Đường Tam thản nhiên nói: "Ta không biết kết cục của Hạo Thiên Tông
sau này như thế nào, nhưng khẳng định, ngày này sang năm chính là ngày
giỗ của các ngươi."
Huyết Hồn Phủ hồn thánh phẫn nộ quát: "Chờ ngươi thắng ta rồi hãy mạnh miệng. Nghe lệnh ta, mọi người lập tức rời
đi, hướng thành chủ bẩm báo Hạo Thiên Tông tái xuất."
Đồng thời
rống giận hắn đã lao về hướng Đường Tam đánh tới, Huyết Hồn Phủ trong
tay quang mang lóng lánh, đệ thất hồn hoàn màu đen trong nháy mắt hóa
thành hắc quang khổng lồ ẩn vào trong thân phủ, trong phút chốc, Huyết
Hồn Phủ trong tay của hắn to lên, gần như trong nháy mắt đã lớn bằng cái xe nhỏ, mang theo mùi huyết tinh mãnh liệt nhắm hướng Đường Tam chém
tới, giống như một đạo tia chớp màu đỏ.
Được người chỉ huy ra lệnh,
hồn sư cấp bậc thấp xoay người bỏ chạy. Những người này coi như là cơ
trí, không có cùng chạy trốn, mà phân ra các hướng khác nhau, mẫn công
hệ hồn sư chạy ở ngay phía trước. Phủ đệ mặc dù không nhỏ, nhưng bằng
vào tốc độ của mình bọn hắn cũng chỉ cần mấy lần hô hấp đã có thể chạy
thoát. Mười mấy tên hồn sư nếu đồng thời chạy ra ngoài phủ đệ, bên ngoài đường chính là quanh co ngang dọc, với thực lực của Đường Tam như vậy
muốn đưa bọn họ toàn bộ đánh chết cũng phải tốn nhiều công sức.
Huyết Hồn Phủ võ hồn chân thân không thể nghi ngờ là cực kì cường đại, tên
hồn thánh này vừa lên liền toàn lực ứng phó, vừa cho thủ hạ cơ hội chạy
thoát, đồng thời cũng muốn bản thân nếm thử cường giả Hạo Thiên Tông một chút, hắn rất tự tin, chỉ cần đối thủ không phải quá cường đại so với
mình, dù đánh không lại, vẫn có cơ hội chạy trốn, dù sao, tới cấp bậc
hồn thánh này, nếu như chạy trốn, quả thật quá khó để chặn lại.
Đối
mặt với Huyết Hồn Phủ như tia chớp đỏ từ trên trời giáng xuống, Đường
Tam chỉ dùng một động tác đơn giản liền hóa giải một kích toàn lực của
đối thủ, tay phải giơ lên, lấy uy thế ngập trời của Hải Thần Tam Xoa
Kích ngăn cản, khi hắn xuất ra chiêu thức này thậm chí không có sử dụng
một chút hồn lực.
Đang.
Một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc
hồng quang tan nát, Hải Thần Tam Xoa Kích ngay cả nửa phần chấn động
cũng không có, chỉ là phía trên ma vân nhấp nhô một tầng kim sắc nhàn
nhạt. Mà Huyết Hồn Phủ võ hồn chân thân lại trực tiếp bị chấn thành mảnh nhỏ.
Võ hồn nghiền nát, đối với hồn sư sở hữu tự nhiên cũng không dễ chịu, Huyết Hồn Phủ hồn thánh máu tươi cuồng phun, cả người bị chấn bay lên cao mấy chục thước, đến khi sống lưng của hắn bị Hạo Thiên Chuy đập bể, khiến xương cốt toàn thân hắn bể vụn, hắn cũng không thể hiểu được
tại sao mình bị thua đến thảm như thế. Thậm chí ngay cả một cái hồn hoàn của đối thủ cũng không thấy, võ hồn chân thân đối mặt với một kích hời
hợt, lại có thể có kết cục nghiền nát.
Đừng nói hắn không nghĩ tới,
Đường Tam lần đầu tiên sử dụng Hải Thần Tam Xoa Kích cũng sửng sốt một
chút, cho nên tạo cơ hội cho Võ Hồn đế quốc hồn sư bằng tốc độ nhanh
nhất đã chạy đến bên tường phủ đệ.
Vốn Đường Tam chỉ muốn bằng vào
Hải Thần Tam Xoa Kích đẩy lui công kích của đối thủ, rồi lấy Hạo Thiên
Chuy thủ thắng, bằng vào sức nặng kinh khủng mười vạn tám nghìn cân của
Tam Xoa Kích, coi như là võ hồn chân thân của đối thủ cũng không cách
nào thương tổn đến mình. Ai có thể nghĩ đến, đối mặt Hải Thần Tam Xoa
Kích, Huyết Hồn Phủ kia lại trực tiếp biến thành mảnh nhỏ, một khắc này, Đường Tam thậm chí ngay cả chấn động từ Hải Thần Tam Xoa Kích cũng
không cảm nhận được.
Đây là uy lực chính thức của thần khí sao? Không hổ là vũ khí Hải Thần từng sử dụng qua a! Riêng bản thể lực phá hoại
cũng đã đạt tới trình độ kinh khủng như thế, có nó, khiếm khuyết lực
công kích trước kia của Đường Tam, hoàn toàn có thể bù lại, hơn nữa hồn
lực tiết kiệm được khó có thể ước lượng.
Song phương giao thủ chỉ vừa đối mặt đã phân thắng bại. Lấy cường lực của Huyết Hồn Phủ hồn thánh
cũng không thể ngăn cản Đường Tam trong chốc lát. Võ Hồn điện hồn sư còn lại Đường Tam làm sao cho bọn họ cơ hội chạy trốn đây chứ?
Phốc một
tiếng, lam quang từ trên trán Đường Tam chợt lóe lên rồi biến mất. Tương ứng miếng bảo thạch hình thoi trong suốt trên Hải Thần Tam Xoa Kích
cũng xoẹt qua một đạo lam quang.
Trong phút chốc, tất cả đám hồn sư
đều có cảm giác trì trệ. Giống như thân mình lâm vào sóng to gió lớn.
Năng lượng khổng lồ đè ép tinh thần thế giới của bọn họ. Từ thực lực yếu nhất một người nối tiếp một người ngã xuống trên mặt đất. Bọn họ cũng
không phải tử vong mà là linh hồn bị phá, biến thành ngu ngốc.
Đường
Tam đối với việc khống chế tinh thần lực có thể nói là vô cùng tốt. Hắn
không muốn giết chóc, đem những người này biến thành ngu ngốc cùng giết
bọn họ có cái gì phân biệt chứ? Võ Hồn điện hồn sư nhiều năm trợ Trụ vi
ngược. Nhất là trong các thành phố càng càn rỡ ngang ngược, không biết
giết hại bao nhiêu bình dân. Kết quả như thế cũng là đáng tội bọn họ.
Trong bóng tối, hết thảy một lần nữa an tĩnh lại. Đường Tam thi triển Hãn Hải Càn Khôn Tráo thêm vào một trong bốn năng lực cũng là của đầu hồn cốt,
Hãn Hải Cuồng Đào quần thể tinh thần công kích kĩ năng. Mặc dù uy lực
công kích không thể so sánh cùng Tử Cực Ma Đồng. Nhưng lại hơn ở phạm vi công kích rộng, trước mắt những hồn sư đều là sáu mươi cấp trở xuống
làm sao có thể ngăn cản.
Một lần nữa dùng vải quấn lấy Hải Thần Tam
Xoa Kích. Đường Tam lững thững đi ra nơi nghỉ của hộ thành hồn sư đoàn.
Chuyện nơi này muốn bị phát hiện cũng phải làm cho bọn chúng tỉnh lại,
nhưng bọn chúng làm sao có thể tỉnh lại đây?
Đường Tam trước tìm một
nhà trọ, vào nhà tắm tắm rửa một cái, mặc dù trên người hắn cũng không
nhiễm phải máu tươi, nhưng mùi máu tanh vô hình quả thật là Tiểu Vũ
không thích nhất, hắn tắm rửa sạch thân thể, thay đổi quần áo, lúc này
mới ở dưới trạng thái ẩn thân bay lên, rời khỏi thành. Cùng ngày khi sắc trời sáng rõ, hắn đã mang theo Tiểu Vũ đi tới thành phố kế tiếp của Võ
Hồn đế quốc Cáp Căn Đạt Tư tỉnh.
Tây Lỗ thành, trời còn chưa sáng,
trong cả tòa thành cao tầng, quý tộc đã đại loạn. Hộ thành hồn sư đoàn
toàn bộ hơn tám mươi hồn sư, bốn mươi sáu người chết, ba mươi bảy người
biến thành ngu ngốc. Người chết cũng bao gồm Võ Hồn đế quốc hồn sư thống lĩnh của Tây Lỗ thành, Huyết Hồn Phủ hồn thánh. Trong lúc nhất thời,
bên trong Tây Lỗ thành một trận hoang mang, thành chủ trước tiên hạ lệnh phong tỏa toàn bộ thành, hơn nữa lập tức phái người hướng thủ đô của Võ Hồn đế quốc, Võ Hồn thành bẩm báo.
Đương nhiên, Tây Lỗ thành thành
chủ cũng hiểu được, phong tỏa thành căn bản là phí công, người ta nếu có thể chém giết hơn tám mươi hồn sư, thực lực cỡ này thủ hạ của hắn, binh lính cùng võ tướng lại có khả năng ngăn cản? Hắn cầu khẩn, kẻ giết Võ
Hồn đế quốc hồn sư không nên dính dáng tới hắn mới tốt.
Võ Hồn đế
quốc có phương pháp đặc thù đưa tin, chỉ một ngày thời gian, thủ đô Võ
Hồn thành của Võ Hồn đế quốc cũng đã biết được tin tức.
Hồ Liệt Na
ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh nghị sự ở Giáo Hoàng điện, hai bên trái
phải phân biệt là Diễm cùng Tà Nguyệt, nhìn văn thư khẩn cấp trước mắt,
lông mày không khỏi cau chặt.
Tà Nguyệt trầm giọng nói: "Dựa theo
báo cáo, người của chúng ta phái đến Tây Lỗ thành hẳn là bị tập kích bất ngờ, lúc này toàn quân mới bị diệt. Hơn nữa tập kích đều là cao thủ,
trong đó đại bộ phận bị giết đều là bị độn khí đánh chết, Huyết Hồn Phủ
hồn thánh Tư Thản Phúc người này ta biết, bảy mươi bốn cấp, khí hồn
thánh, thực lực không tầm thường, dưới tình huống một chọi một ta cũng
không thắng được hắn. Vậy mà toàn thân xương cốt vỡ hết mà chết, phải là gặp cường đại hồn kĩ công kích. Còn người biến thành ngu ngốc, dường
như là bị tinh thần hồn kĩ công kích."
Diễm mạnh mẽ vỗ cái bàn, cả giận nói: "Khẳng định là người của Thiên Đấu đế quốc. Bọn họ lá gan không nhỏ, dám đánh
lén chúng ta. Tổn thất hơn tám mươi hồn sư đã là con số không nhỏ."
Tà Nguyệt lắc đầu, nói: "Bây giờ còn rất khó nói. Mặc dù ở phía dưới kia thần phục đế quốc, nhưng
bọn họ trước kia dù sao cũng là vương quốc, công quốc, bọn họ cũng không phải không thể, mỗi quốc gia đều có một nhóm cao thủ. Đương nhiên, khả
năng này rất thấp. Có thể vô thanh vô tức đánh chết nhiều người của
chúng ta như vậy, cho dù là phong hào đấu la cũng rất khó làm được, địch nhân số lượng không phải ít. Chỉ có từ các phương hướng đồng thời phát
động công kích, mới có khả năng tạo thành loại hiệu quả này."
Hồ Liệt Na chau mày: "Chỉ bằng một phần văn thư này rất khó hiểu được tình huống cụ thể. Xem ra,
nhất định cần phải đi một chuyến mới được. Bệ hạ không có ở đây, chuyện
lớn như vậy, nếu như không thể xử lý thích đáng, khi người trở về chúng
ta không cách nào nói rõ."
Diễm lập tức nói: "Na na, để cho ta đi. Ta mang một nhóm tinh nhuệ qua, nhất định thông qua dấu vết đem
những người đó bắt cho được. Nếu Thiên Đấu đế quốc làm, chờ bệ hạ trở
về, chúng ta liền có lý do hướng bọn họ phát động chiến tranh rồi."
Hồ Liệt Na lắc đầu, nói: "Không được, ngươi một người đi ta lo lắng. Đối phương nếu dám làm như vậy,
nhất định có mưu đồ. Ta tự mình đi một chuyến, đại ca, ngươi cùng Diễm ở đây trấn thủ."
Tà Nguyệt nói: "Muội muội, bệ hạ trước khi đi đem sự vụ của đế quốc tạm thời giao cho ngươi xử lý, ngươi sao có thể dễ dàng rời đi?"
Diễm chặn lại nói: "Na na, ngươi không thể đi để ta đi đi."
Hồ Liệt Na lắc đầu, trong đôi mắt đẹp lộ một tia kiên quyết, nói: "Các ngươi hãy nghe ta nói, đế quốc trước mắt đã đi vào quỹ đạo, chúng ta Võ Hồn thành cũng không phải địch nhân dám dễ dàng xâm chiếm, cũng không
có chuyện gì lớn. Mà chuyện lần này phát sinh ở Tây Lỗ thành rất giống
với phân điện Canh Tân thành bị diệt hơn bốn năm trước. Rất khó nói là
ai động tay. Ta chịu trọng thác của bệ hạ, chuyện này nhất định phải tự
mình đi nhìn một chút mới có thể yên tâm."
Sau khi Võ Hồn điện
lập quốc, thân phận của Hồ Liệt Na cũng tùy theo nước lên thì thuyền
lên, danh hào thánh nữ không sửa, nhưng lại biến thành Võ Hồn đế quốc
thánh nữ, quyền lực chỉ thấp hơn giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông, có quyền điều
động quân đội đế quốc, trừ trưởng lão điện và đế quốc hồn sư. Theo thời
gian trôi qua, thực lực của nàng cũng đã dần vượt qua Tà Nguyệt cùng
Diễm, là người duy nhất trong hoàng kim nhất đại có hy vọng ở trước ba
mươi tuổi đột phá bảy mươi cấp. Diễm mặc dù một mực theo đuổi nàng,
nhưng Hồ Liệt Na lại thủy chung không để ý, toàn tâm trợ giúp Bỉ Bỉ Đông thành lập đế quốc, cùng với phát triển đế quốc, được Bỉ Bỉ Đông tín
nhiệm. Lúc này nàng đã quyết định, cho dù là Tà Nguyệt cũng không dễ
phản đối nữa.
"Na Na, vậy ngươi có hay không mời hai vị trưởng lão cùng đi? Đối phương thực lực không kém, ngươi cũng không thể có nguy
hiểm gì." Tà Nguyệt có chút lo lắng nói ra.
Hồ Liệt Na lắc đầu, nói: "Không cần, bệ hạ đã mang đi sáu vị trưởng lão, bên trong thành cần phải còn
mấy vị trưởng lão trấn thủ. Mặc dù nói địch nhân không có khả năng công
kích nơi này, nhưng đế đô chính là căn bản của đế quốc, không thể có
chút dao động. Sự vụ hằng ngày các ngươi xử lý, nếu gặp cường địch xâm
phạm, liền mời các trưởng lão ra tay. Về phần ta, các ngươi không cần lo lắng, ta mang một tiểu đội tịch diệt đi, gặp phải tình huống gì cũng có thể ứng phó."
Tà Nguyệt mỉm cười nói: "Tốt rồi. Chẳng qua
trên đường ngươi vẫn phải cẩn thận, tới Tây Lỗ thành, đừng cho những
quan viên biết thân phận của ngươi. Vạn nhất là bọn hắn mưu đồ làm loạn, ngươi vẫn sẽ có nguy hiểm."
Hồ Liệt Na gật đầu, nói: "Đế đô
liền giao cho các ngươi. Ta lập tức xuất phát. Nhanh thì chừng bốn, năm
ngày là có thể đến Tây Lỗ thành. Nói xong, nàng đứng lên, sải bước đi ra ngoài."
Nhìn Hồ Liệt Na rời đi, Diễm không nhịn được thở dài nói: "Na Na càng ngày càng có khí độ cấp trên, chỉ là ..."
Tà Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ là cái gì? Chỉ là đối với ngươi hờ hững như trước?"
Diễm cười khổ nói: "Tà Nguyệt, ngươi nói chúng ta cùng nhau lớn lên, tại sao Na Na không thích ta chứ? Nhớ kĩ khi còn bé, nàng đối ta còn là tốt lắm a! Có phải hay
không bởi vì Đường Tam?"
Tà Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Đừng hỏi
ta, ta cũng không biết. Chẳng qua, ta thường xuyên chứng kiến bộ dạng
tâm sự nặng nề của Na Na. Ngươi cũng không phải suy nghĩ nhiều, không
được thì buông tha đi. Còn nữa, ngươi cũng sắp ba mươi tuổi, nên tìm
người bạn, không nên bởi vì Na Na mà chậm trễ."
Diễm oán hận nói: "Khẳng định là bởi vì Đường Tam. Thằng khốn kia làm bộ gọi là Đường Ngân, lừa
gạt cảm tình của Na Na. Đừng làm cho ta phải nhìn hắn lần nữa, nếu không nhất định bằm thây hắn làm vạn đoạn."
Tà Nguyệt trong mắt hàn quang chợt lóe: "Đường Tam quả thật lợi hại. Ngươi mặc dù tự phụ, nhưng nếu như thật là một
chọi một với hắn, ngươi có nắm chắc? Đừng quên, lúc đầu các ngươi nhiều
người như vậy chặn đường bao vây truy đuổi hắn, vẫn bị giết nhiều người
như vậy. Thực lực mỗi một người so với hắn đều mạnh hơn rất nhiều. Người này thật là đáng sợ. Nhất là, hắn được hồn thú là người yêu vì cứu hắn
mà hiến tế, hắn đối chúng ta sớm đã hận thấu xương. Chỉ là rất kì quái,
mấy năm nay, chúng ta vận dụng đại lượng nhân lực tìm kiếm hắn, nhưng
lại thủy chung không tìm được dấu vết, người này giống như là hư không
tiêu thất."
Vừa nghĩ đến thực lực của Đường Tam lúc đầu trong Tinh Đấu sâm lâm, Diễm không khỏi có chút chán nản: "Thật không biết người này tu luyện như thế nào, tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn, nhưng hồn lực lại không hề thấp so với chúng ta, đáng sợ nhất vẫn
là hắn có tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn. Quên đi, không nói hắn,
Tà Nguyệt, Na Na lần này đi, không có nguy hiểm chứ?"
Tà Nguyệt cười nói: "Nàng mang theo một tiểu đội tịch diệt, còn có thể có nguy hiểm gì? Đây chính là bệ hạ tự mình huấn luyện ra. Chính là thực lực của Võ Hồn điện chúng ta tích súc hơn mười năm qua. Tiểu đội tịch diệt tổng cộng mới có năm,
mỗi một tiểu đội đều là do năm tên cường giả hồn đấu la cấp bậc dẫn đầu, phối hợp với hai mươi hồn thánh cao thủ. Chỉ cần không gặp phải trên ba gã phong hào đấu la, sẽ không có vấn đề. Hơn nữa bọn họ phối hợp nhiều
năm, cực kì ăn ý, có những cao thủ này đi theo, ai còn có thể động tới
Na Na?"
Diễm nói: "Cũng do ta khéo lo trời sập, chẳng qua,
quan tâm tất loạn a! Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ Na Na, trong lòng ta
thật sự không dung được nữ nhân khác. Ta tin tưởng, một ngày nào đó ta
sẽ cảm động nàng."
Tà Nguyệt và Diễm đối với tịch diệt tiểu đội
vô cùng tin tưởng. Ngắn ngủi hai ngày thời gian, bọn họ trước sau nhận
được năm bản báo cáo khẩn cấp, trước sau có năm thành hồn sư đoàn của
năm thành phố bị hủy diệt. Dĩ nhiên không có một người thanh tỉnh sống
sót.
Hơn nữa thêm Tây Lỗ thành lúc trước, hơn năm trăm hồn sư của sáu tòa trọng trấn hoặc chết hoặc biến thành ngu ngốc. Hơn nữa tử trạng đều không giống nhau, thảm liệt nhất là một hộ thành hồn sư đoàn, đại bộ
phận thân thể bị phá thành mảnh nhỏ mà chết. Tổn thất hơn năm trăm hồn
sư, cho dù là Võ Hồn đế quốc thế lực cường đại như vậy có được tuyệt đại đa số hồn sư cũng không tiếp nhận nổi a!
Nhưng Tà Nguyệt cùng Diễm
lại hết lần này tới lần khác không có bất cứ biện pháp gì, tịch diệt
tiểu đội không phải bọn họ có khả năng điều động, dưới sự bất đắc dĩ,
đành phải phát lệnh, lệnh tất cả thành phố cùng với quân đội Võ Hồn đế
quốc hồn sư đề cao cảnh giác, tùy thời chuẩn bị ứng chiến địch nhân tập
kích. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi tin tức Hồ Liệt Na hoặc là Bỉ Bỉ Đông
trở về.
...
Khoanh chân ngồi ở trên một sườn núi, Đường Tam đối
với tử khí nơi chân trời liên tục phun ra nuốt vào, Tử Cực Ma Đồng đã tu luyện tới Hạo Hãn cảnh giới, nhưng nhiều năm dưỡng thành thói quen
không bỏ được.
Không khí tươi mát dường như mang đi mùi máu tanh trên người hắn, nhất là thực vật trên sườn núi này mang đến mùi thơm ngát
dần dần làm hắn bình tĩnh trở lại.
Liên tục giết chóc đối với thực lực của Đường Tam mà nói không tính là gì, Sát Thần lĩnh vực thậm chí còn có tiến bộ.
Hồn lực đến tám mươi lăm cấp cũng chỉ còn cách một chút. Nhưng không ngừng
giết chóc, hắn trở lại trạng thái lúc trước ở Sát Lục chi Đô, cái loại
cảm giác máu tanh rất khó bình tĩnh. Đường Tam biết, chính mình không
thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không sát khí rất dễ dàng lấy đi bản tâm.
Trước sau sáu thành phố, giết mấy trăm Võ Hồn điện hồn sư, mục đích của hắn
coi như là đạt được. Bởi vì mấy ngày nay giết chóc, hắn vẫn không dám để cho Tiểu Vũ đi ra, đều để nàng ở trong túi Như Ý Bách Bảo nghỉ ngơi.
Tu luyện xong, Đường Tam dùng sức kéo một chút thân thể của mình, hồn lực
như thủy ngân lan tràn đến tứ chi bách hài, thoải mái nói không nên lời, từ trên mặt đất nắm lấy Hải Thần Tam Xoa Kích. Đối với chuôi thần khí
này, hắn càng ngày càng thích. Căn bản không cần phóng xuất ra quang
mang, chỉ cần sức nặng kinh khủng liền đủ để giải quyết rất nhiều vấn
đề. Mấy ngày nay giết chóc, Đường Tam thậm chí không có một lần phóng
xuất ra Lam Ngân Hoàng võ hồn của mình, chỉ bằng hồn cốt kĩ năng cùng
Hạo Thiên Chuy, Hải Thần Tam Xoa Kích, liền ung dung hủy diệt những hộ
thành hồn sư đoàn này.
Trong lòng hắn kì thật có chút chờ mong có thể gặp được một đối thủ cường đại, tốt nhất là Võ Hồn đế quốc phong hào
đấu la, có như vậy, hắn chẳng những có thể kiểm nghiệm một chút uy lực
của Hải Thần Tam Xoa Kích, cũng có thể đồng thời hoàn thành yêu cầu cuối cùng lúc đầu của Hạo Thiên Tông ngũ đại trưởng lão đưa ra cho hắn.
Chẳng qua, phong hào đấu la dù sao không phải tùy ý có thể thấy được, sáu
thành phố, hồn thánh hắn đều chỉ gặp hai người mà thôi. Lúc này hắn cách thành phố tối hôm qua triển khai đồ sát ngoài trăm dặm, cách đường cái
không xa. Đường Tam đã quyết định không giết chóc nữa, mang theo Tiểu Vũ gia tốc chạy tới Tinh Đấu sâm lâm, hoàn thành chuyện trọng yếu nhất của mình.
Nhìn một chút Hải Thần Tam Xoa Kích bị bọc trong một lớp vải,
Lam Ngân Hoàng xương đùi phải phát lực, thúc đẩy thân thể của Đường Tam
bay cao lên, hướng về Tinh Đấu sâm lâm bay đi, dựa theo tính toán, nhiều nhất ba ngày thời gian là có thể đến.
Đường Tam phi hành ước chừng
một canh giờ, sắc trời đột nhiên có chút thay đổi, lúc sáng sớm bầu trời vẫn hết sức trong xanh dần dần bị mây đen bao phủ. Tảng lớn tảng lớn
đám mây xuất hiện trong tầm mắt, ngăn cản ánh mặt trời, không khí cũng
theo đó trở nên mát mẻ.
Lúc này là đầu mùa thu, nhiệt độ vẫn tương
đối cao, ở trong trời âm u kiểu này chạy đi, nếu so với bị phơi nắng
thoải mái rất nhiều. Đường Tam hồn lực toàn bộ gia tốc đi tới.
Đúng
lúc này, bỗng đột nhiên, trống ngực của Đường Tam đột nhiên không có lý
do nhanh hơn vài phách, chỗ tay trái truyền đến một tia cảm giác rung
động.
Xảy ra chuyện gì? Đường Tam trong lòng cả kinh, vội vã ngước
lên tay trái của mình nhìn lại. Nhất thời, hắn chứng kiến từng đợt khí
lưu màu đen xoay quanh ở trên tay trái, như tơ như lũ, ở trong run rẩy
rất nhẹ phóng thích ra.
Rất nhanh kéo ống tay áo, Đường Tam phát
hiện, tình huống đồng dạng cũng xuất hiện tại trên cánh tay trái, vẫn
lan tràn đến đầu vai mới đình chỉ. Trong khí lưu Màu đen bao hàm hơi thở hắn rất quen thuộc, chính là từ đệ nhị võ hồn Hạo Thiên Chuy của mình . Nhưng chính mình không có thúc giục nó lại không có tu luyện tại sao
lại đột nhiên xuất hiện biến hóa chứ?
Đường Tam cho tới bây giờ đều
không phải một người chủ quan, ý thức được Hạo Thiên Chuy có thể xảy ra
vấn đề, hắn lập tức từ không trung hạ xuống mặt đất.
Hạo Thiên Chuy
bây giờ còn không có một cái hồn hoàn nào, mặc dù tự thân tiềm lực thật
lớn, nhưng dù sao không thể cùng tám hồn hoàn Lam Ngân Hoàng so sánh,
Đường Tam tự tin nó có vấn đề gì, chính mình cũng có thể hóa giải. Lập
tức phóng xuất ra Hạo Thiên Chuy.
Hắc quang chợt lóe lên, Hạo Thiên
Chuy vừa xuất hiện trong tay Đường Tam đã nhảy lên một chút, một loại
cảm giác hưng phấn từ thân chuy truyền vào trong cơ thể Đường Tam, đó là cảm giác khát máu, hoa văn Sát Thần lĩnh vực ở trên Hạo Thiên Chuy lúc
này hoàn toàn biến thành huyết sắc, dù đang là ban ngày, huyết quang như trước rõ ràng, hơn nữa dần dần trồi lên trên Hạo Thiên Chuy.
Khát
máu, giết chóc, kinh khủng, các loại hơi thở không ngừng từ huyết sắc
hoa văn lan tràn ra. Từ khi có được Sát Thần lĩnh vực, đây là lần đầu
tiên cảm nhận được tự thân Sát Thần lĩnh vực xuất hiện biến hóa kiểu
này. Nói đại khái, loại cảm giác này phải là cảm giác của địch nhân ở
trong Sát Thần lĩnh vực mới đúng.
Tinh thần lực của Đường Tam khổng
lồ ra sao, tự nhiên sẽ không bị hơi thở của Hạo Thiên Chuy ảnh hưởng,
nhưng hắn cảm thấy rất kì quái, mặc dù lúc trước mình giết không ít
người, nhưng theo đạo lý mà nói, cho dù có biến hóa cũng có thể là bản
thể của Hạo Thiên Chuy, nhưng hiện tại xem ra, vấn đề lại là Sát Thần
lĩnh vực ở trên Hạo Thiên Chuy. Đây là chuyện gì chứ?
Chẳng qua, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nếu như bị nó ảnh hưởng ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Lập tức, Đường Tam quyết định phương pháp
giải quyết ổn thỏa nhất, trên mi tâm kim quang nở rộ, Hải Thần ánh sáng
màu vàng rực rỡ đem Hạo Thiên Chuy hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Quả nhiên giống như Đường Tam lường trước, mặc dù Hải Thần ánh sáng không
có lực công kích trực tiếp, nhưng nó dù sao cũng xuất phát từ hơi thở
của Hải Thần, dưới tác dụng hơi thở của Hải Thần, Sát Thần lĩnh vực trên Hạo Thiên Chuy nhất thời an tĩnh trở lại, dị biến xuất hiện trên thân
Chuy cũng rất nhanh trở lại bình thường, mà ngay cả tâm tính của Đường
Tam bị nó làm ảnh hưởng cũng theo đó dần bình thản lại. Đường Tam lại
một lần nữa cảm nhận sâu sắc, Hải Thần ánh sáng nhìn như tầm thường, kì
thật có được năng lực vạn năng, mặc dù đều không tính cường đại, nhưng
diệu dụng vô cùng.
Đang lúc hắn chuẩn bị rút Hải Thần ánh sáng về,
nhìn xem Hạo Thiên Chuy còn có thể hay không xuất hiện biến hóa, bỗng
đột nhiên, thông qua Hải Thần ánh sáng quét qua, Đường Tam phát hiện.
Sát Thần lĩnh vực khắc trên Hạo Thiên Chuy dường như cùng ngoại giới có
một tia tinh thần lực vi diệu vẫn duy trì liên lạc.
Nếu như không có
Hải Thần ánh sáng, cho dù là tinh thần lực cấp bậc Hạo Hãn của Đường Tam cũng không cách nào cảm giác được sự tồn tại của đối phương, nhưng lúc
này hắn lại rõ ràng phát hiện, tia tinh thần lực này như có như không,
bản chất cùng mặt trái hơi thở hàm chứa trong Sát Thần lĩnh vực giống
nhau như đúc, đây cũng là nguyên nhân tại sao nó có thể mê hoặc Đường
Tam.
Đây là ...
Đường Tam không có thông qua Hải Thần ánh sáng
chặt đứt đi tinh thần liên lạc này, mà là dụng tâm cảm thụ, rất nhanh,
hắn liền phát hiện tác dụng của tia tinh thần lực này. Đó chính là, tập
trung.
Không sai, có người dĩ nhiên thông qua tinh thần lực tập trung Hạo Thiên Chuy của mình. Không, chuẩn xác mà nói, phải là thông qua
tinh thần lực tập trung Sát Thần lĩnh vực khắc trên Hạo Thiên Chuy. Dù
là lúc trước Hạo Thiên Chuy còn đang trong cơ thể, cũng vẫn duy trì loại liên lạc này. Mà trước mắt Hạo Thiên Chuy xuất hiện biến hóa, dường như là bởi vì luồng tinh thần lực này cách Đường Tam rất gần.
Đường Tam đương nhiên không rõ đây là chuyện gì, hắn không nghĩ ra tại sao gặp phải tình huống như vậy.
Nhưng đối với hắn mà nói, bị người dùng tinh thần lực tập trung cũng không
phải một chuyện tuyệt vời gì. Trước kia không có cảm giác được coi như
xong, hiện tại nếu đã phát hiện, hắn đương nhiên phải nhanh một chút
giải quyết vấn đề.
Không đi quấy nhiễu tia tinh thần lực kia, Đường
Tam rất nhanh thông qua Hải Thần ánh sáng tìm hiểu nguồn gốc, cảm thụ
được phương hướng của tia tinh thần lực liên lạc kia, lần nữa bay vào
không trung, cầm trong tay Hạo Thiên Chuy cùng Hải Thần Tam Xoa Kích,
hướng về ngọn nguồn của luồng tinh thần liên lạc cấp tốc bay đi.
Trong lòng sát khí tràn đầy, Đường Tam đã hạ quyết tâm, bất luận kẻ tập trung mình là ai, nhất định phải đem đối phương giết chết. Có một địch nhân
có thể tập trung lĩnh vực của mình âm thầm tồn tại, đây chính là uy hiếp chí mạng.
Dưới sự gia tốc toàn lực, tinh thần lực của Đường Tam cũng vững vàng giám thị tia tinh thần ba động bám trên Sát Thần lĩnh vực,
rất nhanh, hắn thấy chính mình lựa chọn là chính xác, tia tinh thần ba
động kia theo mình phi hành càng nhanh, cho dù là dưới sự ép xuống của
Hải Thần ánh sáng, Sát Thần lĩnh vực trên Hạo Thiên Chuy cũng đã trở nên càng ngày càng hưng phấn. Cũng không phải loại cảm giác cắn trả, ngược
lại hưng phấn giống như tìm được đồng loại.
Chẳng lẽ là Hồ Liệt Na?
Đường Tam nghĩ tới một khả năng. Lúc đầu, hắn cùng với Hồ Liệt Na đồng
thời đạt được Sát Thần lĩnh vực, cũng chỉ có nàng mới xem như có được
lĩnh vực đồng dạng với mình. Không, khó có khả năng, tinh thần lực của
Hồ Liệt Na không có khả năng mạnh như vậy. Tinh thần lực bám trên Sát
Thần lĩnh vực của mình mặc dù hết sức mờ nhạt, nhưng giống như giòi trên xương mục, tinh thần cảnh giới không đạt tới trình độ nhất định khó có
khả năng làm được. Đoán chừng cũng có thể là một vị cường giả cấp bậc
phong hào đấu la mới đúng. Hồ Liệt Na mặc dù thiên phú không tồi, nhưng
khó có khả năng trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đạt tới loại trình độ
này.
Hơn nữa, Đường Tam ở trong đoạn thời gian phi hành này còn có
một loại cảm giác, tia tinh thần lực nối liền trên Sát Thần lĩnh vực kia dường như cũng không phải liên tục tồn tại, ngược lại như là ẩn tàng
trong Sát Thần lĩnh vực, sau khi ngọn nguồn đến gần mình trong phạm vi
nhất định, mới tự động cùng đối phương liên lạc. Nếu như giải thích như
vậy mới hợp lý. Bằng không, khi mình cách xa Hải Thần đảo tinh thần lực
của đối phương cũng có thể nối liền trên Sát Thần lĩnh vực của mình,
chẳng phải là thật sự thành thần sao?
Đang trong lúc suy tư, hoa văn
Sát Thần lĩnh vực trên Hạo Thiên Chuy đột nhiên quang mang đại phóng,
trong nháy mắt lại có thể phá tan sự trói buộc của Hải Thần ánh sáng,
bạch quang lóng lánh, Sát Thần lĩnh vực chưa được Đường Tam khu động lại có thể tự động phóng xuất ra, sát ý thật lớn muốn cắn trả Đường Tam.
Chẳng qua, tinh thần lực của Đường Tam thật sự quá cường đại, quầng sáng màu lam nhạt lan tràn ra, tinh thần lực cấp bậc Hạo Hãn tại trong nháy
mắt phản công, liền lập tức đoạt lại quyền khống chế Sát Thần lĩnh vực.
Đường Tam phát hiện, lúc này Sát Thần lĩnh vực của mình lại có thể trở nên
cường đại trước nay chưa từng có, sát ý cường đại không ngừng bốc lên,
dường như có thể làm thế gian hết thảy mọi thứ lâm vào nghiền nát. Đồng
thời, tinh thần liên lạc kia lúc trước như tơ như lũ cũng chợt trở nên
mãnh liệt liều mạng đánh sâu vào tinh thần lực của Đường Tam, muốn cướp
lấy quyền khống chế Sát Thần lĩnh vực.
Đường Tam cười lạnh một tiếng, tay phải rung lên, vải bọc trên Hải Thần Tam Xoa Kích rớt xuống, điểm
nhẹ hoa văn Sát Thần lĩnh vực ở trên Hạo Thiên Chuy, đồng thời một đạo
Hải Thần ánh sáng trực tiếp chiếu rọi lên khối bảo thạch hình thoi trên
Hải Thần Tam Xoa Kích.
Kim quang chỉ hơi lóng lánh một chút, Hải Thần Tam Xoa Kích quang mang xẹt qua, một điểm kim mang từ giữa lưỡi kích
rót vào hoa văn của Sát Thần lĩnh vực, tinh thần ba động trong nháy mắt
đã bị mạnh mẽ chặt đứt.
Trong Hải Thần Tam Xoa Kích ẩn chứa bộ phận
thần lực của Hải Thần, thông qua kiểu phương pháp này, Đường Tam chẳng
những chặt đứt tinh thần liên lạc của đối phương cùng Sát Thần lĩnh vực, hơn nữa cũng đem liên lạc trong Sát Thần lĩnh vực cùng đối phương hoàn
toàn xóa đi, tình huống đồng dạng vĩnh viễn cũng sẽ không tái hiện .
Đường Tam sở dĩ làm như vậy, cũng không phải chuẩn bị bỏ qua đối phương, mà
là bởi vì tinh thần lực đã tìm được vị trí của đối phương, không cần dựa vào Sát Thần lĩnh vực. Quay đầu hướng phía dưới, Lam Ngân Hoàng xương
đùi phải kỹ năng toàn bộ khai hỏa, thúc đẩy Đường Tam giống như lưu tinh cản nguyệt hướng nghiêng phía dưới bay đi.
Rất rõ ràng, người này có thể tập trung Sát Thần lĩnh vực của hắn là tràn ngập ác ý, mặc dù Đường Tam đã hoàn toàn giải quyết vấn đề trong Sát Thần lĩnh vực, nhưng một
địch nhân âm thầm ẩn giấu như vậy cũng không phải là việc hắn muốn thấy.
Rất nhanh, Đường Tam liền đến gần mục tiêu, nhưng làm hắn kinh ngạc chính
là, tinh thần lực của hắn rõ ràng không thể thăm dò bên trong mục tiêu.
Hơi thở giết chóc mãnh liệt hình thành một loại lá chắn đặc thù, làm
tinh thần lực sau khi tiến vào lại sinh ra cảm giác rối loạn, mơ hồ chỉ
có thể cảm giác được sát khí khổng lồ đỏ như máu.
Nhẹ nhàng đáp xuống trong một khoảng rừng cây, chưa vững vàng trên mặt đất, Đường Tam đã
ngửi thấy được một mùi máu tươi dày đặc. Hắn giật mình nhìn đến, ngay
nơi không xa trên chạc cây treo hai cỗ thi thể, thân thể của bọn họ tàn
phá gần như đã nhìn không ra hình dạng, càng giống như hai miếng thịt
nát treo ở nơi đó, làm người khác cảm thấy kì quái nhất chính là, trong
không khí mặc dù tràn ngập mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn, nhưng một giọt máu tươi hắn cũng không có thấy qua, trên hai cỗ thi thể hoàn
toàn là màu tro tàn của bộ xương cùng thịt nát, nhưng không có một giọt
máu tươi lưu lại.
Chính cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn (nghệ cao
đảm đại), Đường Tam cũng không bị một màn trước mắt hù dọa, ngược lại
càng thêm kiên định dò xét đến cùng, từ quần áo tổn hại trên người của
hai người chết mơ hồ có thể nhìn ra, bọn họ hẳn là cùng nhau, quần áo
giống nhau, hơn nữa cơ nhục hoa văn rõ ràng, mặc dù đã nghiền nát, nhưng thông qua dò xét của tinh thần lực vẫn có thể phát hiện thân thể của
bọn họ cùng người bình thường bất đồng, phải là hồn sư tu vi không tầm
thường.
Trong rừng rậm có dấu vết vật lộn kịch liệt, thực vật chung
quanh tổn hại cực kì nghiêm trọng, hơn nữa có rất nhiều dấu vết bị ăn
mòn, nhấc Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay lên, Đường Tam dựa theo vị trí lúc trước tinh thần lực của mình tìm được tiếp tục đi tới.
Rất
nhanh, hắn lại thấy được mấy cỗ thi thể cùng lúc trước giống nhau như
đúc, không có cái nào mà không phải là tử trạng bi thảm, thậm chí có mấy cỗ thi thể thậm chí ngay cả nội tạng đều không còn. Rất khó tin tưởng,
đây là hành vi do con người làm, ngược lại càng như là hồn thú hung tàn
gây nên. Chẳng lẽ nói, nơi này có hồn thú cường đại hay sao?
Cước bộ
nhanh hơn, trong rừng cây không ngừng xuất hiện từng cỗ thi thể, rốt
cuộc khi Đường Tam nhìn đến cỗ thi thể thứ hai mươi ba, phía trước xuất
hiện biến hóa, tảng lớn huyết vụ bao phủ phía trước rừng rậm, trong
huyết vụ tiếng hồn lực va chạm kịch liệt không ngừng vang lên.