Đương nhiên là Bàn Long Hội – Trường Tồn rồi
Đương nhiên, đan châu
của Độc cô bác vẫn đang nằm trong Đan điền của Đường Tam, mà Đường Tam
cũng không có quá bực bội vì việc này. Một già một trẻ cứ như đôi bằng
hữu, mỗi ngày cuộc sống của họ cực kỳ thoải mái.
Buồn cười nhất chính là Độc cô bác ỷ vào sự hiểu biết của mình về dược vậtnên sau khi ăn
xong giải dược Đường Tam cho, hắn cũng tự điều chế nhưng khi điều chế ra giải dược mặc dù cùng cách phối thuốc của Đường Tam là không sai mấy
nhưng khi dùng lại chẳng có chút hiệu quả nào cả. Hắn nào biết rằng so
với giải dược của Đường Tam thì lại thiếu hẳn yếu tố quan trọng nhất là
Máu của Đường Tam.
Đảo mắt thời gian, cũng đã trôi qua nửa năm rồi.
Nửa năm qua, Đại sư cùng Phất lan đức cũng đã tới thăm hai lần, khi bọn
họ chứng kiến Đường Tam cùng Độc cô bác nói chuyện cũng như làm việc thì tựa hồ không phải giả bộ, hơn nữa trên thân Đường Tam cũng không có
xuất hiên vấn đề gì, lúc đó hai người mới yên tâm nên họ chỉ dặn dò
Đường Tam là khi nào tu chấm dứt thì nhanh chóng trở về Sử lai khắc học
viện.
Độc cô bác dù sao cũng là Phong hào đấu la, mặc dù trong phương diện dùng độc thì tri thức của Đường Tam có thể ngang với hắn nhung
trên phương diện tu luyện vũ hồn thì còn lâu Đường Tam mới bằng hắn. Cho nên khi thấy Đường Tam tốn nhiều công sức giúp mình giải độc nên hắn
thỉnh thoảng chỉ điểm một ít, Khiến Đường Tam đối với nhận biết về vũ
hồn càng thêm sâu sắc. Tại tri thức thì Độc cô bác không bằng đại sư
nhưng những tri thức của hắn lại được rút ra từ chính kinh nghiệm của
bản thân nên trên phương diện này Đại sư bị yếu thế hơn một chút. Vì vậy Đường Tam cũng có thu hoạch khá nhiều từ hắn.
Hơn nữa băng hỏa lưỡng nghi nhãn vẫn không ngừng trợ giúp cho Đường Tam hấp thu Bát giác huyền băng thảo cùng Liệt hỏa hạnh kiều sơ để cải tạo thân thể, cùng với tác
dụng của đan châu đã khiến hồn lực của Đường Tam trong nửa năm thời gian này đột nhiên tăng mạnh. Từ vừa đạt tới ba mươi bốn cấp thăng liền ba
cấp, hồn lực đã đạt tới cảnh giới ba mươi bảy cấp. Khả năng vượt cả Đái
Mộc Bạch cũng không còn xa nữa rồi.
"Tiểu quái vật, Ta tới rồi đây."độc cô bác nhẹ nhàng từ trên trời hạ xuống.
"Hả ." Độc cô bác hướng về nơi Đường Tam thường nghỉ ngơi mà nhìn lại, bình
thường mỗi ngày hắn đến đây thì Đường Tam đều lên tiếng gọi nhưng hôm
nay lại không thấy có tiếng động gì, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?
Trong lòng Độc cô bác cả kinh. Tiến lên mấy bước thì hắn mới thấy Đường Tam
đang ngồi đằng trước mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ Độc cô bác đối với Đường Tam không có chút ác
cảm như trước kia, thậm chí đã coi hắn như bằng hữu của mình nữa.
Độc cô bác trời sinh có tính cô độc, tu luyện lại là Độc vũ hồn nữa. Bình
thường hắn không thích giao du với các hồn sư khác, Cho dù có cũng có
phòng bị trong lòng. Mà Đường Tam mặc dù mỗi ngày kêu lão quái vật này
lão quái vật nọ nhưng cảm giác mấy ngày nay lại làm trong lòngĐộc cô bác sinh ra một loại thân thiết. có chút như trưởng bối cùng vãn bối, lại
có lúc như hai bằng. Càng huống chi độc trên người hắn lại cần Đường Tam giải cho nữa chứ.
Đường Tam ngồi ngay ngắn tại chỗ, người có chút đờ đẫn nhìn về phía trước, mà ở phía trước hắn cũng chính là đỉnh đồng
chuyên luyện thuốc.
Lúc này. Đỉnh Đồng đang được đặt lên dòng suối
nóng, để tiếp xúc một chút lên dương tuyền này rồi mượn độ nóng của
Dương Tuyền để làm nóng Đỉnh Đồng. Chỉ cần thoáng tiếp xúc với dương
tuyền này cũng sẽ khiến nồi đồng bị hoá chảy ra nhưng bây giờ Đường Tam
dùng một loại dược thảo hàn âm để bôi lên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ độ nóng của dương tuyền. Hơn nữa thân thể hắn không sợ dương tuyền nóng cháy mới có thể khống chế được.
Độc cô bác có chút tò mò đến bên người Đường Tam ngồi xuống nói."tiểu quái vật,ngươi lại làm cái gì thế?"
Đường Tam đem ngón trỏ tới miệng của mình, làm ra động tác im lặng, hai mắt vẫn tập trung toàn bộ tại đỉnh đồng như trước.
Độc cô bác theo ánh mắt Đường Tam nhìn lại, chỉ thấy mặt trên đỉnh đồng có
một lỗ hở, lúc này khí màu tím không ngừng thoát ra. Đối với tình huống
loại này,hắn cũng đã gặp qua không ít rồi. Đường Tam thường xuyên điều
chế ra một ít loại độc rất quái dị làm hắn cũng không khỏi than thở, chỉ là có một số cách điều chế mà Đường Tam nhất quyết không chịu nói cách
làm khiến cho Độc cô bác buồn bực không thôi.
Đỉnh đồng nọ toát ra tử khí rồi tại phía trên Đỉnh đồng ngưng tụ lại mà không tiêu tan, chập
chờn giữa không trung khiến mũi Độc Cô Bác giật giật, hắn một thân độc
công, khả năng kháng độc càng rất mạnh tự nhiên sẽ không e ngại nhưng
hắn rất nhanh phát hiện ra tử khí nọ cũng không có mùi gì cho nên hắn
cũng không thể phán đoán ra thành phần bên trong là gì cả. Nhưng không
biết tại sao khi nhìn tử khí bay lên, trong lòng hắn lại sinh ra vài
phần sợ hãi.
Là một người lấy Độc làm năng lực mạnh nhất của mình như Độc cô bác nên hắn rất rõ ràng đây là loại cảm giác gì, đây chính là
một loại trực giác của hắn mà chỉ khi xuất hiện kịch độc có thể uy hiếp
tới tính mạng hắn thì mới xuất hiện ra. Tiểu quái vật đến tột cùng là
luyện chế độc dược gì mà ngay cả mình cũng bị uy hiếp như thế.
Phải
biết rằng, mặc dù Đường Tam nửa năm thời gian này luyện chế không ít độc dược, cũng có rất nhiều dược vật làm Độc cô bác sợ hãi than không thôi, nhưng chưa bao giờ lại xuất hiện hiện tượng như hôm nay, ngay cả hắn
cũng phải sinh ra tình huống sợ hãi nên hắn cũng không dám quấy rầy
Đường Tam nữa lặng lẽ ngồi bên cạnh Đường Tam ngồi xuống mà cùng đợi.
Thần sắc Đường Tam trước đó chưa từng ngưng trọng như vậy, thủy chung vẫn
nhìn về phía tử khí ngưng đọng đang bốc lên từ Đỉnh đồng. Theo thời gian trôi đi, tử yên trên đỉnh đồng càng ngày càng nhiều thêm, đồng thời màu sắc cũng phát sinh chuyển biến, từ màu tím biến thành màu trắng rồi lại từ trắng biến đen.Một quá trình thật là kỳ dị.
Trong quá trình đó
Đường Tam đã ba lần dùng Lam ngân thảo giựt lạt đỉnh lô, bỏ vào một chút dược vật. Cho dù Lam Ngân Thảo của hắn lúc này Thủy hỏa bất xâm nhưng
mỗi lần vẫn khiến Đường Tam nhanh chóng tự cắt bỏ đi.
Cứ như vậy làm
Độc cô bác càng tăng thêm vài phần tò mò, sau khi chính mình uống bổ
dược, lặng lẽ vận chuyển độc công, thử thăm dò hơi thở trong làn khói
đen kia.
Nhưng bất luận hắn thử như thế nào cũng không cách nào thăm
dò bên trong làn sương đó cuối cùng là dược vật gì luyện chế mà thành.
Độc cô bác chỉ là mơ hồ cảm giác được nó là một loại hỗn hợp nhiều loại
độc tố, kịch độc hỗ trợ lẫn nhau.
Chẳng lẻ tiểu tử này chế tạo một loại độc để giết ta? Trong lòng Độc cô bác thầm nghĩ hắn luyện chế kịch độc bậc này để làm gì?
Tuy nhiên hắn rất nhanh bỏ ý niệm này đi. đừng nói bây giờ quan hệ của hai
người đã vừa là thầy vừa là bạn,cho dù Đường Tam thật sự muốn dùng độc
này để giết hắn thì cũng không tiến hành luyện chế trước mặt hắn mới
đúng chứ.
Quá trình luyện chế cực kỳ dài.,sáng sớm ngày thứ hai khi
sắc trời vẫn tờ mờ, khi mà Độc cô bác đã có chút mất kiên nhẫn thì khí
Màu đen kia cũng dần dần yên lặng lại rồi chậm rãi thu vào bên trong
Đỉnh Đồng.
"Thành công rồi." Đường Tam mạnh mẽ từ mặt đất nhảy cẫng lên, trong thanh âm của hắn khó có thể ức chế được sự hưng phấn mà hô to, lúc này hắn mới thật sự hoạt bát giống như bọn trẻ cùng lứa
tuổi.
"Tiểu quái vật,cuối cùng là ngươi làm ra cái gì thế?" Độc cô bác nhịn không đượng mở miệng hỏi. Đường Tam lúc này mới thở dài một hơi, nhìn về phía Độc cô bác, thần bí nói:"Cái này chính là bảo bối. Bảo bối trọng yếu để giữ mạng đấy. Ta có thể cam
đoan, cho dù là ngươi bị nó đánh trúng, cũng không sống quá ba lần hít
thở (Ghê chưa – thế thì Khủng Quá )Đương nhiên, nó đối với ngươi không có nhiều uy hiếp bởi vì nó phải xuyên qua phòng thủ của ngươi nhưng nếu ngươi mà bất cẩn để ta đánh trộm thì
ngươi cũng xong dời thôi. Đợi chút nữa ta sẽ cho ngươi xem kiệt tác của
ta."
Mười cọng Lam ngân thảo đồng thời xuất hiện lan ra
giữ chặt nắp đỉnh, hắn cũng không nóng nảy mà chờ đợi đến khi Đỉnh Đồng
nguội hẳn lại.
Đường Tam nói như vậy nên Độc cô bác cũng chỉ có thể
chờ đợi mà thôi, nửa canh giờ qua, sau khi Đỉnh đồng hoàn toàn nguội hẳn thì Đường Tam mới tiến lên rồi cẩn thận mở nắp đỉnh.
Độc cô bác vận
chuyển Độc công để bảo vệ chính mình, đầu hướng đến nắp Đỉnh đồng nhìn
lại, ở giữa Đỉnh đồng có một miếng giống như miếng kim loại nhỏ, có thể
đây là dược thảo còn sót lại. Mà tại bên trong của nó đang có ba chiếc
châm dài chừng một tấc, toàn thân nó đen nhánh không có kim quang phát
ra.
"ngươi tốn công cả ngày để làm ra những thứ này sao? Độc cô bác tức giận hừ một tiếng,"cái này thì có thể có tác dụng gì?"
Đường Tam cười hắc hắc, vận chuyển Huyền ngọc thủ rồi cẩn thận đem miếng
giống như kim loại cất vào Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ.
"Kịch độc có thể giết chết Phong hào đấu la, ngươi nói có ích hay không?" Trong mắt Đường Tam lóe ra quang mang nóng rực, lúc đầu tại Đường môn
thì loại ánh mắt này của hắn xuất hiện cũng chính là mỗi lần hắn chế tạo ra một siêu cấp ám khí mới.
"Đồ vật này có thể giết chết phong hào đấu la?Ngươi không phải nói giỡn sao."vẻ mặt của Độc cô bác không tin," Tiểu Châm này căn bản không thể phá được phòng ngự của Phong Hào Đấu La, thế nên độc của nó thì có tác dụng gì chứ?"
Đường Tam nhìn độc cô bác một cái, "ngươi không biết cái gì gọi là ám khí sao? Ám khí chính là vũ khí được âm
thầm sử dụng. Đối kháng trực tiếp không được chẳng lẽ lại không có biện
pháp gì sao . Càng huống chi,nếu sử dụng căn châm này,đợi sau này khi vũ hồn của ta đột phá bốn mươi cấp thì ta sẽ dùng nó kèm theo công kích
đặc thù của ta…... Chúng có tên là Diêm vương thiếp."
"diêm vương thiếp? có nghĩa là gì?" Độc cô bác khó hiểu hỏi.
Đường Tam nhìn ba cái châm nhỏ đen nhánh trong hộp ngọc, trong mắt hắn hiện lên vẻ si mê tựa như nhìn bảo vật vô giá vậy,"Diêm vương cũng chính là Tử Thần. Là một từ để nói về một vị Thần từ thời thượng cổ.