Từng luồng sóng gợn màu đỏ, làm cho không khí như ngưng đọng lại, trong
thế giới màu lam kia, chợt xuất hiện thêm một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt. Hết thảy mọi thứ xung quanh tựa hồ như trở nên trong suốt, hóa thành
từng khối thủy tinh rực rỡ.
Nguyệt Quan không hổ là cường giả cấp bậc phong hào đấu la, tuy rằng thiên phú của hắn cũng không phải hết sức
xuất chúng, nhưng hắn cũng đã trở thành phong hào đấu la nhiều năm rồi.
Võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc cơ hồ là trong nháy mắt phóng xuất ra,
chín cái hồn hoàn hỗn hợp khổng lồ phóng xuất hồn lực mạnh mẽ. Cái hồn
hoàn thứ bảy lóe sáng, đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc chợt biến lớn, xoay
xung quanh thân thể của hắn, phát ra từng âm thanh bùng nổ ầm vang liên
tiếp.
Nguyệt Quan tự biết lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn
vong, tinh thần lực tăng lên đến cực hạn, không có ngừng lại, lập tức
nhảy lên không trung. Dưới sự bảo hộ của khí võ hồn chân thân Kỳ Nhung
Thông Thiên Cúc, nhảy hơn mười thước lên cao.
Ngay khi thân thể hắn
vừa mới vọt lên cao, một đạo quang mang màu đen thui chợt từ dưới chân
hắn xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất.
"Diệt." Một âm thanh
lạnh lùng từ trong rừng rậm quanh quẩn phóng ra. Toàn bộ không gian màu
lam tại thời khắc này cũng tiêu thất. Khi trước mắt Nguyệt Quan đã có
thể nhìn thấy rõ ràng, hắn chứng kiến, bốn mươi chín danh hồn sư mà mình mang theo, lúc này mỗi người đều có một tư thế thiên kỳ bách quái ngưng đọng giữa không trung. Trên thân thể mỗi người đều bị một tầng thủy
tinh trong suốt màu đỏ nhạt bao vây.
Một màn này nhìn qua sao mà quen mắt như vậy, cứ việc Nguyệt Quan đối với người kia là vô cùng thống
hận, nhưng ngay lúc này, nổi thống hận đó hoàn toàn biến thành sợ hãi.
Tim của hắn đang run rẩy, căn bản là không có ý niệm sẽ đi cứu viện cho
thủ hạ. Chân đạp Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, thân thể hóa thành một đạo
lưu quang kim sắc, trong nháy mắt hướng về phía xa xa bỏ chạy.
Một âm thanh nghiền nát nghe thanh thúy như một tiếng nhạc vang lên, ngay khi
Nguyệt Quan bỏ chạy, một cỗ năng lượng đặc thù phóng thích ra, làm cho
đám thủy tinh màu đỏ nhạt kia toàn bộ hóa thành bột mịn, phiêu tán giữa
không trung, ngay cả một cỗ thi thể cũng không có lưu lại.
Bốn mươi
chín tên hồn đế tinh nhuệ của Võ Hồn đế quốc, tổng thể thực lực quả thật rất mạnh, bọn họ thậm chí có thể dễ dàng hủy diệt một chi quân đội ngàn người. Đáng tiếc, cái mà bọn họ gặp đây, lại là thứ mười vạn năm hồn kỹ chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Hồn kỹ thứ tám của Thiên
Thủ Đấu La Đường Tam, đến từ hồn hoàn của Thập Vạn Niên Tà Hổ Ma Kình
Vương, Lam Ngân Tà Ma Kính Chi Diệt.
Bản thân nấp trong Hãn Hải Hộ
Thân Tráo, thông qua tinh thần lực tiến hành dò xét trong mảnh rừng rậm
này và chặn đánh, không thể nghi ngờ chính là kiệt tác của Đường Tam.
Tiểu Vũ cùng với Mã Hồng Tuấn cũng không có ra tay, bởi vì chỉ cần bọn
họ ra tay, hiệu quả ẩn thân lập tức sẽ biến mất. Đường Tam vốn có hai sự lựa chọn, một cái là trực tiếp công kích Nguyệt Quan, cái còn lại là
phóng thích ra công kích trên phạm vi lớn.
Nếu như trực tiếp công
kích Nguyệt Quan mà nói, Đường Tam có mười phần trăm cơ hội giết chết
hắn trong nháy mắt, dù sao Cúc Đấu La cũng không phải Quỷ Đấu La. Mặc dù thực lực của Nguyệt Quan cũng không bằng Quỷ Đấu La, nhưng năng lượng
thần thánh của Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không có tác dụng khắc chế đối với hắn. Muốn trong nháy mắt giết chết một tên phong hào đấu la, vẫn là một chuyện hết sức khó khăn. Nhưng cho dù như vậy, Đường Tam dưới tình
huống đánh lén, cũng nắm chắc sẽ làm Cúc Đấu La bị thương nặng.
Nhưng hắn cũng không có làm như vậy, hắn vẫn là lựa chọn phóng thích kỹ năng
quần công. Bởi vì, lúc đầu hành động, Đường Tam cũng đã quyết định,
tuyệt sẽ không bỏ qua bất cứ tên hồn sư nào do Võ Hồn đế quốc phái ra.
Mấu chốt bởi vì, hắn không hi vọng tin tức chính mình trấn thủ tại tuyến tiếp viện của Thiêu Đấu đế quốc có thể truyền đến tai Bỉ Bỉ Đông.
Hồn sư cấp bậc hồn đế, trừ khi có tình huống cực kỳ đặc thù xuất hiện, nếu
không, đối mặt với Lam Ngân Hổ Kình Kính Chi Diệt của Đường Tam, như thế nào lại có cơ hội sống sót cơ chứ?
"Nếu đã tới, sao lại gấp đi làm gì?"
Nguyệt Quan trong lòng tràn đầy sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy. Trong lòng hắn
không ngừng la lên, là người kia, là người kia. Nhưng ngay lúc này,
trong đầu hắn cơ bản là không dâng nổi một tia ý niệm vì Quỷ Đấu La mà
trả thù. Hiện tại bên cạnh hắn không có các phong hào đấu la khác, càng
không có chỗ dựa là Bỉ Bỉ Đông. Người kia ngay cả hồn hoàn của Giáo
Hoàng đại nhân cũng dám đoạt lấy, càng có khả năng trong nháy mắt giết
chết Quỷ Đấu La, huống chi là chính mình.
Hiện tại trong lòng hắn
đang điên cuồng cầu khẩn, hi vọng chính mình có thể lợi dụng cơ hội sau
khi người kia thi hành một cái hồn kỹ thứ tám, hồn lực cần phải tốn thời gian điều chỉnh một chút, có thể chạy trốn. Trong ấn tượng của hắn,
người kia cũng không phải là một mẫn công hệ hồn sư. Đóa Kỳ Nhung Thông
Thiên Cúc của mình hiệu dụng vô cùng, có lẽ còn có cơ hội chạy trốn a.
Nhưng mà, một đoàn hỏa diễm nồng nặc chợt xuất hiện làm cho hi vọng trong lòng hắn lập tức tan biến.
Một tiếng ầm ầm bùng nổ vang lên, một đoàn hỏa diễm tràn ngập tính bùng nổ
không nhân nhượng chắn ngang đường chạy của Cúc Đấu La. Mã Hồng Tuấn
thân mang tám cái hồn hoàn, phân biệt vàng, vàng, tím, tím, đen, đen,
đen, đen, toàn thân tràn ngập hỏa diễm thiêu đốt hừng hực đang chắn
ngang đường chạy của hắn.
Chậm rãi thu hồi cánh tay phải đang giơ
lên, Mã Hồng Tuấn vừa mới sử dụng, chính là hồn cốt cánh tay phải Bạo
Liệt Hỏa Diễm, cùng với kỹ năng Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích.
Vốn với
thực lực của Nguyệt Quan, cho dù đối mặt với Mã Hồng Tuấn đánh lén, cũng đủ sức đánh bay hắn, đáng tiếc, hiện tại tâm hắn đã rối loạn. Trong nội tâm hắn, tràn ngập bóng dáng của người kia, hơn nữa còn có thanh Hoàng
Kim Tam Xoa Kích kinh khủng kia. Lúc này mới bị Mã Hồng Tuấn từ bên cạnh đánh lén, chặn mất đường chạy.
"Sử Lai Khắc Thất Quái, cút ngay."
Chứng kiến tám cái hồn hoàn trên người Mã Hồng Tuấn, Nguyệt Quan cũng không
có thời gian mà giật mình, đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc trong tay chợt
bay nhanh ra, đóa hoa cúc trong trạnh thái võ hồn chân thân một lần nữa
hóa lớn lên, đạt đến kích thước hơn mười thước, xoay tròn kịch liệt đánh tới Mã Hồng Tuấn, đồng thời, bản thân Nguyệt Quan cũng phi thân lên,
đáp lên trên đóa hoa cúc khổng lồ kia, toàn thân chìm trong luồng kim
quang phát ra từ đóa hoa cúc, bản thể cùng với năng lượng võ hồn hòa hợp thành một thể.
Bằng vào thực lực phong hào đấu la của hắn, một kích
vừa chạy trối chết vừa thi triển này, uy lực tương đương kinh khủng.
Hiện tại Mã Hồng Tuấn hồn lực bất quá chỉ hơn tám mươi mốt cấp, lại cũng không thi triển võ hồn chân thân, căn bản là khó có khả năng ngăn cản
nổi.
Đương nhiên, Nguyệt Quan cũng không có ý muốn đánh gục Mã Hồng
Tuấn, hắn chỉ là muốn mở ra một thông lộ, thừa dịp người kia còn chưa
đuổi tới, cướp đường mà chạy.
Đáng tiếc, hắn thực sự là đánh giá thấp tốc độ khôi phục hồn lực của Đường Tam, đối với Phong Hào Đấu La bình
thường mà nói, sau khi thi triển một cái hồn kỹ thứ tám, có lẽ cần một
chút thời gian để hồi sức. Nhưng với Đường Tam mà nói, có được sáu khối
hồn cốt, hồn hoàn toàn bộ đều là năm vạn năm trở lên, thân thể lại càng
siêu việt so với người bình thường, thi triển một cái hồn kỹ thứ tám thì tính làm gì cơ chứ?
Bởi vậy, khi đóa hoa cúc sáng chói kia sắp đánh
đến trước người Mã Hồng Tuấn, Nguyệt Quan thấy rõ, khóe miệng Mã Hồng
Tuấn khinh thường nhếch lên một cái, một thanh Tam Xoa Kích đen đủi
khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt Mã Hồng Tuấn.
Oanh –
Nguyệt Quan thế đi mạnh mẽ, vì là đang cướp đường mà chạy, nên hắn đã dùng ra toàn
lực, bởi vậy, mặc dù hắn đã thấy thanh Tam Xoa Kích màu đen kia đang
chắn ngang đường hắn đi, nhưng hắn cũng không ngừng lại kịp, chỉ có thể
không nhân nhượng đụng thẳng vào nó.
Trong nháy mắt va chạm, Nguyệt
Quan cảm giác được nội tạng mình phảng phất giống như là bị nghiền nát
vậy. Cả thân người hắn cùng với võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc giống
như đánh vào một bức tường bằng thép không thể vượt qua.
Võ hồn Kỳ
Nhung Thông Thiên Cúc không ngừng phát ra tiếng nghiền nát, thân thể
Nguyệt Quan nháy mắt cũng bị va đập mà bay trở về. Trước mắt sao bay đầy trời, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng, mũi. Thân thể lúc này cũng không cảm giác đau đớn, mà toàn bộ thân thể đã thành không còn cảm giác gì.
Cho dù là Kiếm Đấu La chín mươi bảy cấp hồn lực, hay là Bỉ Bỉ
Đông chín mươi chín cấp, một khi trực tiếp ngạnh kháng với Hải Thần Tam
Xoa Kích, cũng không thể vượt qua được nó. Xét về mặt lực lượng, chỉ sợ
trên cả đại lục cũng không có ai đủ khả năng đánh văng thanh Tam Xoa
Kích ra khỏi tay Đường Tam.
Sức nặng mười vạn tám ngàn cân quả thật
vô cùng kinh khủng, muốn đối phó với Hải Thần Tam Xoa Kích của Đường
Tam, cách duy nhất chính là không cùng nó va chạm.
Nguyệt Quan cố
nhiên là cấp bậc phong hào đấu la, lực xông tới cũng là vô cùng cường
đại, nhưng tác dụng lại có được bao nhiêu? Lực tác dụng ngược lại, hoàn
toàn là do Đường Tam sử dụng sức nặng của thanh Hải Thần Tam Xoa Kích
kia, kết hợp với lực bay tới của Cúc Đấu La, mới ngăn chặn đường đi của
hắn. Cũng như vậy, bằng vào lực lượng thuần túy này, đánh cho hắn phải
bay ngược trở lại. Không chỉ phá vỡ đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc của
hắn, cũng đồng thời phá vỡ luôn lá gan của hắn.
"Ngươi…" Nguyệt Quan liên tiếp lùi về sau vài bước, nhìn Đường Tam, còn có Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh hắn:
"Thật là ngươi, Đường Tam?"
Đường Tam thản nhiên nói:
"Chúng ta lại gặp nhau, Cúc Đấu La tiền bối."
Sắc mặt Nguyệt Quan đột ngột một trận biến đổi:
"Đường Tam, tha cho ta. Ngươi nên biết, tất cả mọi chuyện chúng ta làm, đều là do chỉ thị của Giáo Hoàng bệ hạ. Chỉ cần ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta sẽ gia nhập vào Thiên Đấu đế quốc của ngươi cũng được a! Ta có thể giúp các ngươi đối phó với Võ Hồn đế quốc. Bất luận nói như thế nào, ta cũng là một phong hào đấu la a!"
Đường Tam cũng không có tiếp tục
nhìn Nguyệt Quan, trong mắt toát ra một tia bi ai nồng đậm, không biết
bởi vì điệu bộ khúm núm kia của Nguyệt Quan, hay là bởi vì hắn nhớ tới
cái gì.
"Nguyệt Quan tiền bối, lúc đầu, trong mảnh rừng của Tinh
Đấu đại sâm lâm, các ngươi có tha cho ta cùng Tiểu Vũ hay không? Các
ngươi có biết, chuyện lần đó đã gây cho ta và Tiểu Vũ biết bao nhiêu khổ cực không? Các ngươi có bỏ qua cho Lam Điện Bá Vương Long gia tộc hay
không? Có bỏ qua cho cha mẹ của ta hay không? Còn có vô số cường giả
chết thảm trong tay của Võ Hồn Điện các ngươi nữa. Võ Hồn điện đã tạo
nghiệt nhiều lắm. Tỉnh táo đầu óc lại một chút đi, đúng vậy, ngươi là
một Phong Hào Đấu La, để cho mình chết có tôn nghiêm một chút."
Sắc mặt Nguyệt Quan lại một lần nữa thay đổi, nhưng lần này, sắc mặt hắn
lại là trở nên lạnh như băng, từ trong lời nói của Đường Tam, hắn đã
hiểu được rõ ràng, tên thanh niên trước mặt này căn bản là khó có khả
năng bỏ qua cho mình. Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, bản
thân hắn là phong hào đấu la dĩ nhiên cũng có ngày này.
Khóe miệng Nguyệt Quan toát ra một tia cười khổ:
"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, thân là Phong Hào Đấu La, tại sao lại khúm núm như vậy? Hậu quả của ngày hôm nay, đều là bởi vì chính bản thân ta. Nếu không phải bởi vì ta tham luyến những vinh hoa phú quý mà Võ Hồn điện
có thể mang đến cho ta, làm sao lại đến mức như thế này. Nếu như có cơ
hội cho ta lựa chọn lần nữa, kiếp sau, ta nhất định sẽ là một hồn sư tự
do. Cho tới bây giờ ta mới hiểu được, cuộc sống tự do tự tại, so với cái gì quyền thế, địa vị, kim tiền… càng thêm thoải mái hơn. Có lẽ, chết
đối với ta mà nói, là một khởi đầu mới đi. Đường Tam, trước khi mi ra
tay, có thể hay không nói cho ta biết, tại sao ngươi một cái hồn
hoàn cũng không có, nhưng lại có thể sử dụng ra thực lực
cường đại đến như thế?"
Đường Tam thản nhiên nói:
"Ta có một loại kỹ năng có thể ẩn giấu tất cả các hồn hoàn.
Người trước khi chết, lời nói cũng thiện lương, ta để cho ngươi
chết nhắm mắt đi."
Vừa nói, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích
trong tay Đường Tam chậm rãi chỉ về phía trước, từ trên người
hắn, từng cái từng cái hồn hoàn lặng yên xuất hiện.
Đen,
đen, đen, đen, đỏ, đen, đỏ, đỏ, đỏ. Chín cái hồn hoàn, mỗi một cái xuất hiện, đều làm cho không khí trở nên ngưng trọng thêm
vài phần. Khi cả chín cái hồn hoàn đều đã xuất hiện toàn bộ xung quanh thân thể Đường Tam, không chỉ là Nguyệt Quan sợ ngây
người, mà ngay cả Mã Hồng Tuấn đang đứng một bên cũng đã ngây
người.
"Thua dưới tay ngươi, ta chết không oán, bất quá, ta
sẽ không bó tay đợi chết. Muốn lấy mạng của ta, tự lại đây mà lấy đi."
Nguyệt Quan hét lớn một tiếng, toàn thân quang
mang lại phát sáng, Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc đã bị nghiền nát
lại một lần nữa ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã hoàn thành
trạng thái võ hồn chân thân. Đến lúc này rồi, hắn đã buông
xuôi hết tất cả các cố kị cùng với khát vọng sinh tồn, đem
đấu chí cùng với hồn lực của mình hoàn toàn thiêu đốt.
"Mập mạp, ngươi cùng với Tiểu Vũ lui ra phía sau."
Đường Tam nhàn nhạt nói, đồng thời, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong
tay hắn, cũng đã chỉ về phía trước ngực của Nguyệt Quan.
Quang mang xanh thẳm từ dưới chân Đường Tam dâng lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, lam ngân chân thân phát động.
Cùng lúc đó, cái hồn hoàn màu đỏ xếp ở vị trí cuối cùng
mà hắn vừa mới đạt được sau này, lần đầu tiên phát sáng lên.
Cả người Nguyệt Quan lúc này nhìn qua cực kì dữ tợn, Kỳ Nhung
Thông Thiên Cúc chân thân được hắn bất kể hậu quả điên cuồng
rót hồn lực vào, điên cuồng rung động. Trên người hắn một cái
hồn hoàn cũng sáng lên, động dạng cũng là cái hồn kỹ thứ
chín, xếp hàng ở vị trí cuối cùng.
Đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc đột ngột phá không bay lên, thế nhưng Nguyệt Quan cũng không dùng nó để phòng ngự cho bản thân. Nhìn chằm chằm vào Đường
Tam, hắn hô lớn từng chữ rời rạc, trong thanh âm của hắn tựa
hồn tràn ngập một loại ma lực kì dị, mỗi một chữ phun ra,
đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc trong không trung lại lớn lên thêm
vài phần, luồng kim quang phía trên cũng càng trở nên trong suốt long lanh hơn.
"Cúc -- hoa -- tàn -- mãn -- địa -- thương -- hoa -- lạc -- nhân -- đoạn -- tràng --."
Khi một chữ cuối cùng thốt ra, Đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc cực
kỳ khổng lồ trong không trung đột nhiên ầm ầm nghiền nát, mỗi
một cánh hoa cúc vàng rực rỡ vỡ ra, giống như một vầng trăng
lưỡi liềm, trong nháy mắt xoay tròn bay lên, tất cả các cánh
hoa, hợp thành một cái vòi rồng màu vàng kim thật lớn, từ
trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía Đường Tam.
Cùng
lúc đó, Đường Tam lúc này cũng đang ở trong trạng thái Lam Ngân
chân thân, lam quang trên người đột nhiên biến thành màu xanh, một tiếng rồng ngâm to rõ từ trên người hắn vang lên, hồn lực mạnh mẽ phóng thích ra. Hồn hoàn thứ chín màu đỏ tươi trong nháy
mắt dung nhập bản thể, ngay sau đó, thanh quang đại phóng, một
con Thanh Long khổng lồ chợt từ trong người Đường Tam phóng thích ra.
Đúng vậy, Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh, tâm nguyện cả
đời hắn cũng không có hoàn thành. Sau đó đem chính mình hiến
tế cho Đường Tam, trở thành hồn hoàn của Đường Tam, rốt cuộc
cũng hoàn thành. Hình thái Thanh Long này, chính là hình dạng
tiến hóa của Đại Minh sau khi hiến tế. Đây cũng là một trong
hai hồn kỹ thứ chín mười vạn năm của võ hồn Lam Ngân Hoàng
của Đường Tam, Lam Ngân Thiên Thanh Long Chi Hồn.
Không có bất
kỳ biến hóa gì, con Thanh Long khổng lồ chợt va chạm vào cái
vòi rồng màu vàng kim do vô số cánh hoa cúc hình thành. Vô số
âm thanh va chạm kịch liệt ở không trung bạo vang. Hai cái hồn
kỹ thứ chín cường đại va chạm nhau, xông thẳng tận trời xanh.
Hai luồng quang mang màu vàng kim cùng màu xanh liên tục va chạm, thậm chí làm cho ánh sáng mặt trời trên bầu trời cũng trong
nháy mắt trở nên lu mờ đi rất nhiều.
Hồn kỹ va chạm, cũng
tương đương như hai gã hồn sư trực tiếp va chạm với nhau, có hồ
trong nháy mắt khi hai đại hồn kỹ này va chạm, sắc mặt của
Nguyệt Quan cũng trở nên một mảnh tái nhợt. Đường Tam cũng không có sử dụng đến thanh Hải Thần Tam Xoa Kích của hắn, trực tiếp sử dụng hồn kỹ thứ chín để đáp trả. Nhưng trong nháy mắt,
Nguyệt Quan đã hiểu được, cho dù là sử dụng hồn kỹ đối đầu,
chính mình cũng còn rất xa mới có thể là đối thủ của tên
thanh niên này.
Võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc của hắn hóa
thành vòi rồng, căn bản cũng không thể đả thương chút nào con
Thanh Long kia. Mỗi một cánh hoa cúc cùng với vảy rồng trên
người Thanh Long va chạm, ngay lập tức trong nháy mắt biến mất,
liên tục va chạm với nhau, chẳng qua cũng chỉ làm cho thân thể
con Thanh Long khổng lồ kia sáng lên một đạo quang hoa mà thôi.
Ngay tại lúc này, một tiếng nổ vang khác chợt vang lên, Nguyệt Quan chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, sau một khắc, thân thể
chính mình đã mất đi năng lực không chế, cả người phóng lên
cao. Ngay dưới chân hắn, một con Thanh Long khác đang phi thiên, cơ
hồ là trong nháy mắt, dùng thân thể khổng lồ của nó quấn
quanh thân thể Nguyệt Quan. Sức ép mãnh liệt làm cho hắn căn
bản không thể hô hấp, hồn lực tiêu hao gần hết, hơn nữa hắn
lại đã bị thương, cơ bản là không còn năng lực để phản kháng.
Đường Tam vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói:
"Mặc dù đồng dạng cũng là hồn kỹ thứ chín, nhưng mà, mười vạn
năm hồn kỹ cùng với vạn năm hồn kỹ có chênh lệch thật lớn,
chính là hồn lực tiêu hao khi sử dụng. Ngươi có thể phóng xuất ra cũng chỉ là một cái hồn kỹ thứ chín, nhưng ta lại có thể phóng thích hai cái."
Một tiếng xích nhỏ vang lên, con
Thanh Long khổng lồ khi nãy, đã phá tan sự trói buộc của các
cánh hoa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, hoàn toàn phá vỡ hi vọng
cuối cùng này của Nguyệt Quan, từ trên trời bay xuống, thẳng
đến chỗ con Thanh Long thứ hai.
Đường Tam cũng không có nhìn
lại Nguyệt Quan, xoay người bay lên trời, một cây Lam Ngân Hoàng
vung ra, đã cuốn lấy bên hông Tiểu Vũ, đem người yêu kéo đến bên cạnh mình:
"Chúng ta đi thôi."
Hắn căn bản không cần phải nhìn lại, trận chiến này đã kết thúc. Con Thanh Long
khổng lồ thứ hai đang cuốn lấy Nguyệt Quan, chính là cái kỹ
năng thứ hai của cái hồn hoàn thứ chín của hắn, Lam Ngân Thanh
Long Triền Chi Nhận. Đó cũng là cái khống chế kỹ năng cường
đại nhất trong số các hồn hoàn kỹ năng của Đường Tam. Nó không
giống như kỹ năng Vô Định Phong Ba, vừa công kích vừa phòng thủ, cũng không giống như Trì Độn Thần Trảo có thể làm người ta
trì trện trong suốt mười giây. Nhưng nó đồng dạng cũng không có khuyết điểm xác suất thành công hạn chế của Vô Định Phong Ba,
cũng như không có hạn chế yêu cầu phải sử dụng trảo thủ của
Trì Độn Thần Trảo.
Bị Lam Ngân Thanh Long Triền Chi Nhận cuốn
lấy, muốn giãy ra, như vậy, thực lực cơ thể nhất định phải
mạnh hơn Đường Tam, đó chỉ là điều kiện cần, tiếp theo, còn
phải có một kỹ năng đủ cường hãn để phá tan được trói buộc.
Cả hai điểm này, Nguyệt Quan đều không có, cho nên, hắn cũng chỉ có thể trong tình trạng bị một con Thanh Long quấn quanh, tiếp
tục thừa nhận sự hủy diệt của một cái hồn kỹ thứ chín
khác, Lam Ngân Thiên Thanh Long Chi Hồn.
Một tiếng nổ vang kịch liệt từ phía sau vang lên, dù là không dùng mắt nhìn, Đường Tam cũng có thể cảm giác được, Nguyệt Quan ngay cả thi thể cũng
không có lưu lại, cũng đồng dạng không có lưu lại khối hồn cốt nào. Hắn không muốn chứng kiến cái chết của Nguyệt Quan, dù
sao, hắn cũng từng đối với vị phong hào đấu la này phát sinh
hảo cảm.
"Vĩnh biệt." Đường Tam trong lòng âm thầm nói. Chiến tranh là tàn khốc, hắn biết rõ điều này, không giết
địch nhân, tất sẽ bị địch nhân giết chết. Nhân từ trên chiến
trường chính là tàn nhẫn đối với bản thân.
"Tam ca, thực lực của ngươi hiện tại quả thật là quá kinh khủng."
Mã Hồng Tuấn đi theo bên cạnh Đường Tam, không nhịn được nói.
Trong trận chiến vừa rồi, Đường Tam là dốc hết sức mà hoàn thành,
chuẩn xác mà nói, là hắn sử dụng một cái hồn kĩ thứ tám
cùng với hai cái hồn kỹ thứ chín, đã xóa bỏ khỏi thế giới
này một gã Phong Hào Đấu La cùng với gần năm mươi tên hồn sư
cường giả. Cả quá trình cũng chỉ tốn không đến mười lăm phút, gọn gàng dứt khoát. Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn cũng có cảm giác
được, Đường Tam liên tục thi triển ra ba đại kĩ năng cường đại,
nhưng cũng không có chút nào cảm giác hồn lực không đầy đủ.
Toàn diện áp chế, không cấp cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.
Hắn biết, vị tam ca này của hắn đã phát triển thành một vị
khống chế hệ phong hào đấu la vô cùng kinh khủng.
Đường Tam nhìn Mã Hồng Tuấn, liếc mắt một cái, khẽ thở dài:
"Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng không có giết chóc. Nhưng hiện
tại không được, kẻ thù vẫn còn đó, chúng ta không thể có bất
cứ sự nhân từ nào. Ta sẽ đem toàn bộ thực lực dùng hết trên
chiến trường."
Khi bọn họ trở về lại chỗ thất quái tụ
họp, Đái Mộc Bạch bốn người đã đi mất, chỉ còn để lại vài
tên Mẫn Đường đệ tử ở đó, chính là chờ bọn họ trở về.
"Có biến?" Đường Tam vừa rơi xuống đất, lập tức hỏi.
"Tông chủ, chúng ta trước sau phát hiện ra ba đội ngũ hồn sư thân
phận không rõ ràng tiến vào trong phạm vi điều tra, mỗi đội
ngũ đều là do năm mươi hồn sư tạo thành, đang từ các hướng
khác nhau đánh bọc sườn vào hướng đại quân hậu cần tiếp tế.
Bọn họ hành động với tốc độ rất nhanh. Đái tiên sinh bọn họ
đã đi nghênh đón một chi. Còn có hai chi khác đang được chúng ta giám thị, chúng ta đã báo cho bên phía đội quân hộ lương của
Thiên Đấu đế quốc."
Đường Tam gật đầu:
"Võ Hồn đế
quốc lần này quả thật là xuất ra cả vốn luôn rồi, chỉ là
không biết mỗi một chi hồn sư đội ngũ đều có Phong Hào Đấu La
dẫn đầu hay không mà thôi. Đi thôi, chúng ta đi đến chi hồn sư gần nhất."
Tiểu Vũ nói: "Đái lão đại bọn họ không có vấn đề chứ?"
Đường Tam mỉm cười nói:
"Ngàn vạn lần không nên xem thường Đái lão đại bọn họ, bọn họ bốn
người ở cùng một chỗ, có Tiểu Áo với Vinh Vinh phụ trợ, có
lẽ hiệu suất còn cao hơn chúng ta ấy chứ. Xem ra chúng ta tạm
thời chưa thể tụ họp lại được. Võ Hồn đế quốc lần này phái
xuất ra đội ngũ hủy lương thảo sợ rằng còn có nhiều nữa a.
Mới vừa rồi quên thu lại mấy cái hồn đạo khí của đám hồn sư
kia, đều bị Lam Ngân Tà Hổ Kình Chi Kính Diệt làm hỏng hết.
Lần này chúng ta sẽ cướp bóc bọn họ một phen, xem xem bọn họ
mang theo những thứ đồ tốt gì. Đồng thời từ trên người bọn họ thu lấy một số hồn đạo khí, cũng có thể làm cho đội ngũ
vận lương của chúng ta thoải mái một chút. Một cái hồn đạo
khí, tối thiểu cũng có thể vận chuyển được một tấn lương
thực a!"
o0o
Gia Lăng quan.
Nữ hoàng Võ Hồn đế quốc
Bỉ Bỉ Đông ngang nhiên đứng trên đầu cửa ải hiểm yếu, cao hơn
trăm thước, sắc mặt bình thản nhìn không ra hiện giờ tâm tình
nàng như thế nào.
Một bộ trường bào màu vàng đẹp đẽ cao
quý càng làm gia tăng khí chất cao quý của nàng. Là đương kim
đế vương đầu tiên của Võ Hồn đế quốc, nàng đang nghênh đón trận chiến trọng yếu nhất trong cuộc đời của nàng.
Đứng hai bên
mình Bỉ Bỉ Đông, mỗi bên bốn lão già khí độ trầm trọng, trong đó bao gồm hai người mà Đường Tam đã từng gặp qua, Thứ Đồn
Đấu La cùng với Xà Mâu Đấu La. Khí độ của tám người này phát ra, không phải đám tướng lĩnh phía sau có thể so sánh được.
Có sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa thêm bản thân Bỉ Bỉ Đông,
cho dù bọn họ đang đối mặt, chính là trăm vạn hùng binh đang
đóng quân trên bình nguyên xa xa, cách đây hơn năm mươi dặm, nhưng
khí thế lại không kém chút nào.
"Khải bẩm bệ hạ, đại
quân Thiên Đấu đế quốc đã dựng trại đóng quân được hai ngày, cơ bản hoàn thành việc tu chỉnh, không lâu sau nhất định sẽ có
hành động."
Một lão già thân hình cao lớn, tuổi tác khoảng lục tuần cung kính hướng Bỉ Bỉ Đông bẩm báo.
Bỉ Bỉ Đông gật đầu: "Quân ta tình huống như thế nào?"
"Ba quân khí thế dâng cao, hồn sư quân đoàn cũng đã sắp xếp xong, tùy thời chuẩn bị phá địch."
Bỉ Bỉ Đông thản nhiên nói:
"Đám hồn sư phái ra đánh úp quân lương tiếp tế có tin tức gì truyền về chưa? Bọn họ đã đi được hai ngày rồi."
"Vẫn chưa."
"Tiếp tục chờ, ngay khi bọn họ có tin tức truyền về, lập tức bẩm báo cho ta hay."
"Rõ."
"Báo--"
Đúng lúc này, một tên lính truyền tin chạy nhanh đến, từ động tác
của hắn có thể nhìn ra, tên lính truyền tin này cũng là một
tên hồn sư thực lực không tầm thường.
"Hoảng cái gì? Chuyện gì?"
Bỉ Bỉ Đông nhìn lướt qua tên lính truyền tin, đây là chi thám báo
đặc biệt của Võ Hồn điện, trực tiếp do nàng quản lý. Các
thế lực do Võ Hồn điện mang đến có thể nói là căn bản lập
quốc của Võ Hồn đế quốc, các lực lượng này đương nhiên phải
do Bỉ Bỉ Đông trực tiếp nắm giữ trong tay mình.
"Khải bẩm bệ hạ, tiểu đội hồn sư đánh úp quân lương đã có tin tức truyền về."
"Sao?" Tinh quang trong mắt Bỉ Bỉ Đông chợt lóe: "Như thế nào?"
"Bệ, bệ hạ…" Tên lính truyền tin chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn về
phía Bỉ Bỉ Đông, có chút không dám mở miệng nói tiếp.
"Nói--" Uy thế trong mắt Bỉ Bỉ Đông bắn ra bốn phía, một tiếng quát
to, nhất thời làm cho tên lính truyền tin kia suýt nữa xụi lơ
trên mặt đất.
"Vâng, vâng, mười tiểu đội tập kích, còn
sống trở về không đủ ba mươi người, theo lời bọn họ nói, các
thành viên còn lại đã, đã…"
"Đã như thế nào?" Trong lòng Bỉ Bỉ Đông dâng lên một tia cảm giác không ổn, tay phải
vung lên, một cỗ hồn lực vô hình nhất thời đem tên lính truyền
tin kia kéo đứng lên.
"Đã toàn bộ tuẫn quốc......"
"Cái gì?" sắc mặt Bỉ Bỉ Đông đại biến, mạnh mẽ kéo tên lính truyền tin kia đến sát trước người mình: "Nói chi tiết cho ta."
"Mười chi tiểu đội tập kích chỉ có bốn chi đội ngũ là có người
quay về, hơn nữa phần lớn đều đã bị trọng thương, bọn họ nói
rằng đã gặp phải sự ngăn chặn của hồn sư cường đại của Thiên
Đấu đế quốc, hẳn là cường giả cấp bậc phong hào đấu la. Sáu
chi tiểu đội còn lại một người cũng không quay lại, sợ rằng
toàn quân đã bị tiêu diệt."
"Bọn họ có thiêu hủy được đường tiếp tế hậu cần lương thảo của Thiên Đấu đế quốc hay không?"
"Cũng không có, bọn họ thậm chí còn không có nhìn thấy được lương
thảo, đã gặp phải phục kích. Địch nhân cực kỳ cường hãn, chỉ có bốn người, trong đó tựa hồ có một người là nữ hồn sư
của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng hồn hoàn của nàng lại là có
tám cái. Dưới sự trợ giúp của nàng, ba người khác đều là
hồn sư có tám hồn hoàn, thực lực đều tăng lên đến cấp bậc
phong hào đấu la, tiểu đội tập kích không thể ngăn cản nổi."
Hơi thở Bỉ Bỉ Đông rõ ràng có chút không đều đặn, buông tên lính
truyền tin ra, quang mang trong mắt chớp nháy. Ở sau lưng nàng,
một tên phong hào đấu la lớn tuổi thấp giọng nói: "Bệ hạ,
Thiên Đấu đế quốc từ khi nào có nhiều cường giả đến như vậy?
Mười tiểu đội tập kích chúng ta phái ra đều là các hồn sư cao thủ cấp bậc hồn đế trở lên. Trong đó có một chi là do Cúc
Đấu La Nguyệt Quan trưởng lão dẫn đầu. Trong chuyện này có gì
ẩn tình chăng?"
Bỉ Bỉ Đông lúc này còn có thể bảo trì
tỉnh táo, đã thể hiện rõ khí độ đế vương của nàng. Lúc này
nếu như nàng rối loạn, như vậy ý chí chiến đấu của các tướng lĩnh đến từ các công quốc, vương quốc tất nhiên sẽ càng thêm
sa sút.
"Thiên Phong trưởng lão, ngươi đi đi, hỏi các hồn sư trở về cặn kẽ các tình huống chi tiết cụ thể. Còn nữa, đi
xem xem Nguyệt Quan có trở về hay không. Nhất là cần phải hỏi
cho minh bạch bốn người tập kích bọn họ có các võ hồn cùng
với hồn kỹ gì."
"Dạ." Thiên Phong trưởng lão bước nhanh đi.
Bỉ Bỉ Đông ngước nhìn về phía quân doanh to lớn mênh mông của Thiên Đấu đế quốc phía xa xa, thần sắc trên gương mặt liên tục biến
đổi, tuy là Võ Hồn điện có nhiều hồn sư cao thủ, nhưng mà
mười chi tiểu đội tập kích kia, đám hồn sư đó cũng được coi
là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Võ Hồn điện. Một người bình
thường muốn tu luyện đến trên sáu mươi cấp, ít nhất cũng phải
hơn năm mươi tuổi, tư chất tốt cũng phải bốn mươi tuổi. Bảy mươi cấp hồn thánh, tám mươi cấp hồn đấu la, lại càng là ngàn
người mới có một. Một lần tổn thất to lớn như vậy, cho dù là Võ Hồn đế quốc lấy hồn sư lập quốc mà nói, cũng có chút
không tiếp cận nổi.
Thiên Đấu đế quốc, quả nhiên là có
chuẩn bị mà đến a! Trong mắt Bỉ Bỉ Đông hàn quang lóe sáng,
xem ra, nếu tính về mưu kế, chính mình sợ rằng không thể cùng
Thiên Đấu đế quốc chống lại a. Một đế quốc cường đại, tồn
tại sừng sững trên đại lục nhiều năm, cùng với Tinh La đế quốc chia đôi đại lục, vốn liếng quân sự quả thật không phải một
quốc gia tạm thời chắp vá như mình có khả năng so sánh được.
"Truyền lệnh của ta, thu hồi tất cả các chi đội thám báo, đem tất cả trinh sát tập trung vào đại doang của Thiên Đấu đế quốc, theo
dõi chặt chẽ hướng đi của các hồn sư của bọn họ. Đồng thời
truyền lệnh xuống Thủy Vân quan, không được xuất chiến, toàn
lực cố thủ, không cùng đại quân của Tinh La đế quốc chính diện giao phong. Hết thảy chờ khi ta đánh tan đại quân của Thiên Đấu
đế quốc rồi hãy nói tiếp."
"Vâng."
"Thiên Đấu đế quốc, kì binh ta không phải là đối thủ của các ngươi,
chúng ta trực tiếp chính diện giao phong đi. Ta muốn xem xem, các ngươi dựa vào cái gì để ngăn cản hồn sư quân đoàn hơn một vạn hồn sư đây."
o0o
Trong lúc này, Đường Tam cùng với đám
Sử Lai Khắc Thất Quái đã quay trở lại đại doanh của Thiên Đấu
đế quốc. Dưới mạng lưới liên tục trinh sát của Mẫn Đường đệ
tử, sau khi bọn họ tiêu diệt sạch mười cái tiểu đột tập kích, không còn phát hiện thêm bất kỳ tung tích nào của địch nhân
nữa. Đường Tam nhanh chóng quyết định, phái Mẫn Đường đệ tử
dặn dò đại quân thủ hộ hậu cần tiếp viện, lúc này mới quay
lại đại doanh.
"Ha ha, Tiểu Tam, lần này sợ rằng Bỉ Bỉ
Đông cũng phải khóc. Gần năm trăm hồn sư, có thể trở về không
được mấy người. Hơn nữa những hồn sư này đều là tinh nhuệ của Võ Hồn đế quốc. Ta xem, coi như bọn họ có muốn phái ra thêm
một chi đội ngũ như vậy đến, cũng sợ là rất khó a. Trừ khi
là bọn họ không muốn cùng với quân ta trực tiếp đối chiến."
Đái Mộc Bạch tâm tình rất tốt, mặc dù hơn ba mươi tên chạy trốn
kia, đều là những hồn sư do hắn cùng với Chu Trúc Thanh, Trữ
Vinh Vinh, Áo Tư Lạp chặn đánh mà trốn thoát, còn Đường Tam ra
tay thì toàn bộ địch nhân đều bị tiêu diệt. Nhưng tâm tình của
hắn vẫn rất tốt, bao nhiêu năm không có đánh một trận thống
khoái như vậy. Hủy diệt đi lực lượng mạnh mẽ nhất của Võ Hồn đế quốc, đả kích lần này, không thể nghi ngờ là làm Võ Hồn
đế quốc thống khổ.
Đường Tam nói:
"Bỉ Bỉ Đông tạm thời hẳn sẽ không phái người hủy lương thảo nữa. Ta phỏng chừng,
nàng kì binh không được, nhất định sẽ thử một lần trực tiếp
chiến đấu. Nếu như một trận chiến này có thể đánh tan quân ta, như vậy nàng nhất định mỗi ngày đều phát động công kích,
bằng vào hồn sư quân đoàn không ngừng tiêu hao thực lực của
chúng ta. Nếu như thất bại, nàng sẽ trú đóng trong Gia Lăng
quan, tìm biện pháp khác."
Đái Mộc Bạch nói:
"Chuyện chiến tranh này là chuyện của Thiên Đấu đế quốc, cái chúng ta để ý chỉ là đối phó với hồn sư của Võ Hồn đế quốc mà
thôi. Chỉ là không biết, ám khí của Đường Môn chúng ta có thể
thật sự làm tổn thương nặng cho hồn sư quân đoàn của Võ Hồn
đế quốc hay không."
Đường Tam mỉm cười nói:
"Ta cũng
là có chút lo lắng về điểm này, cho nên mới vội vã quay về.
Hi vọng không có chuyện gì xảy ra, nếu không ngần ấy năm chuẩn
bị như vậy, sẽ trở thành uổng phí. Hồn sư Võ Hồn điện mặc
dù đông đảo, nhưng đều là hồn sư cấp thấp là chính. Trận
chiến đầu tiên này, chúng ta có khả năng gây ra những tổn thất
cho bọn họ không thể nghi ngờ là lớn nhất. Nhất định phải dốc hết sức lợi dụng tốt điểm này, làm cho tính bất ngờ của
Đường Gia quân của chúng ta gây ra cho Võ Hồn đế quốc tổn thất
nặng nề. Ta cần phải đi tìm Tuyết Băng, cùng bọn họ thương
lượng qua một chút chiến thuật, xem xem bọn họ sắp đặt như thế nào để cùng Võ Hồn đế quốc chính diện giao phong. Cũng để
phối hợp cho tốt, học đi đôi với hành mới có thể hiểu sâu,
nếu trước kia nghiên cứu một chút binh thư, hiện tại đã không
phải cái gì cũng đều không biết."
Áo Tư Lạp tức giận nói: "Tiểu Tam, người biết cũng đã nhiều lắm rồi, ngươi nếu cái gì cũng biết hết, không phải là toàn năng sao, khi đó chúng ta còn có
thể ở chung với ngươi nữa không."
Đường Tam trong lòng chợt động, nói:
"Tiểu Áo, ngươi hiện tại hồn lực cũng đã đạt đến cấp bậc hồn đấu la. Thực vật hệ hồn sư cấp bậc này như ngươi, sợ rằng cả đại lục cũng không có được mấy người. Như thế nào mà ngươi cấp
cho chúng ta mấy cây Khôi Phục Đại Hương Tràng, cái kia chỉ là
một cái đệ nhất hồn kỹ mà thôi, mà phải từng cây từng cây
tạo ra? Không phải nói, thực vật hệ hồn sư cấp bậc hồn đấu la có thể duy trì tiếp tế thức ăn cho mấy ngàn quân lính hay sao? Đến cấp bậc Phong Hào đấu la, thậm chí có khả năng duy trì
bổ sung thực vật cho một quân đoàn hàng vạn người hay sao? Ngươi như thế nào lại chế tạo từng cây từng cây như vậy chứ?"
Áo Tư Lạp có chút đắc ý nói:
"Cái này là do ngươi không hiểu, Khôi Phục Đại Hương Tràng mà ta cấp cho huynh đệ chúng ta, đều là loại hương tràng đặc biệt, tỷ
lệ cao. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được, từ khi ngươi ăn Khôi
Phục Đại Hương Tràng từ đầu đến giờ, tỉ lệ khôi phục hồn lực đều là như nhau hay sao? Cái đó cũng không phải là công hiệu
đặc biệt của Khôi Phục Đại Hương Tràng, mà là do ta vì các
ngươi mà áp súc hồn lực chế tạo. Nếu như chỉ cần cấp bậc
tác dụng của cái Khôi Phục Đại Hương Tràng ban đầu thôi, chẳng
qua trong nháy mắt công phu, ta có thể tạo ra vài trăm ngàn cây."
Đường Tam chợt hiểu, nói: "Thì ra là như vậy. Vậy ngươi có thể chế tạo ra hàng loạt Phi Hành Ma Cô Tràng hay không?"
Áo Tư Lạp nói:
"Còn phải xem là số lượng bao nhiêu. Thời hạn tồn tại của Phi Hành Ma Cô Tràng không lâu, cái này các ngươi đều biết cả rồi. Coi
như hiện tại ta đã đạt trên tám mươi cấp, Phi Hành Ma Cô Tràng
nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo tồn trong vòng mười ngày mà
thôi. Loại Phi Hành Ma Cô Tràng cơ bản nhất, sau khi năng lực của ta gia tăng, hơn nữa sử dụng Kim Thương Dăng chế tạo ra mà nói,
hẳn là có thể kiên trì trong thời gian mười phút đi. Trong vòng một ngày, ta toàn lực chế tạo, chế tạo ra một ngàn năm trăm
cây, cũng không thành vấn đề."
Cảm nhận được mọi người
đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Áo Tư Lạp không khỏi
càng thêm đắc ý, nói thêm:
"Cái này vẫn là dưới tình
huống không có sự phụ trợ của Vinh Vinh a, nếu có thêm tăng
phúc của Vinh Vinh, tốc độ chế tạo của ta có thể tăng lên gấp
đôi, cũng không có vấn đề gì. Ca ca các ngươi lợi hại chứ?"
Đường Tam than thở nói:
"Quả thật lợi hại, khó trách sư phụ đã từng nói, võ hồn càng
khó tu luyện, một khi đã tu luyện đến đẳng cấp cao, năng lực
sẽ càng kinh khủng. Bởi vậy trên đại lục còn không có xuất
hiện phong hào đấu la thực vật hệ. Tiểu Áo, Phi Hàng Ma Cô
Tràng này của ngươi hoàn toàn có thể giúp chúng ta tạo thành
một đội quân cường hãn a! Bất quá, bất luận thế nào, đều
phải chờ sau khi chúng ta cùng Võ Hồn đế quốc chính thức giao
chiến rồi hãy nói."