tốt cho Tiểu Vũ." Đường Tam sau khi đứng dậy, vẫn vúi đầu, âm thanh rất bình tĩnh, tựa hồ không có một tia tâm tình ba động nào.
Triệu Vô Cực thở dài một tiếng." Mọi người, trước tiên nghỉ tại chỗ một chút, sau đó chúng ta di chuyển qua chỗ khác rồi tính tiếp."
Ngay lúc này, trong tai Áo Tư Tạp đột nhiên vang lên một âm thanh nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng. "Tiểu Áo, nếu ngươi vẫn coi ta là huynh đệ, cho ta một cây ma cô tràng, không nên lộ ra. Đừng cho bất luận kẻ nào chứng kiến."
Áo Tư Tạp trong lòng cả kinh, hắn rõ ràng hơn ai hết, âm thanh này là của
Đường Tam. Chỉ là ngay cả Trữ Vinh Vinh đang tựa trong lòng hắn cũng
không có phản ứng, tựa hồ thanh âm này chỉ có mình hắn nghe thấy được.
Khi hắn nhìn về phía Đường Tam thì Đường Tam cũng ngẩng đầu lên. Bốn mắt
nhìn nhau, Áo Tư Tạp ngay lập tức giơ bàn tay lên bịt kín miệng, mới
không làm cho tiếng hô kinh hãi phát ra.
Hai mắt Đường Tam lúc này
trở thành một mảng màu đỏ, tựa như bị tụ máu. Nhìn qua không khỏi thấy
quái dị. Từ trong mắt hắn, Áo Tư Tạp không khó khăn có thể thấy một loại ánh mắt lạnh lẽo từ sâu bên trong.
Nhưng Áo Tư Tạp cũng không có ý
xuất ra Ma cô tràng. Bởi vì hắn biết Đường Tam muốn đi đâu. Bởi vì hắn
là huynh đệ của Đường Tam, nên càng không thể để hắn đi chịu chết. Chỉ
có điều, nhìn đôi mắt đỏ như máu của Đường Tam, hắn không biết phải nói
thế nào.
Lúc nãy hắn xuất ra Ma cô tràng, bị tầng sóng cả Thái thản
cự viên phát ra, chấn bay không biết đi đâu mất , bây giờ muốn có Ma cô
tràng thì phải tạo ra. Cũng may, thời gian lúc trước ngắn ngủi, hắn
không có tạo ra nhiều lắm, hồn lực tiêu hao cũng không lớn.
Âm thanh rất nhỏ lại vang lên." Tiểu Áo, nếu là trường hợp muội muội của ngươi bị bắt đi, ngươi sẽ làm
thế nào? Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, ta nhất định phải đi thử xem.
Coi như ta cầu xin người, nếu bây giờ ta không đi, cả đời ta sẽ phải
tiếc nuối. Cho ta một cây Ma cô tràng, chỉ cần lần này ta không chết,
Tiểu Tam vĩnh viễn nợ ngươi một phần nhân tình."
"Thôi!"
Áo Tư Tạp thở dài một tiếng. Mặc dù hắn không biết, nếu là bản thân mình
thì có thể làm giống như Đường Tam hay không, nhưng hắn bây giờ hiểu rất rõ tâm tình của Đường Tam. Là một nam nhân, có một số việc biết rõ là
không thể nhưng lại không thể không làm. Áo Tư Tạp nghiến răng một cái,
lần đầu tiên hắn cảm thấy khó khăn, như là đang đọc một loại hồn chú bỉ
ổi hèn mọn.
Lúc này, âm thanh yếu ớt hèn mọn bay đến tai Đường Tam
lại như là tiên nhạc để cứu mạng. Đường Tam thuyết phục Áo Tư Tạp có thể không ai khác nghe được, nhưng Áo Tư Tạp ngâm xướng chú ngữ lại không
giống như Đường Tam, có thể che giấu âm thanh của bản thân.