Đái Mộc Bạch nói:" Chúng ta lo lắng cũng vô dụng, chờ sau khi về đến sẽ rõ thôi."
Đường Tam hỏi:" Lão đại, ngươi muốn trước tiên về Tinh La đế quốc nhìn qua một chút hay không?"
Đái Mộc Bạch lắc đầu cười hắc hắc nói:" Nói thật với ngươi nha. Lúc ta mang Chu Trúc Thanh ra đi, đã không có
chuẩn bị trở về. Mặc dù đại ca của ta chỉ nghĩ đến đối xử bất lợi với
ta, nhưng bất luận thế nào hắn cũng là huynh trưởng của ta, thê tử của
hắn lại còn là tỷ tỷ của Chu Trúc Thanh, ta cũng không muốn phải có một
lần cảm giác cốt nhục tương tàn. Đơn giản là mất tích để cho đại ca kế
thừa ngôi vị hoàng đế là được. Tiểu Tam, ngươi cũng đã chứng kiến tình
huống của Thiên Đấu đế quốc, làm đế vương không phải là chuyện thoải mái như vậy, không nói trăm công nghìn việc, lại còn phải gánh chịu vô số
áp lực, nào có giống như ta tiêu diêu tự tại như bây giờ.
Mặc dù Trúc Thanh trước kia vẫn nói ta không tiến bộ, nhưng trên thực tế, ta vẫn
thích cảm giác ở cùng một chỗ với các huynh đệ như hiện tại. Ta và Trúc
Thanh đã thương lượng kỹ với nhau, sau này đơn giản sẽ không trở về, hết thảy đều chờ sau khi đại ca kế thừa hoàng vị rồi hãy nói. Chúng ta
không quay về, bọn họ sẽ nghĩ là chúng ta đã chết, dù cho sau này có
phát hiện thì đã sao? Lấy thực lực chúng ta bây giờ, cho dù hoàng thất
muốn đối phó với chúng ta như thế nào cũng không có biện pháp."
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn Đái Mộc Bạch, có chút bất đắc dĩ nói:" Không biết bao nhiêu người muốn trở thành vua một nước, ngươi lại xem
như cỏ rác, lão đại, chỉ sợ cũng chỉ có một mình ngươi có thể đem quyền
lực xem nhẹ như thế thôi."
Áo Tư Tạp cười nói:" Lão đại, ta
bội phục ngươi. Ngươi nói hay lắm, có hoàng đế nào được thoải mái tự do
tự tại như chúng ta hay không? Ngươi không cần trở về, quả thật chuyện
này so với chuyện biết rằng có thể bình an rời khỏi Hải Thần đảo ta thấy còn vui vẻ hơn. Sau này huynh đệ chúng ta cũng sẽ không cần tách ra, Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta sẽ một mực cùng nhau, chờ Tiểu Tam hồi sinh Tiểu Vũ, mọi người chúng ta tiêu diệt Võ Hồn điện, rồi cùng nhau du sơn ngoạn thuỷ chung quanh đại lục, không phải rất là thú vị hay sao?"
Chu Trúc Thanh mỉm cười nói:" Chúng ta chính là nghĩ như vậy đó. So với theo đuổi quyền lực,chi bằng
theo đuổi đỉnh cao của hồn sư còn hơn. Tam ca thì chúng ta không so sánh được, nhưng lấy tình huống hiện tại của chúng ta, muốn đạt tới cấp bậc
phong hào đấu la là không thành vấn đề. Giấc mộng lớn nhất khi ta còn
nhỏ chính là trở thành một vị nữ đấu la."
Ánh mắt Mã Hồng Tuấn vẫn tò mò rơi trên Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam, lúc này không nhịn được nói:"Tam ca, Tam Xoa Kích đen nhánh này của ngươi nhìn qua cũng không có gì lạ
a! Ta còn tưởng rằng thứ này hẳn là lộng lẫy chói mắt lắm chứ, có thể
cho ta xem một chút được không?"
Đường Tam mỉm cười, Tam Xoa Kích trong tay nhấc ngang đưa tới trước mặt Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn đưa tay muốn tiếp nhận Tam Xoa Kích,nhưng lại phát hiện Đường Tam cũng không có ý buông tay, không nhịn được nhìn hắn một cái,trong
lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bởi vì là thần khí nên tam ca không nỡ cho ta
nhìn? Sẽ không đâu! Tam ca đối với vật ngoài thân luôn luôn không bao
giờ xem trọng.
Đường Tam nhìn ra nghi hoặc trong lòng mập mạp:" Không phải không cho ngươi cầm, mà sợ ngươi cầm không nổi, Tam Xoa Kích này rất nặng."
Mã Hồng Tuấn có chút không tin, nói:" Ngươi đây cũng quá xem thường ta rồi, ta cũng đã tám mươi mốt cấp, nói
như thế nào cũng là cấp bậc hồn đấu la. Mặc dù thứ này là thần khí, ta
cũng không đến nỗi cầm không nổi đâu."
Đường Tam dừng bước cười nói:" Hảo. Vậy ngươi hãy thử xem sao."
Vừa nói, hắn cúi người cầm Tam Xoa Kích trong tay để ngang trên mặt đất,
hướng về Mã Hồng Tuấn làm một cử chỉ mời. Không còn được Đường Tam nắm
giữ, sức nặng của Hải Thần Tam Xoa Kích lập tức thể hiện ra. Mặc dù
Đường Tam đem nó đặt ở một chỗ trên khối nham thạch, nhưng khối nham
thạch này lập tức chìm xuống đất, có đến một nửa khối nham thạch chìm
rất nhanh vào mặt đất.
" Nhìn qua thì thấy có vẻ rất nặng a! Ta thử xem". Mập mạp không tin chuyện tà dị bước lên trước, hai tay nắm lấy Tam Xoa Kích, vận lực muốn nhấc nó lên.
Hải Thần Tam Xoa Kích nặng đến mười vạn tám nghìn cân tự nhiên là không
chút suy suyển, cho dù mập mạp vận lực đến cỡ nào cũng không có cách làm nó di động mảy may.
" Thật sự nặng quá!" Mập mạp đứng thẳng
lưng lên, hét lớn một tiếng rồi phóng xuất võ hồn của mình, sau đó lại
nắm Tam Xoa Kích. Kết quả đương nhiên không có gì khác nhau. Tuy rằng
hắn đã đạt tói tám mươi mốt cấp hồn lực, nhưng lực lượng cũng không thể
đạt tới trình độ mười vạn tám nghìn cân.
Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp
có chút nóng lòng muốn thử, nhưng Áo Tư Tạp lại bị Trữ Vinh Vinh đưa mắt cản lại. Nàng đã tận mắt thấy qua Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây dùng hết
toàn lực mới có thể di chuyển Tam Xoa Kích, thực lực của bọn hắn so với
Ba Tái Tây vẫn còn kém quá xa, làm sao có thể chuyển động Tam Xoa Kích
được chứ?"
Đái Mộc Bạch cũng vừa định thử xem, Đường Tam liền ngăn cản hắn, hắn cũng không muốn nhìn huynh đệ mình bị xấu mặt. Mập mạp
tuổi còn nhỏ, vừa là người đầu tiên thử, cũng không đến nỗi nào, Đái Mộc Bạch dù sao cũng là lão đại của mọi người, nếu Đường Tam còn không nói
ra tình huống của Tam Xoa Kích, sẽ rất là có lỗi với huynh đệ.
"Không cần thử nữa, sức nặng của Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay ta là
một trăm lẻ tám cân, nhưng là, đối với người khác mà nói, sức nặng của
nó sẽ gia tăng một ngàn lần, đạt tới mười vạn tám ngàn cân. Các ngươi
muốn cầm nó lên, ít ra phải đạt chín mươi lăm cấp hồn lực trở lên mới có khả năng, hơn nữa chỉ có bằng vào lực lượng của Đái lão đại mới có cơ
hội."
Lập tức, Đường Tam không chút nào giấu giếm đem lời Ba Tái
Tây đã giới thiệu về Hải Thần Tam Xoa Kích nói qua một lần. Nghe xong
lời của hắn, mọi người nhìn nhau, tất cả đồng thanh thốt lên hai chữ:" Biến thái".
Kỳ thật, chính Đường Tam khi vừa nghe giới thiệu về sức nặng của Hải Thần
Tam Xoa Kích không phải cũng có cảm giác như vậy sao? Hiện tại hắn đang
nghĩ, tương lai làm thế nào có thể làm cho Hải Thần Tam Xoa Kích trở
thành vũ khí của mình, làm sao để sử dụng nó. Trong tuyệt học của Đường
môn cũng không có môn kỹ năng nào sử dụng kích.
Rất nhanh, mọi người
đã đi tới bờ biển, Đường Tam từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ
tìm ra một mảnh vải màu xám, đem Hải Thần Tam Xoa Kích bao lại. Dù sao,
Tam Xoa Kích mặc dù toàn thân ngăm đen, nhưng hình dáng của nó thật sự
rất là chướng mắt, trong thế giới hải dương, ai chẳng biết vũ khí Hải
Thần từng dùng qua là Tam Xoa Kích? Cho dù không nghi ngờ rằng Đường Tam cầm trong tay chính là kiện thần khí nọ, lại tưởng rằng hắn là giả mạo
thì cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Không cần Đường Tam nói, Mã
Hồng Tuấn đã lập lại chiêu cũ, phóng xuất ra Phượng Hoàng Hoả Diễm của
mình trên mặt biển để triệu hoán Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch so với tưởng
tượng của bọn hắn tới còn nhanh hơn, chỉ trong chốc lát công phu, nàng
đã mang theo hơn mười con Ma Hồn Đại Bạch Sa xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Quang mang màu lam xám chợt loé, Tiểu Bạch hoá thân thành hình
người đi lên bờ cát.
Cho dù đã gặp qua nàng trong bộ dạng hình người
rất nhiều lần, nhưng khi gặp lại thân hình thon dài uyển chuyển của
nàng, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn ba người cũng không nhịn được âm thầm nuốt một hơi nước miếng, bất quá bọn hắn lúc này trong
lòng đã có nơi có chỗ, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, để tránh sư tử Hà Đông nổi giận.
" Đường Tam đại nhân, dị tượng trên không trung mấy ngày hôm trước có phải liên quan với ngươi hay không?". Tiểu Bạch vừa lên bờ, tựa như không chờ đợi được liền hỏi.
Đường Tam gật đầu, nói:" Tiểu Bạch, chúng ta lần này đến là muốn cáo biệt ngươi. Ta đã hoàn
thành đệ thất khảo, muốn rời khỏi nơi đây. Đại Tế Ti nói, chỉ cần bằng
vào Hải Thần chi quang bao phủ, chúng ta có thể không bị ước chế của Hải Thần đảo."
Đường Tam còn chưa nói hết, ánh mắt Tiểu Bạch đã trở nên nóng rực lên,quỳ một gối xuống:" Tham kiến đại nhân, chúc mừng đại nhân đã rút được Hải Thần Tam Xoa Kích".
Đường Tam đem Tiểu Vũ giao cho Trữ Vinh Vinh bên cạnh, vội vã tiến lên nâng Tiểu Bạch dậy:" Tiểu Bạch, đừng như vậy, chúng ta đã sớm coi ngươi là bằng hữu".
Tiểu Bạch kiên định nói: "Không, Đường Tam, không đồng dạng như vậy, Hải Thần đại nhân đối với sinh vật
hải dương chúng ta mà nói, là chí cao vô thượng, ngươi là người kế thừa
Hải Thần đại nhân, tương lai chính là chúa tể hải dương. Tuy rằng ngươi
bây giờ còn chưa có thông qua toàn bộ Hải Thần cửu khảo, nhưng ta tin
tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công. Khi đó, ngươi chính là chủ nhân
của hải dương, tự nhiên cũng là chủ nhân của ta.
Đường Tam cười nói: "Nếu ta là chủ nhân của ngươi, ta lệnh cho ngươi về sau nhìn thấy ta không
cần hành lễ, lấy bằng tư cách bằng hữu để nói chuyện, việc này có thể
làm được chứ?"
Tiểu Bạch đôi mắt nhất thời mở to, "Đại nhân, ngài nói chính là lời vàng ngọc. Chúng ta đây quyết định xưng hô như vậy đi. Hắc hắc."
Áo Tư Tạp ở một bên đi lại gần nói: "Tiểu Bạch, ngươi không phải sớm có dự mưu?"
Tiểu Bạch hừ một tiếng, "Dự mưu cái đầu nhà ngươi. Các ngươi phải xuất phát rồi, ta đây sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường, như vậy cũng có thể nhanh hơn một chút đó. Chúng
ta quen thuộc thủy lộ, các ngươi muốn đi tới chỗ nào, đi trên biển, có
thể tiết kiệm không ít thời gian."
Đường Tam nói: "Chúng ta phải về Thiên Đấu thành của Thiên Đấu đế quốc, từ trên biển cũng có thể đi tới đó được sao?"
Tiểu Bạch nói: "Chúng ta có thể đưa các ngươi đến địa phương gần nơi đó nhất, ít nhất có thể
tiết kiệm một nửa lộ trình. Hiện tại xuất phát đi. Dù sao các ngươi cũng có tên gia hoả Tiểu Áo có thể làm ra hương tràng để làm thực vật. Đại
khái cần phải đi ba ngày trên biển."
Mọi người cũng không khách
khí, đều nhảy lên trên lưng tộc nhân của Tiểu Bạch, đây không phải là
lần đầu tiên bọn họ cưỡi trên lưng cá mập, với tốc độ Ma Hồn Đại Bạch
Sa, thời gian trở về cũng tự nhiên ngắn lại rất nhiều. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Bạch, Đường Tam chỉ mang theo Tiểu Vũ lên ngồi trên lưng
nàng, chiếu theo như lời Tiểu Bạch, Đường Tam có thể trở thành người kế
thừa Hải Thần và có được Hải Thần Tam Xoa Kích , nàng chính là kẻ may
mắn nhất trong hải hồn thú có thể được chở Đường Tam đi. Đương nhiên,
Tam Xoa Kích phải ở trong tay Đường Tam mới được, nếu không, nàng cũng
không thừa nhận nổi sức nặng khủng bố kia.
Dưới Hải Thần chi quang
bao phủ, nhóm Ma Hồn Đại Bạch Sa nhanh chóng khởi hành, rốt cục nhóm
Đường Tam cũng ly khai Hải Thần đảo, nơi đã từng ở lại tu luyện hơn bốn
năm nay.
Do thời gian đi cũng khá dài, tất cả mọi người ngồi ở trên
lưng nhóm Ma Hồn Đại Bạch Sa, với tố chất thân thể của mọi người, dù đi
trong thời gian dài thì căn bản cũng không có gì đáng kể, Đường Tam một
tay ôm Tiểu Vũ, một tay nắm Hải Thần Tam Xoa Kích, cảm thụ được gió biển thổi đến, khoái cảm nói không nên lời.
Rời xa đại lục đã hơn bốn năm, bước trên đường trở về, Sử Lai Khắc Thất Quái gần như toàn bộ đều có cảm giác nhớ nhà.
Ngửi hương khí nhàn nhạt tỏa ra trên người Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nhớ tới tên đệ tử của mình Cát Tường, Cát Tường y thuật cao minh, Đường Tam cũng muốn dẫn hắn cùng nhau phản hồi đại lục, nhưng trải qua cẩn thận
suy tính trước sau, Đường Tam cũng đã bỏ qua ý niệm này trong đầu. Lúc
trước thời điểm tám người rời khỏi Thiên Đấu thành, Đấu La đại lục đã
xuất hiện nháo sự gì rồi, bốn năm qua đi, Võ Hồn Điện tuyệt sẽ không án
binh bất động, tình huống trên đại lục không biết đã biến thành bộ dạng
nào đây.
Cát Tường tâm địa thiện lương, thuần khiết như giấy trắng,
làm cho hắn lây nhiễm sự gian trá cùng hỗn loạn nơi trần thế, đều không
phải là chuyện tốt. Võ Hồn Điện với thế lực khổng lồ, cho dù tám người
bọn họ với thực lực đều có sự tăng vọt về chất, thì Đường Tam cũng không hề nắm chắc có thể cùng Võ Hồn Điện đối kháng. Để Cát Tường ở lại Tử
Trân Châu đảo, để hắn làm thầy thuốc đối với hắn mà nói, có lẽ cả đời
đạm bạc một chút, nhưng ít ra cũng được bình an cùng khoái hoạt.
Lúc
vừa đến Hải Thần đảo, Đường Tam mới hơn sáu mươi cấp hồn lực, nhưng lúc
này rời đi, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, ngoại trừ Tiểu Vũ hồn lực không rõ ràng biểu hiện ra, tất cả mọi người đều đạt tới cánhh cửa tám mươi
cấp. Đường Tam trải qua một trận chiến cùng Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây,
hơn nữa sau khi rút được Hải Thần Tam Xoa Kích siêu nặng, hồn lực của
hắn đã cực kì kinh khủng gần đột phá tám mươi lăm cấp, chuyện đột phá
cũng chỉ là trong vài ngày mà thôi.
Ngoại trừ Đường Tam ra thì Đái
Mộc Bạch hồn lực là cao nhất, đã đạt tới tám mươi ba cấp, so với Đường
Tam cũng chỉ là kém một cấp mà thôi. Ngoại trừ hắn ra, hồn lực cao nhất
phải kể tới là Trữ Vinh Vinh. Thông qua đệ ngũ khảo khiêu chiến phong
hào đấu la, thì hồn lực của nàng từ bảy mươi bảy cấp tăng lên tới bảy
mươi tám cấp, thông qua đệ lục khảo lại thăng một bậc, đạt tới bảy mươi
chín cấp, mà cuối cùng đệ thất khảo khảo nghiệm cao nhất hoàn thành, lại ban thưởng cho nàng ba cấp hồn lực, chẳng những bằng vào hồn hoàn thần
ban cho đột phá tám mươi cấp, đạt tới tám mươi mốt cấp, lại còn đạt tới
trình độ tám mươi ba cấp, cùng Đái Mộc Bạch ngang nhau.
Từ điểm này
có thể nhìn ra, càng là khảo hạch cao cấp ban thưởng lại càng lớn, Trữ
Vinh Vinh bất quá chỉ là phụ trợ hệ hồn sư, lại có thể đuổi kịp hồn lực
Đái Mộc Bạch, có thể thấy được được chỗ tốt đến từ điểm này, nhất là hồn hoàn của nàng tu vi biến hóa kinh người, ngoại trừ hai cái hồn hoàn đầu tiên ra, còn lại đã toàn bộ biến thành vạn năm cấp bậc.
Chuyện đáng
giá nhất phải nhắc tới chính là, trong thời gian Đường Tam hôn mê, Trữ
Vinh Vinh bằng vào lực lượng bản thân sau khi hồn hoàn tu vi tăng lên
cải thiện lại thân thể, lấy được hồn hoàn thần ban cho, rốt cục cũng đột phá giới hạn tới mười vạn năm, trở thành người đầu tiên ngoại trừ Đường Tam có được mười vạn năm hồn hoàn. Nếu từ hồn hoàn cùng với hồn lực
đánh giá, thì ngoại trừ Đường Tam thì nàng hiện tại là một người cực
mạnh trong Sử Lai Khắc Thất Quái. Không nói tới hồn lực cao tới tám mươi ba cấp, hơn nữa có thêm hai tử, năm hắc, một đỏ đúng là một sự phối hợp hồn hoàn khủng bố.
Mà có được hồn hoàn thứ tám thì Trữ Vinh Vinh
cũng không làm cho đồng bọn trong nhóm thất vọng, hồn hoàn thứ tám của
nàng chẳng những thêm hai cái phụ trợ nănng lực cường đại, hơn nữa tất
cả hồn kĩ tăng phúc hiệu quả cũng toàn bộ tăng lên tới chín mươi phần
trăm, làm Sử Lai Khắc Thất Quái thực lực bạo tăng.
Tiếp sau Trữ Vinh
Vinh, thì Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn bằng vào ưu thế nhiều hơn Chu Trúc
Thanh một khảo, hồn lực cấp bậc đã đuổi bằng với U Minh Linh Miêu, hiện
tại bọn họ cả ba đều là tám mươi mốt cấp tiêu chuẩn.
Đương nhiên, có
được thu hoạch lớn nhất vẫn là Đường Tam, cứ cho rằng Hải Thần cửu khảo
cũng không có ban thưởng hồn lực cho hắn, nhưng hồn lực của hắn cấp bậc
vẫn là cao nhất trong mọi người, mà Hải Thần Tam Xoa Kích cùng Hải Thần
chi quang không thể nghi ngờ chính là thu hoạch lớn nhất, hơn nữa Tử Cực Ma Đồng đạt tới Hạo Hãn cảnh giới, cùng với việc đạt được thêm hai cái
mười vạn năm hồn hoàn, một khối mười vạn năm hồn hồn cốt cùng với hồn
hoàn thứ năm tiến hóa thành mười vạn năm hồn hoàn, tuy rằng hắn mới chỉ
đạt tới tám mươi lăm cấp, nhưng cho dù là gặp gỡ chín mươi lăm cấp phong hào đấu la, trong khi giao chiến, khả năng thắng cũng cao hơn nhiều.
Nếu nói, Sử Lai Khắc Thất Quái tại lúc trước đi tới Hải Thần đảo, còn thuộc một thế hệ hồn sư trẻ tuổi, như vậy, hiện tại nhóm của hắn, chính là
một tổ hợp đủ sức liều mạng với bất kỳ đoàn đội cường đại nào có nhân số ngang nhau. Theo thực lực toàn bộ tăng lên tới hồn đấu la cảnh giới.
Đường Tam với hai đại lĩnh vực kỹ năng, Trữ Vinh Vinh tăng phúc kỹ năng
cao tới chín mươi phần trăm, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh với Võ Hồn Dung Hợp Kĩ, Áo Tư Tạp với hương tràng cường đại tăng phúc và Mã Hồng
Tuấn với Thất Hỏa Phượng Hoàng, không thể nghi ngờ đây đã trở thành một
cái đoàn đội gần như hoàn mỹ. Cho dù là gặp phải số lượng phong hào đấu
la ngang nhau, bọn họ tuyệt đối cũng có thể đánh một trận.
Hiện tại,
cũng chỉ còn thiếu Tiểu Vũ sống lại , Đường Tam có thể rõ ràng cảm giác
được, Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh đồng dạng là thất khảo khảo nghiệm cao
nhất, nàng cuối cùng đạt được ban thưởng tuyệt sẽ không so với Trữ Vinh
Vinh kém hơn được, thậm chí khi ban thưởng có khi còn lớn hơn Trữ Vinh
Vinh. Lần này phản hồi đại lục, Đường Tam đã suy nghĩ kín đáo, trước mau chóng tìm kiếm hồn hoàn thích hợp phụ gia trên Hạo Thiên chuy, bằng vào hấp thu hồn hoàn hồn lực sẽ tăng thêm một bước.
Sau khi Hạo Thiên
chuy đã hoàn thành hấp thu hồn hoàn, cũng không sai biệt lắm có thể bắt
tay vào việc hồi sinh, còn chuyện liên quan đến đại lục thì phải chờ
Tiểu Vũ hồi sinh lại mới tính sau. Mà cam đoan rằng Hạo Thiên chuy khi
có tám cái hồn hoàn, cho dù võ hồn Lam Ngân Hoàng của mình mất đi năm
cái hồn hoàn cũng không tính là cái gì cả, lại một lần nữa đi tìm hồn
hoàn thích hợp là được. Hạo Thiên chuy với tám cái hồn hoàn uy lực bất
luận nói như thế nào cũng sẽ không yếu hơn so với Lam Ngân Hoàng, dù
sao, Đường Tam có kế hoạch chính là cấp cho Hạo Thiên chuy những hồn
hoàn có tu vi ít nhất là vạn năm trở lên.
Sau khi đã có chủ ý, Đường
Tam nắm thật chặt tay ôm Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vòng eo vẫn là tinh tế như
vậy, hơn nữa so với trước kia cũng co dãn hơn, hôn nhẹ lọn tóc mai của
nàng, Đường Tam trong lòng dâng lên một trận thỏa mãn, Tiểu Vũ đối với
hắn là bảo bối trân quý nhất.
Ma Hồn Đại Bạch Sa ở trong biển tốc độ
quả thật khủng bố, nhất là dưới sự dẫn dắt của Tiểu Bạch, thân là Ma Hồn Đại Bạch Sa vương, Tiểu Bạch vốn là là một trong những bá chủ biển cả,
tuy rằng đi ra khỏi lãnh địa của mình, không ngừng lướt qua phạm vi lãnh địa của những hải hồn thú khác, nhưng tất cả các hải hồn thú bốn phương tám hướng đều tránh hết ra, tạo thành một cái thông lộ, tất cả đều sợ
chọc giận cái vị bá chủ biển cả này.
Dưới gió biển thổi nhẹ sau ba
ngày di chuyển cấp tốc, rất xa, một đường chân trời màu đen cũng hiện ra trong tầm mắt Sử Lai Khắc Thất Quái, giờ khắc này, mọi người đều lên
tiếng hoan hô, ly khai đại lục đã hơn bốn năm, bọn họ rốt cục đã trở
lại.
Tám người nhóm Đường Tam một lần nữa đặt chân trên đại lục,
trước khi Tiểu Bạch rời đi, thông qua hải đồ xác nhận một chút vị trí
mọi người sau này gặp lại, lúc này mọi người mới cùng nàng cáo biệt.
Tiểu Bạch nói cho Đường Tam, sau này bọn hắn trở lại, chỉ cần phóng xuất ra quang mang của Hải Thần Tam Xoa Kích, nàng có thể cảm giác được
ngay, trong vòng 3 ngày, nhất định sẽ đến đón họ.
Tiểu Bạch ở trong biển ngoái lại ba lần, sau đó mới chịu mang theo các tộc nhân gia tốc mà đi, dần dần biến mất tại chân trời.
Một lần nữa đặt chân trên đại lục, không thể nghi ngờ làm mọi người hưng
phấn, nhưng Tiểu Bạch rời đi, cũng mang cho bọn hắn vài phần cảm giác
buồn bã mất mát. Dù sao, bọn họ đã ở trên Hải Thần đảo sinh sống hơn bốn năm, đối với người thường mà nói, trong cuộc đời lại có bao nhiêu cái
bốn năm đâu?
Đái Mộc Bạch đi tới bên người Đường Tam, "Tiểu Tam, chúng ta an bài như thế nào bây giờ?"
Đường Tam nói: "Trước về Thiên Đấu thành xem qua một chút đi. Dù sao rời đi lâu như vậy. Bất
quá ta sẽ không lưu lại Thiên Đấu thành trong thời gian quá dài, ta muốn dẫn Tiểu Vũ đi tìm hồn thú thích hợp để liệp sát, thu hoạch hồn hoàn,
đem Hạo Thiên chuy phụ gia thêm hồn hoàn cũng làm cho hồn lực tăng lên
nhanh chóng, tranh thủ sớm có ngày phá tan chướng ngại cấp bậc phong hào đấu la, sau đó hảo hảo hồi sinh lại Tiểu Vũ."
Đái Mộc Bạch nói:" Nói như vậy, đơn giản là ngươi cũng không nên trì hoãn, trực tiếp mang
theo Tiểu Vũ đi liệp sát hồn thú luôn đi. Lấy thực lực ngươi hiện tại,
gặp phải mười vạn năm hồn thú cũng không sợ. Chúng ta về Thiên Đấu thành trước chờ ngươi, không biết bên kia tình huống thế nào ."
Đường Tam nói:" Như vậy cũng tốt.". Vừa nói, hắn đem bản đồ mở ra, mọi người liền xúm lại.
Ngón tay chỉ trên bản đồ, Đường Tam nói: "Đây là chỗ của chúng hiện tại, Tiểu Bạch nói đúng, có bọn họ hộ tống, chúng ta ít nhất tiết kiệm gần một nửa lộ trình, từ nơi này hướng hướng về
phía chính đông, ước chừng chỉ cần mười ngày hành trình có thể đến Tinh
Đấu đại sâm lâm, nơi đó hồn thú sinh hoạt đông đúc, ta ngay lập tức
chuẩn bị mang theo Tiểu Vũ đi vào trong đó, nếu thuận lợi, ta tin tưởng
chậm thì một năm, lâu thì hai năm, ta có thể cứu sống lại Tiểu Vũ. Sau
đó trở về Thiên Đấu thành cùng các ngươi hội hợp. Các ngươi từ nơi này
ra, hướng phía đông bắc mà đi, trên quan đạo có thể tìm được đường đi,
ta phỏng chừng ước chừng phải mất thời gian hai mươi ngày, mới có thể
trở lại Thiên Đấu thành được."
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, nói: "Tam ca, huynh đệ chúng ta, cũng sẽ không khác khí với. Hương Hương tuổi còn nhỏ, rời nhà lâu như vậy cũng muốn trở về nhà rồi."
"Ta sẽ không đi cùng ngươi đâu."
Bạch Trầm Hương nện nhẹ hắn một cái, mặt cười ửng đỏ, quả thật, là một nữ
hài tử, nàng lại không giống Sử Lai Khắc Thất Quái đã từng trải qua mưa
gió, ra ngoài lâu như vậy, như thế nào có thể không nghĩ tới gia đình
đây?
Đường Tam mỉm cười nói: " Thực lực của ta các ngươi còn chưa
tin sao? Ai cũng không cần đi theo ta, các ngươi đều trở về đi. Lão sư
nơi đó nói vậy chứ cũng cần trợ lực, mập mạp, sau khi trở về, ngươi liền lưu lại trấn thủ Đường Môn, ở nơi này tọa trấn, đồng thời đem Võ đường
của ngươi cũng cải tổ lại cho nhanh. Lấy thực lực ngươi hiện tại, các
đường chủ tuyệt không có người nào không phục. Vinh Vinh, Tiểu Áo, các
ngươi sau khi trở về nói cho Trữ thúc thúc, nếu có thể, đem phủ đệ mới
của Thất Bảo Lưu Ly tông an trí bên cạnh Đường Môn chúng ta đi, cũng dễ
dàng hỗ trợ lẫn nhau."
Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Áo gật gật đầu.
Bọn họ cũng đều biết bởi vì chuyện lúc trước, Tuyết Dạ đại đế đối Trữ
Phong Trí trong lòng cảnh giác. Vài năm qua đi, Tuyết Dạ đại đế hẳn là
đã băng hà, không biết tình huống tông môn thế nào. Cho nên, bọn họ cũng nóng lòng phản hồi tông môn, mới không có đề xuất muốn cùng Đường Tam
đi Tinh Đấu đại sâm lâm.
Đái Mộc Bạch nói: "Học viện bên kia để ta cùng Trúc Thanh lo đi, có chúng ta tại đó, ngươi cứ yên tâm đi. Tuy
rằng bốn năm qua đi, nhưng Thiên Đấu, Tinh La hai đại đế quốc dù sao
cũng là cây cổ thụ thâm căn cố đế, Võ Hồn Điện muốn động binh với hai đế quốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Thiên Đấu thành lại là
thủ đô đế quốc, không có nhiều biến hóa quá lớn. Tuyết Băng kia cũng là
tiểu tử tâm cơ rất sâu, là một người thông minh, gặp phải nguy cơ đến từ Võ Hồn Điện thế cường lực mạnh, hắn nhất định sẽ chăm lo việc nước.
Ngươi không cần sốt ruột, đệ bát khảo của ngươi không phải có thời hạn
là năm năm sao, ngươi trước hết mau chóng hoàn thành rồi hẵng nói. Khi
quay lại, chúng ta cùng đi liệp sát Thâm Hải Ma Kình Vương kia, báo thù
rửa hận. Sau đó chờ ngươi kế thừa Hải Thần thần vị, chúng ta sẽ cùng Võ
Hồn Điện ngửa bài."
Đường Tam gật gật đầu, "Vậy các ngươi đi
chung một đường nên chú ý, dùng hết khả năng che dấu hành tung, tuy rằng chúng ta ly khai đã vài năm, nhưng Võ Hồn Điện nhất định vẫn truy nã
chúng ta, trên đường phải thật cẩn thận."
Đái Mộc Bạch khí phách mười phần vung nắm đấm lên:" Võ Hồn Điện hỗn đản này, tới một người giết một người, đến một đôi liền giết một đôi. Chỉ cần chúng ta không phải quá xui xẻo đến nỗi có thể
gặp phải trưởng lão đoàn Võ Hồn Điện, bọn họ có năng lực làm khó dễ được chúng ta sao?"
Tuy còn chưa đạt tới thực lực hồn đấu la thì bọn
họ đều đã khiêu chiến qua phong hào đấu la, huống chi hiện tại toàn bộ
bọn họ thực lực đã đạt cấp bậc hồn đấu la, thì đã không ước thúc gì nữa. Cho dù thiếu Đường Tam, lấy thực lực của ngũ quái, đối phó ba phong hào đấu la cũng không đáng kể gì.
Đường Tam đưa Tiểu Vũ tạm thời giao
cho Trữ Vinh Vinh, tiến lên hai bước, cánh tay trái mở rộng dùng sức ôm
Đái Mộc Bạch một cái, tay phải hắn phải cầm Hải Thần Tam Xoa Kích.
Đái Mộc Bạch nói vào bên tai Đường Tam: "Tiểu Tam, lúc chúng ta gặp lại, ta muốn nhìn thấy một Tiểu Vũ hoàn hảo a!"
Đường Tam vỗ vỗ lưng Đái Mộc Bạch:" Yên tâm đi, lão đại, nhất định sẽ là như vậy."
Buông cánh tay ra, hắn lại phân biệt cùng Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn ôm một
chút, đồng bọn ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng nói lần này thời
gian hẳn là sẽ không quá dài, nhưng cảm giác ly biệt chung quy chưa bao
giờ là tuyệt vời cả.
"Tam ca, ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia a!". Trữ Vinh Vinh đem Tiểu Vũ giao cho Chu Trúc Thanh, chủ động tiến lên
phía trước, hai tay mở ra, cho Đường Tam một cái ôm thật to.
Đường Tam mỉm cười, nói: " Thế này không sợ làm người khác đố kị sao?"
Áo Tư Tạp ở một bên nghiêng đầu, nói: "Không có việc gì, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ, ta coi như tạm thời không
nhìn thấy. Ân, Vinh Vinh, không sai biệt lắm đúng là, ta cũng thật sự
ghen tị ."
Trữ Vinh Vinh không để ý tới Áo Tư Tạp, đôi mắt ửng đỏ nhìn Đường Tam, nói: "Tam ca, trên đường bảo trọng nha, chiếu cố thật tốt Tiểu Vũ. Vinh Vinh cầu nguyện cho hai người."
"Nhất định là như vậy, trừ khi ta chết , nếu không không ai có thể lại xúc phạm tới nàng. Ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng ấy."
Trữ Vinh Vinh buông ra Tiểu Vũ từ Chu Trúc Thanh quay trở lại bên nàng,
quay đầu qua chỗ khác, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống dưới, nàng mới vừa
ly khai, Chu Trúc Thanh cũng đã bước đến, đồng dạng dùng sức ôm Đường
Tam một chút:" Tam ca, chúng ta tại đế đô sẽ rất nhớ ngươi, sớm một trở về một chút nhé."
Đường Tam mỉm cười gật gật đầu, nói với tiểu muội nhỏ nhất trong thất quái này:" Sau khi trở về Đái lão đại nếu khi dễ ngươi, ngươi tìm Vinh Vinh đi, có nàng giúp ngươi, khẳng định có thể làm cho Đái lão đại răng rơi đầy
đất."
Chu Trúc Thanh vốn đôi mắt cũng đã đỏ, nghe Đường Tam vừa
nói vậy, nhịn không được bật cười, nước mắt trên mặt cũng biến mất, vẫn
là nhu thuận gật gật đầu.
Đái Mộc Bạch cười khổ nói: "Nàng không khi dễ ta là tốt lắm rồi , ta khi dễ nàng sao? Ta cũng không có bản lãnh đó."
Quả thật, Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch có thể nói là vỏ quýt dày có
móng tay nhọn, Đái Mộc Bạch là một người bá đạo như vậy, gặp phải Chu
Trúc Thanh thì cái tính cách đó lại biến mất không tăm tích.
"Tam ca, ta cũng có thể ôm ngươi một cái chứ?" Bạch Trầm Hương âm thanh run rẩy vang lên.
Đường Tam chủ động giang hai cánh tay, cười nói: "Đương nhiên có thể, ngươi vốn là thân biểu muội của ta a! Mập mạp tuy rằng
đôi khi chớt nhả một chút, cũng có điểm lười biếng, nhưng hắn thật tâm
thích ngươi. Ta cũng tin tưởng, hắn sau này sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt
với ngươi. Bất quá người nầy thuộc loại ba ngày không đánh liền giống
như nhà không nóc, ngươi cũng không thể quá hòa nhã với hắn được, tùy
lúc gõ hắn một chút. Còn có, quản hắn nghiêm một chút." Vừa nói, hắn cũng ôm chầm lấy Bạch Trầm Hương.
Mã Hồng Tuấn nghe Đường Tam nói xong nửa trước vốn đang thập phần đắc ý,
nhưng đợi cho Đường Tam nói xong đoạn sau, không khỏi vẻ mặt đau khổ,
nghĩ muốn cãi lại, lại thấy được ánh mắt Đường Tam truyền đạt cảnh cáo,
hiển nhiên là cảnh cáo hắn, không được khi dễ Bạch Trầm Hương, về sau
cũng hứa quyết không lại đi tìm hoa ngắt liễu nữa.
Đái Mộc Bạch nhéo nhéo nắm tay, cười hắc hắc, nói: "Mập mạp chết tiệt liền giao cho ta, hắn nếu có cái hành vi gây rối gì hoặc
là khi dễ Hương Hương, ta là đại ca chắc chắn hảo hảo giáo huấn hắn."
Nhóm nữ hài tử đôi mắt đều đỏ, Đường Tam không có để cho linh hồn Tiểu Vũ đi ra, bởi vì hắn sợ Tiểu Vũ bởi vì cảm xúc kích động mà làm cho linh hồn
không ổn.
Đái Mộc Bạch dùng sức đích vỗ vỗ bả vai Đường Tam, hướng mọi người nói: "Đi nhanh thôi, còn như vậy nữa, tất cả mọi người thôi luyến tiếc đi. Tạm
thời chia lìa là để bắt đầu lần sau gặp lại. Đi thôi, đi thôi." Nói
xong, hắn kéo Chu Trúc Thanh lại, hướng về phía đông bắc mà đi. Chu Trúc Thanh rõ ràng nhìn thấy, Đái Mộc Bạch trong đôi mắt cũng có chút đỏ.
"Mọi người bảo trọng." Đường Tam dừng một chút Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, Hải Thần Tam
Xoa Kích có sức nặng mười vạn tám ngàn cân tác động lên mặt đất làm đại
địa run rẩy kịch liệt một chút, Đường Tam đón Tiểu Vũ từ trong lòng Trữ
Vinh Vinh trực tiếp quay đầu, cũng không hề dừng lại, phóng người lên,
hướng về phương đông phóng đi.
Đái Mộc Bạch dừng cước bộ lại, cùng
Chu Trúc Thanh quay đầu lại nhìn lại, mọi người vẫn nhìn theo bóng Đường Tam cùng Tiểu Vũ đang dần dần biến mất, lúc này mới dần dần phục hồi
tinh thần lại, trong cảm giác chia lìa thương cảm giữa lúc này mới lặng
lẽ rời đi.
Đường Tam mang theo Tiểu Vũ, đi suốt một cái canh giờ, cảm xúc mới dần dần khôi phục lại, nhìn lại Tiểu Vũ trong lòng, ánh mắt vẫn dại đi, tín niệm kiên định thay thế cho thương cảm, bất luận như thế
nào, lần này nhất định phải đem Tiểu Vũ hoàn toàn hồi sinh. Nơi này là
chỗ hẻo lánh, hắn đơn giản không cần phải đi bộ, phát động Lam Ngân
Hoàng đùi phải hồn cốt phi hành kĩ năng, mang theo Tiểu Vũ phóng người
bay lên, thẳng vào không trung, bay nhanh mà đi về phía ánh sáng mặt
trời.
Sử Lai Khắc Thất Quái một lần nữa bước lên mảnh đất Đấu La đại lục, dường như, giông bão một lần nữa lại nổi lên.
Sau hai giờ công phu bay trong nơi hoang dã này, xa xa, Đường Tam đã thấy
được quan đạo rộng thênh thang, mở ra bản đồ nhìn một chút, nơi này là
biên cảnh Thiên Đấu đế quốc, thuộc cảnh nội vương quốc Cáp Căn Đạt Tư
phụ cận Thiên Đấu đế quốc. Vương quốc này ở tay bắc bộ Thiên Đấu đế
quốc, có cả một bộ phận biên cảnh cùng Tinh La đế quốc giáp ranh. Theo
con đường này mà đi xuyên qua Cáp Căn Đạt Tư vương quốc, lại đi qua tiếp Ba Lạp Khắc vương quốc, là có thể đến Tinh Đấu đại sâm lâm. Mà nơi này
hướng về phía đông hai trăm dặm, chính là một trấn quan trọng của Cáp
Căn Đạt Tư _Tây Lỗ thành.
Vài ngày lênh đênh trên biển lại mới thông
qua Hải Thần đệ lục khảo,đệ thất khảo, cả thể xác và tinh thần Đường Tam đều có chút mệt mỏi, tuy rằng hồn lực đã khôi phục, nhưng hắn vẫn quyết định mang theo Tiểu Vũ tại Tây Lỗ thành nghỉ ngơi một chút. Sau đó lấy
tốc độ cao nhất phi hành, đi tới Tinh Đấu đại sâm lâm. Dùng phương thức
phi hành để di chuyển, so với tốc độ cao nhất đi trên mặt đất ít nhất
phải nhanh gấp đôi, nhiều nhất chỉ cần năm ngày là có thể đến nơi rồi.
Hai trăm dặm đối với Đường Tam mà nói chỉ là khoảng cách ngắn, hắn mang
theo Tiểu Vũ đi tới địa phương cách Tây Lỗ thành ước chừng mười dặm mới
hạ xuống mặt đất, bởi vì chính mình cùng Tiểu Vũ dung mạo thật sự rất
bắt mắt, từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra hai mũ rộng
vành có khăn che mặt, hai người phân biệt đội vào.
Đi tới bên ngoài
Tây Lỗ thành, toà thành thị này xem như là cấp bậc chủ thành, so với chủ thành thông thường thì nhỏ bé hơn, trước cửa thành, có ước chừng hai
mươi binh sĩ đang kiểm tra người qua lại trên đường, xem ra, kiểm tra
phi thường cẩn thận. Bọn lính một đám đằng đằng sát khí, quân dung
nghiêm chỉnh, một chút cũng không có bởi vì là thủ vệ mà sinh ra ý lười
biếng.
Làm cho Đường Tam cảm thấy kỳ quái chính là, hình thức quân
phục trên người bọn binh lính này, ở vị trí ngực trái của quân phục của
mỗi binh lính này đều có hai chữ cái màu vàng, Võ Hồn. Hơn nữa nhìn qua, quân phục bọn họ quả thật không tồi, mỗi một binh sĩ đều mặc bì giáp.
Cái này đối với binh lính tuần tra của cửa thành của thành thị bình
thường mà nói là trường hợp rất ít gặp.
Đây là ý gì? Vì sao trước ngực binh lính đều có tiêu chí hai chữ Võ Hồn?
Đường Tam trong lòng nghi hoặc, bất quá, nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn
hiển nhiên không thể cùng Tiểu Vũ từ cửa chính tiến nhập, trước không
nói hắn không hy vọng tướng mạo của mình cùng Tiểu Vũ bọn binh lính này
nhìn thấy, Hải Thần Tam Xoa Kích cũng tuyệt không có thể cho bọn hắn
kiểm tra. Nếu kiểm tra chặt chẽ, mang theo vũ khí muốn vào thành cũng
không dễ dàng gì, huống chi Tam Xoa Kích lại còn lớn như vậy.
Nghĩ
đến đây, lạc ấn Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam hào quang chợt lóe, dưới vầng sáng màu vàng nhạt bao phủ, hắn cùng thân thể Tiểu Vũ đã lặng lẽ biến mất.
Mặc cho Hãn Hải Càn Khôn Tráo biến trở về thành
Hải Thần chi tâm cùng Hải Thần Tam Xoa Kích dung hợp hoàn toàn, nhưng
Đường Tam sau khi trải qua thí nghiệm đã phát hiện, chỉ cần bản thân cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích , kĩ năng lúc trước của Hãn Hải Càn
Khôn Tráo liền có thể dùng được, dường như bốn kỹ năng kia đều tồn tại
tại lạc ấn ở trên khối đầu hồn cốt của mình.
Bằng vào Hải Hãn Hộ Thân Tráo ẩn thân năng lực, Đường Tam mang theo Tiểu Vũ bay lên trời, xẹt
qua đầu tường, đáp xuống bên trong Tây Lỗ thành, tìm một góc hẻo lánh
không người, mới một lần nữa hiện thân