- Đã biết rõ ta đã thành thần, vẫn muốn chiến đấu với ta hay sao?
-
Người thì sao chứ? Thần thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết trên thế
gian này có một số việc là không thay đổi được hay sao? Có một câu có
thể ngươi chưa từng nghe qua, để bây giờ ta dạy cho ngươi.
- Là câu gì?
Sắc mặt Thiên Nhận Tuyết đã bắt đầu trở nên khó coi.
Đường Tam như chém đinh chặt sắt, nói từng chữ một:
- Thà … làm … ngọc … vỡ …, không … làm … ngói … lành …!
- Ngươi …
Thiên Nhận Tuyết sắc mặt đại biến, nụ cười vụt tắt, một cỗ uy nghiêm không
cách gì hình dung được từ trên người nàng toả ra, áp lực tới trước mặt
làm Đường Tam có cảm giác hai chân hơi run rẩy, nếu không có Hải Thần
Tam Xoa Kích trợ giúp, chỉ sợ hắn phải thối lui rồi.
Một tầng ánh
sáng vàng mờ mịt như sương hiện ra bên ngoài thân thể nàng, trong phút
chốc, cả người nàng như trở thành trung tâm của đất trời, hoà hợp với
nguyên khí của thiên địa thành một thể làm Đường Tam có cảm giác Thiên
Nhận Tuyết trước mắt như là không có thật, thân thể của nàng giống như
tràn ngập khắp không gian, mà cũng không phải thật sự đang đứng trước
mặt mình.
Đây là lực lượng của thần sao? Cảm thụ được áp lực nguyên
khí khổng lồ trong thiên địa, từ trong lòng Đường Tam sinh ra một cảm
giác vô lực, chỉ mới xuất ra khí tức mà đã sinh ra lực đè ép lớn như
vậy, có thể tưởng tượng, lực lượng của thần sẽ đạt tới mức nào.
Toàn
thân Thiên Nhận Tuyết chỗ nào cũng phát sáng, tựa hồ chỉ cần giơ tay
nhấc chân cũng có thể nắm giữ tất cả xung quanh. Hải Thần Tam Xoa Kích
trong tay Đường Tam truyền đến một cỗ nhiệt lưu ấm áp, tựa hồ nó hưng
phấn và khát vọng va chạm với Thiên Sứ Chi Thần trước mặt. Nhưng trong
lòng Đường Tam cũng vì vậy mà nổi lên một tia khổ não, Hải Thần Tam Xoa
Kích là chân chính thần khí, nó đương nhiên sẽ không e ngại bất kỳ đối
thủ nào. Chính là mình là người sử dụng nó, vẫn chưa đạt tới thần cấp.
- Đường Tam, chẳng lẽ ngươi cho rằng, hôm nay có thể may mắn mà thoát khỏi tay ta hay sao?
Hai mắt Thiên Nhận Tuyết nhìn chăm chú Đường Tam, ánh mắt lạnh như băng mà
tràn ngập lực áp bức dường như muốn chiếu thẳng vào trong linh hồn của
hắn.
Đường Tam lắc lắc đầu:
- Chẳng lẽ ngươi không hiểu lời nói
của ta hay sao? Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Ta không nghĩ tới
hôm nay có thể may mắn thoát chết, nhưng dù chết, ta cũng không trở
thành một kẻ đầu hàng với vẻ khúm núm. Cha của ta từng dạy, một nam nhân bất luận lúc nào, cũng phải đứng cho thật thẳng!
Vừa nói, Đường Tam
khẽ động Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, một tiếng ầm vang lên, lấy
thân thể hắn làm trung tâm, trong chu vi mười thước mặt đất nứt ra, khí
thế cường thịnh pha lẫn chiến ý ngập trời, thật sự ngăn cản uy áp bao
phủ nơi nơi của Thiên Nhận Tuyết.
Sự kiên định của Đường Tam mang theo vài phần bá đạo làm cho Thiên Nhận Tuyết thoáng thất thần, nói theo bản năng:
- Ai bảo ngươi khúm núm chứ, chẳng lẽ ngươi không nghe ta nói rõ ràng
sao? Ta chỉ hy vọng hai ta liên thủ, không phải là muốn ngươi phải thần
phục ta.
Đường Tam cười lạnh một tiếng:
- Buông bỏ lý tưởng của
mình, so với thần phúc thì có gì khác chứ? Đổi lại là ngươi, ngươi có
buông bỏ thân nhân, quốc gia của mình cùng tất cả mà thần phục hay
không? Sinh Tồn, ta cũng muốn. Đạo Nghĩa, ta cũng muốn. Nếu như không
thể trọn vẹn cả hai đường, đành chọn Đạo Nghĩa mà bỏ Sinh Tồn vậy.( Lời
Mạnh Tử).
- Ngươi …
Lửa giận trong lòng Thiên Nhận Tuyết rốt cục đã bốc lên cao, nhưng sau đó, Đường Tam đã ra tay trước.
- Xem kích!
Trong lúc hét to, kim quang mạnh mẽ phóng ra.
Vừa trích dẫn lời Mạnh Tử, đã làm khí thế Đường Tam trong nháy mắt tăng lên đỉnh điểm, chân trái Đường Tam chợt tiến lên phía trước một bước, Hải
Thần Tam Xoa Kích từ dưới hướng lên trên không sai một ly điểm vào trước ngực Thiên Nhận Tuyết. Cùng lúc xuất thủ Hải Thần Tam Xoa Kích, dấu ấn
Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán hắn cũng phóng ra một đạo kim quang
trong sáng chiếu vào trên Hải Thần chi tâm. Trong nháy mắt kim quang dày đặc, Hải Thần chi lực hoàn toàn bành trướng ra, nhìn qua thấy một kích
đơn giản nhưng Đường Tam đã quán chú toàn bộ lực lượng vào trong đó, lấy chân trái đạp lên trước mà phát lực, lực lượng bùng nổ trong nháy mắt
khuếch tán ra, năng lượng ba động mạnh mẽ tụ hợp trên lưỡi của Hải Thần
Tam Xoa Kích. Một luồng ánh sáng vàng theo gió trong nháy mắt xuất ra
như muốn nổ tung, chung quanh Hải Thần Tam Xoa Kích, không khí vặn vẹo
như con rắn, tất cả năng lượng phát ra bị Đường Tam khống chế hoàn toàn
ngưng tụ vào một chiêu thẳng tới này.
Một kích này, là một kích mà
khí thế của hắn đạt tới đỉnh điểm, không phải hồn kỹ nhưng còn mạnh hơn
cả hồn kỹ. Lúc công kích, võ hồn Lam Ngân Hoàng đã phóng thích ra, đồng
thời phóng thích ra, còn có thần khí Hải Thần Tam Xoa Kích.
Cường giả thần cấp đến tột cùng là mạnh đến mức nào, Đường Tam không biết, nhưng
từ khí tức mà Thiên Nhận Tuyết phát xuất ra hắn đã minh bạch, trận chiến này rất có thể là trận chiến gian khổ nhất của mình từ trước tới nay.
Khả năng may mắn thoát khỏi sợ rằng không tới một thành, chỉ có toàn lực ứng phó mới có thể tìm được một đường sinh cơ. Cho nên, vừa ra tay hắn
đã đem toàn bộ năng lực của mình phóng thích ra hết mà không hề giữ lại, chuẩn bị liều chết một trận.
- Lấy sức người mà chống với thần,
ngươi vẫn còn chưa giác ngộ hay sao?Thiên Nhận Tuyết cũng tiến về phía
trước một bước, đối mặt với lưỡi kích của Hải Thần Tam Xoa Kích, cũng
không có nửa phần ý tứ tránh né, tay phải giơ lên, bàn tay tràn ngập ánh sáng vàng, trực tiếp bắt lấy lưỡi kích của Hải Thần Tam Xoa Kích.
Ánh sáng vàng mỹ lệ trong nháy mắt phát ra, làm cho tay phải Thiên Nhận
Tuyết cùng lưỡi kích của Hải Thần Tam Xoa Kích bừng lên ánh sáng vàng va chạm với nhau, trong nháy mắt, một vầng sáng màu vàng chảy vào trong
bàn tay nàng, làm toàn bộ bàn tay đều trở nên trong suốt, giống như hoàn toàn là do năng lượng ngưng tụ mà thành.
Kim quang của Hải Thần Tam
Xoa Kích bộc phát cùng với bàn tay của Thiên Nhận Tuyết chạm nhau ở cùng một chỗ, giống như hoà tan, bị một tầng ánh sáng vàng trên bàn tay
Thiên Nhận Tuyết huyễn hoá ra bao phủ bên trong, căn bản không cách nào
bộc phát ra được, cũng đã bị bàn tay trong suốt như thuỷ tinh màu vàng
cứng rắn tiến nhập, chỉ một chiêu đã chụp dính lưỡi chính của Hải Thần
Tam Xoa Kích.
Trước thế đâm của Hải Thần Tam Xoa Kích giống như sóng
dữ tràn bờ, thế nhưng bàn tay Thiên Nhận Tuyết như là núi non nguy nga
hùng tráng, hai bên va chạm, sóng biển liền ngưng lại, sức nặng mười vạn tám ngàn cân cùng hồn lực của Đường Tam phát ra toàn lực chỉ trong nháy mắt đã bị chặn lại, từ động mà chuyển sang tĩnh, cả quá trình này chỉ
trong chớp mắt mà thôi. Mà Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không thể nào đâm
tới được nửa phân, đã bị tay phải Thiên Nhận Tuyết mạnh mẽ cưỡng bức rồi giữ chặt.
Thiên Nhận Tuyết cũng không trùng kích bất cứ luồng năng
lượng nào vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích, Đường Tam thậm chí cảm giác
được Hải Thần Tam Xoa Kích của mình vẫn tràn đầy lực lượng, chỉ là, bất
luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào làm cho thần khí
trong tay mình nhích tới nửa phân, lúc này Thiên Nhận Tuyết thậm chí còn chưa phóng xuất võ hồn của nàng.
Chênh lệch, hai chữ này hiện ra
trong lòng Đường Tam, nhưng chiến ý trong lòng hắn vẫn chưa giảm nửa
phần, đối thủ thần cấp nếu dễ đối phó mới là lạ.
Ánh sáng vàng lam
như một vòng sáng trong nháy mắt từ dưới chân Đường Tam phát tán ra,
phạm vi khuếch tán cũng chỉ ngắn ngủi từ thân thể hắn đến chỗ Thiên Nhận Tuyết. Không nghi ngờ gì, Đường Tam đã đem năng lực Lam Ngân lĩnh vực
của mình áp súc ở trong phạm vi nhỏ nhất, ánh sáng màu vàng lam mênh
mông hoá thành một trụ sáng màu vàng lam thật lớn phóng thẳng lên cao,
năng lượng ba động kinh khủng làm khí thế Đường Tam nhất thời tăng lên
cao, năng lượng rót vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích cũng vì thế mà tăng
lên gấp bội.
Thế nhưng Thiên Nhận Tuyết phóng xuất ra một đạo ánh
sáng màu vàng công kích tới trụ sáng vàng lam phóng thẳng lên cao kia,
trong khoảnh khắc năng lượng trong cơ thể Đường Tam tăng lên, từ trong
màu lam lại sáng lên ánh vàng mãnh liệt, ánh vàng tạo nên một hình thiên sứ sáu cánh nho nhỏ.
- Xua tan!
Hai tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng Thiên Nhận Tuyết thốt lên.
Cột sáng màu vàng lam cơ hồ trong khoảnh khắc hoàn toàn biến thành màu
vàng, sau đó hoá thành từng điểm kim quang, giống như vô số vì sao phủ
xuống nhân gian, ngưng tụ lại một chỗ rồi sau đó tan đi. Mà Lam Ngân
lĩnh vực của Đường Tam ngưng tụ cực độ liền biến mất.
Thiên Nhận
Tuyết vẫn chưa phóng xuất võ hồn của mình, nhìn qua nàng vẫn ung dung,
chỉ có dấu ấn tiểu thiên sứ trên trán loé sáng lên, cùng với ánh sáng
vàng của dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam giao nhau rực
rỡ, chỉ là ánh sáng của nàng mạnh hơn mà thôi.
- Khả năng xua tan của ta, có thể xua tan bất cứ lĩnh vực nào không phải là thần cấp, vô dụng
thôi, Đường Tam, mặc dù ta thừa nhận năng lực của ngươi phát triển rất
nhanh, thậm chí còn vượt qua phán đoán của ta, bất quá, cho dù hồn lực
của ngươi có thể đạt tới chín mươi chín cấp, cũng vẫn thuộc về phạm trù
của loài người mà thôi, làm sao có thể thắng ta được? Thanh này đúng là
thần khí, đáng tiếc, người sử dụng nó không phải là thần!
- Dù ta không phải là thần, vũ khí của Hải Thần cũng không phải là ngươi có thể bắt được!
Đường Tam nổi giận quát lên một tiếng, tay trái đột nhiên chộp lấy Hải Thần Tam Xoa Kích.
Trong ngày hôm nay, cho đến giờ hắn vẫn sử dụng Hải Thần Tam Xoa Kích bằng
tay phải, làm như vậy để tay trái có thể rảnh rỗi, phóng xuất ra những
kỹ năng phụ trợ khác. Đây là lần đầu tiên hắn dùng hai tay nắm giữ thần
khí của mình, lực lượng của hồn cốt cánh tay trái kỹ năng Thái Thản
Thương Khung Phá lúc này bạo phát, cùng lúc đó, một tầng ánh sáng vàng
mờ mịt từ cánh tay xuất ra, rót vào bên trong Hải Thần Tam Xoa Kích.
Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy lực lượng từ trong Hải Thần Tam Xoa Kích cơ hồ
trong nháy mắt tăng lên gấp mười lần, dù là nàng đã trở thành Thiên Sứ
Chi Thần, dĩ nhiên lúc này cũng áp chế không nổi Hải Thần Tam Xoa Kích,
trong tiếng kinh hô bị luồng lực lượng khổng lồ kia chấn động mà bay
ngược ra sau, đồng thời luồng ánh sáng vàng trên Hải Thần Tam Xoa Kích
bị tay phải nàng áp chế cũng bộc phát ra, năng lượng màu vàng mênh mông
bùng nổ hất văng tay phải của nàng lên cao, mặc dù không làm cho nàng bị thương, nhưng cũng làm cho trước ngực nàng hoàn toàn trống trải.
Cơ
hội như vậy sao Đường Tam có thể bỏ qua, thân hắn theo kích mà tới, thân thể cùng với Hải Thần Tam Xoa Kích hợp lại làm một, cấp tốc vọt tới,
cùng lúc đó, một tầng ánh sáng xanh lam kỳ dị trong nháy mắt dũng mãnh
nhập vào Hải Thần Tam Xoa Kích, làm cho Hải Thần Tam Xoa Kích vốn là màu vàng đơn thuần biến thành hỗn hợp ba màu vàng, lam, xanh.
Giống như
một tiếng sét giữa thinh không, một đạo điện quang ba màu mạnh vô kể đã
từ lưỡi chính của Hải Thần Tam Xoa Kích xẹt ra, mạnh mẽ đánh thẳng vào
ngực Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết vì quá tự phụ, căn bản là
không xuất ra võ hồn thần cấp của mình, sau khi nàng trở thành Thiên Sứ
Chi Thần sáu cánh, nàng tin tưởng rằng sẽ không bao giờ cần phải dùng
hết toàn lực, không nghĩ rằng Đường Tam có thể làm cho mình bị thương.
Thế nhưng, Đường Tam dưới tình huống bị nàng áp chế toàn diện như vậy
đột nhiên lại có thể khởi xướng phản kích sắc bén như thế, Hải Thần Tam
Xoa Kích rõ ràng bị nàng nắm giữ, nhưng lại mạnh mẽ phá vỡ lực lượng của nàng mà thoát ra.
Toàn thân Thiên Nhận Tuyết cũng phủ đầy hỗn hợp
điện quang ba màu, không thể khống chế được bay ngược trên không ra đằng sau, cảm giác tê liệt làm cho cả người nàng lâm vào trạng thái nửa
choáng váng.
Bất quá, thần cấp chính là thần cấp, một kích này của
Đường Tam toàn lực phối hợp Hải Thần Tam Xoa Kích với kỹ năng Thiên
Thanh Tịch Diệt Lôi Đình, nếu như là một gã phong hào đấu la, sợ rằng
lúc này đã biến thành tro bụi. Dưới sự tăng phúc của khống chế trọng lực tác dụng vào sức nặng mười vạn tám ngàn cân của Hải Thần Tam Xoa Kích
cũng chỉ miễn cưỡng đánh Thiên Nhận Tuyết văng ra, mà không thể đâm
thủng được nàng.
Dưới sự khinh suất của đối thủ, Đường Tam rốt cục
cũng đạt được cơ hội trong nháy mắt. Hắn hiểu được, đối mặt với cường
giả thần cấp như Thiên Nhận Tuyết, cơ hội chỉ thoáng qua trong nháy mắt, muốn bằng vào kỹ năng của mình mà tạo thành công kích liên tục với nàng cơ hồ là không thể, bởi vậy, dưới tình huống khống chế đối thủ ngắn
ngủi này, Đường Tam lập tức xuất ra kỹ năng công kích cực mạnh của mình.
Thân thể xoay nửa vòng trên không, Hải Thần chi quang giữ lại không hề quán
nhập vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích, ánh vàng tươi sáng làm cho thanh
thần khí này trong nháy mắt rực rỡ hẳn lên, năng lượng màu vàng khổng lồ trong nháy mắt tụ thành một cỗ, trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng bay ra khỏi tay, giống như ảo ảnh đuổi theo thân thể Thiên Nhận Tuyết. Chính
là thức thứ ba của Hoàng Kim Thập Tam Thức, Nhất Khứ Bất Phản.
Trong
lúc xuất ra một kích này, bát chu mâu sau lưng Đường Tam đồng thời phóng ra tám đạo kim quang, đuổi theo mà bắn tới Thiên Nhận Tuyết.
Đối mặt với đối thủ thần cấp, Đường Tam cũng dùng ra công kích thần cấp mà hắn
có thể sử dụng. Dưới áp lực cường đại của Thiên Nhận Tuyết, trạng thái
của hắn lúc này đã đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Thân thể
đang bay ngược giữa không trung, trong khiếp sợ Thiên Nhận Tuyết làm sao cũng không nghĩ ra Đường Tam lại xuất ra được một kích như vậy, chân
chính làm cho nàng tê liệt không phải là điện lực của Thiên Thanh Tịch
Diệt Lôi Đình, mà là thần lực bị dẫn động trong nháy mắt bên trong Hải
Thần Tam Xoa Kích, làm cho Hải Thần Tam Xoa Kích nặng mười vạn tám ngàn
cân bộc phát ra, một kích này không còn hạn chế mà đã tiếp cận với thực
lực thần cấp.
Truy kích của Đường Tam cũng không chậm, nhưng phản ứng thần cấp của Thiên Nhận Tuyết không lẽ chậm hơn sao? Thân thể bay ngược mà ra, dấu ấn thiên sứ trên trán nàng cũng đã sáng lên, bùng một tiếng, sáu cánh chim thật lớn từ sau lưng nàng phóng thích ra, mà cũng ở lúc
này, cánh chim màu vàng mạnh mẽ đã xua tan điện quang trên người, mà
trong tay Thiên Nhận Tuyết cũng đã xuất ra một thanh trường kiếm bằng
ánh sáng vàng chói.
Trường kiếm xuất hiện trong nháy mắt, chính là khoảnh khắc mà Hải Thần Tam Xoa Kích tới trước mặt nàng.
Ầm …,thân thể Thiên Nhận Tuyết tiếp tục bay ngược ra sau, lúc đó trường
kiếm trong tay nàng vừa đỡ lấy lưỡi Hải Thần Tam Xoa Kích. Từ sau khi
Đường Tam học xong ba thức đầu tiên của Hoàng Kim Thập Tam Kích, nàng
cũng là người thứ nhất có thể ngăn trở một kích Nhất Khứ Bất Phản này.
Nhưng bởi vì quá hấp tấp, thanh Thiên Sứ Chi Kiếm của nàng mặc dù xuất
hiện đúng lúc, nhưng một kích Nhất Khứ Bất Phản này bá đạo tới mức nào,
ánh sáng vàng vẫn từ bên cạnh mà lướt qua mấy phần, cắt vào da thịt cánh tay trái của nàng, máu tươi màu vàng cũng nhất thời chảy ra. Cũng chỉ
có chân chính thần khí này, mới có thể làm cho Thiên Nhận Tuyết bị
thương mà thôi.
Một vị thần đánh với một người, kẻ bị thương lại là thần, chỉ bằng vào điểm này, Đường Tam cũng đã đủ để tự hào.
Chẳng qua, tâm tình Đường Tam lúc này vẫn trầm trọng như trước, đạo ánh sáng
cắn nuốt của bát chu mâu cũng không có tác dụng gì, Thiên Nhận Tuyết chỉ cần khép lại sáu cánh là có thể bảo vệ thân thể của mình, tám điểm sáng vàng từ trên sáu cánh chim màu vàng của Thiên Nhận Tuyết sáng lên, tám
đạo kim quang của bát chu mâu bắn ngược trở lên rồi tứ tán giữa không
trung.
Chỉ là trong tích tắc, thân thể Thiên Nhận Tuyết trong nháy
mắt đã bị Hải Thần Tam Xoa Kích nặng mười vạn tám ngàn cân phóng ra thần kỹ Nhất Khứ Bất Phản đánh bay ra xa ngàn mét, có thể thấy được một kích này bá đạo đến mức nào. Ở trong Tinh Đấu đại sâm lâm, thực lực của
Đường Tam đã lại tăng tiến, đã đạt đến một độ cao mới, cơ hồ đã đem toàn bộ uy lực của một kích Nhất Khứ Bất Phản này phát huy ra. Đáng tiếc là, hiện tại hắn cũng đã không còn chút sức lực nào. Mắt thấy Thiên Nhận
Tuyết trong nháy mắt bị đánh bay ra xa, Đường Tam không chút do dự xoay
ngược người lại, bay thẳng vào sâu trong Tinh Đấu đại sâm lâm.
Hải
Thần lực như sóng biển từ miệng vết thương trên bả vai truyền vào cơ
thể, cảm giác tuy thống khổ nhưng làm Thiên Nhận Tuyết thanh tĩnh rất
nhiều. Nàng biết rằng, chính mình vẫn xem thường nam nhân này, nam nhân
mà có thể làm nên kỳ tích. Mắt thấy Đường Tam chạy trốn vào trong sâm
lâm, nhưng nàng lại không còn cách nào, dưới sự toàn diện áp chế của Hải Thần Tam Xoa Kích, nàng đã không thể phóng xuất ra lực lượng thần cấp
chân chính nên đã bị áp chế lui về phía sau. Cả quá trình giằng co mất
năm giây, Đường Tam dĩ nhiên bằng vào lực lượng của mình cũng có thể áp
chế Thiên Sứ Chi Thần năm giây, đừng nói là bản thân Thiên Nhận Tuyết,
nếu như là một người khác cũng không thể nào tin được.
Rốt cục, Hải
Thần Tam Xoa Kích đang nhẹ, một trăm lẻ tám cân chợt biến trở về sức
nặng chân chính của nó, mười vạn tám ngàn cân, màu vàng sáng lạn cũng
thu lại, một lần nữa trở lại màu đen. Thân thể Thiên Nhận Tuyết cũng
dừng lại trên không, Thiên Sứ Chi Kiếm trong tay nhoáng lên, dùng tay
trái nắm giữ Hải Thần Tam Xoa Kích. Đối với thần cấp như nàng, mười vạn
tám ngàn cân dù rất nặng, nhưng không phải là không thể cầm được.
- Giỏi, giỏi cho một Đường Tam, chẳng qua hiện tại ngươi ngay cả thần khí cũng không có, dựa vào cái gì để chống lại ta đây?
Thiên Nhận Tuyết nhìn về phía vết thương trên tay trái mình, máu màu vàng đã
ngưng không chảy nữa, chỉ trong chốc lát, nàng đã khu trừ Hải Thần thần
lực xâm nhập vào trong cơ thể mình, giống như lúc nãy nàng đã nói, dù
sao người sử dụng Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không phải là thần.
Không nóng lòng truy bắt Đường Tam, Thiên Nhận Tuyết cẩn thận xem xét cây
kích to lớn ngăm đen nhưng lại nặng nề khác thường trong tay mình. Lúc
trước, khi Hải Thần Tam Xoa Kích còn nặng mười vạn tám ngàn cân, dù là
nàng cũng không dám chắc bắt được cây kích này, tuy rằng nàng đã là
thần, nhưng lực lượng của thần cũng là có giới hạn sau cùng. Lúc trước
Đường Tam lần đầu tiên biết được có thần tồn tại đã từng nghe nói qua,
thần thật ra vẫn chỉ là hồn sư cường đại, bất quá chỉ bước vào cảnh giới hồn sư khác mà thôi, mà cũng không thể chân chính nắm trong tay cả thế
giới. Nếu không, thần đã sớm xuất hiện thì Đấu La đại lục cũng sẽ không
có bộ dạng như hiện tại. Một trăm vạn cân đã là lực lượng cực hạn của
thần, đương nhiên đây cũng đã là con số cực kỳ kinh khủng. Lúc trước,
đỉnh cấp đấu la Ba Tái Tây muốn cầm lấy Hải Thần Tam Xoa Kích mười vạn
tám ngàn cân đã là mười phần khó khăn, huống chi là sức nặng gia tăng
gấp mười lần đây?
Thiên Nhận Tuyết nhìn Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, nàng đột nhiên cười:
- Đường Tam a Đường Tam, ngươi là hồn sư được thần chiếu cố, nếu như
ngươi mất đi thần khí này, thần của ngươi có còn chiếu cố ngươi nữa hay
không? Không có nó, ngươi làm sao tiếp nhận truyền thừa thần vị?
Đã
thành thần nên đương nhiên Thiên Nhận Tuyết hiểu rõ, Hải Thần Tam Xoa
Kích trong tay mình cũng giống như chí bảo của Võ Hồn điện Thiên Sứ Thần Trang sáu khối hồn cốt, đều là vật trọng yếu để trở thành thần, không
còn nó, Đường Tam không thể nào kế thừa Hải Thần thần vị được nữa. mặc
dù bị Đường Tam đánh lui, nhưng Thiên Nhận Tuyết biết rằng, nguyên nhân
chỉ là do mình quá mức khinh suất, thực lực của Đường Tam còn xa mới có
thể tạo thành sự uy hiếp đối với mình. Hải Thần Tam Xoa Kích ở trong tay mình, Đường Tam sẽ không thể thành thần, cũng tự nhiên không thể chân
chính uy hiếp mình được nữa, đừng nói hắn không chạy thoát khỏi tay
mình, cho dù thật sự để hắn chạy trốn thì có sao đâu?
Thiên Nhận
Tuyết cho tới bây giờ cũng không phải là người có tính tình tốt lắm, hôm nay đối mặt Đường Tam, nàng sở dĩ vẫn cố gằng thuyết phục hắn, mà không dùng vũ lực áp chế, cũng không phải vì Đường Tam là nam nhân duy nhất
mà nàng nhìn trúng. Thiên Nhận Tuyết chưa từng tự hỏi lòng mình về
chuyện vượt qua mức cảm tình, đã lĩnh hội bi kịch giữa cha mẹ, dẫn đến
sự thất vọng hoàn toàn của nàng đối với cảm tình. Nàng sở dĩ không muốn
dễ dàng làm thương tổn Đường Tam, hy vọng bức bách hắn thoả hiệp với
mình, chỉ vì lúc nàng trở thành thần thì thân ảnh của hắn xuất hiện. Nếu nàng như vậy mà giết chết Đường Tam ngay lập tức, thì cái sơ hở trong
lòng nàng vĩnh viễn không thể nào bù đắp được, một khi gặp phải đối thủ
cũng là thần cấp như mình, sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhưng nếu
Đường Tam lựa chọn thần phục nàng, như vậy cảm tình của nàng đối với
Đường Tam sẽ giảm đi nhiều, địa vị Đường Tam trong lòng nàng cũng sẽ
khác đi, cứ như vậy, nàng có thể dần dần xoá đi hình ảnh của Đường Tam ở trong lòng mình, đến lúc đó, nàng mới có thể bù đắp được sơ hở ở trong
lòng mình. Hơn nữa chỉ cần Đường Tam ở bên cạnh nàng, một lòng với nàng, cái sơ hở kia không cần bù đắp mà cũng sẽ tự mất đi. Cho nên Thiên Nhận Tuyết mới trăm phương ngàn kế muốn khuyên bảo Đường Tam thoả hiệp với
mình, thậm chí còn dùng mối lợi uy quyền ngang hàng với nàng mà dụ dỗ
hắn.
Đáng tiếc chính là, tính cách của Đường Tam so với trong ấn
tượng của nàng còn kiên cường hơn, nhất là Đường Tam trước sau nói ra
hai câu cổ văn ở đời trước của hắn, càng làm cho thân ảnh của hắn trong
lòng Thiên Nhận Tuyết càng khắc sâu hơn nữa.
- Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Giỏi cho một kẻ thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành,
Đường Tam, ngươi không hổ là nam nhân mà ta nhìn trúng!
Thiên Nhận
Tuyết nhìn về phía Đường Tam vừa chạy mất, khoé miệng nở nụ cười phức
tạp, nhớ lại bộ dạng lúc nãy của Đường Tam ngang nhiên gầm lên, trong
lòng nàng không khỏi xao động một hồi.
Sáu cái cánh màu vàng sau lưng triển khai, quang ảnh chợt loé, thân thể Thiên Nhận Tuyết giống như một ngôi sao xẹt màu vàng bay qua phía trên Tinh Đấu đại sâm lâm. Đường Tam không thể thông qua tinh thần lực mà nắm bắt được khí tức của nàng,
nhưng nàng sao lại không tập trung dò xét được Đường Tam chứ? Tốc độ phi hành của nàng đã đến mức không thể hình dung, cơ hồ chỉ trong chớp mắt
đã ra ngoài xa ngàn mét.
Vừa bay, Thiên Nhận Tuyết vừa thì thào nhắc lại:
- Sinh Tồn, ta cũng muốn. Đạo Nghĩa, ta cũng muốn. Nếu không giữ vẹn được hai bên, đành bỏ Sinh Tồn mà giữ lấy Đạo Nghĩa vậy!. Đường Tam a Đường
Tam, chẳng lẽ ngươi nhất định là khắc tinh bổn mạng của ta hay sao? Ôi …
Thiên Nhận Tuyết vốn vẫn tập trung vào thân thể Đường Tam, lúc này đột nhiên
kinh ngạc phát hiện, trong lúc nàng bằng vào thần lực đuổi tới, xuất
hiện trước mặt nàng lại không phải là Đường Tam, mà là một đám Lam Ngân
thảo thật lớn ngưng kết lại.
Cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích cùng Thiên Sứ Chi Kiếm nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hình người được kết
bằng đám Lam Ngân thảo ngưng tụ kia, trong lòng Thiên Nhận Tuyết đột
nhiên có cảm giác không biết nên cười hay nên khóc. Mình thân là Thiên
Sứ Chi Thần, lúc trước bị Đường Tam đánh cho bị thương, lúc sau lại bị
hắn lừa gạt, hắn dĩ nhiên cũng có năng lực tự thân có thể bỏ chạy dưới
sự tập trung tinh thần lực của mình. Chuyện này thật sự ra ngoài phán
đoán của Thiên Nhận Tuyết, nhưng lại làm cho trong lòng nàng nổi lên một cảm giác bị trêu tức như mèo vờn chuột.
Người và thần, không hề nghi ngờ, thực lực chênh lệch giống như khoảng cách giữa hai bờ vực. Đường
Tam mặc dù có rất nhiều chỗ cũng đã tiến gần đến thần cấp, cũng gần hoàn thành Hải Thần đệ bát khảo, thế nhưng hiện tại hắn dù sao vẫn còn là
người mà chưa phải là thần. Thế nhưng, hắn cũng có điểm mạnh của hắn, ít nhất dưới hai loại tình huống, hắn mới có thể chạy thoát dưới sự tập
trung tinh thần của Thiên Nhận Tuyết. Đương nhiên, đây cũng là do bản
thân Thiên Nhận Tuyết khinh suất, nếu như lúc nãy nàng quyết tâm truy
bắt Đường Tam trước tiên, Đường Tam căn bản cũng không thể giở ra thủ
đoạn như thế được.
Hai tình huống này phân biệt là tại rừng rậm và hải dương.
Đường Tam sắp kế thừa Hải Thần thần vị, trong đại hải, hắn vẫn có năng lực
sinh tồn ở nơi mà người thường vốn không thể tồn tại, bằng vào khí tức
của Hải Thần, đại hải mênh mông sẽ che chở cho hắn, cho dù là cường giả
thần cấp muốn giết chết hắn cũng là cực kỳ khó khăn.
Mà ở trong rừng
rậm, Đường Tam vốn có Lam Ngân lĩnh vực có thể khống chế tất cả Lam Ngân thảo. Đúng vậy, Lam Ngân thảo mười phần yếu ớt, chỉ cần người thường
cũng có thể dễ dàng bẻ gãy. Nếu đem Lam Ngân thảo so sánh với Thiên Sứ
Chi Thần ở trên cao, cũng giống như trời với đất, một hạt cát so với sa
mạc vậy. Thế nhưng bởi vì cái gọi là góp mỏng thành dày, tích tiểu thành đại, ở trong Tinh Đấu đại sâm lâm này, có bao nhiêu Lam Ngân thảo?
Giữa lúc tánh mạng nguy cấp, Đường Tam chạy vào rừng rậm, lập tức phóng
thích Lam Ngân lĩnh vực của mình một lần nữa, hơn nữa khuếch trương hết
cỡ, trong nháy mắt liền phóng xuất mấy đại hiệu quả của Lam Ngân lĩnh
vực, Sâm La Vạn Tượng cùng Hải Nạp Bách Xuyên đồng thời tác dụng, hấp
thu năng lượng của Lam Ngân thảo để khôi phục trạng thái của mình, đồng
thời hoà hợp bản thân với Lam Ngân thảo trong rừng rậm thành một thể.
Phương pháp hắn che mắt Thiên Nhận Tuyết, chính là để cho khí tức của
mình trở nên giống như một gốc Lam Ngân thảo, mà làm cho tất cả khí tức
của Lam Ngân thảo mạnh mẽ hẳn lên. Trong nháy mắt lợi dụng sự tương phản ấy, mạnh mẽ thoát khỏi sự tập trung của tinh thần Thiên Nhận Tuyết,
đồng thời dùng Lam Ngân làm ra một người giả có khí tức giống mình chạy
trốn về một phía, còn bản thân hắn thì nhờ vào năng lực phi hành của Lam Ngân Hoàng hồn cốt xương đùi phải mà bỏ chạy theo hướng khác.
Phương pháp chạy trốn của Đường Tam vừa đơn giản, vừa mười phần cẩn thận,
ngoài kỹ năng của hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải ra, hắn lợi dụng Lam Ngân lĩnh vực đem thân thể mình hoàn toàn hạn chế, sau đó tiếp tục
phóng xuất năng lượng ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo che dấu khí tức
của mình rồi chạy trốn.
Chỉ dùng hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi
phải, thì không đủ năng lực làm cho khí tức của hắn và Lam Ngân thảo từ
đầu đến cuối giữ kín không tiết lộ ra khí tức ấy, dưới sự bảo vệ nghiêm
mật như vậy trong Tinh Đấu đại sâm lâm, dù cho Thiên Nhận Tuyết muốn bắt hắn cũng không có biện pháp, muốn tìm được hắn cũng không dễ dàng.
Mấu chốt vấn đề vẫn là ở chỗ Thiên Nhận Tuyết chủ quan quá lớn, dù Đường
Tam đã dùng Hải Thần Tam Xoa Kích xuất một chiêu toàn lực làm cho nàng
bị thương, nàng cũng vẫn như trước không xem Đường Tam như một đối thủ
đáng để mình phải hao phí tinh thần.
Chẳng qua, sự khinh suất của
Thiên Nhận Tuyết biến mất rất nhanh, đứng trước hình người Lam Ngân
thảo, Thiên Nhận Tuyết đem Hải Thần Tam Xoa Kích cắm xuống đất, tay để
lên trán, một vầng sáng màu vàng nhất thời từ thân thể nàng khuếch tán
ra. Lúc này nàng cũng không phải chỉ đơn giản dùng tinh thần lực dò xét, mà là dùng thần niệm toả ra khắp Tinh Đấu đại sâm lâm để tìm kiếm tung
tích Đường Tam.
Ánh sáng màu vàng chỉ trong chớp mắt đã lan tràn đến
phạm vi ngàn mét xung quanh, thần lực của Thiên Sứ Chi Thần chỉ cần dùng trong thời gian chưa ăn xong bữa cơm, đã bao phủ tất cả phạm vi trong
Tinh Đấu đại sâm lâm.
- Sao lại có thể như vậy?
Tay rời khỏi trán, lúc đã dò xét xong Tinh Đấu đại sâm lâm, Thiên Nhận Tuyết không nén
được kinh ngạc tự hỏi, bởi vì cho dù nàng đã dùng thần niệm mà dò xét,
cũng không phát hiện được tung tích của Đường Tam.
Nàng rất rõ ràng,
khẳng định Đường Tam hiện tại vẫn còn trong phạm vi Tinh Đấu đại sâm
lâm, hắn căn bản không thể trong thời gian ngắn như vậy mà rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm được. Mà chính thần niệm của mình không thể dò xét được tung tích của hắn, đã chứng tỏ rằng hắn đang dùng một loại năng lực
thần cấp mà chạy trốn.
Thần sắc Thiên Nhận Tuyết lần đầu tiên trở nên ngiêm trọng, sau khi trở thành Thiên Sứ Chi Thần, đây là lần đầu tiên
nàng hành động, vốn là chuẩn bị đi ra tiền tuyến Gia Lăng quan để nắm
giữ đại quân của Võ Hồn đế quốc, lúc đi ngang Tinh Đấu đại sâm lâm cảm
nhận được năng lượng ba động khổng lồ, mới dùng thần niệm lại đây xem
xét, vừa lúc gặp một màn Đường Tam giết chết ba huynh đệ Thiên Quân Nghĩ Hoàng, hơn nữa cùng lúc hấp thu hồn hoàn của bọn chúng. Gặp được Đường
Tam, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, có ai biết được,
hai người nói chuyện với nhau chỉ một lát là động thủ, nàng dù là thần
nhưng lại bị thương, còn bị Đường Tam lừa gạt mà chạy trốn. Nếu có thu
hoạch duy nhất, chính là Hải Thần Tam Xoa Kích đang cầm trong tay, nhưng Thiên Nhận Tuyết cũng đã dò xét qua, Thiên Sứ Chi Lực của mình căn bản
là không thể nào truyền vào trong thanh thần khí này, đừng nói là sử
dụng nó, cho nên muốn phá huỷ nó cũng không phải dễ dàng. Đây cũng là
chân chính thần khí giống như Thiên Sứ Chi Kiếm của mình vậy.
Lúc
này, dùng thần niệm tra xét chưa có thể tìm được tung tích Đường Tam,
Thiên Nhận Tuyết mới thật sự chăm chú hẳn lên, trận chiến đầu tiên sau
khi thành thần nếu cứ như thế mà để cho Đường Tam chạy thoát, chính là
nàng thua sao! Nàng làm sao có thể cam tâm đây!
Bất luận nói như thế
nào, ngươi không phải là đang ở trong Tinh Đấu đại sâm lâm sao? Nhất
định là bằng vào bảo vật của Hải Thần thêm vào Lam Ngân lĩnh vực bản
thân mới có thể lẩn trốn, không bị ta phát hiện. Được, ta sẽ chấp nhận
tiêu hao với ngươi, ngược lại ta muốn xem, rốt cục ngươi có rời khỏi nơi này hay không. Chỉ cần ngươi rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm này, không
có khí tức của Lam Ngân lĩnh vực che giấu cho ngươi, ngươi làm sao chạy
thoát khỏi sự dò xét của thần niệm của ta đây!
Nghĩ tới đây, Thiên
Nhận Tuyết không tiếp tục động tác nữa, thu hồi sáu cánh thiên sứ sau
lưng, Thiên Sứ Chi Kiếm trong tay cũng hoá thành một đạo kim quang dung
nhập bản thân, cỡi y phục chỗ bị xé rách bỏ đi, thay một bộ cung trang
khác, cứ như vậy khoanh chân ngồi trước mặt hình người bằng Lam Ngân
thảo.
Nàng cũng không phải là ngồi trên mặt đất, mà là ngồi giữa hư
không, khoanh chân lơ lửng, cả người cách mặt đất hai thước, da dẻ thỉnh thoảng hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, cả người như một vật thể
phát sáng vậy. Chỉ có dấu ấn thiên sứ trên trán nàng là loé sáng không
dứt, qua mỗi ba lần hít thở, sẽ có một vầng sáng màu vàng từ thân nàng
toả ra, dò xét khắp cả Tinh Đấu đại sâm lâm.
Hành động của Thiên Nhận Tuyết từ lúc này trở về sau có thể nhìn ra thực lực thần cấp cường đại
đến mức nào, tinh thần lực toả ra cơ hồ không gián đoạn trong rừng rậm
mênh mông như thế, nhìn vậy nhưng đối với bản thân nàng lại không có
tiêu hao quá lớn, cho dù là Đường Tam vốn có Lam Ngân lĩnh vực, cũng còn xa mới làm được như thế. Một khi Đường Tam xuất hiện trong phạm vi dò
xét thần niệm của nàng, Thiên Nhận Tuyết đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ
không để cho hắn có cơ hội chạy thoát.
Lúc Thiên Nhận Tuyết phát ra
vòng thần niệm thứ nhất dò xét, Đường Tam cũng đã phát hiện, màu vàng kỳ dị sắp sửa lan tới Hãn Hải Hộ Thân Tráo, Đường Tam nhất thời toàn thân
khẩn trương, nằm phủ phục trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi thần niệm của
nàng đảo qua trên người mình. Hắn vốn tồn tại Lam Ngân lĩnh vực đương
nhiên biết Thiên Nhận Tuyết muốn làm gì, phương thức này hắn cũng đã
từng tiến hành qua, chỉ là hắn có thể rõ ràng cảm giác được, thần niệm
dò xét của Thiên Nhận Tuyết so với Lam Ngân lĩnh vực của mình mạnh mẽ
hơn rất nhiều.
Cũng may là hắn vẫn phóng thích Lam Ngân lĩnh vực để
che giấu bản thân, thêm vào hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo,
lúc này mới qua mặt được thần niệm của Thiên Sứ Chi Thần. Bất quá, hiện
tại Đường Tam cũng âm thầm kêu khổ, Thiên Nhận Tuyết nghĩ ra được, hắn
tự nhiên cũng đoán được. Mặc dù sự dò xét của thần niệm vẫn có khoảng
cách, lợi dụng khoảng cách này, Đường Tam dần dần tiến ra phía ngoài
Tinh Đấu đại sâm lâm, thế nhưng khi đến bờ Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn lại phát hiện mình không thể rời khỏi được. Tinh thần lực cảm giác được
từng làn sóng thần niệm không ngừng quét qua thân thể, ra khỏi Tinh Đấu
đại sâm lâm một dặm mới dần dần biến mất. Hắn biết rằng chỉ cần mình
bước một chân ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, trong khoảnh khắc lập tức sẽ bị Thiên Nhận Tuyết phát hiện, hắn cũng không cho rằng, tốc độ của mình có thể sánh kịp Thiên Nhận Tuyết.