Bọn họ thấy Độc Cô Nhạn nhào vào lòng ông nội, Độc Cô Nhạn tự nhiên cũng thấy được bọn họ, khi ánh mắt của nàng dừng trên người Đường Tam, sắc
mặt rõ ràng biến đổi, ôm cổ Độc Cô Bác, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng
nói vài câu gì đó.
Lúc trước, khi Tần Minh trở về, nhân tiện kể lại
cho bọn chú nghe về tuổi của Sử Lai Khắc thất quái, nhằm kích thích
thành viên của Hoàng đấu chiến đội tu luyện chăm chỉ hơn. Độc Cô Nhạn
rất hỏi rất kỹ về Đường Tam, lần này nàng chạy đến đây chính là muốn
chứng kiến bộ dáng của kẻ kiêu ngạo đã đánh bại mình, không ngờ lại gặp
ông nội ở đây. Mà trong đám Sử Lai Khắc thất quái, Đường Tam mặc dù bình thương, nhưng dáng người cùng ánh mặt lại không thay đổi được, nàng
liếc mắt một cái tự nhiên nhận ra ngay.
Khi Độc Cô Bác ngẩng đầu lên
thì đám Sử Lai Khắc học viện đã đi ra khỏi Giáo uỷ đại sảnh, ánh mắt hắn dừng trên bóng lưng của Đường Tam một chút, môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ
nói với Độc Cô Nhạn cái gì đó. Độc Cô Nhạn trên mặt nhất thời hiện ra vẻ mỉm cười nũng nịu, lại chui vào trong lòng Độc Cô Bác.
"Ba vị Giáo uỷ, thực xin lỗi, ta nghĩ, ta cũng phải rời khỏi Học viện."
Người nói chính là Tần Minh, lúc này hắn trên mặt lộ vẻ bi phẫn thực sự, sư
trưởng nhịn nhục, mà bản thân mình lại không có khả năng khuất nhục đối
phương, đây là một chuyện vô cùng thống khổ, nhưng bất luận thế nào đi
chăng nữa, hắn cũng không cho phép bản thân mình lưu lại. Bất luận nơi
này có rất nhiều đãi ngộ, nhưng trong lòng hắn, vĩnh viễn không bao giờ
có thể so sánh với nơi khởi điểm của hắn, Sử Lai Khắc học viện.
Ba vị Giáo uỷ đồng thời cả kinh, mà ngay cả vị Tuyết Tinh thân vương kia cũng giật mình. Địa vị của Tần Minh tại Hoàng gia học viện kỳ thật so với
đám người Phất Lan Đức biết còn cao hơn rất nhiều. Có thể nói chỉ thua
ba vị giáo uỷ này. Dù sao, vị trí của hắn bây giờ, trong Vũ Hồn điện đều có ghi lại, là người trẻ tuổi nhất trong số những người đạt đến sáu
mươi cấp, tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Ba vị Giáo uỷ khẳng định khi
đến sáu mươi tuổi Tần Minh có thể trở thành một vị Phong Hào đấu la.
Một vị Phong hào đấu la xuất hiện, đối với học viện có ý nghĩa trọng đại,
cho dù là đối với cả Thiên đấu đê quốc mà nói, cũng cực kỳ quan trọng.
Giờ phút này, Tuyết Tinh thân vương trong lòng rốt cục cũng có chút hối
hận, chau mày. Nhưng lúc này hắn tự nhiên không thể nói gì, nếu không
chẳng phải là tự mình tát mình hay sao?
Mộng Thần Ky tiến về phía trước ngăn Tần Minh lại, "Tần lão sư, chuyện này có thể chờ chúng ta cẩn thận thương lượng lại rồi
nói được không, chuyện hôm nay chúng ta nhất định phải tấu lên bệ hạ,
nhờ bệ hạ chủ trì công đao."
Tần Minh lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ kiên định, nhàn nhạt nói: "Nơi này là Thiên Đấu hoàng gia học viện, dù sao cũng thuộc về hoàng thất.
Hoàng thất đã chán ghét ngươi của Sử Lai Khắc học viện chúng ta,Tần Minh này làm gì có mặt mũi lưu lại. Ba vị Giáo uỷ, hảo ý Tần Minh xin tâm
lĩnh. Năm đó lúc đến Tần Minh cũng có một thân, hôm nay rời đi như cũ
cũng một thân. Ba vị giáo uỷ bảo trọng, tình cảm chiếu cố những năm gần
đây xin Tần Minh khắc trong tâm khảm, sẽ có ngày hồi báo. Cáo từ".
(khi đến một thân, khi đi một thân -> Lúc đến tay trắng, lúc đi tay trắng.)
Hắn không cho ba vị Giáo uỷ có cơ hội giữ lại, thúc dục hồn lực, thân hình
chợt loé lên, chạy ra khỏi Giáo uỷ đại sảnh, đuổi theo đám người Sử Lai
Khắc học viện.
Mộng Thần Ky dậm chân mạnh một cái, hướng về phía Tuyết Tinh thân vương giận dữ hét: "Thân vương điện hạ, ngươi hồ đồ hả. ngươi có biết những người vừa rồi là loại nhân tài như thế nào không? Ngươi, ngươi, ngươi…" Hắn đáp ứng với mọi người Sử Lai Khắc học viện không nói ra chuyện
Đường Tam có được ngoại phụ hồn cốt, lúc này khí nóng dâng lên, hồn lực
ba động một trận.
Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: "Việc đã đến nước này rồi, nhiều lời vô ích. Ba vị nếu đã có ý tấu lên bệ hạ, ta cũng không thể nói gì nữa. Cáo từ." Nói xong hắn dẫn Tuyết Băng đi ra ngoài, nhưng lại không chào Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác cũng không có vội vã rời đi, liếc mắt nhìn ba vị Giáo uỷ, "Một đám người đến không đạt đến tám mươi cấp, hồn sư như vậy thì có gì đáng giữ lại. Ba người các ngươi thực sự già rồi."
Mộng Thần Ky cả giận nói: "Ngươi thì biết cái gì. Cũng đúng, bọn họ quả thật chưa ai đạt đến cấp tám
mươi, nhưng ngươi có biết tiềm lực của bọn chúng lớn đến mức nào không?
Có lẽ chỉ hơn chục năm nữa thôi, trong những người đó sẽ xuất hiện Phong hào Đấu La. Tuyết Tinh thân vương hôm nay làm như vậy, là đã đem đế
quốc đẩy xuống vực sâu rồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc ngày hôm nay
không khiến bọn chúng ghi hận ư?"
Độc Cô Bác hừ một tiếng, "Việc đó vào ta không quan hệ gì cả. Nhạn Nhạn, gia gia phải đi, ngươi ở lại đây nhớ học hành cho tốt nhé."
Tuyết Tinh thân vương dẫn Tuyết Băng đi ra khỏi Giáo uỷ đại sảnh, sắc mặt rõ ràng trầm xuống. "Tuyết Băng, lần này ngươi cấp cho thúc thúc không ít phiền toái. Chuyện này có lẽ ba lão già kia sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tuyết Băng cười bồi nói: "Thúc thúc, chuyện hôm nay thực sự đa tạ ngài. Ngài đã thấy đám người Sử Lai
Khắc học viện, người nào cũng kiêu ngạo, nếu lưu bọn họ tại học viện,
sớm muộn gì cũng gây ra chuyện thôi."
Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi, việc đã đến nước này nhiều lời vô ích. Ngươi nhớ kỹ nếu phụ
hoàng có hỏi, ngươi phải nói bọn họ chủ động đánh ngươi. Nếu không phải
vì không đại ca ngươi suy yếu thực lực, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi dễ
dàng đắc tội với nhiều hồn sư như vậy sao? Tuyết Băng, ngươi cần phải cố gắng, bằng không, tương lai khi tranh vị, cho dù thúc thúc có muốn giúp ngươi, chỉ sợ cũng không giúp được. Ba vị Giáo uỷ kia ở trong lòng phụ
hoàng ngươi chiếm phân lượng rất lớn, đáng tiếc, bọn họ lại là người của đại ca ngươi."
Nhìn một hồi nháo kịch, nhưng trong đó lại ẩn
chứa bao nhiêu thâm ý, vị Tuyết Tinh thân vương này không giống như bề
ngoài dễ xúc động chút nào.
Đoàn người Sử Lai Khắc học viện trong quá trình xuống núi không ai nói gì, Tần Minh rất nhanh đuổi kịp, cũng chỉ
đi sau lưng Phất Lan Đức không nói một lời, nhưng từ sắc mặt của hắn có
thể thấy tâm tình kém đến mức độ nào. Xuống núi, lại được chứng kiến
tiểu hồ trong suốt dưới chân núi, chỉ là lúc này mọi người Sử Lai Khắc
không ai có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
"Viện trưởng, không bằng chúng ta gây dựng lại một cái Sử Lai Khắc học viện thật to đi" Mở miệng cính là Đái Mộc Bạch. Phất Lan Đức dừng chân, ngửa đầu nhìn
trời, mặc dù hôm nay mặt trời thưc nóng, nhưng lúc này trái tim hắn lại
có chút lạnh lẽo.
Đái Mộc Bạch tiếp tục: "Ngài vẫn không chịu nhận tài trợ của đệ tử, ta có thể hiểu được, nhưng từ bây giờ trở đi, cho dù là còn một hơi thở, chúng ta cũng sẽ không thể quên được chuyện ngày
hôm nay. Ngài yêm tâm, chúng ta sẽ không dùng tiền của gia đình để tài
trợ học viện. Chúng ta là Sử Lai Khắc thất quái, tự nhiên phải làm vài
việc giúp đỡ Sử Lai Khắc học viện. Chúng ta có thể đi tham gia đại đấu
hồn tràng, với cấp bậc kim đấu hồn chiến đội của chúng ta bây giờ, tuyệt đối có thể cấp đủ thu nhập cho học viện, có thể giúp chúng ta mở rộng
học viện hơn nữa. Một ngày nào đó, chúng ta phải khiến cho Thiên Đấu
hoàng gia học viện phải hối hận vì việc ngày hôm nay."
Đái Mộc
Bạch không nghi ngờ là lão Đại của Sử Lai Khắc thất quái, lời hắn vừa
nói ra, sáu người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đại sư thở dài một tiếng, nâng tay vỗ lên bả vai Phất Lan Đức, "Phất Lan Đức, thực xin lỗi, chuyện này là ta không đúng."
Phất Lan Đức lắc lắc đầu, "Chuyện này không quan hệ đến ngươi, là chúng ta không may thôi. Không biết vì
cái gì, ta bây giờ không có một chút tâm tình nào muốn tái lập học viện
nữa. Có lẽ là bởi vì một vài năm nay thực sự quá mệt mỏi rồi."
Triệu Vô Cực hỏi: "Chúng ta bây giờ nên làm gì?"
Trữ Vinh Vinh nói: "Không bằng đến toà thành của nhà ta đi, nơi này cách Thất bảo lưu ly tông không xa lắm."
Phất Lan Đức lắc lắc đầu, "Thôi bỏ đi, ta rốt cuộc cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác sống nhờ vả vào người khác. Vinh Vinh, cảm ơn hảo ý của ngươi."
Trữ Vinh Vinh vội la lên: "Viện trưởng, ngài yên tâm, gia đình của ta tuyệt đối sẽ không giống như
Thiên Đấu học viện, ngài cũng biết đấy, Thất bảo lưu ly tông chúng ta
hoan nghênh mọi hồn sư, nếu có kẻ nào cả gan nói gì mọi người, ta tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Không phải là Độc Đấu La sao, chờ ta trở về mời Kiếm thúc và Cốt thúc thúc ra mặt, đánh cho hắn răng rơi đầy đất."
Phất Lan Đức ánh mắt dần dần ngưng tụ, hắn biết bây giờ quyết định của mình
không chỉ liên quan đến bản thân, mà còn quan hệ đế mấy vị sư phụ cùng
với đám nhỏ Sử Lai Khắc học viện này nữa. Ổn định tâm tình, hắn lại xuất hiện khí thế của một vị Viện trưởng, "Như vậy đi, chúng ta đường xa
mà đến, trước tiên vào Thiên Đấu đế quốc thủ đô nghỉ ngơi một chút, hành động cho bước tiếp theo là gì, sau khi chúng ta thương lượng mới quyết
định được."
Đúng lúc này, Tần Minh đột nhiên tiến lên từng bước, phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt đám người Phất Lan Đức, "Viện trưởng, là ta không tốt, ngài trách phạt ta đi."
Phất Lan Đức vội vàng nâng hắn dậy, "Tần Minh, ngươi làm cái gì thế Ta như thế nào lại không biết trái tim ngươi đối với Sử Lai Khắc học viện như thế nào? Ngươi có thể đi theo chúng
ta, điều đó đủ để chứng minh ngươi vẫn luôn đặt Sử Lai Khắc học viện ở
vị trí quan trọng nhất, như vậy là quá đủ rồi. Nếu nói xin lỗi, phải là
ta mới đúng, là chúng ta đã phá huỷ tiền đồ của ngươi."
Tần Minh cười khổ một tiếng, "Tiền đồ? Nếu không có lúc trước được các sư phụ dạy dỗ, ta làm sao có tiền
đồ? Ta có chân, có tay, chẳng lẽ ly khai Thiên Đấu học viện lại không
thể tự sinh tồn hay sao? Để ta dẫn mọi người vào Thiên đấu thành. Vừa
rồi Đái học đệ nói rất đúng, ta rất đồng ý. Ta nghĩ nên lập một Sử Lai
Khắc học viện mới đi, viện trưởng, Sử Lai Khắc học viện vĩnh viễn đều là nhà của chúng ta, không ai trong chúng ta hy vọng chứng kiến nó chấm
dứt như vậy cả. Nếu ngài thực sự cảm thấy mệt mỏi, chúng ta có thể giúp
đỡ ngài chống đỡ gầy dựng lại Học viện."
Phất Lan Đức gật gật đầu, nhìn vài vị sư phụ khác, "Đi thôi, chung ta tới Thiên Đấu thành kiếm nơi dừng chân đã."
Từ Thiên Đấu hoàng gia học viện đến Thiên Đấu thành quả thật rất gần, đoàn người mang theo tâm trạng buồn bực đi một lúc đã tới thủ đô của Thiên
Đấu đế quốc.
Xa xa, đã có thể nhìn thấy cờ xí bay phất phới trên đầu
thành, Thiên Đấu thành là một trong hai toà thành thị có quy mô, kích
thước lớn nhất và cũng phồng hoa nhất trên đại lúc. Tường thành cao tới
trăm thước, toàn bộ là do đá hoa cương cứng rắn tạo thành. Phía trên và
phía dưới tường thành, binh lính tuần tra canh gác, người nào cũng một
thân khôi giáp, tay cầm trường mâu, từ trên người có thể nhìn thấy sát
khí tinh hãn toát ra.