Trong trạng thái điên cuồng mà mạnh mẽ, Đường Tam đã hoàn toàn quên đi
đau đớn, dùng khí phách mà ngưng tụ toàn bộ năng lượng của mình, sau đó, bất luận là năng lượng của Hải Thần ánh sáng, tinh thần lực, nội lực
của Huyền Thiên công, khí tức của bát chu mâu, khí tức của Hạo Thiên
Chuy, tất cả đều không phân biệt, đã hoà hợp lại thành một thể. Đường
Tam cảm giác được rõ ràng, toàn bộ lực lượng của mình chính là một thanh Hạo Thiên Chuy trong cơ thể, vẫn là sử dụng Hạo Thiên Chuy của Đại Tu
Di Chuy.
Năng lượng của ba con Thiên Quân Nghĩ Hoàng rốt cục từ trạng thái bị đánh tan một lần nữa ngưng tụ lại ở cùng một chỗ, thế nhưng,
cũng đã không còn lực trùng kích như lúc trước, chỉ là ngưng tụ nơi đó,
dường như bởi vì khiếp đảm trước khí phách ngất trời của Đường Tam mà
không dám lại tiếp tục trùng kích.
Ngươi không đến sao? Tốt thôi, ta sẽ đến!
Năng lượng mạnh mẽ được tinh thần lực của Đường Tam khống chế tiếp tục mang
theo khí thế trước nay chưa từng có, năng lượng khổng lồ của Hạo Thiên
Chuy trực tiếp đánh xuống luồng năng lượng kia.
Rầm rầm rầm rầm rầm-
mỗi một tiếng nổ mà bên ngoài không thể nào nghe được không ngừng nổ
trong cơ thể Đường Tam, mỗi một kích xuất ra, năng lượng ngưng tụ của
hồn hoàn ba huynh đệ Thiên Quân Nghĩ Hoàng lại bị đè ép mấy phần, năng
lượng vỡ ra trực tiếp bị Đường Tam dùng Hạo Thiên Chuy cắn nuốt, mạnh mẽ đồng hoá, căn bản không cho nó một chút cơ hội nào để mà giãy dụa.
Ngay cả Đường Tam cũng không biết mình đã xuất ra bao nhiêu chuy, đến cuối
cùng, đoàn năng lượng còn thừa không nhiều lắm của hồn hoàn cũng chủ
động nghênh đón, trực tiếp lấy chính bản thân mình mà dung nhập với
luồng năng lượng khổng lồ của Đường Tam. Dù vậy Đường Tam vẫn có cảm
giác chưa thấy vừa ý.
Dùng phương pháp như vậy mà hấp thu hồn hoàn,
Đường Tam không biết phụ thân mình đã từng trải qua hay chưa, nhưng cảm
giác tràn đầy thống khoái này thậm chí so với cảm giác võ hồn đã thêm
được hồn hoàn bản thân còn thấy thoải mái nhiều hơn.
Không còn mục
tiêu để công kích, trạng thái điên cuồng dần dần nhạt đi, đến lúc này
Đường Tam mới chú ý, kinh mạch trong cơ thể mình đã trở nên rất tán
loạn, rất tan nát, thống khổ kịch liệt kéo tới, nhưng hắn vẫn cắn răng
chống chọi, không để cho mình hôn mê. Sau đó, trong đầu hắn hiện lên câu nói của phụ thân, vĩnh viễn phải đứng thật thẳng, cho dù có chết đi
nữa!
Lúc này khắp trên thân thể Đường Tam đều có từng điểm màu vàng
nhạt, đó là máu tươi mà hắn phun ra trong lúc cơ thể bị trùng kích, lúc
hắn mở hai mắt ra, cảm giác trước mắt mình là một mảng mơ hồ, muốn nhìn
rõ ràng cảnh vật chung quanh cũng không làm được. Chính vì lấy thân thể
mình làm chiến trường cho nên tự tạo ra tổn thương thật lớn, nếu không
phải thân thể hắn đã đạt tới cảnh giới bán thần, sợ rằng lúc này đã mất
mạng.
Mơ mơ hồ hồ thấy Hải Thần Tam Xoa Kích cắm bên cạnh mình, lúc
nãy trong khi điên cuồng công kích, nương theo sự chấn động của thân
thể, hắn đã bỏ ra Hải Thần Tam Xoa Kích trên tay.
Đường Tam thong thả giơ tay phải lên, cánh tay phải dường như đeo một khối chì cực kỳ nặng, nhưng hắn vẫn cắn răng chống đỡ, nhích từ từ về phía Hải Thần Tam Xoa
Kích. Ý chí của hắn sau khi trải qua trận chiến trong cơ thể lúc nãy đã
tăng lên một lần nữa, có thể nói, trận chiến trong cơ thể này so với lúc hắn thật sự đối đầu với ba huynh đệ Thiên Quân Nghĩ Hoàng còn nguy hiểm hơn nhiều. Thậm chí không kém hơn lúc đối mặt với Ám Ma Tà Thần Hổ,
nhưng hắn vẫn chống chọi được, giống như đã vượt qua một cái vực sâu.
Cánh tay phải rốt cục đã chạm đến Hải Thần Tam Xoa Kích bên cạnh, tay phải
da dẻ tái nhợt nắm lấy cái cán nặng nề của Hải Thần Tam Xoa Kích. Cảm
giác lạnh lẽo thông qua lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, khí tức kia
hoà lẫn với nhau làm tinh thần Đường Tam chấn động. Vừa dùng lực mạnh
một chút, đau đớn kích liệt giống như toàn thân bị xé rách vậy, nhưng
Đường Tam vẫn bằng vào lực lượng của cánh tay phải mạnh mẽ kéo thân thể
của mình đi.
Khi hắn kéo chính mình đến bên cạnh Hải Thần Tam Xoa
Kích, làm một động tác là tựa lưng của mình vào đó, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng đã làm hắn phun ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi,
nhưng trong cơ thể lại thấy thoải mái rất nhiều. Khoanh chân ngồi xuống, cắn chặt hàm răng cố nén đau nhức ở khắp nơi, cứng rắn duy trì một chút thanh tĩnh ở linh đài mà bắt đầu tu luyện.
Đường Tam không chút do
dự đem toàn bộ năng lượng còn sót lại trong cơ thể rót vào đùi phải của
mình, khởi động năng lực chữa trị của hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi
phải. Lúc này, hắn phát hiện sáu khối hồn cốt trong cơ thể mình trở nên
cực kỳ nóng bỏng, cảm giác nóng bỏng này giúp hắn giảm bớt đi vài phần
thống khổ.
Một tia ánh sáng màu vàng lam từ đùi phải lan ra, rồi sau
đó tràn ngập khắp nơi trên cơ thể Đường Tam, giống như thân thể hắn bị
một cái lưới thật to màu vàng lam bao phủ. Năng lực chữa trị cường đại
bắt đầu phát huy tác dụng, kinh mạch hỗn loạn trong cơ thể Đường Tam,
kinh mạch bị phá nát đều đang khôi phục với tốc độ kinh người.
Dấu ấn của Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán phát sáng lên, Hải Thần Tam Xoa
Kích bị Đường Tam nắm chặt trong tay dần dần phát sáng lên, hoa văn màu
vàng rực rỡ cùng ánh sáng màu vàng lam trên người Đường Tam hoà lẫn với
nhau. Năng lượng của Hải Thần cũng truyền vào cơ thể Đường Tam, cùng với năng lực chữa trị của hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải dung hợp
lại, làm cho tốc độ khôi phục thân thể cường hãn của Đường Tam lại càng
nhanh hơn nữa.
Khi cơn thống khổ cực độ rút đi từng chút, thật ra
cũng là một thứ sảng khoái, lúc này Đường Tam cảm thụ được khoái cảm
này. Nhất là hắn dùng tinh thần lực nhìn vào bên trong, mắt thấy từng
đường kinh mạch hỗn loạn bắt đầu khôi phục đúng chỗ vốn có của nó, kinh
mạch bị phá nát sinh sôi trở lại rất nhanh. Thậm chí ngũ tạng lục phủ có chút lệch vị trí một lần nữa trở về vị trí cũ, cảm giác này giống như
vừa mới trùng sinh. Mỗi đường kinh mạch thông suốt đều lập tức khiến cho năng lượng trong cơ thể hắn tự động đi qua, trong nháy mắt tăng lên gấp vài lần, lưu chuyển thông suốt trong kinh mạch, lực lượng vốn cường đại bắt đầu tụ hợp từng giọt một.
Nương theo công lực tăng lên từng chút một, trong lúc Đường Tam hô hấp, Huyền Thiên công như sương mù bắt đầu
xuất hiện, nhưng lúc này sương mù bắt đầu chuyển màu, vốn màu trắng giờ
biến thành màu vàng, trong đó dĩ nhiên có nguyên nhân ánh sáng màu vàng
lam bên ngoài thân hắn cùng với ánh sáng của Hải Thần Tam Xoa Kích.Thế
nhưng bản thân sương mù trong cơ thể Đường Tam phóng xuất ra cũng không
còn là màu trắng đơn thuần, mà toả ra một chút vàng nhạt. Đồng thời
Đường Tam cũng phát hiện, lúc kinh mạch của mình khôi phục, hồn lực tăng lên rất nhanh, hơn nữa màu vàng của kinh mạch, gân cốt, nội phủ cũng
đều đậm hơn rất nhiều.
Đây là tác dụng do Đường Tam hấp thu ba cái
hồn hoàn, cũng là vì hắn rốt cục đã được Hạo Thiên chuy toàn diện thừa
nhận, bản thân và võ hồn có sự khế hợp làm cho thân thể lại có tiến hoá. Mặc dù hắn chưa đi tiếp nhận Hải Thần truyền thừa, nhưng song sinh võ
hồn cùng sáu khối hồn cốt đã làm cho hắn tiếp cận thần cấp ngày một gần
hơn, ít nhất sự cứng rắn của thân thể đã phát triển theo hướng ấy.
Mà Bỉ Bỉ Đông cho dù cũng có song sinh võ hồn cũng không xuất hiện tình
huống như thế này, đây có liên quan với tác dụng của Đường Tam năm đó ăn hai gốc tiên thảo cùng luyện kim thân nơi Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn. Cơ
sở của năm đó cho đến hiện tại mới hoàn toàn phát huy ra hết, thêm vào
Đường Tam được thần khí Hải Thần Tam Xoa Kích, cùng là song sinh võ hồn
giống như Đường Tam, nhưng Bỉ Bỉ Đông vẫn có chênh lệch không nhỏ về
phương diện thân thể. Nếu không, Đường Tam sao có thể chống lại Bỉ Bỉ
Đông?
Cũng như bên trong, màu vàng kim nhạt bên ngoài cũng dần dần
biến thành màu trắng thuần khiết, nhưng cũng chỉ là lúc ẩn lúc hiện, màu vàng nhạt và màu vàng lẫn lộn, dù sao, bản thể Đường Tam vẫn chưa chân
chính tiến vào cảnh giới thần cấp, muốn đem thân thể hoàn toàn tu luyện
đến thần cấp cũng là không thể. Nếu như thực sự như vậy, đối với hắn mà
nói ngược lại là phiền toái. Bởi vì cảnh giới và tu vi chưa đạt tới,
nhưng thân thể lại đạt tới thần cấp trước, sẽ gây trở ngại cho sự đề
thăng của hai cái kia.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khí
tức của Đường Tam phóng thích ra ngày càng mạnh mẽ, khí tức tiếp cận với thần này làm cho chung quanh đều nhốn nháo, đặc biệt nơi đây vốn là
trung tâm của Tinh Đấu đại sâm lâm, tất cả hồn thú đều biết, ở đây có
một hồn thú cường đại nhất đang sống, không con nào dám bén mảng đến
đây. Mà lúc này khí tức trên người Đường Tam phóng thích ra, làm cho tất cả hồn thú trong phạm vi trăm dặm đều cảm giác được mà sợ run từ trong
ra ngoài, không tự giác mà di chuyển sang hướng khác.
Đây cũng không
phải là hiệu quả sinh ra lúc Đường Tam cùng ba con Thiên Quân Nghĩ Hoàng chiến đấu, mà là sinh ra lúc hắn bắt đầu điên cuồng công kích năng
lượng dung hợp của ba cái hồn hoàn trong cơ thể.
Ngay cả chính Đường
Tam cũng không biết, lúc hắn dùng toàn lực công kích năng lượng dung hợp của ba cái hồn hoàn trong cơ thể, mỗi lần va chạm kịch liệt, sẽ có một
vòng khí màu vàng từ trên người hắn khuếch tán ra. Vòng khí màu vàng ấy
cũng không có năng lực công kích, chỉ là phóng thích khí tức, nhưng đây
lại là khí tức phóng thích của cường giả, thử hỏi, với thực lực Đường
Tam, thêm vào trạng thái điên cuồng lúc đó của hắn, có bao nhiêu hồn thú không sợ hãi chứ? Đó chính là ba động kinh khủng trộn lẫn hỗn tạp giữa
một tia khí tức thần cấp của bát chu mâu với khí tức của thần khí chân
chính của Hải Thần Tam Xoa Kích. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng
khiến cho không có bất cứ hồn thú nào có thể đến đây quấy rầy hắn từ lúc hắn bắt đầu hấp thu hồn hoàn cho đến bây giờ.
Một lần hấp thu ba cái hồn hoàn, chưa từng có trong lịch sử của giới hồn sư, huống chi là hấp
thu cùng lúc.Việc làm hiện tại của Đường Tam, có thể nói là khai sáng
đầu tiên của giới hồn sư, dưới các điều kiện phụ trợ cũng thật sự giúp
cho hắn thành công. Thân thể tăng lên hai võ hồn, mười bảy cái hồn hoàn
làm cho thực lực của hắn lại tiến hoá.
Lúc thân thể hắn dưới tác dụng của kỹ năng hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải- dã hoả thiêu bất
tẫn, xuân phong xuy hựu sanh- được chữa trị xong, Đường Tam vừa vui mừng vừa sợ hãi phát hiện, hồn lực mình tăng lên một bước dài, mặc dù không
đột phá chín mươi cấp, nhưng trải qua lúc trước cắn nuốt năng lượng của
Nhân Diện Ma Chu Hoàng, sau lại cắn nuốt ba con Thiên Quân Nghĩ Hoàng
cấp bậc chín vạn năm cùng với hồn hoàn của chúng, hồn lực của hắn đã
tăng vọt về chất, khoảng cách từ chín mươi lăm cấp đột phá đến chín mươi sáu cấp chỉ còn cách có một đường tơ.
Đây cũng là nhờ song sinh võ
hồn mang đến chỗ tốt, phong hào đấu la bình thường sau chín mươi sáu
cấp, cũng chỉ có thể bằng vào bản thân mà khắc khổ tu luyện, sao có thể
giống như Đường Tam tiếp tục thông qua hấp thu hồn hoàn của hồn thú
cường đại để tăng hồn lực của mình lên? Đó là nhờ vào chín cái hồn hoàn
cường đại của võ hồn thứ hai Hạo Thiên chuy trợ giúp Đường Tam duy trì
sự tăng tiến hồn lực. Ưu thế của song sinh võ hồn đến lúc này mới thật
sự thể hiện ra, Bỉ Bỉ Đông có thể ở độ tuổi như vậy mà tu đến chín mươi
chín cấp cũng là có quan hệ rất lớn đến phương diện này.
Năng lượng
bên ngoài cơ thể dần dần gom lại, dung hợp với bản thân, cảm giác nóng
rực của sáu khối hồn cốt truyền đến cũng dần dần mất đi, toàn thân trên
dưới đều mang lại cho Đường Tam một cảm giác hoàn toàn thông suốt, tinh
thần lực của hắn đã có xu thế khống chế chính xác đến từng sợi hồn lực
nhỏ nhất trong cơ thể.
Hít một hơi sâu, Đường Tam chậm rãi mở hai
mắt, ý niệm vừa động, cả người đã từ mặt đất bay lên lơ lửng, hắn cũng
không có sử dụng một chút hồn lực nào,chỉ bất quá là do ý niệm thúc đẩy
thân thể phát sinh biến hoá mà thôi, tựa hồ hắn hiện tại đã có thể hoàn
toàn thoát khỏi lực hút của đất vậy.
Hai chân đứng vững vàng trên mặt đất, giờ phút này, Đường Tam không nhịn được giơ cao Hải Thần Tam Xoa
Kích trong tay, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng dài. Tiếng huýt gió réo rắt nương theo năng lượng trong cơ thể hắn bốc lên ngày càng dâng cao,
khí phách "Ta đã thành công" rung động cả toà Tinh Đấu đại sâm lâm.
Sắp chín mươi sáu cấp, lúc đối mặt với Thâm Hải Ma Kình Vương tất nhiên lại càng nắm chắc, cảm thụ được Hải Thần Tam Xoa Kích cùng với mình càng
thêm hoà hợp năng lượng ba động của Hải Thần, vẻ hưng phấn trên mặt
Đường Tam khó có thể che giấu. Sau khi tu luyện Đại Tu Di chuy, tính
cách hắn xuất hiện thay đổi rất nhỏ, trầm ổn nội liễm không phóng đãng
không kềm chế như trước kia. Nếu như nói trước kia hắn giống mẫu thân A
Ngân, nhưng bây giờ tính cách hắn lại có chiều hướng giống phụ thân hơn. Trầm ổn mà khí phách.
- Hấp thụ tốt cả rồi sao?
Khi tiếng huýt
gió của Đường Tam dần dần tan biến, lúc cả người đang đắm chìm trong
hưng phấn và vui sướng, đột ngột không hề báo trước, một âm thanh nhàn
nhạt giống như một gáo nước lạnh xối lên đầu, vang lên bên cạnh hắn.
Linh hồn rung mình một cái, phản ứng đầu tiên của Đường Tam là thân thể lùi
nhanh, Hải Thần Tam Xoa Kích xuất ngang ra, hướng về phía thanh âm
truyền tới vẽ ra một vòng ánh sáng.
Thanh âm bất thình lình làm cho
hắn chấn động thật mạnh, phải biết rằng, lúc hắn chiến đấu với ba cỗ
năng lượng kia trong cơ thể, hắn vẫn phóng thích tinh thần lực của mình, cảm nhận được hết thảy xung quanh. Tuy hắn rơi vào trạng thái điên
cuồng, cũng không thể không quan tâm đến động tĩnh ở chung quanh, dù sao hắn cũng không thể để cho bản thân rơi vào hiểm địa. Chính là, từ đầu
đến cuối, hắn cũng không cảm giác được ngoài mình và ba con Thiên Quân
Nghĩ Hoàng ra còn bất cứ tánh mạng cường đại nào tồn tại, thế nhưng
thanh âm này lại xuất hiện đột ngột.
Không nghi ngờ gì, tinh thần lực của chủ nhân thanh âm này cao hơn Đường Tam, hơn nữa chênh lệch không
ít, nếu không hắn làm sao có thể ẩn núp thong dong dưới sự dò xét toàn
diện của tinh thần lực Đường Tam mà không bị phát hiện chứ? Trong những
cường giả mà Đường Tam nhận biết, dù cho là Bỉ Bỉ Đông cũng không có
năng lực như vậy! Thực lực của hắn đạt được tới trình độ như bây giờ,
cho dù là Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây hay là chính ông cố của mình ở đây, Đường Tam cũng có thể nắm chắc thông qua tinh thần lực của mình dò xét
mà tìm được dấu vết tồn tại của bọn họ.
Lúc gặp nguy hiểm, thường
thường cũng là lúc đầu óc của Đường Tam thanh tĩnh nhất, hắn trong nháy
mắt làm cho mình tỉnh táo lại từ trong hưng phấn và vui sướng, cấp tốc
phân tích nơi phát ra thanh âm này. Cơ hồ là trong nháy mắt hiện ra
trong đầu ba loại khả năng có thể không bị phát giác dưới tinh thần lực
của mình.
Khả năng thứ nhất, chính là chủ nhân thanh âm này sở hữu
một loại kỹ năng ẩn thân giống như Hãn Hải Hộ Thân Tráo của mình, hơn
nữa cái kỹ năng ẩn thân này còn có khả năng chống lại năng lực dò xét
của tinh thần lực. Khả năng thứ hai, chính là gặp phải một gã thuần
khiết mẫn công hệ phong hào đấu la, màcũng tương đương với võ hồn Tiêm
Vĩ Vũ Yến của Bạch Trầm Hương tu luyện hơn chín mươi cấp, bằng vào tốc
độ nhanh đến mức không gì sánh kịp, cũng có cơ hội thoát khỏi sự dò xét
của tinh thần lực của mình. Nếu như là hai loại khả năng này, đối với
Đường Tam cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hắn sợ chính là khả năng thứ ba. Chủ nhân thanh âm này về mặt tinh thần lực có thể hoàn toàn áp chế
mình, như vậy, hắn có thể ung dung xuất hiện bên cạnh mình mà không hề
bị mình phát giác. Mà loại địch nhân như vậy, chính là một sự uy hiếp
chí mạng.
- Không cần khẩn trương, nếu như ta muốn giết ngươi, lúc nãy ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Thanh âm bình tĩnh tiếp tục vang lên, lúc này Đường Tam phân biệt được, đây
là thanh âm của một nữ nhân, theo thanh âm truyền đến, từ sau một cây
đại thụ cách Đường Tam chỉ có hơn mười thước, một người bước ra.
Nàng mặc một bộ cung trang màu vàng, áo quần liền nhau, tựa hồ dùng tơ vàng
mà dệt thành, không có nhiều hoa văn trang sức, phong thái cổ xưa mà
thanh lịch, cổ áo màu vàng bao lấy cái cổ thon dài trắng nõn, đầu tóc
màu vàng rối tung sau lưng, cũng không có chải chuốt cẩn thận, cùng với
so với một thân cung trang chỉnh tề thì thật là đối lập.
Đôi mắt màu
vàng bình lặng như nước, không có nửa phần năng lượng ba động, nhìn qua
giống như một người bình thường, chính là, trong đôi mắt mà vàng của
nàng, Đường Tam có thể bắt được một vẻ đặc biệt, một vẻ mà hắn không thể nào hình dung được. Mà trên mi tâm của người này, có một dấu ấn Thiên
Sứ sáu cánh.
Mặc dù dấu ấn rất nhỏ, nhưng mắt Đường Tam vẫn thấy rõ
ràng, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tuyệt sắc, bộ dạng nàng nhìn
qua như là mười tám, mười chín tuổi.
Nàng xuất hiện có vẻ rất tự
nhiên, cũng không đột ngột như thanh âm nàng vang lên lúc nãy, phảng
phất như nàng vốn đã ở đó từ rất lâu rồi, sau đó mới xuất hiện ra. Cảm
giác hài hoà này ngược lại làm cho Đường Tam có cảm giác mười phần khó
chịu mà quái dị. Làm Đường Tam kinh ngạc nhất chính là, nàng có vẻ quá
bình thường, toàn thân trên dưới không có lấy một tia hồn lực ba động,
giống như một người bình thường vậy. Chính là, Đường Tam cẩn thận quan
sát trên dưới nhưng lại lập tức phát hiện, nữ nhân này hai chân cũng
không phải là đi trên mặt đất, mà là đi trên không trung, cách mặt đất
ba tấc, giống như là đạp trên Lam Ngân thảo mà đến!
Nếu chỉ bao nhiêu đó chưa đủ để làm cho Đường Tam cảm nhận được uy hiếp chí mạng, thì khi hắn thấy nữ nhân này, đem toàn bộ tinh thần lực mênh mông của bản thân
tập trung vào một chỗ, muốn khoá chặt đối phương, trong lòng hắn mới
chính thức cảm nhận được sợ hãi. Bởi vì hắn phát hiện, tinh thần lực của mình căn bản không cách nào xác định được đối phương, thậm chí y như
trước không có cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Dù là nàng chỉ là
một linh hồn, cũng phải có năng lượng ba động của linh hồn mới đúng,
nhưng là, cái gì cũng không có. Đúng thật là cái gì cũng không có!
Người này Đường Tam nhận biết, khi trước, hắn với nàng đã có một trận đại
chiến quyết định vận mệnh của Thiên Đấu đế quốc, trận chiến ấy, Đường
Tam là người chiến thắng cuối cùng. Thế nhưng, Đường Tam lại biết trong
trận chiến ấy, thật ra nữ nhân trước mắt có cơ hội giết chết mình. Nếu
lúc ấy nàng đồng ý liên thủ với bọn phong hào đấu la bên cạnh nàng, kết
quả trận chiến ấy có lẽ sẽ thay đổi. Thế nhưng, nàng đã không làm như
vậy, nàng có tôn nghiêm của hồn sư, cho nên tuy là địch nhân, ác cảm của Đường Tam đối với người này cũng không mạnh lắm. Tuy rằng nàng trở nên
trẻ hơn rất nhiều, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, Đường Tam vẫn có thể
khẳng định, chính mình không nhận lầm người. Chỉ là hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, nữ nhân này từng giả mạo thái tử Tuyết Thanh Hà của
Thiên Đấu đế quốc trong mười mấy năm dài, suýt nữa phá tan Thiên Đấu đế
quốc, làm sao đột nhiên lại ở nơi đây. Hắn còn nhớ rõ tên nàng, gọi là:
Thiên Nhận Tuyết.
Trong sự giật mình cùng một tia sợ hãi, Đường Tam
rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Bối rối, vĩnh viễn cũng không thể giải
quyết được vấn đề, chỉ có tỉnh táo phân tích vấn đề, dùng hết khả năng
lợi dụng ưu thế của bản thân đối mặt với vấn đề, mới có khả năng giải
quyết.
- Ngươi đến đây đã lâu lắm rồi sao?
Đường Tam mỉm cười, lạnh nhạt hỏi lại.
Thiên Nhận Tuyết thấy Đường Tam có thể bình tĩnh trở lại nhanh như vậy, trong đôi mắt đẹp không khỏi toát ra một tia thưởng thức, ưu nhã gật gật đầu:
- Đúng vậy, lúc ngươi bắt đầu đối mặt ba con kiến, phóng xuất ra lĩnh vực, ta cũng đã đến đây rồi …
Nghe xong những lời này, khoé miệng Đường Tam không khỏi hơi giật giật, lúc
mình phóng thích Lam Ngân lĩnh vực đã tới rồi? Đây có nghĩa gì? Có nghĩa là dù nàng ở trong phạm vi lĩnh vực của mình, mình cũng như trước không thể phát hiện được!
Lần trước đối mặt với nhau, Thiên Nhận Tuyết hơn bảy mươi cấp, Đường Tam hơn sáu mươi cấp. Khi đó Đường Tam biết rằng
Thiên Nhận Tuyết cũng là thiên tài, không kém hơn mình. Nàng còn có võ
hồn Thiên Sứ sáu cánh cường đại, cũng là cháu gái của Thiên Đạo Lưu, con gái của giáo hoàng Võ Hồn điện. Chính là, tại sao bây giờ mình lại
không nhìn thấu nàng?
- Đã lâu không gặp, nhìn qua, ngươi thay đổi rất nhiều!
Nụ cười trên mặt Đường Tam vẫn y như cũ, giống như là đang nói chuyện với một bằng hữu bình thường.
Thiên Nhận Tuyết thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, thật là đã lâu không gặp, thoáng cái đã qua sáu năm dài. Bình thường một đời người, cũng không có được bao nhiêu lần sáu năm! Ta thay đổi rất nhiều, không phải ngươi cũng vậy sao? Mới vừa rồi, ta chứng
kiến một màn thần kỳ nhất trong giới hồn sư từ trước tới nay. Sợ rằng,
trong đám cường giả tu luyện đến thần cấp, cũng không có trải qua kinh
nghiệm như ngươi khi nãy! Cùng lúc đối mặt với ba hồn thú tu vi đạt tới
cấp bậc chín vạn năm, lại cơ hồ là thuộc tính đơn thuần, đánh thắng bọn
chúng. Đây cũng chưa đáng kể gì, thần kỳ nhất chính là, ngươi cũng dám
cùng lúc hấp thu ba cái hồn hoàn của chúng, nhưng lại thành công. Ta
thật sự phải chúc mừng ngươi mới được!
Đường Tam cười khổ nói:
-
Có gì mà đáng chúc mừng chứ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, vừa rồi chỉ
là một chuyện ngoài ý muốn hay sao? Ngươi nghĩ rằng ta tự nguyện cùng
lúc hấp thu ba cái hồn hoàn hay sao? Ngươi phải nói là, hành động của ta là đi tìm chết mới đúng!
Thiên Nhận Tuyết nhẹ nhàng cười, nụ cười
tươi tắn của nàng phảng phất tồn tại một ma lực đặc thù nào đó, Đường
Tam nhìn thấy cũng không khỏi ngây người một chút. Trên tất cả cây cối
chung quanh, lá cây nhè nhẹ đong đưa, phát ra thanh âm xào xạt.
Từ
lúc thanh âm của Thiên Nhận Tuyết vang lên, tinh thần lực của Đường Tam
vẫn toàn lực phóng thích, lúc này hắn giật mình cảm thấy, trong phạm vi
mà tinh thần lực của mình có thể cảm nhận được, tất cả cây cối cũng có
cùng động tác, đồng thời phe phẩy lá cây của chúng, tựa hồ như say đắm
bởi nụ cười của Thiên Nhận Tuyết. Không chỉ là cây cối, ngoài cảm nhận
được khí tức của mình, ngay cả Lam Ngân thảo xung quanh người mình ra,
tất cả thực vật đều đang dùng các động tác bất đồng biểu lộ sự vui sướng của mình.
- Ta từng nghe nói qua nhất tiếu khuynh thành, không nghĩ
tới hôm nay lại thật sự kiến thức được, chỉ là, lần này là ngươi làm
nghiêng ngã cả Tinh Đấu đại sâm lâm!
Đường Tam cảm thán nói.
Thiên Nhận Tuyết lại càng tươi cười hơn nữa:
- Ta có thể hiểu, vì sao ngươi ca ngợi ta hay không?
Đường Tam ưu nhã khẽ vuốt Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay:
- Đương nhiên có thể, ta chỉ là trình bày một chuyện thật mà thôi.
Thiên Nhận Tuyết mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi vừa rồi cũng tự coi thường mình, không phải sao? Lúc ngươi
đồng thời hấp thu ba cái hồn hoàn, có lẽ là ngoài ý muốn. Nhưng lúc đó,
ngươi cũng hoàn toàn có thể lựa chọn không hấp thu chúng kia mà, thế
nhưng ngươi vẫn làm như vậy, vẫn hấp thu lấy chúng. Hơn nữa dùng một
phương pháp ta chưa từng nghe qua đem bọn chúng hoàn toàn dung hợp với
bản thân. Bất quá, vừa rồi bộ dạng ngươi thực sự quá doạ người, ta mấy
lần không nhịn được đã muốn giúp ngươi một tay. Chỉ là, nếu ta làm như
vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả hấp thu hồn hoàn của ngươi, ngược lại không có lợi. Mà ngươi đúng là đã sáng tạo một kỳ tích ngay trước
mắt ta, cùng lúc thu lấy ba cái hồn hoàn, lấy khí phách hùng bá thiên hạ làm cho chúng thần phục. Chuyện ấy làm cho ta không thể không nói ra
hai chữ bội phục. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không có đủ dũng khí để làm như vậy.
Nhìn thật sâu nữ nhân trước mặt Đường Tam phát hiện, bất luận
mình nhìn thế nào đi nữa, vẫn không thể nhìn thấu được nàng, trên mặt
toát ra một tia cười khổ:
- Thiên Nhận Tuyết tiểu thư, nếu như ta nhớ không lầm, chúng ta hình như là địch nhân …
Thiên Nhận Tuyết thở dài sâu kín:
- Trên thế giới này, không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Huống chi, cho là chúng ta có là địch nhân đi nữa, ta cũng
muốn có thể đối mặt ngươi đường đường chính chính, mà không phải là thừa cơ đánh lén. Có loại địch nhân vẫn có thể tôn trọng, không phải vậy
sao?
Đường Tam gật gật đầu:
- Ngươi là một hồn sư chân chính, nếu
không phải lập trường bất đồng, ta thật sự không muốn đối địch với
ngươi. Đáng tiếc, ta không làm như vậy được.
Lúc này, người toát ra nụ cười khổ lại là Thiên Nhận Tuyết:
- Tại sao chúng ta nhất định phải là địch nhân? Đường Tam, ngươi là hồn
sư có thiên phú cao nhất mà ta đã từng gặp qua, ta vừa rồi đã thấy,
ngươi hiện tại đã là một gã phong hào đấu la, thậm chí còn gần như muốn
đột phá chín mươi sáu cấp. Thế nhưng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Hai
mươi sáu? Hay là hai mươi bảy tuổi? Ngươi đã tạo nên quá nhiều kỳ tích
trong giới hồn sư. Có thể nói, nếu như ngươi ở Võ Hồn điện của chúng ta, dùng toàn lực Võ Hồn điện mà bồi dưỡng, thành tựu của ngươi có thể nói
là càng lớn hơn nữa, tương lai của ngươi càng không ai có thể tưởng
tượng được. Ta cơ hồ có thể khẳng định, trong tương lai không lâu, ngươi có thể nhất định bằng vào nỗ lực của mình mà đột phá cực hạn của loài
người, chân chính đặt chân đến cảnh giới trăm cấp.
Đường Tam mỉm cười:
- Ngươi muốn thuyết phục ta hay sao? Không thể không thừa nhận, thanh âm của ngươi rất có sức cuốn hút.
Thiên Nhận Tuyết nói với vẻ cô đơn:
- Đây là lần thứ hai ta thuyết phục ngưoi. Lần trước, ngươi không chút do dự cự tuyệt ta, cũng đã đánh bại ta. Mặc dù ta không rõ ngươi tại sao
lại làm được, tại sao mà bằng vào thực lực chỉ hơn sáu mươi cấp đánh bại được ta đã có vũ hồn chân thân. Nhưng ta quả thật xác nhận đã thua,
thua một cách tâm phục khẩu phục. Thế nhưng, ngươi hiện tại đã không
phải là đối thủ của ta. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta đánh bại ngươi,
mới vui vẻ mà bằng lòng nghe ta nói chuyện hay sao?
Đường Tam cười,
nụ cười của hắn rất là tuỳ ý, ưu nhã quý tộc, hơn nữa có mấy phần phóng
đãng không kiềm chế được. Mặc dù nụ cười của hắn không thể giống Thiên
Nhận Tuyết, làm khuynh đảo cả Tinh Đấu đại sâm lâm, nhưng cũng đã làm
Thiên Nhận Tuyết có chút ngây người. Sáu năm không gặp, nam nhân trước
mắt nàng đã có thêm một chút mị lực.
- Thiên Nhận Tuyết tiểu thư, ta không phải đang một mực chăm chú nghe ngươi nói sao?
Ánh mắt Thiên Nhận Tuyết dần dần trở nên nghiêm trọng, cảm giác dễ dãi lúc
nãy đã dần dần biến mất. Đường Tam nhất thời cảm giác được, dường như
không khí trong trời đất cũng theo vẻ mặt của nàng mà phát sinh biến
hoá, tất cà thực vật lúc trước chớp lên cũng lập tức nhập vào trong một
cảnh giới yên lặng khác thường.
- Đường Tam, gia nhập Võ Hồn đế quốc đi, chuyện gì Thiên Đấu đế quốc có thể cho ngươi, Võ Hồn đế quốc cũng có thể!
Đường Tam tựa hồ cũng không bị hào khí ngưng trọng xung quanh làm cho ảnh hưởng, mỉm cười nói:
- Vua mới của Thiên Đấu đế quốc Tuyết Băng bái ta làm sư phụ, cùng hắn
ngang hàng, sắc phong Lam Hạo vương, chuyện này chỉ sợ là ngươi không
biết.
Chuyện làm Đường Tam không nghĩ tới là, nghe xong những lời của hắn, Thiên Nhận Tuyết dĩ nhiên cũng không do dự nói:
- Ngoài chuyện không thể nhận ngươi làm đế sư ra, những cái khác ta đều có thể cho ngươi giống như vậy!
Đường Tam ngẩn ngơ, mặc dù hắn biết Thiên Nhận Tuyết coi trọng mình, nhưng là không nghĩ tới coi trọng tới mức như vậy, không nhịn được nói một cách
kinh ngạc:
- Thiên Nhận Tuyết tiểu thư, nữ hoàng của Võ Hồn đế quốc
là Bỉ Bỉ Đông, tựa hồ không phải là ngươi. Bỉ Bỉ Đông hận ta tận xương
tuỷ, cho dù ngươi là con gái của giáo hoàng đời trước, sợ rằng nàng cũng không nghe lời ngươi đâu.
Nghe ba chữ Bỉ Bỉ Đông, sắc mặt Thiên Nhận Tuyết nhất thời trầm xuống, vẻ mặt xinh đẹp phủ lên một tầng băng giá:
- Đó là chuyện trước kia, lúc ta đi tới Trưởng Lão điện, bắt đầu từ đó,
Võ Hồn đế quốc trong tương lai cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của
một mình ta.
Đường Tam gật gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi quả thật có thực lực này, Bỉ Bỉ Đông dù rất mạnh, thế nhưng nàng vẫn không phải là thần.
Vẻ mặt lạnh lẽo của Thiên Nhận Tuyết tan biến, mỉm cười:
- Ngươi đã nhìn ra rồi sao?
Đường Tam bất đắc dĩ nói:
- Với phương thức xuất hiện của ngươi, nếu ta còn nhìn không ra, vậy làm
sao có thể nhận được sự khen ngợi của ngươi lúc nãy? Mặc dù hồn lực của
ta không cao lắm, nhưng tinh thần lực của ta cũng không dưới Bỉ Bỉ Đông. Ngay cả ta còn không thể phát hiện khí tức của ngươi tồn tại, như vậy,
đáp án cũng đã rõ ràng. Lực lượng linh hồn thì ta có thể phát hiện, thế
nhưng lực lượng của thần thì ta không có cách nào dò xét. Ta nói đúng
chứ, Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết tiểu thư?
Thiên Nhận Tuyết
nhìn Đường Tam, lâu đến nửa ngày cũng không nói gì, ánh mắt nàng mặc dù
bình lặng mà nhu hoà, nhưng vẫn như trước làm cho Đường Tam cảm thấy một loại áp lực đặc thù, áp lực trực tiếp đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Thật lâu sau, Thiên Nhận Tuyết mới thở dài sâu kín:
- Xem ra, sự hiểu biết của ta đối với ngươi vẫn còn quá ít. Không nghĩ
tới, ngươi có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, xem ra, ngươi đối với
cảnh giới thần cũng có sự hiểu biết nhất định.
Đường Tam cười cười:
- Người phải kinh ngạc là ta mới đúng, ta làm thế nào cũng không nghĩ ra
được, chỉ mấy năm ngắn ngủi không gặp, ngươi cũng đã hoàn thành giấc
mộng của phong hào đấu la, cũng có thể là giấc mộng của tổ phụ ngươi,
Thiên Đạo Lưu tiền bối, trăm cấp thành thần. Vốn ta tưởng rằng, người
của Võ Hồn đế quốc có hy vọng nhất làm được chuyện này phải là Bỉ Bỉ
Đông mới đúng.
- Nàng? Nàng cũng xứng đáng thành thần sao?
Thiên Nhận Tuyết cười lạnh một tiếng:
- Một nữ nhân tâm địa hắc ám, sao xứng đáng thành thần chứ? Đường Tam, ta nhìn ra được, ngươi cũng đang trên con đường này mà tiến rất nhanh, vũ
khí trong tay ngươi ta cũng không có cách nào nhìn thấu đã chứng minh
điểm này, đây chính là một kiện thần khí chân chính. Cơ sở của bản thân
ta so với ngươi thâm hậu hơn, sáu năm qua lại có tổ phụ toàn lực tương
trợ mới có thể đạt được như ngày hôm nay. Thế nhưng ngươi lại đạt được
cảnh giới phong hào đấu la, hơn nữa đạt được trình độ như thế, làm cho
ta mười phần khâm phục. Ngươi đã biết ta trở thành Thiên Sứ Chi Thần,
chúng ta cũng không cần phải nhiều lời nữa. Thiên Đấu đế quốc có thể
phong cho ngươi chỉ là Lam Hạo vương của Thiên Đấu đế quốc mà thôi, nếu
như ngươi chịu gia nhập Võ Hồn đế quốc, khi ta thống nhất cả đại lục,
ngươi là Lam Hạo vương của cả đại lục, ngang hàng với ta.
Đường Tam nhìn chăm chú vào Thiên Nhận Tuyết, trầm tĩnh nói:
- Ta không hiểu, vì sao ngươi lại coi trọng ta như thế, chỉ là nhìn trúng tiềm lực của ta hay sao? Ngươi không sợ đến lúc ta trở thành thần, sẽ
tiếp tục chia rẽ Võ Hồn đế quốc sao?
Thiên Nhận Tuyết mỉm cười:
-
Ngươi là người không giữ lời hứa hay sao? Nếu như vậy, chỉ có thể trách
ta đã nhìn lầm người. Về phần tại sao ta lại nhìn trúng ngươi, chỉ sau
khi ngươi quyết định gia nhập Võ Hồn đế quốc, ta mới có thể cho ngươi
biết, Bây giờ, nói cho ta biết đáp án của ngươi đi, ta tin rằng, với lực liên thủ của hai ta, đại lục không ai có thể chống lại.
- Vậy đánh thôi!
Đường Tam thản nhiên nói.
Thiên Nhận Tuyết ngẩn ngơ, nhìn Đường Tam không thể tin được:
- Ngươi đã biết rõ ta trở thành thần, còn muốn lựa chọn chiến đấu với ta sao?
- Người thì sao chứ? Thần thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết trên thế gian này có một số việc là không thay đổi được hay sao? Có một câu có
thể ngươi chưa từng nghe qua, để bây giờ ta dạy cho ngươi.
- Là câu gì?
Sắc mặt Thiên Nhận Tuyết đã bắt đầu trở nên khó coi.
Đường Tam như chém đinh chặt sắt, nói từng chữ một:
Thà … làm … ngọc … vỡ …, không … làm … ngói … lành …!