Đấu La Đại Lục

Chương 437: Chương 437: Võ Hồn đế quốc




Ánh sáng chợt hiện, linh hồn của Tiểu Vũ sau khi nhập lại vào thân thể, đôi mắt khôi phục lại nét trong sáng.

"Ca, đây là đâu vậy?". Tiểu Vũ nhịn không được nhìn nhìn bốn phía.

Đường Tam thấp giọng nói:" Chúng ta đã trở về đại lục rồi, ta quyết định mang muội tới Tinh Đấu đại sâm lâm dạo chơi một vòng, gia tăng hồn hoàn trên Hạo Thiên chuy. Nơi này là Tây Lỗ thành của Cáp Căn Đạt Tư cương quốc. Mới vừa rồi ở ngoài thành ta cảm thấy có cái gì đó không dúng, trước ngực binh lính ở cửa thành đều có hai chữ Võ Hồn, không biết là có ý nghĩa gì nữa,chúng ta đi xem một chút đi."

Tiến vào bên trong thành, chung quy hắn vẫn không thể ôm Tiểu Vũ, vì làm thế rất dễ dàng dẫn đến sự hoài nghi của mọi người, sau khi linh hồn Tiểu Vụ nhập lại vào thân xác, hắn chỉ cần nắm tay nàng là được.

Tiểu Vũ nhấc cái khăn che mặt của cái mũ rộng vành lên liếc mắt nhìn thật sâu Đường Tam một cái, tuy rằng Đường Tam chưa nói, nhưng nàng cũng không rõ ý đồ của Đường Tam tại sao lại lựa chọn một mình đưa nàng đi đến Tinh Đấu đại sâm lâm? Nàng hiểu rằng chính mình cũng không có khả năng thay đổi chủ ý của Đường Tam, nắm lấy tay trái Đường Tam, nói :"Chúng ta điều tra một chút đi, có chữ Võ Hồn, hẳn là cùng với Võ Hồn Điện có quan hệ rồi."

Đường Tam gật đầu nói :" Chúng ta ý tưởng không bàn mà hợp. Vương quốc thuộc hai đại đế quốc, công quốc vẫn cùng Võ Hồn Điện có quan hệ rất tốt, đều duy trì lòng trung thành đối với Võ Hồn Điện. Cũng bởi nguyên nhân là vì Võ Hồn Điện, hai đại đế quốc này đối với những vương quốc, công quốc đó cũng không làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Xem ra, chúng ta rời khỏi đây bốn năm, trên đại lục phát sinh không ít chuyện a."

Hai người vừa nói chuyện ,đã từ trong góc hẻo lánh đi ra ngoài, đi ra đường lớn. Ngã tư thành thị đều không khác nhau lắm, hai bên đường cửa hàng mọc san sát, từ tổng thể mà xét, Tây Lỗ thành thập phần phồn hoa, người đi đường tốc độ đều rất vội vàng, hiển nhiên là cuộc sống tại nơi đây rất nhộn nhịp.

Tiểu Vũ thấp giọng nói :" Ca, chúng ta hỏi thăm nơi nào đây?"

Trong mắt Đường Tam hàn quang chợt loé:" Dĩ nhiên là đi đến Võ Hồn chủ điện rồi. Tây Lỗ thành là chủ thành của Cáp Căn Đạt vương quốc, hẳn là phải có Võ Hồn chủ điện. Còn có ai có thể rõ ràng hơn đã có sự việc gì phát sinh hơn hồn sư Võ Hồn Điện cơ chứ?"

Đường Tam quyết đinh tới Võ Hồn chủ điện để tìm hiểu biến hóa của đại lục, Tiểu Vũ tự nhiên cũng hề có dị nghị.

Đường Tam ánh mắt xoay chuyển, đúng lúc nhìn thấy một tên hồn sư trung niên tầm bốn mươi tuổi, tên hồn sư trung niên kia cách ăn mặc cũng thuộc tầng lớp trung bình, nhìn không ra địa vị như thế nào. Đường Tam chủ động đi lên đón đường, chặn đối phương lại hỏi:" Vị đại ca này, cảm phiền cho hỏi thăm ngài chút chuyện". Đường Tam vén chiếc khăn che mặt của chiếc mũ rộng vành lên, khách khí hỏi.

Trung niên bị hắn ngăn lại hoảng sợ, có chút cảnh giác nhìn hắn một cái, hơn nữa còn chú ý đến cái vật được bọc lại dài đến một trượng trong tay Đường Tam:" Ngươi muốn hỏi cái gì vậy?"

Đường Tam nói:" Chúng ta ở nông thôn đến, tại hạ cùng vợ đều là hồn sư. Nghe nói ở Võ Hồn Điện thông qua khảo hạch có thể lấy được tiền, ngài có thể nói cho ta biết, Võ Hồn chủ điện của Tây Lỗ thành ở chỗ nào không?"

Nghe Đường Tam nói như vậy, sắc mặt của tên trung niên nhất thời trở nên quái dị. Bất quá do ngại thân phận hồn sư của Đường Tam, nên hắn vẫn cung kính nói:" Nguyên lai là hồn sư đại nhân. Bất quá, ngài không hiểu rõ tình huống ở đây. Chắc hẳn, các ngươi đã một thời gian rất lâu rồi không đi ra ngoài phải không? Hiện tại đã không còn Võ Hồn Điện."

"Cái gì?". Đường Tam chấn động." Không còn Võ Hồn Điện? Chẳng lẽ Võ Hồn Điện bị diệt rồi sao?"

Gã trung niên mặt biến sắc, làm ra một cử chỉ chớ có lên tiếng nữa, vội vàng la lên:"Hồn sư đại nhân, ngài cũng không nên nói lung tung a! Cũng là ta không nói rõ ràng. Hiện tại ở trên đại lục đã không còn Võ Hồn Điện. Chỉ có Võ Hồn đế quốc."

Nghe hắn nói thế, Đường Tam nhất thời hiểu được, bản thân mình rời đi hơn bốn năm này, trên đại lục nhất định đã xảy ra nhiều thay đổi bất ngờ rồi. Chặn tên kia lại Đường Tam tiếp tục nói:" Vị đại ca này, ngài có thể cho chúng ta hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không? Có chút điểm lòng thành coi như là thù lao trả cho ngài". Vừa nói hắn lấy ra hai ngân hồn tệ ra. Không phải hắn keo kiệt, nếu hào phóng quá, ngược lại có khi lại xảy ra vấn đề.

Vừa thấy Đường Tam đưa tiền ra, gã trung niên mặt mày hớn hở, cùng Đường Tam và Tiểu Vũ cùng đi đến ven đường, cười nói:"Tuy rằng quốc gia có thay đổi nhưng hệ thống tiền tệ may là không có thay đổi. Ta đây cũng không khách khí nữa. Các người đúng là tìm đúng người rồi đó, nhắc tới biến hóa của Võ Hồn Điện, sẽ phải kể đến sự việc trọng đại trong hồn sư giới ba năm về trước, bảy đại tông môn trọng tuyển đại hội."

Nguyên lai năm đó sau khi bọn Đường Tam rời đi không lâu, Võ Hồn Điện liền chủ trì cuộc họp bảy đại tông môn trọng tuyển đại hội, bảy đại tông môn mới được sinh ra, không hề có ngoại lệ, tất cả bảy đại tông môn này đều là thành phần trung thành với Võ Hồn Điện, bên trong hai đại đế quốc căn bản không thể tìm ra tông môn có thể chống lại họ, cho dù là Thất Bảo Lưu Ly tông có thể còn có lực cạnh tranh nhưng xuất phát từ thận trọng tự bảo vệ, cũng không có tham gia đại hội lần này.

Cứ như vậy, sau khi bảy đại tông môn trọng tuyển kết thúc, Võ Hồn Điện danh vọng nhất thời đạt tới đỉnh cao, bảy đại tông môn đồng thời tỏ vẻ thay mặt thiên hạ tôn vinh Võ Hồn Điện, thỉnh cầu Võ Hồn Điện thống ngự đoàn thể hồn sư.

Ba tháng sau, Võ Hồn Điện tuyên bố lập quốc, thay tên thành Võ Hồn đế quốc, Võ Hồn đế quốc bắt đầu đóng cửa tất cả đối với cảnh nội hai đại đế quốc, hồn sư toàn bộ rút về bên trong phạm vi đế quốc, mà phạm vi đế quốc chính là lấy nguyên bản ranh giới của các vương quốc cùng với công quốc của hai đại đế quốc trong lúc đó chắn ngang giữa hai đại đế quốc, đem hai đại đế quốc chặt đứt hoàn toàn liên hệ, đế quốc do hơn mười vương quốc cùng công quốc tổ hợp thành. Võ hồn đế quốc tổng diện tích so với hai đại đế quốc không sai biệt lắm.

Từ vị trí địa lý mà nói, Võ Hồn đế quốc cực kì bất lợi, bắc có Thiên Đấu đế quốc, nam có Tinh La đế quốc, nhưng mà, từ sau khi Võ Hồn Điện sửa thành Võ Hồn đế quốc, ngược lại lại là đối với hai đại đế quốc khuếch trương, vài năm thời gian qua, đã chiếm cứ diện tích bằng hai thành tỉnh của đại đế quốc rồi.

Hơn nữa ở phương diện quân sự ba đế quốc chưa có xảy ra giao chiến trên quy mô lớn.

Từ chỉnh thể lực lượng mà xét, Võ Hồn đế quốc là từ hơn mười vương quốc cùng với công quốc nhập thành, tổng binh lực không thể so sánh cùng với hai đại đế quốc được, hơn nữa chỉ huy cũng vô pháp hoàn toàn thống nhất. Nhưng mà Võ Hồn Điện nắm trong tay lực lượng hồn sư quá cường đại. Hồn sư trong chiến tranh có sinh ra lực phá hoại hơn xa quân đội. Một chi đội ngũ có khoảng một ngàn người, đủ có thể chống lại đại quân vạn người.

Đồng thời, Võ Hồn đế quốc ra mệnh lệnh triệu tập toàn bộ hồn sư trên đại lục gia nhập, nếu không gia nhập đều như nhau coi là theo phe khác. Hơn nữa bảy đại tông môn mới lên sức ảnh hưởng cũng rất lớn. Võ Hồn Điện gần như nắm giữ hơn bảy mươi phần trăm số lượng hồn sư trên đại lục. Hơn nữa cường giả như mây, phong hào đấu la đã vượt qua mười vị. Bức bách hai đại đế quốc chỉ có tích tụ lực lượng, không dám dễ dàng manh động.Nếu không một khi binh bại như núi lở, liền không thể còn cơ hội nào nữa.

Giáo hoàng của Võ Hồn Điện là Bỉ Bỉ Đông, là hoàng đế Võ Hồn đế quốc đời thứ nhất, lấy một thân nữ tử thống trị đế quốc, sau khi trong một thời gian ngắn ngủi khuếch trương ra bên ngoài, thì bắt đầu chỉnh hợp lại đế quốc, bài trừ dị kỷ, huấn luyện quân đội.

Võ Hồn Điện nhiều năm tích lũy tài phú trở thành hậu thuẫn kiên cố cho đế quốc, ngắn ngủi có ba năm thời gian, Võ Hồn đế quốc nghiễm nhiên trở thành một đại đế quốc hùng mạnh cùng với Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc trở thành thế chân vạc, hơn nữa thực lực so ra đã vượt qua bất kỳ một trong hai đại đế quốc kia. Quân đội đế quốc đóng hai bên biên cảnh, có số lượng hồn sư vượt qua hai vạn người. Hơn nữa lại có trưởng lão điện cấp bậc phong hào đấu la tự mình suất lĩnh.

Tạm thời không khuếch trương không có nghĩa là Võ Hồn đế quốc chỉ thỏa mãn như vậy, một khi trong tay nắm giữ hoàn toàn lực lượng của các vương quốc và công quốc, sau khi chỉnh hợp lại, đại chiến là không thể né tránh được.

Từ cơ bản mà nói, Võ Hồn đế quốc sau khi lập quốc có ưu thế, vấn đề cốt lõi chính là nhân mã của Võ Hồn Điện nhiều, đạt tới mấy vạn hồn sư. Cơ bản có thể miễn cưỡng chống lại tam đại tông môn, Hạo Thiên tông đã thoái ẩn, Lam Điện Bá Vương Long gia tộc bị hoàn toàn diệt tộc, Thất Bảo Lưu Ly tông thì bị tổn thất nghiêm trọng, căn bản không đủ lực lượng để chống lại.

Càng mạnh hơn là hồn sư, ở trong chiến tranh lại càng đáng sợ hơn, một gã cường giả phong hào đấu la có thể đủ để tương đương với thiên quân vạn mã. Đương nhiên hai đại đế quốc cũng không phải không thể đánh được một trận, bọn họ lập quốc nhiều năm, trong tay nắm giữ đại lượng quân đội tinh nhuệ, nếu muốn liều mạng với nhau, Võ Hồn đế quốc cũng phải tổn hại thảm trọng. Đây cũng là nguyên nhân Bỉ Bỉ Đông không nóng vội khuếch trương, nàng muốn trước đó ổn định bên trong đã, sau đó dưới tình huống nắm chắc tuyệt đối mới có thể phát động chiến tranh".

Sau khi tên trung niên đi rồi, Đường Tam bỗng lâm vào trầm tư, hắn đã phán đoán vài năm qua đi trên đại lục chắc chắn phải có biến đổi thật lớn, nhưng dĩ nhiên không thể nghĩ đến tình huống phát sinh lại kịch liệt như vậy. Bỉ Bỉ Đông cường hãn chọn lựa lập quốc, dĩ nhiên là có chút nóng vội, nhưng mà lại thật sự làm cho Võ Hồn Điện có được một đội quân cùng với lãnh thổ khổng lồ. Trong nhiều năm trước đây Võ Hồn điện trong mắt của mọi hồn sư là thánh địa, hồn sư của hai đại đế quốc chân chính cự tuyệt lời mời của Võ Hồn Điện thật sự sẽ không nhiều. Hơn nữa Võ Hồn đế quốc cường giả đông đảo, chỉ cần tính riêng việc âm thầm ám sát cao tầng của hai đại đế quốc, chỉ sợ hai đại đế quốc cũng rất khó mà thừa nhận nổi.

Nếu không phải vì hồi sinh Tiểu Vũ, Đường Tam thật sự muốn ngay lập tức chạy về Thiên Đấu thành, tới xem tình hình bên đó như thế nào, trọng yếu nhất là tình trạng của Đường Môn. Hồn sư số lượng cùng phẩm chất kém nhau quá xa, ám khí Đường Môn tác dụng trong chiến tranh là không thể nghi ngờ. Duy nhất chỉ có xử dụng ám khí lực sát thương thật lớn trên diện rộng, mới có thể cùng hồn sư quân đoàn của Võ Hồn Điện chống lại.

Còn một việc Đường Tam phải làm nữa, đó là những điều kiện đã đáp ứng với các trưởng lão trước lúc rời khỏi Hạo Thiên tông cũng đã sắp sửa hoàn thành rồi, đó là thực lực vượt qua tám mươi cấp, có được ít nhất một cái mười vạn năm hồn hoàn, hiện tại chỉ còn một chuyện nữa đó là giết chết một gã phong hào đấu la của Võ Hồn Điện, sẽ có tư cách trở về Hạo Thiên Tông, bái lạy tổ phụ. Số lượng hồn sư Hạo Thiên tông tuy rằng không đủ để thay đổi sự chênh lệch giữa hai đại đế quốc và Võ Hồn Điện. Nhưng dù sao năm đó nó cũng là thiên hạ đệ nhất tông môn trong giới hồn sư, trên danh nghĩa cũng có giá trị không thể nghi ngờ. Hơn nữa Hạo Thiên Tông có sáu vị phong hào đấu la, một khi bọn họ rời núi, nhất định sẽ có mang đến tác dụng thật lớn.

"
Ca, nếu không chúng ta quay về Thiên Đấu thành trước đi". Tiểu Vũ là người thông minh, nàng ở bên Đường Tam lâu như vậy, Đường Tam nghĩ gì muốn gì nàng cũng tự nhiên là hiểu được. Trước mắt tình thế vô cùng ác liệt, Đường Môn cần có Đường Tam trở về chủ trì đại cục.

"
Không." Đường Tam dùng sức lắc đầu:"Chỉ khi nào nàng sống lại chúng ta mới có thể quay về. Tuy rằng tình thế có ác liệt, nhưng bọn Mộc Bạch đã quay về trước Thiên Đấu thành rồi, có bọn họ Đường Môn sẽ không có vấn đề gì. Trước khi nàng chân chính sống lại, ta làm sao có thể đem toàn bộ tinh lực đối kháng với Võ Hồn Điện đây? Yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn, Võ Hồn Điện sẽ không có làm ra đại sự gì đâu, hai đại đế quốc là quan hệ môi hở răng lạnh, một khi Võ Hồn Điện công kích một trong hai bên, bên còn lại sẽ không bàng quan đứng nhìn, quân đội Võ Hồn Điện không thể không cẩn thận mà làm việc đâu, có bọn Mộc Bạch trở về báo tin chúng ta bình an tạm thời như vậy là đủ rồi. Ta nghĩ, trong bốn năm thời gian, Đường Môn chúng ta phát triển chắc cũng đã tới quy mô tương đối rồi. Cho dù chiến tranh có thực sự bắt đầu, Võ Hồn Điện sẽ không không thể dễ dàng xâm chiếm như vậy được đâu."

Tiểu Vũ dựa vào trong lòng Đường Tam, thấp giọng nói:"
Ca, ta biết ngươi làm tất cả là vì ta, nhưng mà, nếu mà bởi vì ta mà ảnh hưởng đến đại sự, ta..."

Đường Tam dùng ngón trỏ chặn lại trên môi của nàng, không để cho nàng nói thêm gì nữa:"
Tiểu Vũ, ta đến bây giờ cũng chưa từng trong lòng có cái gì gọi là chí lớn cả, Cũng chưa bao giờ muốn thay đổi cả đại lục. Ta đối phó với Võ Hồn Điện , bởi vì cừu hận. Cừu hận của cha mẹ, còn có cừu hận của nàng nữa. Với ta mà nói, hiện tại đại sự duy nhất mà ta phải làm đó là hồi sinh nàng, mà không phải là đối phó với Võ Hồn Điện. Nàng đã lo lắng như vậy, vậy chúng ta liền cấp cho Võ Hồn Điện một chút hỗn loạn đi. Vừa rồi trung niên đại thúc không phải nói qua rồi sao, Tây Lỗ thành ngoại trừ binh linh thủ thành, còn có quân lính thủ hộ thành từ Võ Hồn Điện phái tới là thủ thành hồn sư đoàn, đội trưởng hồn sư đoàn này cũng nắm giữ quyền chỉ huy. Võ Hồn Điện đã phái tới chắc chắn hồn sư phải trên năm mươi cấp, nhưng ít nhất cũng phải có thêm một gã cường giả hồn thánh.

Nàng nói đi, nếu ta làm cho tất cả các hồn sư này biến mất, Võ Hồn Điện sẽ đối với Tây Lỗ thành này có suy nghĩ gì, thậm chí ngay cả đối với Cáp Căn Đạt vương quốc sẽ có cái suy nghĩ gì đây? Có lẽ một cái thành thị sẽ không tính là gì, bất quá, chúng ta chắc chắn kế tiếp sẽ còn đi qua Cáp Căn Đạt Tư vương quốc, nếu hơn mười tòa thành thị đều xuất hiện tình huống giống như vậy, Võ Hồn Điện sẽ đối với Cáp Căn Đạt Tư cương quốc sẽ làm như thế nào đây?"

Tiểu Vũ có chút sửng sốt,"
Ca, người định làm là...?"

Trong mắt Đường Tam hiện lên một tia sát khí,"
Phàm là đồng lõa cùng Võ Hồn Điện, giết không tha!"

Màn đêm buông xuống, một thân ảnh màu đen chậm rãi hiện ra bên ngoài phủ đệ hồn thành hộ hồn sư đoàn của Tây Lỗ thành. Bên ngoài hắn đươc che bởi một chiếc áo choàng màu xanh thẫm, chỉ có thể nhìn thấy người này tay cầm một vũ khí thật lớn dài đến một trượng hai, đen nhánh, không hề sáng bóng phản xạ ánh sáng.

Người tới đúng là Đường Tam, hắn cùng Tiểu Vũ ở trong thành nghỉ ngơi, sau đó chờ bầu trời tối đen mới lặng lẽ rời khỏi lữ điếm, Đường Tam biết Tiểu Vũ không thích giết chóc, cho nên hắn thu thân thể của nàng vào bên trong Như Ý Bách Bảo Nang. Mảnh vải che bên ngoài Tam Xoa Kích cũng bỏ đi. Hắn cố ý mua chiếc áo choàng để che đậy thân thể mình, lúc này mới tới nơi này.

Đường Tam bản thân cũng không phải loại háo sát, nhưng mà, đối với Võ Hồn Điện, hắn tuyệt không có lòng nhân từ. Cha mẹ chi cừu bất cộng đái thiên(không đội trời chung), huống chi còn có cừu hận của Tiểu Vũ. Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được ánh mắt thống khổ của phụ thân, lại càng không thể quên được trong ánh mắt Tiểu Vũ là sự tuyệt vọng khi hiến tế. Bất luận Võ Hồn Điện có cường đại đến trình độ gì đi nữa, đối với hắn tất cả đều là cừu nhân cả đời hắn.

Tay trái đặt trên hoàng kim lạc ấn của Tam Xoa Kích, không để cho nó vào thời điểm phóng thích ra tinh thần lực hào quang lọt ra bên ngoài, tinh thần lực mênh mông vô tận tựa như đại hải tuôn ra, đi ra thế giới bên ngoài, lại giống như những dòng nước nhỏ khuếch tán mở rộng ra, gần như chỉ trong thời gian một cái hô hấp, thật lớn tinh thần lực đã mở tung ra. Không chỉ có bao phủ nơi dừng chân của hộ thành hồn sư đoàn, mà còn đem phạm vi phụ cận mấy ngàn thước vuông bao phủ.

Vô số tin tức thông qua tinh thần lực thăm dò quay trở về truyền vào não Đường Tam. Lúc trước ở Hải Thần đảo, Đường Tam muốn làm như vậy đều phải thông qua Lam Ngân lĩnh vực cùng đại lượng lam ngân thảo, nhưng lại phải rất cẩn thận để tránh bị người khác phát hiện.

Nhưng hiện tại hắn căn bản không cần lo lắng như vậy, trừ khi nơi này có thể có một kẻ tinh thần lực mạnh ngang với Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây bậc cường giả như vậy, nếu không dĩ nhiên tinh thần lực của hắn cao hơn hết, căn bản sẽ không làm cho bất luận kẻ nào chú ý. Tựa như hùng ưng từ trên không nhìn xuống đại địa, nắm giữ rõ ràng mỗi một biến hóa toàn cục.

Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, tại nơi hộ thành hồn sư đoàn đóng quân, ước chừng có ba mươi gã hồn sư tuần tra, phủ đệ cũng có khoảng năm mươi gã hồn sư, nô bộc cũng có khoảng ba bốn mươi người, số lượng hồn sư Đường Tam dự đoán cũng không sai lệch lắm, khoảng hơn tám mươi người.

Sự khác nhau giữa các loại người cũng không khó khăn để mà phân biệt, binh lính hơi thở bình thường đều so với nô bộc trầm ổn hơn, nô bộc đi đường thường trầm trọng hơn một chút, mà thời gian hồn sư giơ tay nhấc chân khí mạch kéo dài đều có thể xuất ra một chút hồn lực dao động.

Đường Tam tự tính toán sẽ không giết hết toàn bộ người nơi này, mục tiêu của hắn chính là hồn sư, binh lính cùng nô bộc hắn tự nhiên sẽ không lạm sát.

Không có nóng lòng tiến vào bên trong phủ, Đường Tam lặng lẽ quanh quẩn bên ngoài, rất nhanh dưới tinh thần lực tra xét Đường Tam đã tìm ra một đám binh lính canh giữ bên ngoài phủ cùng với thực lực của họ, không đợi đám binh lính kịp có phản ứng, Lam Ngân Hoàng lẳng lặng từ dưới đất chui lên quấn chặt lấy đám binh lính, hồn lực chấn động vào bên trong, dưới tác dụng của hồn lực dao động làm cho ba mươi tên binh lính lặng lẽ yếu đuối dần. Đối phó với binh lính bình thường đối với Đường Tam là quá đơn giản. Bọn họ căn bản còn chưa kịp biết gì, đã bị ngất đi rồi.Dưới Lam Ngân Hoàng lôi kéo, Đường Tam rất nhanh kéo bọn họ vào một ngõ tắt nhỏ yên tĩnh, không trải qua mấy giờ công phu thì bọn họ cũng không thể tỉnh lại được.

Giải quyết vấn đề bên ngoài, Đường Tam lúc này mới lặng lẽ tiến vào bên trong phủ đệ, trong phủ đệ có năm mươi hồn sư chia làm năm nhóm, phân biệt tại những nơi khác nhau trong phủ đệ để tuần tra, mỗi một tổ binh lính tuần tra đều có một gã hồn sư bốn mươi cấp suất lĩnh. Xem ra canh phòng quả thật tương đối nghiêm ngặt.

Nếu muốn diệt toàn bộ những hồn sư trong phủ đệ, hắn chỉ cần tìm một nơi thích hợp, phóng xuất ra đệ bát hồn kĩ Lam Ngân Tà Ma Kính Chi Diệt, là trong nháy mắt có thể giải quyết hết. Thông qua tin tức lúc trước đã tra xét, hắn hiện tại đang ở giữa nơi đóng quân của toàn bộ hồn sư nơi đây, chỉ có một gã đạt tới cấp bậc hồn thánh, còn lại phần lớn là hồn sư dưới sáu mươi cấp, căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với Đường Tam.

Nhưng mà Đường Tam cũng sẽ không làm như vậy, nếu hắn bằng vào hồn lực cường đại đem toàn bộ hồn sư nơi này tiêu diệt, như vậy nô bộc cùng binh lính bình thường cũng sẽ không còn cơ hội sinh tồn, hắn không muốn lạm sát, đây là điều thứ nhất. Một điểm khác, nếu hắn xử dụng một cái hồn kĩ như vậy, sau này khi Võ Hồn đế quốc sẽ dễ dàng phát hiện ở nơi này đã có một hồn sư cường đại xuất hiện, mà hắn lại muốn tạo hỗn loạn, tự nhiên không muốn bọn họ tra xét ra kết quả gì.

Đúng lúc này một đội tuần tra hướng về phía Đường Tam đi tới, Đường Tam thân hình cúi thấp, lập tức nằm sát xuống bên trên một bãi cỏ, Lam Ngân Hoàng của hắn là thực vật võ hồn, lúc này ẩn dấu trong thực vật có thể nói là thiên y vô phùng(kín như áo trời không chê vào đâu được), cho dù là phong hào đấu la muốn dùng tinh thần lực dò xét khí tức cũng tuyệt không thể tìm ra sơ hở nào.

Dẫn đầu chính là một gã hồn sư, hai tay để ở sau lưng, vẻ mặt kiêu căng, cũng không xem binh lính đằng sau ra gì, còn binh lính ở phía sau hắn cẩn thận đi theo sau, không dám có chút xem thường. Hồn sư trước mắt người thường, quả thật là cường đại.

Một nhánh cây lặng lẽ phóng vào bên trong đội binh lính, nhất thời, một gã bị vấp một cái, ngã thẳng về pía trước.

"
Ai ui, ngươi làm gì vậy?". Gã binh linh nhịn không được kinh hô kêu lên một tiếng.

"
Hỗn đản kia ầm ĩ cái gì vậy?". Gã hồn sư đi đằng trước quay đầu lại nổi giận quát.

"
Đại, đại nhân, hắn đụng vào ta... ". Tên binh lính kinh hô vội vàng giải thích. Bất quá, ngay sau đó người binh lính này đồng tử chợt phóng to lên, cùng những binh lính khác giật mình nhìn nhau nhìn vào sau lưng tên hồn sư.

Bốn mươi cấp, đã có danh hiệu là hồn tông, có được thực lực không hề tầm thường, nhìn tới ánh mắt có chỗ không đúng, tên hồn tông của Võ Hồn đế quốc ngay lập tức phản ứng lại, cũng không hề quay đầu lại, thân thể nhanh chóng vọt về phía trước, đồng thời phóng xuất ra võ hồn của mình, chuẩn bị né tránh công kích đến từ phía sau lưng lại còn có thể phản kích lại.

Hắn phản ứng không thể nói là không nhanh nhạy, đáng tiếc chính là, hắn gặp phải đối thủ không thể chống lại được.

Một cây Lam Ngân Hoàng gắt gao quấn quanh trên cổ hắn, tinh thần lực lạnh như băng trực tiếp đâm vào bên trong đầu hắn, chặt đứt liên hệ của hắn với võ hồn, võ hồn phóng ra một nửa bị cắt đứt mạnh mẽ. Cổ họng bị khóa, hắn đến cả hô hấp còn không thể làm được, tự nhiên cũng không thể hét lên cảnh báo. Cùng lúc đó, một cỗ lực chấn động mãnh liệt từ dưới chân đám binh lính truyền lên, bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân mền nhũn, lập tức đều ngã xuống tất cả không biết gì nữa.

Đối với Võ Hồn đế quốc hồn sư, Đường Tam tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, những kẻ này đều là địch nhân của hắn, ít đi một người, Võ Hồn đế quốc thực lực liền giảm đi một chút. Tại nơi gai nhọn của Lam Ngân Hoàng quấn quanh cắm vào thật sâu trên cổ họng của gã hồn sư kia, gai nhọn trên Lam Ngân Hoàng mang theo kịch độc trực tiếp đánh thẳng lên đại não, một sinh mệnh lặng lẽ ra đi mà không một tiếng động nào phát ra.

Mười tên binh lính cũng không phải ngã xuống vì hồn kĩ của Đường Tam, mà là bởi Hải Thần Tam Xoa Kích, Đường Tam chỉ dùng Hải Thần Tam Xoa Kích cắm xuống đất một chút, dùng hồn lực tạo ra lực chấn động thẳng đến khống chế đối phương, trong phạm vi mười thước, cũng đã đủ làm họ bị chấn động đến hôn mê.

Lam Ngân Hoàng xuất ra, tổng cộng có mười một người lặng lẽ bị kéo lê vào bên trong bãi cỏ.Năm đội tuần tra lập tức bị giải quyết mất một đội.

Rất nhanh, Đường Tam tìm và giải quyết nốt bốn đội tuần tra còn lại, bằng những phương pháp bất đồng khác nhau giải quyết bọn họ, có sử dụng tác dụng gây mê của Lam Ngân Hoàng, có sử dụng hồn lực trực tiếp đánh ngất, cũng có dùng cả Hạo Thiên chuy trực tiếp đập chết hồn sư. Chính là hắn gặp đối thủ bất đồng, cũng căn bản không cho binh lính bình thường có cơ hội trông thấy hắn, hắn đều làm cho các binh lính này bất tỉnh.

Dưới tình huống không kinh động đến các hồn sư trong phủ đệ mà giải quyết hết mấy vấn đề này, Đường Tam chỉ dùng đến thời gian nửa nén hương.

Sát khí lạnh như băng bắt đầu long lanh trong đôi mắt hắn, chân chính thảm sát bây giờ mới bắt đầu. Tay cầm Tam Xoa Kích, Đường Tam lặng lẽ đi vào bên trong phủ đệ.

Không hề phóng xuất ra võ hồn chân thân Lam Ngân Hoàng, tay phải cầm Tam Xoa Kích, tay trái phóng xuất ra Hạo Thiên chuy, kéo tấm khăn che kín mặt, hắn vốn vẫn phóng thích tinh thần lực để tra xét, tính thần lực nhất thời mãnh liệt chấn động tất cả hộ thành hồn sư đoàn đang ở bên trong.

Tiếng kêu rên, tiếng hô hấp tiếp tục truyền tới, Đường Tam dùng tinh thần chấn động tới cũng không tính là thập phần mãnh liệt, nhưng đối phó với người thường như vậy cũng đã là quá đủ rồi, tất cả các nhóm nô bộc cũng không phải là ngoại lệ đều hôn mê ngã trên mặt đất, còn lại tất cả các hồn sư cũng đột nhiên phải bừng tỉnh, một ít hồn sư Võ Hồn Điện đang tu luyện thậm chí còn bị hồn lực cắn trả thống khổ ở bên trong phòng của mình.

"
Người nào?". Tiếng rống giận dữ vang tới.

Đường Tam không hề che dấu tung tích, trước mặt đã có hai gã hồn sư xuất hiện, bay nhanh tới phóng thích võ hồn chân thân. Võ hồn hướng tới Đường Tam vọt tới. Bởi vì trên người Đường Tam cũng không xuất hiện võ hồn, cho nên trên tay Đường Tam cầm hai thanh vũ khí, cũng không khiến cho hai gã hồn sư này chú ý.

Hừ lạnh một tiếng, Đường Tam toàn thân sát khí bắn ra bốn phía, Hạo Thiên chuy ở tay trái quăng ra, thẳng đến hai người đánh tới. Hắn căn bản chưa từng lo lắng tới thực lực của hai gã hồn sư này, bởi vì bọn họ còn chưa có vượt qua năm mươi cấp. Tại lực lượng tuyệt đối trước mặt, bất luận hồn kĩ của bọn họ có ra sao cũng không hề có tác dụng gì cả. Chỉ đơn thuần lực lượng của Đường Tam cũng không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận được, huống chi còn là phách tuyệt thiên hạ Hạo Thiên chuy. Ngay cả Hải Thần Thủ Hộ Thất Thánh Trụ Hải Long Đấu La cũng phải chịu thiệt thòi dưới Hạo Thiên chuy, huống chi là bọn hắn.

Kết quả không ngoài dự đoán, Khống Hạc Cầm Long nhẹ nhàng vung lên, sức nặng mấy ngàn cân, làm cho bọn họ ngay cả đã phóng thích võ hồn cũng không thể ngăn cản Hạo Thiên chuy bay tới.

Lúc này ngày càng nhiều hồn sư theo hướng này chạy đến, năng lực của hồn sư dù sao cũng khá là cường đại, bên này thời gian giao chiến tuy ngắn ngủi, nhưng thanh âm của hai gã hồn sư quát lên đã làm bại lộ hành tung của hắn.

Thuấn di lặng lẽ dời đi, Đường Tam đã xuất hiện tại một vị trí khác, sau lưng hắn ít nhất bảy tám cái công kích đơn thể phóng tới, nổ mạnh, một dãy phòng ốc biến thành đống phế tích. Đường Tam chỉ dùng phương pháp công kích đối thủ đơn giản nhất, Hạo Thiên chuy rời tay bay đi, chuy lực khủng bố lại thêm lực khống chế của Khống Hạc Cầm Long, đối mặt với những hồn sư cấp bậc bốn mươi năm mươi cấp như thế này đúng là giống như hổ lạc vào bầy dê, bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy thân ảnh Đường Tam, chỉ thấy một màu đen của cây đại chuy xoay tròn oanh kích, mỗi một lần va chạm, nhất định sẽ có một gã hồn sư Võ Hồn đế quốc vong mạng. Mọi hồn sư đều trầm trọng các loại kỹ năng lóe ra đối mặt với Hạo Thiên chuy, nhưng những loại kỹ năng này chỉ giống như pháo hoa sáng lạn, trong nháy mắt rạng rỡ rồi suy kiệt.

Quỷ dị chính là, mỗi lần Hạo Thiên chuy giết chết một người, hoa văn khắc trên thân chuy của sát thần lĩnh lực lại hiện lên một tầng huyết quang, sát khí của Hạo Thiên chuy cũng theo đó mà tùy theo đó mà tăng lên một phần, thành quang mang hồng hắc hai màu lóe ra, đối mặt với ý đồ của đối phương muốn dùng năng lượng hồn kĩ để ngăn cản, hai loại quang mang hắc hồng này dường như vẫn dễ dàng phá vỡ phòng ngự đối thủ.

Ngay cả Đường Tam cũng không thể ngờ trước mắt mọi việc lại diễn ra dễ dàng như thế, hắn phần nhiều đoán trước, nơi này dù sao cũng có gần trăm tên hồn sư, muốn đem bọn chúng giết sạch, không để chạy thoát dù chỉ là một tên, nhiều ít thì cũng phải tốn một ít thời gian, chính là, trong đám hồn sư không có nổi một tên ngăn cản được Hạo Thiên chuy dù chỉ là một kích. Không đợi Đường Tam chuyển hóa phương pháp công kích, liền đã có ít nhất một nửa chết bởi Hạo Thiên chuy.

Cái này không phải đối phương quá yếu, mà chỉ có thể trách thực lực Đường Tam quá mạnh.

Trước kia giao thủ cùng đám hồn sư Võ Hồn Điện, khi đó hắn mới có hơn sáu mươi cấp hồn lực. Nếu đối mặt với số đông hồn sư như vậy, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng như thế này mà chiến thắng đối thủ. Nhưng hiện tại, hồn lực của hắn đã đạt tới tám mươi lăm cấp đạt đến trình độ khủng bố, lại có được một khối hồn cốt mười vạn năm, ba hồn hoàn mười vạn năm, riêng hồn cốt, hồn hoàn tăng phúc đã khủng bố lắm rồi.

Đường Tam thân thể thậm chí đã vượt qua vị phong hào đấu la Hải Long kia rồi. Chỉnh thể thực lực đạt tới trình độ tương đương với phong hào đấu la chín mươi lăm cấp, nhưng mà phải là bất kể tình huống nào thì trong tay hắn vẫn phải cần chuôi Tam Xoa Kích này trong tay.

Như thực lực của những gã hồn sư trước mắt này, hồn sư cấp độ thấp trước mắt hắn vốn so với con kiến không khác nhau là mấy, muốn giết bọn họ còn dễ hơn lấy đồ trong túi của mình. Đây gọi là sự áp chế tuyệt đối giữa hồn sư cấp thấp và hồn sư cao cấp.

Khi Đường Tam đang lo lắng, tại thời điểm chuẩn bị thay đổi phương thức công kích, đột nhiên, bên trong một tiếng leng keng nổ ra, Hạo Thiên chuy đang không ngừng đoạt lấy tính mạng kia bị một cỗ lực mạnh mẽ đụng vào, xoay một vòng trong không trung.

Đường Tam khóe miệng toát ra một tia lãnh ý cười cười, rốt cục cũng có điểm thú vị.

Một gã hồn sư dáng người cực kỳ to lớn đứng ở bên trong sân, hét lớn một tiếng,"
Tất cả mọi người tụ tập đến nơi này."

Lúc này đương trường chỉ còn lại có ba mươi mấy gã hồn sư, ngay cả một cái vết thương cũng không có lưu lại cho đối thủ, dưới công kích của Hạo Thiên chuy chỉ có người chết. Nhóm hồn sư này cuống quít tụ tập lại một chỗ, đứng ở sau gã hồn sư thân hình to lớn kia, là gã hồn sư khoảng chừng sáu mươi tuổi, tâm thần lúc này mới ổn định lại được vài phần, vừa rồi Hạo Thiên chuy một trận bay ra càn quét đánh giết khiến cho bọn chúng tim mật cứ như phát lạnh.

Gã hồn sư cao lớn kia trầm giọng nói:"
Là vị bằng hữu Hạo Thiên Tông nào, xin mời hiện thân đi."

Đường Tam thu hồi Hạo Thiên chuy, chậm rãi từ trong đống phế tích đi ra, bởi vì áo choàng rất lớn, chẳng những phủ kín thân thể hắn, mà đầu hắn còn hơi cúi cúi, khiến cho đối phương không thể nhìn thấu tướng mạo của hắn.

"
Hạo Thiên tông từ khi nào lại trở nên giấu đầu hở đuôi như thế?". Hồn sư có chút kinh nghi bất định nhìn Đường Tam, trong tay phải hắn là một thanh chiến phủ, võ hồn của hắn đúng là huyết ma phủ, hắn chính là gã hồn sư duy nhất đạt tới thánh cấp. Chính Đường Tam cũng không nghĩ tới, đối thủ lại là một gã khí hồn thánh. Thực lực thật sự không tầm thường.

Bất quá, huyết ma hồn thánh này lại càng thêm giật mình hơn, tuy rằng vừa rồi chặn lại được công kích của Hạo Thiên chuy, nhưng cho tới bây giờ cánh tay phải vẫn còn co rút, hổ khẩu đã rách tả tơi rồi. Hiển nhiên gã hồn sư trước mặt mình hồn lực không thể dưới mình được. Tuy hắn tự nhận huyết ma phủ của mình là một võ hồn khí thuộc loại không tồi, xếp hạng trong hồn thánh, thực lực của mình tuyệt đối thuộc hàng thượng đẳng, nhưng mà, đối mặt với gã hồn sư hồn lực không thua kém mình, mà đối phương trong tay lại là Hạo Thiên chuy là võ hồn trấn tông của tông môn đã tùng vô địch thiên hạ, hắn đến nửa phần cũng không hề nắm chắc.

"
Không phải dấu đầu hở đuôi, mà là bởi vì các ngươi căn bản không cần biết ta là ai, bởi vì các ngươi sẽ đều trở thành người chết.". Đường Tam thanh âm bình tĩnh, kèm theo đó là một tia ba động, làm cho đối phương không thể từ trong tiếng nói để nhận biết ra niên kỉ của hắn.

Gã huyết ma phủ hồn thánh hừ lạnh một tiếng,"
Không nghĩ tới Hạo Thiên tông các ngươi lại tái xuất hiện. Bất quá, ngươi cho rằng Hạo Thiên tông các ngươi có thể chống lại Võ Hồn Điện sao? Có lẽ tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu, có lẽ còn có thể kéo dài hơi tàn, dám xuất hiện lại trong giới hồn sư, kết cục các ngươi bất quá chỉ giống như Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, đó là diệt tộc."

Võ Hồn đế quốc đã chính thức thành lập, cùng với hai đại đế quốc trở mặt, Võ Hồn Điện cũng không cần làm cái hành dộng che che dấu dấu nữa. Đương nhiên, khi bọn họ giải thích, cũng giải thích rằng Lam Điện Bá Vương Long gia tộc là một tồn tại cực kì tà ác, bị Võ Hồn đế quốc đại diện cho chính nghĩa tiêu diệt. Lịch sử vẫn là như vậy đều là do người chiến thắng viết nên, nhưng đối với đoạn lịch sử này thật sự đã bị bọn họ tận lực bẻ

cong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.