Tiểu Bạch? Còn Tiểu Bạch Bạch nữa? Gọi là Tiểu Bạch ngốc đi, tên này mới thật sự là vừa vặn mà!" Áo Tư Tạp không nhịn được thấp giọng nói.
Đái Mộc Bạch nhìn sắc mặt bất thiện, đôi mắt trong như nước tràn ngập ánh
sắc lạnh như băng của Tiểu Vũ, ho khan một tiếng, lôi Chu Trúc Thanh
chạy sang một bên. Mập Mạp cùng với Áo Tư Tạp cũng lập tức phản ứng. Áo
Tư Tạp quay sang Trữ Vinh Vinh, Mập Mạp hướng về phía Bạch Trầm Hương
lúc này đã từ trên trời đáp xuống bắt chuyện một cái. Trước mặt Đường
Tam, một đám không nghĩa khí đã nhanh chóng phóng nhanh sang một bên,
chỉ để lại Đường Tam cùng với Tiểu Vũ hai người đứng lại đó.
Tiểu Vũ
lúc này, nhìn qua đã không còn là một mỹ nữ nữa, mà là một ngọn núi lửa
bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát. Tinh thần lực của Đường Tam cường
đại đến mức nào, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, Tiểu Vũ lúc này đã ở
bên bờ bộc phát rồi. Trong lòng vừa động, lập tức học theo ngữ khí của
Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu Bạch lúc nãy: "Là ta sai rồi, ta hướng ngươi xin lỗi, xin lỗi Tiểu Vũ, ngươi biết đó, ta…"
Tiểu Vũ đột nhiên định thần lại, nhìn bộ dáng Đường Tam, vẻ mặt cười làm
lành như vậy, trên mặt thần sắc có chút nhịn không được nữa, bật cười ra tiếng.
Chứng kiến nụ cười này của nàng, trong lòng Đường Tam nhất
thời thả lỏng, hễ cười rồi là dễ xử lý hơn, vội vã tiến lên nắm lấy bàn
tay nàng.
Tiểu Vũ lùi về sau một bước, tránh cái nắm tay của Đường
Tam, nụ cười chợt thu liễm, đã biến thành vẻ mặt lạnh như băng ban đầu: "Đừng chạm vào ta, ngươi còn nhớ rõ lần trước ta đã nói gì với ngươi chứ?"
Đường Tam cười bồi: "Tiểu Vũ, đừng như vậy chứ, ta không phải đã biết sai rồi hay sao? Không phải ta không muốn cho nàng chiến đấu cùng ta, chỉ là trong tình huống lúc
đó ta quá khẩn trương! Quá căng thẳng đi, ta đã…" Nói tới đây, ngay
cả chính hắn cũng có chút không giải thích nổi nữa, sự thật cũng đã xảy
ra như vậy, thêm nữa Đường Tam cũng không phải là người biết nói lời
ngon tiếng ngọt, chỉ có thể giương gương mặt xấu hổ ra nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy cánh tay phải của
Đường Tam, đưa lên miệng mình, dùng sức thật mạnh cắn vào cánh tay hắn.
Đường Tam đau đến mức khóe miệng giật giật, nhưng lại không dám lên tiếng, để yên cho Tiểu Vũ cắn, còn muốn cố gắng khống chế hồn lực của mình không
tự bắn ngược ra phản kích Tiểu Vũ.
Cũng tương tự như Đường Tam không
biết phải giải thích thế nào với Tiểu Vũ, nàng tuy là rất tức giận,
nhưng cũng không biết nên trừng phạt hắn như thế nào đây. Đường Tam là
vì trân trọng nàng nên mới làm thế nào cũng không chịu để cho nàng trong thời khắc nguy hiểm xuất hiện. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể mượn
phương pháp kiểu này để bộc lộ cho Đường Tam thấy sự bất mãn của mình.
Ngay khi Tiểu Vũ nhả tay hắn ra, Đường Tam vội vã thu hồi vẻ mặt nhe răng
nhếch miệng của hắn (vì đau chứ ko phải đang nhe răng cười đâu nghe
^_^), ra vẻ không có việc gì, vẻ mặt ân cần mà hỏi: "Tiểu Vũ, răng nàng không bị sao chứ?"
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của Đường Tam, rốt cuộc lại không nhịn được nữa, bật cười một tiếng, đột nhiên nhào vào lòng
Đường Tam, dùng sức đấm liên tục vào ngực hắn: "Đồ đại ngốc, chàng xấu lắm, không thèm để ý tới chàng nữa."
Đường Tam mặt mày ngu ngơ để Tiểu Vũ tùy ý đấm liên tục vào ngực mình, trong
lòng dần dần trầm tĩnh lại, mỗi khi đối mặt với Tiểu Vũ, một đầu óc cực
kỳ thông minh trong chiến đấu chợt giống như là đặc lại như khối đá.
(Yêu quá hóa ngu là vậy ^_^)
"Ta trở về đây." Tiểu Vũ tựa như
đấm đá mệt rồi, lại há miệng cắn một cái mạnh vào ngực Đường Tam (vị trí chính xác chỗ nào ta =.=), hồng quang chợt lóe lên, một lần nữa lại trở về cơ thể của hắn, bản thể Tiểu Vũ tự nhiên cũng khôi phục lại bộ dáng
mờ mịt như trước.
Đường Tam ôm lấy thân thể Tiểu Vũ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực mình một cái, nhìn bản thể Tiểu Vũ đang mờ mịt dựa vào ngực mình mà đau lòng. Hắn thà chịu để Tiểu Vũ mỗi ngày cắn
hắn, nhìn thấy bộ dáng tức giận của nàng, chứ không nguyện ý nhìn thấy
bộ dáng trống rỗng, ánh mắt mờ mịt này của Tiểu Vũ.
Khẽ hôn một cái trên trán nàng, tay ôm chặt lại, âm thầm thề.
Chờ sau khi hòa tất các khảo nghiệm của Hải Thần đảo, vô luận như thế nào
cũng phải hồi sinh Tiểu Vũ. Bảy mươi sáu cấp, khoảng cách đến lúc hồi
sinh Tiểu Vũ là còn thiếu mười bốn cấp nữa.
"Dỗ ngọt nàng xong chưa?" Mã Hồng Tuấn từ phía sau thò đầu ra hỏi.
Đường Tam xoay người nhìn lại, Ngũ quái cùng với Bạch Trầm Hương đã lục tục
kéo lại, cả đám đều đang cố nén cười, nhìn bộ dáng như rất muốn ăn đòn,
tức giận nói: "Các ngươi đều là một đám không có nghĩa khí gì cả."
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Tam, cái này ngươi cũng không thể trách chúng ta, là như vầy, Tiểu Vũ
thật vất vả mới có thể trở về bản thể mà thân thiết với ngươi, chúng ta
là không muốn quấy rầy các ngươi mà!"
Áo Tư Tạp lập tức phát huy khả năng đánh trống lảng cao thủ của hắn: "Tiểu Tam, vừa rồi ả Tiểu Bạch ngốc kia buột miệng nói ngươi là người được
Hải Thần đại nhân tuyển chọn gì gì đó, là có ý tứ gì? Ngươi có nghĩ tới
chưa?"
Hắn chuyển đề tài tự nhiên hết sức thành công, ánh mắt Đường Tam nhất thời trở nên thanh minh trở lại, trầm giọng nói: "Đáp án chính xác tạm thời không có cách nào khẳng định cả, nhưng từ cái tên của khảo hạch này, lại thêm còn có lời nói của ả Tiểu Bạch kia ta có
thể khẳng định là khảo hạch này so với chúng ta tưởng tượng còn muốn khó khăn hơn. Còn về phần vị Hải Thần kia, không biết có thật sự tồn tại
hay không, và ông ta tại sao lại muốn như vậy ta thật sự đoán không
được, nhưng dù sao, hẳn là ông ta cũng không có ác ý. Từ việc vừa rồi
vòng kim quang kia đã bảo vệ ta có thể chứng minh được điều này. Nếu đã
là không có ác ý, mà chúng ta tiếp nhận khảo nghiệm đối với thực lực của chúng ta lại có sự trợ giúp rất lớn, như vậy, hiện tại chúng ta cũng
không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần tận hết khả năng đề cao thực
lực bản thân như vậy là đủ rồi. Mục tiêu của chúng ta khi rời khỏi nơi
này là phải đạt được trên tám mươi cấp hồn lực, khi đó dẫu cho chúng ta
trở lại đại lục, ít nhất cũng có thực lực để tự bảo vệ mình, có đối đầu
trực tiếp với cường giả của Vũ Hồn Điện cũng không sợ."
Đái Mộc Bạch hỏi: "Như vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Đường Tam không chút do dự nói: "Trừ bỏ Mập mạp cần tiếp tục cố gắng tu luyện để đột phá vào bảy mươi cấp
ra, những người khác cần phải không ngừng xuống nước, nếm thử khả năng
chiến đấu trong nước. Lực cản của nước biển đối với thân thể cũng rất
lớn, thêm nữa lại bao hàm một loại năng lượng kỳ dị ở trong đó, đối với
chúng ta cũng là một loại áp lực. Hơn nữa, không ngừng cố gắng đột phá
sự ngăn cản của Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương dẫn đầu đám Hải hồn thú. Cùng
với bọn nó tiến hành thực chiến, sẽ làm cho năng lực chiến đấu của chúng ta trong biển rộng không ngừng tăng lên. Ngay cả Tiểu Bạch cũng đã nói
qua, sẽ không chính thức công kích chúng ta, dưới tình huống như vậy,
các ngươi sao không nghĩ rằng đây chính là sự bồi luyện tốt nhất đối với chúng ta? Chúng ta khoan hãy vội nghĩ cách nào để vượt qua khảo nghiệm, trước tiên hãy luyện tập khả năng chiến đấu dưới sự ngăn cản của nàng
ta cái đã. Như vậy cũng tương đương như chúng ta thừa nhận khả năng rèn
luyện thực chiến phối hợp đồng đội trong một lĩnh vực đặc thù vậy."
Chu Trúc Thanh nói: "Không sai, nếu như trong nước biển cũng có thể phối hợp ăn ý với nhau, như
vậy thì khi chiến đấu trên đất liền hẳn là sẽ có thể phối hợp với tốc độ nhanh hơn, càng thêm không chê vào đâu được sao?"
Mã Hồng Tuấn nói: "Tam ca, hay là để ta cùng các ngươi phối hợp huấn luyện thực chiến luôn đi. Dù sao thì nơi này cũng không có hồn thú thích hợp để trở thành hồn
hoàn thứ bảy của ta, cho dù ta tu luyện đến bảy mươi cấp cũng không có
cách nào đột phá được."
Đường Tam nói: "Ai nói là không có hồn thú thích hợp thì ngươi sẽ không có được hồn hoàn thứ bảy? Ngươi hiện
tại cái gì cũng không nên nghĩ đến, chỉ cần tập trung cố gắng tu luyện
là được, nhanh chóng đột phá được chướng ngại rồi hãy nói, đến lúc đó ta tự có biện pháp giúp ngươi có được hồn hoàn thứ bảy."
"A?" Mã Hồng Tuấn sửng sốt một chút, bất quá hắn cũng không có hỏi nhiều,
trực tiếp lựa chọn việc tin tưởng Đường Tam. Kỳ thật không chỉ là hắn,
mà cả năm người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái, đối với Đường Tam đều có một loại tín nhiệm gần như mù quáng. Đường Tam cho đến bây giờ đều chưa từng nói lời gì mà chưa làm được, nhân phẩm tuyệt đối là có thể hoàn
toàn tin cậy.
Chu Trúc Thanh nói: "Tam ca, khi nào thì chúng ta bắt đầu?"
Đái Mộc Bạch ha ha cười: "Chuyện này còn cần phải nói sao? Thời gian ít ỏi, nhiệm vụ cấp bách, có cơ hội bồi luyện với một đầu Hồn Thú Mười Vạn Năm cũng đâu có dễ mà tìm được,
hơn nữa còn không có bị nó chính thức công kích. Tốt nhất là nhanh hồi
phục chút hồn lực rồi lập tức bắt đầu thôi."
Mọi người nhìn nhau
cười, không hẹn mà cũng nhau lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu
luyện, trước tiên là khôi phục lại hồn lực vừa bị tiêu hao. Áo Tư Tạp
lại bắt đầu một lần nữa ra sức chế tạo Phục Chế Kính Tượng tràng của
hắn.
Đường Tam cũng không có đem phương pháp Nội hô hấp của mình dạy
cho mọi người, bởi vì phương pháp Nội hô hấp này liên hệ chặt chẽ với
phương pháp tu luyện Huyền Thiên Công của hắn. Hắn theo Đại sư học nhiều năm, tự nhiên có thể minh bạch được điều này. Hồn lực của mọi người vốn là khác hắn, như vậy rất khó có thể tiến hành Nội hô hấp như hắn. Bất
quá mỗi người đều có Võ hồn bất đồng, thì cũng có phương pháp riêng bất
đồng.
Từ ngày bắt đầu, Hoàn Hình Hải vốn đã yên lặng không biết bao
lâu, vẫn bảo vệ xung quanh Hải Thần sơn đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày đều là Kinh đào Hải lãng kịch liệt ba động, thỉnh thoảng loại bộc
phát ra từng đoàn cường quang mạnh mẽ, trong nước biển không ngừng xuất
hiện hàng loạt các vũng xoáy.
Khả năng bơi lội vốn là có nhiều cách
bơi khác nhau, nhưng cũng tương tự như tu luyện hồn lực vậy, đều không
có quá nhiều kỹ xảo nhỏ nhặt, cái này có thể gọi là "làm nhiều thì quen tay". Mặc dù Sử Lai Khắc Thất quái người nào cũng đều là vịt lên cạn cả
(không biết bơi), nhưng mỗi ngày đều lăn qua lộn lại trong nước, hơn nữa tự thân bọn họ đều có thực lực cường hãn, nên rất nhanh đã thích ứng
được. Khả năng bơi lội cơ hồ mỗi ngày đều thành thục hơn, mặc dù không
thể như cá bơi lội tự do trong nước, nhưng ít ra khi hành động trong
nước đều đã không bị trở ngại quá lớn.
Mà ngay cả Tiểu Vũ mỗi ngày
đều trở về bản thể một khoảng thời gian, cùng với mọi người tiến vào
trong nước, cùng nhau tác chiến. Điều khiến mọi người hâm mộ chính là,
Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu Bạch, chỉ có mình Tiểu Vũ là không có tiến hành công kích, thậm chí khi phát động tấn công mọi người, đều có ý
tránh né Tiểu Vũ.
Lời nói của Tiểu Bạch sau khi hồ đồ đánh một trận
cũng không phải khoa trương, thực lực của nó trong đại hải mới chính
thức bày ra toàn bộ. Thập Vạn Niên hải hồn thú ở bên trong biển rộng, đó là sự tồn tại kinh khủng đến bậc nào. Đường Tam có thể khẳng định, cho
dù là bốn, năm Phong Hào đấu la bình thường ở trong đại hải cũng chưa
chắc đủ thực lực đánh lại nàng. Nàng quả thật cũng hạ thủ lưu tình, mặc
dù mọi người đều thường xuyên bị đánh đến khắp người đầy thương tích,
nhưng lần nào Tiểu Bạch cũng chỉ là đánh bọn họ văng ra khỏi Hoàn Hình
Hải là lập tức đình chỉ công kích. Hơn nữa cho đến bây giờ, cũng chưa
từng chính thức trực tiếp đánh bị thương bọn họ.
Thông qua không
ngừng chiến đấu trong biển rộng, mọi người càng rõ ràng cảm giác được,
đối thủ của bọn họ không chỉ có Hải hồn thú mà thôi, mà chính là cả Hoàn Hình Hải. Dưới sự khống chế của Tiểu Bạch, mỗi một giọt nước đều trở
thành địch nhân của bọn họ, bài xích bọn họ. Ngoại trừ Tiểu Vũ ra, Tiểu
Bạch công kích Đường Tam coi như là ôn hòa hơn một tí. Có lẽ bởi vì ngày đó việc nàng lỗ mãng hiểu lầm hắn làm nàng áy náy, nhưng nàng cũng
tuyệt không có nương tay. Đối với nàng mà nói, nàng chính là Khảo quan
tại khảo nghiệm thứ hai của mọi người, mà quyền lực và chức trách này
của nàng, là do chính Hải thần đại nhân giao cho, cho dù là nàng rất
cường đại, nhưng cũng tuyệt không dám vì tình cảm riêng mà làm khác.
Bất quá, theo thời gian từng ngày trôi qua, mọi người mỗi ngày trong Hoàn
Hình Hải đều bị Tiểu Bạch không ngừng chà đạp, nhưng cũng từ chà đạp mà
dần dần sinh ra cảm tình. Đối với thực lực của Tiểu Bạch, bọn họ đều là
bội phục tự đáy lòng, mà Tiểu Bạch đối với mọi người cũng là rất tò mò.
Tiểu Bạch chứng kiến được, từ khi đám đại lục hồn sư này dần dần thích
ứng được với phương thức chiến đấu trong biển rộng, cũng đã từ từ hiển
lộ ra thực lực cao chót vót. Tuy rằng còn xa lắm mới trở thành đối thủ
của nàng, nhưng nếu như là ở trên đất liền muốn đánh tan được đám người
này, chính mình hiển nhiên cũng cần phải nỗ lực thật lớn, thậm chí có
khả năng bị mất mạng nữa. Đương nhiên, đó chỉ là dưới tình huống Đường
Tam bị hạn chế không thể sử dụng được kỹ năng của Lam Ngân Hoàng. Làm
khảo quan, nàng đương nhiên biết rõ trên người Đường Tam bị hạn chế
những gì. Kỹ năng không thể sử dụng, hai đại lĩnh vực không cách nào
chính thức phát huy ra hết uy lực vốn có, như vậy hạn chế đã là cực kỳ
nghiêm khắc rồi.
o0o
Thấm thoát ba tháng đã trôi qua, từ khi khảo hạch thứ hai bắt đầu đến nay đã là nửa năm.
"Aaaaa…. Tiểu Bạch, sao ngươi không hiền dịu chút nào hết vậy, nữ tử cần phải hiền dịu một chút chứ…" Áo Tư Tạp bị một cột sóng to tống bay ra khỏi Hoàn Hình Hải, mạnh mẽ té thẳng xuống bờ cát, toàn thân trong nháy mắt truyền đến một trận đau
đớn làm hắt suýt ngất xỉu, không khỏi lớn tiếng oán trách.
Bất quá,
theo sát sau lưng hắn, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, cũng trước sau bị thổi bay ra khỏi Hoàn Hình Hải, không
ai tốt đẹp hơn hắn cả, đều là một thân chật vật.
Tiểu Bạch thò cái đầu cá mập của nàng ra khỏi Hoàn Hình Hải, hướng về phía Áo Tư Tạp phát ra giọng nói của loài người: "Tiểu Áo, tỷ tỷ ta đã rất là hiền dịu rồi đó, bằng không đã sớm đánh cho cái
mông của ngươi tét ra làm tám múi rồi. Vinh Vinh a! Ta thật không sao
hiểu nổi, ngươi nhìn được điểm tốt nào trên người tên nam nhân này cơ
chứ. Hắn sao lại bỉ ổi như vậy. Cái gì là Kiên đĩnh Kim thương dăng. Đám nam nhân nhân loại các ngươi có phải hay không đều dâm đãng như nhau
hết cả sao? Hay là vầy đi, ta giới thiệu cho ngươi một nam Hải hồn sư dễ nhìn nhe, đảm bảo so với hắn là đơn thuần hơn nhiều."
Trữ Vinh
Vinh nhìn về phía Áo Tư Lạp, trong mắt tràn ngập ý cười, bởi vì nàng là
một Phụ trợ hệ hồn sư, nên Tiểu Bạch đối với nàng cũng rất là chiếu cố.
Tuy Tiểu Bạch khi hóa thân thành nhân loại cũng là một mỹ nhân, nhưng
nàng không có đặc tính ghen ghét đối với mỹ nhân khác của đám mỹ nhân
loài người. Ngược lại đối với ba nữ nhân của đám Sử Lai Khắc Thất quái
đều rất là thân cận. Trong ba nữ nhân này, chỉ có Tiểu Vũ, do lần trước
Tiểu Bạch suýt nữa giết chết Đường Tam của nàng, nên Tiểu Vũ không thèm
để ý đến Tiểu Bạch. Chu Trúc Thanh mặc dù nhìn có vẻ hơi lạnh lùng,
nhưng trong khi chiến đấu, vẫn thỉnh thoảng cùng với Tiểu Bạch trò
chuyện mấy câu. Nhưng thật ra, Trữ Vinh Vinh cùng với Tiểu Bạch là quan
hệ tốt nhất, mỗi khi ngừng chiến đấu, hai nàng liền trở thành bạn tốt
của nhau.
Áo Tư Tạp thẹn quá hóa giận, đứng thẳng trên bờ cát: "Tiểu Bạch, ngươi cũng không thể vu oan cho ta thế chứ. Ta là một nam nhân
thuần khiết như vậy mà. Ngươi sao lại nói ta dâm đãng? Nói ta bỉ ổi? Thứ hồn kỹ này ta có khả năng quyết định hay sao chứ? Là do trời sinh mà
thôi."
"Ngươi thuần khiết?" Cặp mắt to của Tiểu Bạch tràn ngập vẻ xem thường: "Ngươi cũng dám nói thế sao? Hồn kỹ do tâm sinh, trong lòng ngươi không dâm
đãng, ngươi sao lại có được thứ hồn kỹ dâm đãng như vậy? Chỉ nhìn cặp
mắt kia của ngươi đã thấy không phải hạng người tốt gì, cho là ngươi có
chút lợi hại đi. Cùng có hồn kỹ đồng dạng, ngươi như thế nào lại cùng
Đái Mộc Bạch chênh lệch lớn như vậy chứ?"
"Đánh người không đánh mặt. Tiểu Bạch, ngươi đây là nhè ngay mặt ta mà đánh, ta và ngươi thề bất lưỡng lập!" Áo Tư Tạp giận quá dậm mạnh chân lên bờ cát. Bất quá, hiện tại hồn lực
hắn cũng đã tiêu hao đến hơn bảy tám phần, muốn xông lên liều mạng cũng
không có khả năng. Đám người còn lại đều nhìn bọn họ mà cười. Cũng không biết là lý do gì, Áo Tư Tạp tự hồ như cùng với Tiểu Bạch là trời sinh
đối lập, mỗi lần mọi người bị thổi bay ra, Tiểu Bạch đều nhịn không được mà trêu chọc hắn vài câu.
Tiểu Bạch hướng về Áo Tư Tạp làm ra ánh mắt khiêu khích: "Đến đây! Ngươi đến đây! Lão nương tắm rửa sạch sẽ đợi ngươi đó! Sợ ngươi
sao! Chỉ sợ ngươi không đủ sức thôi! Bất quá, Tiểu Áo, ra nhắc nhở ngươi đừng đến mức ngay cả làm nam nhân ngươi cũng không thể làm được đấy!"
"Ngươi…" Tiểu Áo bị chọc đến mức tức không nhịn được, nhưng hắn đánh lại không
đánh lại, bình thường hắn vốn cơ biến, nhưng nay gặp phải Tiểu Bạch hắn
lại không có biện pháp gì cả.
"Không nói với ngươi nữa. Lão nương
như trước trong biển chờ các ngươi, nhanh nhanh khôi phục một chút đi,
đừng để cho ta phải đợi lâu quá." Nói xong, Tiểu Bạch quay mình trở
lại, trở về chỗ sâu trong Hoàn Hình Hải. Trước khi bỏ đi, vẫn không quên dùng cái đuôi lớn hất một cột nước biển xô Áo Tư Tạp một cái ngã nhào.
"Tiểu Bạch, lão tử liều mạng với ngươi." Áo Tư Tạp nhịn không nổi nữa, định xông trở lại trong biển, Trữ Vinh
Vinh vội vã ôm ngang thắt lưng hắn níu lại, lúc này mới cản được hắn
lại.
"Tiểu Áo, ngươi và Tiểu Bạch rốt lại đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng ta cứ luôn nhằm vào ngươi vậy? Đừng nói là ngươi đã nhìn lén
lúc nàng ta tắm nha!" Đái Mộc Bạch bộ dáng có chút hả hê nói.
Áo Tư Tạp hầm hừ nói: "Ta làm sao biết được? Nàng ta mỗi lần công kích hình như đều cố ý nhằm vào ta cả. Lần nào ta cũng là người đầu tiên bị đánh văng ra, té xuống cũng là nặng nhất, chẳng lẽ do gương mặt ta như vậy nên không được ưa thích
hay sao?"
"Tiểu Áo, đừng tự kỷ như vậy có được hay không." Đái Mộc Bạch ha ha cười: "Vinh Vinh, ngươi cũng nên cẩn thận đi, người ta nói, càng hận sâu bao nhiêu, càng yêu đậm đà bấy nhiêu. Nói không chừng là Tiểu Bạch đã chấm được
Tiểu Áo của ngươi, nên mới cố ý nhằm vào hắn. Cặp mắt đào hoa của Tiểu
Áo vốn là rất được nữ nhân ưa thích đó."
Trữ Vinh Vinh hừ một tiếng, nói: "Cặp mắt song đồng của ngươi bộ không hấp dẫn nữ nhân hay sao? Ta tin tưởng Tiểu Áo của ta."
Nghe được lời này của Trữ Vinh Vinh, sự tức giận của Áo Tư Tạp đối với câu
nói của Đái Mộc Bạch nhất thời một trận quét sạch, bất quá, câu nói kế
tiếp của Trữ Vinh Vinh nhất thời làm hắn bật ngửa.
"Cỡ như hắn làm sao có thể lọt được vào mắt xanh của Tiểu Bạch nhân gia được cơ chứ?" Trữ Vinh Vinh hì hì cười nói.
"Ta…" Áo Tư Tạp buồn bực đến chết đi được, bày ra bộ dáng hung ác như muốn
tìm Trữ Vinh Vinh tính sổ, mà Trữ Vinh Vinh cũng đã nhanh chân chạy
trước một bước.
Quả thật giống như lời của Áo Tư Tạp nói vậy, Tiểu
Bạch quả thật dường như có điểm chú ý đặc biệt đối với hắn, mỗi lần công kích đều đặc biệt chiếu cố dành phần công kích nặng hơn cho hắn. Bất
quá, cũng chính nhờ như thế, thân hắn vốn là một thực vật hệ hồn sư, khả năng thực chiến đột ngột tăng mạnh. Mặc dù không thể so sánh được với
Đái Mộc Bạch, vốn là một cường công hệ hồn sư, nhưng Tiểu Áo sử dụng hồn kỹ của Đái Mộc Bạch cũng ngày càng thành thục hơn, uy lực tương đương
không tầm thường. Nếu như không phải do thân thể hắn nói về độ cường đại còn kém Đái Mộc Bạch không ít, nếu tiếp tục tu luyện như vậy, nói không chừng thật sự có khả năng đuổi kịp Đái Mộc Bạch.
Bất quá, không có
áp lực của Hải Thần thánh quang phụ trợ, mọi người mặc dù mỗi ngày đều
gian khổ quyết chiến, nhưng tốc độ gia tăng hồn lực lại rõ ràng chậm
lại. Suốt thời gian nửa năm trôi qua, vẫn là duy trì cấp bậc hồn lực vốn có, chỉ là tiến đến gần hơn bình cảnh để đột phá cấp bậc mà thôi. Có
thể thấy được hồn lực sau khi vượt qua bảy mươi cấp thì tu luyện khó
khăn đến mức nào. Hồn sư cấp bậc Hồn thánh bình thường, tu luyện mấy năm mới tăng lên một cấp đều là chuyện bình thường. Do bọn họ mỗi ngày đều
đối diện với loại áp lực chiến đấu như thế này, mới có thể tăng được tốc độ như vậy.
Đang lúc mọi người đang chuẩn bị tiến hành tu luyện để
khôi phục lại hồn lực, đột nhiên một tiếng Phượng kêu thánh thót không
hề báo trước từ phía sau vang lên. Nhiệt độ không khí ven biển trong
nháy mắt tăng lên nhanh chóng, tràn ngập trong không khí, thậm chí còn
mang theo vài phần mùi vị khói lửa.
Thần sắc ngạc nhiên lẫn vui mừng
đồng thời xuất hiện trên mặt mọi người, cả đám quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy một đạo hỏa diễm màu cam đậm phóng thẳng lên cao, ngưng tụ lại
thành một con Hỏa Phượng Hoàng to lớn bay thẳng về phía chân trời. Người phía dưới thân ảnh con Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ, một thân ảnh mủm mĩm
chậm rãi đi ra.
Bước chân hắn trầm ổn có lực, khí phách vương giả
hoàn toàn bộc lộ không thể nghi ngờ, cái này cũng không phải là hơi thở
khí phách của bậc đế vương bình thường, mà là khí phách của kẻ cường giả đứng trên vạn vật, hơi thở kinh khủng của Bách Điểu Chi Vương.
Bạch
Trầm Hương, đồng dạng cũng là một Phi hành hồn sư, nhìn thấy thân ảnh
chậm rãi của hắn, hai chân không khỏi có chút nhũn ra, toàn thân không
thể ức chế, sinh ra một loại cảm giác run sợ. Tuy là Tiêm Vĩ Vũ Yến cũng là một loại võ hồn tương đương không tồi, nhưng mà khi so sánh với Bách Điểu Chi Vương Phượng Hoàng, vẫn là cách biệt rất xa.
Dần dần, gương mặt Mã Hồng Tuấn từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hai mắt
của hắn đã hoàn toàn thay thế bởi quang mang màu đỏ rực, toàn thân trên
dưới đều bốc lên một màn hỏa diễm màu cam sậm, tựa như Hỏa thần giáng
lâm. Bộ dáng không hề có nửa điểm xấu xí bình thường. Được tầng hỏa diễm kia làm nổi bật, hắn nhìn qua thật là cao lớn, thậm chí ngay cả đám
người của Sử Lai Khắc Thất Quái, cũng có thể cảm nhận được áp lực từ
trên người hắn phát tác ra.
Mọi người đều biết, trải qua không ngừng
cố gắng tu luyện, Mập Mạp rốt cuộc cũng đã hoàn thành được đột phá trọng yếu kia, thành công đột phá được chướng ngại của bảy mươi cấp hồn lực,
tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới… Có thể cảm giác được, sau khi đột
phá, khí chất của Mập Mạp có biến hóa rất lớn, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều bày ra khí chất bá vương cao quí của Phượng Hoàng.
Vẫn tiến tới đến trước mặt mọi người, Mập Mạp mới ngừng bước, nhìn mọi người: "Ta thành công rồi." Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hơi thở vương giả cao quí đó làm
cho Bạch Trầm Hương không khỏi có cảm giác trống ngực đập nhanh hơn một
chút. Nàng đột nhiên cảm giác được, Gia gia thay mình lựa chọn tựa hồ
như cũng có chút đạo lý.
Tâm trạng buồn bực vừa rồi của Áo Tư Tạp còn chưa có hoàn toàn biến mất, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Mập Mạp, có
chút tức giận nói: "Mập Mạp chết tiệt, bộ ngươi không diễn trò thì ngươi sẽ chết à?"
Nụ cười mỉm cao quý trên mặt Mã Hồng Tuấn đột nhiên cứng đờ, sau một khắc, vẻ ngoài phảng phất cao quý kia đột nhiên như bị biến mất, biến mất
không còn chút vết tích: "Ta ngất ( Ta Kháo – Câu nói quen thuộc của Bạch Kim Thiết Tam Giác – A Lá ), Tiểu Áo, ngươi cũng có thể nhìn ra hay sao?"
Áo Tư Tạp sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại: "Ta biết mà, ngươi thật sự là đang diễn trò. Đái lão đại, ta bình thường
không phải là kẻ tính chuyện nhỏ nhặt! Bất quá tên Mập Mạp này lại dám
diễn trò như vậy trước mặt chúng ta, chúng ta có thể nhịn được không?"
Đái Mộc Bạch cười hắc hắc nham hiểm: "Đương nhiên là không thể. Đánh hắn." Vừa nói, hai tên thanh niên bất lương đồng dạng phóng đến.
"Xin đừng mà!..." Mập Mạp gào lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống
đất, cũng không có phản kháng, tùy ý để mặc cho Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư
Tạp đánh đấm túi bụi lên người mình. Đường Tam chỉ đứng cười, nhưng cũng không có tham dự, cuối cùng vẫn cần một người trầm ổn, Đường Tam đóng
vai này là thực sự chính xác.
Mà thực tế, Đái Mộc Bạch cùng với Áo Tư Tạp cũng chỉ có đánh đấm Mã Hồng Tuấn có vài cái, đã nhanh chóng kéo hắn đứng lên: "A! Mập Mạp, ngươi đuổi theo nhanh như vậy!" Áo Tư Tạp ha ha cười nói.
Vẻ đắc ý lại hiện ra trên mặt Mập Mạp: "Điều đó đương nhiên, ta chính là truyền nhân của Phượng Hoàng mà."
Trữ Vinh Vinh buộc miệng cười, nói: "Phượng Hoàng mà nhìn thấy ngươi béo như vậy, chỉ sợ cũng phải tức đến mức bốc hỏa luôn !"
Mập Mạp hừ một tiếng, nói: "Đối với ngươi thì chỉ có mình Tiểu Áo là đẹp trai nhất thôi. Được rồi. Tam
ca, ta đột phá rồi, làm thế nào mới có được hồn hoàn thứ bảy đây?"Thân là hồn sư, ai không hi vọng sớm có được cái hồn hoàn thứ bảy, có
thể làm cho mình biến đổi về chất cơ chứ? Mập Mạp cũng không ngoại lệ,
trong cặp mắt nhỏ tràn ngập quang mang mong muốn.
Đường Tam mỉm cười, nói: "Không thể thiếu ngươi được, tiếp lấy." Cổ tay run lên, một đám quang mang màu lửa đỏ phiêu nhiên xuất ra, bay thẳng về phía Mập Mạp.
Mập Mạp vươn tay ra, tiếp lấy đám quang mang màu đỏ kia, nhất thời, một
loại cảm giác kỳ dị chợt dâng lên tràn ngập toàn thân. Không khỏi có
chút ngây ngẩn cả người: "Tam ca, đây không phải là khối nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà của ngươi sao?"
Đường Tam gật đầu: "Không sai, chính là nó. Thập Thủ Liệt Dương Xà, chính là Xà Trung Chi Vương,
mặc dù không phải là loài chim, cũng không phải là hồn thú, mà là một
loại Viễn Cổ Dị Thú, nhưng nó cũng là hỏa thuộc tính, hơn nữa lại còn là thuộc tính chí dương chí hỏa, cùng với Phượng Hoàng Hỏa Diễm của ngươi
vừa vặn giống nhau. Ta đã từng thảo luận qua với sư phụ, có thể xác
định, khối nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà này chính là chứa đựng tuyệt
đại bộ phận năng lực của Thập Thủ Liệt Dương Xà, nên cũng có cùng hiệu
quả so với hồn hoàn bình thường. Trước tiên ngươi ăn nó, sau đó dùng
Phượng Hoàng Hỏa Diễm tiến hành tiêu hóa, tự nhiên nó sẽ biến thành cái
hồn hoàn thứ bảy của ngươi. Thập Thủ Liệt Dương Xà chính là Bá Chủ của
Rắn, nhưng Phượng Hoàng lại vừa hay chính là khắc tinh của nó, mặc dù
hỏa diễm của nó bá đạo, nhưng ngươi sử dụng Phượng Hoàng Hỏa Diễm tiêu
hóa nó lại tuyệt không thành vấn đề. Con Thập Thủ Liệt Dương Xà kia lúc
bị ta giết, tuyệt đối không kém bất cứ con Vạn Niên hồn thú nào. Nó làm
hồn hoàn thứ bảy của ngươi vừa vặn hết sức thích hợp. Hơn nữa, lấy thân
phận của nó là một con Thượng Cổ Dị Thú, nếu làm hồn hoàn thứ bảy của
ngươi sẽ có chỗ tốt đặc thù khác nữa, cụ thể là cái gì ta cũng không thể nói trước được. Nhất định phải đợi ngươi hấp thu xong mới có thể biết.
Bây giờ ngươi bắt đầu luôn đi, mọi người chúng ta sẽ hộ pháp cho ngươi."
Mã Hồng Tuấn nhìn nhìn khối Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan trong tay một
chút, lại nhìn nhìn Đường Tam một chút, con mắt không khỏi có chút ửng
đỏ: "Không, Tam ca, ta không thể lấy cái này, nó quá trân quý."Mặc dù hắn không biết Thập Thủ Liệt Dương Xà là cái gì cả, nhưng hắn có
được Phượng Hoàng Hỏa Diễm, khối nội đan vừa vào tay, hắn đã cảm nhận
được trong đó ẩn chứa năng lượng hỏa thuộc tính khổng lồ, cùng với một
loại hơi thở đặc thù làm cho hắn phải hồi hợp. Hắn hiểu được, chính mình rất khó có thể tìm được thứ gì tốt hơn thứ này để làm hồn hoàn thứ bảy
cho mình. Lấy phẩm chất của khối Thập Thủ Liệt Dương Xà này mà xét, cho
dù là làm cái hồn hoàn thứ tám của hắn cũng không có ủy khuất.
Đường Tam nhướng mày: "Mập Mạp, người gọi ta là gì?"
Mã Hồng Tuấn sửng sốt một chút, nói: "Gọi ngươi là tam ca!"
Đường Tam cả giận nói: "Vậy ngươi còn nói thêm gì nữa? Thứ này ta vốn là giữ lại cho ngươi thôi."
Mã Hồng Tuấn ngơ ngác nhìn Đường Tam, một hồi lâu không có lên tiếng, đột nhiên, hắn mạnh mẽ đưa tay lên miệng: "Đúng vậy, từ nay về sau, một thân thịt béo này của ta chính là thuộc về ngươi." Vừa nói, hắn vừa nuốt chửng khối nội đan đang cầm trong tay.
Sắc mặt Đường Tam lúc này mới hòa hoãn trở lại: "Ta cũng không cần một đống thịt béo kia của ngươi, ta chỉ cần Lão Tứ của
ta thôi. Mau ngồi xuống hấp thu đi. Mặc dù Phượng Hoàng Hỏa Diễm có thể
khắc chế được hỏa diễm của Thập Thủ Liệt Dương Xà, nhưng hỏa diễm của
Thập Thủ Liệt Dương Xà này quả thật cực kỳ bá đạo, ngươi nhất định phải
cẩn thận, không thể có bất cứ cái gì khinh thường."
Mã Hồng Tuấn đưa tay sờ soạng trên mặt mình một chút, đem một ít thứ ướt át trên mắt mạnh mẽ vảy ra (nước mắt ấy mà =.=") Quả nhiên không có nói thêm nữa chữ. Lập tức ngồi xuống đất bắt đầu tu
luyện. Nhưng từ bộ dáng nắm chặt hai nắm tay khi ngồi xuống của hắn, có
thể nhìn ra lúc này hắn đang kích động đến thế nào.
Đái Mộc Bạch bước tới bên người Đường Tam, ôm lấy bả vai Đường Tam, Áo Tư Tạp từ bên kia
đi tới, cũng ôm lấy bả vai còn lại của Đường Tam, hai người mặc dù không nó thêm cái gì, nhưng một đám nữ nhân đứng một bên, cũng có thể cảm
giác được tình huynh đệ tràn ngập đang phát ra từ bốn tên nam nhân trước mặt
Hỏa diễm màu cam sậm khắp người Mập Mạp vừa mới tắt đi đã một
lần nữa nhanh chóng bốc lên, mà ngay cả da dẻ Mập Mạp lúc này cũng biến
thành màu cam sậm. Khuôn mặt đầy mỡ béo núc kia cũng toát ra vẻ thống
khổ mãnh liệt, ngay cả thân hình đang ngồi ngay ngắn cũng trở nên
nghiêng ngã.
Đường Tam trong lòng cả kinh, nhất thời hiểu được, chính mình cũng đã đánh giá thấp sự bá đạo của khối nội đan Thập Thủ Liệt
Dương Xà này, cơ hồ cảm nhận được lúc trước mình đánh chết con Thập Thủ
Liệt Dương Xà kia chính là có vài phần may mắn. Vội vã đẩy hai cánh tay
của Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp ra, thân hình chợt lóe lên, đã phóng tới sau lưng Mã Hồng Tuấn, trầm giọng nói: "Các ngươi đều không nên ra
tay, đừng hợp lực giúp Mập Mạp, một mình ta là đủ rồi. Tiểu Áo, cho ta
một cây Siêu Việt Cực Hạn Mặc Lục Tràng, một cây Phấn Khích Phấn Hồng
Tràng, một cây Khôi Phục Đại Hương Tràng của ngươi. Vinh Vinh, cho ta
tăng phúc hồn lực, cho Mập Mạp tăng phúc thuộc tính. Nhanh!"
Lời
nói Đường Tam phát ra nhanh như súng liên thanh, nhưng lúc này cũng là
lúc thể hiện sự ăn ý của mọi người, ngay khi lời Đường Tam vừa dứt, ba
cây Hương tràng cũng đã từ trong tay Áo Tư Tạp vung ra, bay đến trước
mặt hắn, mà quang mang của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp từ trên tay của Trữ Vinh
Vinh cũng đã bao trùm lên thân thể hai người.
Khoanh chân lại ngồi
xuống sau lưng Mập Mạp, Đường Tam hít sâu một hơi, không chút do dự đem
ba cái Hương Tràng ăn ngay lập tức, một điểm cũng không chú ý đến tác
dụng phụ của Siêu Việt Cực Hạn Mặc Lục Tràng, hai bàn tay trong nháy mắt biến thành màu trắng như ngọc, đồng thời ấn vào sau lưng của Mập Mạp.
Khi nãy bọn họ vừa mới trải qua cật lực chiến đấu cùng với Tiểu Bạch, hồn
lực tiêu hao cực lớn, nếu không Đường Tam cũng không cần đến sự phụ trợ
của ba cái Hương tràng của Tiểu Áo. Ở thời khắc này tuyệt đối không thể
có bất cứ cái gì do dự nữa, Đường Tam rất rõ ràng, hấp thu nội đan của
Thập Thủ Liệt Dương Xà, thời khắc ban đầu cũng là lúc nguy hiểm nhất,
một khi xuất hiện vấn đề, như vậy Mập Mạp sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Hồn lực dũng mãnh rót nhanh vào cơ thể Mập Mạp, Đường Tam cũng không đem hồn lực của mình dung hợp làm một thể với Phượng Hoàng hồn lực của Mập
Mạp, giúp hắn vận chuyển hồn lực, mà là đem hồn lực của mình bao phủ
toàn bộ kinh mạch của Mập Mạp, tạo ra một tầng phòng ngự vững chắc.
Hắn đối với phương pháp vận hành hồn lực của Mập Mạp cũng không hiểu rõ
lắm, nếu như tùy tiện trợ giúp Mập Mạp vận chuyển, ngược lại có thể sinh ra phản tác dụng. Mà dưới cách làm hiện tại của hắn, lại thêm khả năng
tăng phúc của Trữ Vinh Vinh nhanh chóng truyền đến, cấp cho Đường Tam là hồn lực tăng phúc, Mập Mạp là thuộc tính tăng phúc, nhất thời làm cho
Phượng Hoàng Hỏa Diễm bùng cháy mạnh mẽ, lập tức đứng vững được dưới sức bộc phát kinh khủng của nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà.
Đường Tam có thể rõ ràng cảm nhận được, năng lượng hỏa thuộc tính do nội đan của
Thập Thủ Liệt Dương Xà bộc phát ra cùng với năng lượng Phượng Hoàng Hỏa
Diễm của Mập Mạp tuy là có cùng thuộc tính, nhưng lại càng bạo liệt hơn
rất nhiều. Chỉ là về mặt thuộc tính lại bị tiên thiên của Phượng Hoàng
Hỏa Diễm áp chế, lúc này mới có thể không hoàn toàn bộc phát ra hết.
Nhưng cho dù như vậy, cũng là cực kỳ nguy hiểm. Bất quá, khả năng thừa
nhận của Mập Mạp cũng vượt qua sự dự đoán của Đường Tam, tuy là năng
lượng nội đan của Thập Thủ Liệt Dương Xà trong cơ thể hắn đấu đá lung
tung, nhưng mà Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mập Mạp không ngừng bộc phát,
hóa thành một tấm chắn không chút lùi bước, ngăn cản luồng năng lượng
kia.
Đường Tam thầm khen một tiếng, trầm giọng nói: "Không cần lo lắng cho kinh mạch của ngươi, tập trung hấp thu năng lượng đi."
Có Đường Tam làm hậu thuẫn, Mập Mạp không cần phải phân ra một bộ phận hồn lực để lập tầng phòng ngự bảo vệ xung quanh, toàn bộ Phượng Hoàng Hỏa
Diễm trong cơ thể nháy mắt tập trung lại một chỗ, hướng về phía năng
lượng của nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà phát động phản kích. Trong nhất thời, hai luồng năng lượng cùng loại, tràn ngập hơi thở dương cương bá
đạo trong cơ thể Mập mạp không ngừng liều chết va chạm lẫn nhau. Sự va
chạm mãnh liệt không ngừng làm cho trên người Mập Mạp liên tục phát ra
từng đoàn hỏa diễm nóng rực.
Mọi người đứng bên cạnh quan sát lúc này cổ họng cơ hồ đã nghẹn lại. Quần áo trên người Đường Tam đã bị nướng
thành cháy đen. Bộ tóc dài của hắn lần trước bị thiêu cháy tại lần hấp
thu hồn hoàn thứ bảy, bây giờ đã mọc dài lại, nhưng lại một lần nữa bị
từng đoàn hỏa diễm trong người Mập Mạp bốc ra đốt cháy thành tro rơi lả
tả. Tuy vậy thân thể Đường Tam nhưng lại tựa hồ như không có bất kỳ
thương tổn gì. Hai tay vẫn như trước trắng như bạch ngọc, không ngừng
đem hồn lực của mình, đã được gia tăng nhờ ba cây Hương tràng cùng với
sự tăng phúc mạnh mẽ của Trữ Vinh Vinh, không hề giữ lại, toàn bộ đem
rót vào trong cơ thể của Mập Mạp.
Phải biết rằng, Đường Tam trước đây đã từng trải qua rèn luyện trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thân thể của hắn đã trở thành Thủy hỏa bất xâm, chỉ bất quá, khả năng miễn dịch của
hắn chỉ là miễn dịch nóng lạnh mà thôi, cho nên, chính xác mà nói, chỉ
là Hàn nhiệt bất xâm. Lúc này, mặc dù quần áo cùng với lông tóc trên
người hắn bị cháy cả, nhưng thân mình hắn cũng không có bất kỳ thương
tổn nào cả. Dù sao đi nữa, Phượng Hoàng Hỏa Diễm dù cho có cường thịnh
cách mấy, cũng chỉ là nhân lực, mà hàn nhiệt trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi
Nhãn lại là Thiên địa chi lực, hai cái cơ bản là có chênh lệch rất xa.
Bất quá, lúc này thân thể Đường Tam nhìn bề ngoài đã có chút dọa người,
giống như cả người đều đã biến thành tro bụi vậy.
Lúc này mọi người
mới hiểu hết ý tứ của Đường Tam, không chỉ là bởi vì bọn họ không thích
hợp trợ giúp Mập Mạp, mà một điều quan trọng hơn nữa mà Đường Tam chưa
nói, chính là bọn họ không ai có khả năng thừa nhận được sự thiêu đốt
liên tục từ Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mập Mạp!
Sự cảm động không
ngừng lan tràn trong trái tim của mỗi cá nhân. Từ không chút tiếc rẻ
tặng tiên thảo cho từng người, đến không tiếc công sức phụ trợ Mã Hồng
Tuấn hấp thu hồn hoàn thứ bảy. Tất cả những gì Đường Tam làm mọi người
đều chứng kiến hết thảy. Cho dù thân là lão đại của Thất quái Đái Mộc
Bạch, đối với Đường Tam cũng không có bất kỳ sự đố kỵ nào. Ở trong lòng
hắn, đối với Đường Tam cũng chỉ có hai chữ: huynh đệ, là huynh đệ chính
thức, là huynh đệ vĩnh viễn, là huynh đệ của cả cuộc đời.