Bên ngoài sân, ánh mắt của Chu Trúc Thanh đã ngây dại, nàng luôn luôn
nhìn kỹ Đái Mộc Bạch, nàng nhìn thấy sự cuồng dã trong Tà Mâu Song Đồng
thì sự kích động trong nội tâm suýt nữa không cách nào áp chế được.
Nàng cùng với Tiểu Vũ không giống nhau, nếu Đường Tam bị thương, Tiểu Vũ
nhất định sẽ lo lắng mà muốn lao tới, nhưng Chu Trúc Thanh lại không
vậy, mặc dù nàng đối với Đái Mộc Bạch luôn luôn không tỏ thái độ, nhưng
trong nội tâm nàng từ một năm nay đã sinh ra ý niệm, chủ nhân của Tà Mâu Song Đồng kia nhất định là nam nhân của nàng.
Chứng kiến nam nhân
của mình lập uy trên chiến trường, nàng vĩnh viễn sẽ không ngăn cản. Nếu có thể nàng sẽ giúp hắn cùng nhau chiến đấu, nếu chỉ có thể làm người
đứng xem, nàng sẽ chỉ làm người đứng xem, nàng sẽ không lo lắng chuyện
thắng bại của Đái Mộc Bạch, nếu hắn thắng, nàng sẽ vì hắn mà chữa
thương, nếu hắn chết, nàng sẽ cùng theo hắn. Nam nhân của mình là nam
nhân cường hãn, Chu Trúc Thanh chính thức nhận ra từ tính cách của Đái
Mộc Bạch, vĩnh viễn sẽ không để nước mắt của mình trở thành nhân tố ảnh
hưởng đến hắn.
Kim quang một lần nữa biến thành bạch quang, một khỏa quang cầu bắt đầu từ thân thể Đái Mộc Bạch tràn ngập ra xung quanh.
Quang mang màu lam tím thu liễm lại, một lần nữa chuyển thành màu lam, điện
xà ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một con tiểu long màu lam dài chừng
một thước.
Tà Mâu Bạch Hổ, đệ tứ hồn kỹ, Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ.
Lam Điện Phách Vương Long, đệ tứ hồn kỹ, Lam Điểm Thần Long Tật.
Đây là đòn đánh cuối cùng quyết định thắng bại, không có gì hoa mĩ, chỉ có so về toàn bộ thực lực.
Trên đài khách quý, Tuyết Dạ đại đế đã đứng lên, sắc mặt hắn rất nghiêm túc. Đế vương đứng dậy, người khác làm sao có thể dám ngồi, kể cả tất cả sư
phụ của các hồn sư học viện, lúc này đều đã đứng dậy quan sát kết quả
cuối cùng của tràng trận đấu này. Bất luận là thắng hay bại, hình ảnh uy thế của hai người trước mặt nhất định sẽ khắc sâu bên trong nội tâm bọn họ.
Đệ tam hồn kỹ đã sắp tan vỡ, chỉ có tại thời khắc cuối cùng phát động đệ tứ hồn kỹ trụ cột, mới là mấu chốt chiến thắng.
Ngọc Thiên Tâm biết, Đái Mộc Bạch cũng biết, bọn họ cũng có sự lựa chọn
giống nhau. Vào lúc này phát động một kích cuối cùng của bọn họ, cũng là lúc quyết định thắng bại của trận đấu này.
Bạch Hổ Liệt Quang Ba
giống với Lôi Đình Vạn Quân, Đái Mộc Bạch cũng ngưng tụ hồn lực rồi bắn
về phía đối thủ, nhưng lúc này khi Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ đối mặt với Lam
Điểm Thần Long Tật lại trái ngược.
Vô số Lưu Tinh màu trắng bắn ra, trên đường bọn chúng bay giữa không trung thì đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng.
Tiểu long màu lam giương nanh múa vuốt động thân, nghênh đón Lưu Tinh kia quyết định vận mệnh của nó.
Va chạm kịch liệt khiến nơi sân đấu bộc phát ra đạo đạo ánh sáng, vô số
đất đá bởi vì lực nổ mãnh liệt mà bắn lên không. Trong nháy mắt bắt đầu
va chạm, ai cũng không biết đến cuối cùng là long diệt Lưu tinh hay Lưu
tinh phá long, tất cả kết quả đều sau cùng mới hiện ra được.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh..........
Vô số tiếng nổ khiến bụi đất che dấu đi thân ảnh của hai gã nam nhi khí
phách, tại trong sân đấu, một đám mây do bụi đất hình thành bay lên
trời, hồn lực kịch liệt mang tới đánh sâu vào các học viện ở khoảng cách gần sân nhất, khiến các học viên không thể tự chủ mà thúc dục hồn lực
bản thân để ngăn cản.
Cờ xí của Thiên Đấu đế quốc ở bên ngoài sân đấu dưới sự tác động của hồn lực khổng lồ này, liền bay phần phật.
Kết thúc, tất cả cũng kết thúc.
Khi bụi đất biến mất, làm cho tất cả vốn huyễn lệ bị biến thành màu đen,
khiến cho cả rồng và hổ cùng biến mất, hết thảy đều đã chấm dứt.
Hai
người vẫn đứng như trước, hai người đầy vết thương của nam nhân nhưng
không một ai ngã xuống, vào lúc này, mắt bọn họ đều dừng trên người đối
thủ, không có động.
Ngọc Thiên Tâm nở nụ cười, Đái Mộc Bạch cũng nở
nụ cười, hai người cười tươi, mặc dù nhìn qua rất cứng ngắc, nhưng tràn
ngập sự chân thành.
" Ngươi rất mạnh, so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, đây mới là thực lực chính thức của ngươi sao? Ta thua." Mặc dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận, Ngọc Thiên Tâm đã bình tĩnh nói ra được những lời này.
Đái Mộc Bạch lạnh nhạt nói :" Không, ngươi không có bại. Mặc dù trong trận đấu này ngươi thua nhưng
trong tâm ngươi cũng không có thua ta, mong chờ lần sau được cùng ngươi
chiến đấu."
" Được." Một chữ cuối cùng từ miệng Ngọc Thiên Tâm nhanh chóng xuất ra, ngay sau đó hắn rốt cuộc hoàn toàn không thể
khống chế được thân thể mình nữa, tựa như ' thôi kim sơn, đảo ngọc trụ'
ầm ầm ngã xuống đất, long lân trên cánh tay trong nháy mắt vỡ vụn, máu
tươi bắn ra bốn phía.
Đái Mộc Bạch vẫn đứng như trước, phần hông
thẳng tắp, chậm rãi xoay người một cách khó khăn, ánh mắt hắn đầu tiên
rơi vào trên người Đại sư, sau đó là đám đồng bọn Đường Tam, Mã Hồng
Tuấn, Áo Tư Tạp này, hắn tựa hồ hướng đến mọi người nói, ta thắng, Sử
Lai Khắc thắng.
Tà Mâu cuối cùng rơi trên thân ảnh đầy đặn mà mỹ lệ,
Đái Mộc Bạch nhìn thấy được vẻ tươi cười trên mặt nàng, núi băng tựa hồ
đã bị hòa tan, sau một khắc, núi băng đã bị hòa tan đó liền hóa thành
một đạo hư ảnh rồi xuất hiện trước mặt hắn.
Trước mắt trở nên một
mảng mơ hồ, tựa hồ như có một tầng hơi nước, Đái Mộc Bạch hai mắt mở
trừng, thấy rõ thân ảnh đang lớn dần trong mắt mình, nhưng mười đạo máu
tươi đồng thời từ trên người hắn bắn ra, thân thể cường tráng cao lớn
chậm rãi ngã xuống, vừa lúc hư ảnh đao bay vọt tới kia lao tới trong
lòng.
Máu tươi dính đầy thân thể hai người, Chu Trúc Thanh không
khóc, nàng đang cười, mặc dù lúc này đang cười những lại cực kỳ khó coi.
Ôm chặt lấy nam nhân của mình, nàng giúp hắn lại đứng thẳng lên, bởi vì
nàng biết, nam nhân của nàng vĩnh viễn sẽ không khuất phục trên chiến
trường.
Cứ như vậy, nàng tựa như tiếp nhận toàn bộ sức nặng của hắn, từng bước một bước ra sân.
Sử Lai Khắc học viện chiến Lôi Đình học viện, Sử Lai Khắc học viện thắng, mười hai trận thắng liên tục.
Mặc dù trường trận đấu này đã kết thúc, nhưng một màn kết cục thảm thiết
như vậy lại khiến mọi người thật lâu không thể bình ổn lại, trường trận
đấu này có thể nói là không có người chiến thắng thực sự, bởi vì hai bên tham chiến còn trẻ, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian, thời điểm bọn họ
chính thức so tài hẳn là trước khi đạt tới đỉnh phong. Trận đấu ngày hôm nay đã kết thúc, Đường Tam ôm lấy Tiểu Vũ vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, Chu Trúc Thanh đỡ lấy thân thể Đái Mộc Bạch, đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang chuẩn bị quay trở về doanh. Điều đáng nhắc tới là Chu Trúc
Thanh cự tuyệt ý tốt của những người khác muốn giúp nàng, quyết một mình đỡ lấy thân thể Đái Mộc Bạch. Nàng mặc dù không khóc, cũng không có nói gì nhưng cặp mắt vô cùng xinh đẹp kia lại đỏ bừng.
" Đường Tam." Một người chắn trên đường về của Sử Lai Khắc học viện.
Mã Hồng Tuấn nhíu mày nói," Đây là làm sao đây? Tại sao lần nào cũng có người ngăn cản vậy?"
Lần này tới không phải Hỏa Vũ, mà là nam nhân thường xuyên đến đây cười đùa vui vẻ, đội trưởng của Thần Phong học viện, Phong Tiếu Thiên.
Đường Tam ôm Tiểu Vũ đi ra, tới trước mặt Phong Tiếu Thiên, đối mặt với nam nhân thì hắn có vẻ tự nhiên hơn là đối với Hỏa Vũ, " Có chuyện gì sao?"
Khi Tấn cấp chiến đấu vừa mới bắt đầu, Phong Tiếu Thiên thường xuyên qua
lại bên Sử Lai Khắc học viện, nhưng về sau lại không thấy hắn xuất hiện
lần nào.
Phong Tiếu Thiên hút sâu một ngụm khí, áp chế tâm tình trong nội tâm mình bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát, nói :" Rút thăm vừa kết thúc, ngày mai chúng ta là đối thủ."
" Sao?" Đường Tam nhìn kỹ Phong Tiếu Thiên, giống hệt như Đại sư phán đoán, vận khí của Sử Lai Khắc học viện quả không tốt, vừa đối mặt với Lôi Đình
học viện, lại tiếp tục với một đối thủ mạnh khác, hơn nữa rất có thể là
ngoại trừ Sử Lai Khắc học viện bọn họ ra, đó chính là đội ngũ cường đại
nhất. Phong Tiếu Thiên dừng ở Đường Tam, trong ánh mắt hắn có vẻ hài
hước, " Đường Tam, hôm nay các người đã vượt qua Lôi Đình, ta cũng
không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngày mai ta sẽ là người đầu tiên
xuất chiến, ta hi vọng ngươi cũng sẽ là người đầu tiên, để cho hai người chúng ta quyết định ai sẽ là quán quân của lần Tấn cấp chiến đấu này,
nếu ta thua thì Thần Phong học viện sẽ chủ động nhận thua."
Đường Tam sửng sốt một chút, từ trong giọng nói của Phong Tiếu Thiên, hắn rõ
ràng nghe thấy vài phần sát ý. Hắn không rõ tại sao cái tên trước kia
thường xuyên vẻ mặt tươi cười, đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như thế, nhưng lúc này Phong Tiếu Thiên lại làm cho người ta có cảm giác vài
phần áp lực.
Ánh mắt của mọi người Sử Lai Khắc học viện đều tập trung trên người Đường Tam, cũng không ai có nói gì.
Đường Tam lắc đầu," Xin lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi." Một trận phân thắng bại, đối với Sử Lai Khắc học viện cũng không có tổn thất gì. Đái Mộc Bạch bị trọng thương, chắc chắn không thể tham gia
trận đấu ngày mai, đây là một tổn thất rất lớn với Sử Lai Khắc học viện, nhưng Đường Tam lại vẫn không đáp ứng.
" Ngươi không dám sao?" Trong ánh mắt của Phong Tiếu Thiên trong nháy mắt biến thành vẻ khiêu khích.
" Chúng ta là một đoàn đội, ta không thể lấy ý kiến của riêng mình để
thay quyết định của đồng đội, ta chỉ có thể đại biểu cho mình ta, không
thể đại biểu cho toàn Sử Lai Khắc học viện." Đường Tam bình tĩnh nói.
Tính tình Phong Tiếu Thiên đột nhiên trở nên táo bạo," Đường Tam, ngươi là kẻ nhát gan, ta đang hi vọng cùng ngươi đường đường chính chính chiến một trận, tựa như Đái Mộc Bạch cùng Ngọc Thiên Tâm
hôm nay."
Nhìn hai mắt Phong Tiếu Thiên dần biến thành màu hồng,
mặc dù Đường Tam không biết tại sao hắn lại trở nên như vậy, nhưng hắn
cũng không hỏi.
" Đáp ứng hắn đi Tiểu Tam, chúng ta tin tưởng ngươi." Âm thanh yếu ớt của Đái Mộc Bạch vang lên," Cho hắn được chiến đấu như một nam nhân, nếu ta đoán không sai, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, hắn là cùng Hỏa Vũ có liên quan."
Luận về chiến tích lên đài, cả Sử Lai Khắc học viện sợ rằng không ai có thể
so sánh với Đái Mộc Bạch, mấy ngày hôm nay đứng bàng quan đủ để hắn nhìn ra ý tứ của Phong Tiếu Thiên với Hỏa Vũ, mà Phong Tiếu Thiên này cũng
từ sau khi Hỏa Vũ đòi gặp riêng Đường Tam là không thấy xuất hiện nữa,
liên kết tất cả những điều này thì những hành động ngày hôm nay của
Phong Tiếu Thiên rất dễ giải thích.