Đương nhiên là Bàn Long Hội – rồi
"hừ, Chẳng lẽ ngươi là kẻ dưới trướng của Tử Thần hay sao mà nghĩ mình có sức hủy diệt của hắn. " Độc cô bác tức giận gõ lên đầu Đường Tam một cái. Từ thần sắc của hắn
thì Đường Tam có thể nhìn ra được Độc cô bác không hề tin tưởng về uy
lực mà Diêm Vương Thiếp trong tay mình chút nào.
Kỳ thật, ngay cả Đường Tam cũng không thể tin được mình lại có thể luyện chế ra Diêm Vương Thiếp như vậy.
Trong số Một trăm loại ám khí đứng đầu tại Huyền Thiên Bảo lục thì Diêm Vương Thiếp được đánh giá đứng thứ ba trong số các loại siêu cấp ám khí này,
vì thế sao hắn lại không hưng phấn cơ được chứ? Kiếp trước, hễ là người
trong võ lâm mà nghe thấy danh từ Truy hồn đoạt mệnh Diêm Vương Thiếp
thì đều sợ run lên.
Để luyện chế ra Diêm Vương Thiếp, Đường Tam đã sử dụng đến bốn mươi chín loại thảo dược trân quý sinh trưởng bên cạnh
Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn, số độc dược này sẽ khiến Diêm Vương Thiếp càng trở nên kinh khủng, sẽ khó có cách gì giải được độc do nó gây ra.
Ba chiếc Tiểu châm màu đen này căn bản không phải là kim loại, mà là hoàn
toàn được ngưng kết từ các loại độc vật, một khi nó tiến vào cơ thể, lập tức sẽ chuyển hóa thành kịch độc rồi trong nháy mắt phát tác.
Đừng
nói không có thuốc giải, mà cho dù có cũng không đủ thời gian để ăn
thuốc giải. Thậm chí khi vừa bị dính độc này vào tay thì ngay cả chặt
tay cũng không kịp.
Diêm vương thiếp lợi hại như vậy nhưng cũng không dễ dàng để dùng được, một khi phóng Diêm Vương Thiếp ra thì nội lực
tiêu hao thật sự là khủng khiếp. Đường Tam đã tính toán qua, nếu lấy
huyền thiên công của mình để phát động Diêm Vương Thiếp thì ít nhất phải đợi đến khi hắn đạt bốn mươi cấp hồn lực, lại phải trong trường hợp Nội lực phải đạt tới trạng thái đỉnh phong như vậy mới miễn cưỡng dùng để
công kích đúng một lần.
Nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi, Đường Tam
mặc dù không được thí nghiệm qua, nhưng hắn lại có thể khẳng định rằng
thực lực của đối thủ nếu quá mạnh mẽ thì hắn cũng không thể trực tiếp
giết được, nhưng chỉ cần mình phát động công kích của Diêm Vương Thiếp
thì cũng thừa khả năng đâm vào trong da thịt của đối thủ, như vậy đối
thủ sẽ gặp nguy hiểm cực cao.
Cẩn thận đem hộp ngọc cất vào bên trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, trong lòng Đường Tam cảm thấy mình
thật là may mắn vì xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn có nhiều loại
dược thảo trân quý như vậy mới khiến hắn nhanh chóng thu thập đủ vật
liệu để chế tạo ra Diêm Vương Bài này, chỉ tiếc hắn cũng không thể tìm
thấy các vật liệu để chế tạo hai loại ám khí đứng đầu kia.
Thu lại
tinh thần, Đường Tam nhìn về phía độc cô bác. Trải qua nửa năm này, hắn
thấy Độc Cô Bác có sự biến hóa không nhỏ, đầu tiên chính là mái tóc màu
xanh của hắn đã xuất hiện màu hoa râm, ngoài hai tròng mắt ra thì thân
thể màu xanh vốn có của hắn cũng đã biến mất hoàn toàn mà trở nên giống
như lúc bình thường.
Nửa năm dùng thuốc làm cho Độc Cô Bác đã không
còn chịu sự đau khổ của việc độc tố rắn cắn trả ( Phản Phệ ) nữa.. Nhưng dù sao độc tố cũng đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn nhiều năm rồi nên
muốn loại bỏ nó hoàn toàn thì gần như là không có khả năng.
Đối với
tình huống như bây giờ thì Độc Cô Bác đã hết sức hài lòng, Mà hắn cũng
hiểu khá sâu sắc về vấn đề hiện tại của chính mình, đồng thời hắn cũng
có thể khẳng định phương pháp chữa trị này cũng có thể áp dụng đối với
cháu gái hắn, thậm chí hắn còn có phần chắc chắn.
"Tiểu quái vật, trả lại ta đi thôi. " Độc cô Bác nhìn về phía Đường Tam rồi vươn tay ra như muốn hắn trả lại cái gì đó.
"Trả lại ngươi? Trả lại cho ngươi cái gì? " Đường Tam khó hiểu hỏi lại.
Độc cô bác nói: "Như thế nào? Chẳng lẻ ngươi còn muốn mang theo đan châu của ta cả đời sao?
Cho dù là như thế thật thì ta lại không muốn thế đâu. "
Đường Tam có chút kinh ngạc nói: " Ngươi không sợ ta lại hạ độc trên người ngươi nữa sao? "
Độc cô bác hừ một tiếng. "Độc công của Lão phu hiện được thu liễm lại vào trong hồn cốt rồi, chỉ sợ
nếu có ai muốn hạ độc thì cũng chẳng có loại độc nào có thể giết chết ta được nữa.. Cho dù tiểu châm lúc nãy của ngươi có thể đối phó được với
Phong Hào Đấu La nhưng đối với ta thì vô dụng. Nhanh lên đem đan châu
trả lại cho ta. Ngươi cũng không tệ chút nào? Lúc này mới chỉ có nửa năm vậy mà hồn lực cũng đã đạt tới ba mươi bảy cấp. Nếu không thu hồi ngay
ta lại sợ ngươi sẽ hấp thu mất luôn cả đan châu của ta thì toi. "
Đường Tam mỉm cười, hắn biết, Độc cô bác mặc dù mạnh miệng nhưng kỳ thật hắn
đã không còn cảnh giác với mình nữa rồi. Nửa năm qua hắn cũng từ từ hiểu rõ Độc Cô Bác hơn nhiều, hắn nhìn qua cực kỳ hung ác nhưng kỳ thật lão
với một lão già bình thường thì có chút giống nhau, mặc dù ngoài miệng
nói mạnh nhưng bản tính hắn lại không xấu, chỉ cần không uy hiếp đến hắn hoặc là xúc phạm vào hắn thì Hắn cũng không tìm đến ngươi để gây phiền
toái.
" Cầm lấy đi, ta thật sự cũng không muốn như vậy đâu. " Đường Tam mỉm cười nhìn Độc Cô Bác, mở hai tay ra.
Độc cô bác đi tới trước mặt Đường Tam, nâng tay hướng vào lòng bàn tay hắn
rồi ấn một cái, một luồng lực lượng nóng rực chạy vào cơ thể Đường Tam
rồi khiến đan điền Đường Tam cảm thấy co rút lại, ngay sau đó một luồng
nhiệt khí mạnh mẽ chạy theo hướng bàn tay Độc Cô Bác mà chạy lên, miệng
Đường Tam hé ra, mang theo đan châu mầu lục bay ra khỏi cơ thể rồi rơi
vào trong tay Độc Cô Bác.
Mặc dù trong lòng có cảm giác mất mát gì đó nhưng nó lại khiến Đường Tam cảm thấy toàn thân như được giải thoát hẳn đi. Cuối cùng thì uy hiếp đối với tính mạng trong nửa năm nay cũng đã
được giải quyết. Phải biết rằng dù Đường Tam rất giỏi về độc dược nhưng
đối với đan châu của Độc cô bác thì lại không có chút biện pháp nào cả.
"Tiểu quái vật, độc tố trong người ta rõ ràng là không thể loại trừ được thêm nữa rồi, ta có cảm giác dược thảo mà ngươi cho ta càng ngày càng ít tác dụng, vì trong cơ thể ta độc tố tích đọng quá nhiều, cái này thì ta tự
biết nếu muốn đưa toàn bộ chúng ẩn dấu vào trong hồn cốt thì là không có khả năng, càng huống chi cơ thể ta trong thời gian này đã có chút thích ứng với độc tố, nếu thật sự mà loại bỏ toàn bộ chỉ sợ còn gây hại cho
ta hơn thôi. Ta xem ra chỉ cần đến đây là đủ, chúng ta hãy quay lại mang Sư phụ ngươi cùng cháu gái ta lại đây, ngươi hãy chữa cho cháu ta thật
tốt thì ngươi có thể đi được. "
"Ngươi giải phóng cho ta sao? " Đường Tam nhìn Độc cô bác, không biết tại sao, trong lòng ngược lại có
chút không muốn. Là không muốn rời khỏi băng hỏa lưỡng nghi nhãn chứa
đầy dược thảo trân quý này sao, có lẽ đây cũng không phải nguyên nhân
hoàn toàn.
Độc cô bác đích ánh mắt có vẻ có chút cô đơn, "Ngươi
vẫn còn trẻ ta không thể lưu ngươi ở đây cả đời được. Đáng tiếc, nếu
ngươi lớn hơn vài tuổi thì ta chắc chắn sẽ mang cháu gái xinh đẹp của ta gả cho ngươi, như vậy ngươi sẽ phải gọi lão là Gia Gia. "
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Không thể được đâu, cháu gái người đã kế thừa mọi truyền thống tốt đẹp của
người, hơn nữa lại đã có người yêu, chính là người kế thừa Lam Điện
Phách Vương Long trong tương lai, chắc chắn hắn ưu tú hơn ta nhiều. "
"Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi chê ta không nhìn nhận được đúng sai sao? Lam điện
Phách vương long gia tộc mặc dù mạnh mẽ nhưng nếu cùng bối cảnh của
ngươi mà so sánh chỉ sợ cũng chả là cái gì, càng huống chi tên tiểu tử
Ngọc thiên hằng ( hôm trước lão Yêu Sinh Hận biên sai thành con gái nhé ) cũng không thể nào mà so sánh được với ngươi. "
"Bối cảnh của ta? " Đường Tam sửng sốt một chút, không tự giác được nhớ tới phụ thân đã hơn một năm không có liên lạc với mình, thậm chí tin tức còn chẳng thấy
nữa, điều này khiến hắn không khỏi thở dài trong lòng "Ta có bối cảnh gì chứ, cha ta chỉ là một thợ rèn mà thôi. "
Độc cô bác cũng sửng sốt, nửa năm qua hắn đối với Đường Tam cũng đã hiểu rõ không ít, từ trên vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra được, Đường Tam cũng không phải làm bộ làm tịch.
"Tiểu tử, nói một chút chuyện cũ của ngươi cho ta đi. " Độc cô bác lôi kéo Đường Tam tới bên Băng hỏa lưỡng nghi nhãn rồi ngồi xuống.
Đường Tam gật đầu, ngoại trừ bí mật lớn nhất là xuyên qua thế giới khác mà
tới hồn sư giới này thì tất cả mọi phát sinh trên thế giới này hắn đều
nói rõ không chút giấu diếm.
Hắn tự kể về việc xuất thân từ Thánh Hồn Thôn, nói về tiên thiên mãn hồn lực của chính mình, song sanh vũ hồn,
rồi đến việc bái Đại Sư làm thầy………………hầu như kể lại rõ mọi chi tiết.
Cẩn thận nghe câu chuyện của Đường Tam, trong lòng Độc cô bác chấn động,
cho dù hắn khẳng định Đường Tam chính là con trai của người kia nhưng
lại không thể ngờ được sự việc hồi nhỏ của hắn lại đặc sắc đến như vậy.
"Vậy ngươi học được cách dùng độc từ đâu? Chẳng lẽ thật sự là do nhặt được quyển sách kia, lão phu không tin đâu. "
Đường Tam cười hắc hắc, "Không tin thì hãy quên đi. Đây là bí mật, không nói cho ngươi đâu. "
Độc cô bác hừ một tiếng, "Không nói cho thì thôi vậy, Cái này cho ngươi. " Vừa nói Độc cô bác không biết từ đâu lấy ra một cái túi màu lam rồi ném cho Đường Tam.
Cái túi này gồm hai dây hai bên để buộc vào eo người dùng, túi này chỉ nhỏ
như túi thơm, cùng lắm là cho vừa một tay vào mà thôi.
"Làm gì thế ? Hối lộ ta à? " Đường Tam nghi hoặc khi thấy cái túi nhỏ mầu lam này, không cần hỏi hắn cũng biết đây chính là một kiện hồn đạo khí, "Ta đã có Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ do sư phụ tặng rồi, cái này ngươi cứ giữ lại, hay là cho cháu gái ngươi đi. "
Độc cô bác lắc đầu, "Không, cái này không giống vật kia của ngươi đâu. Cháu gái ta lại không thích
hợp với đồ vật này, cho nó cũng rất phí phạm. Cái này gọi là như ý bách
bảo túi, cái hồn đạo khí của ngươi kia cũng không khác với nó lắm nhưng
nếu so sánh thì cũng kém hơn cái này một chút. Bởi vì, đồ vật kia của
ngươi chỉ có thể chứa được vật chết còn cái của ta lại có thể chứa được
vật còn sống. "
Đường Tam vốn rất thông minh, nghe Độc cô bác nói như vậy đã nhất thời hiểu được, môi khẽ nhúc nhích, thổi ra một tiếng .
Một tia bích quang vù một tiếng từ trong lòng Đường Tam chui ra rơi vào
lòng bàn tay hắn, vật kia chỉ dài có năm tấc, toàn thân có màu xanh bích của Phỉ thúy.
Nửa năm thời gian trôi qua,trên thân thể của cửu tiết
phỉ thúy đã xuất hiện những biến hóa không nhỏ, cho dù độ lớn nhỏ là
không đổi, nhưng con ngươi trong cặp mắt nhỏ tí của nó lại càng trở nên
trong suốt, cả thân thể cũng gần như trong suốt, Bích Lục giống như là
ngọc thạch được điêu khắc bình thường, trong cơ thể mơ hồ có hai loại
khí lưu Hồng Bạch vận chuyển, nó chỉ bất động giống vật không còn sống
nữa nhưng lại trông như một kiệt tác nghệ thuật thật hoàn mỹ.
"Nói cách khác, Cái túi nhỏ này có thể chứa vật sống bên trong mà nó lại không cần hít thở sao? " Đường Tam vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi, Hồn Đạo cụ có thể chứa vật
còn sống nếu so sánh với Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ thì khác biệt
rất lớn, như vậy không chỉ là cửu tiết phỉ thúy trong tay có thể đặt ở
bên trong nó, thậm chí ngay cả dược thảo cũng có thể cất ở trong đó mà
luôn tươi như mới hái, như vậy, hắn sẽ không phải đem toàn bộ dược thảo
luyện chế rồi đem ở bên người, phải biết rằng có rất nhiều dược thảo
phải trực tiếp dùng ngay, càng tươi càng tốt.
Độc cô bác nhìn vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi của Đường Tam mà cười hắc hắc, "Mới vừa rồi ngươi tựa hồ nói không lấy, hay là ngươi mang nó trả lại cho ta đi. " Vừa nói hắn vừa vươn tay hướng về phía Đường Tam mà vẫy vẫy tay.
Có lẽ là vì ở cùng Độc Cô Bác trong thời gian dài khiến hắn cũng bị nhiễm
tính cách của Độc Đấu la này, không chút khách khí đem Như ý bách bảo
túi cất vào trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ của mình rồi nói "Có chuyện đó sao? Tại sao ta lại không nhớ ra nhỉ. Chẳng lẽ một vị Phong Hào Đấu La như ngươi mà tại lại kém thế cơ à. "