Nghe Qua Long Nguyên soái nói, đám tướng lĩnh của Thiên Đấu đế
quốc ào ào gật đầu, đồng ý những gì hắn phân tích.
Phía bên phải, một vị lão tướng tuổi chừng bảy mươi, đứng lên nói:
"Qua Long nguyên soái nói rất đúng, trước sau Gia Lăng quan đều là
bình nguyên, chúng ta nếu có thể đánh vào, nhất định sẽ làm
uy phong của đại quân hoàn toàn phát huy. Nếu như tấn công không
được, phía sau lưng còn có bình nguyên rộng lớn, cũng thích
hợp cho quân ta lui lại. Đồng thời, ở trên bình nguyên, còn có
ba tòa thành lớn của đế quốc chúng ta, tùy thời hỗ trợ, lúc
lui về, cũng không có quá nhiều tổn thất."
Tuyết Băng gật đầu nói:
"Đã vậy, chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Bất
quá, chúng ta có thể nghĩ đến việc công kích Gia Lăng quan, Võ
Hồn đế quốc tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Gia Lăng quan địa
thế hiểm trở, dựa vào núi mà xây, thành tường cao hơn trăm
thước, dày cũng gần trăm thước, đối mặt với đại quân của Võ
Hồn đế quốc, chúng ta muốn thành công phá thành hẳn là rất
khó khăn."
Qua Long Nguyên soái nói:
"Bệ hạ, cái
chúng ta muốn chính là cùng với Võ Hồn đế quốc tiến hành
chiến tranh. Trước mắt, Võ Hồn đế quốc mặc dù là một khối
thống nhất, nhưng bọn hắn lập quốc không lâu, các vương quốc,
công quốc đều có tư tâm. Chiến tranh tiêu hao mặc dù gây cho
chúng ta nhiều tổn thất, nhưng những tổn thất mà bọn họ gánh
lấy, đều là đổ hết lên trên mình quân đội của các vương quốc,
công quốc. Khó tránh khỏi tình huống tổn thất không đồng đều.
Một khi tổn thất đạt đến một trình độ nhất định, nội bộ Võ
Hồn đế quốc nhất định sẽ có nội loạn. Điều mà chúng ta muốn
làm, chính là dốc hết sức khống chế tốt tỷ lệ tổn thất của quân ta cùng với quân địch.
Thiên Đấu đế quốc của ta diện
tích lãnh thổ rộng lớn, hùng binh trăm vạn, hậu cần tiếp viện cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa còn có Tinh La đế quốc hưởng
ứng, như vậy, tiêu hao trong chiến tranh về sau, tình thế đối
với chúng ta vẫn là ngày càng có lợi. Bất quá, còn phải dựa trên cơ sở xem xem, đội quân hồn sư quân đoàn mới thành lập của chúng ta có thể ngăn cản được hồn sư quân đoàn của Võ Hồn đế quốc đến mức độ nào. Quốc sư, ngài có thể nói cho ta biết
rõ, các ngươi đại khái có thể ngăn cản được hồn sư của Võ Hồn đế quốc đến trình độ nào?"
Quốc sư mà Qua Long Nguyên soái nói đây, tự nhiên chính là Đại Sư.
Đại sư nói:
"Lam Hạo Vương đã hứa hẹn với bệ hạ, lấy Đường Gia quân phụ trợ
cho hồn sư quân đoàn của ta, chống đỡ lại hồn sư quân đoàn của
Võ Hồn đế quốc, dốc hết sức để giảm bớt tổn thương cho đại
quân."
"Sao? Nói như vậy, Lam Hạo Vương điện hạ có lòng tin nắm chắc?"
Ánh mắt của Qua Long Nguyên soái chuyển sang người Đường Tam.
Thông qua những gì vị nguyên soái này vừa phân tích, Đường Tam không
khỏi âm thầm gật đầu, chính hắn tại phương diện quân sự cũng
không có nhiều nghiên cứu gì, cho nên vẫn cũng chỉ là lắng nghe mà thôi, lúc này thấy Qua Long nguyên soái quay sang hỏi mình,
lạnh nhạt cười nói:
"Trên chiến trường tình huống thay
đổi trong nháy mắt, có thể ngăn cản hồn sư của Võ Hồn đế
quốc đến mức nào, ta bây giờ cũng không dám nói trước. Nhưng
chính như sư phụ nói đó, chúng ta sẽ dốc hết sức để giảm bớt tổn thương cho quân chủ lực. Bất quá, hiện tại ta có một vấn
đề, có lẽ nguyên soái đã có biện pháp xử lý, nhưng ta vẫn
muốn nhắc nhở ngài một chút."
"Vấn đề gì?"
Trong ánh mắt Qua Long hơi mang theo vài phần xem thường, ở trong mắt
hắn, Đường Tam quả thật tuổi còn rất trẻ, cứ việc hắn cũng
biết, Đường Tam từng đạt được vị trí quán quân của toàn đại
lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái, đánh bại hoàng
kim nhất đại của Võ Hồn điện. Nhưng hắn xem qua, Đường Tam bất
quá cũng chỉ là một hồn sư thanh niên thiên tài mà thôi. Có
thể ngồi ở vị trí hiện tại, phần lớn bởi vì lúc đầu hắn
đã từng cứu được Tuyết Dạ đại đế, đối với việc Tuyết Băng
đăng cơ là có công lớn, nhưng muốn nói về phương diện chỉ huy
quân sự, hắn lấy tư cách gì có thể cư nhiên trong quân trướng
ngồi phía trên chính mình cơ chứ?
Đường Tam nói:
"Hành
quân đánh trận ta vốn không biết, hết thảy cứ theo sự an bày
của nguyên soái mà làm. Nhưng chiến tranh mà có hồn sư tham gia, so với chiến tranh bình thường mà nói, là có sự khác biệt
khá lớn. Năng lực cá nhân của hồn sư khá là mạnh mẽ. Có lẽ
không đủ để cũng với đám cương thiết hùng binh dưới trướng của ngài va chạm, nhưng trên chiến trường, bọn hắn rất dễ dàng gây ra những tác dụng đặc thù. Ví dụ như, nếu ta là Võ Hồn đế
quốc Bỉ Bỉ Đông, ta nhất định sẽ phái ra một chi đội ngũ hồn
sư, vòng ra phía sau lưng đại quân chúng ta. Đại soái nói không
sai, nếu bỏ đi tính hiếu chiến, chúng ta tuyệt không sợ Võ Hồn đế quốc, quân ta trên dưới một lòng, sau lưng lại có cả đế
quốc ủng hộ.
Nhưng mà, tiêu hao cho trăm vạn đại quân cũng là rất lớn. Nếu như chúng ta đóng quân trước Gia Lăng quan, cũng
với Võ Hồn đế quốc tiến hành chiến sự, Bỉ Bỉ Đông phái một
đội hồn sư, vòng đến sau lưng chúng ta, không ngừng tiến hành
tập kích đám quân đội hậu cần tiếp viện của chúng ta, phá
hủy đi lương thảo tiếp viện của đại quân. Một thời gian sau, sợ rằng…"
Những lời Đường Tam hỏi, đều là từ góc độ hồn
sư mà nhìn ra. Hắn vừa nói xong, không chỉ là sắc mặt Qua Long
Nguyên soái thay đổi, mà sắc mặt của Tuyết Băng cũng nhất thời có vẻ khó coi.
"Ta đã phái ra bốn quân đoàn khinh kỵ binh chuyên môn thủ hộ cho đội quân hậu cần tiếp viện. Hồn sư tuy
mạnh, nhưng cũng chưa chắc dám cùng với đại quân ta xung đột.
Dù sao, Võ Hồn đế quốc cũng chưa chắc sẽ phái một lượng lớn
hồn sư mò ra phía sau đại quân của ta."
Qua Long Nguyên
soái cau mày nói. Những gì Đường Tam nghĩ, hắn cũng đã có
nghĩ đến, coi như là cũng có chuẩn bị trước. Cũng không biết
tại sao, nghe xong Đường Tam nhắc nhở, trong lòng hắn lại sinh ra
cảm giác bất an.
Đường Tam nói:
"Hồn sư tốc độ cùng
với thực lực bản thân, đều không phải binh lính bình thường có thể so sánh. Không sai, hồn sư của Võ Hồn đế quốc tự nhiên
khó có khả năng cùng với đại quân chính diện giao phong, nhưng
bọn hắn đâu cần chính diện giao phong. Ta tin tưởng, chỉ cần
tùy tiện phái ra một tên hồn sư hỏa thuộc tính, thực lực đạt
đến trình độ nhất định, là có thể khiến cho hậu cần tiếp
viện của bọn ta gặp phải những tổn thất cực lớn. Việc này
vẫn thỉnh đại soái càng nên xem trọng. Hồn sư cường đại có
thể xuất quỷ nhập thần. Nếu như Bỉ Bỉ Đông chỉ lợi dụng bọn
họ quấy nhiễu, chính mình cùng với đại quân canh giữ Gia Lăng
quan không xuất chiến, chờ đến khi chặt đứt hoàn toàn lương
thảo của chúng ta, dồn hết lực lượng một lần tấn công. Khi
đó, chúng ta có muốn lui về, sợ rằng cũng rất khó khăn."
Qua Long tự thân cũng là một hồn sư, hơn nữa tu vi lại không thấp.
Hắn mặc dù đối với Đường Tam có chút xem thường, nhưng nghe
những lời này của Đường Tam, vẫn là phải suy nghĩ nghiêm túc.
Càng suy nghĩ, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Quả thật, nếu
như Bỉ Bỉ Đông thật sự phái ra một lượng lớn hồn sư tiến hành quấy nhiễu phía sau. Như vậy, trăm vạn hùng binh mạnh mẽ kia
của Thiên Đấu đế quốc, rất có khả năng gặp phải vấn đề lớn.
Vạn nhất lương thảo bị cắt đứt, không có lương thảo trong vài
ngày, đại quân chỉ sợ không cần công cũng tự tan rã.
"Lam
Hạo Vương điện hạ. Nếu như ta điều khiển đại quân, phân biệt
đóng quân tại các vị trí trọng yếu của con đường vận chuyển
lương thảo, sau đó lấy phương thức tiếp lực để hộ tống. Ngươi
xem có thể hay không?"
Qua Long Nguyên soái hướng Đường Tam
hỏi. Nghe xong những lời đề nghị đúng đắn của Đường Tam, hắn
ít nhiều cũng thu hồi vài phần khinh thường.
Đường Tam khen:
"Đó là một biện pháp tốt, nhưng vẫn còn câu nói kia. Nếu như quân
đội chúng ta gặp phải hồn sư cường đại thì sao, tình huống
vẫn là rất khó khăn. Không bằng như vầy, để cho ta giúp nguyên
soái giải quyết vấn đề này đi. Chỉ có phía sau ổn định, tiếp tế, tiếp viện sung túc, trận chiến này của chúng ta với Võ
Hồn đế quốc, mới có thể có sức mạnh tràn trề."
"Sư phụ, ý ngài là?". Tuyết Băng nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Đường Tam nói:
"Mẫn Đường đệ tử của Đường môn ta, chính là những trinh sát thám
báo tốt nhất. Ta muốn mang theo một trăm người, mỗi ngày để bọn họ ở không trung trinh sát, sau đó ta lãnh đạo một chi hồn sư
đội ngũ thực lực cường đại, tốc độ phản ứng nhanh chóng. Một khi phát hiện ra hồn sư của Võ Hồn đế quốc, lập tức ám sát, bảo đảm hậu cần tiếp viện an toàn. Cứ như vậy, phối hợp với đại quân hộ lương của Qua Long nguyên soái, có thể dốc hết sức cam đoan lương thảo quân ta an toàn."
Nghe xong Đường Tam nói, Đại Sư liên tục gật đầu:
"Chủ ý rất hay, hậu cần tiếp viện đối với trăm vạn hùng binh của
ta mà nói quả thật quá trọng yếu, không thể chấp nhận nổi
một điểm sơ suất. Có Lam Hạo Vương phụ trợ Qua Long nguyên soái, chờ quân ta tại tiền tuyến ổn định được cục diện, thành lập
lên một tuyến đường tiếp tế, sẽ không lo việc trận chiến kéo
dài."
Qua Long nói:
"Như vậy phiền toái Lam Hạo
Vương. Ta sẽ nhanh chóng điều khiển quân đội hậu cần, xây dựng
các trạm tiếp viện, trạm đóng quân, đợi khi con đường vận lương này hình thành, Võ Hồn đế quốc sẽ không có bất cứ cơ hội
đánh lén nào."
Kế tiếp, trong đại trướng trung quân, tiếp tục tiến hành một loạt các thảo luận về chiến lược, chiến
thuật. Tuyết Băng đối với vấn đề hậu cần tiếp viện mà Đường
Tam đưa ra là cực kỳ coi trọng, sau đó đã phân ra sáu bộ binh
quân đoàn, thêm bốn khinh kỵ binh quân đoàn sẵn có, tổng cộng
là mười vạn đại quân đóng dọc theo con đường vận lương, đảm
bảo hậu cần tiếp viện thông suốt.
Trở lại doanh trướng của
mình, Đường Tam cùng với mọi người tiến hành thương nghị, đã
xác định những người tiến hành hộ lương lần này, rất đơn
giản, cũng chỉ có bảy người Sử Lai Khắc thất quái bọn họ mà thôi, phối hợp thêm với một trăm Mẫn đường đệ tử.
Chỉ có
Sử Lai Khắc Thất quái mới có thể có được tốc độ phối hợp
nhanh nhất, thực lực của bọn họ cũng đủ để ứng phó với bất
kỳ hồn sư nào của Võ Hồn đế quốc đến đột kích. Thậm chí là còn có thể chia ra làm hai đường để hành động. Một trăm Mẫn
Đường đệ tử tựa như một trăm cặp mắt của bọn họ, đủ để nhanh chóng đem mọi tình huống tiến hành báo cáo cho bọn họ.
Đường Tam đề xuất ra cái nhiệm vụ do chính mình đảm nhiệm, hoàn
thành việc bảo vệ hậu cần tiếp viện này, ngoài tự tin ra,
cũng là không muốn đi theo bên trong đại quân. Trong đám Sử Lai
Khắc Thất Quái, cũng chỉ có mình Đái Mộc Bạch là có chút
nghiên cứu về quân sự. Bọn họ đi theo đại quân, chẳng những tốc độ chậm chạp, hơn nữa lại có thể nói là không có làm gì.
Nếu là như vậy, chi bằng vì đại quân xuất chút lực, tiến hành tiêu diệt địch nhân bảo vệ đội ngũ vận lương. Bọn họ có như
vậy cũng có thể tự tại một chút, dù sao bọn họ cũng quen tự do hơn.
Sáng sớm hôm sau, Sử Lai Khắc Thất Quái rời khỏi
quân doanh, bọn họ cũng không có mang theo ngựa, trực tiếp đi về phía sau của đại quân.
Nhìn trăm vạn hùng binh kia dần dần đi xa, Mã Hồng Tuấn thở dài một hơi, nhìn về phía Đường Tam nói:
"Tam ca, cũng là người hiểu rõ chúng ta a! Cùng với đám quân đội
này ở một chỗ, quả thật ta không thích ứng nổi. Nhàm chán
cực độ. Mỗi ngày đều chạy đi, tu luyện cũng không thể. Không
biết làm gì, phiền đến chết đi được, còn không tiêu dao tự tại bằng Hương Hương ấy chứ, nàng mỗi ngày còn có thể trên bầu
trời bay lượn, trinh sát bốn phía. Tại Hải Thần đảo mỗi ngày
đều phải sinh hoạt khẩn trương rồi tu luyện, hoặc là tiến hành khảo hạch nguy hiểm, trở về Thiên Đấu, mỗi ngày đều rảnh
rỗi, thật đúng là làm người khác không thích ứng nổi a!"
Có cảm giác này hiển nhiên cũng không phải chỉ một mình Mã Hồng Tuấn, nghe những lời oán than của hắn, những người khác cũng
ào ào gật đầu.
Tiểu Vũ buộc miệng cười, nói: "Xem ra chúng ta thật sự đều là có số vất vả a!"
Nhìn Tiểu Vũ cười má lúm đồng tiền, Đường Tam không khỏi tâm tình
vui vẻ, cười hắc hắc, không có hảo ý nhìn mập mạp, nói:
"Ta không ngại cấp cho người một cái Đường Môn cửu khảo, ngươi nếu như có thể thông qua, ta sẽ đem chức tông chủ, còn cái gì Lam
Hạo Vương, toàn bộ tặng hết cho ngươi, thế nào? Mập mạp?"
Mã Hồng Tuấn tức giận nói: "Tam ca, ngươi đừng có dụ dỗ ta, quyền lực đối với ta như mây khói. Ta tuyệt sẽ không nhận đâu, ngươi rõ ràng là muốn trốn tránh
trách nhiệm, mới đem tặng hết cho ta."
Áo Tư Lạp nói:
"Tiểu Tam này, khảo hạch thứ tám của Hải Thần ngươi hoàn thành thế nào rồi? Hiện tại trong đám huynh đệ chúng ta, cũng chỉ còn
có ngươi cùng với Tiểu Vũ là chưa có hoàn thành khảo hạch.
Dù sao thì, chúng ta cũng muốn cùng nhau quay về Hải Thần đảo
một chuyến, ngươi định khi nào thì đi?"
Đường Tam nói:
"Hải Thần đệ bát khảo ta đã hoàn thành hơn phân nửa, hiện tại còn thiếu mấy cái hồn hoàn cùng với một cái hồn cốt cuối cùng
nữa. Nếu như muốn hoàn thành, cần phải đi vào Tinh Đấu đại sâm lâm một chuyến. Bất quá, đại chiến sắp bắt đầu, chiến cuộc
chưa ổn định, chúng ta cũng không dễ dàng rời đi. Bên này còn
cần chúng ta giúp sức, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi
hãy nói."
Đái Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, người có thể
hồi sinh Tiểu Vũ, nói như vậy, hiện tại hồn lực của ngươi hẳn đã đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi mới đúng. Ngày hôm
qua nhiều người, ngươi cứ nói mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Tam thở dài một tiếng, ôm chầm lấy Tiểu Vũ, lúc này sắc mặt nàng trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt:
"Là Đại Minh cùng với Nhị Minh, các ngươi còn nhớ rõ hai đại thần thú kia chứ? Bọn họ đều là bạn của Tiểu Vũ. Khi ta cùng với
Tiểu Vũ đến Tinh Đấu Đại sâm lâm, vừa lúc gặp phải Bỉ Bỉ Đông đang dẫn người đuổi giết bọn họ. Bọn họ bị thương nặng, đã
không thể chữa khỏi. Thời khắc cuối cùng, bọn họ lựa chọn là hiến tế, giúp cho hồn lực của ta nhanh chóng đạt tới trên
chín mươi cấp. Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của bọn họ, chính là muốn cho Tiểu Vũ có thể hồi sinh."
Trước mặt
đám Sử Lai Khắc Thất quái, hắn cũng không có giấu diếm gì
thêm nữa, đem những chuyện xảy ra với mình cùng với Tiểu Vũ
trong Tinh Đấu đại sâm lâm toàn bộ chi tiết kể lại hết. Nhất
là chi tiết về hai đại võ hồn của Bỉ Bỉ Đông cùng với thực
lực cường đại của nàng ta.
"Nếu như ta đoán không sai, lúc đó trên người Bỉ Bỉ Đông tựa hồ có điều gì cấm kỵ, vấn đề
hẳn là ở trên người nàng ta, nên nàng ta mới không thể hướng
về ta toàn lực công kích, nếu không mà nói, ta dẫu cho có thể
chạy trốn, chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái như vậy."
Trữ Vinh Vinh nói:
"Tam ca, nói như vậy, hiện tại Võ Hồn đế quốc thực lực cực mạnh, cũng không phải là vị tuyệt thế cao thủ Thiên Đạo Lưu kia, mà
chính là vị tuyệt thế đấu la có được song sinh võ hồn Bỉ Bỉ
Đông sao? Nếu như nàng gia nhập vào chiến trường, chúng ta phải
làm sao đây? Lĩnh vực kịch độc kia của nàng ta, không thể nghi
ngờ đối với Thiên Đấu đại quân ta sẽ sinh ra lực sát thương trí mạng a."
Đường Tam nói:
"Mặc dù ta bây giờ còn chưa
đánh lại Bỉ Bỉ Đông, nhưng nếu như nàng xuất hiện trên chiến
trường, ta tự tin là có thể chế ngự được năng lực của nàng,
sẽ không cho nàng gia nhập vào chiến trường đâu. Nhưng thật ra
các ngươi, một khi chiến tranh bắt đầu, rất có thể các ngươi
sẽ phải đối mặt với các đối thủ là phong hào đấu la cấp
bậc. Chiến trường cũng sẽ không giống như các khảo hạch mà
chúng ta phải thông qua trên Hải Thần đảo, mà là chính thức
chém giết a. Đến lúc đó, mọi người cần thống nhất hành động. Sư phụ nói rất đúng, hết thảy phải lấy an toàn bản thân làm
trọng. A, được rồi. Ta đánh chết Quỷ Đấu La cùng với liệp sát hồn thú, tổng cộng lấy được ba khối hồn cốt, trong đó có
một khối thích hợp cho Tiểu Vũ, nàng đã hấp thu rồi, còn lại hai khối khác, cũng nên để các ngươi hấp thu đi, giúp đề tăng
thực lực."
Vừa nói, Đường Tam vừa lấy ra từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra hai khối hồn cốt.
Hồn cốt vừa lấy ra, hồn lực ba động trong không khí nhất thời tăng mạnh lên, trong phạm vi vài trăm thước xung quanh, đều có gợn
sóng do hồn lực cực mạnh sinh ra. Lấy thực lực hiện tại của
Sử Lai Khắc Thất quái, tự nhiên không sợ có người đánh cướp,
bởi vậy Đường Tam cũng không có quá nhiều che giấu.
Hai khối
hồn cốt xuất hiện trong tay của hắn, phân biệt là một khối
xương chân trái màu đen cùng với một khối xương chân phải màu
trắng.
Đường Tam đem khối xương chân phải màu đen đưa cho Chu Trúc Thanh, nói:
"Đây là khối hồn cốt sau khi ta giết chết Quỷ Đấu La đạt được,
khối hồn cốt này không thể nghi ngờ là thích hợp cho mẫn công
hệ hồn sư, cụ thể công hiệu thế nào, chính ngươi cảm thụ đi.
Năng lực của Quỷ Đấu La quỷ mị cũng tương đương với năng lực U
Minh Linh Miêu của ngươi, bởi vậy nó thích hợp với ngươi nhất."
Đồng thời, Đường Tam đem khối hồn cốt màu trắng kia giao cho Đái Mộc Bạch:
"Lão Đại, đây là hồn cốt ta đạt được khi liệp sát một con Bạch
Mục Ma Hổ Vương ước chừng sáu, bảy vạn năm cấp bậc. Con hồn
thú này trong Lạc Nhật Sâm Lâm cũng xem là bá chủ một cõi,
cùng với võ hồn của ngươi là một loại, khẳng định thích hợp
nhất với ngươi. Các ngươi hấp thu ngay bây giờ đi."
Sử Lai
Khắc Thất Quái hiện tại cũng không có cái gì khách khí, Chu
Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch cùng không có nói thêm cái gì,
lập tức tại chỗ bắt đầu hấp thu hồn cốt.
Dựa theo tính
toán của Đường Tam, loại cấp bậc hồn cốt này, đối với hai
người là có lợi ích rất lớn, trừ bỏ việc đạt được những kỹ năng mới, hơn nữa còn có tăng phúc cho cơ thể, cũng có thể
trợ giúp cho hồn lực của bọn họ có thể tăng tiến thêm một
bước nữa, không sai biệt lắm là có thể tăng lên một bậc nữa.
Quả nhiên, hai canh giờ sau, khi Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh
hoàn thành việc hấp thu hồn cốt, hồn lực phân biệt tăng lên
lần lượt là tám mươi bốn cấp cùng với tám mươi hai cấp.
Mọi
người cũng không có tiến lên, ngồi ngay tại chỗ chờ bọn Mẫn
đường đệ tử truyền lại tin tức thám báo. Vị trí hiện tại
của bọn họ, chính là con đường mà bộ đội hậu cần tiếp viện
phải qua, hơn nữa cũng là ở ngay phía sau chỗ giao điểm của
tiền tuyến với Thiên Đấu đế quốc. Võ Hồn đế quốc nếu như
phái người tập kích lương thảo, cũng sẽ không xâm nhập quá sâu
vào bên trong Thiên Đấu đế quốc. Dù sao, như vậy cũng sẽ phải
đi qua vài tòa thành thị. Bởi vậy, bọn họ chờ ở chỗ này
chính là biện pháp tốt nhất.
Rất nhanh ba ngày thời gian trôi
qua, một trăm Mẫn Đường đệ tử trong không trung tạo thành một cái lưới
thật lớn, nhưng đáng tiếc chính là, mặc dù năng lực dò xét của bọn họ
không thể nghi ngờ là rất tốt, nhưng suốt ba ngày, hết thảy vẫn bình an
vô sự, cũng không có bất cứ tình trạng gì phát sinh.
"Tam Ca, có
khi nào phán đoán của ngươi là sai lầm rồi không? Võ Hồn đế quốc quá sức tự tin, cũng không có tiến hành tập kích lương thảo?"
Trữ Vinh Vinh cả người dựa vào thân cây, hướng về Đường Tam mới vừa tu luyện xong mà hỏi.
Đường Tam mỉm cười, hướng về phía Tiểu Vũ bên cạnh còn đang tu luyện, nói:
"Nếu như ngươi là Bỉ Bỉ Đông, có một cái cơ hội tốt như vậy, có thể làm đối
thủ không công tự nhiên tan rã, thậm chí là cơ hội tải dài ngàn dặm như
vậy, ngươi có thể bỏ qua hay sao? Gia Lăng quan không phải dễ công kích
như vậy, cho dù là trăm vạn đại quân đi chăng nữa, trong khoảng thời
gian ngắn cũng không thể công phá. Chỉ cần hơi có chút quan điểm thống
soái quân sự, đều nhất định trong đầu sẽ có ý niệm phá hư hậu cần tiếp
tế. Bỉ Bỉ Đông cũng không phải là kẻ ngốc, hơn nữa, lợi thế của Võ Hồn
đế quốc chính là hồn sư tinh nhuệ, nàng sẽ buông tha một cơ hội tốt như
vậy hay sao?
Thống soái của Thiên Đấu đế quốc có thể nghĩ ra được, Võ Hồn đế quốc không thể chịu nổi tiêu hao thời gian dài, dễ dàng sinh ra
nội loạn, Bỉ Bỉ Đông bên kia nhất định cũng sẽ hiểu rõ. Đánh giá cao
địch nhân dù sao vẫn tốt hơn là so với đánh giá thấp địch nhân a. Ta
phỏng chừng, Bỉ Bỉ Đông chẳng những có ý niệm sẽ phá hủy hậu cần tiếp tế trong đầu, hơn nữa sẽ càng phái những cao thủ chân chính đến đây. Nàng
hiện tại càng bất động, càng có ý nghĩa là quy mô hành động sẽ càng lớn. Nàng đang chờ đại quân của chúng ta đi đến tiền tuyến, đến lúc đó, nếu
muốn rút khỏi chiến trường, cũng là khó khăn khi thực hiện a."
"Hai ngày thời gian tiếp theo, đại quân của chúng ta sẽ đi đến tiền tuyến,
một khi đại quân đã hạ trại đóng quân, chỉ sợ là thời khắc Bỉ Bỉ Đông hạ lệnh cho người hành động. Nàng hiện tại vội vàng chỉnh quân, không
giống hai đại đế quốc chuẩn bị sung túc, trong khoảng thời gian ngắn,
chắc chắn sẽ không chính diện giao phong. Nếu sử dụng các chiêu số sau
lưng tập kích, lại là chuyện hết sức bình thường. Chẳng lẽ các ngươi đã
quên, lúc đầu Võ Hồn điện làm như thế nào để tập kích Thất Bảo Lưu Ly
Tông các ngươi, cùng với Lam Điện Bá Long Vương gia tộc? Đánh lén sau
lưng, luôn là thủ đoạn mà bọn họ quen dùng."
Nghe những lời Đường Tam nói, Đái Mộc Bạch đang ngồi không xa, trong lòng đang ôm Chu Trúc Thanh ngước đầu nhìn trời nói:
"Tiểu Tam, ngươi không đi học binh pháp thật sự là lãng phí a!"
Đường Tam nói:
"Lão đại, cái này không tính là binh pháp, chỉ có thể nói là ta hiểu rõ Võ
Hồn đế quốc mà thôi. Võ Hồn điện lập quốc, nhưng bọn hắn dù sao cũng là
Võ Hồn điện nhiều năm, trên phương diện hành động quân sự, nếu ở một địa phương muốn mưu cầu lợi ích, nếu bọn họ có thể sử dụng kỳ binh, bọn họ
nhất định sẽ không trực tiếp va chạm. Quân đội trực tiếp của Võ Hồn đế
quốc, tuyệt không chịu nổi những tiêu hao với quy mô lớn đâu."
Áo Tư Lạp nói:
"Ta phỏng chừng, lần này Võ Hồn Điện phái ra nhân số sẽ không quá nhiều.
Bởi vì các hồn sư cấp bậc thấp sẽ bất lợi cho chiến thuật du kích, không thể liên tục đả kích đối với hậu cần tiếp viện của quân ta. Bởi vậy, Võ Hồn đế quốc chỉ cần phái người đến hủy lương, nhất định sẽ toàn là cao
thủ. Mà đám hồn sư bình thường của bọn họ, nhất định sẽ ở lại trong Gia
Lăng quan, cùng đại quân giằng co. Bọn họ đã không đến thì thôi, chỉ cần bọn họ dám đến, chúng ta nhất định sẽ đánh cho bọn họ một đòn phủ đầu."
Đang lúc bọn họ nói chuyện, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên từ trên
trời giáng xuống, lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất. Người
đến không phải ai xa lạ, chính là đội trưởng đội trinh sát Mẫn Đường đệ
tử lần này, Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương đi theo Sử Lai Khắc Thất Quái một phen xông xáo, sau khỉ trở về thực lực, kinh nghiệm gia tăng
mãnh liệt, Bạch Hạc trong mơ hồ đã đem đứa cháu gái này của mình trở
thành người kế thừa trong tương lai. Lần này tham dự hành động của đại
quân, quan hệ của nàng cùng với thất quái là tốt nhất, tự nhiên được
phái đến đây phụ trách tiểu đội điều tra.
"Tam ca, có biến." Bạch Trầm Hương vừa vững vàng trên mặt đất, lập tức hướng Đường Tam nói.
"Sao? Mau nói." Ánh mắt Đường Tam nhất thời sáng lên.
Bạch Trầm Hương nói:
"Mẫn Đường đệ tử chúng ta phát hiện ra ít nhất có hơn mười tên phi hành mẫn
công hệ hồn sư xuất hiện trong không trung, đang ở chung quanh dò xét,
hẳn là những thám báo do Võ Hồn đế quốc phái ra dò xét, có nên ngăn chặn bọn họ lại không?"
Đường Tam trầm ngâm nói: "Bọn họ có phát hiện ra các ngươi hay không?"
Bạch Trầm Hương nói:
"Hẳn là có, trong số những người đó, có hồn sư võ hồn là Ưng, thị lực rất
mạnh, mặc dù tốc độ bọn họ không thể đuổi kịp bọn ta, nhưng trên không
trung không có vật gì che dấu, cũng không khó phát hiện ra chúng ta. Bất quá, cho dù có bị phát hiện, nhiều nhất cũng chỉ có mấy đệ tử bổn đường mà thôi."
Ánh mắt Đường Tam khẽ động, nói:
"Nói cho Mẫn
Đường đệ tử, mở rộng phạm vi dò xét ra một chút, chỉ cần không phát hiện ra những hồn sư trên mặt đất, những hồn sư trong không trung tiến hành
điều tra cũng cứ để mặc cho bọn họ trinh sát đi. Các ngươi dốc hết sức
giữ bí mật tung tích, không nên để bọn họ phát hiện. Cũng không nên cùng bọn họ phát sinh xung đột. Không cho Bỉ Bỉ Đông thấy rõ ràng, nàng như
thế nào phái cao thủ đến đây. Mười vạn đại quân bảo vệ đường tiếp tế,
cũng là không dễ dàng động đến a."
"Rõ."
Bạch Trầm Hương sảng khoái đáp ứng một tiếng lưu loát, xoay người định đi, lại bị Mã Hồng Tuấn một phát chụp lại.
"Hương Hương, ta và ngươi cùng đi đi. Ngươi xem bọn họ có đôi có cặp, ngươi nhẫn tâm để ta một mình cô đơn ở chỗ này hay sao?"
Bạch Trầm Hương tức giận nói:
"Hỏa diễm của ngươi rõ ràng như vậy, ở trong không trung dễ dàng bại lộ tung tích. Uổng cho ngươi thân là Võ Đường đường chủ, hiện tại là đang thời
kì chiến tranh, không nói chuyện tư tình nhi nữ. Người còn làm phiền ta
nữa, ta sẽ cáo trạng ngươi với tam ca a."
Mã Hồng Tuấn đành phải
bất đắc dĩ buông Bạch Trầm Hương ra, hai người hiện giờ đã tiến tới thời kì yêu nhau tha thiết, nhìn bạn gái mình anh tư hiên ngang, vóc người
yểu điệu, hắn thật sự là có chút không nỡ.
Bạch Trầm Hương buột miệng cười, đột nhiên đến gần, hôn lên mặt hắn một cái:
"Tên ngốc tử, tu luyện tốt một chút đi, có biến ta sẽ trở lại báo cáo." Nói xong, lần nữa bay lên trời, trong chớp mắt đã biến mất trong bầu trời trong vắt.
Mã Hồng Tuấn vuốt vuốt má mình nơi vừa được hôn, trong lòng một trận ấm
áp. Thời gian tiếp xúc càng dài, sự yêu thương của hắn đối với Bạch Trầm Hương cũng ngày càng sâu nặng hơn.
"Này, mập mạp, ngươi cười nhìn qua có chút ngốc đó."
Mã Hồng Tuấn sửng sốt: "Ta, ta cười sao?"
Nhìn bộ dáng của hắn, mọi người không khỏi đều bật cười, Đái Mộc Bạch càng lại ra vẻ cảm khái nói một câu: "Đây chính là nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt a!"
o0o
Rất nhanh, lại là ba ngày nữa trôi qua, dựa theo tốc độ hành quân ban đầu
của đại quân Thiên Đấu đế quốc, hiện tại hẳn là đã tới Gia Lăng quan,
hoàn thành việc đóng quân. Đường Tam ra lệnh cho mẫn đường đệ tử mở rộng phạm vi điều tra, đồng thời cũng thông báo cho đại quân thủ hộ việc
chuyển lương cảnh giác địch nhân có thể tùy thời đánh lén.
Lại thêm
hai ngày nữa trôi qua, ngay khi Đường Tam tưởng rằng mình có thể phỏng
đoán sai lầm, mẫn đường đệ tử sau khi điều tra rốt cuộc cũng truyền đến
một tin tức tốt.
"Sườn phía Tây phát hiện ra hồn sư không rõ lai
lịch, số lượng năm mươi, tốc độ rất nhanh, chính là vòng qua phía sau
đường tiếp viện của quân ta. Thỉnh tông chủ cho chỉ thị."
Một tên Mẫn đường đệ tử hồi báo, làm cho tinh thần Sử Lai Khắc Thất Quái đại chấn, Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:
"Mập mạp, ngươi cùng Tiểu Vũ theo ta đi xem. Lão Đại, các ngươi tiếp tục ở
chỗ này chờ tin tức. Võ Hồn đế quốc một khi bắt đầu hành động, sẽ không
chỉ phái ra một đạo nhân mã. Nếu có phát hiện nữa, các ngươi hãy hành
động. Chúng ta sau khi tiêu diệt xong đám người của Võ Hồn đế quốc, sẽ
trở về đây tụ họp. Mẫn đường đệ tử, ngươi mau dẫn đường."
"Rõ." Mẫn Đường đệ tử bay lên trời, Đường Tam ôm Tiểu Vũ bay lên, Mã Hồng
Tuấn triển khai Phượng Hoàng song dực của mình, ba người bay lên trời,
theo sau Mẫn đường đệ tử, bay nhanh về phía Tây.
Bay vào không trung, Đường Tam lập tức thấy được đường tiếp tế của đại quân phe mình, đường
tiếp tế kéo dài vô cùng, vì bổ sung cho tiêu hao mỗi ngày của trăm vạn
đại quân, như vậy hậu cần tiếp viện nhất định cũng phải vận chuyển cuồn
cuộn không dứt mới được. Đồng thời hắn cũng thấy được các thạch bảo
(trạm tiếp tế bằng đá) đang được xây dựng. Mỗi cách mười dặm, sẽ có một
cái thạch bảo. Có thể đóng quân, hơn nữa lại còn trang bị các cỗ đại nỏ
phòng ngự bên trên, đó là những thứ vũ khí mà ngay cả hồn sư cũng phải
cực kì kiêng kị.
Một khi các tòa thạch bảo canh gác này xây dựng hoàn thành, đường vận lương tiếp tế này coi như là chính thức an toàn. Khi
đó chỉ cần phái ra một đội thám báo tinh nhuệ, một khi phát hiện ra có
địch nhân tập kích, đội ngũ vận lương sẽ lập tức tiến vào trong thạch
bảo tránh né. Trừ khi đối phương có được lực lượng có thể công phá thạch bảo này, còn không thì chỉ phí công mà lui lại. Hơn nữa, cho dù là công phá được một tòa thạch bảo, ngươi có thể phá được mười toà, trăm toà
hay sao? Nếu có tổn thất cũng chỉ là chút ít mà thôi.
Cái mà Đường
Tam cùng với Sử Lai Khắc Thất Quái cần làm, chính là trước khi các tòa
thạch bảo này xây dựng xong, đảm bảo đội ngũ hậu cần tiếp viện an toàn.
Cảnh vật dưới chân không ngừng xẹt qua, chỉ trong chốc lát, ba người đã bay
ra hơn năm mươi dặm. Mẫn đường đệ tử ngừng lại, mở ra hai cánh bay đến
bên cạnh Đường Tam:
"Hồi bẩm tông chủ, bọn họ chính là từ hướng
này chạy đến, căn cứ vào tốc độ của bọn họ mà tính toán, ước chừng là
còn cách chỗ này khoảng hơn hai mươi dặm đường. Chúng ta không thể tiếp
tục phi hành về phía trước, nếu không khẳng định sẽ bị đối phương phát
hiện ra. Căn cứ theo quan sát của ta, địch nhân số lượng mặc dù chỉ có
năm mươi, nhưng thực lực ít nhất đều trên sáu mươi cấp, bởi vì không thể tiếp cận quá gần, nên cấp bậc cụ thể không rõ lắm, thỉnh tông chủ cẩn
thận."
Mẫn chi nhất tộc không hổ danh là hồn sư am hiểu trinh sát nhất, báo cáo đơn giản mà hữu hiệu, hơn nữa dựa vào bản thân mà phán
đoán, giúp Đường Tam tiết kiệm rất nhiều phiền toái.
"Được, ngươi tiếp tục dò xét đi. Mập mạp, chúng ta xuống thôi."
Ba người lặng yên hạ xuống đất, Mã Hồng Tuấn thu hồi Phượng Hoàng Song Dực của mình, đi theo bên cạnh Đường Tam.
Đường Tam đơn giản quan sát địa hình xung quanh một chút, nói:
"Bên trái chúng ta là rừng rậm, bên phải là gò núi. Địch nhân nếu đã hành
động, không biết phái ra tổng cộng bao nhiêu hồn sư, chúng ta cần phải
dốc hết sức tiết kiệm thời gian, nghênh đón tiêu diệt bọn họ. Mập mạp,
ngươi không nên rời khỏi bên cạnh ta quá phạm vị hai mươi thước."
Vừa nói, Đường Tam đưa tay xoa xoa dấu ấn Hải Thần trên trán, một vòng
quang mang màu lam nhạt lặng yên khuếch tán ra, đem thân thể ba người
bao phủ bên trong. Nhất thời trên mặt đất đã mất đi bóng dáng của bọn
họ, còn có cái gì thích hợp hơn Hãn Hải Hộ Thân Tráo dùng để phục kích
cơ chứ?
Ngay khi phóng xuất ra Hãn Hải Hộ Thân Tráo, Đường Tam cũng
đồng thời đem tinh thần lực của mình khuếch tán ra, hướng về phía Mẫn
đường đệ tử cung cấp tin tức mà dò xét. Hắn không kiêng kị gì phóng ra
tinh thần lực tiến hành dò xét, chính là dựa trên cấp bậc Hạo Hãn tinh
thần lực mà thành lập, trong đội ngũ đánh lén này của Võ Hồn đế quốc
cũng không có loại cường giả cấp bậc như Bỉ Bỉ Đông cùng với Thiên Đạo
Lưu, tự nhiên khó có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Rất nhanh, Đường Tam đã tìm ra được mục tiêu, mang theo Tiểu Vũ cùng Mã Hồng Tuấn lặng yên nghênh đón.
Năm mươi tên hắc y hồn sư lặng yên không một tiếng động trên địa hình phức tạp, không có đường đi mà tiến tới.
Tuy rằng bọn họ có năm mươi người, nhưng cũng không phát ra một âm thanh dư thừa nào, trong quá trình tiến lên, cũng không có bất luận kẻ nào mở
miệng ra nói chuyện.
Đi tuốt phía trước là một người, tướng mạo tuấn
tú, nhìn qua tuổi còn khá trẻ, chỉ là trên trán mang theo ít nhiều vẻ lo lắng, đúng là một trong các trưởng lão của Võ Hồn đế quốc, Cúc Đấu La
Nguyệt Quan.
Trong mấy ngày nay, tâm tình của Nguyệt Quan rất là
không tốt. Từ khi Quỷ Đấu La chết đi, địa vị của hắn trong Võ Hồn đế
quốc không ngừng giảm mạnh, những trưởng lão khác vốn bình thường vẫn
rất khách khí với hắn, nay đã trở nên lạnh nhạt hơn nhiều. Võ hồn điện
là một địa phương rất là thực tế, ngươi có đủ thực lực, tự nhiên người
khác tôn kính ngươi. Nói về thực lực bản thân, Nguyệt Quan trong đám
trưởng lão của Võ Hồn điện cũng không tính là quá mạnh mẽ, so với Quỷ
Đấu La còn thua kém vài phần.
Sở dĩ hắn được mọi người tôn kính, bài
danh đứng trên trong số các trưởng lão, nguyên nhân bởi vì hắn và Quỷ
đấu la có được một cái Võ Hồn Dung Hợp Kỹ kia. Hiện tại Quỷ đấu la đã
chết, chỉ còn lại có mình hắn, mặc dù cấp bậc phong hào đấu la cũng
không có thay đổi, nhưng địa vị của hắn trong đám trưởng lão, lại là rớt xuống cả ngàn trượng. Nhất là trong Tinh Đấu Đại sâm lâm, hắn đã làm
cho Bỉ Bỉ Đông tức giận, kết quả là lần này đi tập kích hậu cần tiếp tế
của Thiên Đấu đế quốc đại quân, vốn chỉ là nhiệm vụ của bọn Hồn Đấu la,
nhưng hắn cũng bị phái ra, dẫn đầu một chi đội ngũ hồn sư.
Đương
nhiên, bởi vì thân phận của Nguyệt Quan là phong hào đấu la, nên đám hồn sư mà hắn mang theo đều là cấp bậc hồn đế. Các phân đội khác đều là hồn đấu la suất lĩnh các hồn thánh hồn sư.
Võ Hồn đế quốc tại phương
diện hồn sư, có thể nói là vốn liếng thâm hậu, Bỉ Bỉ Đông đối với lần
hành động này là cực kỳ coi trọng, tổng cộng phái ra năm trăm danh cường đại hồn sư, chia làm mười cái tiểu đội, lặng lẽ vượt qua đại quân của
Thiên Đấu đế quốc, vòng qua phía sau. Đường Tam phán đoán hết sức chính
xác, Bỉ Bỉ Đông chẳng những muốn quấy nhiễu hậu cần tiếp tế của Thiên
Đấu đế quốc, mà còn muốn dốc hết sức để ngăn chặn tuyến hậu cần.
Vừa
tiến về phía trước, trong đầu Nguyệt Quan không khỏi xuất hiện bóng dáng của người kia, cho dù đã trải qua một đoạn thời gian không ngắn, nhưng
hắn vẫn là không thể quên cảnh tượng Quỷ Đấu La bị chuôi Hoàng Kim Tam
Xoa Kích kia đâm thủng ngực mà chết.
Bệ hạ nói người kia là Đường
Tam, nhưng Nguyệt Quan cũng không thể nào tin tưởng như thế, Đường Tam
mới bao nhiêu tuổi? Bất quá chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi, hắn như thế
nào lại có thực lực có thể trong nháy mắt giết chết được Quỷ Đấu La cơ
chứ? Ngươi kia tột cùng là ở nơi nào? Nếu như hắn là người của Thiên Đấu đế quốc, lần này nhất định sẽ theo đại quân mà xuất chinh. Lão Quỷ a
lão Quỷ, không biết ta có cơ hội vì ngươi mà báo thù không?
"Toàn
thể chú ý, tăng tốc lên. Mục tiêu của chúng ta còn cách khoảng sáu mươi
dặm đường. Đến lúc đó không nên cùng với quân đội dây dưa, lấy mục tiêu
thiêu hủy quân đội là chính, mười dặm nữa, kiểm tra lại dầu hỏa trên
người các ngươi. Nhớ kỹ, chiến đấu bắt đầu khi nghe ta ra lệnh, không
được ham chiến."
Nguyệt Quan lạnh lùng phân phó.
"Rõ." Bốn mươi chín âm thanh trả lời đều nhịp, hoàn toàn bày ra tố chất tinh nhuệ của hồn sư Võ Hồn đế quốc.
Lúc này, bọn họ đã tiến vào trong một mảnh rừng rậm, Nguyệt Quan biết, dựa
theo bản đồ mà nói, qua khỏi mảnh rừng rậm này, đi tới thêm một khoảng
nữa, băng qua một mảnh đồi, là có thể thấy được đường tiếp tế của Thiên
Đấu đế quốc.
Bỗng nhiên, trong lòng Nguyệt Quan chợt dâng lên một cảm giác không ổn. Không đợi hắn cảm thụ, xung quanh hắn hết thảy trong
nháy mắt biến thành một thế giới màu xanh lam, từ mảnh rừng dày đặc bóng cây, trong nháy mắt đưa hắn đến một thế giới đơn độc. Trừ bỏ những bóng cây màu lam đung đưa ở bên ngoài, hắn nhìn lại không thấy bóng dáng một thủ hạ nào.
"Địch -- tập –kích!." Nguyệt Quan gần như điên cuồng kêu gào lên.