Đương nhiên là Bàn Long Hội – Trường Tồn rồi
Đường Tam đem đan châu
trực tiếp nuốt vào miệng, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu mạnh mẽ đi
xuống, trong đan điền cảm thấy cực kỳ ấm áp, chẳng những không có cảm
giác gì không khỏe, ngược lại nhiệt khí nọ xâm nhập toàn cơ thể khiến
hắn thoải mái nói không nên lời.
Độc cô bác nhàn nhạt nói:"cảm
giác thế nào, Chỉ cần ngươi không làm gì ác độc với ta thì Đan châu này
đối với tu luyện của ngươi chỉ có chỗ tốt mà thôi, nó sẽ xúc tiến hồn
lực của ngươi ngưng tụ. Chờ ngươi chữa trị tốt cho ta, lúc đó ta lại đem nó ra ngoài."
"Lão quái vật, ta cũng có một điều kiện."Đường Tam cũng biết Độc Cô Bác cũng không có gạt mình. Cũng không cần
quá đáng, ít nhất trước mắt hắn sẽ không có gì nguy hiểm, từ sự quan tâm của Độc Cô Bác đối với Độc Cô Nhạn thì chỉ cần mình uy hiếp không giải
trừ độc tố trên người Độc Cô Nhạn thì lão quái vật này sẽ không dám giết mình.
Độc cô bác nhíu mày,trên mặt toát ra một vẻ buồn cười ,"tiểu quái vật, ngươi có biết hay không hơn mười năm qua ngươi là người duy
nhất dám đưa ra điều kiện với ta. Cho dù là ngày đó Hoàn Đế của Thiên
Đấu đế quốc khi thấy ta cũng phải cung kính."
Đường Tam lại cười nói:"ta bây giờ hưởng thụ chẳng phải là đãi ngộ còn hơn cả Hoàng Đế sao? lão
quái vật, điều kiện của ta rất đơn giản, lúc ta điều chế giải dược thì
ngươi không được nhìn lén. Nơi này sẽ là chỗ ta điều chế, nên mỗi ngày
ngươi chỉ cần lo đồ ăn thức uống cho ta là đủ. Sau đó mỗi ngày đến giờ
ngươi phát bệnh thì mới được đến đây dùng thuốc. Ta cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian thì sẽ giải được độc cho ngươi ,chắc ít nhất
cũng phải hơn nửa năm đấy."
Độc cô bác gật đầu, hắn tự nhiên biết Đường Tam là sợ mình học lén phương pháp giải độc xong thì sẽ giết hắn. Với tâm tư kín đáo của thiếu niên trước mắt này khiến hắn có cảm giác
vừa tức vừa nể phục," Đường Tam,ngươi có nguyện bái lão phu làm sư phụ không?"
Nếu là một hồn sư bình thường. Nghe được lời này của Độc cô bác nói chỉ sợ
rằng sẽ cảm kích đến rơi nước mắt mà lập tức quỳ xuống đất bái sư, nhưng Đường Tam thì không như thế, hắn chỉ liếc mắt nhìn Độc cô bác một cái
nói:"lão quái vật. Ta hiểu được danh xưng này rất thích hợp với
ngươi. Ta không muốn thay đổi cách xưng hô, càng huống chi ngươi cho
rằng tại phương diện dùng độc ngươi có thể dạy cho ta cái gì chứ? nói
không chừng có nhiều thứ ngươi thậm chí phải nhờ ta chỉ giáo nữa ấy
chứ."
"ngươi...,được. được lắm Tiểu quái vật, rồi ta sẽ cho ngươi biết." Độc cô bác nén tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tam một cái,
lúc này mới bay lên trời rồi hướng trên núi mà đi, thoáng cái bóng người đa khuất dạng.
Độc cô bác vừa đi, Đường Tam giống như là mất đi khí
lực toàn thân, lập tức ngã xuống mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn
hển. Lúc này hắn mới phát hiện sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn mặc dù nắm chắc thành công nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn cũng không có
mười phần nắm chắc. Vạn nhất lão quái vật này không để ý hết thảy nổi
điên lên,vậy hắn lập tức sẽ biến thành một xác chết rồi.
Nhìn lại bốn phía. Nhìn những dược thảo trân quý xung quanh đã khiến buồn bực trong
lòng Đường Tam biến mất, khóe miệng hắn toát ra vẻ cười, Độc cô bác ơi
là Đôc Cô bác, xem ra ta thật sự cám ơn ngươi mới đúng. Nơi đây thật là
nơi tuyệt vời.
Tay hắn đột nhiên đút vào ngực rồi đem Cửu tiết phỉ thúy lấy ra, cổ tay run lên đem vứt nó xuống Băng Hỏa Lưỡng nghi nhãn.
Cửu tiết phỉ thúy do uống phải máu của hắn, nếu không được sự giúp đỡ của
Băng Hỏa lưỡng nghi nhãn thì kể cả nó độc hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng
chết. Mà chính mình có thể ngâm mình trong Băng hỏa lưỡng nghi nhãn lại
là bí mật mà Đường Tam giữ lại để bảo vệ tánh mạng nên hắn sẽ không bao
giờ biểu diễn trước mặt Độc Cô Bác.
sờ sờ bụng mình, Đường Tam cũng
không khỏi cười khổ. Hắn biết,viên đan châu này khiến mình không có biện pháp nào để chống lại. Ngay cả muốn láy nó ra cũng là điều không thể ấy chứ.
Đan châu cùng Độc cô bác tâm huyết tương thông, chỉ cần mình có hành động nào đó khác thường sẽ khiến Độc cô bác phát hiện ngay, như
vậy chính là tự tìm chết.
Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc rồi. Đường
Tam nhìn dược thảo chung quanh, trong lòng không khỏi oán than. Nơi này
mỗi một gốc cây đều là tuyệt thế tiên phẩm, nhưng mỹ vị cũng không thể
dùng nhiều một.
Đường Tam biết, nếu hắn nổi lòng tham mà ăn một lọai tiên phẩm dược thảo nào đó nữa thì chỉ sợ lập tức hắn sẽ gặp xui xẻo.
Chỉ có thể đợi đến khi mình đem Bát giác huyền băng thảo cùng Liệt hỏa hạnh kiều sơ trong cơ thể hoàn toàn hấp thu đi thì mới bớt được chút lo
lắng.
Dược thảo tiên phẩm ở chổ này ít nhất phải có bảy tám loại có
thể giúp hắn tăng cường hồn lực mạnh mẽ, ít nhất cũng có thể đưa hồn lực của hắn tăng lên ngoài năm cấp, thậm chí hơn.
Không quan hệ, không
thể ăn thì ta không có cách nào sao? Trong mắt Đường Tam toát ra ý cười, tay sờ sờ vào bên hông, một lúc sau đã thấy hắn cầm một đống bình nhỏ
nhắn, mỗi loại bình lại có sự khác nhau.
Vàng, Bạc, Đồng, Thiếc, Ngọc, Đá đủ các loại bình với các chất liệu bất đồng.
Những Đồ vật này đã sớm được Đường Tam chuẩn bị tốt để sau này đựng các loại
thảo dược thích hợp có thể chế tạo các loại ám khí, càng là dược thảo
trân quý thì càng yêu cầu cao đối với vật chưa đựng.
Có cái bắt buộc
phải dùng lọ Ngọc, lại có cái phải dùng lọ bằng vàng…. Cho nên Đường Tam mới chuẩn bị rất nhiều loại khác nhau như thế.
Đương nhiên bây giờ
còn không phải lúc thu thập dược thảo, Đường Tam kiểm tra lại các lọai
bình lọ lại một lần rồi sau đó lại cất lại vào Nhị thập tứ kiều minh
nguyệt dạ, sau đó bắt đầu nhận biết, phân chia lại các loại dược thảo
xung quanh băng hỏa lưỡng nghi nhãn.
có rất nhiều loại dược thảo,
trong đó lại có hàng chục loại có hình dạng khác nhau nhưng công hiệu
thì lại tương tự, thậm chí có nhiều loại nhìn không khác nhau mấy nhưng
công hiệu lại khác nhau như trời và đất vậy cho nên Đường Tam không muốn mình xảy ra sai sót gì. Đem bổ dược biến thành độc dược thì ngay cả
trong Đường Môn cũng xảy ra, mà Đường Tam cũng chứng kiến nhiều chứ
không phải ít lần.
Độc có rất nhiều loại, nhiều công dụng khác nhau cho nên không thể coi thường rồi khiến nguy hiểm đến tính mạng.
Đêm đó,lúc Độc cô bác lại tới Băng hỏa lưỡng nghi nhãn mang thức ăn cho
Đường Tam thì không khỏi tức giận bởi vì Đường Tam chưa chuẩn bị thuốc
giải cho hắn. Mà lý do của Đường Tam cũng là cực kỳ chính đáng đó là nơi này vật gì cũng thiếu nên không có cách nào phối chế được.
Bất đắc
dĩ, Độc cô bác đành phải ở lại giảng giải cho Đường Tam chút kinh nghiệm phối thuốc mà thường ngày hắn sử dụng. Đường Tam lại đòi mang đến một
chiếc nồi đồng thật lớn ( Nồi để Luyện Đan chắc ).
tại chỗ này, lửa
căn bản là không cần, dương tuyền có độ ấm so với ngọn lửa gì cũng đều
kinh khủng hơn, cơ hồ chính là nham thạch rồi còn gì nữa cho nên cũng có công hiệu làm nóng chảy cả Kim loại.
Cứ như vậy, từ những ngày sau
đó vào mỗi buổi sáng Đường Tam luôn ở dưới Băng hỏa lưỡng nghi nhãn. Chỉ cần Độc cô bác vắng mặt, hắn lại đem thân thể mình ngâm trong Băng hỏa
lưỡng nghi nhãn để tiến hành tu luyện.
như vậy chẳng những có thể xúc tiến Huyền thiên công vận chuyển, đồng thời cũng có thể hấp thu dược
lực của Bát giác huyền băng thảo cùng liệt hỏa hạnh kiều sơ nhanh hơn.
buổi chiều là thời gian luyện thuốc, hắn cũng rất nhiều năm không động đến
công tác này nên hắn cực kỳ cẩn thận vì không muốn gặp phải sai sót.
Theo thời gian thôi đi mới dần dần thuần thục hơn.
Bất quá, Đường Tam dù sao cũng là xuất thân từ Đường môn, mà hắn lại là một cao thủ trong
việc luyện chế độc dược, luyện chế bổ dược thì hắn không được như thế,
đây cũng là điều khiến hắn tiếc nuối nhất của hắn. Đường Tam dùng suốt
thời gian ba tháng mới đem các loại dược thảo xung quanh Băng hỏa lưỡng
nghi nhãn nhận biết một cách rõ ràng, cơ hồ mỗi loại độc dược đều đã
được hắn nếm thử qua một ít.
Về phần chế xuất thuốc giải cho Độc cô
bác thuốc kỳ thật cũng chẳng có gì là khó khắn cả, chỉ là một chút thuốc Thư Cân hoạt huyết mà thôi, nhưng mỗi một loại thuốc này hắn đều cho
vào một giọt máu của mình.
Nhưng thật ra độc cô bác lại bị Đường Tam
lừa, trên người hắn thì chỗ mấu chốt độc nhất lại chính là bát giác
huyền băng thảo cùng liệt hỏa hạnh kiều sơ hai loại dược thảo cực đoan
này.
Chỉ là Đường Tam cũng không phải thật sự lừa hắn, nếu Độc cô bác trực tiếp ăn vào hai loại dược thảo này, độc công trong cơ thể lập tức
sẽ bị hủy luôn.
Nhưng thông qua điều chế của Đường Tam thì dược tính
đã ôn hòa hơn nhiều, hơn nữa số lượng lại nhỏ nên hiệu quả trị độc lại
rất phù hợp.
Lúc độc cô bác dùng một thời gian thì Độc tố cắn trả
từng mang đến thống khổ cho hắn rõ ràng đã giảm bớt, sau đó hắn tiếp tục làm theo lời Đường Tam, chậm rãi đem độc tố thu vào hồn cốt của mình,
chẵng những thực lực không có yếu bớt, hơn nhiều năm chưa từng đột phá
bình cảnh của chín mươi mốt cấp nay lại có dấu hiệu đột phá.
phải
biết rằng, lúcvượt qua chính mươi cấp, mỗi một cấp đều là một bình cảnh
thật lớn, Độc cô bác cũng đã dừng lại ở đây mười năm rồi. Cho nên khi
thấy có Dấu hiệu đột phá đã khiến hắn hưng phấn như điên?
giải dược
có tác dụng làm cho Độc cô bác đã có thái độ rõ ràng tốt hơn nhiều với
Đường Tam, chẳng những thân thiết nhiều hơn, hơn nữa lúc hắn lên dùng
thuốc giải cùng với thức ăn thì còn giảng giải cho Đường Tam rất nhiều
tri thức của các lọai dược thảo cũng như nhiều loại hiểu biết khác nữa.
Đường Tam kế thừa chính là năng lực dùng độc của Đường môn, Nhưng dược thảo ở kiếp trước của hắn so với dược thảo ở kiếp này thì không giống nhau. Mà trong thế giới này lại không có ai hiểu biết về độc dược hơn Độc Cô Bác được. cho nên từ hắn khiến Đường Tam học được rất nhiều thứ có ích.
Mà độc cô bác theo thời gian ở cùng Đường Tam cũng khiến hắn càng ngày
càng kinh ngạc, thiếu niên chỉ có hơn mười tuổi này nhưng lại có hiểu
biết kinh người như vậy, trong lúc giải thích các loại độc vật thậm chí
làm Độc Cô Bác sinh ra cảm giác hiểu biết của mình vẫn hạn hẹp nhiều
lắm. Lúc đầu Đường Tam cự tuyệt đề nghị bái Độc cô bác thành sư phụ đã
khiến Độc cô bác hết sức phẫn nộ, nhưng sau khi trải qua một đoạn thời
gian, Độc cô bác phát hiện Đường Tam cũng không phải tự đại, tại phương
diện dùng độc tuy kinh nghiệm của hắn không bằng mình nhưng các loại tri thức lại không kém so với mình, hai người tham thảo lẫn nhau đã khiến
phương diện dùng độc của cả hai đều có lợi rất lớn. Trong lúc đó sự cảnh giác lẫn nhau cũng vô hình biến mất trong lòng họ.