Đấu La Đại Lục

Chương 417: Chương 417: Đệ tứ khảo, Sa Kình cuộc chiến




Nhìn ra biển rộng, Áo Tư Tạp nói: "Chúng ta làm sao tìm được Tiểu Bạch? Chẳng lẽ đi ra giữa biển khơi sao! Vạn nhất nàng không có ở đây, nếu gặp phải đồ tử đồ tôn* của nàng, chúng công kích chúng ta thì sao? Làm sao bây giờ?"

Đường Tam mỉm cười: "Đừng nóng vội, ta tự có biện pháp. Mập mạp, ngươi cùng ta đi một chuyến." Vừa nói, Đường Tam cũng không phóng thích võ hồn, trực tiếp triển khai Lam Ngân Hoàng xương đùi phải phi hành kĩ năng bay lên không.

Mã Hồng Tuấn cũng không dám chậm trễ. Phượng Dực Thiên Tường triển khai, hai cánh vỗ nhẹ, theo sau Đường Tam cùng nhau tiến vào không trung. Theo thực lực tăng lên, hắn sẽ không cần phải lo lắng chuyện tiêu hao hồn lực. Chỉ cần không xử ra võ hồn chân thân, đệ tam hồn kỹ này cũng đủ để hắn phi hành một cách thoải mái.

"Phóng thích võ hồn chân thân cùng lĩnh vực của ngươi. Thủy hỏa tương khắc, khí tức của ngươi Tiểu Bạch rất quen thuộc. Chỉ cần nàng ở phụ cận hải vực, nhất định có thể cảm nhận được. Để ta giúp ngươi đem phạm vi lĩnh vực mở rộng ra."

Từ sau khi phục dụng nội đan Thập Liệt Dương Xà, Mã Hồng Tuấn mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng Đường Tam nói gì hắn đều làm theo, thậm chí có bảo hắn tự tử hắn cũng làm. Vì ở trong mắt hắn, Đường Tam không chỉ là huynh trưởng, đồng thời cũng là ân nhân. Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ hóa giải tà hỏa của hắn, làm hắn chính thức có được võ hồn Hỏa Phượng Hoàng, Thập Liệt Dương Xà nội đan lại càng đưa thực lực của hắn tăng lên tới cấp độ kia. Nhất là có được lĩnh vực năng lực mà chỉ Phong Hào Đấu La mới có khả năng sinh ra.. Những ân tình này, hắn chưa bao giờ dám quên. Hắn biết, Đường Tam không thích hắn nhớ kĩ điều này, cho nên hắn chỉ mang nó giấu trong lòng. Mập mạp trong nội tâm sớm đã quyết định , tương lai Đường Tam ở nơi nào, hắn sẽ ở nơi đó. Đường Tam muốn hắn làm gì, hắn sẽ làm cái đó.

Khi Thất Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện tại không trung, ngay cả thái dương cũng không khỏi lâm vào thất sắc. Ngọn lửa màu đỏ huyễn lệ nhất thời hiện ra, ánh sáng liền bao phủ khắp mọi nơi. Khi Mã Hồng Tuấn đã khống chế được võ hồn chân thân trôi nổi ở giữa không trung, Thất Hỏa Phượng Hoàng lĩnh vực của hắn cũng bắt đầu phóng thích.

Từng vòng quang mang màu vàng đỏ dần dần khuếch tán ra, hơi thở nóng rực mà bạo liệt từ trên trời giáng xuống, chẳng những làm nhiệt độ trong không khí tăng dần lên, đồng thời cũng bao phủ lên tất cả xung quanh sự uy nghiêm của Phượng Hoàng.

Ngay tại lúc này, hai mắt Đường Tam phát sáng, hai đạo ánh sáng màu lam sẫm lặng yên lóe ra, khi tới không trung thì hợp lại làm một, trực tiếp rơi vào mi tâm* mập mạp. Trong phút chốc, mập mạp vốn chỉ có thể phóng xuất ra lĩnh vực khoảng hơn ba trăm thước đột ngột tăng lên lớn một ngàn thước. Mà quang mang màu đỏ cũng trở nên càng thêm dày đặc, giống như một màn hào quang lớn bao phủ một phần hải vực của Hải Thần đảo, uy áp kinh khủng làm nước biển vốn lặng yên đã nổi lên một tầng gợn sóng. Ngoài khơi xa đã bắt đầu có hải hồn thú thò đầu ra, có thể nhìn thấy uy áp kinh khủng ở không trung, nhưng lại không dám có chút ý niệm công kích nào trong đầu.

Đường Tam trợ giúp Mã Hồng Tuấn tăng phúc là tinh thần lực của hắn, tinh thần lực của hắn hiện nay tiến tới cảnh giới cuối của Tử Cực Ma Đồng. Mang theo mênh mông chi lực vừa nhu hòa vừa dũng mãnh tiến vào thế giới tinh thần của Mã Hồng Tuấn, kích thích tinh thần lực của hắn trong khoảng thời gian ngắn trên phạm vi lớn tăng lên, điên cuồng hấp thu hỏa thuộc tính trong không khí làm Phượng Hoàng chi lực khuếch tán trên phạm vi lớn. Quá trình này nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất khó. Nếu như không phải tinh thần lực của Đường Tam so với Mã Hồng Tuấn cao hơn quá nhiều, căn bản sẽ không cách nào làm được. Dù sao, Mã Hồng Tuấn cho dù tín nhiệm hắn, khi tinh thần thế giới bị xâm lấn, thân thể vẫn phản kháng theo bản năng. Nhưng hiện tại tinh thần lực của hắn khi bị tử cực thần quang của Đường Tam rót vào, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cách nào làm được. Mà Đường Tam cũng rất nhẹ nhàng, đúng là bởi vì Tử Cực Ma Đồng đột phá tới Hạo Hãn cảnh giới. Chính mình rốt cuộc cũng có thể chính thức trực tiếp khiêu chiến bất cứ Phong Hào Đấu La nào dưới chín mươi năm cấp, cho dù không có đệ bát hồn hoàn cũng là giống nhau, đây là tin tưởng.

Nương theo lĩnh vực của mập mạp khuếch tán ra, chỉ một thời gian ngắn đã dần xuất hiện những hình tam giác màu trắng trên mặt biển ở ngoài khơi xa, biển rộng một lần nữa trở nên bình lặng. Có khoảng hơn mười đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa lộ ra sống lưng đang hướng Mã Hồng Tuấn phóng tới. Làm thủ hộ Hải Thần đảo, khi phát hiện có khiêu khích ở không trung, chúng sao có thể không phản ứng chứ?

Không đợi Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn mở miệng, gần ba mươi đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa đồng thời ngẩng đầu. Từng vòng ánh sáng hình tròn phóng thích ra, đồng thời hướng về Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn hai người tràn tới, đúng là Tuyệt Vọng Quang Ba Tiểu Bạch từng thi triển.

Mặc dù những Ma Hồn Đại Bạch Sa này không thể so sánh với Tiểu Bạch. Nhưng lúc này lại thắng ở số lượng đông đảo, dưới sự đồng tâm hiệp lực cùng công kích, phạm vi lớn Ma Hồn ánh sáng tập trung trên người Đường Tam và Mã Hồng Tuấn. Mập mạp mặc dù đang ở trạng thái võ hồn chân thân, nhưng lại như trước run rẩy cả người. Dù sao, tất cả Ma Hồn Đại Bạch Sa này sợ rằng đều là cấp bậc vạn năm a!

Đường Tam nhưng lại không để ý, lẳng lặng nhìn quang vân ở phía dưới đang dâng lên, hắn giơ cánh tay phải lên, ấn vào mi tâm mình. Nhất thời, lấy đầu của hắn làm trung tâm, quang mang màu lam sẫm trong nháy mắt mãnh liệt tràn ra, tựa như sóng biển đang dồn dập đánh xuống.

Khi tất cả Tuyệt Vọng Quang Ba gặp phải luồng ánh sáng này, lập tức lặng yên không một tiếng động tan rã. Đây đều là tinh thần công kích, nên cơ bản sẽ không sinh ra bất cứ xung động nhỏ nào. Cảm giác như Tuyệt Vọng Quang Ba của đám Ma Hồn Đại Bạch Sa bị luồng lam quang của Đường Tam thôn phệ không còn tung tích.

"Chúng ta là bằng hữu của Tiểu Bạch, cũng không có ác ý, chỉ là có chuyện cần tìm Tiểu Bạch, phiền toái các vị thông tri một tiếng."

Những lời này Đường Tam cũng không phải mở miệng nói ra, mà là thông qua việc hắn phóng thích quang mang màu lam xẫm của Thiên Ba Lãng truyền ra ngoài, đây là tình huống trước kia hắn căn bản không cách nào tưởng tượng nhưng hiện tại lại có thể dễ dàng làm được.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu, Đường Tam phát hiện tinh thần lực của mình quả thật đã tăng lên tới một cấp độ cao hơn rất nhiều. Cấp độ này đến tột cùng là cái gì hắn cũng không rõ, nhưng hắn phát hiện nó có rất nhiều diệu dụng. Tỉ như trao đổi trong cùng cấp độ, giống như hắn và Hải Thần đấu la- Ba Tái Tây. Còn có tình huống trước mắt này đem tư tưởng của mình thông qua tinh thần lực truyền lại cho người có tinh thần lực kém xa mình.. Đây cũng không phải là trao đổi, mà hắn dùng tinh thần lực của chính mình áp đặt vào đầu óc đối phương. Đương nhiên, loai áp đặt này cũng có thể chuyển thành công kích. Nếu như nói trước kia Tử Cực Thần Quang là đơn thể công kích, vậy hiện tại khi hắn đạt tới cảnh giới Hạo Hãn, Tử Cực Thần Quang có thể tiến hành công kích trong một phạm vi, công kích của nó thậm chí còn cao hơn cả công kích đơn thể của Tử Cực Thần Quang trước kia.

Tinh thần lực càng cao, diệu dụng của nó cũng càng nhiều. Đường Tam mới chỉ đang mò mẫm tìm tòi, nhưng hắn có thể khẳng định Tử Cực Ma Đồng tăng lên tới cảnh giới Hạo Hãn mang đến cho mình chỗ tốt không kém khi thu được võ hồn chân thân.

Hắn phóng thích lam quang, đã không chỉ là Tử Cực Ma Đồng trước kia. Đồng thời vẫn dung nhập Hãn Hải Càn Khôn tráo năng lực Hải Hãn Cuồng Đào, sau khi tinh thần ngưng tụ ở trí tuệ đầu cốt cùng Hãn Hải Càn Khôn tráo dung hợp đã có thể tương đương với Tử Cực Thần Quang cùng Hãn Hải Càn Khôn tráo bốn cái năng lực dung hợp cùng một chỗ. Đây cũng là tại sao Đường Tam không dám khẳng định cấp bậc của đầu hồn cốt. Dù sao, kể cả là mười vạn năm hồn cốt, chẳng qua cũng chỉ có hai kỹ năng mà thôi. Nhưng hắn hiện tại thật sự có bốn cái kĩ năng, đây còn chưa tính diệu dụng của tinh thần lực sau khi được tăng phúc.

Cảm nhận được ý tứ nhắn nhủ của Đường Tam, những Ma Hồn Đại Bạch Sa ở xung quanh đều có chút bất an. Đường Tam áp đặt tinh thần lực lên chúng mặc dù không có áp lực, nhưng lại công phá phòng tuyến nội tâm của chúng. Tất cả Ma Hồn Đại Bạch Sa đều không còn dám công kích, chỉ quay đầu bơi về biển khơi.

"Thành." Đường Tam hướng Mã Hồng Tuấn, ra hiệu hắn thu hồi võ hồn chân thân.

Mập mạp một lần nữa biến trở về bản thể, mượn hai cánh Phượng Hoàng trôi nổi ở bên người Đường Tam, ánh mắt có chút quái dị nhìn vị tam ca của mình.

"Như thế nào? Không nhận ra? Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Đường Tam có chút buồn cười nhìn mập mạp.

Mã Hồng Tuấn chán nản thở dài: "Ca. Ngươi cho ta cảm giác ngươi càng ngày càng thâm sâu khôn lường (sâu không thấy đáy). Ngươi đến tột cùng mạnh cỡ nào a?"

Đường Tam a a cười: "Nghĩ đến điều đó làm gì? Bất luận thực lực của ta như thế nào, ngươi cũng đều là hảo huynh đệ của ta a! Mới vừa rồi đó chỉ là mượn Hãi Hải Càn Khôn Tráo thi triển một chút năng lực tinh thần mà thôi."

Mã Hồng Tuấn cười nói: "Dù sao sau này ta cũng sẽ theo ngươi, ngươi càng cường đại càng tốt, tiểu đệ ta cũng có thể vì ngươi mà hãnh diện a. Ha ha."

Đang lúc hai người nói chuyện, nước biết dưới chân một lần nữa ba động, hiện ra bóng dáng quen thuộc của Tiểu Bạch.

Cái đầu thật lớn dần lộ ra, Tiểu Bạch có chút kinh ngạc nhìn Đường Tam. Tin tức từ tộc nhân khó có thể làm nàng tin tưởng được. Lúc này nhìn lại, Đường Tam tựa hồ cũng không có gì khác so với lúc trước a! Chẳng lẽ nói, chỉ mới hơn một năm không thấy, người này lại có kỳ ngộ gì sao?

"Tiểu Bạch Bạch." Mã Hồng Tuấn mang theo một chút trêu tức kêu lên.

Tiểu Bạch tức giận nói:"Tiểu Bạch Bạch là cái tên mà ngươi có thể gọi sao? Đó là Hải Thần đại nhân xưng hô với ta. Các ngươi chỉ là nhân loại, cũng không thể gọi như vậy. Tìm ta làm gì?"

Bên bờ, Áo Tư Tạp nói: "Tiểu Bạch, ngươi không phải là biết rõ rồi còn hỏi, chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta đệ tứ khảo cùng ngươi có liên quan?"

Nghe được ba chữ đệ tứ khảo, ánh mắt Tiểu Bạch rõ ràng trở nên ngưng trọng vài phần, hỏi ngược lại:"Các ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn nhẹ nhàng bay xuống, đứng trên bờ cát. Tiểu Bạch cũng từ trong nước biển hiện thân, hóa thành hình người tiến vào trước mặt mọi người.

Đường Tam nói: "Thời gian để chúng ta thông qua khảo hạch chỉ có một năm. Cho dù tiếp tục tu luyện, cũng rất khó để có đột phá gì lớn. Cho nên, chúng ta muốn sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ này."

Tiểu Bạch đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên người phản xạ ra một tầng quang mang màu xám lam: "Tà Ma Hổ Kình không phải dễ dàng đối phó, chúng nó cũng không giống ta dễ nói chuyện như vậy, đều là những tên cực kỳ hung tàn. Ngoại trừ Thâm Hải Ma Kình Vương có thể khiến chúng nó sinh ra chấn nhiếp nhất định, ở trong biển sâu này chúng nó hầu như không ngán kẻ nào ."

Đái Mộc Bạch nói: "Vậy Tà Ma Hổ Kình đến tột cùng cường đại tới trình độ nào? Nhiệm vụ của chúng ta buộc phải hoàn thành. Từ lời nói của ngươi, có vẻ đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa của ngươi phải chăng cũng rất căm thù chúng?"

"Đương nhiên." Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệ đệ của ta chính là chết ở dưới tay Tà Ma Hổ Kình Vương. Nếu có năng lực, ta đã sớm đem hắn hoàn toàn hủy diệt. Ở hải hồn thú chúng ta, cũng phân ra cấp bậc. Tổng thể mà nói, chúng ta Ma Hồn Đại Bạch Sa cùng Thâm Hải Ma Kình, Tà Ma Hổ Kình đều thuộc về những sinh vật cao cấp nhất của hải dương. Nhưng trên thực tế, ba tộc chúng ta cũng có chênh lệch nhất định. Thâm Hải Ma Kình không thể nghi ngờ là cường đại nhất, nhưng tộc này số lượng cực ít, hơn nữa đều sinh hoạt một mình, lại hết sức lười biếng. Bình thường bọn họ sẽ chỉ ở dưới biến sâu, như đứa ngốc chờ thức ăn đưa tới cửa. Mà ngoại trừ Thâm Hải Ma Kình , cường hãn nhất sẽ phải thuộc về Tà Ma Hổ Kình. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng tên này quả thật cường hãn hơn ta một chút."

Nói tới đây, Tiểu Bạch trong mắt toát ra căm ghét mãnh liệt: "Tà Ma Hổ Kình là một loại hải hồn thú cực kỳ khát máu, cho dù là Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không nguyện ý dễ dàng trêu chọc bọn họ. Bởi vì Tà Ma Hổ Kình là một đàn hồn thú, lại hầu như không có thiên địch, cho nên bọn chúng số lượng cũng không ít, ở trong hải dương gần như không kiêng nể bất cứ loài nào. Cho dù không đói, chúng cũng không ngừng giết chóc, gặp phải bất cứ sinh vật nào đều sẽ không chút khách khí xé xác sinh vật đó. Bất cứ hải hồn thú nào đối với chúng nó cũng đều tràn ngập căm hận, chỉ là bởi vì thực lực của chúng rất cường hãn, không sinh vật nào dám đến khiêu chiến mà thôi. Cách chỗ này ước chừng hơn năm trăm dặm có một đàn Tà Ma Hổ Kình, chúng nó là kẻ thù cũ của chúng ta. Cơ hồ qua vài chục năm hoặc mấy trăm năm, hai tộc đàn sẽ diễn ra một cuộc thánh chiến."

Nhìn Tiểu Bạch rõ ràng đối với Tà Ma Hổ Kình có chút kiêng kị, Chu Trúc Thanh không nhịn được hỏi:"Các ngươi thua?"

Tiểu Bạch không tự nguyện gật đầu: "Mỗi một lần chúng ta đều ở tình thế xấu. Nếu như không phải bởi vì chúng nó không dám lại gần Hải Thần đảo, sợ dẫn đến sự nổi giận của Hải Thần đại nhân, tộc đàn chúng ta đã có thể sớm bị tiêu diệt."

Đường Tam nói:"Nếu chúng ta phải đối mặt chúng nó. Tiểu Bạch, ngươi nói một chút tình huống của Tà Ma Hổ Kình đi."

Tiểu Bạch nói: "Tà Ma Hổ Kình khi trưởng thành dài khoảng hai mươi đến hai mươi lăm thước. Chúng có khí lực khá mạnh, gồm hàm răng bén nhọn cùng với các loại kỹ năng cường đại khác. Một con Tà Ma Hổ Kình đủ để đấu ngang tay với hai con Ma Hồn Đại Bạch Sa trưởng thành của ta.

Chúng rất hung tàn, nếu chiếm được thượng phong sẽ không ngại ngần xé nát đối thủ. Đàn Tà Ma Hổ Kình tổng cộng có khoảng ba trăm tên, trưởng thành ước chừng có hai trăm tên, cùng chúng ta cũng không sai biệt lắm. Đối với chúng ta mà nói, năng lực duy nhất mà chúng ta hơn được chúng chính là khả năng sinh dục. Nếu không, số lượng của chúng càng thêm kinh khủng, có thể nói, nếu như dưới sự chỉ huy của Tà Ma Hổ Kình Vương tộc đàn bọn chúng có tư cách khiêu chiến Thâm Hải Ma Kình Vương. Đương nhiên, nếu vậy cũng có thể khiến cho bọn chúng bị diệt tộc, mất còn hơn được rất nhiều, nên chúng mới không dám tiến vào phạm vi thế lực của Thâm Hải Ma Kình Vương."


Sử Lai Khắc Thất Quái đối mặt nhìn nhau. Áo Tư Tạp nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Nói như vậy, chúng ta đệ tứ khảo yêu cầu hiệp trợ các ngươi tiêu diệt đàn Tà Ma Hổ Kình , tương đương với việc chúng ta phải thừa nhận một nửa công kích của đàn Tà Ma Hổ Kình mới có thể rồi?"

Tiểu Bạch xem thường hừ một tiếng, nói: "Sao? Ngươi sợ? Ngươi nếu sợ có thể không đi."

Tiểu Áo học bộ dáng của nàng đồng dạng hừ một tiếng: "Ta thật ra rất không muốn đi. Nhưng nếu không đi, hắc cấp lục khảo sẽ lấy mạng của ta. Hơn nữa, cho dù là trăm con Tà ma hổ kình thì sao? Ngươi làm sao biết chúng ta không thắng được chúng?"

Tiểu Bạch thần sắc có vẻ ngưng trọng: "Ta mới mặc kệ các ngươi có phải có dũng khí có thực lực, ta lo lắng hơn là tộc nhân của ta.. Trải qua vài chục năm nghỉ ngơi dưỡng sức, tộc đàn của ta thật vất vả mới có được cục diện như bây giờ. Vạn nhất các ngươi năng lực không đủ, không thể tiêu diệt đàn Tà Ma Hổ Kình, vậy tộc nhân của ta sẽ chết rất nhiều."

Nghe xong những lời của Tiểu Bạch, Sử Lai Khắc Thất Quái tất cả mọi người nhất thời lâm vào cảnh trầm mặc. Dính dáng đến tính mạng tộc nhân của Tiểu Bạch, bọn họ không thể không cẩn thận. Nhưng là, khảo hạch là như vậy, bọn họ thật sự có thể không đi sao?

Một hồi lâu, vẫn là Đường Tam mở miệng: "Tiểu Bạch, ta không thể cam đoan tộc nhân của ngươi sẽ không bị tổn thương, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như lần này thất bại, chúng ta nhất định sẽ chết phía trước ngươi. Xin ngươi tin tưởng ta, chúng ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa. Mặc dù ngươi là khảo quan đệ nhị khảo của chúng ta. Nhưng ngươi hẳn là minh bạch, chúng ta coi ngươi như bằng hữu, tộc nhân của ngươi tự nhiên cũng đều là bằng hữu của chúng ta. Ta chỉ có thể nói, sẽ cố gắng giảm bớt thương vong cho tộc nhân của ngươi. Nếu như ngươi thật sự không muốn tham dự trận chiến này, phiền toái ngươi đem chúng ta đưa đến nơi đó đi, chúng ta sẽ chính mình đối mặt."

Tiểu Bạch trầm mặc, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Tam: "Chúng ta có thể không đi sao? Đây không chỉ là khảo nghiệm của các ngươi, đây cũng là sứ mạng Hải Thần đại nhân muốn dành cho chúng ta. Đó chính là tiêu diệt đàn Tà Ma Hổ Kình, khiến chúng ta có một cuộc sống hòa bình vĩnh viễn. Làm người hầu của Hải Thần đại nhân, chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nếu các ngươi tự nhận đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta đi."

Vừa nói , Tiểu Bạch liền chuyển hướng ra biển rộng, há mồm kêu lên một tiếng u u kì dị (tiếng gọi đàn). Tiếng u u lúc đầu rất nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, thanh âm dần dần lớn hơn, thậm chí khiến biển rộng gợn lên một tầng sóng lớn.

Nước biển phía trước Hải Thần đảo, lộ ra những vây lưng màu trắng, những vây lưng đó không lộn xộn mà rất chỉnh tề, sắp thành những hàng dài. Chừng hai trăm con Ma Hồn Đại Bạch Sa xếp hàng trông cực kỳ hoành tráng, mỗi con Đại Bạch Sa cơ thể đều dài hơn mười lăm thước, mỗi một con trên người đều ba động một tầng năng lượng cường hãn. Ở trong nước biển, khiến chúng nổi bật thành một chi đội rất chỉnh tề.

Tiểu Bạch thanh âm trong miệng thu lại, xoay người, một lần nữa nhìn về phía Đường Tam: "Đường Tam. Ta biết, ngươi phải trải qua chính là Hải Thần cửu khảo. Nếu không, cũng tuyệt sẽ không xuất hiện khảo nghiệm trước mắt này. Trước khi đi, ta có một thỉnh cầu muốn nhờ ngươi đáp ứng."

Đường Tam không chút do dự nói: "Ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta quyết không chối từ."

Tiểu Bạch ánh mắt trở nên nhu hòa vài phần, nhưng trong ánh mắt nàng lại tràn ngập sự bi tráng: "Nếu như lần này ta không thể còn sống trở về. Ở trong phiến hải vực này, còn có hơn một trăm đầu bạch sa trường thành, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ chiếu cố. Có thể chứ?"

Đường Tam trong lòng chấn động. Cũng không phải bởi vì điều kiện của Tiểu Bạch, mà là bởi vì Tiểu Bạch như đang muốn ủy thác một điều trước khi chết. Hiển nhiên, nàng đối với trận chiến sắp phát sinh này cũng không có quá nhiều hy vọng.

"Tiểu Bạch. Ngươi không nên bi quan, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, nhất định sẽ còn sống trở về. Không chỉ là chúng ta, còn có ngươi cùng tộc nhân của ngươi, những Ma Hồn Đại Bạch Sa này còn chờ ngươi về bảo vệ chúng nó. Có lẽ ngươi còn không biết, Vinh Vinh đệ tứ khảo nhiệm vụ chính là cam đoan ngươi không chết. Nếu như ngươi chết , khảo hạch của chúng ta cũng sẽ thất bại."

Tiểu Bạch sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hướng Trữ Vinh Vinh, thì thào tự nhủ: "Nguyên lai, Hải Thần đại nhân cũng không quên người hầu của ngài. Chẳng lẽ, chúng ta thật sự không cần phải chết sao?"

Áo Tư Tạp tiến đến bên người Tiểu Bạch, nói: "Nhìn bộ dáng của ngươi thì ngươi có vẻ rất sợ Tà Ma Hổ Kình Vương a. Ngươi không phải luôn rất cao ngạo sao? Đồng dạng là mười vạn năm hồn thú, như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy chứ?"

"Ngươi thúi lắm. Ai sợ tên khốn kia." Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng. Một cái vỗ tay liền đem Áo Tư Tạp đập bay sang một bên, tức giận nói: "Ra." Vừa nói, Tiểu Bạch nhảy lên, nhào vào trong biển rộng hóa thành bản thể.

Áo Tư Tạp bị đánh bay vào mặt đất liền đứng lên. Hắn vui mừng phát hiện, một chưởng của Tiểu Bạch không biết dùng lực gì, nhưng lại không gây cho hắn một chút đau đớn nào. Mặc dù nhìn có vẻ chật vật, nhưng hắn thực sự không bị bất cứ thương tổn gì.

Sử Lai Khắc Thất Quái đồng thời nhảy lên, phân biệt rơi trên lưng bảy con Ma Hồn Đại Bạch Sa trưởng thành. Tiểu Bạch bơi ra trước, nhanh chóng đi vào hải dương. Hai trăm đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa mang theo Sử Lai Khắc Thất Quái bơi theo ở phía sau.

Đường Tam ôm Tiểu Vũ đứng ở trên lưng một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, mặc dù phía sau lưng Ma Hồn Đại Bạch Sa hết sức bóng loáng, nhưng cũng không đến mức làm bọn họ rơi xuống phía dưới. Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh mặc dù hơi có vẻ chật vật, nhưng bằng vào thân thể cấp bậc hồn thánh, năng lực khống chế cùng với khí lực sau khi tăng cường cho dù không thể như Đường Tam, nhưng chỉ cần nắm lấy vây lưng Ma Hồn Đại Bạch Sa là có thể ổn định được thân thể.

Khi chính thức ở trong biển rộng, Sử Lai Khắc Thất Quái mới thực sự cảm nhận được một mặt bá chủ hải dương của Ma Hồn Đại Bạch Sa. Đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa theo gió vượt sóng, đi với tốc độ cực nhanh cũng không phải bất cứ đội thuyền nào có khả năng so sánh. Gió biển gào thét táp vào mặt tựa như lưỡi đao cắt thân thể bọn họ. Xung quanh, nước biển hóa thành quầng sáng màu lam không ngừng từ hai bên xẹt qua, cái loại cảm giác này có thể nói là cực kỳ kích thích lại cực kỳ kinh hiểm .

Cho dù là phi hành ở không trung, lấy tốc độ nhanh như Bạch Trầm Hương cũng không thể không dùng hai cái hồn kỹ đầu tiên mới có thể đi theo chúng.

Đây mới là thực lực chính thức của Ma Hồn Đại Bạch Sa. Ở trong Hoàn Hình hải, bởi vì nước biển diện tích quá nhỏ Tiểu Bạch cũng chưa thể hiện ra thực lực chân chính. Chẳng qua, điều đó cũng càng khiến cho Sử Lai Khắc Thất Quái thêm cảnh giác. Ma Hồn Đại Bạch Sa cường đại như thế mà còn e ngại đàn Tà Ma Hổ Kình, có thể thấy được đệ tứ khảo của bọn họ khó khăn đến mức nào.

Ma Hồn Đại Bạch Sa đi về phía đàn Tà Ma Hổ Kình, Đường Tam cũng không có nhàn rỗi. Có Ma Hồn Đại Bạch Sa làm công cụ giao thông, hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ chiến thuật.

Không thể nghi ngờ, đàn Tà Ma Hổ Kình cực kì cường đại. Thậm chí còn có thể đối phó với đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa đông gấp đôi, bọn họ bảy người thật sự có thể đối phó trên trăm con Tà Ma Hổ Kình ở trong hải dương sao? Tiểu Bạch rõ ràng là đánh không lại Tà Ma Hổ Kình Vương. Ngay cả những Tà Ma Hổ Kình bình thường đã khiến bọn họ vất vả, lại càng không cần phải nói đi trợ giúp Tiểu Bạch rồi.

Từ thực lực của song phương, Đường Tam mặc dù đối với chính mình có điểm tự tin, nhưng tuyệt sẽ không mù quáng đi lấy cứng chọi cứng.

Trí tuệ, cũng đồng dạng là một bộ phận của thực lực. Có thể tưởng tượng, thực lực của đàn Tà Ma Hổ Kình đã cường đại như vậy. Vậy bọn họ tất nhiên sẽ sinh ra kiêu ngạo và thói quen đánh nhau sống chết. Cho dù cuối cùng thắng lợi, cũng sẽ khiến cho đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa tổn thất thảm trọng, đây là điều mà Đường Tam không hề muốn chứng kiến. Ánh mắt bi thương của Tiểu Bạch đã khắc sâu trong lòng hắn, vậy chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác.

Khoảng cách năm trăm dặm không gần, nhưng lấy tốc độ của đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa chẳng qua cũng chỉ mất thời gian hai canh giờ mà thôi. Dưới sự yêu cầu của Đường Tam, khi còn cách năm mươi dặm, Tiểu Bạch liền dừng tộc nhân của mình lại để tu chỉnh.

Đường Tam thả ra Long Uyên Đỉnh, để Sử Lai Khắc Thất Quái đặt chân lên, Tiểu Bạch cũng được hắn gọi lên. Vốn luôn tò mò về những vật mới lạ, nhưng lúc này Tiểu Bach lại không chút nào để ý đến Long Uyên Đỉnh, chỉ lẳng lặng ngồi ở một chỗ mà trầm tư .

Đường Tam nói:"Tiểu Bạch, ngươi còn đang lo lắng sao?"

Tiểu Bạch lườm hắn một cái, tựa hồ muốn nói: Nếu tộc nhân của ngươi thân sắp hãm tuyệt cảnh, chẳng lẽ ngươi không lo lắng?

Đường Tam mỉm cười: "Hiện tại ta có một biện pháp, có lẽ có thể đem tổn thất của chúng ta hạ xuống mức thấp nhất, không biết ngươi có nguyện ý nghe không?"

Tiểu Bạch nhãn tình sáng lên: "Biện pháp? Biện pháp gì? Nhưng ta nói cho ngươi, Tà Ma Hổ Kình có một loại phương pháp dò xét sóng gợn. Chỉ cần sinh vật có năng lượng xuất hiện bên trong mười dặm đều không thể thoát khỏi dò xét của bọn chúng, lập tức sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi nếu muốn dùng một ít kỹ năng nhỏ để đả kích bọn chúng, thì nên sớm bỏ đi ý định đó đi. Nếu chúng dễ dàng đối phó như vậy, chúng ta đã sớm giết chết bọn chúng rồi." Đường Tam lãnh quang trong mắt chợt lóe: "Cái đấy không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Tà Ma Hổ Kình có sợ độc hay không?"

Tiểu Bạch sửng sốt một chút. Độc? Không sai, hải hồn thú chúng ta cũng không có năng lực kháng độc. Nhưng ngươi không nên quên thân thể chúng ta khổng lồ đến cỡ nào. Hơn nữa chúng ta cũng có hồn lực cường đại, cho dù ăn phải độc dược cũng không gây ra bất cứ uy hiếp nào lớn. Hải Xà ở hải dương này có thể coi là cực độc, nhưng bất luận là chúng ta hay Tà Ma Hổ Kình đều lấy nó làm thức ăn, độc của ngươi có mạnh hơn nó không? Càng huống chi, nếu như ngươi đem độc phát tán vào hải dương, lấy sự cảnh giác của Tà Ma Hổ Kình, rất nhanh sẽ có thể phát hiện, càng làm chúng nó trở nên hung tàn hơn."

Đường Tam cười nhạt: "
Ngươi cũng không cần để ý việc này. Ta chỉ hỏi ngươi, có dám hay không cùng ta hai người tiến vào lãnh địa của đàn Tà Ma Hổ Kình?"

Tiểu Bạch nhíu mày lại: "
Ngươi cùng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn hai người chúng ta đi công kích chúng?"

Đường Tam nói: "
Đương nhiên không phải công kích, là đánh lén. Chẳng lẽ ngươi không biết có một môn nghệ thuật tên là ám sát sao?"

Tiểu Bạch nhìn Đường Tam: "
Ta không rõ, ngươi có thể có biện pháp gì đến gần đàn Tà Ma Hổ Kình mà không bị phát hiện sao?"

Đường Tam mỉm cười: "
Ngươi thử nhìn một chút." Ngón tay liền chỉ vào trán. Chỉ trong nháy mắt, hắn như vô hình biến mất ngay trước mặt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn. Tinh thần lực cường đại chợt phóng thích ra, muốn dò xét vị trí của Đường Tam. Nhưng nàng giật mình phát hiện, Đường Tam không ngờ đã biến mất. Tinh thần lực của nàng đã bao phủ ra phạm vi mấy trăm thước, nhưng ngay cả bóng dáng của Đường Tam cũng không hề thấy. Thậm chí là nàng đã khua khua cái tay ở vị trí của Đường Tam, cũng không động chạm thấy cái gì .

"
Đường Tam người đâu?" Tiểu Bạch nhìn về phía Áo Tư Tạp.

Áo Tư Tạp mở ra hai tay: "
Ta làm sao biết? Ngươi không phải nói hắn không có biện pháp vô thanh vô tức đến gần đàn Tà Ma Hổ Kình sao?"

Tiểu Bạch hưng phấn nói: "
Ta tin, ta tin còn không được sao? Đường Tam ngươi mau ra đây, cùng ta nói một chút kế hoạch của ngươi. Chỉ cần có thể diệt đàn Tà Ma Hổ Kình, mạo hiểm có tính là cái gì."

Nhàn nhạt lam quang chợt hiện, thân hình của Đường Tam một lần nữa hiện ra. Hắn vẫn ngồi ở vị trí lúc đầu, thậm chí ngay cả tư thế đều không có bất cứ thay đổi gì, giống như là chưa bao giờ rời đi.

"
Đường Tam, ngươi làm thế nào vậy?" Tiểu Bạch ngạc nhiên vui mừng hỏi.

Đường Tam mỉm cười nói: "
Đây là một trong những kĩ năng của ta, có thể đem người ta ẩn thân. Ta muốn ngươi làm vật cưỡi của ta, như vậy chúng ta mới có thể đến vô ảnh, khứ vô tung*. Ngươi nói đích không sai, ta cũng không nắm chắc có thể hạ độc được Tà Ma Hổ Kình. Chẳng qua, không thử một chút làm sao có thể biết rõ ràng thân thể bọn chúng kháng độc tới trình độ nào chứ? Hơn nữa, độc chỉ là lễ vật thứ nhất ta chuẩn bị cho chúng mà thôi."

Tiểu Bạch cười hì hì: "
Đã như vầy, chúng ta còn chờ gì nữa?"

Đường Tam hướng Áo Tư Tạp phất phất tay, đồng thời đem bản thể Tiểu Vũ thu vào trong Như Ý Bách Bảo nang.

Áo Tư Tạp hiểu ý, đưa cho hắn một chuỗi hương tràng, đều là màu hồng phấn và màu xanh sẫm. Về phần Tiểu Vũ, đó là Đường Tam bất đắc dĩ buộc phải làm. Hắn muốn đi mạo hiểm, Tiểu Vũ đã sớm thông qua linh hồn uy hiếp hắn phải mang theo chính mình. Do Đường Tam cực lực phản đối, cuối cùng hai người đành phải thỏa hiệp. Tiểu Vũ bị để vào trong Như Ý Bách Bảo nang, như vậy coi như là đi theo bên người Đường Tam.

Đái Mộc Bạch nói: "
Năng lực dò xét của Tà Ma Hổ Kình không phải chỉ có thể kéo dài đến mười dặm sao? Chúng ta đây có phải hay không đi đến cách chúng khoảng hai mươi dặm, tùy thời có thể tiếp ứng cho các ngươi?"

Đường Tam cùng Tiểu Bạch cơ hồ đồng thời lắc đầu. Đường Tam nói: "
Mặc dù khoảng cách cảm thụ củaTà Ma Hổ Kình có hạn, nhưng chúng ta cũng tuyệt không thể khinh thường. Vạn nhất làm cho chúng phát hiện ra, điên cuồng công kích, buộc chúng ta phải chính diện giao phong, chắc chắn sẽ gây cho chúng ta tổn thất rất lớn. Các ngươi ở chỗ này chờ tín hiệu của ta, nếu ta không phát ra tín hiệu, hãy ở chỗ này án binh bất động. Tiểu Bạch, chúng ta đi."

Tiểu Bạch đã sớm chờ không được, liền nhảy vào trong hải dương hóa thành bản thể. Đường Tam người nhẹ nhàng nhảy lên, đã nhảy lên ngồi ở gần đầu nàng.

Bóng lớn màu trắng trong nháy mắt gia tốc, thẳng tiến đến đàn Tà Ma Hổ Kình.

Đường Tam dùng hồn lực ngăn trở lực gió cản, hướng Tiểu Bạch nói: "
Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của đàn Tà Ma Hổ Kình chứ? Bọn chúng hẳn là sẽ không ngừng thay đổi chỗ ở chứ?"

Tiểu Bạch nói:"
Ngươi yên tâm. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được, ta cũng không xứng điều khiển tộc đàn. Chỉ cần đến gần phạm vi của chúng nó khoảng năm mươi dặm, ta có thể ngửi thấy mùi vị của chúng. Nói về năng lực khứu giác, ở trong hải dương này không có hồn thú nào có thể so sánh với Ma Hồn Đại Bạch Sa chúng ta."

Không có tộc nhân ràng buộc, tốc độ của Tiểu Bạch liền tăng lên tới cực hạn. Dù là Đường Tam lấy Hạo Hãn chi nhãn cảm thụ biến hóa xung quanh, cũng không có cách nào hoàn toàn nắm chắc những sự ba động của nước biển xung quanh. Loại tốc độ này ở trong hải dương tuyệt đối không kém so với Tiêm Vĩ Vũ Yến phi hành trong không trung.

Tựa hồ chỉ là qua mấy lần hô hấp, tốc độ của Tiểu Bạch dần dần chậm lại, thanh âm của nàng rõ ràng đè thấp: "
Đã đến cách bọn chúng khoảng gần hai mươi dặm, ta đề nghị không thể đi tiếp nữa. Tên Tà Ma Hổ Kình Vương mặc dù ghê tởm, nhưng thực lực của hắn quả thật cường hãn. Nếu đi tiếp, ta sợ nó sẽ phát hiện tinh thần ba động của ta."

Đường Tam gật đầu: "
Vậy chúng ta lặn xuống bắt đầu từ chỗ này." Vừa nói , tay hắn điểm vào trán, quang mang màu lam nhạt lặng yên hiện ra, đưa thân thể hắn cùng Tiểu Bạch bao phủ ở bên trong, lặng yên không một tiếng động chìm vào trong hải dương.

Khi Tiểu Bạch chính thức bị quang mang của Hãn Hải Hộ Thân tráo bao vây bên trong, tâm nàng đột nhiên một trận run rẩy. Nàng cảm nhận được luồng năng lượng bao phủ bên ngoài nàng dường như rất quen thuộc. Vốn trong lòng đang do dự, khi nàng cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc, thân thể vốn lắc lư dần trở nên bình tĩnh, tâm tình cũng trở nên kiên định, mang theo Đường Tam nhanh chóng lẻn vào trong biển sâu.

Sau khi Hải Hãn Càn Khôn tráo cùng Tinh Thần Ngưng Tụ Chi Trí Tuệ đầu cốt của Đường Tam dung hợp, Đường Tam phát hiện lúc mình tái thi triển kĩ năng này, cũng đã không bị hạn chế trong việc di chuyển. Cho dù trong lúc di chuyển, thân thể cũng sẽ không hiện hình. Nhưng hạn chế vẫn còn tồn tại, đó chính là không thể sử dụng bất cứ kĩ năng gì. Một khi kĩ năng nào đó được thi triển, hiệu quả ẩn thân sẽ dần dần biến mất.

*mi tâm: chỗ khe rãnh giữa lông mày và lông mi

*đến vô ảnh, khứ vô tung: đến không thấy bóng, về không thấy tung tích. Ý nói đi làm một việc nào đó mà không bị người khác phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.